Mục lục
Nợ Âm Khó Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Được rồi, anh muốn làm gì thì cũng phải đợi sang năm mới rỗi hẵn làm, bây giờ ăn uống đàng hoàng nào!

Tiếng nói của Trúc Tẩm Ngưng lại vang lên, tôi chỉ đành gạt những chuyện này sang một bên, yên tâm ăn bữa cơm tất niên cùng với Trúc Tẩm Ngưng.

Lúc ăn cơm, Trúc Tẩm Ngưng uống khá nhiều rượu, ăn xong, cô ta nhìn tôi, nói:

- Đêm nay đừng đi! (0.0)

Nghe vậy tôi ngơ hết người, không biết phải trả lời thế nào, Trúc Tẩm Ngưng lại nói:

- Nếu anh cảm thấy không muốn, cũng không sao, cứ coi như tôi chưa nói gì đi!

Trúc Tẩm Ngưng nói xong, bắt đầu thu dọn bát đĩa, tôi vội vàng đáp lời, nói tôi cũng không bận gì cả, nói xong liền đi tới giúp cô ta dọn dẹp, xong xuôi, tôi và Trúc Tẩm Ngưng ngồi trên ghế sô-pha, xem chương trình gặp nhau cuối năm.

Thực ra không khí rất ngượng ngùng, xem mãi xem mãi, Trúc Tẩm Ngưng tựa đầu vào vai tôi ngủ thiếp đi, tôi không động đậy, cứ cố gắng giữ nguyên một tư thế để đỡ Trúc Tẩm Ngưng, thấy cô ta đã ngủ say, tôi tắt tivi, ngủ luôn trên sô-pha.

Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, tôi phát hiện không biết từ lúc nào Trúc Tẩm Ngưng đã kê đầu vào trong lòng tôi, tôi không gọi cô ta dậy, nhưng trong lòng cứ cảm thấy là lạ.

Đợi đến lúc cô ta tỉnh lại, đã là hơn tám giờ.

- Thật ngại quá, tối qua uống hơi nhiều!

Vừa tỉnh lại, Trúc Tẩm Ngưng đã vội vàng nhìn tôi nói, tôi cười cười, nói tôi cũng mới tỉnh chưa bao lâu, Trúc Tẩm Ngưng nói cô ta dậy nấu chút bánh trôi.

Giữa lúc đó, tôi gọi điện thoại cho Mễ Trần.

- Nhất Lượng, cậu đừng nói cậu gọi điện chúc tết tôi đấy nhé, dọa chết anh đây rồi đấy!

Vừa ấn nghe, Mễ Trần đã cất tiếng trêu chọc tôi, tôi cũng đáp:

- Chúc tết anh á, tôi không rảnh như vậy! có chính sự!

Nói xong, tôi kể sự tình bên này cho Mễ Trần nghe một lượt, nghe xong, Mễ Trần trầm mặc một lúc, mãi sau mới cất tiếng:

- Tộc cửu vĩ Thiên Hồ? tại sao bọn họ lại xâm nhập vào đô thị chứ?

- Chuyện này hơi phức tạp, anh xem xem chuyện này phải làm thế nào? Cũng không thể để cho bọn họ làm càn ở trong thành phố chứ?

Nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là giúp Hoàng Tiểu Tiên, có điều cũng là bảo vệ sự an toàn cho người dân sống trong thành phố, dù sao, người của tộc cửu vĩ Thiên Hồ, phần lớn đều là tâm thuật bất chính.

Ví dụ như người con gái tối hôm đó, tinh khí trên người đã bị Hoàng Quân lấy đi gần hết, mới xuất hiện triệu chứng như vậy.

Tạm thời tôi không biết có bao nhiêu người của tộc cửu vĩ Thiên Hồ đang ở Qúy Dương, nhưng tình hình thế này, nhất định có nguy hại cho nhân dân trong thành phố, tôi nhất định phải phản ánh lại với cục số chín.

- Chuyện này lát nữa tôi sẽ lập tức trình bày với phía trên, xem xem phía trên thu xếp thế nào!

Câu trả lời của Mễ Trần khiến tôi khá bất ngờ, chuyện này không phải rất rõ ràng rồi sao? Còn phải thu xếp gì nữa?

Tôi nói nghi hoặc trong lòng ra, Mễ Trần lại nói, gần đây cục số chín rất bận, từ sau lần Lương Triều Sinh đem theo cánh tay kì lạ rời đi, đến tận bây giờ vẫn chưa lộ diện, mà sức tàn phá của cánh tay quá đỗi mạnh, cục số chín nhất định phải dốc cạn sức lực để tìm thấy Lương Triều Sinh.

Ngăn cản ông ta gây ra hành động gây hại đến người khác, cho nên nhân thủ của cục số chín không đủ, quan trọng nhất là, tình hình chỗ tôi bên này cũng mới chỉ là phát hiện, chưa có chứng cứ xác thực người của tộc cửu vĩ Thiên Hồ hại dân thường, cho nên có thể việc này sẽ bị cục số chín xếp ra sau một chút.

Lòng tôi trùng xuống, sau đó nói với Mễ Trần, bảo anh ta cố gắng nói càng sớm càng tốt, nếu thực sự phát hiện ra người của tộc cửu vĩ Thiên Hồ hại người, chỉ sợ sẽ không còn kịp mất.

Nói xong, tôi tắt điện thoại, rơi vào trong trầm tư, ý của Mễ Trần, xem ra trong khoảng thời gian này, e rằng vẫn phải dựa vào bản thân, có điều hiện tại Hoàng Tiểu Tiên vẫn trong trạng thái bế quan, đợi sau khi Hoàng Tiểu Tiên xuất quan, thực lực của chị ta chắc chắn có thay đổi, chỉ không biết người của tộc cửu vĩ Thiên hồ lần sau tới, sẽ có thực lực như thế nào.

Hít sâu một hơi, lúc này Trúc Tẩm Ngưng đã bưng bánh trôi ra, hỏi tôi sao vậy? thở ngắn thở dài?

Tôi lắc đầu, nói không có gì, có điều Trúc Tẩm Ngưng nhìn ra trong lòng tôi có tâm sự, liền nói với tôi, lúc nào cần giúp đỡ, đều có thể gọi cho cô ta, hiện tại cô ta cũng không còn là người thường nữa, có lẽ cũng giúp được một tay.

Nói đến chuyện này, tôi và Trúc Tẩm Ngưng tiếp xúc với nhau lâu như vậy rồi, nhưng tôi vẫn không biết thực lực cụ thể của Trúc Tẩm Ngưng là gì.

Tò mò, tôi liền cất tiếng gặng hỏi, Trúc Tẩm Ngưng nhìn tôi cười thần bí, nói:

- Nói theo cách nói của các anh, thì có lẽ sắp tới cảnh giới Nguyên Đan rồi!

Nghe Trúc Tẩm Ngưng nói vậy, tôi kinh hãi tới mức suýt nữa thì làm rơi đôi đũa trong tay xuống đất, ông nội nó, người hơn người, đúng là tức chết đi mà!

Tôi nhớ Trúc Tẩm Ngưng còn tiếp xúc với tu luyện sau cả tôi, nhưng thực lực của cô ta tại sao có thể tăng nhanh đến như thế được? thật không thể hiểu nổi!

Tôi cũng có lười biếng đâu? Có điều không muốn nghĩ nữa, chỉ khiến bản thân càng thêm buồn rầu, năng lượng mà Trúc Tẩm Ngưng tu luyện không giống chúng tôi, nhất định trong đó vẫn có chỗ đặc biệt.

Với lại, Trúc Tẩm Ngưng thân là tiểu công chúa của Lê tộc, tư nguyên nhất định không ít, còn được đích thân ông nội và bố cô ta chỉ bảo nữa.

Sau khi ăn bánh trôi xong, Trúc Tẩm Ngưng nói với tôi, cô ta không được nghỉ tết, vẫn phải đi làm, kế đó lại đưa cho tôi một chiếc chìa khóa, bảo tôi khi nào muốn tới, thì tự mà tới!

Nhìn Trúc Tẩm Ngưng đi ra khỏi nhà, tôi thở hắt một hơi, cũng vội vã đi ra ngoài, sau khi khóa cửa, tôi bắt một chiếc xe, đi thẳng tới phố đồ cổ, sau khi xác định không có ai theo dõi, ngồi chơi với lão Doãn một lúc, tôi mới bắt xe, quay về biệt thự.

Bước vào biệt thự, phát hiện Hoàng Tiểu Tiên hình như vẫn đang bế quan, tôi cũng không có việc gì làm, chỉ đành lấy viên tinh thạch huyết sát trong túi càn khôn ra, và lấy cả Thị ra ngoài.

Khi Thị xuất hiện trong tay tôi, tôi cảm thấy thân kiếm không ngừng rung lên bần bật, hình như đang vô cùng hưng phấn.

Hít sâu một hơi, tôi đặt tinh thạch huyết sát xuống bên cạnh Thị, lập tức, trên người Thị phát ra một luồng sáng đỏ, tiếp đó, vô số khí huyết sát trên tinh thạch, bắt đầu chui vào trong thân kiếm Thị.

Nhìn thấy vậy lòng tôi bỗng nặng trĩu, thực ra khi thấy Thị mỗi ngày một mạnh hơn, trong lòng tôi có lúc rất vui, nhưng có lúc lại lo âu.

Bởi Thị không ngừng mạnh lên, đồng nghĩa với việc khi sử dụng nó, luồng năng lượng muốn khống chế thần kinh của tôi sẽ càng mãnh liệt hơn, còn về việc tôi vẫn muốn lựa chọn giúp Thị mạnh lên, có lẽ là bởi vì muốn cho bản thân một chút áp lực!

Nếu dưới áp lực lớn như vậy, tôi vẫn giữ được bản tính của mình, vậy ảnh hưởng của Thị đối với tôi sẽ ngày một ít đi.

Nhìn luồng ánh sáng quanh Thị càng lúc càng nồng nặc, lòng tôi hơi trùng xuống, giây lát sau, ánh sáng màu đỏ trên thân kiếm đã thu lại rất nhiều, viên tinh thạch cũng nhỏ đi một nửa.

Nhìn dáng vẻ, có lẽ Thị đã ăn no, nó cần thời gian để tiêu hóa, chứ không phải có bao nhiêu năng lượng, thì nó đều hút được bấy nhiêu.

Đồng thời, tôi cảm thấy liên kết giữa tôi và Thị đã càng ngày càng cường liệt hơn, thu Thị lại, tôi bỗng cả kinh, bởi tôi cảm nhận được trong phòng Hoàng Tiểu Tiên, lan ra một luồng năng lượng vô cùng cuồng bạo.

Luồng năng lượng này, trực tiếp ép tôi phải lùi ra sau mấy bước, bởi năng lượng thực sự quá khủng bố.

ầm ầm…

Trạng thái này kéo dài được một lúc, tôi đột nhiên nghe thấy bên phòng Hoàng Tiểu Tiên vang ra một tiếng nổ lớn, cả căn nhà cứ như đang rung lắc mạnh.

Kế đó, một thân người lao vụt ra từ trong phòng, chính là Hoàng Tiểu Tiên, có điều lúc này khi nhìn thấy chị ta, cả người tôi bàng hoàng, trên người chị ta bây giờ, phát ra một luồng khí thế rất đáng sợ, đến ngay cả tôi cũng không thể tiếp cận chị ta.

Năng lượng này thực sự không phải khủng bố bình thường, điều này đủ chứng minh, thực lực của Hoàng Tiểu Tiên đã khủng bố tới mức độ nào.

Tính tới thời điểm hiện tại, kẻ mạnh nhất mà tôi từng gặp qua chính là hai chủ nhân của hai bàn tay thần bí trong thánh địa môn phái âm thi, kế đó, là gã mặc áo choàng đen cảnh giới Nhất Khí Ngưng Anh cũng xuất hiện trong thánh địa môn phái âm thi.

Mà hiện tại khí mùi đang toát ra trên người Hoàng Tiểu Tiên, không hề yếu kém hơn so với gã áo choàng đen kia.

Cũng chính là nói, thực lực hiện giờ của Hoàng Tiểu Tiên, đã tới cảnh giới Nhất Khí Ngưng Anh rồi sao? Lòng tôi kinh hãi vô cùng, Hoàng Tiểu Tiên bế quan chưa tới một tháng, nhưng thực lực lại có thể dâng lên nhanh tới mức này.

Tôi rất tò mò Hoàng Tiểu Tiên đã lấy thứ gì từ chỗ lão Doãn, nếu tôi có thứ đó, tôi có thể nâng cao thực lực của bản thân trong khoảng thời gian ngắn như vậy không?

Ngay khi suy nghĩ này lóe qua trong đầu, thân người như quỷ mê của Hoàng Tiểu Tiên đã xuất hiện trước mặt tôi, hơn nữa tôi còn cảm thấy, Hoàng Tiểu Tiên cứ như đột nhiên biến ra trước mắt tôi, nhìn cũng thấy hoa cả mắt.

Tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, nói:

- Xem ra lần này chị thu hoạch không ít!

Trong giọng nói, còn có chút ngưỡng mộ, Hoàng Tiểu tiên cười mỉm, nói với tôi:

- Em không cần ngưỡng mộ, tu luyện của yêu tộc bọn chị có vài điểm khác biệt với bọn em, thiên phú của em so với loài người, cũng đã được coi là đáng khâm phục lắm rồi!

Nghe Hoàng Tiểu Tiên nói vậy, tôi biết chị ta đang an ủi tôi, kế đó, tôi chuyển chủ đề:

- Lần này chị bế quan, cơm tất niên cũng chưa được ăn, có muốn ra ngoài ăn bù một bữa không?

Hoàng Tiểu Tiên cười cười, nhưng tôi lại nhìn thấy từ trong nụ cười ấy, có gì đó lạnh lẽo, luồng khí lạnh này khiến toàn thân tôi lạnh toát.

- Đúng là phải đi ăn bù một bữa, có điều không cần em mời, tự chị sẽ giải quyết!

Tôi nghe ra trong lời nói của Hoàng Tiểu Tiên còn có ý khác, vội vàng hỏi chị ta muốn làm gì?

- Khoản nợ lâu như vậy, ít nhiều cũng phải thu chút lãi, mấy năm nay trốn chui trốn lủi đã quá đủ rồi, ra ngoài hít thở không khí!

Tiếng nói của Hoàng Tiểu Tiên vang ra, tôi lập tức hiểu ngay chị ta có ý gì, chị ta muốn chủ động tấn công, giáo huấn đám người tộc cửu vĩ Thiên Hồ.

Nhưng đối với cách làm của Hoàng Tiểu Tiên, tôi lại không tán thành, đầu tiên là về phương diện tình báo của chúng tôi, vẫn còn quá nhiều thiếu hụt.

Đối phương có thể trực tiếp phái ra cao thủ cảnh giới Nguyên Đan, chúng tôi làm sao biết được bọn chúng có còn cao thủ nào mạnh hơn không? Ví dụ mạnh tương đương với Hoàng Tiểu Tiên, thậm chí, mạnh hơn.

Chúng tôi mất cảnh giác lộ diện ra bên ngoài, chỉ e cực kỳ bất lợi, cho nên tôi rất không khuyến khích, kế đó, nói suy nghĩ trong lòng mình ra cho Hoàng Tiểu Tiên nghe.

Nhưng hoàng Tiểu Tiên hình như đã hạ quyết tâm, quay đầu lại, trầm giọng nói:

- Không sao, cho dù gặp phải tình hình đặc biệt, chị cũng có thể thoát thân, còn về em, nếu không muốn đi, thì ở nhà đợi chị!

Nghe Hoàng Tiểu Tiên nói thế, tôi lại thấy khó chịu trong lòng, ông nội nó, không phải là tôi sợ, chẳng qua là suy nghĩ cho sự an toàn mà thôi.

Tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, trầm giọng nói:

- Chị muốn đi, em đương nhiên sẽ đi cùng chị, mặc dù thực lực của em không mạnh bằng chị, nhưng vào lúc quan trọng còn có thể giúp chị giải quyết vài chuyện phiền phức!

Nghe vậy, Hoàng Tiểu Tiên cười mỉm, ánh mắt lóe qua tia nhìn lạnh giá, cất tiếng:

- Vậy được, đêm nay chúng ta ra ngoài xem xem!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK