Mục lục
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng hôn!

Mưa tí tách rơi xuống đất, từng hạt giống như nước mắt, trợt xuống cửa sổ thủy tinh....

Cả phòng nghỉ ngơi, khắp nơi bay từng hồi mùi thuốc xông mờ ảo, đây là bột thuốc cực tốt bác Phúc gần như cất riêng cho mình, nghiên mực mài thành bột, điều chế thành điếu thuốc, đốt từng hồi, bao phủ bệnh nhân trong phòng này...... Xung quanh cũng không có một chút âm thanh, cho tới khi bên trong phòng có tiếng thở dốc, cũng có vẻ rất rõ ràng...... Đường Khả Hinh mặc trắng váy yếm dài trắng tinh, mái tóc dài qua vai đen nhánh, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường nệm màu tím đậm, khuôn mặt cô có vẻ càng cảm thấy tiều tụy......

Lại một tiếng thở dốc nặng nề.

Cuối cùng Đường Khả Hinh ở trong hơi giá lạnh tỉnh lại, ý thức được trán mình đổ mồ hôi, từ từ chảy xuống khuôn mặt, cô khẽ mím đôi môi mềm tái nhợt, theo bản năng di động mí mắt, lông mi dài khẽ chớp, lộ ra một chút ánh sáng, muốn nhìn rõ thế giới này, không khỏi tiếp xúc được một tầng ánh sáng trắng xóa, giống như ánh sáng thiên đường, trái tim của cô chợt đau xót, không khỏi bi thương, nước mắt chảy xuống......

Tiếng thở dốc, càng cảm thấy nặng nề.

Lúc này Nhã Tuệ ngồi ở bên cạnh Khả Hinh, đang xoay người điều chế chất thuốc, nghe được tiếng thở dốc, cô lập tức kích động cúi người tới trước, đau lòng gọi: "Khả Hinh? Cô tỉnh rồi?"

Đường Khả Hinh muốn theo bản năng vươn tay, bắt được tay Nhã Tuệ, nhưng ngón tay thon dài trắng nõn, ngừng trên không trung, lại chụp hụt, khuôn mặt cô lập tức khổ sở co quắp, lộ ra đau thương, tiều tụy, run rẩy đau lòng nức nở nói: "Đôi mắt của em..... Đôi mắt của em..... Đôi mắt của em có phải không nhìn thấy hay không!! Nhã Tuệ, chị nói cho em biết! Đôi mắt của em có phải không cứu được hay không!"

Nước mắt Nhã Tuệ ào ào lăn xuống, lập tức đưa hai tay ra, nắm chặt bàn tay nhỏ bé tái nhợt của cô, kích động nghẹn ngào nói: "Không có việc gì! Không có việc gì! Đôi mắt của cô không có việc gì!"

"Chị không cần gạt em," Đường Khả Hinh cảm giác hỏng mất, khổ sở cuộn tròn thân thể, ngẩng mặt nước mắt chảy xuống, từng cơn đau xé lòng, đau đến trợn to hai mắt, nhưng toàn bộ thế giới một mảnh trắng xóa, bật khóc: "Chị không cần gạt em! Em biết rõ đôi mắt của em không nhìn thấy! Hiện tại em không nhìn thấy gì cả! Em tình nguyện em còn ở trong mộng, vẫn chưa trưởng thành!! Còn có thể nhìn thấy thật nhiều bươm bướm đang bay! Em mới vừa vặn thi đấu xong trận thứ nhất, hiện tại em không nhìn thấy gì, em làm thế nào đây? Em phải làm thế nào đây? Hơn ba trăm oan hồn đã chết đi làm thế nào đây? Rất nhiều người vì thời khắc hôm nay, thật vất vả đi tới hiện tại!! Thượng Đế ơi! Ngài cho con thêm hai ngày ánh sáng! Con hy sinh tất cả, con cũng chấp nhận!!"

Cô nói xong, lại từng trận co quắp rúc người, sụp đổ khổ sở khóc, thậm chí liều mạng níu lấy tay Nhã Tuệ, muốn ngồi người dậy, kích động mặc cho tóc dài rối loạn rũ xuống, lại cầu xin nói: "Nhã Tuệ!! Giúp em đi! Cầu xin người nào có thể cứu em! Chỉ cần cho em hai ngày ánh sáng!! Em chỉ muốn hai ngày là đủ rồi!! Để cho em tham gia thi đấu xong! Để cho em nhìn lại Hạo Nhiên một lần Hiện tại anh ấy nhất định rất lo lắng!! Nhanh đi!! Nhanh đi!! Em cầu xin chị!!"

Nhã Tuệ cũng cảm thấy khổ sở run rẩy, nhưng bất chợt rút khỏi tay Đường Khả Hinh, lại kích động rơi lệ liều mạng vỗ bả vai của cô một cái, mới tức giận nói: "Ôi chao!! Con bé chết tiệt này!! Tôi đã nói rồi, cô không có việc gì!! Không có việc gì! Bác Phúc đã châm cứu cho cô, đôi mắt của cô không có việc gì, chỉ là phải mất hai ba ngày mới khôi phục! Cho nên bây giờ cô mới nhìn không thấy! Ngu ngốc!"

"À?" Đường Khả Hinh lập tức ngẩn ra, trên mặt lộ ra một chút ngạc nhiên, mặc dù nước mắt vẫn không nhịn được chảy xuống, nhưng thân thể chấn động mạnh một cái, có chút không thể tin nổi, chớp mạnh đôi mắt của mình vừa to vừa sáng, nghẹn ngào nói: "Chị...... Chị..... Chị nói.... em.... em.... em.... Đôi mắt của em không có việc gì? Chị chắc chắn không? Chị...... Chị phải chịu trách nhiệm..... lời nói..... của mình!"

Phốc!

Nhã Tuệ không nhịn được cúi đầu phì cười, đầu tiên xoa xoa nước mắt trên mặt mình, lại đưa tay ra, đánh mạnh bả vai của bạn thân một cái, giả vờ như hờn dỗi tức giận nói: "Còn chịu trách nhiệm nữa! Tôi mới không chịu trách nhiệm với cô! Muốn chịu trách nhiệm thì Tổng Giám đốc Trang nhà cô chịu trách nhiệm đi! Xảy ra lớn một chuyện như vậy, thân ái nhà cô ngay cả cánh cửa cũng không thể đi vào! Mới vừa rồi thật sự hù chết tất cả chúng tôi! Thật may là không có việc gì! Không có việc gì! Thật không có việc gì! Nghỉ ngơi hai ngày là tốt! Tôi bảo đảm!"

Cả người Đường Khả Hinh lập tức giống như sống lại, mặc dù tóc mềm mại, nhưng vẫn có chút rối loạn, cô lập tức thật căng thẳng vươn tay, sờ soạng loạn, rốt cuộc sờ tới tay Nhã Tuệ, lại thật căng thẳng, kích động sôi trào nói: "Chị nói thật có đúng không! Nếu như nói dối! Tương lai không ai thèm lấy chị!"

Phốc!

"Ôi!! Con bé chết tiệt này! Lời nói độc như vậy, cô cũng nói ra được!" Nhã Tuệ lại từng trận vỗ vào trên vai của cô.

"Ôi!! Nhã Tuệ không ai thèm lấy, tôi lấy!" Lúc này Tô Lạc Hoành cùng Tào Anh Kiệt, Lâm Sở Nhai, Trần Mạn Hồng, đám người Thơ Ngữ trò chuyện vui vẻ đi tới!

"Ai anh cũng muốn lấy!" Lâm Sở Nhai cảm thấy tức giận đưa chân ra, đạp mạnh một cái trên bắp chân Tô Lạc Hoành!! Sau đó mới cắn răng nghiến lợi nói: "Có muốn ông đây gả cho anh hay không!"

"Ôi!! Đau!" Tô Lạc Hoành vừa né Lâm Sở Nhai, vừa ừng ực nhìn anh nói: "Nếu như anh có bản lãnh, anh cưới đi!!"

"Thật sự là không thể ngăn cản miệng một đám người!" Vẻ mặt của Nhã Tuệ không tốt, không muốn cùng mọi người tán gẫu vấn đề này, mà xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị rót ly nước trái cây cho Khả Hinh, Lâm Sở Nhai đứng ở một bên, có chút căng thẳng nhìn Nhã Tuệ, đúng lúc này, nhìn thấy Trần Tuấn Nam và Thẩm Quân Dụ cũng được Tưởng Thiên Lỗi nhờ vả đi vào thăm Đường Khả Hinh, anh đành phải ho khan hai tiếng, không lên tiếng.

Lúc này, Tô Thụy Kỳ và Hàn Văn Kiệt, còn có bác Phúc cũng nở nụ cười bước vào, an ủi nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Tỉnh rồi? Khá hơn chút nào không?"

Đường Khả Hinh lập tức hưng phấn ngồi ở trên giường, nghe được giọng nói của Tô Thụy Kỳ, liền mở to mắt, dịu dàng kích động gọi nhỏ: "Tô Thụy Kỳ?"

"Ừm!" Tô Thụy Kỳ dùng thái độ của bác sĩ thăm bệnh nhân, nở nụ cười đi về phía bên cạnh Đường Khả Hinh, ngồi ở bên giường, kéo nhẹ thân thể của cô nằm xuống, mới đau lòng nói: "Nghỉ ngơi tốt! Mới vừa rồi thật sự hù chết chúng tôi, thật may có bác Phúc cấp cứu kịp thời, còn có bác sĩ Hàn cũng vì em tốn không ít tâm tư!"

"Đúng vậy! Cô còn không mau cám ơn bác Phúc cùng hai vị bác sĩ?" Nhã Tuệ đang cầm một ly nước nhân sâm nóng đi tới, đặt ở một bên, mới ngồi ở bên giường, vén nhẹ sợi tóc trên trán cô, mỉm cười nói.

"Cám ơn Bác Phúc!! Cám ơn bác sĩ Hàn!" Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, chân thành nói cám ơn.

"Không cần khách sáo! Thầy thuốc vốn có lòng phục vụ!" Bác Phúc thay một bộ quần áo kiểu Trung Quốc màu xanh đen, cuốn ống tay áo của mình, vừa đi về phía bên giường, lại cẩn thận nắm nhẹ cổ tay Đường Khả Hinh, chăm chú nghe mạch......

Lúc này, tất cả mọi người đều thật vui vẻ nhìn Đường Khả Hinh, Nhã Tuệ càng ôm nhẹ cô, dịu dàng nói: "Lúc nảy Chủ tịch Hiệp hội rượu đỏ cùng bà George cũng tới đây thăm cô, xác định cô không có việc gì mới đi. Thật may là cô thi đấu xong rồi, mọi người chúng tôi mới có thể đi vào với cô. Nếu cô ngất đi ở trong trận đấu, đoán chừng Thần Tiên cũng không thể nào cứu được cô rồi!"

Đường Khả Hinh nghe vậy, lại cảm giác biết ơn tựa vào trong ngực Nhã Tuệ.

Bác Phúc yên lặng nghe mạch xong, liền gật đầu một cái, buông cổ tay cô xuống, lại tự mình kéo chăn cho cô, đang đắp lên thân thể của cô nói: "Tốt! Thân thể coi như khỏe mạnh, khẳng định không sao! Mắt nhanh thì 24h, chậm thì ba ngày sau, liền có hi vọng có thể khôi phục!"

"Thật sao?" Đường Khả Hinh vui sướng mỉm cười, nghe được tin của bác Phúc, càng thực tế một chút, nhưng trong lòng không khỏi run lên, căng thẳng nói: "Ba ngày sau thi đấu thì làm thế nào? Ánh mắt cháu không nhìn thấy, căn bản cũng không có cách nào thi đấu!"

"Chuyện đó cũng không có cách nào! Thân thể quan trọng hơn!" Bác Phúc kiên trì nói.

"Nhưng mà cháu....." Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng, Nhã Tuệ cùng mọi người cũng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, im lặng.

Lâm Bạch Bạch híp mắt, nhìn tất cả mọi người như vậy, ngay lập tức ngoan ngoãn nhìn Bác Phúc cười nói: "Bác Phúc ơi! Bác cũng biết, cuộc thi đấu này rất quan trọng đối với chị Đường! Bác giúp một chút đi!"

Bác Phúc cố ý nhìn Lâm Bạch Bạch một cái.

Lâm Bạch Bạch lập tức không dám nói lời nào.

Bác Phúc đành phải ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh gáp gáp như vậy, ông lại vươn tay, vạch nhẹ dưới mí mắt cô một chút, xác định sưng khối đã biến mất, liền do dự một lát, mới nói: "Được rồi! Từ nơi này đến thôn chúng tôi khoảng 15 km, nơi đó có một khe núi, chính giữa có con suối nước nóng, xung quanh suối nước nóng đều là cây thuốc đắt đỏ quý giá! Cho nên suối nước nóng kia cũng gọi là suối tiên! Có thể trị được rất nhiều bệnh! Bây giờ mắt của cô tạm thời không thể khôi phục, đều vì chất độc trong thân thể chưa trừ sạch! Nếu như cô có thời gian, đi qua ngâm nước nóng một ngày, không chừng có thể khỏi bệnh nhanh hơn!"

Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, kích động nói: "Có thật không?"

"Ừm!" Bác Phúc gật đầu một cái.

"Vậy cháu muốn đi! Cháu lập tức đi ngay!" Đường Khả Hinh kích động nói.

"Cô gấp cái gì?" Nhã Tuệ không nhịn được nhìn Đường Khả Hinh bật cười, nói: "Hiện tại cũng đã tối rồi!! Muốn đi cũng phải sáng sớm ngày mai, chúng tôi cùng đi với cô!"

"Đúng vậy! Chúng tôi cùng đi với cô!" Lâm Sở Nhai lập tức nở nụ cười nói.

"............" Đường Khả Hinh lập tức trở nên kích động, căng thẳng, nở nụ cười gật đầu một cái, nói: "Cám ơn mọi người!"

"Cô nên cám ơn chúng tôi! Ít ra chúng tôi còn có thể trò chuyện cùng cô!" Trần Mạn Hồng không nhịn được nhìn hướng Đường Khả Hinh, cố ý cười nói: "Tổng Giám đốc Trang nhà cô, vì sợ cô gặp chuyện không may, còn thiếu chút nữa vặt sạch cây bách ở dưới lầu của chú Viên ở bộ phận cây cảnh khổ cực trồng được, ông già đứng ở một bên, nhìn Tổng Giám đốc Trang vĩ đại vặt lá, nhưng ông ấy lại không dám đi lên ngăn cản, chỉ liều chết vỗ đầu đứng đó gấp gáp! Càng không ngừng nói, không sao, không sao! Cô đã tỉnh thật tốt! Giải cứu toàn nhân loại!"

Phốc!

Tất cả mọi người bật cười một trận, Đường Khả Hinh cũng không nhịn được đỏ mặt nở nụ cười.

Dưới lầu!!

Trang Hạo Nhiên níu chặt Tưởng Thiên Lỗi, che dù đứng ở trước gốc cây bách bị trơ trọi so với mình còn thấp hơn, căng thẳng nhìn Tiêu Đồng nở nụ cười che dù đi về phía mình, vui vẻ nói: "Tổng Giám đốc! Khả Hinh tỉnh rồi! Người rất khỏe, rất bình an!"

Trang Hạo Nhiên cảm giác tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, thở dốc nở nụ cười, Tưởng Thiên Lỗi cũng vui mừng, yên lòng buông lỏng!

"Thật tốt quá!! Vợ tôi không có việc gì!" Trang Hạo Nhiên không nói hai lời vứt bỏ cây dù, xoay người ôm mặt của Tưởng Thiên Lỗi hung hăng hôn một cái!! Lập tức, rất nhiều phóng viên, giống như sóc, xông tới, rốt cuộc bị bọn họ bắt được một cơ hội tốt thật là ngàn năm một thuở, rối rít chụp được nụ hôn rất đặc sắc, đăng tin toàn thế giới, xác định bọn họ đang yêu nhau!!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK