Mục lục
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió bắt đầu thổi lớn, sóng biển vẫn cuộn trào!

Trên bãi cỏ, truyền tới tiếng cười lanh lảnh.

Đường Khả Hinh kéo cánh tay Tương Thiên Lỗi đi về phái trước, vừa cùng anh vui vẻ tươi cười, ban luận về một vài chuyện con người xảy ra hôm nay, khiến Tương Thiên Lỗi vô cùng vui vẻ mỉm cười, ngẫu nhiên đi bộ về phía trước, bước qua con đường đá nhỏ quanh co, lại muốn nhắc cô ấy đi đường phải cẩn thận, không nghĩ đến cô thiếu chút nữa trẹo chân, suýt là té ngã, anh lập tức ôm lấy eo cô: “Không sao chứ?”

Đường Khả Hinh vừa cười lắc đầu, vừa đứng lên, nhìn về phía Tương Thiên Lỗi, lại tinh nghịch chỉ tay về phía anh, đôi mắt to sáng: “lần trước anh cùng vị thiên kim nào đó gây ra vụ tai tiếng động trời, là chính anh đỡ cô ta một tay, có đúng không?”

Tương Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh giật mình.

Đường Khả Hinh vẫn không tự kiềm chế được cười nhìn về phía anh: “anh không biết, nữ nhân viên của khách sạn chúng ta, mỗi ngày đi làm tan ca, lướt máy tính, lướt điện thoại xem tin tức thú vị, chỉ cần nhìn thấy sicandan của anh và Trang Hạo NHiên. Đều vui vẻ vô cùng! Nhất là anh, bởi vì anh không hay có tin đồn, vị thiên kim kia, vô cùng xinh đẹp động lòng người, rất có khí chất, nghe nói cô ấy thầm yêu anh từ rất lâu rồi”

Tương Thiên Lỗi nhất thời bật cười bất đắc dĩ. Nhưng lại rất để ý vừa khẩn trương vừa giải thích cho cô: “Không có chuyện đó. Anh và cô ấy chưa xảy ra chuyện gì cả, chỉ có duyên gặp mặt một lần, bữa tiệc lần trước, bị bắt buộc phải nhảy cùng cô ấy một bản. anh vốn không thể nào cùng phụ nữ khiêu vũ, cho nên bọn anh mới tìm cách văn vẻ làm lớn. Tuấn Nam bọn họ bởi vì chuyện này, mà cười anh 2 ngày đó!”

Đường Khả Hinh lại một trận cười đau ruột.

Tương Thiên Lỗi đôi mắt nóng bỏng sâu lắng nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại có chút khẩn trương, căng thẳng: “Thật sự không có, tuyệt đối không có, em phải tin anh”

Đường Khả Hinh lúc đầu cười rất vui vẻ, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn biểu hiện chân thật của anh như thế nào, chính cô cũng có chút ngượng ngùng, nhìn về phía anh, giảm bớt ngữ khí, cười mỉm: “ Em biết, chỉ là đang nói đùa anh thôi, nhưng, anh cũng đã từng này tuổi, lúc này nên, tìm cho mình một người bạn đời, không cần lại cô đơn một mình nữa…”

“……” Tương Thiên Lỗi cứ như vậy nhìn cô trầm mặc.

Nói mà không nghĩ, Đường Khả HInh lúc này trầm mặc mà nhu mì nhìn về phía anh, dường như ý thức được ý nghĩ sâu xa trong đôi mắt kia, đôi mắt cô chớp chớp, không có nói thêm lời nào, chỉ hơi cúi đầu, ý muốn xoay người rời đi.

Một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô.

Đường Khả Hinh dừng lại nhìn xuống, quay người, nhìn về phía Tương Thiên Lỗi.

Tương Thiên Lỗi vẫn như cũ nhìn cô thật sâu sắc như vậy, đôi mắt nóng bỏng, hoang mang không giới hạn, dường như có ngàn lời nói, muốn vọt ra khỏi miệng, nhưng bởi vì không muốn lại gây thêm gánh nặng cho cô, liền dừng lại nhẹ buông tay, hai bàn tay đút túi quần, lắng xuống những suy nghĩ đó…

“……” Đường Khả Hinh vẫn như cũ cũng trầm mặc nhìn về phía anh, biết có một vài chuyện, vẫn cần mọt khoảng thời gian. Cô xoay người nhìn về hướng bữa tiệc ngoài trời lúc này, tháp ly rượu cao hơn 1met, khúc xa ánh sáng chói lóa, từng đóa hoa hồng, phát ra ánh sáng của viên dạ minh châu, vô cùng huyễn lệ ( lộng lấy lóe mắt) cô nở một nụ cười ngọt ngào, quay người nhìn về phía Tương Thiên Lỗi: “Được rồi, cảm ơn anh đã đưa em đến chỗ này! Em muốn đi bộ một mình….”

Tương Thiên Lỗi chầm chậm ngẩn đầu lên, nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh cũng không còn sự lựa chọn nào nhìn về phía anh, mỉm cười, xoay người thong thả cất bước, làn váy bay bay, hiện rõ ra kể từ sau khi cô đến nước Anh trở về, gợi cảm và trưởng thành như vậy.

Tương Thiên Lỗi vẫn như cũ nhìn thật sâu về phía Đường Khả Hinh, nhìn bóng lưng của cô đi càng ngày càng xa, đôi mắt anh ngập tràn đau đớn, như độc thoại trong tâm: anh cả đời này, đã từng đoạt lấy trái tim em, vậy kiếp này, anh sẽ đem trái tim của anh trả lại cho em, từ nay về sau nó sẽ là của em, tuyệt đối sẽ không trao cho bất cứ kẻ nào, anh yêu em, Khả Hinh… anh yêu em…”

Đường Khả Hình giống như nghe được tiếng gọi như vậy, trái tim của cô không hiểu sao có chút thở không thông, đôi mắt nhanh chóng chuyển động, nhưng vẫn mang đến sự lạnh nhạt, giống như quá khứ quay người đi như vậy, không quay đầu lại vẫn đi về phía trước…

Trước tầm mắt, một màn đêm tĩnh mịch, ngọn đèn, dương như có chút ánh sáng

Phòng điều khiểu tổng bộ khách sạn Châu Á, các nhân viên bảo an, thi nhau ngồi trước bàn máy tính, ngón tay hoat động, mỗi năm phút lại xoay một góc độ, tình hình của toàn bộ vị trí giám sát trong khách sạn Châu Á, thậm chí còn nhìn được đến bóng cây dừa, nhìn thấy rõ ràng Tương Thiên Lỗi đỡ Đường Khả Hinh, để tránh cô trượt chân, cuối cùng Đường Khả Hinh lại tự mình rời khỏi, đều có thể thấy vô cùng rõ ràng.

Khương Vĩ gọi thuộc hạ tới, giám sát tình hình khách sạn chặt chẽ, mà một nhóm khác lại giám sát nhiều góc độ, nhất định vào ban đêm tính nguy hiểm sẽ rất cao, phải đảm bảo an toàn cho Đường Khả HInh.

Bệnh viện, một mật thất khác!

Thanh Bình cùng Mĩ Linh vẻ lạnh như băng đứng trước mặt y tá vừa mới bắt được kia, nhìn cô từng bước một co quắp lại mèn lùi theo tường, trước trán đầy mồ hôi sợ hãi, đôi mắt hoang mang đầy vẻ sợ hãi, lúc nghỉ nặng nề thở dốc, đều thi nhau sợ muốn chết, Mĩ LInh nhíu mày đi tới trước mặt y tá, ấn đường nhăn lại, cắn chặt hàm răng: “rốt cuộc cô chủ của các người, ngoài mấy địa điểm vừa khai ra, cô ta không thể có cách nào khác, liên lạc được với người khác?”

Y tá kia sợ hãi run rẩy lắc đầu, sợ tới nỗi hơi thở gấp gáp: “Không có! Cô ấy kỳ thật vẫn ẩn thân rất tốt! ngoài vài người biết thân phận thật của cô ấy ra, những người khác đều không có cách nào biết được hành tung của cô ấy. bởi vì cô ấy cất giấu bí mật quá lớn! có người tìm mọi cách để giúp đỡ cô ấy, chỉ cần cô ấy muốn biến mất, là có thể biến mất!”

Hơi thở Mi Linh nhất thời gấp gáp, sát khí đằng đằng nghiến răng nghiến lợi: “tôi sẽ không tin, cô ta có thể khoác áo tang hình, cứ như vậy mà biến mất!”

Thanh Bình lại ngồi xổm trước mặt y tá, hai mắt lộ ra sát khí, sắc bén hỏi: “Vậy người giúp đỡ cô ta, cô chỉ biết là viện trưởng sao?”

“Vâng, tôi chỉ biết viện trưởng!” y ta kia sợ đến nỗi cả người run rẩy, rất nhanh nói: “Những người khác tôi cũng không biết”

Thanh Bình lại phủ đầu nhớ ra chuyện.

Y tá hai bên đầu đầy mồ hôi trừng mắt nhìn bọn họ, rất nhanh khẩn cầu: “Các người bỏ qua cho tôi đi! Van xin các người bỏ qua cho tôi đi, tôi biết cái gì, đều đã nói cho các người biết hết rồi, tôi không muốn chết, tôi bị giày vò không chịu nổi nữa rồi, tôi thật sự là không chịu nổi rồi, nếu như các người cảm thấy tôi đã không còn giá trị lợi dụng, không chịu bỏ qua lời nói của tôi, vậy……hãy giết tôi đi! Dù sao tôi đi theo chủ nhân, cũng sống không bằng chết, mỗi ngày đều không ngừng bị huấn luyện, vẫn bị người đàn ông cường bạo, không cho phép chúng tôi là xử nữ! đến cả động vật ăn thịt người, đều là công cụ bọn họ lợi dụng”

Thanh Bình nhíu mày nhìn về phía y tá này: “đến cả động vật ăn thịt người?”

“Vâng” y tá rất nhanh gật đầu

“Không phải chỉ có Xà thôi sao?” Mĩ Linh lại kỳ quái nhìn cô.

Y tá lập tức lặng im kinh ngạc lắc đầu.

Thanh Bình và Mĩ Linh cùng lúc ngồi ở một bên trầm mặc, nghĩ về vấn đề này.

“Còn có” y tá đem tất cả suy nghĩ, liền cầu cứu khóc lóc: “Bọn họ còn tinh chế loại chất khí không màu không mùi, kiểm soát người và có thể giết người vô hình, trong đó có một người, hắn rõ ràng không nghe được tất cả âm thanh trên thế giới này, là người điếc, nhưng lại giống như một người bình thường vậy, ngoài không thể giao tiếp hắn có thể hiểu mọi ý nghĩ của con người và động vật, nghe đâu là thuộc hà giỏi nhất mà chủ nhân bồi dưỡng, chuyên môn nghiên cứu chỉ thị của con người và động vật, nếu hắn không nói không ai biết hắn là một người điếc. hắn từng là thuần thú sư, sau này đi vào đâu, tôi không biết….thật sự không biết….”

Thanh Bình nghe được lời này,nhín mày nhìn về phía y tá: “chủ nhân của các ngươi ở đó lại có nhiều người vì hắn cống hiến như vậy?”

“Không phải vì hắn cống hiến!” đôi mắt nữ y tá run rẩy phát ra tia kinh sợ, nhìn về phía cô: “đây là một tập đoàn! Mỗi năm bọn họ đều chuẩn bị tiền vốn, đều để củng cố mọi thế lực, tôi nghe nói bọn họ chuẩn bị bước chân vào trong nước, thao túng xã hội đen trong nước, bọn họ mỗi một ngày, đều làm chuyện như vậy, mỗi một ngày, đều để con người linh hồn đen tối, lôi kéo vào hang động đáng sợ đó, bên trong bay ra vô số tiền bạc! dẫn con người ta phạm tội, dẫn dắt người ta giết người!”

“Hỏi đi hỏi lại tôi cái gì cũng chưa hỏi ra được, ngoại trừ một tên thuần thú sư!” Thanh Bình đứng thẳng người mặt lạnh, Mĩ Linh cũng chớp mắt khuôn mặt nhìn về phía y tá.

Y tá lập tức rất nhanh đã khóc òa: “Cô giết tôi đi! Giết tôi đi, dù sao tôi cũng không sống được”

“Cô không giết tôi, tôi sẽ không giết cô!tôi sao lại muốn giết cô, tôi điên à” Mĩ Linh không để ý tới cô ta, chỉ đứng thẳng người, nhíu mày nghĩ tới lời nói của y tá này: “lẽ nào Như mạt thật sự là ẩn thân sao? Thì không có một chút nhược điểm điểm yếu của cô ấy? tôi vẫn luôn có một dự cảm chẳng lành, sẽ có chuyện gì đó xảy ra”

Thanh Bình không nói, thở dài đi ra ngoài, theo thói quen đi về phía phòng bệnh của Uyển Thanh, Mĩ Linh cũng đi theo qua, lúc tới phòng bệnh của Uyển Thanh, nhìn về phía giường bệnh cô đang nằm, bộ dạng đeo bình dưỡng khí đang thoi thóp, dường như cảm giác cô cả đời này không thể tỉnh lại, hai người không khỏi thở dài.

Trong phòng bệnh!

Hai mắt Uyển Thanh đột nhiên có chuyển động mãnh liệt, bác Phúc mới vừa châm cứu cho cô được 3 phút, hơi thở của cô bắt đầu không theo quy luật, trong đầu giống như có một tia chớp xoẹt qua, quay lại ký ức khi mình bị người ta kẹp chặt xương bả vai treo lên đến khi hôn mê, chỉ có một chút ý thức, chớp mắt giống như nhìn thấy có một người, cảnh vật càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, hắn nhíu mày đi tới trước mặt mình, khuôn mặt lạnh lùng, lộ ra sát khí tàn nhẫn…..

Lúc này người đó, lại có một mùi hương, rất đậm là mùi hương của hoa hồng.

Hồi ức thứ hai, hệt như tia chớp đánh thẳng tới, trong hình ảnh, cô đang đi theo chân viện trưởng, ngồi trong xe phân tích trinh thám chụp được rất nhiều bức ảnh của Như Mạt, trong đó buổi từ thiện, một công tử nào đó mỉm cười đi đến trước mặt Như Mạt, tặng cô ấy một bó hoa hồng, Như Mạt trong bức ảnh đón lấy bó hoa hồng, mỉm cười cúi đầu ngửi hoa hồng, trong những bức ảnh tiếp theo, đều chụp góc độ cảnh cô ngửi bó hoa hồng, ánh mắt chuyển động nhỏ kia, từ lúc bắt đầu thuần khiết đẹp đẽ, lờ mờ, đến cuối cùng có chút mờ mịt cùng bình tĩnh, tĩnh lặng như nước, tĩnh như kim.

“tích____tích___tích____” máy giám sát điện tim bên giường bệnh, bắt đầu không nhảy theo đúng quy định, Uyển Thanh dường như đang rất kích động hơi thở gấp gáp, làm cho máy thở dưỡng khí nhất thời biến thành màu trắng, hai mắt của cô bắt đầu động đậy rất nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK