Mục lục
Nợ Âm Khó Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi có chút khó hiểu, đây là chuyện gì vậy chứ, người là tôi giới thiệu, mà vẫn còn có chuyện muốn giấu tôi sao? Nhưng không còn cách khác, đây là lời của lão Doãn, tôi chỉ đành lùi ra khỏi cửa tiệm.

Ngay khi tôi vừa bước ra ngoài, cánh cửa sau lưng đã đóng sầm lại, tôi bĩu môi, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, gió lạnh buốt xương, mặc dù đã không còn cảm thấy giá rét, nhưng tâm trạng trong lòng vẫn rất phiền muộn.

Đứng ở bên ngoài liền lúc hai tiếng đồng hồ, tôi cũng không biết nói cái gì, mà nói tận hai tiếng, cuối cùng, cửa cũng mở.

Cũng có nghĩa là tôi đã có thể vào trong, tôi vội vàng bước vào, nhìn thấy Hoàng Tiểu Tiên đang đứng trước quầy thanh toán, cất một chiếc hộp ngọc vào trong người, lão Doãn lại nằm trên ghế đu bắt đầu ngủ, dường như không thèm để ý tới tôi.

- Đi thôi!

Lúc này, Hoàng Tiểu Tiên lên tiếng nói với tôi, tôi nhìn được ra sự vui mừng trên nét mặt chị ta, xem ra Hoàng Tiểu Tiên đã có được thứ chị ta muốn, chứ không, cũng không vui mừng như vậy.

Nhìn lão Doãn, tôi chào một tiếng, mới cùng Hoàng Tiểu Tiên rời khỏi cửa tiệm của lão, sau khi ra ngoài, tôi vội vàng gặng hỏi Hoàng Tiểu Tiên, chị ta với lão Doãn ở bên trong nói những chuyện gì thế?

Ánh mắt của Hoàng Tiểu Tiên có chút tránh né, hình như còn hơi ngại ngùng,con mẹ nó tôi thật sự chẳng hiểu gì cả???

Còn có gì mà để ngại ngùng chứ, nghĩ một lát, Hoàng Tiểu Tiên nhìn tôi, cười nhạt hỏi:

- Em thực sự muốn biết à?

Tôi đương nhiên gật đầu, không muốn biết thì tôi hỏi làm quái gì. Đúng là một câu hỏi vô nghĩa!

- Đợi sau này em sẽ biết!

Lúc nói câu này, tôi lại lần nữa nhìn thấy má Hoàng Tiểu Tiên khẽ ửng hồng, nhưng rất nhanh, đã khôi phục lại như bình thường.

Ông nội nó, vòng vèo nửa ngày, vẫn là cái gì cũng không muốn nói cho tôi biết! cứ thế, tôi cùng Hoàng Tiểu Tiên trở về nhà trong tâm trạng bực bội, chuyến đi này tôi như một cái bóng đèn.

Sau khi về tới nơi, Hoàng Tiểu Tiên nói, mấy ngày tiếp theo chị ta phải bế quan, khoảng thời gian này tôi cũng không cần lo lắng có người tới làm phiền, bọn chúng cũng không tìm thấy chỗ này.

Bảo tôi không có việc gì làm cũng có thể tranh thủ tu luyện, muốn giúp chị ta, thì nhất định phải nâng cao thực lực, nói xong, Hoàng Tiểu Tiên đã chui vào phòng mình.

Cứ thế, trong cả căn nhà chỉ còn lại mình tôi, không biết làm gì, tôi cũng chỉ đành đi vào trạng thái tu luyện, chân nguyên đan tôi vẫn còn nhiều, dù sao, cũng đủ để tôi dùng.

Vài ngày sau, đã tới ngày chuẩn bị sang năm mới, nhưng Hoàng Tiểu Tiên hình như vẫn đang bế quan, không có dấu hiệu xuất quan, hơn nữa tôi còn cảm nhận được, trong phòng của Hoàng Tiểu Tiên, lan ra một luồng năng lượng vô cùng mạnh.

Bên cạnh không có một người thân nào, cuối cùng tôi mua hai chai rượu ngon, đi tới cửa tiệm của lão Doãn, đến nơi, tôi thấy trên bàn đã bày sẵn vài món ăn, hình như đang đợi người.

- Ý, lão Doãn, cháu không biết ông có khách, rượu tặng cho ông cháu gửi lại đây, để hôm khác cháu tới thăm ông ạ!

Tôi cho rằng lão Doãn đang đợi khách, bèn chuẩn bị quay người rời đi.

- Được rồi nhóc con, người tôi đang đợi là anh đấy!

Nói xong, hai chai rượu tôi đem tới đã nằm trong tay lão Doãn, nghe vậy, tôi đi tới bên phía đối diện lão Doãn, ngồi xuống.

Ba mươi tết, bên ngoài tiếng pháo hoa vang vọng cả vùng trời, tiếng nói chuyện của tôi và lão Doãn không ngừng truyền ra khắp cửa tiệm, đồng thời, trong lòng tôi cũng đang nghĩ, bố tôi đang ở đâu? Ông ấy có đang đón năm mới không?

Còn cả người mẹ tôi chưa từng gặp qua nữa, và cả Hạ Mạch!

Đêm nay, tôi và lão Doãn uống hai tiếng, đột nhiên chuông điện thoại của tôi reo lên, bỏ ra nhìn, là Trúc Tẩm Ngưng, tôi chưa nghe, lão Doãn đã nói:

- Nhóc con, ở bên tôi hai tiếng rồi, đi với người khác đi, cái thằng nhóc nhà anh khắp người chỉ toàn là nợ tình thôi!

Lão Doãn lắc đầu, than nhẹ một tiếng, sau khi ấn nghe, tiếng nói của Trúc Tẩm Ngưng cũng vang lên:

- Năm mới vui vẻ!

Tôi tự nhiên không biết nói gì, cuối cùng đáp lại một câu:

- Cô cũng thế nhé!

Sau khi nói xong, phát hiện Trúc Tẩm Ngưng không nói gì nữa, tôi hít sâu một hơi, cuối cùng nói:

- Cô ở đâu? Tôi tới tìm cô!

Vừa nói xong, tôi lại cảm thấy hình như “tự tôi đa tình” rồi thì phải? có điều rất nhanh, Trúc Tẩm Ngưng đã nói địa chỉ cho tôi.

- Nhanh nhé, đồ ăn sắp nguội hết rồi!

Cúp điện thoại xong, năm mới căn bản cũng không có nhiều taxi, tôi chạy như bay tới chỗ ở của Trúc Tẩm Ngưng, bây giờ nếu tôi dùng toàn lực để chạy thật nhanh, tốc độ cũng không thua kém xe hơi, chỉ có điều sẽ tiêu hao chân nguyên, với cả nếu không có bản đồ, tôi cũng không tìm thấy chỗ của Trúc Tẩm Ngưng.

Đợi đến lúc đã tới ấn chuông, Trúc Tẩm Ngưng rất nhanh đã ra mở cửa, tôi mới phát hiện mình tay không đến đây, chẳng mua cái gì cả.

- Cái đó, hay là để tôi đi ra ngoài mua thêm ít đồ?

Nhìn Trúc Tẩm Ngưng, tôi cất tiếng nói.

- Cũng không có ai, anh sợ cái gì!

Trúc Tẩm Ngưng cười cười, quay người đi vào trong, tôi đi vào theo, phát hiện, trong nhà Trúc Tẩm Ngưng không có ai.

Hóa ra, cô ta cũng đón năm mới một mình, nhìn một bàn đầy thức ăn trước mắt, vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, có lẽ là vừa mới làm xong, hoặc là vừa hâm nóng lại.

- Ăn đi!

Trúc Tẩm Ngưng mở một chai rượu vang, cất tiếng nói với tôi, tôi đi tới ngồi bên cạnh cô ta.

Kỳ thực tôi không có gì để nói với Trúc Tẩm Ngưng cả, tôi chỉ đành đổi chủ để, khen đồ ăn cô ta làm rất ngon, nhưng lúc ở chỗ lão Doãn cũng đã ăn khá no, tuy nhiên, tôi vẫn cố làm ra bộ dạng ăn rất ngon lành.

- Đúng rồi, dạo gần đây cô bận rộn chuyện gì thế?

Tôi nhìn Trúc Tẩm Ngưng, hỏi.

Trúc Tẩm Ngưng nhấp một ngụm rượu vang, cất tiếng nói, bận giải quyết vài vụ án, ngoài ra cũng không có chuyện gì khác.

Tôi gật đầu, đột nhiên, Trúc Tẩm Ngưng lại lên tiếng hỏi:

- Từ lúc nào mà trên người anh lại có mùi hương của con gái thế? Khoảng thời gian này anh ở chung với ai à?

Câu hỏi đột ngột của Trúc Tẩm Ngưng đã dọa tôi nhảy dựng cả lên, chưa kịp phản ứng lại.

- Nếu anh không muốn nói thì thôi đừng nói, tôi cũng chỉ hỏi vu vơ thôi! Quan hệ giữa hai chúng ta không phải là thật, anh không cần cảm thấy bị rằng buộc!

Nghe vậy, tôi ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy trên mặt Trúc Tẩm Ngưng treo một nụ cười nhạt, nhưng cảm xúc trong nụ cười ấy hình như có chút dị thường.

Tôi than thở trong lòng, kể qua chuyện của Hoàng Tiểu Tiên cho Trúc Tẩm Ngưng nghe.

- Lúc trước chị ấy từng cứu tôi, bây giờ chị ấy gặp khó khăn, tôi đương nhiên không thể không quản!

Nói đến cuối, tôi nghĩ một lát, vẫn lên tiếng giải thích một chút.

Trúc Tẩm Nhưng nghĩ ngợi, một lát sau cất lời:

- Lần trước có phải là chị ấy đi cùng anh tới Lê tộc không? Nếu tôi đoán không sai, chủ nhà của anh, là hồ tộc đúng không?

Tôi hơi ngơ ra, không ngờ Trúc Tẩm Ngưng lại đoán chuẩn như thế, cho dù nói thế nào, cô ta cũng làm cảnh sát, năng lực suy luận đương nhiên không kém, còn một điểm nữa, là bây giờ Trúc Tẩm Ngưng đã không còn là cảnh sát bình thường.

Có lẽ lần trước chúng tôi quay lại thành phố, khí mùi trên người Hoàng Tiểu Tiên đã bị Trúc Tẩm Ngưng cảm nhận được, chẳng qua là Trúc Tẩm Ngưng không nói ra mà thôi.

Lúc này, tôi cũng chẳng có gì phải giấu giếm, trả lời Trúc Tẩm Ngưng:

- Không sai, lần trước chị ấy đã cùng tôi tới Lê tộc, hơn nữa có hai trận đấu, nếu không có chị ấy âm thầm giúp đỡ tôi, tôi cũng không thắng nổi!

Lần này, Trúc Tẩm Ngưng không nói gì nữa, mà chỉ cười cười:

- Xem ra khi nào có thời gian tôi phải tới cảm ơn chị ấy một tiếng, chị ấy cũng góp phần cứu tôi ra bên ngoài!

Câu nói này của Trúc Tẩm Ngưng lại lần nữa khiến không khí xung quanh thêm phần ngượng ngùng, tôi cũng không biết nói gì, kế đó, Trúc Tẩm Ngưng lại lên tiếng:

- Ý của anh là, vẫn còn những người khác của hồ tộc đang ở trong thành phố?

Tôi gật đầu, mặc dù không biết Trúc Tẩm Ngưng hỏi câu này là có ý gì, nhưng đây là sự thật, hơn nữa cô ta cũng không thể vô duyên vô cớ hỏi câu này.

- Nếu đúng là như vậy, có lẽ tôi có thể giúp một chút, bởi vì người tu đạo xâm nhập vào đô thị, vốn dĩ đã vi phạm quy tắc, hơn nữa còn là yêu tộc, với lại cục số chín đứng sau lưng anh, chuyện này để bọn họ tiếp quản vẫn là tốt nhất, tại sao anh không tìm bọn họ?

Nghe thấy Trúc Tẩm Ngưng nói vậy, cả người tôi mới phản ứng lại, tại sao tôi lại quên mất điều này nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK