Mấy người Lâm An đi tới đâu đều sẽ bị ánh mắt của những người khác tẩy lễ, Lâm An đi sát phía sau Thẩm Tu Trạch, như muốn hóa thành cái bóng của hắn.
Người ở đây đều mặc quần áo rất dày, mặc dù không có khoa trương giống như Từ Phóng, nhưng cũng xem như là được trang bị đầy đủ.
Âu Dương Đông phát hiện người dân của thành Băng Tuyết có làn da thiên về màu trắng, hoặc là phải nói, màu tóc, màu mắt của họ đều nhạt hơn một ít, đứng cùng bọn họ xác thật khác biệt rất lớn.
Trong mắt những người này không có ý xấu gì, có thể họ chỉ tò mò mà thôi, tuy nhìn họ có hơi gầy một chút, nhưng tinh thần thì có vẻ khá tốt.
Thẩm Tu Trạch dẫn mọi người tới một căn gác xếp hai tầng, nhìn như đã lâu rồi không có người ở, ngoài cửa sổ và trên vách tường đều bị đóng một lớp băng thật dày, cửa cũng bị đóng băng.
Âu Dương Đông: "Nơi này là?"
"Ngôi nhà tôi mua trước khi mạt thế tới." Trong nhà không có dấu vết bị người khác sử dụng, Thẩm Tu Trạch phá băng trên cửa, sau đó lấy chìa khóa từ trong ba lô ra.
"Lão đại, anh vẫn còn giữ chìa khóa luôn hả?" Từ Phóng còn tưởng Thẩm Tu Trạch sẽ dùng chân phá cửa, dù sao thì sau khi mạt thế tới, có rất nhiều người sẽ đi cạy cửa một căn nhà trống rồi vào đó ở, có chìa khóa hay không cũng không có tác dụng gì lớn, ai mà ngờ lão đại của mình còn giữ chìa khóa chứ.
Thẩm Tu Trạch không thèm nói lời vô nghĩa với hắn, bởi vì chìa khóa không dùng được, bên trong ổ khóa bị đóng băng luôn rồi.
Lâm An lén lút ló đầu ra nhìn thoáng qua, băng trong ổ khóa lập tức biến thành dòng nước chảy đi.
"Cảm ơn." Thẩm Tu Trạch có thể dùng dị năng hệ hỏa của mình để hòa tan băng, nhưng Lâm An đã chủ động giúp đỡ, hắn cũng sẽ không từ chối, ở một nơi xa lạ như thế này, có thể tìm một ít việc cho Lâm An làm, thì cậu cũng sẽ bớt khẩn trương, lo lắng hơn.
Mọi người mở cửa đi vào, các vật dụng trong nhà đều bị kết băng, nhìn qua giống y như cái hầm băng, Lâm An lập tức dùng dị năng để quét dọn vệ sinh.
Những người khác cũng bắt đầu lau chùi, bà Ô được đặt ngồi trên một chiếc ghế đã được lau khô sạch sẽ, tầm mắt của bà nhìn quanh bốn phía, trong mắt mang theo vẻ khó hiểu, dường như bà đang nghĩ xem nơi này là nơi nào.
Thẩm Tu Trạch đi đến trong góc phòng mở máy sưởi lên, đợi một lúc vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, không biết là do mạt thế xảy ra nên thiết bị sưởi ấm ngừng hoạt động, hay là do đường ống có vấn đề, nếu chỗ này không có máy sưởi thì căn nhà này quả thật giống như hầm băng, căn bản không ở được.
Lúc mấy người họ đang quét dọn, bỗng nhiên bên ngoài có người gõ cửa.
Sau khi Thẩm Tu Trạch mở cửa, bên ngoài có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác độn bông chắp vá, khuôn mặt đỏ bừng lên vì lạnh, mái tóc ngắn màu vàng nhạt bị gió thổi bay có chút lộn xộn, cô nhìn vẻ mặt không có biểu tình gì của Thẩm Tu Trạch mà ngượng ngùng cười: "Chào cậu, cậu còn nhớ tôi không? Tôi là Jenny, hàng xóm của cậu, năm ngoái chúng ta đã gặp nhau rồi."
Thẩm Tu Trạch hoàn toàn không có ấn tượng gì về cô: "Có chuyện gì?"
Jenny xoa xoa cái mũi đỏ lên của mình, nói: "Thì là, tôi thấy hôm nay cậu vừa mới từ bên ngoài trở về, chắc là còn chưa biết được những quy định hiện tại của thành phố, vì là hàng xóm của nhau nên tôi muốn giúp đỡ cậu một chút, tôi nói cho cậu nghe thì cậu không cần phải đi khắp nơi để tìm hiểu nữa."
Thẩm Tu Trạch đánh giá cô một chút, đôi mắt phượng sắc bén đen như mực, như có thể nhìn thấu được lòng người, mãi cho đến khi Jenny không được tự nhiên mà khẽ nhúc nhích, hắn mới nói: "Có thể, đứng đây nói đi."
Hoàn toàn không có ý muốn mời cô đi vào.
Dường như Jenny cũng không để ý tới, vô cùng nhiệt tình kể các loại quy tắc sinh tồn ở trong thành Băng Tuyết sau khi mạt thế tới.
Về hệ thống sưởi, vốn dĩ được cung cấp quanh năm đã bị cắt từ lâu, nếu như muốn trong nhà ấm áp một chút thì có thể lấy vật tư trao đổi với dị năng giả hệ hỏa, bọn họ có thể đun nước nóng trong đường ống dẫn, nhưng mỗi lần chỉ có thể sử dụng được một ngày mà thôi.
Người nghèo không có vật tư có thể đi đến nơi ở của phó thành chủ ở trung tâm thành phố, phó thành chủ biến thành tang thi đã bị giết chết, nơi hắn ở bị thành chủ làm nơi công cộng, bên trong vẫn cung cấp hệ thống sưởi, chỉ là muốn đi vào đó ở thì phải làm đủ số lượng công việc, khi có tang thi tấn công, anh có thể làm việc tùy theo khối lượng công việc và mức độ nguy hiểm, đồng thời dựa vào đó để quyết định xem anh có thể ở đó được bao lâu.
Những dị năng giả có thể đến thành phố để tìm việc làm, đặc biệt là những dị năng giả hệ hỏa và hệ thực vật, họ rất nổi tiếng trong thành phố và được nhận đãi ngộ rất cao, những dị năng giả khác thì dựa vào khả năng tấn công mà cũng nhận được đãi ngộ tốt.
Về lương thực, người thường sẽ được cung cấp hai bữa ăn một ngày, nhưng mà tất cả đều là bánh mì khô, chỉ có thể ăn được lửng bụng.
Tang thi triều thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, có đôi khi vài ngày đều gió êm sóng lặng, cũng có đôi khi một ngày có đến vài lần, có rất nhiều loài động vật biển lớn nhỏ, chỉ là dựa vào mê cung bên ngoài thành Băng Tuyết cũng có thể ngăn cản được một thời gian.
Bên trong thành có phát minh ra một loại thuốc, khi hòa tan vào trong nước rồi đổ trực tiếp vào con đường mê cung, nước sẽ chảy dọc theo con đường, chỉ cần nó tiếp xúc với tang thi các loại thì thân thể của chúng đều sẽ bị ăn mòn, có một số loại cá nhỏ còn trực tiếp hóa thành một bãi máu loãng, cho dù cá lớn có thể tìm được đúng cửa ra của mê cung thì khi tới gần cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, dị năng giả có thể nhẹ nhàng giết chết chúng nó.
Thuốc sẽ không ăn mòn bề mặt băng, hơn nữa sau khi được làm lạnh còn gia tăng độ dày của băng, cứ như vậy lần sau cá tang thi đột kích lần nữa và tiếp xúc với lớp băng làm từ thuốc, thì tốc độ tiến về phía trước của chúng sẽ bị chậm lại.
Mà người thường muốn nhận được vật tư, phần lớn đều chọn việc ra bên ngoài dọn dẹp xác tang thi và lau rửa vết máu trên băng sau khi tang thi triều kết thúc.
Những tin tức này rất kỹ càng, tỉ mỉ, Thẩm Tu Trạch thấy cô nói xong, mới đột nhiên hỏi: "Cô biết bây giờ có thể mua thuyền ở chỗ nào không?"
Jenny sửng sốt một chút: "Thuyền? Vì sao cậu lại muốn mua thuyền, bây giờ trên biển rất nguy hiểm, tất cả thuyền đều sẽ bị quái vật khổng lồ trong biển phá hủy."
"Chỉ cần nói cho tôi biết nơi nào có là được, hoặc là hiện tại trong thành có người nào làm thuyền không?"
"Cái này tôi cũng không biết, có rất nhiều thợ đóng thuyền giàu kinh nghiệm đã biến thành tang thi, những thợ đóng thuyền khác bây giờ cũng không làm nghề đóng thuyền nữa."
Thẩm Tu Trạch gật đầu, nhìn thấy Jenny lúng túng, co ro đứng ở đó, vẫn không có ý muốn rời đi.
"Cô muốn gì?" Thẩm Tu Trạch biết ý đồ của cô ta, dù sao thì trước đó lúc nói ra những tin tức này, cô cũng có nói qua tình huống của bản thân, chồng biến thành tang thi bị giết chết, mình là một người thường, còn có một đứa nhỏ, vì đứa bé còn quá nhỏ nên không thể rời khỏi mẹ, cho nên cô không đi ra ngoài thành để dọn dẹp xác tang thi được, cuộc sống trôi qua rất vất vả.
Jenny chà xát tay, trên mặt xấu hổ nở nụ cười: "Cho tôi một ít đồ ăn là được, lâu lắm rồi hai mẹ con chúng tôi chưa được ăn no."
Yêu cầu này cũng không quá đáng, Thẩm Tu Trạch để Ô Đóa lấy chút đồ ăn đến đây, mặc dù Từ Phóng vẫn luôn lau chùi dọn vệ sinh, nhưng lúc Jenny nói chuyện thì hắn càng đi tới gần hơn, tất nhiên là vẫn luôn nghe lén, lúc lấy đồ ăn, hắn nhanh chân chạy vào, chẳng mấy chốc lại mang theo một cái túi ra ngoài.
Jenny vui mừng khi thấy một túi đầy đồ ăn, cô không nghĩ tới sẽ có nhiều như vậy, cô liên tục cảm ơn không ngừng.
"Không sao." Từ Phóng hào phóng xua tay.
Đến khi Jenny vui mừng ôm đồ ăn rời đi, Thẩm Tu Trạch cười lạnh một tiếng, " Hào phóng nhỉ, cho nhiều như thế."
Từ Phóng không hiểu lắm, hắn phát hiện hình như lão đại không vui: "Đồ ăn của chúng ta chất đầy mấy cái xe tải cũng còn dư, hơn nữa mỗi ngày Đông tử đều sản xuất nhiều trái cây rau dưa như vậy, vẫn luôn cất giữ trong không gian, chỉ cho một túi đồ ăn thôi sẽ không có vấn đề gì chứ."
Hắn cảm thấy có rất nhiều tin tức hữu dụng, hơn nữa trong nhà đối phương khó khăn như vậy, còn có bạn nhỏ cần phải nuôi, có thể giúp được một chút thì nên giúp, chắc không có gì to tát đâu nhỉ.
Nếu đã cho rồi thì Thẩm Tu Trạch cũng không nói gì nữa.
Van sưởi được đóng lại, băng trong đường ống được hòa tan rồi đổ đầy nước vào, để Lâm An hoặc Thẩm Tu Trạch đun nóng nước, độ ấm của căn phòng lập tức cao lên, những cửa kính pha lê được lau chùi xong cũng dần dần xuất hiện hoa tuyết.
Chỉ cần bọn họ ở trong phòng, thì nhiệt độ vẫn luôn được duy trì.
Sau đó Thẩm Tu Trạch mang theo Âu Dương Đông ra ngoài để tìm thợ đóng thuyền, những người còn lại thì chăm sóc bà Ô.
Phòng bếp ở căn nhà này được trang bị rất đầy đủ, Ô Đóa và Từ Phóng đi vào bếp làm cơm chiều, Lâm An và Tiểu Phúc ở lại với bà Ô.
Trong phòng rất ấm áp, bọn họ đều cởi bớt quần áo dày trên người ra, bà Ô ngồi trên giường, mò mẫm tìm hoa văn trên ga trải giường, không nói lời nào.
Tiểu Phúc nằm trên mặt đất, hai chân trước nghịch một quả bóng màu xanh, nó tự chơi một mình.
Còn Lâm An thì đang xem sách, tủ sách của cậu ở thành Sơ Hi và cả những quyển sách mà cậu thu thập được đều ở trong không gian của Ô Đóa, bình thường lúc đi đường không có thời gian, bây giờ vì muốn tìm thuyền nên họ sẽ ở lại đây mấy ngày, vừa lúc không có việc gì cậu có thể đọc sách.
Bầu không khí trong phòng yên bình và tĩnh lặng, mãi cho đến khi cơm chiều làm xong, cũng vừa lúc Thẩm Tu Trạch quay về.
Bọn họ tìm được một thợ đóng thuyền, hơn nữa trong nhà đối phương còn có một con thuyền đang làm dở, chỉ cần tìm được những vật liệu còn lại thì khoảng một tuần nữa là có thể hoàn thành.
Mà những vật liệu còn lại đều được Thẩm Tu Trạch và Âu Dương Đông tìm đủ ở trong chợ mua bán, sau khi đưa hết cho thợ đóng thuyền, chuyện còn lại chính là chờ một tuần sau bọn họ có thể xuất phát rồi.
" Các anh không tốn tiền hả, không tốn vật tư luôn sao?" Từ Phóng bưng một mâm đồ ăn ra ngoài.
Âu Dương Đông nghe vậy, đắc ý nói: "Chúng tôi không cần dùng tới vật tư trong không gian luôn, những người đó chỉ cần đồ ăn thôi, tôi trực tiếp lấy hạt giống ra, sản xuất một đống rau dưa trái cây tại chỗ, những người đó đều nhìn đến ngây người, cậu có biết thợ đóng thuyền ở nơi đó dùng thứ gì để đổi thuyền không?"
Lâm An rất tò mò: "Dùng cái gì?"
Âu Dương Đông vươn hai đầu ngón tay lên: "Một cân dâu tây."
"Một cân dâu tây đã đổi được một con thuyền?" Từ Phóng cũng không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy.
Thẩm Tu Trạch lấy cơm ra khỏi nồi hấp,: "Cho dù là trước mạt thế, thì người ở thành Băng Tuyết có thể ăn được dâu tây cũng không có mấy, dù sao thì loại trái cây này rất khó trồng, cũng chỉ có người ở thành Sơ Hi mới có thể gieo trồng số lượng lớn, những nơi khác hoặc là không thể trồng được do môi trường địa lý, hoặc chỉ trồng được một số loại trái cây có thời gian ổn định."
Đặc biệt là tình huống bây giờ của thành phố, muốn ăn trái cây quả thật khó như lên trời.
Từ Phóng nhìn Âu Dương Đông đang đắc ý, nhịn không được mà mỉa mai: "Được được được, tôi ghi công lao cho anh, về sau tôi mời anh ăn cơm bùn do tôi làm ra nhé."
" Ai muốn ăn cái thứ đó chứ."
Rốt cuộc cũng nghe được một tin tức tốt, tìm được thuyền có nghĩa là họ có thể trở lại thành Bạch Trạch, có thể nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho bà Ô, mấy ngày nay trong lòng mọi người đều rất căng thẳng, cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút.
Lúc đang ăn cơm vui vẻ, chẳng bao lâu lại có người gõ cửa.
Từ Phóng chạy nhanh như chớp ra mở cửa, kết quả cửa vừa mở thì không thấy ai bên ngoài.
"Hả? Người đâu?"
Trong đầu Từ Phóng đầy dấu chấm hỏi, đang suy nghĩ có phải ai đó đùa giỡn hay không thì lại nghe thấy một tiếng gọi đầy sợ hãi.
"Chào chú."
Giọng nói từ bên dưới, hắn cúi đầu thì thấy một cậu bé.
Đứa nhỏ chừng bốn năm tuổi, đang ôm một cây gậy còn cao hơn cả mình, nhỏ giọng nói: "Mẹ của cháu bảo cháu qua đây tặng đồ ạ."
Từ Phóng hạ giọng nói: "Tặng cái gì vậy?"
Đứa nhỏ hít mũi: "Mẹ nói, mẹ được mọi người cho rất nhiều đồ ăn, nên muốn cháu mang cái này qua đây ạ."
Một cây gậy chống?
Không biết vì sao lại đưa một cây gậy qua đây, nhưng nhìn đứa nhỏ bị đông lạnh đến nỗi tai và mặt đều đỏ bừng, hắn vẫn để đứa nhỏ vào trong nhà trước.
Nhìn thấy Từ Phóng dẫn một đứa nhỏ đi vào, những người khác đều bỏ chén xuống, khó hiểu nhìn đứa nhỏ.
Chỉ có Lâm An cúi đầu, dùng tóc che khuất đôi mắt của mình, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại, chỉ cần có người xa lạ, Lâm An liền bắt đầu không được tự nhiên.
Ô Đóa: "Đây là con nhà ai thế ạ?"
Thẩm Tu Trạch nhìn mái tóc xoăn vàng nhạt của đối phương, đại khái cũng đoán được: "Mẹ của nhóc là Jenny?"
Đứa trẻ gật đầu, sau đó đưa cậy gậy về phía trước: "Mẹ nói, mẹ được mọi người cho rất nhiều đồ ăn, nhà của chúng cháu không có những đồ vật khác hữu dụng, nên muốn đưa cây gậy này cho bà dùng."
Mặc dù nhìn rất nhỏ, nhưng đứa trẻ này lại nói năng rất có trật tự, cũng rất rõ ràng.
Bà Ô ngồi trước bàn cơm nhưng không muốn ăn cơm, bởi vì bà nói bà ăn rồi, hai ngày nay, chuyện này đã xuất hiện khá thường xuyên, lúc ăn cơm bà cứ chắc chắn nói mình đã ăn rồi, đến lúc khác lại nói muốn ăn cơm, Ô Đóa cứ thế để lại một phần, chờ sau khi mọi người ăn xong thì mạnh mẽ dụ dỗ bà ăn cơm.
Bà Ô nghe thấy cây gậy này cho mình, bà ngẩng đầu nhìn qua, hừ lạnh một tiếng: "Tôi biết các người không có lòng tốt gì, chân của tôi không có què."
Khoảng thời gian này bà rất dễ cáu gắt và nổi giận, hơn nữa bà còn nghi ngờ mọi người muốn làm hại bà, những người khác đã quen rồi.
Nhưng đứa nhỏ thì ngơ ngác ôm lấy cây gậy, nước mắt lưng tròng.
Ô Đóa nhanh chóng đứng dậy đi tới lấy cây gậy: "Ngại quá, bà đang bị bệnh, chứ không phải cố ý hung dữ với em, gậy chống này chị sẽ nhận lấy, cảm ơn em."
Cậu bé rất ngoan, gật đầu đưa gậy cho chị gái trước mặt.
Lúc này Ô Đóa mới nhận ra cậu bé này rất gầy, trên má gần như không có miếng thịt nào, hơn nữa tai và tay đều bị nứt da, trông rất thảm.
Mà bởi vì đột nhiên bước vào một ngôi nhà ấm áp, bàn tay của cậu bé bắt đầu ngứa ngáy, bé lén lút cào cào vài cái liền chảy máu, nhìn càng thê thảm hơn, lúc phát hiện chị gái này đang nhìn tay của mình, bé nhanh chóng giấu bàn tay ra phía sau lưng.
Ô Đóa im lặng một lát, rồi để cây gậy qua một bên, sau đó dắt đứa nhỏ đến bên cạnh thoa thuốc cho tai và tay của bé.
Sau đó biết được cậu bé này chưa ăn cơm, họ còn lấy cho cậu bé một bát cơm, cậu nhóc từ chối, nhưng đôi mắt vì gương mặt không có thịt nên vô cùng to tròn kia có vẻ khát vọng nhìn chằm chằm vào chén cơm.
"Ăn đi ăn đi, ăn no thì mới cao lên được." Từ Phóng sờ đầu cậu bé.
Âu Dương Đông cũng lấy ra mấy quả dâu tây mà hôm nay hắn sản xuất ra đưa cho cậu bé: "Cháu tên là gì?"
"Chú ơi, cháu tên Nick." Cậu bé nhận quả dây tây, mặc dù bé chưa thấy qua quả này bao giờ, nhưng ngửi thấy mùi vị ngọt ngào của quả dâu tây cũng biết được là đồ ăn rất ngon, bỗng nhiên cậu bé ngẩng đầu lên nhìn về phía Âu Dương Đông: "Chú ơi, cháu có thể mang cái này về cho mẹ cháu nếm thử không ạ?"
Điểm này chọc đúng tử huyệt của Âu Dương Đông, hắn chớp đôi mắt có chút ướt của mình: "Cháu yên tâm, ăn xong sẽ còn có nữa, chú không thể hiếu kính mẹ mình, mẹ của cháu sống cũng không dễ dàng gì, cháu phải luôn luôn hiếu thảo với mẹ biết chưa."
Nick gật đầu, ngồi lên chiếc ghế mà Từ Phóng đưa cho bé, ngoan ngoãn ăn cơm, còn ăn quả dâu tây kia, Nick chưa từng ăn qua loại quả nào có vị chua chua ngọt ngọt như thế, nên bé lập tức thích quả dâu tây này, nhất định muốn để lại mang về cho mẹ ăn.
Cuối cùng, tất cả số cơm và đồ ăn còn dư, cùng với một ít trái cây mà Âu Dương Đông làm ra, với thuốc bôi trị nứt da, được bỏ vào trong ba lô của Nick, để nhóc mang về nhà.
Lúc Nick muốn ở lại đây ăn cơm, Lâm An đã lặng lẽ mang theo Tiểu Phúc trở lại lầu hai, chẳng bao lâu sau thì Thẩm Tu Trạch cũng đi lên theo.
Hai người đứng trên ban công nhỏ ở lầu hai, nhìn Nick vẫy tay chào tạm biệt với mọi người, sau đó đeo ba lô đi tới căn nhà cách vách không có đèn, yên tĩnh một cách đáng sợ.
Bên ngoài rất lạnh, nước nhỏ giọt đóng thành băng, chỉ là Lâm An và Thẩm Tu Trạch đều không sợ lạnh, đều đứng trên ban công đón gió.
Mà những người ở dưới lầu còn đang thảo luận về Nick, bọn họ đều cảm thấy đứa nhỏ này ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng.
Chỉ mới 4 tuổi thôi, chính là độ tuổi người ghét chó chê*, thì Nick lại sớm hứng chịu sự tàn khốc của thế giới này, mỗi ngày đều đói khát, nhìn thấy đồ ăn cũng có thể nghĩ tới mẹ, da bị nứt nẻ cũng không kêu đau tiếng nào.
*Có thể hiểu là độ tuổi quậy phá, nổi loạn, bướng bỉnh, không nghe lời.
Đúng là một đứa trẻ ngoan.
Mẹ của cậu bé cũng không dễ dàng gì, ở mạt thế mà không có dị năng, muốn nuôi một đứa nhỏ quả thật rất khó khăn.
Lâm An nghiêm túc lắng nghe, cậu cũng cảm thấy Nick rất tốt, nhưng cậu không biết nên ở chung với một đứa nhỏ như thế nào, cậu thật sự rất xấu hổ khi ở dưới đó.
Thẩm Tu Trạch hừ lạnh một tiếng.
"Sao vậy?" Lâm An nghiêng đầu hỏi.
"Hy vọng mấy ngày tiếp theo bọn họ còn có thể nói lời như vậy."
Lâm An chớp mắt: "Ý anh là Nick sẽ không chỉ đến đây một lần thôi à?"
"Làm người tốt khó lắm, cho nên anh thích làm người xấu hơn." Hắn không trả lời thẳng, nhưng lại như trả lời rồi.
Lâm An dịch qua bên cạnh một chút: "Em cảm thấy anh là người tốt."
Thẩm Tu Trạch cười: "Em phát thẻ người tốt cho anh hả?"
"Không phải, chỉ là em cảm thấy anh thật sự rất tốt."
Thẩm Tu Trạch sờ sờ gò má của Lâm An, khuôn mặt lạnh lẽo không có chút độ ấm nào, cơ thể tang thi không có nhiệt độ, nhưng hắn vẫn nắm tay cậu cùng nhau trở về căn phòng ấm cúng.
Chuyện của Nick vốn chỉ là một chuyện nhỏ, Thẩm Tu Trạch cũng không quản, dù sao thì bọn họ cũng chỉ ở đây một tuần, dù thế nào cũng không xảy ra vấn đề gì lớn được.
Ngày hôm sau Nick lại tới hai lần nữa, mỗi lần đều cầm theo đồ muốn tặng cho bọn họ, mọi người cũng nhiệt tình đón chào cậu bé.
Hôm sau cậu bé lại tới hai lần, nhưng lần này Từ Phóng có chậm chạp cỡ nào cũng thấy có điều gì đó không ổn, càng đừng nói tới người vốn nhạy bén như Ô Đóa và Âu Dương Đông.
Từ Phóng nhìn đống đồ mà Nick mang qua, cây gậy, thảm điện, bức vẽ của Nick, một cái áo khoác, và mũ mà Jenny tự làm. Nói thật, một chút thực dụng cũng không có.
"Mà tại sao mỗi lần cậu bé tới đều là lúc ăn cơm?" Từ Phóng hỏi một câu từ tận trong lòng.
Ô Đóa và Âu Dương Đông đều không nói gì, nhà Nick ở ngay bên cạnh, khi nào bọn họ nấu cơm thì đối phương đều biết rõ, lúc ăn cơm mang đồ qua tặng, còn để đứa nhỏ mang qua, một lần hai lần còn dễ nói, nhưng ba ngày liên tiếp, bộ coi bọn họ là cái căng tin à?
Bà Ô ngồi trên ghế cười lạnh: "Đồ ngu!"
Mặc dù mấy ngày nay bà Ô thường chửi bới vài câu vì bất mãn với bọn "bắt cóc" nhưng cũng không ai quan tâm lắm.
Hôm nay, xem như mắng đúng rồi.
Ô Đóa cúi đầu, Âu Dương Đông nhìn lên trần nhà, Từ Phóng ngồi ở một góc không nói lời nào.
Biết mình đuối lý, bọn họ cũng không thể nói gì hơn, ở trong mạt thế lâu như vậy rồi, cuối cùng vẫn không có tâm lý phòng bị gì cả.
"Được rồi, dù sao hai ngày nữa chúng ta cũng đi rồi, không cần phải để ý tới việc nhỏ này." Thẩm Tu Trạch thuận miệng an ủi một câu.
Đúng lúc này, lại có tiếng gõ cửa, Từ Phóng ngẩng đầu khó hiểu hỏi: "Hiện tại chưa tới giờ cơm mà?"
Vốn dĩ Lâm An đứng cách mọi người không xa, bây giờ đã bước lên bậc thang dẫn lên tầng hai: "Không phải Nick, bên ngoài có tới mấy người lận."
Nói xong, cậu liền chạy lên lầu.
"Ai tới vậy, là người quen của lão đại hả?" Từ Phóng khó hiểu đi mở cửa.
Bên ngoài đúng thật là không phải Nick, mà là năm người đàn ông, đứng đầu là một người chừng 50 tuổi, vẻ ngoài dịu dàng mà uy nghiêm, hơn nữa bốn người phía sau lại giống như vệ sĩ hơn, trông giống như một nhân vật lớn.
Quả nhiên, đối phương hơi mỉm cười, nói: "Chào cậu, tôi là thành chủ của thành Băng Tuyết."