Mãi cho đến khi có hai người lạ xuất hiện, con đường tịch mịch này mới tăng thêm một chút sức sống.
Hai người cùng mặc áo khoác đen giống nhau, đeo ba lô hành lý, giống như một du khách từ xa tới đây, đặc biệt là cậu trai có dáng người thấp hơn còn dắt theo một con chó.
Đó là một giống chó nhà cực kỳ bình thường, là loại chó hoang mà trước mạt thế có thể thấy đầy đường, nhưng bây giờ thì cực kỳ hiếm thấy, thế mà con chó lớn màu vàng trước mắt này lại được người nuôi rất tốt, không chỉ mặc một bộ quần áo màu đen nhỏ, mà còn mang cả giày.
Hai người một chó ăn mặc hệt như những du khách nhàn nhã tự tại, không hề hợp với thành phố bị mạt thế tàn phá này chút nào.
"Chúng ta đi tiếp sao?" Lâm An kéo Tiểu Phúc đang muốn đi tới đống rác hít ngửi về, hỏi người bên cạnh.
Khu vực hoang dã rộng lớn, rất nhiều nơi vô cùng nguy hiểm, trình độ khoa học kỹ thuật của thành phố ẩn sâu bên trong khu vực hoang dã này dường như thấp hơn nhiều so với thành Sơ Hi, bên trong thành phố vô cùng hoang vắng.
Từ sau khi rời khỏi thành Bạch Trạch, Lâm An và Thẩm Tu Trạch đi một tuyến đường mới, chỉ là cho tới tận bây giờ, họ vẫn còn chưa tìm được thiên thạch.
Nơi này là thành phố đầu tiên mà họ gặp được, còn chưa đi vào cổng thành thì xung quanh đã đỗ đầy xe chật kín, hai người chỉ có thể đi bộ vào bên trong.
Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Tu Trạch tới nơi này, dường như xung quanh đây không có ai, ngay cả tang thi cũng không có, bọn họ muốn tìm thiên thạch, cho nên tốt nhất vẫn nên đi tới nơi có người để dò hỏi, ở nơi có thiên thạch xuất hiện, dù là tang thi hay là dị năng giả, chắc chắn đều sẽ có chuyện kỳ lạ.
Trời chiều ngã về tây, hai người tìm một chỗ trống trải ở quảng trường, Lâm An rửa sạch sẽ xung quanh, chuẩn bị đêm nay nghỉ ngơi ở đây.
Không thể không nói, từ lúc phát hiện Tiểu Phúc có dị năng hệ không gian, Ô Đóa đã chuẩn bị đầy đủ mọi vật dụng có thể sử dụng trong chuyến đi cho bọn họ.
Chỉ là việc giao tiếp với Tiểu Phúc tương đối khó khăn.
"Tiểu Phúc, nhà xe, xe." Lâm An ngồi xuống, khoa tay múa chân trước mặt Tiểu Phúc.
Tiểu Phúc chớp đôi mắt to, nghiêng đầu nhìn chủ nhân, nó nghe được chữ quen thuộc, liền lấy từ trong không gian ra một chiếc xe.
Là một chiếc xe ô tô đồ chơi.
Lâm An đỡ trán, cười khổ, không biết món đồ chơi này bị nó bỏ vào trong không gian lúc nào, chỉ có thể tiếp tục khoa tay múa chân, lần này cuối cùng Tiểu Phúc cũng lấy đúng rồi.
Chiếc nhà xe màu trắng bạc có tấm pin năng lượng mặt trời ở trên nóc, chỉ cần phơi nắng mấy tiếng là có thể tích trữ đủ năng lượng để sử dụng hàng ngày, chiếc nhà xe dài 10 mét này là mẫu xe mới nhất do thành Cơ Giới sản xuất trước ngày mạt thế, so với những chiếc ô tô bị bỏ lại rải rác khắp thành phố này, quả thật nó chính là một chiếc xe vô cùng khổng lồ.
Lúc đầu Thẩm Tu Trạch cho rằng, nhà xe này chỉ có thể chạy đến thành Cơ Giới, kết quả Ô Đóa và Tiểu Phúc đều có dị năng không gian, cho nên họ có thể sử dụng chiếc xe này trong mọi cuộc hành trình, thuận tiện cho việc nghỉ ngơi và ăn uống hàng ngày.
"Hôm nay chúng ta ăn gì đây?" Lâm An dắt Tiểu Phúc, quen thuộc mà mở cửa xe ra đi vào, cậu chuẩn bị dọn vệ sinh trước. dù bệnh sạch sẽ của cậu không còn nghiêm trọng như lúc trước, nhưng thói quen dọn dẹp vệ sinh vẫn không thay đổi.
Thẩm Tu Trạch tiện tay nhặt món đồ chơi ô tô nhỏ trên mặt đất lên, cũng đi vào trong nhà xe.
"Trước đó đi vào khu vực hoang dã đều là tùy tiện ăn qua loa, hôm nay chúng ta ăn ngon một chút đi, ăn lẩu nhé?"
"Ăn lẩu à." Lâm An ngẩng đầu suy nghĩ, trong không gian có rất nhiều trái cây rau dưa mà Âu Dương Đông thúc đẩy sinh trưởng, lúc bọn họ đi tới đây cũng bắt được con mồi, có cả cá nữa.
Mà thứ quan trọng nhất là cốt lẩu bọn họ cũng có, đó là thứ Ô Đóa để dành khi còn ở thành Sơ Hi, phần lớn cũng đều đưa cho bọn họ.
"Được, vậy chúng ta ăn lẩu đi."
Trong lúc nói chuyện, trong ngoài nhà xe cũng đã được quét dọn sạch sẽ.
Lâm An tiếp tục giao lưu với Tiểu Phúc, để nó lấy đồ vật từ trong không gian ra, có một số thứ Tiểu Phúc nghe không hiểu, Thẩm Tu Trạch sẽ vẽ ra, sau đó để Lâm An đưa cho Tiểu Phúc nhìn.
Mặc dù quá trình có hơi vất vả, nhưng mấy thứ cần có đều lấy ra được, toàn bộ quá trình đều là Lâm An nói cho Tiểu Phúc nghe, Thẩm Tu Trạch chỉ đứng bên cạnh xem, không phải là hắn lười biếng, mà là Tiểu Phúc không chịu phối hợp với hắn.
Dường như nó cho rằng tất cả đồ vật trong không gian đều là của nó, Lâm An có thể tùy tiện lấy dùng, nhưng Thẩm Tu Trạch thì......
Cho đến bây giờ, Thẩm Tu Trạch chỉ thành công lấy được thức ăn từ Tiểu Phúc đúng một lần, mà đó cũng chỉ là thức ăn chó mà nó ghét nhất, đồ vật khác thì một thứ cũng không cho, ngay cả chiếc xe đồ chơi mà Thẩm Tu Trạch đang cầm cũng bị Tiểu Phúc lấy đi.
Thẩm Tu Trạch đối với chuyện này cũng đã tập mãi thành quen, hắn lấy rau và thịt từ trong túi đóng gói ra, sau đó đem bàn ghế gấp ra ngoài, mùi lẩu quá nồng, nếu ăn trong nhà xe thì một hai ngày cũng không bớt mùi được, nên dứt khóat ra bên ngoài ăn luôn.
Lâm An ở trong nhà xe rửa rau, thái rau, Thẩm Tu Trạch ở bên ngoài nhà xe thu thập, từ trong không gian lấy ra một cái nồi inox, hắn dùng dị năng để thêm một lớp vào giữa nồi, biến nó thành một cái nồi uyên ương.
Hai bên ngăn nồi là nước canh suông và cốt lẩu cay, sau khi cho thêm nước sôi vào, mùi thơm nồng nặc tản ra khắp nơi, mạnh mẽ chiếm cứ mỗi một góc, chờ đến khi Lâm An bưng đồ ăn ra, đáy nồi bắt đầu sôi lên.
Hai người ngồi trên ghế bỏ đồ ăn vào trong nồi, Tiểu Phúc cũng ngửi thấy mùi thơm, nó ngồi xổm bên cạnh bàn ngẩng đầu lên, chờ mong nhìn về phía nồi lẩu bốc khói.
Lâm An nếm thử nước canh suông trong nồi, vị muối rất nhạt, cho nên khi thịt bên trong vừa chín tới, Lâm An liền múc một ít cho vào chậu inox của Tiểu Phúc.
Nhưng khi đặt chậu inox trước mặt Tiểu Phúc, nó lại không ăn ngay, mà vẫn nhìn chằm chằm trên bàn.
Thẩm Tu Trạch thấy nó đang nhìn cái gì: "Em chưa thêm thức ăn cho nó."
"Cho thức ăn?" Đồ ăn trên bàn đều là mấy món có hương vị nặng, Tiểu Phúc không thể ăn được, cuối cùng Lâm An chỉ có thể giả vờ bỏ vào bên trong bát thêm một ít thứ.
Bỏ thịt và ít đồ ăn đã được "chế biến" vào trong chậu inox của Tiểu Phúc, lại đặt trước mặt nó, cuối cùng nó cũng bắt đầu cúi xuống ăn cơm.
Đến khi Tiểu Phúc ăn rồi, Lâm An với Thẩm Tu Trạch mới bắt đầu động đũa.
Cũng không phải hai người thích Tiểu Phúc tới nỗi phải để nó ăn trước mới được, mà là trước đó ở trong vùng hoang dã, có một lần bọn họ đang nướng thịt, vì trước đó Tiểu Phúc đã ăn cơm rồi, vì sợ nó ăn nhiều quá sẽ đầy bụng, cho nên họ mới không cho nó ăn.
Kết quả tên nhóc này muốn ăn, nó cứ đi loanh quanh bên người Lâm An, rồi sau đó, que nướng, giá nướng, thịt đã cắt xong và đồ ăn kèm, tất cả đều biến mất.
Hai người ngồi trên tảng đá nhìn nhau không nói gì.
Sau sự việc lần đó, Tiểu Phúc cũng hiểu rõ, chỉ cần hai người họ ăn món gì thơm thơm, đều phải cho nó một phần, nếu không tất cả đồ ăn của bọn họ đều sẽ bị nó tịch thu.
Bây giờ Lâm An đã có thể ăn được một ít đồ ăn, chỉ là cậu vẫn không dám ăn thịt, chỉ luôn ăn rau dưa, lần tấn công Thẩm Tu Trạch ở thành Mạc Ô Tư vẫn khiến cậu sợ hãi, cậu sợ mình ăn thịt rồi sẽ không khống chế được bản năng tang thi trong người.
Thẩm Tu Trạch nhìn Lâm An cắn một miếng đồ ăn, nhưng lại nhìn chằm chằm vào đống thịt chìm nổi trong nước lẩu đỏ cay nóng, vẻ mặt thèm thuồng của cậu giống y như đúc Tiểu Phúc.
"Ăn chút đi, bây giờ em đang dần khôi phục rồi, thịt đã nấu chín chắc là có thể ăn được."
Thẩm Tu Trạch gắp một miếng thịt, những loại thịt này đều là của các loại dã thú mà bọn họ săn được ở vùng hoang dã, có ít thịt chất lượng tốt thì được đặt ở trong không gian, thời gian trong không gian là đứng yên, cho nên lúc lấy ra vẫn còn tươi mới, bị cắt thành từng lát mỏng, sau khi nấu chín nhìn đặc biệt ngon miệng.
"Thật sự có thể ăn sao? Lỡ như ăn xong sau đó em lại muốn ăn thịt người thì phải làm sao đây?" Miệng Lâm An thì từ chối, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong chén, ngay cả chớp cũng không nỡ chớp lấy một cái.
Thẩm Tu Trạch nhìn không được mà cười khẽ, đùa giỡn nói: "Vậy anh đi bắt hai người, một người cho em gặm, còn người khác thì anh làm lẩu cho em ăn."
Trước khi vào thành Bạch Trạch, mặc dù khướu giác của Lâm An rất nhạy bén, nhưng mùi thức ăn cũng không thể làm cho cậu có cảm giác thèm ăn, hiện tại, cậu đang hồi phục ngày càng tốt hơn, ngoại trừ đôi mắt vẫn không thay đổi, thì các phương diện khác gần như giống với một người bình thường rồi, cậu có thể ngửi được mùi đồ ăn, cũng có thể nếm ra được hương vị của đồ ăn, chẳng qua con người đối với cậu vẫn rất thơm.
Trước đây cậu đã từng nói với Thẩm Tu Trạch, khi ngửi thấy mùi của người khác, cậu sẽ muốn bắt người đó về gặm gặm mấy cái thử xem, kết quả bây giờ cậu lại bị đối phương dùng nó để trêu ghẹo.
"Được rồi, em thử xem có thể ăn được hay không?" Cuối cùng Lâm An cũng không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của thịt, cậu nhúng nhúng miếng thịt vào trong chén gia vị, rồi bỏ vào miệng ăn luôn, sau khi ăn xong thì hai mắt phát sáng, đã lâu lắm rồi cậu không được ăn thịt, thật sự ăn ngon quá.
"Hiện tại em cảm thấy thế nào, có cảm giác không kiềm chế được không, em có muốn ăn người không?"
Ăn người gì chứ, lẩu này ăn ngon quá. trong suy nghĩ của Lâm An đều là thịt nhúng lẩu: "Em muốn nữa."
Hắn gắp hết thịt trong nồi lẩu cho Lâm An, thịt trong chén của cậu chất thành một ngọn núi nhỏ, nhìn cậu ăn vui vẻ như vậy, Thẩm Tu Trạch dứt khoát bỏ cả đĩa thịt đã cắt vào trong nồi, mà Tiểu Phúc cũng đã ăn xong phần của mình, nó rầm rì ngậm chậu inox trong miệng ném xuống đất, nhắc nhở Thẩm Tu Trạch nó cũng muốn nữa.
Khóe miệng Thẩm Tu Trạch hạ xuống, tâm tình phức tạp nhìn con chó này, hắn cảm thấy tính tình của Tiểu Phúc càng lúc càng lớn, hơn nữa con chó này quả nhiên sinh ra để khắc hắn mà.
Tiểu Phúc vẫy đuôi, nhìn chằm chằm Thẩm Tu Trạch bỏ thức ăn vào trong chậu cơm của nó, chỉ là nó nhanh chóng không vẫy đuôi nữa, mặt dài ra nhìn đống rau xanh trong chậu.
"Đừng kén ăn, gần đây mày ăn ra bao nhiêu thịt rồi, béo cỡ này thì nên giảm béo đi thôi." Thẩm Tu Trạch nói một câu không chút lưu tình nào.
Lúc đầu Tiểu Phúc được ăn ngon uống tốt, sau khi nó có không gian, lại còn tự thêm bữa cho chính mình, bây giờ nó đã mập tới nỗi không thể dùng từ dễ thương để hình dung nữa, có thể nói là một cái bình gas hình con chó.
Trước đó bọn họ săn được rất nhiều dã thú ở vùng hoang dã, cho nên Tiểu Phúc cũng được ăn rất nhiều thịt, ngược lại rau dưa, đồ ăn vặt gì đó, nó cũng không thèm ăn nữa.
Nhìn đống rau dưa màu xanh lục trong chậu, lại nhìn chủ nhân chỉ đang chăm chú ăn thịt, Tiểu Phúc quyết định trút giận lên người Thẩm Tu Trạch, vèo một cái, ghế và chén của Thẩm Tu Trạch đều biến mất.
Thẩm Tu Trạch: "......"
Nhìn khuôn mặt đen thui y xì nhau của một người một chó, Lâm An nhịn cười, nghiêm mặt dạy dỗ Tiểu Phúc: "Không thể kén ăn, em ăn xong hết những thứ này mới có thể ăn thịt."
Tiểu Phúc đành phải ngoan ngoãn ăn rau, nó không còn ăn nhồm nhoàm như khi ăn thịt, nó ăn từng miếng nhỏ rất văn nhã, ăn rất chậm, còn lén lút nhìn trộm Lâm An.
" Anh cũng đừng tức giận, quả thật gần đây Tiểu Phúc có hơi béo, em sẽ giám sát nó giảm béo." Lâm An dạy dỗ đứa nhỏ xong, còn phải dỗ cả người lớn.
Thật ra Thẩm Tu Trạch cũng không có tức giận, chỉ là thế giới hai người mà hắn tưởng tượng hoàn toàn không phải thế này, vất vả lắm hắn mới nói chuyện yêu đương, thế mà lại bị kẻ thứ ba chặn ngang một chân, mấu chốt chính là kẻ thứ ba này còn không phải là một người, hắn không thể đánh nhau với nó, cho nên hắn vẫn luôn có cảm giác vừa bất đắc dĩ vừa dở khóc dở cười.
Nhờ Tiểu Phúc lấy chén đũa của Thẩm Tu Trạch ra, nhưng Tiểu Phúc lại làm bộ như nó nghe không hiểu, bây giờ nó có thể nghe hiểu được khá nhiều thứ, nhưng có đôi khi nó nghe thấy đề tài có liên quan tới Thẩm Tu Trạch, thì sẽ bắt đầu giả vờ như nghe không hiểu.
Cảm giác như con chó này thành tinh rồi.
Trong bếp của nhà xe có chén đũa mới, Thẩm Tu Trạch lấy ra lại bị Tiểu Phúc tịch thu, cho nên cuối cùng hắn dứt khoát dùng chung chén đũa với Lâm An, dù sao bọn họ cũng là người yêu, hắn cũng không có bệnh sạch sẽ, dùng chén của Lâm An, thì Tiểu Phúc sẽ không dám tịch thu, lúc này mới có thể yên ổn ăn xong bữa.
Mùi thơm nồng nàn của lẩu bay ra khắp bốn phía, ở một tòa nhà phía xa xa, có một đám người đang quan sát về hướng quảng trường.
Kỳ thật khoảng cách của hai bên rất xa, ngay cả Lâm An cũng không ngửi thấy được mùi của đối phương, nhưng đám người này đã sớm phát hiện ra bọn họ.
Bởi vì trong nhóm người này có một dị năng giả cường hóa ngũ cảm, có thể nghe, ngửi, nhìn thấy tất cả chuyển động của toàn thành phố, dựa vào dị năng này, hắn ta dẫn dắt một đám người thành công sống sót trong mạt thế.
Lúc này hắn đang truyền đạt lại những động tác của Lâm An và Thẩm Tu Trạch cho đồng bọn.
"Hai người kia mang theo một con chó, cái đệt, mặc đồ tốt như vậy, giống như đi du lịch vậy."
"Trời ơi, bọn họ có không gian! Lấy từ trong không gian ra một chiếc xe lớn như thế, chiếc xe kia đẹp quá đi, chạy chiếc xe đó nhất định rất ngầu."
"Đệt đệt đệt, hai tên khốn này thật quá đáng, lại còn ăn lẩu? Lẩu uyên ương nữa chứ, thơm quá à, trong hai người kia chắc chắn có dị năng giả hệ thực vật, những đồ ăn đó thật tươi ngon mà, ực! Thịt chín rồi, nhìn là biết ăn ngon, nhất định là cay, vị thịt cũng đậm đà....."
Dị năng giả đang phát sóng trực tiếp bị một đám đồng đội mặt đen cắt ngang: "Cái tên này, có thể nói mấy thứ có ích hơn không, cố ý khiến người ta thèm ăn đó hả, chúng ta đã hai năm rồi không được ăn lẩu, nước miếng của tôi sắp chảy xuống từ mắt rồi đây này."
Dị năng giả ngại ngùng sờ mũi: "Vậy tôi không nói cái kia nữa, để tôi nghe thử xem bọn họ đang nói chuyện gì."
"Cậu trai thấp hơn nói cậu ta muốn ăn người? Hả? Đây là có ý gì? Cái đệt, cái tên cao hơn nói muốn đi bắt hai người, một người ăn sống, một người khác thì để nấu lẩu?"
Tên dị năng giả này luôn rất tự hào với dị năng của mình, lần đầu tiên hắn nghi ngờ về bản thân, có phải lỗ tai của hắn có vấn đề rồi không?
Mà khi hắn nhìn thấy tên đàn ông cao hơn sờ vào khuôn mặt của người còn lại, thuận tiện vén tóc mái của cậu ta lên, thì vị dị năng giả lập kia tức trừng lớn mắt, đôi mắt đỏ! Đây không phải là tang thi sao?
Khó trách cậu ta nói muốn ăn người, tên này chính là tang thi mà!!!
Tang thi bây giờ đều như vậy sao? Còn nuôi thú cưng? Còn ăn lẩu?
Đồng đội của hắn còn chưa tin lắm, nhưng mấy năm nay nhờ dị năng của hắn, bọn họ đã tránh né được rất nhiều nguy hiểm, cho nên mọi người cũng rất tin tưởng hắn, cuối cùng họ đều tin vào cái tình báo nghe rất vô lý này của hắn.
"Haiz, nếu có thể ăn một nồi lẩu, tôi cũng có thể làm thú cưng cho tang thi." Một người đàn ông vừa nghe mukbang, vừa chảy nước miếng.
"Bọn họ có nhà xe, hai người kia, không đúng, hai tang thi kia nhất định rất lợi hại, vậy nên bọn họ tới nơi này, là đi du lịch thật hả?"
Bọn họ còn có dị năng không gian, có thể ăn lẩu mọi lúc mọi nơi, nhất định trong không gian có rất nhiều vật tư, a a a a, thật là hâm mộ mà, tôi cũng muốn làm thú cưng.
"Các cậu có thể bình tĩnh lại một chút hay không, điểm quan trọng ở đây đó là một người cùng với một tang thi, hơn nữa tang thi kia còn nói chuyện bình thường với con người, còn ăn lẩu, đây không phải là một chuyện rất kỳ lạ sao?"
"Cũng phải, chắc bọn họ không ăn lẩu thịt người đâu nhỉ?"
Vừa nói xong, tất cả mọi người đều im lặng, nghe thấy còn rất nguy hiểm, hơn nữa người kia nói chuyện với tang thi cũng nhắc tới chuyện này, chắc không phải thật chứ.
Dị năng giả cường hóa ngũ cảm có thể che chắn thứ mà họ không muốn nghe, giống như mấy câu nói vô nghĩa của đồng đội bây giờ, hắn chỉ chăm chú nhìn về phía hai người từ bên ngoài tới, cuối cùng cũng phát hiện được tình báo vô cùng quan trọng.
"Người sở hữu dị năng không gian không phải là hai người từ bên ngoài kia tới, mà là con thú cưng kia." Vừa rồi hắn nhìn rất nghiêm túc, cũng nghe rất cẩn thận, chuyện này chắc chắn không sai được.
Vốn dĩ họ đang muốn làm quen với đối phương, ôm đùi hay gì đó, bây giờ biết được ở đó có tang thi, thậm chí hai người từ bên ngoài tới còn sẽ ăn người, cho nên mọi người không dám đi, có thể từ vùng hoang dã bên ngoài nghênh ngang đi vào nơi này, chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản gì.
Nhưng bây giờ biết được con chó kia có dị năng, nếu bọn họ trộm con chó này về, lấy vật tư trong không gian ra, vậy có phải bọn họ cũng có thể ăn lẩu, nói không chừng còn có đồ ăn ngon khác nữa.
Nghĩ tới đây, một đám người không nhịn được mà chảy nước miếng.
Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng vì lẩu, liều mạng thôi!
Bọn họ muốn đi trộm chó!!!