Bọn họ đã cùng tang thi chiến đấu không ngừng để tăng lên dị năng, còn tang thi dị năng, chỉ khi nào công kích người thì mới sử dụng dị năng, căn bản không có ý thức rèn luyện dị năng, chủ yếu là dựa vào việc ăn người để tăng thực lực.
Lâm An cực kỳ yêu sạch sẽ, có thể nói là đã tới trình độ mắc bệnh sạch sẽ, khả năng là từ những ngày đầu mạt thế, mỗi ngày cậu đều ở trong nhà sử dụng dị năng để quét dọn, cũng tương đương với việc rèn luyện dị năng.
Hơn nữa với khối thiên thạch kia, nếu có thể khiến tang thi thèm nhỏ dãi, vậy nói lên nó có ẩn chưa một nguồn năng lượng cực lớn, hiện tại bị Lâm An ăn mất, dị năng của cậu mạnh hơn cũng có thể hiểu được.
Lốc xoáy bên ngoài vẫn còn đang phần phật phần phật mà xoay chuyển, từ bên này dịch qua bên kia, xoay tới xoay lui.
Từ Phóng nhìn ra được vấn đề hỏi: "Lốc xoáy này hình như đang tìm cái gì thì phải?"
Thẩm Tu Trạch dựa vào ghế phụ, suy đoán nói: "Có khả năng là đang tìm nơi để ném rác."
Từ Phóng:.....Bởi vì tang thi này không tìm thấy được nơi để vứt rác, cho nên vẫn luôn cho lốc xoáy chuyển động ở khắp nơi như vậy sao?
" Tìm xem xung quanh đây có nơi nào có thể ném rác hay không, cứ như vậy lâu dài dị năng tiêu hao sẽ rất lớn."
Nơi này Từ Phóng khá quen thuộc, ở cái hẻm nhỏ đằng sau chỗ này có một nơi tập trung xe rác, cũng không biết hiện tại có còn hay không.
Lái xe chạy tới cái hẻm nhỏ đó, dọc theo đường đi tang thi đều bị lốc xoáy cuốn vào, mặt đất cũng được quét tước sạch sẽ.
Ở con hẻm này có một chiếc xe rác màu trắng đang đậu, mà sau nó là một hàng xe rác xanh trắng đan xen nhau, mà lốc xoáy khi thấy được xe rác, liền lập tức đem toàn bộ tang thi cùng rác rưởi ném vào trong xe.
Tang thi quá nhiều, xe rác rất nhanh đã bị chứa đầy, mà tang thi còn thừa bên ngoài vẫn không ngừng bị nhét vào.
Lúc phát hiện ra tang thi từ xe rác tràn ra ngoài, lốc xoáy vẫn nỗ lực đem những con tang thi đó mạnh mẽ nhét vào lại lần nữa, cuối cùng toàn bộ tang thi đều bị nhét vào trong xe rác, một con cũng không rớt ra.
Xe rác lúc đầu cũng rất lớn, nhưng với vô số tang thi như vậy, thì thấy nó cũng có vẻ thật nhỏ.
Đem nhiều tang thi như vậy nhét vào một chiếc xe rác, ngay cả thân xe cũng bị căng ra, dường như một giây sau có thể liền nổ tung.
Sau khi lốc xoáy hoàn thành nhiệm vụ thì tan ra chảy đi khắp nơi, có dòng nước chảy ngang qua lốp xe, thiếu chút nữa lôi cả xe đi cùng, cuối cùng những dòng nước bẩn đó cũng nối đuôi nhau toàn bộ trôi xuống cống.
Nhìn những con tang thi bị nhét chổng ngược vào xe rác đang không ngừng giãy giụa hai chân, Từ Phóng ngồi bên trong xe trầm mặc một lát: "Về sau, em nhất định không chọc anh An nữa."
Thẩm Tu Trạch quay đầu lại nhìn nhóc tang thi ngây thơ mờ mịt đang ngồi ở ghế sau, cười khẽ một tiếng: "Đúng thật."
Âu Dương Đông mang cái áo bông màu tím đang bao lại xương cốt của mẹ hắn mà chôn ở công viên gần nhà Lâm An, nơi đó rất hẻo lánh, tang thi cũng ít, cơ bản là sẽ không có người lui tới, rất an tĩnh.
Sau đó bọn họ chuẩn bị cùng nhau hành động, một bên hỗ trợ khuân vác vật tư, một bên khắp nơi tìm kiếm ba của mình.
Tuy rằng rất có thể ba của hắn đã không còn nữa, nhưng chưa thấy được người, hắn sẽ không từ bỏ.
Mấy người cùng nhau trở về nhà của Lâm An, bởi vì nhiều hơn một người, nên Lâm An vẫn luôn lặng lẽ đi theo phía sau Thẩm Tu Trạch, cho đến khi vào nhà, Thẩm Tu Trạch giúp cậu gỡ xuống trang bị trên người, Âu Dương Đông mới khiếp sợ mà chỉ vào Lâm An hô lên: "Tang thi!"
Thanh âm cất cao, mang theo chút run rẩy không thể tin được.
Lâm An bị hoảng sợ, lập tức chậm rì rì mà chạy về tủ quần áo của mình trốn đi.
Về nhà rồi, cậu liền có nơi để tránh, đối với thế thân của tủ quần áo là Thẩm Tu Trạch, cậu cũng không thèm liếc nhìn thêm một cái.
Khiếp sợ mà nhìn tang thi chạy đi, tầm mắt của Âu Dương Đông vẫn luôn không có dời quá, hắn thật sự không phát hiện ra đó là một con tang thi, tuy rằng đối phương vẫn luôn không nói chuyện, lại trang bị kín mít không lộ ra làn da, nhưng mà không đúng lắm, không phải tang thi thấy người liền nhào tới sao, rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Từ Phóng cười ha ha, hắn đã đoán được đối phương khẳng định sẽ có phản ứng này mà.
Hắn lập tức phổ cập cho Âu Dương Đông về lịch sử của lão đại mình cùng với anh An, như là Lâm An vẫn luôn là tang thi, lại nuôi một con chó, lốc xoáy ngày hôm nay cũng là do cậu làm ra.
Mà lịch sử huy hoàng của lão đại, thì lại có quá nhiều.
Từ Phóng vẫn luôn cảm thấy lão đại của mình là ngầu nhất.
Thời gian đầu mạt thế, hắn cùng mấy người bạn chạy ra ngoài, bị ngã lúc tang thi đuổi theo, những người vẫn xưng huynh gọi đệ chơi mười mấy năm trời rõ ràng thấy được, vậy mà vẫn cứ chạy không hề quay đầu, nếu không phải được Thẩm Tu Trạch kéo một phen, hiện tại có lẽ hắn chỉ còn lại một bộ xương khô.
Cho nên sau đó hắn vẫn luôn đi theo Thẩm Tu Trạch, lúc đầu hắn cũng rất sợ đối phương, bởi vì Thẩm Tu Trạch rất lạnh lùng, thời điểm nhìn người đều là một gương mặt trào phúng, một bộ toàn thế giới ta đây giỏi nhất, các người đều cút hết đi, sau đó mới biết cái mặt khinh thường người khác kia là do trời sinh, cho dù có đang nghĩ trưa nay ăn gì, thì vẫn là cái biểu tình ấy.
Lúc đầu hắn giết tang thi đều sợ tới mức mà tiểu trong quần, còn Thẩm Tu Trạch lại một đao một con tang thi, đôi mắt đều không thèm nháy một cái, lúc giết tang thi biểu tình tàn nhẫn kia làm hắn quả thật cho rằng có phải đối phương đã từng thật sự giết người rồi hay không. Từ khi biết Thẩm Tu Trạch là nhà thám hiểm, ở khu vực tự nhiên không biết đã giết qua bao nhiêu là mãnh thú, Từ Phóng liền càng sùng bái hơn, dù sao có ai mà từ nhỏ không ước mơ mình làm một nhà thám hiểm đâu.
Âu Dương Đông lúc đầu là khiếp sợ sau đó là càng bội phục, cho đến khi nghe thấy Thẩm Tu Trạch là nhà thám hiểm, hắn thở dài nói: "Trước kia tôi cũng muốn làm nhà thám hiểm, nhưng mà ba tôi nói nếu tôi dám đi liền đánh gãy chân tôi, mẹ tôi cả một tối cũng không ngủ được, vẫn lải nhải nói nếu tôi đi khu vực tự nhiên, bọn họ cả ngày đều sẽ lo lắng đề phòng, tôi nghĩ cũng phải, bọn họ chỉ có một mình tôi là con trai, lỡ như tôi xảy ra chuyện gì, thì bọn họ phải làm sao bây giờ, chỉ là hiện tại, hiện tại....."
Âu Dương Đông không nói được nữa, lại bắt đầu ngồi ở chỗ kia khóc lóc.
Từ Phóng không biết an ủi người khác, hơn nữa sự tình như vậy người khác cũng không an ủi được, chỉ có thể dựa vào bản thân mà đi ra.
Từ Phóng đưa khăn giấy qua, để Âu Dương Đông ngồi ở một góc mà khóc, phát tiết ra hết là tốt rồi, có người vẫn luôn chịu đựng trong lòng, không muốn biểu hiện ra trước mặt người khác, chịu đựng chịu đựng sau đó liền xảy ra vấn đề.
Thời gian đầu mạt thế, trong căn cứ luôn là một mảnh kêu khóc, có người khóc lóc xong thì tốt hơn, dù sao vẫn phải tiếp tục tồn tại, nhưng có người lại không đi ra được.
" Đi thôi, dọn vật tư lên." Thẩm Tu Trạch tranh thủ lúc hai người nói chuyện, đã đem khẩu trang cùng bao tay dùng một lần của tiểu tang thi vứt vào thùng rác, còn thay một bộ quần áo khác.
Từ Phóng vâng một tiến, đột nhiên lại phát hiện Tiểu Phúc vẫn luôn an an tĩnh tĩnh mà ngồi xổm ở trên thảm.
" Làm sao vậy?" Vừa rồi nói chuyện với Âu Dương Đông quá nhập tâm, thế mà hắn không phát hiện Tiểu Phúc vẫn luôn ngồi ở chỗ này không nhúc nhích.
" Đói bụng rồi sao?" Cũng không phải chứ, lúc ở trên xe đã cho ăn một lần rồi mà.
Tiểu Phúc rầm rì, đứng trên tấm thảm mà cào cào móng vài cái.
Từ Phóng:???
Hắn nhìn về phía Thẩm Tu Trạch, Thẩm Tu Trạch chỉ để lại cho hắn một bóng lưng vô tình: "Tôi không hiểu chó, cậu tự giải quyết đi."
Cuối cùng hơn nửa ngày, hắn mới hiểu được ý Tiểu Phúc đang nhắc nhở.
Không chùi chân chó thì không thể vào nhà được.
Con chó này thành tinh thật rồi.
Rốt cuộc Lâm An làm sao làm được vậy, cậu đã lợi hại như vậy rồi, thế mà nuôi chó cũng lợi hại không kém.
Ban đêm, ba người đàn ông đều ngủ ở phòng khách, Thẩm Tu Trạch cùng Từ Phóng mỗi người một cái sô pha, còn Âu Dương Đông thì lót khăn trải bàn trên sàn để ngủ.
Chất lượng giấc ngủ của Từ Phóng vẫn luôn rất tốt nhưng đêm nay vẫn bị đánh thức, hắn quay đầu lại nhìn Âu Dương Đông ở trên mặt đất vẫn đang quơ tay múa chân, khóc lóc gọi mẹ, chỉ có thể yên lặng thở dài.
" Tuy rằng biết hắn đau buồn, nhưng nửa đêm rồi có thể để cho người khác ngủ được không chứ."
Thẩm Tu Trạch gối tay ra sau đầu, nghe vậy câm nín mà nhìn hắn một cái, người ngáy ngủ không có tư cách mà phàn nàn người nói mớ, cả hai đều là kẻ tám lạng người nửa cân.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, Thẩm Tu Trạch lập tức đứng dậy: "Cậu canh trong phòng, tôi đi ra ngoài xem thử."
Ban ngày lúc bọn họ tìm vật tư xong trở về, có đụng phải một con tang thi đặc thù, hiện tại lại tới một con nữa, Thẩm Tu Trạch chỉ có thể nhận mệnh mà đi ra ngoài giải quyết.
Chờ hắn trở về, Từ Phóng đã không còn buồn ngủ nữa, hắn đang vô cùng có tinh thần mà nghe Âu Dương Đông nói mớ.
Thấy đối phương vẫn đang chìm trong mộng đẹp, một chốc một lát cũng không tỉnh dậy được, Từ Phóng nhỏ giọng hỏi: "Lão đại, anh nói xem, có phải hắn biết mẹ của mình có thể là....."
Thẩm Tu Trạch nằm trở lại: "Khả năng là biết, cho nên mới theo bản năng mà trốn tránh, dù sao hắn cũng đã báo thù rồi. Nhanh ngủ đi, lát nữa Lâm An còn muốn ra ngoài."
" Hả, ra ngoài làm gì?" Hắn đã sớm quên mất buổi sáng hôm nay mình đã kinh ngạc như thế nào khi thấy phòng cách vách rực rỡ sạch sẽ hẳn lên.
Thẩm Tu Trạch không nói gì, chỉ là nhắm mắt lại, Từ Phóng cũng chỉ có thế chứa đầy một bụng nghi vấn mà nhắm mắt theo.
Qua không bao lâu, Lâm An rón ra rón rén đi ra ngoài.
Âu Dương Đông vẫn còn khua tay loạn xạ mà nói mớ, mỗi lần hắn động một cái, Lâm An đang rón ra rón rén lại ngừng một chút, cuối cùng cậu phát hiện hắn vẫn luôn nằm trên mặt đất không hề tỉnh lại, lúc này tiểu tang thi mới cầm công cụ quét dọn vệ sinh.
Có lẽ bởi vì hiện tại người trong nhà nhiều hơn, tốc độ quét dọn của cậu cũng nhanh hơn trước kia rất nhiều, hai tiếng đã thu thập xong mọi thứ.
Thậm chí dây dắt chó của Tiểu Phúc cũng đã được rửa sạch sẽ.
Quét dọn vệ sinh xong, Lâm An cũng không trở lại trong tủ, mà là đứng ở nhà ăn nhìn về phía mấy người đang ngủ.
Đứng rất lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi dịch lại gần.
Hai người đang giả bộ ngủ có chút tò mò, lặng lẽ mà nghiêng đầu qua nhìn, Lâm An không phát hiện ra tầm mắt của hai người, đôi mắt đỏ của cậu cứ nhìn chằm chằm vào Âu Dương Đông đang nằm trên mặt đất.
Thoạt nhìn ăn rất ngon.
Bụng của Lâm An cũng không đói, nhưng Âu Dương Đông lớn lên trắng trẻo mập mạp, so với những đồ ăn gầy gầy kia thì nhìn càng ngon hơn.
Cũng không biết có hương vị như thế nào.
Cậu nuốt nuốt nước miếng, ngồi xổm xuống bên cạnh Âu Dương Đông.
Lúc này Âu Dương Đông không còn ầm ĩ nữa, dường như đã thoát khỏi cảm giác bị bóng đè, hô hấp của hắn cũng đã vững vàng, chìm sâu vào giấc ngủ, hoàn toàn không biết bên cạnh mình đang có một tiểu tang thi đang thèm ăn, đối với hắn như hổ rình mồi.
Dùng dòng nước nhỏ sửa sạch Âu Dương Đông một lần, dòng nước ở giữa không trung uốn lượn một chút lại bay vào phòng vệ sinh, người béo trắng lúc đầu được rửa sạch sẽ xong lại càng béo trắng hơn.
Lâm An rốt cuộc cũng vừa lòng, cậu mở miệng, lộ ra hai cái răng nanh, chậm rãi hướng tới cổ của Âu Dương Đông cắn xuống.
" Tôi đệt!"
Hai người đang giả bộ ngủ nhanh chóng đứng dậy, vượt qua bàn trà, một người nắm lấy khăn trải bàn ở dưới người Âu Dương Đông mà lôi đi, một người thì xách cổ áo phía sau tiểu tang thi lên.
Tiểu tang thi bị bắt được, động cũng không dám động, chỉ ra sức rụt cổ lại.
Mà lúc này Âu Dương Đông vẫn không có tỉnh lại.
Ngày hôm qua lúc Từ Phóng tới, Lâm An đã ăn hòn đá kia, cũng không biết rằng lão đại của hắn là bị tiểu tang thi mang về làm đồ ăn, còn tưởng rằng con tang thi này thật sự giống người thường, sẽ không cắn người.
" Hiện tại phải làm sao bây giờ?" Từ Phóng khô cằn hỏi.
" Không có việc gì, cậu ngủ đi."
Thẩm Tu Trạch xách cổ áo tiểu tang thi đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Sau khi cổ áo của Lâm An được buông ra, cậu liền muốn chạy nhanh về phía tủ quần áo, lại bị Thẩm Tu Trạch trước một bước mà đóng lại cửa tủ.
Thân hình hắn cao lớn, một tay chống cửa tủ, bao phủ cả người tiểu tang thi lại, vô cùng có cảm giác bức bách.
Lâm An giống như một con chim nhỏ ra sức đem mặt chôn vào tủ quần áo, cậu thử kéo một chút, chỉ là sức lực này của cậu căn bản không mở tủ ra được.
"Không phải thích ăn thịt người sao? Tới, tôi cho cậu ăn." Thẩm Tu Trạch ấn đầu tiểu tang thi qua, sau đó vén tay áo của chính mình lên.
Lâm An chỉ có hơi chậm chạp chứ không phải ngốc, chuyện ngày hôm qua cậu vẫn còn nhớ rõ, sẽ không mắc lừa nữa đâu.
Thẩm Tu Trạch cười tủm tỉm, bộ dáng vô cùng thân thiết, ngày thường nếu hắn lộ ra gương mặt tươi cười như thế này, phỏng chừng sẽ có rất nhiều người theo đuổi hắn. Xác thật là có hiệu quả rất tốt, Lâm An nhìn thấy biểu tình này của hắn, cũng không còn quá sợ hãi như vậy nữa.
Thấy Lâm An không mắc lừa, Thẩm Tu Trạch dùng cái tay khác ấn vào cánh tay của mình, cơ bắp thật sự rất co dãn, thoạt nhìn cũng không cứng.
Tiểu tang thi dường như bị mê hoặc, cũng vươn một ngón tay ra ấn thử một cái, sau đó rất nhanh liền lùi lại.
Xác thật rất mềm.
" Muốn cắn một cái hay không?" Thẩm Tu Trạch tự đề cử chính mình với tiểu tang thi.
Tiểu tang thi chậm rãi há miệng để sát vào, còn muốn thử trước, nên hàm răng của cậu chỉ cắn nhẹ lên cánh tay Thẩm Tu Trạch, mềm.
Nhưng chờ khi cậu dùng sức cắn mạnh xuống, răng thiếu chút nữa lại lung lay rồi.
Lâm An: "Ô ~"
Sau đó tiểu tang thi vẫn luôn rúc ở trong tủ không muốn ra ngoài, sự tín nhiệm giữa người với tang thi quá mỏng manh, giống như răng của cậu bị lung lay vậy.
Buổi tối Thẩm Tu Trạch cũng không ra ngoài nữa, mà lưu lại trong phòng của Lâm An, dù sao hắn không thể xác định được là tang thi không giống bình thường này khi nào thì đột nhiên bạo động.
Ở chung hai ngày này, hắn biết được tên của tiểu tang thi, biết cậu thích đọc sách, thích sạch sẽ, còn rất sợ người, nuôi một con chó mập mạp, rất muốn đi khu vực tự nhiên.
Bình thường gặp được tang thi Thẩm Tu Trạch sẽ không do dự mà thẳng tay chém luôn.
Nhưng hiện tại, hắn lại không muốn tiểu tang thi Lâm An này lại đi tới kết cục như vậy.
Một khi cậu ăn người, vậy thật sự không còn biện pháp nào để cứu nữa.
Mấy ngày tiếp theo, bọn họ vẫn mang theo Lâm An đi ra ngoài tìm vật tư, Âu Dương Đông vừa cung cấp trái cây cho mọi người, vừa cùng mọi người ra ngoài tìm vật tư, cũng vừa đi tìm ba của hắn.
Ngày thứ tư tìm kiếm vật tư, vẫn không tìm thấy được ba của Âu Dương Đông, nhưng Thẩm Tu Trạch lại gặp được người quen.
Không gian dị năng giả duy nhất trong căn cứ, Giang Lai Húc.