Mục lục
Nợ Âm Khó Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của đội trưởng Chu có phần nghiêm túc, lòng tôi khẽ rung lên.

Lúc này, đội trưởng Chu lại lên tiếng:

- Cậu bạn nhỏ, chuyện thôn Lý gia, có lẽ cháu đã giấu giếm cục số chín không ít?

Tiếng nói trầm trầm mà nghiêm nghị của đội trưởng Chu chui vào trong tai tôi, tôi đột nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên, tròng mắt lay động không ngừng, một lúc sau vẫn chưa biết phải trả lời câu hỏi của đội trưởng Chu như thế nào.

- Cậu bạn nhỏ, cháu không cần sợ hãi, tôi biết cháu giấu nhiều chuyện như thế, nhất định là có lý do, nhưng tôi muốn nói với cháu, chuyện xảy ra với thôn nhà cháu, chính là một trong những vụ án hóc búa nhất mà cục số chín gặp phải trong khoảng gần mười năm nay, cho nên bất kỳ tin tức gì từ phía cháu, đều là manh mối quan trọng đối với chúng tôi, bằng không chúng tôi căn bản chẳng có cách nào để hành động.

Lúc này, sắc mặt Chu Quảng Trạch nghiêm khắc, nhìn tôi trân trân, trong ánh mắt mang theo khí thế khiến tôi có chút sợ hãi.

Tôi phát hiện, bản thân mình không dám đối diện với ánh mắt ấy, bởi vì chỉ cần tôi nhìn vào trong đôi mắt ấy, tôi sợ bản thân sẽ nói ra hết tất cả.

Tôi hít sâu một hơi, thoáng qua, trên mặt tôi cũng xuất hiện vẻ do dự, cuối cùng tôi nhìn Chu Quảng Trạch, lên tiếng:

- Thật ra cháu cái gì cũng không biết, nhưng cháu có thể nói cho chú biết, lúc trước hắc cương mà chúng ta đã gặp, thực ra đã được luyện từ mười tám năm trước rồi.

- Mà mười tám năm trước, hình như ông nội cháu cũng có tham gia vào chuyện này, còn những việc khác, cháu không biết gì cả, chú cũng biết, cháu có thể may mắn sống sót, là bởi vì đến cuối cùng bị ép đưa đi khỏi thôn, bây giờ cháu cũng giống với bọn chú, thứ cháu muốn biết nhất, chính là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Mạch từng nói qua, không cần biết xảy ra chuyện gì, bản thân đều phải học cách giấu giếm bí mật cho bản thân, ít nhất thì cũng đừng để người khác dễ dàng nhìn thấu.

Một người không có bí mật, trong bất kỳ chuyện gì, đều nhất định sẽ chiếm thế hạ phong.

Cục số chín mặc dù là tổ chức của quốc gia, nhưng vẫn là nơi nằm trong sự quản chế của nhà nước, nước sẽ càng thêm sâu, điểm này, hồi học cấp ba, thầy dạy chính trị của chúng tôi đã đừng nhắc qua.

Tôi giấu giếm là bởi vì muốn cố gắng kéo dài khoảng cách của bản thân với vũng nước đục này, ít nhất thì cũng đừng nên tham gia với cục số chín.

Sau khi tôi nói xong, tôi cảm nhận được ánh mắt của Chu Quảng Trạch dính chặt lên người mình, hình như muốn nhìn ra biểu hiện gì đó trên gương mặt tôi, mà tôi thì cố gắng lộ ra biểu cảm bình thường nhất.

- Được rồi, cháu đi nghỉ ngơi đi!

Trong phòng yên lặng rất lâu, đột nhiên vang lên tiếng nói của Chu Quảng Trạch, tôi gật đầu, trực tiếp đi vào phòng của mình.

Vốn dĩ tối nay tôi định quay về phòng trọ của mình, nhưng nghĩ đến việc Mễ Trần vẫn chưa tỉnh lại, nói thế nào thì, tôi và Mễ Trần cũng đã cùng nhau trải qua mấy cuộc chiến thập tử nhất sinh, nói trên phương diện cá nhân, tôi và anh ta cũng đã có chút tình cảm thân thiết.

Cho nên tôi vẫn hi vọng nhìn thấy bộ dạng nhảy nhót linh hoạt của anh ta.

Ở trong khách sạn một đêm, tôi trực tiếp đi vào trạng thái tu luyện, trải qua cuộc chiến tối nay, tôi càng thêm vội vã muốn vẽ được bùa ngũ lôi.

Tôi biết bùa ngũ lôi là một đạo thuật rất mạnh, có sự trợ giúp của thứ này, lực chiến đấu của tôi đương nhiên cũng tăng lên rất nhiều.

Nhưng chỗ này không phải nơi để vẽ bùa, tôi chỉ có thể tưởng tượng ở trong đầu, từng nét móc nét phẩy của lá bùa.

Không biết từ lúc nào, đã ngồi đến tận sáng sớm ngày thứ hai.

Khi bên ngoài có động tĩnh, tôi bèn nhấc thân đi ra ngoài, nhìn thấy Chu Quảng Trạch đã dậy, khi nhìn thấy tôi, Chu Quảng Trạch cũng cất tiếng nói:

- Mễ Trần đã tỉnh, tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Nói xong, Chu Quảng Trạch đi ra khỏi phòng, mà tôi cũng đi về phía phòng ngủ của Mễ Trần, gõ cửa, tiếng Mễ Trần truyền ra, tôi mới đẩy cửa tiến vào trong.

Lúc này, tôi nhìn thấy Mễ Trần đang nằm trên giường, mặc dù anh ta đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt vẫn còn chút tím tái.

- Sao rồi? Đỡ hơn tý nào chưa?

Nhìn Mễ Trần trên giường, tôi vội vàng cất tiếng hỏi, Mễ Trần cười khổ, lắc đầu.

Tôi lại hỏi Mễ Trần, tình hình của anh ta như thế này, về sau có để lại hậu chứng gì không?

- Việc này là không thể, Thị Huyết Đan chỉ ép tiềm năng trong cơ thể ra bên ngoài, trong một khoảng thời gian ngắn đạt tới điểm bạo phát, mà sau khi xong việc sẽ yếu ớt một thời gian, chỉ cần không thường xuyên lạm dụng Thị Huyết Đan, sẽ không có vấn đề gì cả.

Mễ Trần nhìn tôi, cất tiếng giải thích, tôi cũng gật đầu.

Tôi phát hiện Mễ Trần cứ nhìn mình, trong ánh nhìn ấy còn có chút kỳ lạ, hình như muốn hỏi tôi gì đó, nhưng lại không dám mở miệng.

Tôi cảm giác được động thái của anh ta, bèn hỏi:

- Sao thế? Anh còn chuyện gì khó hé răng hả?

Mễ Trần lắc đầu, vẫn không lên tiếng, rất lâu sau, Mễ Trần nhìn tôi, lúc này mới mở miệng:

- Có một chuyện tôi muốn nói với cậu, cũng không phải là muốn cậu nói cho tôi biết bí mật gì.

Nhìn bộ dáng thần thần bí bí của Mễ Trần, lòng tôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ, hỏi anh ta có ý gì?

Chính vào lúc Mễ Trần đang chuẩn bị nói, điện thoại trong túi tôi bỗng rung lên, tôi nhìn Mễ Trần, anh ta bảo tôi cứ nghe điện thoại trước đi đã.

Tôi móc điện thoại ra, phát hiện người gọi là Trúc Tẩm Ngưng, sau khi ấn nghe, đầu bên kia vang lên tiếng của Trúc Tẩm Ngưng.

- Không tìm thấy Phương Trình Chu rồi.

Nghe vậy lông mày tôi nhíu chặt, vội vàng hỏi Trúc Tẩm Ngưng có ý gì? Trúc Tẩm Ngưng nói với tôi, sáng sớm ngày hôm nay cô ta đi tới tập đoàn Phương Hoa tìm Phương Trình Chu, nhưng lại phát hiện Phương Trình Chu tối qua không về nhà.

Thậm chí bây giờ bố mẹ của Phương Trình Chu đều đã báo cảnh sát, cả đêm qua Phương Trình Chu không về nhà, hiện tại cũng không liên lạc được, chẳng những không bắt được Phương Trình Chu, bây giờ còn treo thêm vụ án Phương Trình Chu mất tích.

Tôi nhíu chặt mày, nghĩ ngợi một lát, tiếp đó hỏi Trúc Tẩm Ngưng, hắn liệu có phải vì sợ hãi, cho nên không dám về nhà, trốn vào một góc nào đó rồi không?

Chỉ trong khoảng thời gian một đêm, Phương Trình Chu có thể đi đâu được?

Trúc Tẩm Ngưng trầm mặc giây lát, nói tạm thời cũng chưa rõ, hiện tại phía cảnh sát cũng đang cố gắng tìm hắn, hơn nữa chuyện của Phương Trình Chu vẫn chưa thể vạch trần, đang chuẩn bị sau khi bắt được hắn, mới hoàn toàn vạch trần chuyện này.

Chuyện này phải giao cho cảnh sát phán quyết, tôi cũng không đưa ra ý kiến gì với Trúc Tẩm Ngưng.

Sau khi tắt điện thoại, tôi lại đi tới trước mặt Mễ Trần, nhìn anh ta nói:

- Vừa rồi anh nói vậy là có ý gì?

Mễ Trần nhíu chặt lông mày, tôi cứ có cảm giác có chuyện gì đó rất đặc biệt.

Lúc này, Mễ Trần hít sâu một hơi, lên tiếng:

- Gần đây tôi láng máng nghe thấy một chuyện, bởi vì cậu là người may mắn còn sót lại trong cả thôn, cho nên cục số chín đã tìm đến một thầy xem bói, đại khái là có thể tiến hành xem quẻ cho cậu.

Nghe đến đây, lòng tôi lấp đầy tò mò, sau đó vội vã hỏi Mễ Trần:

- Rồi sao?

Mễ Trần nhìn tôi thật sâu, cất tiếng:

- Kết quả sau khi gieo quẻ là, cậu căn bản không nằm trong mệnh lý.

Nghe vậy cả người tôi giật nảy cả lên, tôi có chút không hiểu ý tứ trong câu nói của Mễ Trần, tôi không nằm trong mệnh lý?

Tôi nhìn Mễ Trần, hỏi anh ta điều này giải thích thế nào?

Mễ Trần thở dài một tiếng, nói với tôi, nói đến mệnh lý, cũng có chút huyễn hoặc, có thể nói mỗi một người đều có mệnh lý của bản thân, mà mệnh lý thì lại giống như một tấm lưới lớn, vạn vật trong thiên hạ đều sinh tồn bên trong mệnh lý.

Ví dụ một người có thể sống bao nhiêu tuổi, bao giờ chết, đều đã được an bài trong mệnh lý, đương nhiên, cũng có lúc bởi vì một chuyện nào đó, sẽ xảy ra chút thay đổi cực nhỏ.

Lại ví dụ như một người vốn dĩ có thể sống tới tám mươi tuổi, nhưng giữa lúc ấy lại chẳng may chết ngoài ý muốn, đây chính là chết oan mà chúng ta thường nói.

Đây đều thuộc về những thay đổi rất bình thường ở trong mệnh lý, nhưng cho dù là bất kỳ thay đổi nào, cũng đều không thoát khỏi tấm lưới mệnh lý to lớn ấy.

Mà một số thầy xem bói cao tay, còn có thể thông qua bản lĩnh nghịch thiên của mình, âm thầm bắt lấy một thứ gì đó trong tấm lưới mệnh lý.

Nhưng vị cao thủ trong cục số chín, lại không thể bắt được bất cứ tin tức gì liên quan đến tôi trong mệnh lý, cuối cùng phán đoán rằng, tôi không hề nằm trong mệnh lý.

Cả người tôi đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, trong lòng bởi vì câu nói của Mễ Trần mà đã hoàn toàn bị nổ tung.

Dựa vào ý của Mễ Trần, cả thế giới này, vạn vật sinh linh đều phải nằm trong mệnh lý, thế mà lại không tìm thấy tôi trong đó?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK