Mục lục
Nợ Âm Khó Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lớp bụi đất không ngừng tan đi, tôi cảm thấy trái tim mình bắt đầu đập nhanh hơn, chính vào lúc này, lớp bụi đất đã biến mất, tôi nhìn thấy bóng dáng Hoàng Tiểu Tiên đang đứng thẳng.

Dưới đất, có một con hồ ly đang nằm thẳng cẳng, máu tươi lênh láng dưới đất,  nhìn thấy vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra Hoàng Tiểu Tiên thắng rồi.

Hoàng Kim Hồ Vệ gì đó cũng đã bị chị ta giết chết, điểm này đã đủ để chứng minh thực lực của Hoàng Tiểu Tiên, lúc này, Hoàng Tiểu Tiên xoay mình lại, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai tên cảnh giới Nguyên Đan, giây tiếp theo, thân hình Hoàng Tiểu Tiên không có dấu hiệu báo trước, xuất hiện ngay trước mắt bọn chúng.

Mắt hai tên trợn lớn, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, nhưng ngay lập tức, không đợi chúng kịp phản ứng, thân hình bọn chúng đã bay ngược ra sau, rơi mạnh xuống đất, hiện nguyên hình.

Hoàng Tiểu Tiên đến nhìn cũng không thèm nhìn hai thi thể hồ ly dưới đất, nhấc chân bước lên trước, tôi vội vàng đi theo sau chị ta.

Ra khỏi gian nhà này cuối cùng chúng tôi cũng thấy tòa nhà làm việc nhìn khá ổn, Hoàng Tiểu Tiên dường như đã sớm biết phương hướng, trực tiếp bước chân vào tòa nhà, chúng tôi lên tới tầng ba, tầng này không bị cách đoạn, vẫn là một tòa nhà làm việc lớn.

Trong này rất rộng rãi, quan trọng nhất là, chúng tôi nhìn thấy rất nhiều thiếu nữ gương mặt thanh tú xinh đẹp ở trong này.

Bọn họ đều bị nhốt trong lồng, nhìn cứ như bị nhốt và nuôi dưỡng như động vật, trên  người bọn họ được mặc rất ít quần áo, mặt mũi ai nấy cũng đều vô cùng sợ hãi hoảng hốt, thậm chí, tôi còn cảm thấy bọn họ đang rất tuyệt vọng.

Lúc này, tôi từ trong ánh mắt của Hoàng Tiểu Tiên nhìn thấy lửa giận.

Đến ngay cả tôi, đều cảm thấy vô cùng phẫn nộ, giây tiếp theo, tôi không do dự thét lớn một tiếng, trực tiếp bẻ gãy hai ngón tay của Hoàng Quân.

Hoàng Quân đang thói thóp yếu ớt bỗng bị tôi làm cho bừng tỉnh, lại là một tiếng thét thảm như lợn bị chọc tiết vang lên, còn cả tiếng cầu cứu xen lẫn tiếng khóc thút thít của Hoàng Quân:

-  Anh, cứu em, cứu em!

-  Thằng nhãi kia, tao không uy hiếp mày, tại sao mày lại ra tay!

Lập tức, một âm thanh vô cùng tức giận truyền ra, đây là tiếng của Hoàng Minh, nghe vậy, tôi không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại, trực tiếp gầm lên một tiếng:

-  Uy hiếp con mẹ nhà mày, thả bọn họ ra, tao muốn tận mắt nhìn thấy bọn họ an toàn rời khỏi nơi này, chậm một phút, tao sẽ bẻ gãy một ngón tay của thằng khốn này, hai phút, bẻ hai ngón.

-  Ngón tay bẻ gãy hết rồi thì sẽ đến mắt, tai, mãi cho đến khi bọn họ an toàn rời khỏi đây, tao mới dừng lại!

Tiếng nói lạnh lẽo đến cực điểm của tôi vang ra không trung, không vì điều khác, những người con gái này, toàn bộ đều là người thường, bọn họ đứng trước mặt người tu luyện, gần như không có bất kì lực phản kháng nào, bọn họ không thể chọn lựa, chỉ đành bị nuôi nhốt như động vật ở trong đây.

Bọn họ không làm sai gì cả, tôi không biết lý do cụ thể mà bọn họ bị nhốt ở đây, nhưng tôi gần như có thể đoán được ra, có lẽ là vì muốn lấy nguyên âm trên người bọn họ, xong chuyện, rất có khả năng bọn họ sẽ bị giết chết.

Thế giới này chính là không công bằng như thế, bọn họ phải chịu sự bất công này, mà hiện tôi nếu đã để tôi gặp phải, tôi nhất định sẽ dốc sức ngăn chặn.

-  Thằng ranh, mày nghĩ mày là ai?

Tiếng nói của Hoàng Minh vang ra, sau đó, tôi chẳng hề quan tâm, trực tiếp bẻ gãy ngón tay thứ năm của Hoàng Quân.

-  Một phút đã hết!

Tôi nhàn nhạt cất tiếng, ngay lập tức, một luồng khí khủng bố bao trùm xuống người tôi, nhưng Hoàng Tiểu tiên phẩy tay một cái, luồng khí đã tiêu tan.

Giây tiếp theo, ở trước mặt Hoàng Tiểu Tiên, xuất hiện một gã thanh niên, thấy gã, tôi hơi bất ngờ, xem ra gã này chính là Hoàng Minh, lúc này, vẻ mặt của Hoàng Minh đáng sợ hệt như người chết, Hoàng Minh đằng đằng sát khí nhìn tôi trân trân, nhưng dù có vậy, tôi vẫn chẳng quan tâm.

-  Hoàng Minh, hai phút đã trôi qua!

Tiếng nói lạnh lẽo của tôi vang lên, tôi tiếp tục bẻ gãy ngón tay thứ sáu, ngón trỏ nối với tim, tôi thậm chí còn truyền một ít chân nguyên vào người Hoàng Quân, không để cho hắn ngất đi.

Tôi tin, những chuyện này, Hoàng Quân cũng có phần, làm thế này với hắn, một chút cũng không quá đáng, hành hạ sẽ khiến hắn tỉnh ra.

-  Thằng khốn nạn, mày đang ép tao phải đi tới giới hạn của mình!

Đôi mắt lạnh như băng của Hoàng Minh trợn lên nhìn tôi, tôi có cảm giác mình đang bị tử thần nhìn trúng.

-  Ba phút sắp trôi qua rồi!

Tôi vẫn lạnh giọng nói, lập tức, Hoàng Minh gầm lên một tiếng,  hất mạnh tay, khóa trên những chiếc lồng vỡ vụn rơi xuống đất, kế đó, gã gào lên:

-  Đưa bọn họ rời khỏi đây!

Tiếng gầm đầy phẫn nộ của Hoàng Minh truyền ra, lập tức có hai bóng người mặc áo choàng đen bước ra ngoài, hộ tống những người con gái này ra ngoài, tôi đếm qua, trên hai mươi người.

Hơn nữa vẫn còn sống, tôi không biết lúc trước đã có ai bị bọn chúng hại chết hay chưa, nghĩ tới điểm này, trong lòng tôi bỗng dâng lên một luồng sát khí, thậm chí sắp chịu không nổi, mà giết chết Hoàng Quân trong tay.

Lúc này, tôi đột nhiên lên tiếng:

-  Chị Tiểu Tiên, đưa điện thoại cho cô ấy.

Nhìn Hoàng Tiểu Tiên, rồi lại đưa mắt sang nhìn một cô gái trong đó, lúc trước tôi cũng đã chú ý, ý thức của cô ấy vẫn còn tỉnh táo, ý chí cũng mạnh hơn những người còn lại.

Hoàng Tiểu Tiên không do dự, sau khi chị ta làm theo những gì tôi nói, tôi cất tiếng nói với người con gái, dặn  sau khi bọn họ ra ngoài nửa tiếng, tôi sẽ gọi cho họ một cuộc, xác nhận bọn họ đã an toàn, bảo cô ta tới lúc đó gọi video cho tôi, tôi nhất định phải tận mắt nhìn thấy bọn họ an toàn.

Người con gái cảm kích, gật đầu với tôi, cứ thế, tôi và Hoàng Minh đưa mắt nhìn nhau nửa tiếng,  tôi gọi một cuộc điện thoại, sau đó lại gọi video, xác nhận hơn hai mươi người con gái đã an toàn rời khỏi, mà hai kẻ hộ tống cũng đã quay lại.

-  Thằng ranh, tao làm theo rồi, mày có phải nên thả Tiểu Quân ra rồi không?

Hoàng Minh lạnh giọng nói, nhưng tôi thì lại cười lạnh, đáp:

-  Tao thấy hình như mày hiểu sai ở chỗ nào đó rồi thì phải? từ lúc bắt đầu đến giờ tao chưa từng nói sẽ thả nó ra, chỉ không hành hạ nó nữa thôi, với lại, lát nữa tao vẫn còn phải xác nhận lại bọn họ đã an toàn hay chưa, nếu mày phái người bám đuôi, giết người diệt khẩu, cái mạng chó của thằng này, cũng khó mà giữ lại nổi!

Khi tiếng của tôi vang lên, Hoàng Minh nắm chặt nắm đấm, có lẽ gã hận không thể trực tiếp xé nát tôi ra thành trăm mảnh.

-  Hoàng Minh, nói cho tôi biết, mẫu thân tôi đang ở đâu?

Lúc này, Hoàng Tiểu Tiên đột nhiên lên tiếng nói với Hoàng Minh, mặt Hoàng Minh hơi đơ đẫn, kế đó lộ ra nụ cười đắc ý.

-  Em gái ngoan Tiểu Tiên, em có muốn biết bá mẫu đang ở đâu không? Vậy thì bảo thằng kia thả Tiểu Quân ra, anh sẽ nói cho em biết!

Mắt Hoàng Minh khẽ lóe sáng, cười cười nói với Hoàng Tiểu Tiên.

Mặt Hoàng Tiểu Tiên lạnh tanh, không có ý muốn tiếp tục phí lời với Hoàng Minh, trực tiếp nói:

-  Anh không nói, vậy tôi sẽ đánh cho đến khi anh nói ra thì thôi!

Giây tiếp theo, cả người Hoàng Tiểu Tiên đã lao tới trước mặt Hoàng Minh, một luồng khí thế mạnh bạo lập tức toát ra từ trên người gã.

Cảm thấy được khí mùi của gã, trong lòng tôi không khỏi bàng hoàng, thực lực của gã không ngờ lại sánh ngang với Hoàng Tiểu Tiên, còn trẻ như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi.

Có điều ngay lập tức tôi đã nghĩ khác, Hoàng Minh là hồ ly, nhìn thì trông rất trẻ, nhưng chỉ e đã sống không biết bao nhiêu năm rồi, điểm này, không còn nghi ngờ gì nữa.

Cuộc đại chiến giữa Hoàng Tiểu Tiên và Hoàng Minh trong nháy mắt đã nổ ra, động tác những đòn công kích trên tay Hoàng Minh vô cùng thông thạo dứt khoát, Hoàng Tiểu Tiên chưa thể chiếm thế thượng phong, chính lúc này, tôi bỗng cả kinh.

Bởi vì bên cạnh Hoàng Minh, còn xuất hiện bóng người mặc áo choàng đen thứ hai, bộ áo choàng trên người y giống hệt với tên Hoàng Kim Hồ Vệ khi nãy, đều có hoa văn thêu bằng chỉ bạc.

Tên này cũng là Hoàng Kim Hồ Vệ?

Người này mà liên thủ với Hoàng Minh, Hoàng Tiểu Tiên chẳng phải gặp nguy hiểm rồi sao? Lòng tôi nóng như lửa đốt, có điều ngay chính lúc này, khí thế trên người Hoàng Tiểu Tiên bỗng bạo phát, còn khủng bố hơn trước rất nhiều lần!

-  Tại sao có thể?

Hoàng Minh kinh hô một tiếng!

= chú thích*:  nói qua đôi chút là ở mấy chap trước có nói bố của Hoàng Tiểu Tiên là Hồ vương, nhưng em trai của bố Hoàng Tiểu Tiên (nhị thúc/ chú) lại thừa nước đục thả câu, muốn tranh đoạt quyền vị, Hoàng Minh và Hoàng Quân là con trai của chú Hoàng Tiểu Tiên, nhưng tại sao lại gọi Hoàng Tiểu Tiên là em gái ( mà lại không phải gọi là chị họ, giống bên Việt mình) thì bên Trung Quốc cách xưng hô không giống Việt Nam, bên Việt mình nếu con của bác ít tuổi hơn con chú, thì con chú vẫn phải gọi con bác bằng anh, chị, tuy nhiên, ở bên Trung (cũng có thể không phải là tất cả, chỉ có vài khu vực) nếu có họ hàng với nhau, thì chỉ cần lớn tuổi hơn, sẽ được gọi là anh, chị nhé ^^, ít tuổi hơn dù có là của bác cả cũng vẫn phải làm em nha, không giống Việt Nam mình nhé ^^!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK