Tôi gần như không cần mất quá nhiều thời gian để đi phán đoán, từ đầu chí cuối, chỉ có một người tiếp xúc qua với hồn phách của Chu Tư Mộng, đó chính là kẻ mười năm trước, được nhà trường gọi là cao nhân.
Kẻ này căn bản không hề thu phục Chu Tư Mộng đã hóa thành lệ quỷ, mà âm thầm chế luyện hồn phách của Chu Tư Mộng thành tiểu quỷ.
Mà quỷ hồn của Chu Tư Mộng, căn bản vẫn quanh quẩn trong phòng ký túc, chỉ có điều tôi không biết vì sao trong suốt mười năm lại không ra ngoài hại người.
Đương nhiên, dựa theo tình hình trước mắt mà nói, tất cả những điều này đều chỉ là phán đoán của mình tôi.
Mà trong này vẫn trộn lẫn cả một thứ mệnh cách*, thứ này ở đằng sau Tang Sinh Kinh, cho nên hiện tại tôi vẫn chưa xem được nội dung phía sau.
Bây giờ tôi đã suy diễn xong sinh thần bát tự của Chu Đào và Chu Tư Mộng, mà tôi cũng bắt đầu điều chỉnh lại trạng thái của mình, bởi vì liên tiếp suy diễn hai bát tự, tiêu hao rất nhiều sức lực của tôi.
Có điều lần sau nếu lại có cơ hội suy diễn bát tự, tôi tin bản thân mình cũng không mất nhiều sức nữa, thứ này vốn làm nhiều quen tay.
Hơn nữa thông qua ngày sinh đi suy diễn sinh thần bát tự, còn liên quan cả tới trí nhớ, bởi vì nội dung quá nhiều, vẫn cần phải thực tiễn từng lần từng lần một.
Sáng sớm ngày thứ hai, tôi cuối cùng cũng điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất, mà trường cũng đã bắt đầu khai giảng, còn sắp xếp ký túc xá mới, cho nên Ngô Vân cũng quay về ký túc mới trong trường.
Hiệu trưởng vì sự an toàn, cũng nghe theo ý kiến của tôi, sơ tán toàn bộ người trong tòa ký túc, sắp xếp sang một nơi khác.
Bởi vì bên này tôi phải xử lý chuyện, cho nên hiệu trưởng có đặc chuẩn, buổi sáng tôi đến lớp nhưng lúc nào muốn đi, đều có thể tự ý rời đi.
Ngày đầu tiên đi học, cũng không có gì đặc biệt, vừa lên đến lớp tôi đã trực tiếp tìm đến chỗ có nhiều người ngồi.
Vốn dĩ cho rằng như vậy có thể trốn khỏi nanh vuốt của người con gái tên Dương Nặc, nhưng chẳng ngờ không bao lâu sau, sau khi Dương Nặc tiến vào lớp học, trực tiếp sử dụng mỹ nhân kế, đuổi mấy gã xung quanh tôi đi, sau đó ngồi xuống cạnh tôi.
Hôm nay Dương Nặc mặc một bộ quần áo hằng ngày màu hồng nhạt, tóc cũng buộc lên, không còn mê hoặc trưởng thành như lần đầu gặp mặt, lại nhiều hơn vẻ đẹp hoạt bát thanh xuân.
Không lâu sau, Lưu Vũ cũng đã tới, thấy Dương Nặc ngồi cạnh tôi, Lưu Vũ nghiến răng nghiến lợi ngồi ra sau Dương Nặc.
- Bạn mau nói thật cho tôi biết, có phải bạn biết xem tướng không? Tại sao lại biết gần đây tôi rất đen đủi?
Tôi không có tìm Dương Nặc nói chuyện, không lâu sau, Dương Nặc lại cất tiếng hỏi tôi.
Lông mày tôi hơi nhướn lên, sau đó nói với Dương Nặc, tôi không biết xem tướng, thật sự chỉ là đoán thôi.
Có điều Dương Nặc lại không lòng vòng nói luôn:
- Bạn đừng có mà giả vờ, đừng cho rằng chuyện đang diễn ra trong trường tôi không biết gì, nghe nói bạn còn giúp đỡ xử lý, bạn còn nói không hiểu.
Tôi giật mình, không ngờ chuyện này mà Dương Nặc cũng biết? Có điều tôi cũng không giải thích quá nhiều.
- Nói thật, chuyện nhà chúng tôi gặp phải, bạn có thể giúp giải quyết một chút không?
Tiếng nói Dương Nặc lại vang lên, lần này, ngữ điệu cũng đỡ hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút khẩn cầu.
Tôi ngây người, sau đó xoay đầu, nhìn Dương Nặc rất lâu, cuối cùng nhàn nhạt nói:
- Chuyện nhà bạn cũng chỉ gây ảnh hưởng tới vận khí gần đây thôi, nói trắng ra cũng chỉ có chút đen đủi, không đủ để ảnh hưởng đến tính mạng, tạm thời bỏ đó đã, chuyện trong trường xử lý không tốt còn liên quan đến mạng người, phải giải quyết xong chuyện này đã rồi nói.
Nghe vậy Dương Nặc vui mừng ra mặt, tiếp đó kinh hô:
- Nói như vậy là bạn đồng ý rồi?
Nhìn thấy dáng vẻ hoan hô reo hò của Dương Nặc, tôi không ngờ một thiên kim đại tiểu thư như cô ta lại như thế, có điều tôi không cần quay đầu cũng cảm nhận được ánh mắt giết người của Lưu Vũ đằng sau, tôi cũng chẳng quan tâm.
Lúc này Dương Nặc cũng nói với tôi, nhà cô ta đã chi tiền tìm tới rất nhiều người tự xưng đại sư đến xem qua, tiền đổ ra không ít, nhưng vẫn không có chút tác dụng gì.
Còn nói chỉ cần tôi giải quyết xong chuyện nhà cô ta, bố cô ta tuyệt đối không để tôi chịu thiệt, tôi nói điều này không quan trọng, chuyện trong nhà cô ta mặc dù không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng tôi vẫn chưa xem qua, có thể giải quyết hay không vẫn chưa chắc chắn.
Học hai tiết, tôi liền rời khỏi lớp học, bởi vì tối nay tôi vẫn còn phải gọi hồn, phải chuẩn bị một ít đồ, tôi trực tiếp quay về ký túc, sau đó nhìn thấy ở vị trí của Chu Đào vẫn có vài bộ quần áo chưa được đem đi.
Tôi lấy một cái áo cũ, sau đó cắt một miếng vải xuống, chọn áo cũ là bởi vì, chứng minh thời gian Chu Đào mặc đã lâu, những thứ dính trên người người chết càng lâu thì khí mùi càng nặng, cũng dễ gọi hồn thành công.
Sau khi tìm xong đồ, tôi đi về nhà, chuẩn bị xong những thứ cần chuẩn bị, tôi bèn im lặng chờ đợi màn đêm buông xuống.
Khi màn đêm buông xuống, tôi cũng đứng dậy, đi vào trong trường học, đến dưới chân tòa lầu ký túc của chúng tôi, bèn đặt hết những thứ đã chuẩn bị lên trên mặt bàn.
Hít sâu một hơi, tôi cố gắng để cho bản thân thả lỏng, bởi vì đây là lần đầu tôi chính thức tự mình gọi hồn, còn lần đầu tiên nhìn thấy gọi hồn lại là đứng nhìn Hạ Mạch.
Trình tự gọi hồn về cơ bản đều giống nhau, chỉ có điều gọi hồn cũng tồn tại khả năng thất bại, cho nên tôi không biết bản thân liệu có thể thành công hay không.
Sau khi chuẩn bị xong, một tay nắm lấy một vốc ngũ cốc, ném lên phía trước, trong miệng khẽ gọi một tiếng:
- Ngũ cốc trải đường âm, kính mời âm hồn đến.
Một tay trực tiếp cầm kiếm gỗ đào trên bàn lên, kiếm gỗ đào này tôi cũng lấy từ chỗ lão Doãn, dưới chân xếp bộ pháp thất tinh, mà kiếm gỗ đào trong tay trực tiếp điểm lên một lá bùa trên mặt bàn.
Sau khi tôi đem lá bùa ấy dính lên một con người rơm bên cạnh, người rơm trực tiếp đứng thẳng dậy.
Mắt tôi mở lớn, sau đó lầm bầm câu chú:
- Âm vật vi hồn dẫn, bùa mở âm lộ, phân thiêu sinh tiền vật, âm hồn mau hiện thân, cấp bách như pháp lệnh, sắc chỉ!
Lời tôi vừa dứt, lá bùa trên người rơm bỗng bốc cháy, tiếp đó lửa bao vây đốt cháy khắp người rơm, một làn khói đen trực tiếp bay lên trên màn đêm u tối.
Khi làn khói đen bay lên, lòng tôi cũng trở lên nặng nề, cũng không biết có thành công hay không, mà khi tôi đợi được khoảng mười phút, lòng đã bắt đầu cảm thấy thấp thỏm.
Dù sao cũng là lần đầu tiên tự mình gọi hồn, cho nên nếu có thất bại, tôi cũng không cảm thấy khó chấp nhận, cùng thử thêm hai ba lần nữa.
Mà chính vào lúc này, đột nhiên tôi cảm thấy từ trong màn đêm thổi đến một cơn gió âm, khi gió âm thổi tới, lòng tôi vui mừng, bởi vì đây là dấu hiệu trước khi có âm hồn đến.
Hu hu hu...
Thuận theo giây phút cơn gió âm thổi tới, tôi lập tức nghe thấy từng tràng tiếng hu hu hu, cứ giống như có thứ gì đó đang khóc thút thít.
Tôi định thần lại, bàn tay đang nắm kiếm gỗ đào siết chặt vào hơn, một lúc sau, tôi nhìn thấy ở trước mặt mình, xuất hiện một bóng hình hơi trong suốt.
Chính là Chu Đào, chỉ có điều lúc này đôi mắt Chu Đào có chút lạnh lẽo, sắc mặt trắng nhợt đến đáng sợ, cả người bay lơ lửng trên không trung.
- Chu Đào, cậu còn nhận ra mình không?
Nhìn thấy hồn phách của Chu Đào đã bay tới trước mặt, tôi cũng trầm giọng cất tiếng hỏi.
Lúc này, lông mày Chu Đào nhíu chặt, sau đó khóe miệng hơi động đậy:
- Lý Nhất Lượng? Cậu thật đúng là thâm sâu khó lường, không ngờ cậu cũng biết những thứ này.
Ánh mắt của Chu Đào không quá kinh ngạc, điều này khiến tôi thấy có chút nghi hoặc, có điều tôi biết, tính cách của cậu ta chính là như vậy.
- Chu Đào, thực ra mình tìm cậu đến, là vì muốn cậu nói cho mình biết, rốt cuộc là thứ gì đã hại chết cậu?
Tôi không phí lời, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề chính.
Tiếp đó, khiến tôi không ngờ tới là, chính vào lúc tôi vừa nói xong, ánh mắt của Chu Đào trở lên vô cùng ác liệt:
- Sao? Biết ai hại tôi rồi, thì lẽ nào cậu vẫn còn muốn báo thù cho tôi?
Nghe thấy lời này của Chu Đào, lông mày tôi bỗng nhíu chặt lại, bởi vì trực giác mắc bảo tôi giọng điệu của Chu Đào có chút không bình thường.
- Không sai!
Im lặng một lúc, tôi gật đầu.
Nhưng khi tiếng của tôi vừa dứt, gương mặt của Chu Đào phía đối diện đã trở lên cực kỳ dữ tợn.
Chú thích*
Mệnh cách: theo mình tìm hiểu thì liên quan đến tử vi gì gì á -.- cũng không phải từ vựng quan trọng trong truyện nên mình cũng không giải thích nhiều, vì nói thực mình hem phải thầy xem bói nên cũng hem hiểu á:V