Mục lục
Nợ Âm Khó Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước vào trong hố không gian, thế giới trong này vô cùng kì lạ, tôi nhìn thấy bên cạnh mình, từng luồng năng lượng lạnh giá cứ không ngừng lướt qua, tôi có cảm giác, chỉ cần mình tiếp xúc với luồng năng lượng ấy, tính mạng sẽ lập tức gặp nguy hiểm.

Tôi biết, đây là năng lượng không gian, trong không gian có rất nhiều luồng năng lượng di chuyển không theo trật tự, nghe nói, có thể trực tiếp giết chết cảnh giới Nguyên Đan, thậm chí còn hơn thế nữa.

Có điều trong thông đạo không gian này, rõ ràng có một luồng năng lượng kì lạ đang bao trùm lấy tất cả chúng tôi, cho nên ngoài cảm nhận được thấy có năng lượng ở quanh mình, thì không có bất kì cảm giác gì khác.

Chính lúc này, tôi nhìn huyết sát thi vương trước mắt, hiện tại, mọi chuyện đã trôi đi, trong lòng tôi chỉ còn một niềm nghi hoặc, là ngọc bội là do lão Doãn đưa cho tôi.

Nhưng khi ngọc bội bị bóp nát, tại sao lại xuất hiện huyết sát thi vương và dì Hồng cơ chứ?

Tại sao một phần phân thân của ông nội lại ở trong dấu vết trên cổ tay tôi? Lẽ nào từ lúc ông nội để lại dấu vết này, thì phân thân của ông đã nằm trong đó rồi sao?

Mục đích là vì khi tôi gặp phải chuyện nan giải, nguy hiểm tới tính mạng, phân thân của ông nội sẽ chủ động xuất hiện sao? Trong lòng giăng đầy nghi hoặc, tôi rất muốn hỏi ông nội, còn cả những chuyện lúc trước nữa.

Tôi cố gắng kiềm chế nghi hoặc trong lòng mình, chúng tôi đi một lúc trong động không gian, liền nhìn thấy phía trước khẽ phát sáng, đến rồi à?

Sau khi đi ra khỏi động không gian, tôi nhìn ngó xung quanh, cất tiếng hỏi:

- Đây là đâu?

Lúc này, huyết sát thi vương nhìn tôi một cái, nói:

- Khu ngoại ô tỉnh lị của tỉnh Qúy Châu!

Nghe vậy tôi ngây ra, khu ngoại ô tỉnh lị của tỉnh Qúy Châu? Không ngờ thông đạo lại trực tiếp liên thông tới nơi đây.

Đến lúc này, cuối cùng thì tôi cũng không kiềm nổi nữa, nhìn huyết sát thi vương, hỏi:

- Tại sao cậu lại đi qua thông đạo này để tới Hồ tộc?

Huyết sát thi vương như sớm đã đoán ra tôi sẽ hỏi câu này, cậu ta lên tiếng đáp, lúc trước, có một người già đưa cho cậu ta một miếng ngọc bội, nói khi nào ngọc bội nứt, thì chứng minh tôi đang gặp nguy hiểm.

Đến lúc đó chỉ cần men theo thông đạo không gian đi tới đó là xong, cho nên cậu ta mới ngay lập tức tới được Hồ tộc, mà tôi cũng đã đoán ra, người già trong miệng huyết sát thi vương, có lẽ chính là lão Doãn.

Nhưng trong lòng tôi vẫn có chút ngờ vực, lẽ nào huyết sát thi vương bằng lòng tới Hồ tộc cứu tôi, chỉ là vì tôi đã giúp dì Hồng một lần sao? Tôi cứ có cảm giác, sự tình không chỉ đơn giản có vậy.

Chính lúc này, tôi đưa mắt nhìn ông nội, ông nội cũng đang nhìn tôi, còn nở một nụ cười trìu mến, hình như đang ra hiệu cho tôi bây giờ đừng nói gì.

Xem ra ông nội đã biết tôi muốn nói gì rồi, bằng không, cũng không dùng ánh mắt như thế ra hiệu cho tôi.

- Được rồi, chuyện lần này cũng đã giải quyết xong, tôi và mẹ phải đi rồi, Lý Nhất Lượng, bảo trọng, tôi tin không bao lâu nữa, chúng ta sẽ lại gặp nhau!

Huyết sát thi vương lại lên tiếng trước, thấy vậy, tôi ngây ra, tôi không ngờ huyết sát thi vương lại muốn tạm biệt tôi sớm như vậy, vốn dĩ trong lòng vẫn còn nhiều điều muốn hỏi cậu ta.

Cậu ta làm thế nào để ra khỏi thôn? Về sau đã trú ngụ ở đâu mà thực lực lại mạnh đến cỡ này rồi, đương nhiên tôi biết, có lẽ đây đều là bí mật của huyết sát thi vương, cậu ta sẽ không nói cho tôi biết, có điều nếu đã nói lời tạm biệt, thì tôi cũng không làm gì khác được.

Kế đó, tôi ôm quyền với huyết sát thi vương, chính lúc này, huyết sát thi vương đưa mắt liếc nhìn ông nội một cái, cũng không nói thêm gì, lập tức cùng với dì Hồng, biến mất trước mắt chúng tôi.

Bây giờ trời đang tối, thấy bóng hình của huyết sát thi vương và dì Hồng dần dần biến mất, trong lòng tôi bỗng thấy trống vắng, bởi vì tôi cứ có cảm giác, giữa mình và huyết sát thi vương Lý Nửa Cân, có một loại liên kết bí mật nào đó.

Lại nói, cái tên Lý Nửa Cân là dì Hồng nói cho tôi nghe, tên ngược lại với tôi, trong này mà không có vấn đề, đánh chết tôi cũng không tin, chính lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng nói của ông nội.

- Cháu trai của ông, chúng ta về nơi cháu ở đi, phân thân của ông, không chống đỡ được bao lâu nữa đâu!

Nghe vậy lòng tôi nghẹn lại, ý của ông nội là, năng lượng trên phân thân của ông sắp cạn kiệt rồi ư? Tôi bỗng thấy buồn man mác, sau khi nói vị trí, một lúc sau, ông nội đem theo tôi, hai mẹ con Hoàng Tiểu Tiên cùng đi tới biệt thự ngoài khu ngoại ô của Hoàng Tiểu Tiên.

Bởi vì là ở ngoại ô, nên khoảng cách với biệt thự của Hoàng Tiểu Tiên cũng gần hơn, vì thế chúng tôi mới chọn nơi đó, sau khi đến nơi, Hoàng Tiểu Tiên dìu mẫu thân mình về phòng, tôi cũng nhìn thấy, sắc mặt mẫu thân chị ta trắng nhợt.

Sau đó, tôi dẫn ông nội về phòng mình, sau khi vào phòng, ông nội quay người lại nhìn tôi, nói:

- Cháu trai ngoan, con hỏi đi, những gì có thể nói, ông đều sẽ nói cho con nghe hết! có điều con phải mau lên nhé, thời gian của ông không còn nhiều.

Lúc này, tôi nhìn thấy thân người ông đã bắt đầu nhạt đi, cũng chính là nói, năng lượng phân thân của ông nội đang tiêu tan, đợi đến lúc tiêu tan hết, phân thân của ông nội sẽ biến mất.

Tôi gần như không chần chừ, lập tức hỏi câu đầu tiên:

- Ông nội, ông nội nói cho con biết, ông chưa mất đúng không?

Không sai, cho dù trong lòng tôi muốn biết vài đáp án, nhưng câu hỏi đầu tiên lại mới chính là vấn đề tôi quan tâm nhất.

Vì vậy tôi lập tức hỏi ông nội, đối với câu hỏi này, ông nội cũng không do dự, gật gật đầu.

Thấy vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm, được, thế thì được! chỉ cần ông nội không sao, vậy là quá tốt rồi!

Ông nội không sao, mới là vấn đề tôi quan tâm nhất, nói chính xác hơn, cái chết của ông nội quá đường đột, khiến tôi khó mà tiếp nhận nổi, nhưng hiện tại, biết ông nội không sao, trong lòng đã yên tâm hơn nhiều.

Có điều tôi vẫn không thể hiểu nổi, ông nội vì sao phải giả chết chứ? Nguyên nhân bên trong rốt cuộc là gì?

Nhưng tôi biết, muốn biết được điều đó, thì tôi phải hỏi từng li từng tý về những vấn đề khác nữa, nghĩ một lúc, tôi lại hỏi ông nội:

- Ông nội, có thể nói cho con biết, người trong thôn đã đi đâu không?

Toàn bộ người trong thôn đã biến mất, điều này cũng là một vấn đề tôi rất quan tâm, đã từng có khoảng thời gian, tôi vì chuyện này mà hối hận, trách cứ bản thân, tôi cho rằng là bởi vì mình thả huyết sát thi vương ra, nên mới khiến người trong thôn mất tích, nhưng về sau, cục số chín tới điều tra, phát hiện sự tình có chút kì quặc.

Cho nên đồng thời, trong lòng tôi cũng rất quan tâm vấn đề này, tôi đưa mắt nhìn ông nội, chờ đợi câu trả lời từ ông.

Ông nội cũng khẽ nói, người trong thôn đã ở một nơi an toàn, bọn họ đều không sao cả.

- Thế giới nhỏ sao?

Tôi lập tức gặng hỏi, nghe vậy, ông nội cười cười gật đầu, lúc này, tôi thở phào một tiếng, xem ra cục số chín điều tra không sai!

Bởi vì sau khi cục số chín điều tra, mới nói với tôi, nếu toàn bộ người trong thôn đều chưa chết, thì chỉ có một khả năng, là đã đi vào trong một không gian, đó chính là thế giới nhỏ, đáp án của ông nội, chính là suy luận ấy.

Tôi hít sâu một hơi, hỏi một câu mà tôi đã canh cánh trong lòng từ rất lâu.

- Ông nội, có thể nói cho con biết, tại sao trên người con không có âm thọ không ạ?

Vấn đề này, tôi vẫn luôn thấy rất khó hiểu, chính là lần lão Bạch hành sự, ba người chúng tôi phải cống hiến âm thọ của bản thân, thì tôi mới biết trên người mình không có thứ được gọi là âm thọ.

Về tình trạng của tôi, lão Bạch cũng thấy rất khó hiểu, cho nên tôi cũng muốn biết, vì sao tôi lại không có.

Lúc này, ông nội khẽ thở dài, sau đó nhìn tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK