Nhìn dòng chữ màu đen xuất hiện trên điện thoại, Lâm An mím môi, cậu tìm nhân viên chăm sóc khách hàng, không bỏ cuộc mà thử hỏi.
"Xin chào, tôi có thể đăng ký CMND mới trực tuyến được không?"
"Phiên bản mới của CMND yêu cầu thu thập khuôn mặt và dấu vân tay, bạn phải trực tiếp đến văn phòng xử lý hồ sơ để nộp đơn."
"Nếu không tiện đi ra ngoài thì có cách nào khác không?"
"Nếu bạn thuộc nhóm người đặc biệt, không thể ra ngoài để nộp hồ sơ, chúng tôi có dịch vụ tới tận nhà để xử lý giúp bạn, có thể đặt lịch hẹn trước, đến lúc đó sẽ có chuyên gia tới nhà của bạn để thu thập thông tin, xin hỏi bạn có cần đặt lịch hẹn trước hay không?"
Lâm An nhìn lịch sử trò chuyện, vẻ mặt vô cùng khó xử, dù là bản thân tự ra ngoài hay là cho người xa lạ tiến vào nhà, cái nào cậu cũng không muốn chọn.
Nhưng CMND đã hết hạn một năm rồi, một số thông tin xác minh trực tuyến đều không thể điền được, mỗi lần điền thông tin đều sẽ có thông báo thúc giục cậu nhanh chóng đi xử lý CMND mới, thật sự không thể kéo dài hơn được.
Cuối cùng, cậu vẫn lựa chọn tự đi ra ngoài để xử lý.
Nghĩ đến việc ngày mai phải ra khỏi nhà, Lâm An bắt đầu thấy lo lắng, cậu quét dọn cả căn nhà một lần, muốn đọc sách cũng không đọc vào, lại lau kệ sách một lần, là một người mắc chứng sợ xã hội nghiêm trọng, cậu rất hiếm khi ra ngoài, cậu đặt mua tất cả các nhu yếu phẩm hàng ngày ở trên mạng. nhưng CMND mới thì lại không thể đăng ký trên mạng được, cần phải ra khỏi cửa một chuyến.
Đây là lần ra khỏi nhà đầu tiên trong năm nay của cậu.
Cả một buổi chiều, cậu đều luyện tập trong đầu con đường ngày mai sẽ đi và phản ứng của mình khi gặp mọi người, vì chuyện này mà cả đêm cậu đều ngủ không ngon.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Lâm An đã thu thập xong đồ đạc, cậu đeo khẩu trang, bao tay và đội mũ, vốn dĩ cậu còn muốn đeo thêm kính râm, nhưng đeo kính râm vào ngày lạnh thì khá kỳ lạ và dễ bị mờ. vì vậy cuối cùng, cậu miễn cưỡng để nó ở nhà.
Cậu đứng ở cửa chần chờ hồi lâu nhưng vẫn không mở ra, mỗi lần ra ngoài đối với cậu mà nói đều là một thử thách rất lớn.
Cần phải đi thôi, nếu cứ kéo mãi thì người trên đường sẽ ngày càng nhiều hơn.
Cánh cửa chống trộm màu đen lặng lẽ mở ra, một cái đầu từ bên trong thò ra, Lâm An nhìn hai bên trái phải, sau đó rón ra rón rén đóng cửa lại, động tĩnh nhẹ đến mức ngay cả đèn cảm biến hành lang cũng không sáng lên.
Lúc này trời vẫn còn đang tối, chỉ có mấy cụ già đang tập thể dục ở gần đó, Lâm An thừa dịp bóng tối, cúi đầu bước nhanh đi ra khỏi tiểu khu.
Nơi xử lý giấy tờ cách nơi này cũng không xa, hiện tại xe buýt còn chưa có chuyến, cho nên Lâm An dự định đi bộ tới đó.
Vào giờ này, cả nhân viên văn phòng và sinh viên đều chưa có ra ngoài, xung quanh gần như không có ai, trái tim của Lâm An vốn căng thẳng từ ngày hôm qua cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút.
Đi bộ ở ven đường, nhìn tia nắng đầu tiên xuất hiện trên tường thành ở phía đông, bóng tối của những tòa nhà và con đường xung quanh dần dần mờ đi, không khí lạnh lẽo trong lành và tươi mát, rốt cuộc Lâm An cũng có tâm tình chậm rãi đi trên đường, thưởng thức cảnh sắc xung quanh.
Chiếc mũ dệt kim màu xám che kín hoàn toàn tai và trán cậu, chiếc khẩu trang màu xanh nhìn có vẻ hơi to, góc cạnh có rất nhiều khoảng trống, cả khuôn mặt chỉ có một đôi mắt đen trắng, tràn đầy tò mò và hưng phấn, như chú chim non lần đầu ló ra khỏi tổ, không ngừng quan sát xung quanh.
Đột nhiên, có mấy đứa trẻ từ lối rẽ bên cạnh chạy ra, xách cặp chơi đùa chạy về phía Lâm An, Lâm An vừa rồi còn đang nhìn quanh lập tức cúi đầu đi sang một bên, muốn tránh đám nhóc, trong đó có một nhóc mập vừa chạy vừa nhìn bạn của mình, cậu bé không để ý đến người trước mặt mà lao thẳng vào Lâm An.
Thân thể của nhóc mập rất khỏe, đẩy Lâm An lùi lại mấy bước liền.
Cậu bé không nghĩ tới mình lại đụng phải người ta, nhóc mập còn chưa kịp phản ứng lại, thì liền nghe thấy người bị đụng liên tục nói xin lỗi.
"Xin lỗi, em không sao chứ."
Vốn dĩ nhóc mập còn hơi lo lắng sẽ bị người ta mắng, nghe thấy thế liền ngẩn người, sau đó cậu nhóc hừ mạnh một tiếng về phía cái người kỳ lạ kia, rồi tiếp tục chạy đi.
Lâm An đứng đó có chút xấu hổ, tâm tình vừa tò mò vừa tốt đẹp lúc nãy đều tan thành mây khói, hiện tại cậu chỉ muốn trở về nhà, nhưng cậu lại nghĩ tới CMND của mình còn chưa làm được, nên chỉ có thể chán nản mà tiếp tục bước về phía trước.
Ở thành Sơ Hi, các loại giấy tờ chứng nhận đều được xử lý ở văn phòng xử lý giấy tờ, mỗi một khu đô thị đều có một nơi xử lý, điểm xử lý gần nhất với nhà Lâm An cách đó khoảng bốn km.
Lâm An đi rất chậm, nhưng khoảng bảy giờ cũng đã tới rồi.
Văn phòng xử lý mở cửa lúc tám giờ rưỡi, Lâm An muốn tránh đi dòng người đông đúc vào buổi sáng cho nên mới đi sớm, hiện tại chỉ có thể đứng ở trước cửa chờ đợi.
Qua bảy giờ, người đi làm và đi học càng ngày càng nhiều, người đến người đi vội vã, nhưng những đứa trẻ đi ngang qua thì lại thích nhìn quanh, đặc biệt là khi nhìn thấy Lâm An bao kín mít như vậy, chúng sẽ luôn nhìn nhiều thêm vài lần.
Lâm An rất khó chịu, cho dù cậu có cúi đầu, thỉnh thoảng vẫn sẽ cảm nhận được ánh mắt nhìn về phía mình.
Tuy những ánh mắt này không hề có ác ý gì, nhưng vẫn khiến toàn thân cậu khó chịu, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, Lâm An hoảng sợ nhìn quanh, tìm được một con hẻm nhỏ ở bên cạnh, cậu vội vàng đi vào đó.
Trong ngõ không có ai, Lâm An lại tiếp tục đứng đó một lúc, lạnh đến nỗi rùng mình một cái.
Còn hơn một giờ nữa thì văn phòng mới mở cửa, giờ đang là tháng hai, gió lạnh buốt, dù cậu đang mặc quần áo rất dày và đứng suốt, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất lạnh.
Thấy trong con hẻm nhỏ này không có người qua lại, Lâm An một mình đi tới đi lui.
Đột nhiên, trong ngõ truyền đến tiếng trẻ con cười đùa, Lâm An dừng lại, lập tức quay người rời khỏi nơi đó.
Cậu không chỉ mắc bệnh sợ xã hội, mà còn vì chuyện lúc nhỏ cho nên luôn tìm cách tránh xa những đứa trẻ con, nhưng chỉ mới đi được vài bước, dường như cậu nghe thấy tiếng chó sủa giữa tiếng trẻ con đang chơi đùa.
Lâm An dừng lại một chút, cắn môi không biết phải làm sao.
Có thể là những đứa trẻ này đang chơi đùa với chú chó con đó, nhưng tiếng kêu của chó con nghe có vẻ hơi đau đớn và đó không phải là âm thanh thường phát ra khi chơi đùa.
Cậu biết rằng một số đứa trẻ không có sự phân biệt giữa thiện và ác, dù đối xử với bạn bè hay động vật nhỏ, chúng đều mang theo một loại tàn nhẫn đơn thuần, chúng sẽ bắt chước và làm theo đám đông, thậm chí nếu chúng làm tổn thương người khác, chúng cũng nghĩ rằng việc đó không sao cả.
Nhưng đối với người đã bị tổn thương, có những vết thương thậm chí cần cả đời để chữa khỏi.
Lâm An không dám đi qua đó, cậu không muốn giao tiếp với bọn nhỏ, cũng không muốn nói chuyện với chúng, nhưng cậu lại muốn biết chú chó con kia rốt cuộc bị làm sao? Những đứa trẻ kia có phải đang bắt nạt chú chó con đó hay không?
Lâm An vừa muốn quay người, thì lại dừng lại.
Dù có biết thì như thế nào, cậu là một người có bệnh sợ xã hội, khẳng định không thể ngăn cản những đứa trẻ đó bảo chúng dừng lại, còn không bằng cứ trực tiếp rời đi, giả vờ như cậu không nghe thấy gì cả.
Lâm An nắm chặt tay, bước nhanh đi về phía bên kia.
Gần đó có một trường tiểu học, lớp học bắt đầu lúc tám giờ sáng, khoảng bảy giờ hơn đã có trẻ con đi lại ở gần đấy, những đứa trẻ này đến trường rất sớm và đi dạo xung quanh trường, chúng phát hiện một con chó con gầy gò, vì nhàn rỗi và buồn chán, chúng lập tức vây quanh con chó con đó, khi phát hiện xung quanh có người, chó con nằm trên mặt đất vừa phát ra tiếng kêu vừa bò qua một bên.
"Mẹ của nó đâu?"
"Không biết, chắc là không có mẹ, cậu xem nó gầy như vậy, chắc chắn là bị bỏ rơi rồi."
"Vậy có phải nó sẽ chết hay không?"
"Cậu mang nó về nhà đi, nó không có mẹ nhất định sẽ chết."
"Thôi không cần, lát nữa tớ phải đi học rồi, hơn nữa tớ mà mang nó về chắc chắn mẹ sẽ mắng tớ."
"Tớ cũng không muốn mang nó về đâu, con chó con này xấu quá."
"Đúng là rất xấu, chó của bà nội tớ vừa sinh chó con xong, đều rất mập mạp, nhìn vô cùng đáng yêu."
"Nó bẩn quá, nói không chừng trên người nó còn có ve chó đó, tớ không muốn mang nó về đâu."
Những đứa trẻ thảo luận rôm rả, chúng chỉ đứng ở một bên nhìn, Lâm An lén lút đứng nhìn từ xa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy không nghe thấy mấy đứa trẻ nói cái gì, nhưng hình như cũng không có việc gì cả.
Đây là đường tắt đi tới trường tiểu học, càng đi tới gần thì trẻ con ở đây càng nhiều, người vây xem chú chó con đó cũng càng ngày càng đông, Lâm An thấy những đứa trẻ tiểu học đó không có dấu hiệu làm hại chó con, chỉ là hơi tò mò mà đứng xem, nên cậu chậm rãi rời đi.
Có thể đứng được ở đây đã là thành quả tích góp dũng khí của cậu rồi, ở đó có quá nhiều người, là nơi mà một người sợ xã hội như cậu sẽ không bao giờ đặt chân tới.
Lâm An tiếp tục đứng trong con hẻm vắng người để chờ đợi, mãi cho đến 8h20 mới ra khỏi con hẻm đó, lúc này văn phòng xử lý đã mở cửa, Lâm An quan sát hồi lâu mới lấy hết can đảm đi vào bên trong.
Cậu đặc biệt chọn thời điểm vừa mở cửa để đến, vì lúc này có rất ít người nộp đơn xin cấp giấy chứng minh, nhưng cậu tránh thoát được đám đông khi xin cấp giấy, những không tránh thoát được sự nhiệt tình của nhân viên công tác.
Rõ ràng lúc đầu, nhân viên công tác còn đang ngáp dài, nhìn bộ dáng hờ hững, không mấy nhiệt tình với cậu, nhưng đến khi chụp ảnh chứng minh thư, Lâm An cởi khẩu trang và mũ lưỡi trai để lộ khuôn mặt mình, thì thái độ của nhân viên lập tức thay đổi hẳn.
Sự nhiệt tình quá mức khiến một người sợ xã hội cực độ như Lâm An không chống đỡ nổi, thậm chí đến nói chuyện còn lắp bắp, nếu không phải trên mặt của Lâm An thể hiện rõ sự hoảng sợ quá mức, nói không chừng nhân viên công tác sẽ dây dưa tới khi xin được phương thức liên hệ của cậu mới thôi.
Khi Lâm An bước ra khỏi văn phòng xử lý với CMND mới, cậu cảm thấy mệt mỏi rã rời, cả người đều là mồ hôi. Sự nhiệt tình của nhân viên công tác đối với cậu quả thật chính là một sự tra tấn không thể tưởng, cậu thà đối phương phớt lờ mình còn hơn là được đối xử nhiệt tình như vậy.
Bây giờ bên ngoài đã có rất nhiều người, Lâm An càng thêm lo lắng, cậu ước gì có thể lập tức dịch chuyển về nhà, nhưng ma xui quỷ khiến làm sao, cậu lại quay trở về con hẻm lúc nãy.
Lúc này, trường tiểu học đã bắt đầu lên lớp, con hẻm nhò này cũng không có ai, Lâm An đi tới chỗ con chó con nhìn thử một chút, lại phát hiện chó con không thấy đâu nữa.
Chắc là có đứa nhỏ nào đó mang đi rồi.
Như vậy cũng tốt, có người chăm sóc thì nó sẽ lớn lên thật khỏe mạnh thôi.
Lâm An nhìn thoáng qua xung quanh một lượt rồi tính rời đi, nhưng chính vì nhìn một cái tùy ý như thế, nên cậu mới thấy được một thứ gì đó đen thui nằm cách đó không xa.
Nơi này là khu phố cũ, mặt đất ở đây đã mấy chục năm rồi không được sửa chữa, mặt đất trong con hẻm này đầy rẫy những vết nứt, những vết nứt lớn thì được sửa chữa bằng nhựa đường, nhưng nơi này cách trường tiểu học rất gần, lúc đi học hay tan học, những đứa trẻ nhàn rỗi, nhàm chán thường sẽ dùng cành cây đào nhựa đường ra.
Cho dù thời tiết bây giờ vẫn rất lạnh, nhựa đường cũng đã cứng lại, nhưng chúng vẫn sẽ dùng lửa đốt cho chảy ra rồi lại đào.
Trong một vũng nhựa đường nhỏ vương vãi trên mặt đất, có một chú chó con nằm ở đó, toàn thân nó đều dính nhựa đường màu đen, nó đang nhắm mắt lại không biết sống hay chết, hoàn toàn không có cử động chút nào.
Lâm An lo lắng, cậu không ngờ chó con này vẫn bị bắt nạt, nhìn nó nằm trên đất không biết sống hay chết, Lâm An vô thức muốn đưa tay ra chạm vào nó.
Nhưng tay vươn ra được một nửa, cậu mới nhớ ra mình có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.
Cậu nhìn quanh, muốn tìm người nào đó đi ngang qua, nhờ họ giúp đỡ chú chó con này, nhưng lúc này trong hẻm chẳng có ai cả.
Không thể trơ mắt nhìn sinh mệnh của chú chó con này cứ trôi đi như thế, Lâm An cắn chặt răng, cởi áo khoác ra.
Bệnh sạch sẽ của Lâm An rất nghiêm trọng, phải nói là ngay lúc này khi nhìn thấy những nhựa đường trên mặt đất, cậu đã muốn nôn rồi, nhưng cậu vẫn trải áo khoác lên đùi, sau đó đôi tay đeo găng cẩn thận nhấc chú chó con lên, bỏ vào trong áo khoác.
Toàn bộ quá tình, Lâm An vẫn luôn ngửa thân thể ra sau, nghiêng mặt, dùng khóe mắt nhìn chó con.
Nhìn qua cực kỳ ghét bỏ nó.
Nhưng động tác của cậu lại rất cẩn thận, nhẹ nhàng bỏ tên nhóc này vào bên trong chiếc áo khoác sạch sẽ, chiếc áo khoác lập tức bị dính bẩn.
Bên trong áo khoác vẫn còn giữ lại độ ấm, chó con từ trên mặt đất lạnh lẽo cứng rắn tiếp xúc đến chiếc áo khoác mềm mại ấm áp, nó cong người yếu ớt rúc vào bên trong.
Còn sống là tốt rồi.
Cậu cởi bỏ hai cái bao tay ra, một tay ôm áo khoác, một tay cầm bao tay, sau đó ném đôi bao tay đã bẩn vào trong thùng rác, rồi lại lấy một đôi bao tay mới từ trong túi quần ra.
Lâm An ôm áo khoác, cậu tìm được địa chỉ của một bệnh viện thú y ở cách đây không xa, cho nên trực tiếp đi qua đó luôn.
Đây là một bệnh viện thú y vừa mới mở, cửa kính sát đất trong suốt cùng với lối trang trí hiện đại, dường như không phù hợp lắm với khu phố cũ này.
Thảm đỏ ở giữa và lẵng hoa hai bên còn chưa được cất đi, dù mới sáng sớm nhưng nơi này đã rất đông đúc, tiếng nói chuyện ồn ào, việc làm ăn vô cùng phát đạt, người ôm chó nhỏ, mèo nhỏ chen chúc nhau ngồi trước cửa kính, đối với Lâm An, đây là một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Lâm An bối rối đứng ở cách đó không xa, cậu lấy điện thoại ra nhìn thời gian, không sai mà, mới 9 giờ sáng, bệnh viện thú y bây giờ làm ăn tốt như vậy sao, sáng sớm đã có nhiều người như vậy rồi.
Lâm An cắn môi, nhìn chú chó con ở trong ngực của mình, rồi lại nhìn đám người chen chúc ở đằng trước, cậu còn tưởng là bệnh viện thú y sẽ không có nhiều người, không ngờ lại vượt xa dự kiến như vậy.
Bây giờ phải làm sao đây?
Tình trạng của nhóc này thật sự không được tốt, lại chần chừ thêm nữa có khi sẽ làm chậm trễ thời gian trị liệu tốt nhất, Lâm An giằng co hồi lâu rốt cuộc quyết định thử một lần, hơn nữa cậu cũng có nguyện vọng của mình, nếu bệnh sạch sẽ và bệnh sợ xã hội này vẫn không tốt lên được, thì nguyện vọng của cậu sẽ mãi mãi không đạt được.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Lâm An dần dần kiên định hơn, cậu ôm nhóc con trong ngực bước về phía bệnh viện thú y.
Nhưng vừa đi tới cửa cậu lại không tự chủ được mà quẹo qua một góc, rời khỏi cửa bệnh viện.
Cậu buồn bã đứng ở phía xa, không được rồi, người ở bên trong nhiều quá, hơn nữa vừa đi tới cậu đã ngửi được các loại mùi vị hỗn tạp, hai chân của Lâm An như có ý thức riêng, lập tức quay người rời khỏi chỗ đó.
Thói ở sạch và bệnh sợ xã hội của cậu đồng thời phát tác, bên trong cửa kính đã có người chú ý tới cậu, Lâm An đứng ở bên ngoài ước gì bản thân có thể biến thành một cục đá.
Hoàn cảnh ở bên trong thật sự quá khủng khiếp, rõ ràng là một cửa hàng mới mở, nhưng trong mắt Lâm An thì nơi này còn nguy hiểm hơn cả khu vực hoang dã.
Cậu cố gắng thử vài lần, thậm chí có một lần cậu lấy ra dũng khí lớn nhất để bước vào, nhưng nếu cậu không lùi về phía sau nhanh, thì có khi cậu đã lập tức bị đám đông bao phủ.
Cậu ngơ ngác đứng nhìn cánh cửa kính của bệnh viện thú y một lúc, sau đó chán nản nhìn nhóc con trong ngực mình, cậu thật là vô dụng, ngay cả bệnh viện cũng không dám đi vào, còn muốn cứu chó, rõ ràng bản thân cậu còn không thể cứu được.
Trên mặt đất rải rác vài tờ quảng cáo màu vàng nhạt, Lâm An đang tự trách mình nên cũng không để ý, tờ quảng cáo dần dần bị gió lạnh cuốn đi, bên trên có viết, ngày hôm nay bệnh viện mới khai trương, đang có chương trình khám sức khỏe miễn phí cho thú cưng.
Cửa hàng mới mở có lẽ không có quá nhiều khách hàng biết đến, nhưng khi có dính đến vấn đề miễn phí, thì dù là ai đều sẽ rất tích cực, cho nên mới xảy ra trường hợp khiến Lâm An bối rối như thế này.
Lâm An đứng ở nơi đó thật lâu, người ở bệnh viện thú y lại càng ngày càng đông.
Tuy mặt trời đã lên cao, nhưng thời tiết tháng hai vẫn rất lạnh lẽo, áo khoác trong ngực Lâm An đã mất đi độ ấm, cậu chỉ có thể thất thần mà đi bộ về nhà, trước tiên cứ quay về trước rồi nghĩ cách giải quyết.
Cậu nhặt con chó con này có khi lại hại nó, nếu như nó được người khác nhặt, nhóc con này có lẽ đã được chăm sóc cẩn thận ở trong bệnh viện, bây giờ lại bởi vì cậu không dám tiến vào bệnh viện thú y mà nó chỉ có thể chịu sự lạnh lẽo.
Cậu thật sự quá kém cỏi, như một tên ngốc đứng ở đó hồi lâu, nhưng lại không dám đi vào, với bộ dáng này của cậu mà còn mong muốn đi tới khu vực hoang dã, thật là mơ mộng hão huyền.
Càng nghĩ càng suy sụp, Lâm An ũ rũ cụp đuôi tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi tới một nơi cách nhà không xa, cậu chợt nhìn thấy một cửa hàng bán đồ dùng cho thú cưng ở phía đối diện.
Cửa hàng này nhìn hơi tồi tàn, nhưng Lâm An lại không nhớ được nó mở lúc nào, có thể là do ngày thường cậu rất ít ra khỏi cửa, ngay cả mấy cửa hàng gần đó cũng không nhớ được.
Lâm An nghĩ tới nhóc con này chưa được ăn cái gì, cậu liền lấy lại tinh thần, đi băng qua đường lớn chuẩn bị tiến vào cửa hàng này mua một ít thức ăn mà chó con có thể ăn được.
Cậu quan sát cửa hàng này một lúc lâu, phát hiện một vị khách cũng không có, Lâm An mới yên tâm đẩy cửa đi vào.
Chiếc chuông treo ở trên cửa kêu leng keng, trong cửa hàng chỉ có một người đàn ông đang ngồi dựa vào tường trên chiếc ghế nằm, nghe thấy tiếng động liền nhìn sang với vẻ mặt không kiên nhẫn.
Người đàn ông này hình như vừa mới ngủ dậy, tóc còn chưa chải, dáng vẻ nhếch nhách có chút hung dữ.
Lâm An rất khẩn trương, cậu ôm chó con trong lòng, ấp úng nửa ngày cũng không nói rõ được là muốn làm gì.
Người đàn ông đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống đánh giá cách ăn mặc của Lâm An vừa mới vào cửa, đều là hàng rẻ tiền, nhìn dáng vẻ hình như cũng không có tiền gì, cuối cùng tầm mắt của hắn dừng lại trên chiếc áo khoác trong ngực cậu.
"Cậu ôm thú cưng à? Mèo hả? Muốn mua thức ăn cho mèo?" Người đàn ông thấy cậu ấp úng nửa ngày, liền trực tiếp hỏi.
Lâm An đỏ mặt, cậu rất ít khi nói chuyện với người khác, không ngờ lại xuất hiện tình huống xấu hổ như thế này, cuối cùng cậu chỉ mở áo khoác ra, để ông chủ nhìn thấy chó con bên trong.
" Đệt, bẩn vậy, đây là cái gì? Chó hả? Nó đã như vậy rồi mà cậu còn không mang nó tới bệnh viện đi, tới chỗ của tôi làm gì, tôi không có chữa bệnh cho chó."
Ông chủ có vẻ ghét bỏ lùi về sau mấy bước, Lâm An có hơi ngại, cậu nhẹ nhàng ôm lấy nhóc con, sau đó nhỏ giọng nói: "Tôi không dám đi bệnh viện."
"Cái gì?" Ông chủ nghe không rõ.
"Tôi không dám đi bệnh viện."
Không dám đi bệnh viện? Ông chủ nghi ngờ nhìn Lâm An, bệnh viện thì có gì mà không dám đi, do chi phí cao quá sao?
"Chậc, không có tiền thì đừng có nhặt mấy thứ này, cậu đừng có hy vọng tôi phát lòng từ bi cứu nó, tôi cũng không có tiền." Ông chủ cửa hàng thú cưng cho rằng Lâm An mang chó tới đây để bắt cóc đạo đức của ông ta, cho nên tỏ rõ lập trường trước: "Tôi mở cửa hàng ở đây không phải để làm từ thiện, dù sao nhìn vật nhỏ này cũng sống không lâu đâu, không muốn nó thì cứ vứt đi."
Lâm An rất xấu hổ, đôi má được khẩu trang che khuất đã đỏ bừng, cậu muốn quay người rời khỏi nơi này ngay lập tức, nhưng chó con không có gì để ăn cả, bây giờ dùng điện thoại mua hàng online thì cũng không kịp.
"Tôi, tôi muốn mua gì đó cho nó ăn." Lâm An cúi đầu giải thích.
"Ồ, mua đồ à." Biết mình hiểu lầm đối phương, ông chủ cũng không xin lỗi, chỉ là lúc nãy ông có nhìn thoáng qua con chó kia, một con chó nhỏ như vậy không có chó mẹ nuôi, có ăn thức ăn chó cũng là lãng phí, chỉ là tiền đưa tới cửa hắn sẽ không đẩy ra.
"Chó con cỡ này chỉ có thể uống sữa dê, ở chỗ này của chúng tôi có sữa dê dạng bột, cậu muốn loại nào? Loại rẻ nhất là 19 tệ (65.000đ) một hộp, còn có loại 49 tệ (170.000đ), 89 tệ (306.000đ), loại đắt nhất là 150 tệ (515.000đ) một hộp, lấy loại nào?"
Lâm An không biết loại nào tốt, trước đó cậu chưa từng nuôi thú cưng, chỉ là thứ đắt tiền nhất định là thứ tốt.
"150" Lâm An nhỏ giọng nói.
Hửm? Không ngờ cậu lại mua loại đắt tiền nhất, rõ ràng quần áo trên người đều không phải của hãng nào, ông chủ nhìn bộ dáng nghe lời của Lâm An, lại lấy thêm mấy món đắt tiền ở trên kệ xuống.
"Đây là ổ chó, đây là đồ chơi và thanh dinh dưỡng, cậu có lấy không? Giá cả đều rất đắt, bây giờ nuôi thú cưng đều tốn kém hơn cả nuôi người nữa."
Thật ra Lâm An chỉ muốn sau khi chó con tốt hơn thì giúp nó tìm được người nhận nuôi, trong nhà cậu không nuôi chó được, nhưng cho dù chỉ là tạm thời nuôi nó, có lẽ cũng cần những thứ này.
"Lấy."
"Những thứ này cộng lại hơn 500 tệ (1.725.830đ) nha." Ông chủ hỏi dò.
Thấy số tiền này mà đối phương vẫn có thể chấp nhận được, ông chủ nhìn chó con mà Lâm An đang ôm trong ngực với vẻ sâu xa, đột nhiên nói: "Tôi thấy cậu cũng là người thật lòng yêu thích chó, bây giờ không có nhiều người giống cậu đâu, con chó này mà không đưa đi bệnh viện, chắc cũng không sống được mấy ngày, nói không chừng trên người nó còn có đủ thứ bệnh, nếu cậu không dám đi bệnh viện, vậy thì đưa nó cho tôi đi, vừa lúc cửa hàng của tôi cũng không bận lắm, tôi mang nó đi bệnh viện để chữa bệnh, chỉ là tiền...."
Lâm An cũng đang lo lắng về chuyện này, không nghĩ tới ông chủ cửa hàng thú cưng này lại đồng ý giúp đỡ, đôi mắt của cậu sáng lấp lánh nhìn đối phương, cảm kích nói: "Tôi sẽ trả tiền."
Ông chủ cửa hàng thú cưng chỉ chờ những lời này, ông ta lập tức nở nụ cười, vẻ mặt cũng khác xa với vừa nãy, cực kỳ dễ gần.
"Vậy là tốt rồi, tiền để chó con này làm kiểm tra thân thể và chữa bệnh tốn không ít đâu, trước hết cậu cứ đưa tôi 5000 đi ( 17.258.300đ), nếu như không đủ thì tôi lại tìm cậu, tôi mở cửa hàng ở đây cũng đã lâu rồi, cậu đừng lo tôi sẽ bỏ chạy, tôi là người rất trọng chữ tín, chúng ta trao đổi số điện thoại và địa chỉ nhà đi, khi nào con chó con này trị hết bệnh, tôi trực tiếp đưa tới nhà của cậu luôn."
Lâm An để lại phương thức liên lạc và chuyển tiền cho đối phương, rồi nhìn ông ta đóng cửa hàng của mình lại, sau đó nhận lấy chiếc áo khoác đang bao lấy chó con rời đi.
Cầm theo rất nhiều đồ dùng cho chó con, Lâm An nhìn bóng dáng của đối phương dần dần đi xa, rốt cuộc tâm tình cũng tốt hơn mà đi về nhà.
Tuy cậu có hơi không thích ông chủ cửa hàng thú cưng kia, nhưng người ta đã đồng ý giúp cậu mang chó con đi bệnh viện chữa trị, chỉ riêng điều này thôi cậu đã rất cảm ơn ông ta rồi.
Về nhà, Lâm An bỏ khẩu trang và bao tay đã sử dụng vào thùng rác, rồi đi tắm, giặt quần áo, sau đó lấy từng đồ vật của chó con ra, lau sạch sẽ rồi đặt vào bên trong phòng ngủ khác.
Chờ đến khi chó con khỏe rồi thì tìm người nhận nuôi nó, những thứ này cũng sẽ đưa cho người nhận nuôi.
Ông chủ cửa hàng thú cưng quả nhiên đáng tin, chẳng bao lâu, ông ta đã gửi tin nhắn cho Lâm An.
Bệnh viện ông ta tới chính là bệnh viện mà Lâm An đã đứng đợi ở bên ngoài rất lâu.
Có ảnh chụp bệnh viện thú y, cùng với các loại ảnh chụp chó con làm kiểm tra, còn có các loại hóa đơn thỉnh thoảng được gửi đến, Lâm An ngồi ở trên ghế sô pha, cẩn thận xem chúng.
" Làm các loại kiểm tra, tốn 2500 (8.629.150đ), vừa lúc tôi quen biết bác sĩ ở trong này, người ta giảm cho tôi 500."
"Con chó này bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, nó lại quá nhỏ, nhựa đường ở trên người nó không xử lý được, nên chỉ có thể cạo sạch lông."
"Bác sĩ nói khả năng sống sót của nó không lớn."
"Người ta nói phải để nó ở lại bệnh viện chữa trị, tiền cậu đưa không đủ, tôi phải bù thêm 2000 (6.903.320đ), chi phí ở bệnh viện này cao quá, giống như đang tống tiền vậy."
Đối phương chụp các loại hóa đơn gửi qua cho cậu xem, mặc dù Lâm An có bệnh sợ xã hội nhưng cậu cũng không ngốc, cậu nhìn ra được ông ta đang muốn tiền.
Bây giờ chi phí ở bệnh viện thú y đắt như vậy sao?
Cậu lên mạng tìm hiểu một phen, có một số người nói chi phí cho thú cưng bị bệnh quả thật rất cao, một số bệnh viện thú y còn tính phí cao hơn nữa.
Cuối cùng Lâm An vẫn chuyển tiền.
Trong vài ngày tiếp theo, ông chủ cửa hàng thú cưng rất tận tâm, mỗi ngày đều chụp ảnh, gửi video chó con cho cậu, cùng với những loại thuốc mà bác sĩ kê đơn, dùng những thứ gì, mỗi loại đều phải tốn tiền.
Cho nên mỗi ngày Lâm An đều phải chuyển tiền cho đối phương.
Sau một tuần, chó con rốt cuộc cũng tốt hơn, sau khi cạo lông, trông nó xấu xí nhưng lại tăng cân được một chút, nhìn tốt hơn rất nhiều.
Lại tiếp tục quan sát thêm mấy ngày, chó con có thể xuất viện rồi.
Lâm An nhân cơ hội này nhờ ông chủ tìm người nhận nuôi chó con, chắc chắn đối phương quen biết rất nhiều người nuôi thú cưng, nói không chừng sẽ có người đồng ý nuôi nhóc con này.
Nhưng ông chủ cửa hàng tỏ ra khó xử nói với cậu rằng, nếu là loại chó cảnh thì ông còn có thể tìm được, chứ loại chó bản địa này thì chẳng ai muốn cả, bây giờ chó hoang trên đường hầu hết đều là chó bản địa, mà con này còn chưa có mọc lông, trên người chỗ nào cũng lốm đốm, phần lớn người nuôi thú cưng đều nhìn đến ngoại hình, loại chó bản địa xấu như thế này, có cho tiền thì người ta cũng không muốn đâu.
Lâm An không thích ông ta nói về chó con như vậy, mấy ngày nay cậu nhìn thấy nhóc con đó trong video, từ lúc nằm im bất động đến bây giờ có thể vẫy đuôi uống sữa, rõ ràng rất đáng yêu.
"Nếu không, hay là cậu nuôi đi, tiểu An, trong khoảng thời gian này cậu bỏ ra cả đống tiền trên người con chó này rồi, đưa cho người khác cậu nỡ sao? Những người khác nuôi nó có khi chưa được hai ngày đã ném nó đi rồi, cậu đối tốt với con chó này như vậy, chắc chắn có thể nuôi nó thật tốt, thiếu thứ gì có thể tới tiệm của tôi để mua, toàn bộ tôi đều sẽ lấy thứ tốt nhất cho cậu, lần sau nếu nó có bị bệnh nữa, không phải còn có tôi sao."
Nhìn đoạn tin nhắn mà ông chủ cửa hàng thú cưng gửi đến, Lâm An có hơi động tâm, nhưng nhớ tới bệnh sạch sẽ của mình, cậu thật sự không có cách nào nuôi thú cưng được cả.
Nhóc này sẽ rụng lông, muốn ăn cơm, đi vệ sinh, còn sẽ phá nhà, cậu thật sự có thể chịu đựng được sao?
Lỡ như cậu không chịu nổi mà lại đuổi nó đi một lần nữa, vậy thì thà rằng không nuôi ngay từ đầu.
Tuổi thọ của chó chỉ có mười mấy năm, mà chủ nhân chính là toàn bộ của nó, nhà của chủ nhân chính là nhà của nó, nếu đã chịu trách nhiệm, thì phải chịu trách nhiệm với nó cả đời này.
Lâm An cảm thấy bản thân là một người rất kém cỏi, không làm được cái gì cả, lại còn gặp nhiều vấn đề, việc chịu trách nhiệm về cuộc đời của một con chó đối với cậu là quá nặng nề, cậu không có đủ tự tin để gánh chịu.
Cả đêm Lâm An đều ngủ không ngon.
Cậu cứ nằm trên giường suy nghĩ về chuyện này, cuối cùng vẫn quyết định tìm người nhận nuôi nó, nếu như tìm được một người thích hợp lại có tâm, chắc chắc chó con sẽ hạnh phúc hơn là đi theo cậu.
Sáng sớm hôm sau, Lâm An mang theo hai cái quầng thâm mắt lên mạng tìm người nhận nuôi chó, nếu ông chủ cửa hàng thú cưng đã nói không tìm thấy người thích hợp, vậy cậu liền lên mạng tìm, thành Sơ Hi lớn như vậy, chắc chắn sẽ có người đồng ý nhận nuôi nhóc con kia.
Cậu vừa mới đăng ký thông tin của mình trên nền tảng nhận nuôi thú cưng, đang định đăng ảnh của nhóc con trong hai ngày qua lên thì cửa chống trộm vang lên tiếng đập cửa ầm ầm.
Lâm An giật mình, thiếu chút nữa là quăng cả di động đi.
Chưa tới giờ đưa cơm mà, ai gõ cửa vậy?
"Tiểu An, tiểu An." Người bên ngoài tha thiết gọi cửa.
Lâm An không có bạn vè, người biết cậu ở đây cũng không nhiều, mà người gần đây biết được địa chỉ của cậu cũng chỉ có ông chủ cửa hàng thú cưng mà thôi, nghe giọng thì hình như chính là ông ta.
Cậu hoảng sợ chạy ra cửa, nhìn qua mắt mèo thấy được khuôn mặt tươi cười dễ gần của ông chủ cửa hàng thú cưng.
Ông ta tới đây làm gì?
Tuy lúc ấy cậu có để lại địa chỉ, nhưng Lâm An không nghĩ tới ông ta chưa nói tiếng nào đã trực tiếp tới đây, cậu chưa từng cho người nào vào nhà cả, Lâm An đứng ở cửa không dám nói lời nào, muốn giả vờ như trong nhà không có ai.
"Tôi mang chó con đến đây, nó đã khỏe rồi, ở lại bệnh viện thú y cũng chỉ lãng phí tiền thôi, cậu nhìn xem, có phải nhóc này rất giống với trong video tôi gửi không, tinh thần của nó tốt hơn rồi."
Dường như ông ta đã đoán được Lâm An đang trốn bên trong, nhìn ông ta qua mắt mèo ở cửa, nên ông ta xách sau gáy của chó con lên, đưa tới trước mắt mèo, còn lắc qua lắc lại.
Chó con bị ông ta xách lên, thân thể cứng đờ lắc lư, nó khẽ rên rỉ một tiếng, nhìn như rất khó chịu.
Lâm An lập tức sốt ruột, cậu vội vàng mở cửa, ánh mắt không rời khỏi chó con, cậu không ngờ đối phương lại mang chó con tới đây, nhìn nhóc con đang ở trên không trung, cậu vô thức mà tiếp nhận lấy nó, phát hiện mình không mang bao tay, cậu lại nhanh chóng đi vào lấy bao tay mang lên, rồi mới cẩn thận nhận lấy nhóc con này.
Cho dù cách một lớp bao tay, cậu vẫn có thể cảm nhận được thân thể ấm nóng của chó con, quả thật là tốt hơn nhiều so với ngày đầu bế nó, Lâm An nhìn nó, trong mắt ánh lên nét dịu dàng.
Không biết có phải chó con ngửi ra được mùi của Lâm An hay không, nó nằm ở trong tay cậu không rên rỉ nữa, còn cong người về phía trước, đầu nhỏ rúc vào tay của Lâm An ngửi ngửi.
Bởi vì đối phương đến quá đột ngột, cho nên Lâm An quên đeo khẩu trang, lúc này ông chủ cửa hàng thú cưng nhìn cậu, trên mặt ông ta không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Lâm An không cho rằng bản thân đẹp thế nào, ngày thường cậu mang khẩu trang ra cửa là vì bệnh sợ xã hội của mình.
Vốn dĩ còn đang chơi với chó con, Lâm An cảm nhận được tầm mắt quá mức rõ ràng của đối phương, động tác của cậu càng ngày càng cứng đờ, dường như đối phương cũng nhận ra Lâm An đang khó chịu, ông ta quay mặt đi, sau đó cầm mấy thứ đặt ở cạnh cửa lên.
"Đây là thuốc mà bệnh viện kê, tôi đều lấy loại tốt nhất, còn có một ít đồ chơi cho chó ở trong cửa hàng của tôi, đều là loại bán chạy nhất, thích hợp cho chó con chơi."
Lời này tựa như đã chắc chắn Lâm An muốn nuôi chó con này vậy.
"Tôi thấy có lẽ bình thường cậu không thích ra ngoài đúng không, tôi biết, người trẻ tuổi bây giờ đều có chút sợ xã hội, tôi có thể hiểu được, con chó này lớn thêm chút nữa còn phải ăn thức ăn chó, đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp giao tới tận nhà cho cậu, tôi đi trước, trong khoảng thời gian này tôi đều phải chăm sóc cho con chó này, cửa hàng không mở được, mấy vị khách quen đều chạy hết."
Nói xong, đối phương liền cứ thế mà đi, căn bản không cho Lâm An có cơ hội nói chuyện.
Thật ra, mấy ngày nay ông chủ cửa hàng thú cưng vẫn mở cửa bán hàng bình thường, chỉ có ngày đầu tiên hắn đi qua bệnh viện thú y, đặt chó con ở nơi đó, vì có quen biết với người ở trong bệnh viện đó, cho nên tình huống và mấy cái video. ảnh chụp mấy ngày sau của chó con đều là do người kia gửi qua cho ông ta, rồi ông ta gửi đi cho Lâm An.
Còn chưa đi xa, hắn liền nhận được tiền chuyển khoản của Lâm An.
Số tiền hoàn toàn giống với những con số được đánh dấu trên những thứ ông ta đưa tới.
Ông chủ cửa hàng thú cưng mỉm cười, sau đó nói vài lời cảm ơn rồi chậm rãi rời đi.
Đúng thật là một món hời, chỉ trong nửa tháng ông ta đã kiếm được hơn 10.000 tệ ( 34.516.600đ), hơn nữa cậu ta nuôi con chó kia, về sau ông ta bán đồ cũng càng tiện hơn nhiều.
Ông chủ là một người rất mưu mô, ông ta quen biết rất nhiều dạng người, người nào có thể chọc, người nào không thể đụng tới, chỉ cần ở chung mấy tiếng là ông ta có thể nhìn ra được.
Về Lâm An, ông ta đã xếp cậu vào loại người vừa ngu ngốc vừa có nhiều tiền, chỉ cứu một con chó đã đồng ý bỏ ra số tiền lớn như vậy, còn là một con chó hoang. Hơn nữa cậu còn nhát gan lại rụt rè, không thích giao tiếp với người khác, cũng không muốn thiếu ân tình của ông ta, mua đồ dứt khoát gọn gàng, chắc là muốn báo đáp.
Chỉ là, thiếu ân tình của ông ta, cũng không dễ trả hết như vậy được.
Chó con bị bỏ lại, Lâm An ôm chó con như đang ôm một món đồ quý giá nào đó, cậu không biết phải làm sao, liền đặt nó vào ổ chó trong phòng ngủ.
Ổ chó màu vàng nhạt đã được rửa sạch sẽ để ở chỗ này, chó con ngoan ngoãn nằm trong ổ, nhìn trái nhìn phải thăm dò khu vực mới.
Thật là dễ thương.
Lâm An ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn chó con, lại chụp thêm mấy tấm hình nữa, đăng lên mạng.
Một lát sau, chó con ngủ trong ổ chó.
Lâm An ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị lấy những thứ ông chủ mang tới đi rửa sạch, nhưng vừa mới đi ra ngoài không lâu, trong phòng ngủ lại có tiếng chó con kêu lên.
Lâm An tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì nên nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, nhưng chó con đang nằm trong ổ chó, vẻ mặt ngây thơ nhìn cậu.
Nhìn nó vẫn bình thường, hay là đói rồi?
Lâm An vụng về lấy sữa bột mua trước đó ra pha vào bình, rồi đưa tới cho nhóc con, chó con lập tức mút chùn chụt, ăn rất nhiệt tình.
Cuối cùng, thậm chí còn uống hết cả bình sữa, bụng nhỏ phồng lên.
Khi Lâm An đi vào bếp rửa bình sữa, chó con lại bắt đầu kêu.
Vừa nhìn thấy Lâm An, nó liền ngừng kêu, ngây thơ nhìn cậu, chớp chớp đôi mắt nhỏ.
Cuối cùng Lâm An không còn cách nào, đành phải lấy một cái ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh, lần này rốt cuộc chó con cũng yên ổn mà ngủ.
Lâm An không tìm được người nhận nuôi, đăng mấy ngày liên tiếp, nhưng không có một ai trả lời.
Mấy ngày nay, Lâm An nuôi nó, chó nhỏ đã rất gần gũi với Lâm An, vừa nhìn thấy cậu là đuôi của nó vẫy đặc biệt vui sướng, bốn cái chân ngắn nhỏ không nghe lời chạy tới cọ cọ cậu, cho dù Lâm An có né tránh, thì nó cũng chỉ nghĩ rằng cậu đang cùng nó chơi trò chơi, vẫn tiếp tục dính lên.
Buổi tối đi ngủ không thấy cậu sẽ kêu, chờ đến khi Lâm An không còn cách nào phải xuất hiện trước mặt nó, thì nó mới có thể an tâm đi ngủ.
Đối với Lâm An mà nói, khoảng thời gian này quả thật vừa đau khổ vừa ngọt ngào.
Lần đầu tiên cậu nuôi thú cưng, nhìn chó con hết lòng dựa dẫm vào cậu, dường như chỗ trống trong lòng cũng được lấp đầy, mỗi động tác của chó con đều đặc biệt thú vị, lúc nó té ngã, khi nó đang ăn, khi toàn thân đều đang hoạt động, lúc nó ngủ còn sẽ nằm mơ, bốn cái chân đá lung tung.
Nhìn nó mỗi một ngày đều tăng cân, Lâm An cảm thấy mấy ngày nay cậu thật sự rất vui vẻ.
Điều đau khổ duy nhất chính là chó con sẽ ị và đi tiểu bừa bãi, đây là cơn ác mộng đối với những người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như cậu, ổ chó không có lúc nào là sạch sẽ được, ngay cả rửa, Lâm An cũng rửa không kịp.
Bài đăng nhận nuôi ở trên mạng vẫn không có phản hồi, chỉ có một bình luận duy nhất.
"Lớn lên xấu như vậy thì đừng có mang ra dọa người khác."
Thậm chí còn có người like cái bình luận ấy.
Mà ở bên dưới có những bài đăng về những chú chó cảnh, mọi người đều bình luận thật đáng yêu, muốn nuôi một con.
Ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ, Lâm An im lặng đọc bình luận kia mấy lần, cuối cùng cậu đã quyết định.
Dù sao cũng không có ai thích cậu, cũng không có ai thích nhóc con này, vậy thì hai người bọn họ cứ thế sống nương tựa lẫn nhau đi, cậu sẽ đối xử với nhóc con này thật tốt,
Dù chó con có đi ị, đi tiểu bừa bãi, chỉ cần cậu chăm chỉ hơn một chút, vẫn có thể dọn dẹp sạch sẽ được.
Cậu xóa bài đăng ở trên trang nhận nuôi thú cưng, trong lòng Lâm An nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hoặc có thể nói là, ngay từ đầu trong lòng cậu đã có khao khát muốn được nuôi một con vật nhỏ rồi.
"Anh nên gọi em là gì đây? Tuy cuộc đời của anh khá thất bại, nhưng anh hy vọng em có thể sống thật hạnh phúc, hiện tại em vẫn còn là một đứa nhỏ, anh sẽ bảo vệ em thật tốt."
Chú chó con ngồi trong ổ chó, nghiêm túc nhìn Lâm An, dường như nó có thể nghe hiểu lời của cậu
"Vậy gọi em là Tiểu Phúc nhé, được không?"
Chó con màu vàng nhạt vẫy đuôi với Lâm An: "Gâu!"
......
Mỗi một ngày sau đó, Lâm An đều thực hiện lời hứa của mình, vẫn luôn cùng nhóc con này sống nương tựa lẫn nhau, cũng luôn bảo vệ nó.
Nhưng hiện tại, ở thành phố ngầm Mạc Ô Tư này, Lâm An mất đi lý trí nhìn chú chó đang sợ hãi trốn trong lòng ngực cậu, cũng chỉ còn lại suy nghĩ khát máu đầy đầu.
Tảng đá trên đỉnh đầu sắp rơi xuống, Lâm An lại nhe răng trợn mắt với chú chó ở trong ngực cậu, nhìn qua vô cùng hung dữ.
Chú chó sợ hãi nhìn vào mắt chủ nhân, rồi dịu ngoan cúi đầu xuống.
Có một số con chó khi bị chủ nhân làm tổn thương, chúng sẽ coi người đã từng là chủ nhân của nó như kẻ thù, nhưng vẫn có rất nhiều con chó, cho dù có bị chủ nhân làm tổn thương cỡ nào, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng gọi quen thuộc kia, nó vẫn sẽ tiếp tục chạy về phía đối phương.
Tiểu Phúc rất thông minh, chưa chắc là nó không biết Lâm An muốn làm gì, nhưng nó chỉ cúi đầu rúc vào ngực cậu, không hề có ý muốn chạy trốn.
Nhưng nhìn thấy máu thịt tươi mới đưa tới bên miệng, Lâm An đang há miệng ra lại đột nhiên sửng sờ.
"Anh hy vọng em có thể sống thật hạnh phúc, anh sẽ bảo vệ em."
"Tiểu Phúc."
Ở ngay khoảng khắc này, rốt cuộc Lâm An cũng nhớ tới lời mình đã từng hứa, nước mắt từng giọt rơi xuống lông của con chó: "Sao em lại không chạy đi chứ? Đồ ngốc."
Cậu ôm chặt Tiểu Phúc vào lòng,
Trong giây phút cuối cùng khi tảng đá rơi xuống, vô số cột băng và kim loại xung quanh đó đều cùng nhau chống đỡ, mặt đất phía dưới người Lâm An sụp xuống, cột băng biến thành bột phấn, kim loại thay đổi hình dạng, lực tác động của tảng đá cũng bị giảm bớt,
Trong khoảng khắc nghìn cân treo sợi tóc, Từ Phóng đã làm mặt đất xung quanh Lâm An sụp xuống, cuối cùng cũng bảo vệ được cậu và Tiểu Phúc.
Chờ đến khi người máy bổ tảng đá ra tìm được hai người, thì Lâm An đã hôn mê, nhưng Tiểu Phúc thì vẫn luôn tỉnh, nó cũng đã thành công, không chỉ chủ nhân bảo vệ nó, mà Tiểu Phúc cũng vẫn luôn bảo vệ chủ nhân!