• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Ô nhìn Từ Phóng với ánh mắt của kẻ bề trên, trong mắt đều là xa lạ và đề phòng.

"Cậu là ai?"

Một chân vừa rồi lực đạo không hề nhẹ, Từ Phóng sợ mình đứng dậy lại bị đánh nữa, nên hắn dứt khoát nằm trên đất hét lên: "Mọi người ơi, mau tới đây, bà Ô lạ lắm."

Ô Đóa là người đầu tiên chạy tới, những người khác cũng theo sát phía sau, một đám người cứ như vậy xông vào, tất nhiên là kích thích tới bà Ô, dường như bà cảm thấy mình đánh không lại, nên cứ thế cầm đồ vật bên cạnh ném về phía mấy người họ.

Chiếc cốc mà bà Ô thường dùng để uống trà bị quăng vỡ từng mảnh dưới chân mọi người.

Ô Đóa lập tức dừng lại, khẩn trương hỏi: "Bà ơi, bà còn nhận ra cháu không? Cháu là Ô Đóa đây."

"Cẩn thận một chút, bà Ô sẽ đánh người đó." Từ Phóng vừa mới bò dậy từ trên mặt đất, giờ vẫn còn đang xoa xoa ngực: "Lúc nãy anh vừa bước vào đã bị bà đá cho một cái, sức lực còn mạnh lắm."

Ô Đóa không nghe, cô bé nhất quyết muốn đi qua, bà Ô lùi vài bước đến mép giường, một tay sờ vào bên eo, nhưng lại không phát hiện gì cả.

Bà sửng sờ một lúc rồi nổi giận hét về phía mọi người: "Đao đâu, đao của tôi đâu?"

Đao của nhà thám hiểm không bao giờ rời khỏi người, bà Ô đã dùng song đao đó mấy chục năm, cách đây không lâu vừa mới đưa cho Ô Đóa, khi nào bà muốn dùng sẽ hỏi mượn cô bé, hoặc là tìm Thẩm Tu Trạch nhờ hắn tuỳ tiện tạo ra một cái, nhưng bây giờ bà không biết điều đó, bà chỉ cảm thấy mấy người trước mặt này rất lạ, nhìn không rõ khuôn mặt người đã trộm đao của bà.

"Đao ở đây ạ." Ô Đóa lấy đao từ trong không gian ra, song đao đỏ rực với ánh sáng lạnh lẽo tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, cô bé muốn đưa đao cho bà mình, hy vọng có thể thông qua những hình ảnh quen thuộc để đánh thức ký ức của bà, nhưng vừa vươn tay qua đã bị ngăn lại.

"Không được đưa." Vẻ mặt Thẩm Tu Trạch vô cùng nghiêm túc: "Hiện tại bà ấy không còn nhận ra chúng ta nữa, nếu đưa vũ khí cho bà ấy thì quá nguy hiểm, không ai có thể bảo đảm rằng bà sẽ không dùng đao chém chúng ta hay làm bị thương chính mình."

"Đưa cho tôi!" Hiển nhiên là bà Ô đã thấy song đao rồi.

Ô Đóa nhìn bà mình đang trong trạng thái kích động, cuối cùng cô bé vẫn cất đao vào trong không gian.

Nhìn song đao đã sắp tới tay lại đột nhiên biến mất không thấy, hành động này đã kích thích tới thần kinh mẫn cảm của bà Ô, bỗng nhiên bà bắt đầu tấn công mọi người, ngay cả khi đối mặt với Ô Đóa cũng không lưu tình chút nào.

Nhà thám hiểm truyền kỳ dù đã già rồi nhưng vẫn không thể coi thường, hơn nữa mọi người cũng không dám xuống tay quá mạnh, nên ai cũng bị đánh.

Ngay lúc bà Ô ra tay thì Thẩm Tu Trạch đã đẩy Lâm An ra ngoài, bên hông nhà xe là một gian phòng nhỏ, bên trong ngoại trừ để một cái giường thì không gian còn dư lại cũng không nhiều, nên khi xảy ra xung đột thì quả thật quá vướng tay vướng chân, không cẩn thận thì sẽ đụng vào tường hoặc là đánh trúng đồng đội.

Đối mặt với bà Ô xuống tay không hề biết nặng nhẹ, Thẩm Tu Trạch dứt khoát hoà tan cái bàn nhỏ bằng sắt bên cạnh, tạo ra một sợi dây xích, trói chặt bà Ô lại.

Bà Ô bị dây xích trói chặt không thể tránh né được nữa cuối cùng cũng ngừng lại.

Từ Phóng chớp mắt, hắn cảm thấy mắt mình không mở ra được nữa: "Đông tử, anh nhìn xem mắt tôi bị làm sao vậy, vừa rồi bị đấm một cái, không biết có phải là sưng lên rồi không."

Khóe miệng Âu Dương Đông có vết bầm tím, hắn nghe vậy thì quay đầu qua nhìn, một con mắt của Từ Phóng bị sưng đến nỗi không nhìn thấy gì, hơn nữa còn bầm xanh, kết hợp với cái gương mặt kia của hắn, quả thật là thảm đến không nỡ nhìn.

"Đúng thật là có chút sưng, không sao đâu, không có vấn đề gì lớn, qua hai ngày thì sẽ khỏi thôi." Âu Dương Đông nhìn thì muốn cười, nhưng vừa mở miệng thì lại cảm thấy đau, hắn đưa tay lên sờ khóe miệng, rồi lại đau đến nhe răng, chỉ có thể thuận miệng an ủi hai câu.

Vẻ mặt Ô Đóa hoảng hốt nhìn bà mình còn đang giãy giụa đã bị dây xích trói lại, trán của cô bé cũng bị bầm tím, nhưng cô bé không quan tâm mà chỉ luôn nhìn bà mình, muốn đánh thức ký ức của bà: "Bà ơi, cháu là Ô Đóa đây, bà còn nhận ra cháu không? Bà ơi?"

Bà Ô hoàn toàn không nghe thấy cô bé nói chuyện.

Mới đầu, Lâm An bị Thẩm Tu Trạch đẩy ra ngoài, cậu là người duy nhất không bị đánh, cậu nóng lòng lo lắng kiểng chân muốn nhìn xem bên trong đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Phúc cũng tò mò, nó dứt khoát từ dưới khe chân của mấy người chui vào.

Không gian bên trong quá nhỏ, cửa cũng hẹp, một mình Âu Dương Đông đã chắn hơn một nửa, với lại Từ Phóng đứng ở bên kia cản trở, cho nên Lâm An ở đằng sau không nhìn thấy gì cả.

Đột nhiên, bên trong dường như đã xảy ra chuyện gì đó, tiếng khóc của Ô Đóa và tiếng Từ Phóng nói chuyện vô cùng ầm ĩ.

Lâm An sốt ruột, cậu dùng sức nhón chân lên: "Sao vậy, sao vậy, bà Ô làm sao vậy?"

Âu Dương Đông quay đầu, vẻ mặt hơi khó coi nói một câu.

Bà Ô khóc.

Bà Ô bị trói, giãy giụa mãi cũng không thoát ra được, thế rồi bà đứng ở đó khóc, không khóc ra tiếng, nhưng nước mắt cứ rơi từng giọt từng giọt, nhìn vô cùng đau khổ.

Bởi vì mới đánh nhau xong, đầu tóc bạc của bà bị rối bù, quần áo có hơi lộn xộn, còn bị dây xích trói lại, khóc rất đau lòng, giống như bị bọn họ bắt cóc vậy.

Chẳng trách Ô Đóa lại đau lòng đến thế, còn khóc lóc cầu xin muốn Thẩm Tu Trạch cởi dây xích ra.

Ngay cả Từ Phóng cũng không nhìn nỗi cảnh này, khuôn mặt nhăn thành một cục: "Bà của con ơi, ngài đừng khóc nữa, con cho ngài đánh một cái nữa nhé, ngài vạn lần đừng khóc nữa, A a a a, lão đại, hay là anh cởi trói cho bà ấy đi, em cảm thấy em còn có thể chịu đánh thêm chút nữa."

Âu Dương Đông cũng rất khó chịu, hắn dứt khoát đi ra ngoài nhường lại vị trí cho Lâm An, hắn nghĩ tới mẹ của mình.

Cuối cùng Lâm An cũng nhìn thấy được cảnh tượng bên trong, suốt chặng đường này cậu chưa từng thấy bà Ô khóc bao giờ, mỗi ngày bà đều cười ha ha, bỗng nhiên lại biến thành như vậy, quả thật khiến người ta khó chịu.

" Hay là, thả bà Ô ra đi, bà ấy chỉ bị bệnh mà thôi, bà ấy cũng không cố ý đánh mọi người mà, chúng ta sẽ để mắt tới bà ấy, đừng....trói bà ấy như thế này." Lâm An kéo ống tay áo của Thẩm Tu Trạch, cầu xin hắn.

Mọi người đều yêu cầu như vậy, Thẩm Tu Trạch cũng liền thu hồi dây xích lại, còn thuận tiện khôi phục lại chiếc bàn về trạng thái ban đầu.

Lần này bà Ô không đánh người nữa, mà còn lập tức lùi về trên giường.

"Đao!"

Thế mà còn nhớ thương đao của mình.

Không thể đưa song đao được, dù sao thì giá trị vũ lực của bà Ô cũng không thấp. dưới tình huống không dùng dị năng, ngoại trừ Thẩm Tu Trạch có thể đánh ngang cơ với bà, thì những người khác đều có thể một đao là mất mạng.

Nhưng bà vẫn cố chấp muốn đao, nhìn dáng vẻ nếu không đưa thì sẽ đánh người của bà, Ô Đóa thật sự không biết phải làm cái gì bây giờ.

Bỗng nhiên Lâm An nhớ ra gì đó, cậu chạy nhanh ra ngoài, sau đó lại cầm hai thanh đao chạy vào.

Hai cây đao đồ chơi bằng nhựa màu đỏ.

"Cái này có được không?"

Đây là đồ chơi ở trong thùng, cũng không biết tại sao trong đống đồ chơi cho chó lại có thứ này, nhưng mà dù sao Tiểu Phúc cũng không có hứng thú chút nào với đồ vật này, chỉ có Từ Phóng với Âu Dương Đông còn hăng say hơn cả Tiểu Phúc, có rất nhiều đồ chơi đều là họ chơi trong lúc buồn chán không có việc gì.

Mỗi ngày Lâm An đều rửa sạch đồ chơi mà họ và Tiểu Phúc chơi, cho nên cậu biết rõ có những món đồ chơi nào.

Từ Phóng: "Đao đồ chơi? Bà Ô cũng không phải là một bà lão, đao thật khác đao giả rõ ràng như vậy, sao bà ấy không phân biệt được chứ?"

Thẩm Tu Trạch cầm lấy hai thanh đao đồ chơi, ném lên giường, vừa ngay trong tầm tay của bà Ô.

Kết quả bà Ô nhanh chóng nhặt hai thanh đao nhựa ấy lên, ôm chặt vào trong lòng, vẻ mặt của bà rõ ràng là đã thoải mái hơn rất nhiều.

Từ Phóng: ".....Thật sự hữu dụng nè."

Thấy bà Ô đã bình tĩnh hơn một chút, Thẩm Tu Trạch nhìn một đám người: "Các cậu đi ăn cơm trước đi, cũng tranh thủ thoa thuốc luôn, tôi với Lâm An ở đây canh chừng, lát nữa mọi người ăn xong thì đổi người."

Tình huống bây giờ của bà Ô cần phải có người luôn để mắt tới bà ấy.

Ô Đóa không muốn đi, chỉ là cuối cùng vẫn bị Từ Phóng khuyên đi, dù sao thì cô bé còn phải chăm sóc bà mình, nếu như không ăn cơm thì sẽ không có sức.

Không thể ngồi trên giường, nơi đó đã bị bà Ô xem như lãnh địa của mình, vốn dĩ Thẩm Tu Trạch muốn ngồi xuống mép giường, kết quả bị bà Ô cầm thanh đao đồ chơi chọc vào sau đầu, nếu đây là một cây đao thật thì hắn đã bị chọc cho lủng đầu rồi, cho nên cuối cùng hắn và Lâm An chỉ có thể đứng ở ngoài cửa.

Nhìn thấy dáng vẻ bất an, ánh mắt đầy xa lạ và đề phòng của bà Ô, Lâm An cảm thấy rất khó chịu: "Rõ ràng đêm qua bà Ô vẫn còn kể những chuyện thời trẻ của bà ấy cho chúng ta nghe, sao hôm nay lại....."

"Thật ra, lúc ở thành Cơ Giới, anh đã nhận ra rồi, nhưng anh không ngờ nó sẽ chuyển biến xấu nhanh như thế."

"Thành Bạch Trạch có thuốc điều trị thật sao?" Lâm An ngẩng đầu lên hỏi.

"Đúng vậy, cho dù trong thành Bạch Trạch không còn người có thể bào chế thuốc thì công thức vẫn sẽ còn lưu lại. Hơn nữa, những thuốc mới được nghiên cứu chế tạo ra đều sẽ có mấy bản sao xem như là bản dự phòng, người dùng thuốc để chữa trị bệnh Aizheimer ở mạt thế chắc cũng không nhiều, cho nên bản dự phòng có lẽ vẫn còn."

"Vậy thì tốt rồi." Lâm An có chút yên tâm.

Những người khác nhanh chóng trở về, canh thịt dê hôm nay rất ngon, nhưng mọi người đều uống mà chẳng cảm thấy vị gì, hai ba ngụm đã ăn xong cơm, rồi thoa thuốc lên vết thương bị đánh, sau đó lập tức lại đây.

Hốc mắt Ô Đóa đỏ lên, nhìn qua như đã khóc ở bên ngoài một lúc, chỉ là cô bé trông vẫn khá ổn và bình tĩnh, cô bé để mọi người đi nghỉ ngơi trước, ở đây có cô bé chăm sóc bà là được rồi.

Thuận tiện còn đưa thuốc trị thương cho Lâm An.

Cuối cùng, Từ Phóng và Âu Dương Đông cũng lưu lại, Thẩm Tu Trạch đi ăn cơm, Lâm An cầm theo thuốc ra ngoài với hắn.

"Bà Ô đánh anh bị thương hả?" Lâm An cầm bình thuốc hỏi, cậu bị Thẩm Tu Trạch đẩy ra ngoài, nên không có bị thương, cũng không thấy được toàn bộ quá trình, nhưng ba người khác đều bị thương rất rõ ràng ở trên mặt, còn mặt Thẩm Tu Trạch thì lại hoàn hảo không bị làm sao.

Nhưng nếu Ô Đóa đã đưa thuốc cho cậu, thì khẳng định Thẩm Tu Trạch đã bị thương rồi.

"Chỉ bị đánh vài cái mà thôi, không cần phải bôi thuốc." Thể chất của dị năng giả rất mạnh, dù cả người đều chảy máu thì qua hai ngày đã có thể chạy nhảy rồi, chứ đừng nói tới chỉ bị đánh vài cái, có khi ngày mai đã không thấy gì nữa.

"Không được, phải bôi thuốc." Lâm An rất kiên trì.

Có lẽ chính Lâm An cũng không hề phát hiện ra, hiện tại cậu rất lớn gan ở trước mặt Thẩm Tu Trạch, muốn nói cái gì thì nói, không cần phải suy nghĩ nhiều, cũng không cần phải lo lắng mình có thể nói sai cái gì hay không, nhìn không giống một người mắc bệnh sợ xã hội.

Nhưng cái này cũng chỉ khi ở trước mặt hắn mà thôi.

Còn ở trước mặt những đồng đội khác, cậu cũng không hề thoải mái đến vậy.

Rõ ràng nhìn về ngoại hình thì Thẩm Tu Trạch là người hung dữ nhất, khí thế cũng mạnh mẽ nhất, trước đây là tồn tại mà Lâm An né như né tà.

Thẩm Tu Trạch cười một cái: "Được rồi, vậy em bôi thuốc cho anh đi."

Vốn dĩ Lâm An cũng tính như vậy, cậu vừa gật đầu một cái, thì Thẩm Tu Trạch đã cởi áo, lộ ra cơ bắp nửa người trên.

Tốc độ cởi áo của hắn quá nhanh, Lâm An còn chưa kịp ngăn cản, chỉ là lúc cậu nhìn thấy những dấu bầm tím trên người hắn, thì Lâm An lại lập tức đau lòng.

Bà Ô xuống tay rất nặng, một nhà thám hiểm truyền kỳ có thể tay không vặn gãy cổ một con dã thú, nếu dùng toàn lực cũng có thể đấm bẹp một tấm thép. Những người khác chỉ bị đánh hai ba cái trên mặt, thật ra phần lớn công kích đều ở trên người Thẩm Tu Trạch, chẳng qua có quần áo che giấu, vẻ mặt của hắn cũng chẳng lộ ra gì, cho nên trước đó Lâm An còn tưởng rằng hắn giống với người khác, chỉ ăn hai ba đấm thôi.

"Sao anh không dùng dị năng? Em nhớ rõ anh có thể dùng dị năng kim loại cường hóa toàn thân mà." Lâm An nhớ rất rõ ràng, lúc ấy cậu mém chút thì gãy răng vì dị năng này.

Thẩm Tu Trạch cũng nhớ lại lần tang thi Lâm An gặm tay hắn, sau đó hắn dùng dị năng khiến cậu suýt thì gãy răng, và vẻ mặt như sắp khóc của cậu lúc đó.

Hắn bật cười thành tiếng, sau đó nói: "Bà Ô dùng hết sức, nếu như anh dùng dị năng để cường hóa bản thân, thì chắc chắn xương tay của bà Ô sẽ bị gãy mất."

Lâm An:.....Cũng đúng.

Sau đó Lâm An cũng không còn ngại ngùng nữa, cậu nhanh chóng thoa thuốc cho Thẩm Tu Trạch, một số chỗ thậm chí còn chuyển sang màu tím đậm, trông đặc biệt đáng sợ.

Lâm An không chịu được khi nhìn thấy vết thương trên người của người khác, cậu cảm thấy còn đau hơn so với bản thân mình bị thương vậy, đặc biệt người bị thương còn là Thẩm Tu Trạch.

Thẩm Tu Trạch bị thương mà vẻ mặt rất bình thường, giống như hắn không hề cảm thấy đau, ngược lại là Lâm An, cậu vẫn nhỏ giọng xuýt xoa, rất cẩn thận thoa thuốc cho hắn, nhìn thấy mấy vết thương có tụ máu bầm, cậu thoa thuốc xong còn thổi hai cái.

Vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Tu Trạch bỗng nhiên nứt toạt.

"Em....."

Lâm An ngẩng đầu lên, lo lắng hỏi: "Sao vậy, anh đau hả? Vậy em nhẹ hơn chút nữa nha."

Thẩm Tu Trạch thật sự hối hận, sao hắn lại cho Lâm An thoa thuốc chứ, cũng không phải là thoa thuốc sau lưng, hắn tự bôi cũng được mà. Mặc dù trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn không hành động gì, cứ cứng đờ như thế để cho đối phương bôi thuốc.

Đến khi Lâm An bôi thuốc xong thì Thẩm Tu Trạch lập tức đứng lên, hắn cầm áo rồi xoay người đi ăn cơm, đến khi Lâm An vô thức muốn cùng đi chung với hắn thì lại bị Thẩm Tu Trạch từ chối.

"Em đi vào trong đó nghỉ ngơi chút đi, buổi tối chắc chắn phải có người trực đêm để trông chừng bà Ô, những người khác sẽ chịu không nổi, anh cũng không yên tâm." Hắn nói rất nhanh, nói xong liền vội vàng đi ra ngoài.

Lâm An suy nghĩ, cả ngày lẫn đêm cậu đều không cần phải ngủ, vậy cũng chỉ có cậu có thể chăm sóc bà Ô, cho dù những người khác thay phiên nhau trực đêm thì vẫn có khi ngủ quên, quả thật cậu là người thích hợp nhất rồi.

Cậu cũng không nghĩ nhiều, cậu rất nghe lời mà quay ngược trở về, tới chỗ Ô Đóa lấy thiên thạch, sau đó ôm thiên thạch lên sô pha ngồi, cứ vậy mà ôm cả ngày, trạng thái tinh thần của cậu cũng sẽ vô cùng hưng phấn, thậm chí còn có xúc động muốn chạy mấy vòng ở bên ngoài lúc trời đổ tuyết.

Bởi vì bệnh tình của bà Ô trở nặng, nên Thẩm Tu Trạch quyết định dùng tốc độ nhanh nhất để trở lại thành Bạch Trạch.

Chẳng qua thành Bạch Trạch là một hòn đảo độc lập, bọn họ muốn đi tới đó thì phải đến thành Băng Tuyết tìm thuyền.

Mấy người bọn họ thay phiên nhau chạy xe bất kể ngày đêm, những người còn lại thì thay nhau chăm sóc bà Ô.

Mà bệnh của bà Ô chuyển biến xấu đi cũng rất khó giải quyết, bà ấy không chỉ không nhận ra người, mà còn sẽ tự phòng vệ, ngoại trừ Tiểu Phúc có tính uy hiếp quá thấp, cho nên không bị đánh, thì tất cả mọi người đều đã bị đánh qua rất nhiều lần, ngay cả Lâm An cũng không tránh thoát.

Dường như bà cảm thấy mình đang bị giam giữ, cho nên luôn muốn chạy trốn, có một lần vào buổi tối, bà muốn trốn khỏi nhà xe mà đánh ngất cả Từ Phóng, may mắn có Lâm An và Tiểu Phúc rất cảnh giác, phát hiện được bà muốn chạy trốn, nếu không buổi tối bên ngoài lạnh như vậy, nếu bà mà chạy được ra ngoài thì có lẽ sẽ bị chết cóng.

Cứ như vậy, một đường tăng tốc, rốt cuộc bọn họ cũng tới được thành Băng Tuyết.

Thành Băng Tuyết cách biển không xa, người dân ở đây phụ thuộc vào biển để kiếm sống và sinh sống gần biển, họ xây dựng một tòa lâu đài khổng lồ.

Từ xa nhìn lại, lâu đài màu xám đứng sừng sững trên tảng băng cao nhất, giống như một chiếc vương miện nép mình giữa những khối bạc, và nhìn ra vùng đất băng tuyết. Bên dưới có những con đường được tạc bằng băng, những con đường này quanh co và lộn xộn, không thể phân biệt được đâu là con đường dẫn tới lâu đài.

Khi xe chạy tới gần những con đường này, thì nó không thể tiến về phía trước được nữa.

" Băng tuyết ở đây quanh năm đều không tan, cho nên tổ tiên của thành Băng Tuyết đã xây dựng một mê cung ở bên ngoài thành, để người ngoài không biết phải đi như thế nào."

Thẩm Tu Trạch nhìn lớp băng cao gần bằng chiếc xe, con đường ở giữa không đủ rộng để chiếc xe đi qua.

Mỗi người vác theo một cái ba lô, mặc quần áo dày, bước vào mê cung làm bằng băng và tuyết này.

Thẩm Tu Trạch dẫn đầu, Lâm An và Tiểu Phúc đi ở bên cạnh, ở giữa là Ô Đóa đang nắm tay bà Ô, sau cùng là Từ Phóng và Âu Dương Đông.

Lâm An mặc kín mít vừa bước vào đã bối rối, xung quanh đâu đâu cũng đều là tường băng, nhìn như là ngõ cụt, nhưng có khi bên cạnh lại cất giấu một cánh cửa băng, mà nhìn qua giống đường có thể đi, nhưng có khi lại là ngõ cụt, tóm lại nếu không phải có Thẩm Tu Trạch đi trước dẫn đường, chắc một ngày cậu cũng không thoát khỏi nơi này.

"Nơi này làm sao vậy chứ? Đi lại thật phiền phức." Từ Phóng đã lạnh đến chịu không nổi rồi, chỉ là vẫn còn tốt hơn so với lúc vừa bước vào khu vực băng tuyết, ít nhất bây giờ hắn còn có thể nói chuyện rõ từng chữ.

"Xem như là một phần đặc sắc của thành Băng Tuyết đi, lúc đầu họ xây dựng thế này để chống lại kẻ địch xâm lược, sau lại nó dần dần trở thành một phong tục, mỗi một người dân của thành Băng Tuyết đều sẽ tự mình đi vào rồi lại đi ra khỏi mê cung này, nếu không sẽ bị người khác chê cười." Thẩm Tu Trạch giải thích.

Lâm An: "Anh nhớ hết đường ở đây luôn hả?"

Thẩm Tu Trạch: "Ừ, khi rời khỏi thành Bạch Trạch thì trạm đầu tiên chính là chỗ này, anh đã tới đây rất nhiều lần rồi, dường như mỗi một nhà thám hiểm đều sẽ thử tự mình đi mê cung, anh cũng vậy."

Mặc dù bản đồ của mê cung sẽ thay đổi thường xuyên, người dân của thành Băng Tuyết sẽ định kỳ mở ra một số con đường hoặc đóng lại một vài con đường khác, dù sao thì mê cung cũng được làm bằng băng nên sửa chữa lại cũng khá dễ dàng, mỗi lần Thẩm Tu Trạch tới đây đều sẽ tự mình thử thoát ra ngoài.

Lúc đầu hắn còn bị mắc kẹt vài lần, còn cần những người khác tới cứu ra ngoài, sau đó hắn dần dần tìm ra được quy luật, cho nên sau đó có thay đổi thế nào hắn cũng đi ra ngoài được.

"Lúc bà Ô còn trẻ chắc chắn cũng có đi qua." Bỗng nhiên Thẩm Tu Trạch lên tiếng.

Ô Đóa nắm tay bà mình: "Bà ơi, lúc trẻ bà đã đi qua nơi này sao? Bà có ấn tượng gì với nơi này không?"

Bà Ô nhìn quanh không đáp, gần đây bà không thích nói chuyện, dù có nói thì chỉ nói vài chữ ngắn gọn đơn giản, hoặc là lẩm bẩm gì đó, mọi người cũng không nghe rõ lắm, nếu cố tình dựa sát lại gần thì còn bị nhéo lỗ tai, đã rất nhiều lần Từ Phóng suýt bị vặn đứt tai rồi.

Ô Đóa có hơi thất vọng, nhưng cô bé lại tiếp tục lên tinh thần nói chuyện với bà Ô, hy vọng bà có thể nhớ ra được gì đó.

Dưới sự dẫn đường của Thẩm Tu Trạch, dường như bọn họ không cần phải vòng tới vòng lui mà thuận lợi đi tới cổng lớn của lâu đài.

Cánh cổng lớn gần như biến thành màu đen cho thấy được lịch sử lâu đời của thành Băng Tuyết, hai bên cổng thành có đài quan sát, lúc bọn họ đến nơi, có một cái đầu đầy lông nhô ra từ một đài quan sát trong đó.

"Là ai?" Người phía trên lạnh lùng nói.

Lâm An có thể thấy rõ được người phía trên đội một cái nón lông, khuôn mặt đang đỏ bừng lên vì lạnh.

"Tôi là Thẩm Tu Trạch, là nhà thám hiểm đã đăng ký ở thành Băng Tuyết, tôi muốn mua một chiếc thuyền ở thành Băng Tuyết để đi đến thành Bạch Trạch."

Những người ở phía trên nhìn nhau vài lần, sau đó rất nhanh đã chạy xuống dưới.

Cửa thành mở ra, người ở bên trong đều dùng ánh mắt đề phòng, đánh giá mấy người từ bên ngoài tới, vẻ mặt có hơi khó hiểu.

"Các người đi từ nơi nào đến đây, muốn đi đến thành Bạch Trạch?"

"Đúng vậy, từ thành Sơ Hi tới đây."

"Thành Sơ Hi! Vậy không phải là rất xa sao? Bên ngoài không có tang thi hả?" Một người kinh ngạc nói, mặc dù không biết vị trí cụ thể của thành Sơ Hi, nhưng anh ta cũng đã từng nghe nói tới thành Sơ Hi cách đây rất xa, cho dù là nhà thám hiểm giàu kinh nghiệm cũng không dám đi một mình.

"Tang thi có ở khắp nơi, đoạn đường này chúng tôi thật sự đi rất cực khổ, các loại tang thi đều đã thấy qua rồi." Từ Phóng tiếp tục câu chuyện, nghĩ đến những gian nan trên đường mà trong lòng tràn đầy cảm xúc.

Lâm An đội mũ, cúi đầu trốn sau lưng Thẩm Tu Trạch, hiện tại bọn họ muốn đi vào thành, không biết những người này có làm kiểm tra hay không, cậu vẫn phải cẩn thận một chút.

Quả thật người canh giữ cổng thành rất đề phòng với tang thi, nhưng anh ta chỉ nhìn sơ qua nhóm người họ một lần, dò hỏi một ít chuyện liên quan tới dị năng và những vật tư mà họ mang theo, dù sao thì tang thi sẽ không nói chuyện với con người, cũng không thể im lặng như vậy được.

Lâm An yên tĩnh: "....."

Khi mấy người họ chuẩn bị đi vào, bỗng nhiên một người trong số đó lên tiếng: " Hay là các cậu tìm chỗ ở trong thành đi, bây giờ vật tư ở thành Băng Tuyết rất khan hiếm, các cậu mang nhiều vật tư như vậy thì có thể sống thoải mái ở đây đó."

Những lời này có ẩn ý chính là không muốn để bọn họ rời đi.

Thẩm Tu Trạch im lặng một giây, sau đó hỏi đối phương tại sao.

Thì ra lúc mạt thế tới, chỉ có một số ít người dân ở thành Băng Tuyết biến thành tang thi, dưới sự dẫn dắt của thành chủ, tất cả tang thi đều bị giết chết, nhưng cuộc sống của họ vẫn rất khó khăn, bởi vì ngoại trừ con người trong thành phố biến thành tang thi, thì còn có tang thi ở dưới biển không ngừng lên bờ.

"Tang thi dưới biển?" Từ Phóng chưa từng thấy biển, nhưng tang thi ở trong biển? Là cá sao?

"Đúng vậy, đa số những loại cá lớn đều biến thành tang thi, cũng không biết vì sao lại thế, chúng nó mọc ra tứ chi rồi bò ra khỏi biển, trạm thứ nhất đến chính là thành Băng Tuyết, trước kia chúng tôi sẽ ăn cá, hiện tại biến thành cá ăn chúng tôi. Những chiếc thuyền đang đậu ở ven biển hay trên bờ đều bị chúng phá hư, tóm lại bây giờ các cậu muốn mua thuyền cũng không mua được đâu."

Người nói chuyện cười khổ: "Trước đây chúng tôi dựa vào thực phẩm mà các thành phố khác vận chuyển bằng đường biển tới, cùng với một số loại thực vật trồng trên sông băng, hiện tại chúng tôi không dám đi đến bờ biển, cũng bị cắt đứt liên lạc với các thành phố khác, chỉ dựa vào kho lương thực cùng với dị năng giả hệ thực vật cung cấp đồ ăn, không phải trong số các cậu có dị năng giả hệ thực vật sao, vậy vào trong thành rồi nhất định sẽ được đãi ngộ rất tốt."

Thẩm Tu Trạch: "Không liên lạc được với thành Bạch Trạch luôn sao?"

"Không liên hệ được với thành phố nào cả, hơn nữa tôi đoán có lẽ thành Bạch Trạch dữ nhiều lành ít rồi, dù sao thì đó cũng là một hòn đảo, các loại tang thi ở trong biển trực tiếp lên bờ bao vây thì......"

Anh thủ thành còn đang phàn nàn thì cảm nhận được áp lực nặng nề từ người đàn ông đối diện, anh ta lập tức ngậm miệng không dám nói nữa, cứ cảm thấy sắc mặt của người đàn ông rất khó coi, giống như một giây tiếp theo sẽ đập anh một trận vậy, hiện tại anh ta mới nhớ tới, trong lúc nguy hiểm thế này mà đối phương vẫn khăng khăng muốn đi tới thành Bạch Trạch, thì nhất định ở đó có người mà đối phương quan tâm, vậy mà anh ta còn một hai phải nói thành Bạch Trạch không ổn.

"Rất xin lỗi, người anh em, tôi chỉ đoán mò thôi, trình độ y học của thành Bạch Trạch cao như vậy, nói không chừng họ đã sớm nghiên cứu ra được phương pháp chống lại tang thi rồi."Anh ta nhanh chóng vãn hồi.

Thẩm Tu Trạch không nói gì, chỉ cảm ơn đối phương, sau đó mang theo mọi người đi vào bên trong thành.

"Bây giờ không có thuyền thì làm sao đây?" Lâm An hỏi.

Thẩm Tu Trạch: "Không có sẵn thuyền, nhưng nhất định bên trong thành có thợ đóng thuyền, dụng cụ và nguyên liệu để chế tạo thuyền, Trong thành lại thiếu hụt vật tư, chúng ta lại không thiếu nhất chính là vật tư, chỉ cần ra giá thích hợp, không lo tìm không thấy người làm thuyền."

"Có mất quá nhiều thời gian hay không?" Từ Phóng không biết muốn chế tạo một con thuyền thì mất bao lâu, nhưng chắc chắn cũng phải mất rất nhiều thời gian.

Thẩm Tu Trạch đã khôi phục lại vẻ mặt trước đó, lúc nghe thấy lời của tên thủ thành, đúng thật là trong lòng hắn rất nặng nề, nhưng hắn lại nghĩ tới người dân ở trong thành Bạch Trạch cũng không có khả năng chỉ ngồi chờ chết, giống như hắn vẫn tin tưởng vào đồng đội của chính mình vậy.

Người dân ở thành Bạch Trạch đều không dễ đối phó.

Đã từng có người nói, một nửa người dân của thành Bạch Trạch là nhà thám hiểm, còn nửa kia chính là bác sĩ. Mặc dù có chút khoa trương, nhưng quả thật phần lớn người dân đều làm hai loại nghề nghiệp này.

Cho nên tang thi mà gặp được bọn họ, cũng không biết ai mới là người chịu thiệt.

Mà điều quan trọng nhất bây giờ chính là tìm được một con thuyền!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK