Giọng nói đột nhiên xuất hiện này là của một người hoàn toàn xa lạ.
"Là ai, đi ra đây!" Giả Tuấn Tài cảnh giác nhìn quanh bốn phía, hắn không nhìn thấy ai cả, cũng không ngửi được mùi vị gì, nhưng rõ ràng vừa rồi có giọng nói lọt vào trong tai hắn, bên trong đại sảnh ngoại trừ tám người bọn họ ra, thì bên ngoài còn có người khác nữa.
Đây là lần đầu tiên dị năng của hắn không nhạy, hoàn toàn không phát hiện ra đối phương xuất hiện ở đây khi nào.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa, giống như một người vô hình chậm rãi hiện ra từ trong không khí, từ một bóng dáng trong suốt hư ảo dần dần trở thành thực thể.
Tám người trợn mắt há hốc mồm nhìn người vô hình xuất hiện, có một thanh niên trong đó lẩm bẩm nói: "Tôi nói mà, chúng ta đang ở trong một thế giới giả thuyết, nói không chừng chính là thế giới trò chơi hay thế giới ảo 3D, các cậu xem, tôi nói đúng rồi."
Khi Giả Tuấn Tài nhìn thấy mặt của đối phương, hắn nhận ra đây là tang thi kia!
Mà những người khác, có vì đôi mắt đỏ của Lâm An mà giật mình, cũng có người kinh ngạc khi thấy được khuôn mặt sau khi cắt tóc của Lâm An.
Chỉ có Giả Tuấn Tài là giữ được bình tình ngay lúc này, đối phương đã thể hiện năng lực, chắc là dị năng của cậu ta, nhưng dị năng gì mà có thể ẩn thân được? Còn có thể che giấu hoàn toàn hơi thở của chính mình nữa, hắn không biết, nhưng hắn biết rất rõ, tang thi này mạnh hơn bọn họ nhiều lắm.
Nghĩ tới chuyện bọn họ trộm chó của tang thi này, vậy cho nên cậu ta đến đây để trả thù hả?
Hơn nữa tang thi đang ở đây, vậy người yêu của cậu ta ở đâu, người đàn ông kia đang ở nơi nào rồi?
Càng nghĩ, Giả Tuấn Tài càng sợ hãi.
Mà Lâm An bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, cậu có chút ngại ngùng mà cúi đầu, mặc dù bây giờ cậu đã không còn giống như trước đây, tim đập nhanh, sắc mặt trắng bệch, hoảng loạn vô thố, nhưng dù mất bao lâu thì cậu vẫn không thể quen được với loại tình huống này, cũng không biết phải nói gì với những người này.
"À, có thể trả chó lại cho tôi không?" Lâm An nhỏ giọng hỏi.
"Tang thi có thể nói chuyện kìa!"
"Cậu ấy đẹp quá à!"
Những người này nhìn qua có vẻ trạc tuổi với Lâm An, nhưng trong mắt của họ vừa trong suốt vừa ngu ngốc, hiển nhiên là họ chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cho đến khi Tiểu Phúc vui vẻ chạy đến chỗ chủ nhân, hưng phấn vẫy vẫy đuôi, bọn họ mới nhận ra, đây là chủ nhân của con chó tìm tới cửa rồi.
Hơn nữa vừa rồi bọn họ còn uy hiếp chó, chắc chắn là bị người ta nhìn thấy được rồi.
Không khí xấu hổ lan tràn trong đại sảnh, tám người cúi đầu không nói gì, có người còn nhìn xung quanh, quả thật nhìn một cái là biết họ đang chột dạ.
Giả Tuấn Tài chủ động đánh vỡ cục diện bế tắc này, dị năng của đối phương mạnh hơn bọn họ, nhưng nếu người ta đã không tấn công trước, vậy có nghĩa là bọn họ vẫn có thể tìm được đường sống.
"Rất xin lỗi, chúng tôi không nên trộm chó của cậu, chỉ là chúng tôi thật sự quá đói bụng, cho nên mới muốn tìm chút đồ ăn, chứ không hề muốn làm tổn thương tới con chó này."
Lâm An ngẩng đầu nhìn vào mắt đối phương, cậu có thể nhìn ra được người này chính là người dẫn đầu, lúc phát hiện ra ý đồ của đối phương là Tiểu Phúc, Lâm An và Thẩm Tu Trạch liền ẩn nấp.
Hiện tại, Thẩm Tu Trạch cũng đã học được nguyên tố hóa bản thân, cho nên khi hai người trốn đi cũng không bị đối phương phát hiện, sau đó bọn họ vẫn luôn theo dõi ngược lại mấy người này.
Ở trên đường tới đây, Lâm An cũng phát hiện ra dị năng của người này rất kỳ lạ, thế mà hắn có thể quan sát được hướng đi của người khác từ nơi rất xa, chẳng trách cậu và Thẩm Tu Trạch còn chưa phát hiện ra hắn, thì đã bị bọn họ phát hiện trước rồi.
Lâm An không có tức giận, vừa rồi những người này cũng không làm tổn thương Tiểu Phúc, hơn nữa nhìn dáng vẻ của bọn họ chắc cũng đã đói bụng rất lâu rồi.
Có lẽ bọn họ có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Lâm An quay đầu nhìn về phía bên cạnh, Thẩm Tu Trạch đang nguyên tố hóa trốn ở phía sau cũng hiện ra, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn về phía mấy người, tám người họ đều nhịn không được mà tê cả da đầu.
Vừa rồi lúc Lâm An xuất hiện, mặc dù đôi mắt của cậu là màu đỏ, nhưng độ chú ý của mọi người đều ở trên mặt cậu, khuôn mặt tinh xảo không có tính công kích gì, cho nên mọi người cũng chỉ xấu hổ thôi. Nhưng hiện tại, bị Thẩm Tu Trạch lạnh như băng, khí thế mạnh mẽ có vẻ không dễ chọc nhìn chằm chằm, những người này lại nơm nớp lo sợ như mấy con chim cút.
"Các cậu là người dân của thành phố này?" Thẩm Tu Trạch lạnh lùng nói.
Ngay lúc này, ngoại trừ ăn ngay nói thật ra, thì cũng không còn biện pháp nào khác.
Giả Tuấn Tài thành thật gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi lớn lên ở thành phố này."
Nếu như vậy thì dễ rồi, Thẩm Tu Trạch và Lâm An nhìn nhau, Thẩm Tu Trạch tiếp tục nói: "Những người khác ở thành phố này đâu rồi, sao chỉ có mấy người các cậu?"
"Sau mạt thế, phần lớn người trong thành phố đều rời đi cả, bọn họ thành lập thêm một căn cứ ở bên ngoài thành, cho nên bên trong thành gần như không có người nào, nhưng vẫn có một số ít không muốn rời đi, vẫn trốn tránh ở khắp nơi trong thành này."
Thẩm Tu Trạch nhìn về phía Giả Tuấn Tài: "Vì sao trong thành này không nhìn thấy tang thi?"
Giả Tuấn Tài mím môi, dứt khoát nói hết những chuyện đã xảy ra trong thành phố này cho hai người nghe.
Sau mạt thế, tang thi hoành hành khắp nơi trong thành phố, người dân sống sót còn lại nghĩ mọi cách để tiêu diệt tang thi, nhưng sức sống của tang thi quá mạnh, phải mấy người thường mới có thể giết chết được một con tang thi, sau đó mọi người có dị năng, mặc dù tình huống có tốt hơn một chút, nhưng năng lực của tang thi cũng tăng mạnh theo cấp số nhân, ý thức được cứ như vậy thì không ổn, phần lớn dị năng giả trong thành phố liên hợp lại, chuẩn bị nhốt toàn bộ tang thi.
Dưới lòng đất của thành phố này có rất nhiều di tích lịch sử, hơn nữa còn chiếm diện tích rất lớn, lối ra vào rất ít, bọn họ phải hy sinh rất nhiều người mới đưa được hết toàn bộ tang thi vào trong, sau đó phong tỏa tất cả các lối ra vào.
Nhưng sớm muộn gì có một ngày tang thi cũng sẽ ra ngoài được, cho nên những dị năng giả còn lại mang theo người trong thành phố rời đi, muốn thành lập một căn cứ mới.
"Vì sao các cậu lại không đi?" Thẩm Tu Trạch nhìn bộ dáng xanh xao vàng vọt của những người này, nếu họ rời đi cùng những người khác, chắc hẳn sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Giả Tuấn Tài gãi mặt: "Thật ra lúc đầu chúng tôi cũng có đi qua căn cứ mới, nhưng chúng tôi bất đồng quan điểm với quản lý căn cứ cho nên mới quay lại đây."
Bất đồng quan điểm?
Lâm An nhìn những người này khi nhắc tới căn cứ mới đều biểu hiện ra cảm xúc ghét bỏ hoặc không thích, cậu lập tức ý thức được bên trong khả năng có ẩn tình gì đó.
Thẩm Tu Trạch không nói nữa, hắn đánh giá mấy người này một lát, loại áp lực trầm mặc này khiến những người ở đây đều run rẩy, không biết hai người này chuẩn bị xử lý bọn họ thế nào.
Vẫn là Lâm An nhịn không được dò hỏi: "À, các cậu có gặp qua thiên thạch màu đỏ không?"
Thiên thạch?
Không rõ vì sao đối phương lại nhắc tới thứ này, mọi người đều hơi ngơ ngác, nhưng vẫn thành thật lắc đầu.
"Hoặc là nói, một cục đá màu đỏ giống như đá quý, đá này sẽ hấp dẫn dị năng giả và tang thi." Lâm An cẩn thận miêu tả thêm.
Mọi người vẫn lắc đầu, chỉ có Giả Tuấn Tài dường như nghĩ tới gì đó, ánh mắt lập lòe, nhưng hắn vẫn không nói gì.
Thẩm Tu Trạch thấy được vẻ mặt của hắn, biết được hắn đang giấu diếm gì đó, hơn nữa rõ ràng sau khi nghe thấy Lâm An miêu tả thì hắn mới có vẻ mặt đó, xem ra nơi này quả thật có tin tức của thiên thạch.
"Như vậy đi, chúng ta làm một cuộc giao dịch, cậu nói cho chúng tôi biết chuyện liên quan tới thiên thạch, chúng tôi sẽ cung cấp đồ ăn cho các cậu." Thẩm Tu Trạch nhìn ra được mấy người này đang thiếu cái gì, hắn trực tiếp mở miệng.
Lần này ra ngoài, mục đích của bọn họ là tìm kiếm thiên thạch, hiện tại đã được mấy tháng rồi, vất vả lắm mới có manh mối, nhất định không thể bỏ lỡ.
Thẩm Tu Trạch lập tức nhìn về phía Giả Tuấn Tài, biểu tình của hắn như chắc chắn đối phương biết được gì đó.
Bảy người khác đều nhìn về phía Giả Tuấn Tài, bọn họ hoàn toàn không biết thiên thạch gì, cũng không biết vì sao đối phương lại có thể chắc chắn như vậy.
Giả Tuấn Tài do dự, dị năng của hắn giúp hắn thu thập được rất nhiều tin tức mà người khác không biết, quả thật hắn cũng nhìn thấy thứ này rồi, nhưng hắn không rõ lắm có phải là thứ mà đối phương muốn tìm hay không, nhìn đồng đội đều tò mò bên cạnh hắn, mỗi người đều rất gầy ốm, hắn mang mọi người rời khỏi căn cứ, nhưng lại khiến sinh hoạt mỗi ngày của đồng đội đều đói bụng.
Có lẽ hai người này chính là bước ngoặt của bọn họ.
"Quả thật tôi có gặp qua, chỉ là tôi muốn biết thứ kia là gì, có tác dụng gì trước."
Thẩm Tu Trạch giải thích đơn giản vài câu, lúc nhắc tới nguồn gốc của thiên thạch cùng khả năng tăng cường sức mạnh cho dị năng giả và tang thi, ánh mắt mọi người đều phát sáng lên, mà lúc Thẩm Tu Trạch nói bọn họ đã nghiên cứu chế tạo ra được loại thuốc chống virus tang thi, hơn nữa nguyên liệu chính là thiên thạch, vẻ mặt của tám người đều là khiếp sợ giống nhau.
"Thật sự có thứ như vậy sao?"
"Mạt thế sắp kết thúc thật ư? Tang thi sẽ không xuất hiện nữa sao?"
"Không thể nào, thành Bạch Trạch kia ở đâu, sao tôi chưa từng nghe nói qua?"
"Hu hu hu, tốt quá rồi."
Mọi người đều rất kích động, Giả Tuấn Tài cũng giống vậy, hắn không nghĩ tới loại đá này có tác dụng lớn như thế, nếu nói như vậy, quả thật hắn không nên giấu giếm.
"Tôi thấy ở căn cứ, người phụ trách căn cứ bây giờ là Bùi Hiển Chương, trong tay gã có thứ này."
Thẩm Tu Trạch còn chưa nói gì, đồng đội của hắn đã bắt đầu xù lông.
"Trách không được bây giờ cái lão già kia mạnh như thế, thì ra là gã ta gian lận."
"Tôi nói mà, thời gian đầu mạt thế, rõ ràng tên kia tham sống sợ chết, lúc gặp tang thi chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, lẽ ra dị năng của gã không thể tăng lên nhanh như vậy được, thì ra là gã cầm bảo bối."
"Cái loại thiên thạch này cần phải lấy ra để chống lại virus tang thi, lão già kia cầm nó thật quá lãng phí."
Hiển nhiên người đàn ông Bùi Hiển Chương này có tiếng xấu, lúc mấy người họ nhắc tới gã ta đều là vẻ mặt chán ghét.
Lâm An chớp mắt, nhìn khuôn mặt của mọi người, có chút tò mò hỏi: "Người này làm sao vậy, hắn đã làm cái gì sao?"
Nhắc tới người này, một đám người đều bày ra oán khí mười phần, thậm chí đều quên luôn mối quan hệ hiện tại của bọn họ, lập tức mắng chửi.
Từ trong lời nói mồm năm miệng mười của đám người, Lâm An tổng kết ra được những chuyện mà Bùi Hiển Chương đã làm.
Trước mạt thế gã không có tiếng tăm gì, sau mạt thế vì sớm có dị năng, cho nên gã thu nạp một đám cấp dưới, cùng những dị năng giả và các đội khác cùng nhau ra sức chống lại tang thi có trong thành phố, khi mọi người đang nghĩ mọi cách dẫn tang thi xuống dưới lòng đất, gã mang theo đội ngũ của mình chèo thuyền*
*划水: Chèo thuyền: một từ thông dụng trên internet, đề cập đến hành vi không đóng góp vào bất kỳ hoạt động nhóm nào, nó cũng ám chỉ sự lười biếng trong khi làm việc.
Trận chiến lần đó rất khó khăn, hầu hết các dị năng giả mạnh mẽ đều chết, thậm chí có nhiều đội ngũ dị năng giả còn bị diệt đoàn, chỉ có đội ngũ của Bùi Hiển Chương là hoàn chỉnh không chút tổn hại nào.
Sau đó, gã đưa những người còn lại trong thành phố rời khỏi đây, đi xây dựng căn cứ mới.
Vốn dĩ đám người Giả Tuấn Tài cũng có đội ngũ riêng, nhưng đội trưởng và những người mạnh mẽ trong đội ngũ của họ cũng đều chết trong trận chiến đó, cho nên lúc đầu bọn họ cũng đi theo mọi người tới căn cứ mới thành lập.
Nhưng dần dần, dị năng của Bùi Hiển Chương càng ngày càng mạnh, toàn bộ căn cứ đều trở thành của riêng gã, gã giống như một vị hoàng đế, tác oai tác quái ở trong căn cứ mới, thủ hạ của gã cũng là thứ mặt hàng giống gã. Cũng có người muốn đi khiêu chiến gã, nhưng tất cả đều thất bại.
"Hơn nữa cậu không biết đâu, lão già khốn kiếp kia chính là một tên háo sắc, không chỉ phụ nữ, mà ngay cả đàn ông gã cũng không buông tha, quả thật chính là một tên biến thái." Đây là giọng đầy căm phẫn của một cô gái trong đội ngũ. Mặc dù bây giờ vẻ ngoài của bọn họ không còn như trước, gầy như quỷ, nhưng trước kia bọn họ cũng được xem như là tuấn nam mỹ nữ, vẻ ngoài cũng không kém, bởi vậy không ít lần bị lão già khốn kiếp kia quấy rối.
"Tôi tức nhất chính là trong trận chiến kia gã ta chẳng làm cái chó gì cả, chỉ biết trốn tránh ở phía sau, nhiều người liều sống liều chết như vậy, vất vả vì những người sống sót còn lại tạo nên hy vọng, kết quả bị gã ta làm cho chướng khí mù mịt, giống như mọi người chết đi để cho hắn hưởng phúc vậy, tưởng tượng như thế tôi liền tức đến sôi máu."
"Nếu không phải anh Giả mang mọi người chạy trốn, nói không chừng cả đám người chúng ta đều trở thành hậu cung của lão già khốn kiếp kia rồi." Cô gái lên tiếng chán ghét đến nỗi giọng nói còn run rẩy, hiển nhiên là bị lời nói của mình làm cho ghê tởm.
Lâm An yên tĩnh nghe mọi người oán giận, mãi cho đến khi người cuối cùng nói xong, cậu mới mở miệng hỏi: "Căn cứ kia ở chỗ nào vậy?"
"Ra khỏi thành, đi về phía Bắc thêm 30km nữa."
Sau khi Giả Tuấn Tài nói xong mới phát hiện, bọn họ nói nhiều như vậy, nhưng hai người kia vẫn rất thờ ơ, còn hỏi thăm địa chỉ của căn cứ, rõ ràng là muốn đi tới đó tìm kiếm thiên thạch.
"Thực lực của Bùi Hiển Chương rất mạnh, hơn nữa cậu lớn lên, à, đẹp như vậy, cậu mà đi nhất định sẽ bị gã chú ý tới."
Lâm An cười cười: "Không sao đâu, cảm ơn cậu, cậu không cần phải lo, chúng tôi biết rõ."
Bọn họ chắc chắn phải đi tới đó, trên đường đi hai người đã thương lượng qua, nếu thiên thạch nằm trong tay dị năng giả nào đó, bọn họ có thể nói chuyện với đối phương để xem liệu có thể lấy vật tư để đổi thiên thạch hay không, chỉ là nếu bây giờ thiên thạch đang ở trên tay của người xấu, vậy không cần phải thương lượng, cứ trực tiếp đoạt đi là được.
Giả Tuấn Tài nhìn hai người nhẹ nhàng thoải mái, nghĩ tới vừa rồi bọn họ đã lộ ra một chút sức mạnh, thế mà có thể che giấu bản thân ở trong không khí, hắn chưa từng thấy Bùi Hiển Chương có chiêu thức như vậy, nói không chừng hai người kia còn mạnh hơn cả lão già khốn kiếp đó, cho nên có phải hắn nên đánh cược một lần hay không.
Dù sao có khi đây chính là cơ hội duy nhất.
Hắn tự hỏi không bao lâu, liền hạ quyết tâm.
"Dị năng của tôi là tăng cường ngũ cảm, có thể dựa vào thị giác, khứu giác, thính giác để thu thập tin tức, cũng coi như có chút tác dụng, tôi mang hai người đi tới căn cứ, đi lấy khối thiên thạch kia, nhưng đổi lại, các cậu phải đưa cho chúng tôi một ít vật tư."
Cái này không thành vấn đề, Thẩm Tu Trạch hỏi: "Cậu muốn vật tư gì?"
"Đồ ăn, tốt nhất là thịt."
"Không thành vấn đề." Mặc dù Thẩm Tu Trạch đồng ý rất nhanh, nhưng hiện tại vật tư không do hắn quản.
Lâm An nhìn về phía Tiểu Phúc: "Tiểu Phúc, lấy một ít đồ ăn ra đây."
Mặc dù Tiểu Phúc rất keo kiệt, nhưng Lâm An lên tiếng thì nó chỉ có thể nghe theo, nó ý thức được đồ ăn này không phải là chủ nhân muốn ăn, mà là mấy người không quen biết này ăn, Tiểu Phúc keo kiệt bủn xỉn lấy từ trong không gian ra một túi thức ăn chó, một khúc xương đầy dấu răng trên đó.
Lâm An: ".... Không phải mấy cái này."
Lâm An tức đến mức bật cười, Tiểu Phúc tuyệt đối là một con chó quản gia cần kiệm, nhưng hiện tại không thể keo kiệt như vậy, bọn họ đang trao đổi tin tức, còn nhờ người ta hỗ trợ.
"Lấy thịt ra đây, lấy nhiều một chút, nếu không hôm nay không chơi với em nữa."
Tiểu Phúc không vui, nó nhìn vào mắt Lâm An, sau đó lấy tám món đồ hộp trong không gian ra, lại lấy thêm một ít thịt đóng gói kín mít.
Các loại thịt thì xuất hiện trên mặt đất trong đại sảnh, còn tám hộp thịt thì lại đập thẳng lên giữa đầu tám người kia.
Một đám người bất chấp bị đập trúng đầu, hưng phấn nhặt đồ hộp từ trên mặt đất lên.
"Là đồ hộp nè, đã lâu lắm rồi tôi không thấy thứ này, đây chính là vị thịt gà."
"Của tôi là thịt bò!"
Mọi người không rảnh để nói chuyện nữa, lập tức mở đồ hộp ra ăn ngấu nghiến.
Lượng thịt trong hộp vừa đủ, hơn nữa mỗi ngày bọn họ đều đã quen phải chịu đói bụng, cho nên sức ăn cũng không lớn, chỉ một hộp đồ ăn cũng đã no.
Mọi người thỏa mãn vét hết sạch thịt hộp, lúc này mới thở dài nói chuyện tiếp.
"Có thể ăn thịt thật là tốt mà."
"Trước kia tôi còn kén cá chọn canh, hiện tại mới biết được thịt thật sự ăn rất ngon."
"Đúng vậy, thật muốn mỗi ngày đều có thể ăn thịt."
Mọi người ăn no thì tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, Giả Tuấn Tài chùi miệng, sảng khoái nói: "Khi nào chúng ta đi?"
Thẩm Tu Trạch: "Buổi chiều đi, bây giờ chúng tôi muốn đi tới hiệu sách, cậu ở chỗ này chuẩn bị trước, buổi chiều chúng ta gặp nhau ở cửa thành."
Giả Tuấn Tài gật đầu, vừa lúc hắn còn có chút chuyện muốn giao phó.
Lâm An và Thẩm Tu Trạch dắt theo Tiểu Phúc rời đi, để lại mấy người ba chân bốn cẳng đóng gói những cái túi ở trên mặt đất lại, bên trong đều là đủ các loại thịt, có thịt tươi, có thịt đã nướng chín.
Mọi người chỉ nhìn nhau rồi nuốt nước miếng, nhưng vẫn lưu luyến không rời mà gói lại.
"Không ăn hả?" Giả Tuấn Tài nhìn bộ dáng thèm thuồng của mọi người, hỏi.
"Lúc nãy đã ăn đồ hộp no rồi, những thịt này để giành ăn trên đường."
Trên đường?
Giả Tuấn Tài khó hiểu hỏi: "Trên đường gì?"
"Không phải chúng ta phải về căn cứ sao, 30km rất xa đó, phải để giành ăn từ từ trên đường, hoặc là mỗi ngày ăn một ít giải cơn thèm, ăn nhanh quá thì chỉ vài miếng là hết mất."
Giả Tuấn Tài nghe mọi người bàn nhau mỗi ngày nên ăn bao nhiêu, hắn im lặng một lát rồi nói: "Tôi tính một mình đi chung với bọn họ, các cậu ở lại chỗ này."
Những người khác nghe xong lập tức cãi cọ ầm ĩ lên.
Chuyến đi này chắc chắn bọn họ phải đánh nhau với Bùi Hiển Chương, nếu thiên thạch thật sự có tác dụng lớn như vậy, có nghĩa là Bùi Hiển Chương đã dựa vào nó để trở nên mạnh như bây giờ, gã nhất định sẽ coi thiên thạch như bảo bối, chắc chắn không dễ lấy được.
Cho nên đánh nhau là không thể tránh khỏi.
Nhưng hắn cũng không rõ thực lực của Bùi Hiển Chương mạnh bao nhiêu, cũng không biết hai người kia có thể đánh thắng gã hay không, cho nên hắn dứt khoát đi một mình, dù có thất bại cũng chỉ có một mình hắn bị giết, ít nhất mọi người đều còn sống.
Nhưng hiển nhiên những người khác lại không nghĩ như vậy, bọn họ đã cùng nhau vào sinh ra tử rất nhiều lần, hơn nữa có rất nhiều lần đều là Giả Tuấn Tài cứu bọn họ, lúc ở căn cứ cũng vậy, lúc phát hiện căn cứ đã trở thành địa bàn của Bùi Hiển Chương, thậm chí lão già khốn kiếp đó còn coi trọng bọn họ, sau khi anh Giả thông qua dị năng biết được chuyện này, liền lập tức suốt đêm mang theo bọn họ trở về nơi này.
Mặc dù nơi này rất hoang vắng, đồ ăn có thể đã bị mang đi toàn bộ, thậm chí còn ẩn giấu một nguy hiểm rất lớn, nhưng ít nhất ở chỗ này bọn họ có được tự do, có tôn nghiêm để sống tiếp.
Cho nên bây giờ anh Giả phải về căn cứ, bọn họ cũng muốn đi theo.
Giả Tuấn Tài rất cảm động, nhưng hắn vẫn từ chối.
Một đám người trẻ tuổi càng nói càng kích động, sau đó không biết vì sao lại đột nhiên đánh nhau.
Hai cô gái đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ đánh nhau, chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên, dù sao thì các cô cũng không hiểu cảm xúc của đám đàn ông, mỗi lần đánh xong tình cảm lại tốt hơn? Được rồi, cứ kệ đi, dù sao các cô cũng chỉ đứng xem náo nhiệt thôi.
Lâm An và Thẩm Tu Trạch đi đến thư viện lớn nhất trong thành, nơi này về cơ bản không bị hư hại gì, sau mạt thế, mọi người chỉ tập trung vào thực phẩm và các loại vật tư ăn mặc, ngược lại tất cả sách báo đều được bảo quản.
Ở đây có rất nhiều sách, hơn nữa còn có đủ các loại khác nhau, ngay cả những cuốn sách giới thiệu về lịch sử và động thực vật hoang dã mà Lâm An thích nhất cũng có rất đầy đủ.
Lâm An tùy tiện lật vài tờ, quả nhiên thấy được rất nhiều loại thực vật mà cậu chưa nhìn thấy bao giờ.
Cậu lập tức để Tiểu Phúc hỗ trợ thu thập hết, những quyển sách này rất quý giá, sau khi mang về, cậu có thể tìm một nơi đặc biệt để trưng bày, những người khác cũng có thể tới mượn đọc.
Hơn nữa, dù thành phố này có khoa học kỹ thuật kém hơn so với thành Sơ Hi, nhưng các loại sách báo lại rất phong phú, còn có đủ loại tiểu thuyết, truyện tình cảm, cùng với một số loại sách kỳ lạ.
Bìa ngoài nhìn rất đơn giản, hơn nữa tên sách cũng rất tối nghĩa, Lâm An tò mò mở ra nhìn thử, lại bộp một phát đóng sách lại.
Mặt cậu đỏ lên.
Không nghĩ tới người ở đây lại to gan đến thế, sách này mà cũng có thể đặt ở thư viện.
Lâm An lặng lẽ nhìn thoáng qua bên cạnh, Thẩm Tu Trạch đang ở một kệ sách khác, lật xem một quyển sách rất dày.
Cậu lập tức để Tiểu Phúc bỏ những quyển sách này vào trong không gian.
Nói ra cũng thật buồn cười, vì bệnh sạch sẽ của mình, với lại không có người dạy, cho nên đối với chuyện yêu đương và các loại thân mật khác, Lâm An đều không hiểu biết gì cả, thậm chí cậu còn cảm thấy mình sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại, căn bản không chú ý tới phương diện này.
Cho tới bây giờ, nói đến kiến thức thực tế, có thể nói là cậu dốt đặc cán mai.
Không ngờ ở đây lại có sách liên quan, cậu, trở về cậu sẽ tự mình lén nghiên cứu một chút, đến lúc thực hành cũng sẽ không quá xấu hổ.
"Lâm An?"
Bỗng nhiên Thẩm Tu Trạch gọi một tiếng, vốn dĩ Lâm An đang chột dạ liền hoảng sợ, lớn tiếng nói: "Sao vậy?"
Ở bên trong thư viện không một bóng người, thì giọng nói này trở nên cực kỳ lớn, thậm chí còn vọng lại.
Mặc dù Thẩm Tu Trạch cảm thấy phản ứng của Lâm An hơi kỳ lạ, nhưng hắn cũng không nói gì, mà vẫy tay về phía cậu.
Lâm An đi qua, bị nhét vào tay một quyển sách dày.
"Em xem cái này."
Sắc mặt Lâm An đỏ bừng, có hơi né tránh mà cúi đầu nhìn vào quyển sách đang mở, vốn dĩ tâm tình có hơi chột dạ cũng biến mất sau khi nhìn thấy nội dung trong cuốn sách.
"Nơi này nói, người dân trong thành phố này là từ nơi xa di cư đến đây, hơn nữa thành phố mà họ đã từng sống tên là thành Mạc Ô Tư?"
Nội dung bên trong khiến Lâm An hoàn toàn kinh ngạc, không ngờ người ở thành phố Mạc Ô Tư sau khi rời đi lại đến một nơi xa như vậy.
"Từ thành Sơ Hi đến thành Bạch Trạch, thật ra có rất nhiều thành phố sẽ có một số người Mạc Ô Tư sinh sống, nhưng lại vô cùng ít, chắc là lúc bọn họ rời khỏi thành Mạc Ô Tư, có một ít người phân tán đi tới những nơi khác nhau, một bộ phận người thì đi tới nơi này, thành lập nên thành phố mới, lúc anh nghe đám người kia nói dưới lòng đất ở đây có rất nhiều di tích lịch sử thì anh đã có suy đoán này rồi."
Dù sao thì người dân thành Mạc Ô Tư đã từng xây dựng một thành phố ngầm với quy mô lớn, cho nên việc họ đào lòng đất và xây dựng thành phố dưới đó, có thể là bản năng của chủng tộc.
"Thật kỳ diệu á, rõ ràng cách xa như vậy, thế mà lại nhìn thấy được đồ vật quen thuộc ở đây, hơn nữa không biết những người đó đi kiểu gì tới đây, dù sao thì khí hậu thời tiết trên đoạn đường nay cũng hay thay đổi, các loại thú dữ lớn cũng rất nhiều, những người cổ đại đó lại không có dị năng, chắc chắn là đã chịu rất nhiều cực khổ, mất rất nhiều thời gian mới có thể đi tới nơi này."
Con người có thể tồn tại một cách mạnh mẽ dù ở đâu hay trong bất cứ hoàn cảnh nào, ngay cả trong mạt thế như bây giờ, rõ ràng đã gặp phải nhiều khổ cực như vậy, nhưng mọi người vẫn đang cố gắng sinh tồn, tìm kiếm niềm hy vọng mới.
Hai người không có xem kỹ, họ cất toàn bộ sách vào trong không gian.
Nhưng cuối cùng cũng không thể cất được hết, Tiểu Phúc rầm rì, tủi thân nhìn Lâm An, nó thật sự không thể cất thêm vào được nữa.
Lâm An rất luyến tiếc, dù sao thì những quyển sách này cũng rất quý giá.
Thẩm Tu Trạch cũng không có ép buộc: "Lần sau chúng ta lại tới nơi này, có khả năng sau này chúng ta còn phải thường xuyên đi ra ngoài để tìm thiên thạch, nếu đã phát hiện chỗ này có thành phố, thì về sau chúng ta hoặc những nhà thám hiểm khác cũng sẽ tới đây trong tương lai, đến lúc đó các loại kiến thức và văn hóa đều sẽ được truyền bá đi."
Nói cũng phải, cuối cùng Lâm An cố gắng nhét thêm một ít vào, sau đó mới lưu luyến không rời mà ngừng tay.
Buổi chiều, hai người đứng chờ ở cửa thành, Giả Tuấn Tài rất nhanh đã tới.
Nhưng hắn không tới một mình, bảy người khác cũng đều đi theo.
Lâm An có hơi tò mò nhìn mấy người, vì sao mới mấy tiếng không gặp, mà trên mặt bọn họ đều xanh xanh tím tím?
Giả Tuấn Tài bị nhìn có hơi ngại, mấy tên kia không biết bị gì, đều đánh lên mặt của hắn, mấy dấu vết này nhất thời không thể che giấu được, hắn chỉ có thể giả vờ nghiêm túc hỏi: "Bây giờ chúng ta đi luôn sao?"
Thẩm Tu Trạch gật đầu, rồi nhìn về phía Lâm An.
Lâm An lại nhìn về phía Tiểu Phúc.
Tiểu Phúc đã rất quen thuộc với lưu trình này rồi, giây tiếp theo nó lấy nhà xe ra.
Mọi người kinh ngạc nhìn nhà xe, bọn họ biết hai người này có nhà xe, nhưng cũng chỉ nghe được trong lời miêu tả của Giả Tuấn Tài, hiện tại thấy được vật thật mới biết vì sao lúc đó giọng điệu của anh Giả lại đầy hâm mộ như vậy, nhà xe này trông thật trâu bò mà.
"Chúng tôi có thể ngồi được sao?" Có một cô gái nói.
Lâm An gật đầu: "Có thể, chỉ là, trước khi đi vào mọi người phải rửa sạch sẽ một chút."
Rửa sạch cái gì?
Mọi người còn chưa hiểu lắm, thì từng dòng nước trong vắt đột nhiên xuất hiện từ hư không, bao quanh tám người, dòng nước dịu dàng ấm áp, quấn quanh mọi người từ trên xuống dưới.
Bọn họ còn chưa kịp kêu cứu vì không thở được, giây tiếp theo dòng nước đã rời đi.
Hơn nữa, dòng nước trong vắt đã trở nên đục ngầu.
Khuôn mặt của hai cô gái đỏ lên, các cô biết vì sao dòng nước lại đục như vậy, mặc dù trong tám người cũng có dị năng giả hệ thủy, nhưng dị năng của họ cũng chỉ đủ cho nhu cầu sử dụng hàng ngày của mọi người, muốn thoải mái tắm rửa là không có khả năng, mấy người vốn thích sạch sẽ cũng đã quen với dáng vẻ này của mình, thậm chí buổi sáng bọn họ còn mới chui vào cống thoát nước hôi thối.
Quả thật dơ đến không chịu được, chẳng trách người ta lại muốn bọn họ phải rửa sạch sẽ trước.
"À, không phải tôi ghét bỏ mọi người, chỉ là tôi có bệnh sạch sẽ, chứ tôi thật sự không có ác ý, tôi là dị năng giả hệ thủy, cho nên lúc nào muốn dùng nước thì cứ tìm tôi." Lâm An giải thích một phen, bây giờ cậu không thèm để ý tới ánh nhìn của những người khác nữa, nhưng vẫn phải thăm dò cách sống chung với mọi người.
"Không sao, không sao, quả thật người chúng tôi rất bẩn, bây giờ sạch sẽ hơn rồi, cảm thấy cả người đều rất thoải mái." Một cô gái lập tức nói.
Lúc mọi người đi vào trong nhà xe mới ý thức được hành động tắm rửa vừa rồi của mình là vô cùng cần thiết, bên trong quá sạch sẽ, quả thật giống như một nơi chưa từng có người ở vậy, chỉ là từ này cũng không chính xác lắm, bởi vì bên trong có hơi thở sinh hoạt rất nồng đậm.
Mấy cái ly được đặt rất ngay ngắn trên bàn, trên ghế sô pha không có một vết bẩn hay nếp nhăn nào, sàn nhà sạch sẽ đến mức có thể phản quang.
Không ai dám bước vào một nơi như vậy.
Đây thật sự là bệnh sạch sẽ rồi.
Nếu bọn họ dám làm bẩn sàn nhà, có khi nào sẽ bị giết luôn không?
Cuối cùng, vẫn là Tiểu Phúc nhảy vào trong xe, để lại một hàng dấu chân nhỏ, lúc này mọi người mới đi theo vào!