Mục lục
Nợ Âm Khó Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này chúng tôi đang không ngừng tiến lại gần tế đàn, đồng thời tôi cũng phát hiện, ánh mắt của tất cả mọi người đều dán chặt lên những chiếc hộp.

Thậm chí lực tấn công đã bắt đầu yếu hơn lúc trước rất nhiều.

Việc này khiến lòng tôi có chút bất an, xem ra những người này đã bắt đầu tiết kiệm sức lực, rõ ràng là muốn để dành đến lúc tranh giành những chiếc hộp gỗ.

Lòng tôi bắt đầu cảm thấy nặng nề, có điều khoảng cách của chúng tôi với tế đàn đã không còn xa, cho dù chúng tôi có chậm thêm chút nữa, cũng đều có thể chống trả lại được.

Mắt thấy trước mặt đã là tế đàn, chính vào lúc này, toi cảm thấy khí thế trên người của tất cả mọi người đều bạo phát,

Đánh bay hết đám hành thi trước mặt, sau đó từng bóng người đã bắt đầu lao tới chỗ tế đàn, La Chí Bân nhanh nhẹn dùng một tay không chế cơ quan đĩa tròn.

Một tay hắn ta ấn xuống, đám hành thi xung quanh quả nhiên dừng lại tại chỗ, bất động, xem ra chúng tôi đoán không sai, nơi đó chính là cơ quan khống chế hành thi.

Sau khi hành thi đã đứng yên, tất cả mọi người đều phóng tới chỗ những cái hộp trên tế đàn.

Mười năm người, nhưng lại chỉ có mười cái hộp, điều này có nghĩ sẽ có năm người không đạt được bất kỳ thu hoạch nào.

Mắt tôi cũng nhìn chằm chằm vào một cái hộp, chân đạp mạnh xuống dưới đất, cả người lập tức phóng ra.

Ánh mắt rơi xuống cái hộp gỗ thứ ba, cái đầu và cái thứ hai đã bị Mễ Trần và La Chí Bân nhìn trúng, tôi cũng không cần thiết phải đi giành giật.

Linh khí chui xuống bàn chân, tôi dùng tốc độ nhanh nhất có thể, lao tới trước hộp gỗ, dùng một tay nắm chặt.

Sau đó mau chóng lùi ra, khi thân hình tôi vừa chạm xuống đất, Mễ trần đã xuất hiện bên cạnh tôi, trong tay anh ta cũng cầm một cái hộp gỗ.

- Các vị, bây giờ chúng ta mau chóng tìm lối ra, nơi này không thể lưu lại quá lâu!

Tiếng nói của La Chí Bân bỗng vang lên, tôi và Mễ Trần đứng một bên, không nói nửa lời, tiếp theo, nhất định vẫn phải đi tiếp.

Trong cả điện đá, ngoài cánh cửa mà chúng tôi đi vào, không hề nhìn thấy lối ra khác, cho nên nếu muốn đi khỏi đây, nhất định phải tìm được lối ra mới được.

Lúc này sắc mặt năm người không lấy được hộp gỗ mặc dù có chút khó coi, nhưng cũng chẳng còn cách khác, sau đó, chúng tôi bèn tiếp tục dò tìm lối ra trong khắp điện đá.

Trong lúc đang tìm, đột nhiên tôi cảm thấy sau lưng thổi tới một cơn gió lạnh toát, cảm nhận được cơn gió, tôi gần như không do dự trực tiếp đập thẳng một tay ra đằng sau.

Một tay vừa đập ra, thân hình đằng sau lưng cũng trực tiếp bay văng ra.

Gừ...

Một tiếng gầm vang lên, sau đó là rất nhiều những tiếng gầm khác.

Mắt tôi trợn lớn, hô to một tiếng:

- Không hay rồi, đám hành thi lại động đậy được rồi!

Không sai, thứ vừa bị tôi tấn công chính là một cỗ hành thi, mà hiện tại, tôi nhìn thấy hành thi lại bắt đầu bao vây chúng tôi.

Không cần tôi nói, những người khác rõ ràng cũng đã phát hiện ra tình hình này, đĩa tròn trên tế đàn, lại bắt đầu xoay chuyển, cũng chính là nói, đám hành thi lại được cung cấp năng lượng.

- Không hay, tốc độ của bọn chúng hình như đã nhanh hơn trước.

Mễ Trần bỗng xuất hiện bên cạnh tôi, cất tiếng nói, nghe vậy lòng tôi trùng xuống, đúng thật là như vậy, tôi nhìn đám hành thi đang xông tới chỗ chúng tôi, tốc độ đúng thật đã nhanh hơn trước.

Đây là tình hình cực kỳ bất lợi đối với chúng tôi, hiện tại đến ngay cả lối ra của nơi này ở đâu đều vẫn chưa tìm thấy, bây giờ lại còn xảy ra chuyện này nữa,

Đây rõ ràng là một tin dữ đối với chúng tôi!

- Các vị chúng ta phải làm thế nào bây giờ?

Lúc này, một tiếng nói bỗng vang lên trong điện đá, là của một người đã sắp không chống đỡ nổi, những vẫn không ngừng phản kích những hành thi trước mặt.

Không có ai đáp lời, bởi vì tình hình hiện tại, ai cũng không biết phải làm thế nào.

- Các vị, chúng ta lại hợp sức với nhau đi tới tế đàn lần nữa, khống chế đĩa tròn, rất rõ ràng, sau khi đĩa tròn bị khống chế, chỉ có thể dừng lại một khoảng thời gian nhất định, hết thời gian, lại tự động xoay chuyển, nhưng ít nhất thì vẫn còn vớt vát được thêm chút thời gian.

Tôi nghe thấy tiếng của La Chí Bân truyền đến, đối với đề nghị của La Chí Bân, không ai trong chúng tôi có ý muốn phản đối.

Mười năm người chúng tôi lại xúm lại vào nhau, trong lúc hội hợp, có hai người không thoát ra được khỏi vòng vây của hành thi, trực tiếp bị vài cỗ hành thi xé nát người, thậm chí đến cả tiếng thét cũng không kịp phát ra.

Cứ như thế, đến cuối chỉ còn lại mười ba người, lần này, tôi có thể cảm nhận được trên người của bọn họ nhiều thêm một phần lo lắng.

Bởi vì nếu chúng tôi vẫn mãi chưa tìm được lối ra, chắc chắn là một rắc rối lớn.

Mười ba người còn lại chúng tôi xếp thành một vòng tròn, hỗ trợ nhau từ từ áp sát lại gần tế đàn, khi đến nơi, Mễ Trần nhanh tay, lại lần nữa chặn đĩa tròn lại.

Sau khi chặn xong, động tác của hành thi cũng dừng lại, chúng tôi ai nấy đều thở hồng hộc, thời gian chiến đấu không ngắn, nhất định đã tiêu hao không ít năng lượng trên người.

- Không được, cứ như thế này mãi không phải là cách hay!

Lúc này, một người trong đó cất tiếng nói, nhưng khi người này vừa nói xong, một người khác đã lên tiếng:

- Vậy thì còn làm thế nào được nữa? Còn chẳng tìm thấy lối ra ở đâu, lẽ nào cứ như vậy mà quay ngược ra ngoài sao? Con mẹ nó ai cam tâm chứ?

Tiếng nói vừa dứt, lập tức cả đoàn người lại rơi vào trong im lặng.

- Không đúng, có phải chúng ta đều ngốc rồi không?

Đột nhiên tôi nghĩ đến một chuyện, trực tiếp hô lên với mọi người, vừa nói xong, đã cảm thấy ánh mắt của tất cả người trong này đều đổn dồn lên người tôi.

Rõ ràng đều đang muốn tôi giải thích câu nói này, tôi cười cười, đưa tay chỉ đĩa tròn, vội vàng nói, chỉ cần chúng tôi cử ra một người đứng ở đây, thấy hành thi cử động thì lập tức khống chế đĩa tròn.

Còn những người khác, từ từ tìm lối ra, như thế chẳng phải đã giải quyết xong chuyện này rồi sao?

Nghe vậy ai nấy đều bỗng dưng tỉnh ngộ, La Chí Bân vỗ đùi một cái, nói:

- Mẹ nó, chúng ta chỉ chăm chú đi đối phó hành thi, mà lại quên mất phương pháp đơn giản như thế này!

- Như vậy, cứ chọn một người đứng ở đây canh gác, chỉ cần thấy hành thi có động tĩnh, lập tức khống chế đĩa tròn, ngăn chặn hành động của đám hành thi.

Sau khi nói xong, La Chí Bân nhìn những người xung quanh, sau đó chọn một người có thực lực thấp nhất, người đó mới ở cảnh giới Trúc Cơ cấp ba, cho nên lựa chọn y đứng khống chế đĩa tròn, khống chế đám hành thi không để cho chúng nó động đậy, những người khác lại tiếp tục đi loanh quanh khắp điện đá tìm lối ra.

Tìm mất nửa tiếng, giữa lúc đó hành thi động đẩy ba lần, cũng may người đã sắp xếp đứng ở cạnh đĩa tròn đều kịp thời khống chế.

Nửa tiếng trôi qua, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy lối ra khỏi điện đá, nhưng lối ra lại không chỉ có một, tổng cộng có tám lối.

Đối ứng với Bát Môn trong Bát Môn Độn Giáp.

Lúc trước đến một lối còn tìm không ra, bây giờ lại tìm được hẳn tám lối, sau khi tìm thấy lối ra, Mễ Trần cất tiếng nói với mọi người, bây giờ có tám lối ra, vậy ai thích đi lối nào đều do tự người ấy chọn.

Khi Mễ Trần nói những lời này, mắt tôi không ngừng đảo qua tám cánh cửa đá, hỏi Mễ Trần chúng tôi phải chọn cửa nào?

Mễ Trần cười mỉm, nói:

- Tôi cũng không biết, chỉ dựa vào vận khí, hay là cậu chọn đi?

Nghe vậy, tôi cười cười không biết nói gì, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên cửa đá có viết một chữ “tử”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK