Mùi gì vậy? Giả Tuấn Tài nghi ngờ nhìn lên phía trên, mùi thơm mê hoặc lòng người từ bên trên truyền tới, khiến người ta dâng lên cảm giác thèm ăn, rõ ràng lúc trước hắn đã ăn no rồi, nhưng hiện tại lại như bị đói đã lâu, nước miếng đều sắp không giữ nỗi.
Lâm An và Thẩm Tu Trạch lập tức phản ứng ngay, mùi này chính là thiên thạch mà bọn họ đang tìm, dựa vào mùi vị nồng đậm thế này, có thể đoán ra số lượng tuyệt đối không ít.
Những tảng đá bị tạc nổ ở phía trên tiếp tục trượt xuống núi, mặc dù mọi người đang hoảng loạn, nhưng dưới sự chỉ huy của Giả Tuấn Tài, bọn họ cũng không ngừng tập hợp lại, họ biết có chạy trốn đến chỗ khác cũng vô dụng, bây giờ chỉ có hai người này mới có thể bảo vệ được họ.
Những người phía trên cho rằng sớm muộn gì cũng có lúc bọn họ không thể chịu đựng được nữa, nhưng qua rất lâu mà lá chắn vẫn không biến mất, cho dù bên trên tấm chắn màu vàng đều chất đầy đá, thì độ cao của nó vẫn không thay đổi.
Thuốc nổ vốn có đều đã dùng hết, mấy người phía trên cuối cùng cũng luống cuống, Bùi Hiển Chương chôn thuốc nổ ở đây cũng chỉ là để đề phòng, mấy người này thấy Bùi Hiển Chương đã chết, biết rằng nếu bị bắt được cũng sẽ không gặp được chuyện tốt gì, nên muốn giết tất cả mọi người, nhưng bây giờ đột nhiên lại có hai dị năng giả xuất hiện phá vỡ toàn bộ kế hoạch, không những không có ai chết, mà thậm chí dị năng của hai người này còn chưa có sử dụng hết.
Những người này không rảnh lo vì sao lại xuất hiện mùi vị kỳ lạ gì cả, đều vội vàng bỏ chạy.
Đến khi động tĩnh trên đầu đã yên ổn, Giả Tuấn Tài dùng dị năng nhìn thấy người trên đỉnh núi chạy trốn, Lâm An và Thẩm Tu Trạch dở bỏ kết giới, dồn những tảng đá chồng chất vứt qua một bên.
Sau đó họ nhanh chóng đi về phía đỉnh núi, nếu có một lượng lớn thiên thạch, vậy mục đích chuyến đi thám hiểm lần này của họ đã đạt được rồi.
Tiểu Phúc nhìn thấy chủ nhân của mình chạy, nó cũng vội vàng chạy theo.
Ngọn núi này rất cao và dốc, con đường duy nhất vừa rồi đã bị phá hủy trong vụ nổ, Thẩm Tu Trạch và Lâm An chỉ có thể đi bộ lên trên, may mắn là bọn họ có thể lợi dụng dị năng, đi lên cũng không khó lắm, chỉ là tốn chút thời gian.
Giả Tuấn Tài ngửi thấy mùi, đoán được bọn họ muốn đi làm gì, hiện tại trong căn cứ như rắn mất đầu, hắn cần phải ở lại cùng mọi người vượt qua cửa ải khó khăn này, cho nên hắn và các bạn của mình ở lại căn cứ, bắt toàn bộ thuộc hạ của Bùi Hiển Chương lại, sau đó kiểm kê vật tư có trong căn cứ.
Chỉ là trong quá trình kiểm kê, hắn phát hiện vật tư trong căn cứ cũng không có nhiều, vốn dĩ hắn còn tính cho mọi người ăn một bữa no trước để tích góp sức lực, rồi lại cùng nhau xem xét những chuyện kế tiếp, nhưng bây giờ tất cả đồ ăn gộp lại tính ra cũng không đủ cho một tháng.
Đối mặt với tình huống như vậy, hắn chỉ cảm thấy sứt đầu mẻ trán, nhưng nhìn bộ dáng gầy yếu của mọi người như giây tiếp theo có thể ngất xỉu ngay được, hắn vẫn quyết định để mọi người ăn no trước rồi tính tiếp, còn vật tư, sau đó lại nghĩ cách vậy.
Khi Lâm An và Thẩm Tu Trạch đang đi lên núi, một số lượng lớn tang thi bị giam ở di tích dưới lòng đất trong thành phố đột nhiên nổi loạn, vốn dĩ chúng nó đang an tĩnh sống trong bóng tối, không thể ngửi thấy mùi thức ăn, chỉ có vô số đồng bạn vây quanh nhau, ngươi dẫm ta, ta dẫm ngươi, chỉ là đột nhiên có một mùi thơm ập tới, thấm vào trong tàn tích dưới lòng đất.
Mùi hương này khơi dậy sự đói khát của lũ tang thi, tất cả tang thi bắt đầu tìm kiếm nơi phát ra mùi thơm.
Chúng nó di chuyển về một hướng, nếu có chướng ngại vật phía trước, chúng nó sẽ tông thẳng vào đó, nếu một tang thi không thể đâm ngã được, vậy thì hai con, ba con, vô số con......
Liên tục có xác tang thi vặn vẹo nằm trên mặt đất, bị những con tang thi khác dẫm lên, chúng nó không có thần trí, không hiểu được lợi hoặc hại, không nhìn thấy trở ngại, chỉ có mùi hương kia chỉ dẫn chúng nó không ngừng tới gần.
Lực đánh của vô số tang thi nổi loạn rất mạnh, thậm chí trong đó còn có tang thi đặc thù có lực tấn công vượt xa tang thi bình thường, những di tích này đã được năm tháng rửa tội qua, cuối cùng không thể chống lại được đám tang thi này, mặt tường bị phá vỡ, tang thi chen chúc ra ngoài.
Bên trong thành phố vẫn còn vài người sống sốt, bởi vì các loại nguyên nhân nên trốn tránh ở chỗ này, bọn họ là những người đầu tiên phát hiện ra đại quân tang thi, lúc những người này đang hoảng sợ nghĩ rằng mình sẽ không sống được bao lâu thì lại thấy chúng không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, mà chỉ đi về cùng một hướng.
Mấy người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã phát hiện hướng mà chúng đang đi chính là tới căn cứ.
Bởi vì khoảng cách quá xa, người bên trong căn cứ còn chưa biết được sắp có một mối nguy cơ lớn đang ập đến với bọn họ.
Lâm An đang leo núi, như cảm giác được gì đó cậu liền nhìn về phía thành phố, nhưng khoảng cách quá xa, cái gì cậu cũng không thấy được.
"Có chuyện gì vậy?" Thẩm Tu Trạch hỏi.
Lâm An: "Em không biết, tóm lại chúng ta đi nhanh lên, em cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó."
Thẩm Tu Trạch nhìn theo tầm mắt của Lâm An, im lặng một lát rồi đột nhiên nói: "Chắc những con tang thi kia cũng có thể ngửi thấy được mùi hương đấy."
Lâm An trừng mắt: "Không thể nào."
Khoảng cách xa như vậy, hơn nữa còn ở dưới lòng đất, nếu như ngửi thấy được chắc chắn sẽ có bạo động, cậu hiểu thiên thạch có sức hấp dẫn với tang thi như thế nào nhất.
Sau đó hai người bước chân nhanh hơn, chuẩn bị nhanh chóng bỏ thiên thạch vào trong không gian, ngăn chặn sự lan tỏa của mùi hương.
Không lâu sau, cả hai đã lên tới đỉnh núi, vốn dĩ là một đỉnh núi cao giờ lại trở nên hỗn loạn, đầy đá vụn không nhìn ra được hình dạng vốn có của nó nữa, ở trong đống hỗn độn này, khối đá màu đỏ được ánh mặt trời chiếu rọi rất dễ nhìn thấy, ngoài những mảnh nhỏ bị tạc nổ văng ra, phần lộ của thiên thạch đỏ nằm trong núi có kích thước tương đương với cỡ một Tiểu Phúc lớn.
Thiên thạch rơi trên đỉnh núi, độ nóng cực cao khiến nó khảm vào trong núi, không biết vì nguyên nhân gì mà không bị lộ ra chút mùi hương nào, nếu không phải có người nổ núi, có khi bọn họ sẽ bỏ lỡ khối thiên thạch này.
Lâm An mang theo Tiểu Phúc đến, thử cố gắng lấy khối thiên thạch đang khảm sâu vào trong núi ra bỏ và trong không gian, Thẩm Tu Trạch thì nhặt những mảnh thiên thạch nhỏ vụn rơi rải rác xung quanh lại, tất cả chúng đều rất quý giá, dù là viên nhỏ nhất cũng có thể mang lại tác dụng cực lớn.
Không gian của Tiểu Phúc không lớn bằng Ô Đóa, đã sớm bị nhét đầy đồ vật, chỉ là bây giờ nhà xe đang ở trong căn cứ, cho nên vẫn còn chút không gian, vừa lúc có thể thu viên thiên thạch này vào.
Mặc dù hai người đều rất nhanh nhẹn, nhưng diện tích của đỉnh núi này quá lớn, sau khi nổ mạnh thì thiên thạch cũng bị văng đi rất xa, muốn hoàn toàn thu thập được hết cũng mất rất nhiều thời gian, chờ đến khi bọn họ nhặt hết thiên thạch, kiểm tra không còn lưu lại chút mùi hương nào, lúc này mục đích chuyến đi thám hiểm của bọn họ cuối cùng cũng hoàn thành.
Mà đám tang thi đi được nửa đường theo mùi hương của thiên thạch, đột nhiên mùi hương đó lại biến mất, như thể chưa từng xuất hiện trước đó, đội quân tang thi đen nghìn nghịt trở nên hỗn loạn, giống như con ruồi mất đầu, không biết phải làm gì tiếp theo.
Nhưng ngay sau đó, đàn tang thi khổng lộ lại tiếp tục đi về phương hướng trước đó.
Mùi hương của thiên thạch đã biến mất, nhưng trong căn cứ có rất nhiều người, mọi người tập hợp lại với nhau, cũng giống như một tấm biển chỉ dẫn sáng ngời.
Bữa ăn ngon mỹ vị đã không còn, những con tang thi bụng đói kêu vang này tất nhiên sẽ không chê cháo trắng rau xào rồi.
Đến khi Giả Tuấn Tài phát hiện dị thường, thì khoảng cách của đàn tang thi tới căn cứ chỉ còn khoảng 5km.
Thời điểm bị đuổi bắt, hắn lúc nào cũng quan sát những chuyện động xung quanh, nhưng hiện tại kẻ thù đã chết, còn có rất nhiều người cần phải chăm sóc, cho nên hắn vô thức hạ thấp cảnh giác, bây giờ mới phát hiện ở khoảng cách không xa có một đội quân tang thi.
Nơi duy nhất có nhiều người như vậy quanh đây chỉ có thành phố này, vậy những tang thi này đều chạy ra khỏi thành phố dưới lòng đất sao?
Rõ ràng đã trôi qua lâu như vậy, những con tang thi này cũng không xuất hiện, sao lại cố tình xuất hiện vào lúc này chứ?
Khoảng khắc nhìn thấy lũ tang thi, mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ròng, phản ứng đầu tiên của hắn là đi tìm hai người kia cầu cứu, nhưng lúc lấy lại tinh thần hắn mới nghĩ tới, dựa vào cái gì đối phương phải giúp hắn chứ?
Đánh bại Bùi Hiển Chương là vì hắn dùng tin tức của thiên thạch trao đổi, nhưng bây giờ hắn không có lợi thế nào cả, cho dù hai người kia sẵn sàng giúp đỡ bọn họ vô điều kiện, nhưng nhiều tang thi như vậy sao hai người họ có thể đánh thắng được.
Bây giờ chạy trốn cũng không kịp nữa rồi, một đám người gầy gò hốc hác sao có thể chạy thoát khỏi đám tang thi không biết mỏi mệt chứ.
Giả Tuấn Tài nhìn hai người đi xuống núi, ngọn lửa trong mắt dần dần tắt đi, cả người lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn không biết phải làm sao để nói cho mọi người biết chuyện này, cũng không biết phải làm gì bây giờ.
Lâm An rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, cậu lập tức chú ý tới ánh mắt kỳ lạ của Giả Tuấn Tài, rõ ràng là đã báo được thù rồi, nhưng sắc mặt của hắn lại vô cùng tái nhợt, vẻ mặt tuyệt vọng, như thể đã nhìn thấy ngày tận thế.
Nhưng bây giờ đã là tận thế rồi.
Lâm An tránh đi tầm mắt kia, nhưng lại nghĩ tới cái gì, lại chậm rãi nhìn về phía Thẩm Tu Trạch.
Thẩm Tu Trạch: "Thật sự tới? Phiền phức."
Thần sắc của Giả Tuấn Tài đã nói lên hết thảy.
Thẩm Tu Trạch chậc một tiếng: "Còn bao lâu nữa thì tới đây?"
Giả Tuấn Tài không biết đối phương đang hỏi cái gì, ánh mắt dại ra, khó hiểu.
"Tang thi còn bao lâu nữa thì tới đây?"
Sao bọn họ biết tang thi sắp tới đây? Không kịp nghĩ rõ vấn đề này, Giả Tuấn Tài lập tức nói: "Cách nơi này còn 5km, dựa theo tốc độ của tang thi, chắc tầm cỡ một tiếng là đến."
Lâm An nhìn vào những người khác, ngoại trừ thuộc hạ của Bùi Hiển Chương, tinh thần và thân thể của mọi người đều rất mỏi mệt, không thể để tang thi tiến vào nơi này.
"Các cậu đi đâu vậy?" Giả Tuấn Tài nhìn phương hướng mà bọn họ rời đi, lập tức truy hỏi.
"Đi đánh tang thi." Thẩm Tu Trạch thuận miệng nói.
Giả Tuấn Tài lộ ra vẻ mặt giãy giụa, sau đó hắn hít sâu một hơi rồi nói: "Tang thi ở bên ngoài rất nhiều, hầu như tất cả tang thi trong thành đều ở đó, chỉ có hai người các cậu, đi cũng là chịu chết thôi, vẫn nên thừa dịp lúc này trốn đi đi."
Đột nhiên Lâm An lại hỏi: "Vậy còn các cậu, các cậu nhiều người như vậy, lại không có đủ phương tiện di chuyển, thể lực của mọi người lại không đủ, căn bản trốn không thoát đâu."
Hắn biết, nhưng nếu sớm muộn gì cũng phải chết, còn không bằng để một số ít người chạy thoát được, Giả Tuấn Tài cắn chặt răng, qua một lúc lâu mới kiên quyết nói: "Tôi sẽ cùng những người khác chiến đấu ngăn cản tang thi, trong căn cứ này còn có mười mấy đứa trẻ, có thể làm phiền hai người lúc rời đi thì mang theo bọn chúng hay không, chờ đến khi không có tang thi đuổi theo nữa, các cậu cứ để chúng ở nơi hoang dã, bọn chúng sẽ tự sống sót, cầu xin các cậu."
Đây là cách tốt nhất mà Giả Tuấn Tài có thể nghĩ ra được.
Đa số người của bọn họ đều ở chỗ này, cho dù tang thi có chạy tới đuổi bắt mười mấy người, thì số lượng cũng sẽ không quá nhiều, dựa vào năng lực của hai người này cũng đủ để đối phó, chỉ cần có thể để mấy đứa nhỏ sống sót là được rồi, ít nhất thành phố của bọn họ cũng sẽ không bị xóa sổ hoàn toàn.
Lâm An biết đây là suy nghĩ thật lòng của đối phương, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để chết.
Thẩm Tu Trạch: "Con cháu của các cậu, thì các cậu từ mình chăm sóc đi."
Nói xong, hắn tiếp tục đi ra bên ngoài căn cứ, Giả Tuấn Tài vốn định ngăn bọn họ lại, dù sao thì hai người cũng là ân nhân của hắn, hắn không thể trơ mắt ra nhìn hai người họ đi chịu chết được, nhưng vừa mới đi được một bước, đã bị một khối băng bỗng nhiên xuất hiện ngăn cản.
"Cậu đi chăm sóc những người khác đi, nếu thật sự không yên tâm thì có thể dùng dị năng để nhìn, chúng tôi sẽ không mạo hiểm." Lâm An cười với đối phương, sau đó cùng Thẩm Tu Trạch rời đi.
Giả Tuấn Tài bị ngăn lại, nhìn bộ dáng như đã nắm chắc của họ mà cũng có chút tin tưởng, nhưng hắn dùng dị năng nhìn thấy tang thi vô số không thể đếm hết được, thì lập tức thấp thỏm, tâm tình phức tạp vô cùng.
Tiểu Phúc không ở lại căn cứ, chủ yếu là tên nhóc này có bị bỏ lại thì chắc chắn cũng sẽ lẻn ra ngoài, còn không bằng để nó ở bên cạnh.
Hai người đi về phía tang thi, chẳng mấy chốc đã cảm nhận được sự tồn tại của tang thi, số lượng rất nhiều, Lâm An bịt mũi đầu tiên. Đám tang thi này ở dưới lòng đất thời gian rất lâu, mùi tanh hôi ban đầu bị lên men lại càng khó ngửi hơn nữa, Lâm An đã không thể dùng lời nói để hình dung được cái mùi này là gì, cậu cảm giác đôi mắt của mình cũng có chút khó chịu, quá nồng rồi.
Thẩm Tu Trạch nhìn Lâm An chưa kịp gặp tang thi đã bị mùi hôi đánh bại, có chút buồn cười: "Em đứng ở bên cạnh anh đi, lần này để anh."
Hai người đều rất rõ thực lực của nhau, Lâm An chỉ có thể ủ rũ gật đầu.
Khi tang thi xuất hiện trong tầm nhìn, còn chưa kịp gào rống nhào lên, đàn tang thi chen chúc đã trở thành mồi lửa tốt nhất, ngọn lửa từ trong đàn tang thi bốc cháy, sau khi tia nắng mặt trời cuối cùng chìm vào đất, thì ngọn lửa này thắp sáng cả bầu trời đêm.
Đám tang thi đã lâu không được ăn, thân thể khô quắt làm tốc độ cháy càng nhanh, đội ngũ dày đặc như thế này trở thành khuyết điểm lớn nhất, cho dù tang thi có muốn chạy cũng không chạy được, tang thi vừa mới chạy ra khỏi phạm vi ngọn lửa lập tức bốc cháy.
Trong số tang thi còn có một ít tang thi đặc thù, muốn sử dụng dị năng của mình để rời đi hoặc dập tắt ngọn lửa, đều bị Lâm An đang bịt mũi từ xa xử lý sạch sẽ.
Ngọn lửa báo trước cái chết bao trùm tất cả lũ tang thi, thậm chí chúng còn chưa kịp phản kháng, đã bị thiêu chết.
Giả Tuấn Tài đem chuyện tang thi tấn công nói cho mọi người, mọi người đều cảm thấy hai người kia không thể chống đỡ được nhiều tang thi như vậy, mặc dù bọn họ khá yếu ớt, nhưng cũng không thể bỏ mặc hai người kia ngăn cản tang thi cho họ, rồi lại tự mình chạy trốn.
Dù sao sau mạt thế, có thể sống lâu thêm một ngày thì một ngày, còn không bằng cùng nhau chết trên chiến trường.
Nhưng mà chờ đến khi những người này cầm vũ khí, thở hồng hộc chạy tới, đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người.
[ Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt khắp nơi hoang dã, biến cả bầu trời thành màu đỏ rực, tiếng gào thét đinh tai nhức óc của tang thi, không khí nóng bức ập tới, dường như có thể ngửi được hơi thở chết chóc, nhưng hai người kia lại đứng ở bên ngoài ngọn lửa, thờ ơ nhìn xuống hết thảy mọi thứ.
Giật mình tỉnh lại, những người nhìn thấy cảnh tượng này không thể phân biệt được họ chỉ là hai nhà thám hiểm tình cờ đi ngang qua đây, hay là vị thần cứu vớt chúng sinh.]
Đây là lần thứ hai Lâm An và Thẩm Tu Trạch đến thành phố này sau vài năm, họ nhìn thấy dòng chữ này dưới bức tượng vàng của hai người trong viện bảo tàng, mà Tiểu Phúc cũng được điêu khắc cùng hai người, ở ngay dưới chân họ.
Sau khi quét sạch tang thi, Thẩm Tu Trạch thuận tiện khôi phục vàng cắt lát về trạng thái ban đầu, chỗ vàng này vốn là dùng để điêu khắc các anh hùng qua các thời kỳ khác nhau trong thành phố, cuốn sách Lâm An lấy từ thư viện tình cờ có phần giới thiệu và hình ảnh liên quan về tượng vàng, nên Thẩm Tu Trạch dứt khoát giúp bọn họ khôi phục lại chỗ tượng vàng đã bị mất.
Những người ở căn cứ nói lời cảm ơn với vẻ mặt phức tạp, mặc dù quả thực họ đã khôi phục được tượng vàng, nhưng bức tượng vàng trước đó của họ tương xứng với người thật, chứ không chỉ có 20cm!
Chỉ là nhìn gương mặt kia của Thẩm Tu Trạch, không ai dám nói lời này với hắn, người ta đã giúp đỡ nhiều như vậy, tượng vàng nhỏ đi thì nhỏ thôi, vừa lúc có thể tiết kiệm được rất nhiều vàng, cũng dễ vận chuyển hơn.
Sau khi sửa chữa xong thì Thẩm Tu Trạch phát hiện còn thừa rất nhiều vàng, chỉ là không sao cả, dù sao cũng chẳng ai nói gì, hắn cũng lười sửa lại.
Mà sau khi Tiểu Phúc bỏ thiên thạch vào trong không gian thì không thể bỏ thêm những đồ vật nào khác nữa, nhà xe của họ cũng không thể bỏ vào được.
Dù sao chuyến đi lần này cũng đã kết thúc, bọn họ tìm đủ thiên thạch rồi, chặng đường kế tiếp chính là đi lại đường cũ, cho nên Lâm An lấy đồ ăn ở trong không gian ra, để lại cho căn cứ.
Đồ ăn thì có thể tìm, nhưng nhà xe chỉ có một chiếc như vậy thôi.
Thức ăn lấy từ trong không gian của Tiểu Phúc có thể giúp bọn họ chống đỡ thêm được một thời gian nữa, vừa lúc có thể giải quyết được nhu cầu cấp thiết bây giờ của mọi người.
Số vàng còn dư thì được làm thành tượng vàng cho các dị năng giả đã hy sinh sau mạt thế, đồng thời họ cũng làm tượng vàng cho Lâm An và Thẩm Tu Trạch, vì thức ăn được lấy ra từ không gian của Tiểu Phúc đã giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn, thế là Tiểu Phúc cũng được làm một cái.
Bùi Hiển Chương vẫn luôn muốn làm một bức tượng vàng cho mình, kết quả đến chết cũng không làm được, nhưng một con chó ngốc dễ thương lại được làm một bức tượng vàng, còn đặt vào viện bảo tàng để mọi người tham quan, không thể không nói cũng là một loại châm chọc.
Vài năm sau, Lâm An lại đến thành phố này, thành phố đã lấy lại được sức sống, nhưng khi nhìn thấy bức tượng của mình trong viện bảo tàng, cả người Lâm An cứng đờ.
Luận về một người có chứng sợ xã hội được làm thành tượng vàng đặt trong bảo tàng để mọi người đến tham quan là cảm giác thế nào.
Xấu hổ, thật sự quá xấu hổ rồi!