Cậu đứng ngơ ngác trước hai bộ xương, rõ ràng Lâm An không có hô hấp, nhưng ngực cậu như bị một vật nặng đè lên, khiến cậu không thở nổi.
Thật ra những bộ xương khô không khác nhau mấy, nhưng hai bộ xương trước mặt này cứ như có một lực hấp dẫn đặc biệt nào đó làm ánh mắt của cậu không thể rời đi nổi.
Lâm An đứng ở nơi đó thật lâu, rồi chầm chậm ngồi xổm xuống, bàn tay run rẩy lục lọi túi áo của bộ xương.
Cậu đưa tay ra nửa chừng thì bị bắt lại, vẻ mặt Thẩm Tu Trạch rất khó coi: "Đừng xem."
Tầm mắt của Lâm An rời khỏi hai bộ xương nhìn về phía Thẩm Tu Trạch, ánh mắt lạnh lùng chưa từng có nói: " Buông tay."
Thẩm Tu Trạch vẫn cố chấp nắm tay cậu, giọng nói mang theo chút cầu xin: "Lâm An, đừng xem."
Lâm An sử dụng dị năng, không hề do dự mà tránh thoát khỏi tay hắn, sau đó từ trong túi áo của bộ xương tìm được một tấm ảnh chụp, dù ảnh chụp đã rất mơ hồ nhưng cậu chỉ liếc mắt một cái cũng nhận ra được trên hình chính là cậu.
Đột nhiên trong lòng cậu cảm thấy trống rỗng, ngay ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy hai bộ xương này, thật ra cậu đã đoán được rồi.
Tấm hình trong túi, còn có giấy tờ tùy thân trên người, mỗi một thứ đều chứng minh rõ ràng cho cậu thấy, hai bộ xương đã chết thật lâu này mới là ba mẹ của cậu.
Lâm An cảm thấy mọi thứ thật là quá buồn cười, rõ ràng vừa rồi cậu còn ở bên cạnh ba mẹ cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau ở trong nhà đọc sách, vui vẻ như vậy, nhưng vì sao giây tiếp theo ba mẹ của cậu lại biến thành như thế này.
Đúng, tất cả chỉ là ảo giác, ba mẹ cậu đã chết rồi.
Cậu nên sớm biết điều đó rồi chứ nhỉ? Trước khi tới nơi này cậu cũng đã vô số lần làm tốt chuẩn bị rằng ba mẹ cậu đã chết.
Thẩm Tu Trạch lo lắng nhìn Lâm An, vốn dĩ hắn cho rằng cậu sẽ gào khóc lên, sẽ rất đau lòng, nhưng nhìn cậu lại bình tĩnh một cách kỳ lạ, cậu chỉ im lặng vuốt ve giấy tờ tùy thân và ảnh chụp của ba mẹ mình.
Thoạt nhìn Lâm An rất bình tĩnh, cậu chỉ yên lặng ngồi đó hồi lâu không nhúc nhích.
Thẩm Tu Trạch không biết phải an ủi cậu như thế nào, chỉ có thể im lặng ở bên cạnh cậu.
Một lúc lâu sau, Lâm An mới như bừng tỉnh, cậu lặng lẽ cất đi di vật của ba mẹ.
"Thẩm Tu Trạch, anh có thể giúp tôi một việc được không?" Lâm An nhìn hai bộ thi cốt đang dựa vào nhau ở trên mặt đất, giọng nói có vẻ mơ hồ.
"Em nói đi."
"Tôi muốn mang bọn họ rời khỏi đây, anh có thể hỏa táng ba mẹ tôi được không, sau đó giúp tôi tìm một cái hộp để đặt họ vào." Lâm An đứng lên, quay đầu bước nhanh vào bên trong như đang trốn tránh gì đó, "Tôi muốn đi điều tra nguyên nhân cái chết là gì?"
Thẩm Tu Trạch ứng tiếng, trong những hang động khác ở đây có một ít vật dụng được chôn chung với bảo vật, có thể tạm thời xem nó như hủ tro cốt, chờ khi nào ra ngoài thì tìm vật chứa thích hợp hơn.
Lâm An còn đang cẩn thận kiểm tra bên trong tòa lăng mộ này, Thẩm Tu Trạch nhìn bóng dáng bận rộn của cậu, sau một lúc lâu, hắn mới đứng dậy đi ra bên ngoài tìm vật đựng.
Đi được một nửa, bỗng nhiên hắn dừng lại, vừa rồi lúc Lâm An nói chuyện rất trôi chảy, không còn nói lắp như lúc trước nữa, đã hoàn toàn giống như một người bình thường rồi.
Là vì chịu kích thích quá lớn sao?
Trong lòng Thẩm Tu Trạch hơi đau, hắn thà rằng đối phương khóc lớn một trận, bộc lộ ra hết cảm xúc, chứ không phải bình tĩnh giống như bây giờ, đè nén mọi suy nghĩ và cảm xúc tiêu cực vào trong lòng.
Hắn tìm thấy một chiếc bình làm bằng vàng ở trong hang động khác, rồi mang chiếc bình ấy trở lại lăng mộ.
Hắn nhìn Lâm An đang quay lưng về phía mình, gõ gõ tìm kiếm khắp nơi, Thẩm Tu Trạch nhẹ giọng nói: "Tôi bắt đầu đây."
Hai người đều hiểu câu nói này có ý gì, Lâm An dừng một chút, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Ngọn lửa cháy hừng hực ở phía sau lưng, Lâm An cũng không có quay đầu lại, tuy nhìn cậu như đang ở khắp nơi tìm kiếm manh mối dẫn đến cái chết của những người này, nhưng thật ra sắc mặt của cậu trắng bệch, ánh mắt ngơ ngẩn, căn bản không biết bản thân đang tìm kiếm cái gì.
Bởi vì Thẩm Tu Trạch dùng lửa cực nóng để đốt, cho nên hai bộ xương ngay lập tức liền biến mất ở trong ngọn lửa.
Lâm An muốn quay đầu lại để tận mắt nhìn thấy cảnh kia, nhưng cậu không dám, sự quan tâm dò hỏi cùng lải nhải chuyện nhà của ba mẹ dường như còn văng vẳng bên tai, nhưng phía sau cậu lại là hai bộ xương khô không có chút sự sống nào.
Cậu không thể tiếp nhận sự chênh lệch như vậy.
Thẩm Tu Trạch hỏa táng ba mẹ của Lâm An, sau đó bỏ tro cốt của họ vào chiếc bình.
Dường như Lâm An đang trốn tránh, cậu tiếp tục đi khắp nơi trong lăng mộ để tìm kiếm, cuối cùng cậu tìm được nguyên nhân ở cửa.
"Là bị nhốt đến chết, cửa ở nơi này chỉ có thể mở ra ở bên ngoài, sau khi tiến vào sẽ lập tức đóng lại, bên trong căn bản không mở ra được."
Nếu không phải do Thẩm Tu Trạch có dị năng hệ kim loại, thì có khả năng bọn họ sẽ bị nhốt đến chết ở chỗ này.
Cánh cửa bằng kim loại thật dày căn bản không thể mở bằng tay được, cho nên những người này cố gắng nghĩ hết biện pháp cũng không thể đi ra ngoài.
Lúc ấy họ tìm được cách để đi vào, bình thường thì sẽ lưu lại một ít người khác ở bên ngoài, nhưng Lâm An phát hiện những người này lại tản ra, có thể là do ảo giác hoặc là do lòng tham, bởi vậy bên ngoài không có ai ở lại canh chừng, mà là đi tới những hang động khác để tìm vàng bạc, cuối cùng tất cả bọn họ đều bị nhốt ở bên trong.
Cho nên bọn họ đều là chết do đói khát.
Khi biết được kết quả như vậy, nghĩ đến khoảng thời gian cuối cùng của họ vẫn còn đau khổ và chật vật, Lâm An đứng ở trong thông đạo, đầu óc trống rỗng, cậu như đã rời khỏi nơi đây, trôi nổi ở một thế giới khác, không biết nên làm cái gì, cũng không biết bản thân đang ở đâu.
Mãi cho đến khi Thẩm Tu Trạch đưa bình đựng tro cốt của ba mẹ cho cậu, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn đối phương, tuy khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhưng toàn thân tái nhợt mong manh, như thể sắp vỡ tan thành từng mảnh.
"Đây là...em cầm lấy, khi nào ra ngoài thì chúng ta tìm một nơi tốt để chôn xuống." Nhìn bộ dáng cực kỳ yếu ớt của Lâm An, trong lòng Thẩm Tu Trạch rất đau, hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy.
Lâm An bây giờ chắc chắn còn đau khổ hơn hắn vạn phần.
Hắn đứng trước mặt Lâm An, giọng nói nhỏ nhẹ như sợ dọa tới đối phương: "Em muốn khóc thì khóc đi, khóc ra rồi thì sẽ tốt hơn một chút."
Lâm An lắc đầu, cậu nhận bình ôm vào lòng, muốn cười với Thẩm Tu Trạch một cái, nhưng khóe miệng chỉ nhếch lên được một đường cong khó coi: "Đi ra ngoài thôi, mục đích chuyến đi này của chúng ta đã đạt được rồi."
Cậu tìm được ba mẹ rồi.
Nhưng ba mẹ cậu chỉ còn lại bộ xương cốt.
Thẩm Tu Trạch nhặt hai cái ba lô ở bên ngoài lên, thấy trạng thái tinh thần của cậu không tốt, hắn cũng không nói thêm gì, tự mình đeo một cái ba lô, tay thì xách theo một cái khác.
Hai cái này đều là di vật ba mẹ Lâm An để lại, là thứ rất quan trọng với Lâm An, nhất định phải mang ra ngoài.
Sau đó, Lâm An vẫn luôn ôm chặt bình, không nói một câu nào.
Cậu đi theo Thẩm Tu Trạch, chậm rãi bước ra khỏi thông đạo âm u, cậu vẫn luôn cúi đầu, đôi mắt đỏ trống rỗng hơi đờ đẫn, giống như một xác chết biết đi không có linh hồn.
Đi trên cầu thang xoắn ốc màu vàng kim, Lâm An ôm chiếc bình trong tay, cảm giác lạnh lẽo khiến cậu chợt nhớ lại trong ảo giác cách đây không lâu, cậu dẫn ba mẹ mình đi trên bậc thang này, thậm chí còn đỡ mẹ mình, dặn dò bà ấy hãy cẩn thận, đừng bước hụt.
Cậu thậm chí còn có thể nhớ rõ được tâm trạng của mình lúc đó, vừa hưng phấn vừa vui mừng, tâm nguyện bao nhiêu năm của cậu cuối cùng cũng thực hiện được, chỉ cần nhìn bọn họ thôi cũng khiến cậu cảm thấy rất vui vẻ và thoải mái.
Nhưng giờ đây, Lâm An nhìn chiếc bình màu vàng cứng rắn lạnh lẽo trong tay, ba mẹ cậu cũng không cần cậu phải nâng đỡ nữa, bởi vì bọn họ đều ở trong cái bình nhỏ này.
Bọn họ chết ở trong thành phố ngầm âm u vắng lặng.
Khi còn nhỏ, cậu bị bắt nạt, cậu ôm đầu khóc lóc, muốn ba mẹ ở bên cạnh thì tốt rồi.
Sau khi lớn lên, rốt cuộc cậu cũng hiểu ra ba mẹ sẽ không trở về nữa, cho nên cậu muốn đi tìm họ, cậu nghĩ rằng ít nhất cậu còn có thể thu thập được thi cốt của họ, để họ không trở thành những linh hồn lang thang ở nơi hoang dã.
Nhưng tại sao lại cho cậu một giấc mơ như vậy, để cậu nghĩ rằng giấc mơ ấy đã trở thành hiện thực, để cậu cảm nhận được tình yêu gia đình đẹp đẽ nhất trong giấc mơ, nhưng rồi lại dùng hiện thực lạnh lùng và đáng sợ nhất để xé nát giấc mơ ấy ra từng mảnh.
Cậu nhớ rõ cảnh tượng cùng ba mẹ nắm tay nhau đi ra khỏi kim tự tháp, hiện tại lại chỉ có thể ôm tro cốt của bọn họ trong lòng.
Cậu nhớ rõ nụ cười dịu dàng của ba mẹ, nhưng hiện thực lại chỉ còn lại hai bộ xương trắng.
Cậu còn nhớ rõ, ba mẹ mang theo nụ cười dịu dàng nhất, giọng nói nhẹ nhàng nhất gọi cậu là An An, nhưng hiện thực căn bản không có người sẽ gọi cậu như vậy.
Giấc mơ đẹp hão huyền cùng với hiện thực tàn khốc, xé rách Lâm An ra làm đôi, một bên là ba mẹ đang mỉm cười gọi cậu, một bên là hai bộ thi thể ngã trên mặt đất.
Nước mắt làm mờ tầm mắt, Lâm An ôm chặt quần áo trước ngực, trái tim của cậu đau quá.
Khó chịu quá.
Nguyện vọng lớn nhất của cậu chính là tìm được ba mẹ.
Nhưng bây giờ đã tìm được rồi, cậu lại bắt đầu hối hận.
Nếu như cậu không đi một chuyến này, luôn ấp ủ một suy nghĩ rằng ba mẹ cậu có thể còn sống thật tốt ở nơi nào đó, thì có phải cậu đã không cần đau khổ đến như vậy không.
Rõ ràng bây giờ cậu là một con tang thi, ngay cả tim cũng không hề đập, nhưng vì sao trái tim lại đau đến như vậy, như bị một bàn tay nào đó bóp chặt, mà bàn tay đó vẫn đang càng ngày càng siết chặt hơn, khiến tim cậu càng ngày càng đau quá.
Cậu đã biến thành tang thi rồi, vì sao lại còn đau khổ giống như người bình thường chứ.
Nếu như, cậu không khôi phục lại ý thức thì tốt rồi.
Cậu sẽ không cần phải đau khổ như vậy nữa......
Lâm An nhờ một tấm ảnh chụp ba mẹ mà cố gắng khôi phục ý thức, lần đầu tiên cậu muốn thuận theo d.ục vọng của thân thể, biến thành tang thi.
Từ khi đánh bại cây tang thi, năng lượng trong cơ thể cậu bị tiêu hao rất lớn, làn da xám của Lâm An cũng dần dần nhạt đi, nhìn như rất nhanh thôi cậu có thể khôi phục lại bộ dáng của con người.
Nhưng trên thực tế, bởi vì thiếu năng lượng, cậu lại bắt đầu cảm thấy đói bụng.
Mỗi ngày đều sống chung với những con người tươi ngon, giống như một người cực kỳ đói khát được bao quanh bởi đồ ăn ngon, chỉ cần đưa tay ra là có thể ăn một bữa no nê.
Nhưng Lâm An vẫn luôn kiềm chế, cậu đã tỉnh lại rồi, cậu là một con người, không phải là tang thi, cậu sẽ không khuất phục trước d.ục vọng của cơ thể.
Cho dù nhìn thấy đồng đội sẽ chảy nước miếng, cậu vẫn sẽ cố gắng kìm nén.
Mọi người thường xuyên sẽ bắt một ít con mồi, những máu thịt kia cũng sẽ bổ sung năng lượng cho cậu, cũng không bị đạo đức lên án, đồng thời cũng là lựa chọn tốt nhất của cậu.
Nhưng Lâm An vẫn rất kiên nhẫn, cậu luôn cảm thấy chỉ cần mình ăn những máu thịt đó, điểm mấu chốt sẽ từng bước lùi lại, từ một chút máu thịt tươi để thỏa mãn cơn thèm ăn, nó sẽ biến thành một số lượng lớn dã thú, và cuối cùng, có khả năng cậu sẽ không cưỡng lại được ham muốn ăn thịt người.
Cậu không muốn vượt qua ranh giới đó nên chỉ có thể chịu đựng hết sức có thể.
Nhưng bây giờ, cậu đột nhiên không còn lý do gì để tiếp tục kiên trì nữa.
Mong ước của cậu đã thành hiện thực theo một cách tồi tệ nhất.
Cũng coi như là, không còn tiếc nuối nào nữa.
Cậu mệt mỏi quá rồi, cậu không thể kiên trì nổi nữa.
Thẩm Tu Trạch cùng Lâm An đã đứng ở bậc cuối cùng của cầu thang màu vàng, lối ra phía trên bị rắn hổ mang đè lên, vảy trên người nó giống như một bộ áo giáp làm bằng thép, cứng rắn và lạnh lẽo, tạo thành cánh cửa vững chắc nhất.
Thẩm Tu Trạch vẫn đang cố gắng thử đuổi con rắn đi, lại không hề phát hiện Lâm An đang cúi đầu ôm bình ở phía sau đang bắt đầu thay đổi.
Đôi mắt đỏ đã từng sáng ngời và mơ màng khiến trái tim Thẩm Tu Trạch hưng phấn, nhưng giờ trong mắt Lâm An mất đi ánh sáng, chỉ còn lại một mảnh u tối.
Làn da vốn dĩ sắp khôi phục trở lại giống như người bình thường lại trở nên đậm dần, chuyển sang màu xám nhạt ban đầu.
Đầu óc tỉnh táo trở nên hỗn loạn, những cảm xúc mãnh liệt đó từng chút một bị xóa đi, lại trở nên trống rỗng.
Cuối cùng Lâm An không còn cảm thấy đau đớn nữa, cảm giác ngột ngạt như bị nhấn chìm trong thủy triều cũng dần dần rút đi.
Nhưng một loại cảm giác luôn bị đè nén rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng mạnh mẽ hơn.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm vào bóng dáng không hề phòng bị gì của người phía trước.
Đôi mắt kia đã không còn vẻ đáng yêu và tỉnh táo như xưa, chỉ còn sự tham lam và tàn ác khi nhìn thấy con mồi.
Ngửi thấy được mùi máu thịt tươi mới, Lâm An mất đi lý trí cuối cùng không nhịn được nữa mà lao về phía Thẩm Tu Trạch đang đứng ở gần ngay trước mắt.
Mục tiêu là cổ của đối phương, nơi có máu đang dâng trào.
Chiếc bình đựng tro cốt của ba mẹ luôn được cậu ôm chặt ở trong ngực, cũng theo động tác tấn công của Lâm An mà rơi xuống bậc thang, cộp cộp cộp theo từng bậc thang mà lăn xuống.