Từ Phóng thấy không phải là họa do mình chọc ra, hắn lập tức vui vẻ khoái chí, đứng một bên nói: "Con đầy lông tròn vo này là loại động vật gì thế, chắc không phải nó nghĩ anh là mẹ của nó đấy chứ."
Cục lông nhỏ đi rất sát sao bên cạnh Âu Dương Đông, sắc mặt hắn đen thui, thật sự là hắn không biết vật nhỏ này theo phía sau hắn từ khi nào nữa, rốt cuộc là làm sao theo kịp hắn được vậy?
Với thể chất của Âu Dương Đông, lúc đi vào trong rừng rậm thì Thẩm Tu Trạch đã đoán được nhất định đối phương sẽ hấp dẫn các loại động vật kỳ quái rồi.
Nói nữa, nếu hắn mang Âu Dương Đông đi săn cùng, rồi cột đối phương ở nơi động vật thường xuyên lui tới, có phải sẽ dễ như trở bàn tay mà bắt được rất nhiều con mồi hay không?
Trong đầu Thẩm Tu Trạch lập tức hiện ra hình ảnh Âu Dương Đông bị cột vào trên cây, còn bên dưới là rất nhiều loại động vật bị rớt vào bẫy.
Ừm, có thể thử một lần.
Cục lông nhỏ kêu vài tiếng "pi pi", nó ngửa đầu lên nhìn Âu Dương Đông, cái miệng nhỏ màu vàng nhạt há lớn ra hết cỡ.
Âu Dương Đông: "Nó làm gì vậy?"
Bà Ô ngồi ở trên một tảng đá cười ha ha không ngừng, vỗ đùi nói: "Cậu không nhìn ra sao? Nó đói bụng, đang hướng về phía mẹ đòi ăn đấy."
"Nhanh chóng tìm thức ăn cho con kìa, để nó đói đến gầy nhom rồi, anh làm mẹ mà không có trách nhiệm gì cả." Từ Phóng trợn mắt nói bậy, rõ ràng tên nhóc màu xám kia vừa tròn lại vừa béo, cổ với bụng đều không thể phân biệt được, căn bản nhìn không ra chỗ nào gầy hết.
Chỉ có Ô Đóa là nói một câu thật lòng: "Chúng ta không giúp nó tìm mẹ sao? Hình như đây là một con non đi lạc thì phải."
Âu Dương Đông lập tức xoay người lại, nói: "Tôi đi về lại con đường lúc nãy tìm thử xem, nói không chừng có thể tìm thấy nơi ở của nhóc tổ tông này rồi trả về lại."
Thẩm Tu Trạch không có ngăn cản, chỉ nói một câu đừng đi xa quá.
Âu Dương Đông đi rất vội vàng, cục lông nhỏ phía sau lập tức lảo đảo đi theo.
Lâm An nhìn Âu Dương Đông đi xa muốn nói lại thôi, từ lúc tiến vào trong rừng, tóc mái của cậu đã được buộc cao lên, cho nên biểu tình trên mặt cậu đều có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
"Sao vậy, cậu muốn nói gì?" Thẩm Tu Trạch hỏi.
"Rất nhiều." Lâm An nỗ lực biểu đạt ý tứ của mình, "Cục lông, sẽ có rất nhiều."
Cậu đã nhìn thấy loại động vật này ở trên sách, lúc trưởng thành có thể cao tới hai mét, cả người đều là lông tơ màu trắng, suốt cuộc đời chỉ sinh sản duy nhất một lần, nhưng một lần này số lượng con non ít thì mười mấy con, nhiều thì mấy chục con, thậm chí cả trăm con, nếu đã có một con đi loanh quanh ở đây, thì chắc chắn các anh chị em của nó cũng đang ở gần đây.
Thẩm Tu Trạch còn chưa kịp hiểu rõ được ý tứ của Lâm An, thì phương hướng mà Âu Dương Đông vừa mới rời đi đột nhiên phát ra tiếng hét thảm thiết, ngay sau đó là bóng dáng Âu Dương Đông hoảng hốt chạy trở về.
Phía sau còn đi theo một đám cục lông nhỏ màu xám.
Một nhóc tổ tông còn chưa đưa về được, trái lại còn mang về thêm mấy chục con nữa.
Thẩm Tu Trạch: Rốt cuộc hắn cũng biết được Lâm An muốn biểu đạt cái gì rồi, đúng thật là rất nhiều.
Bởi vì những cục lông nhỏ này không có tính uy hiếp gì, ngay cả răng còn chưa có mọc đủ, cho nên dù tới một đống lớn, mọi người cũng chỉ đứng ở bên cạnh nhìn xem náo nhiệt.
Từ Phóng cười đến đau cả bụng: "Không phải để anh trả con non về à, đây là anh lấy hết cả ổ của người ta luôn hả."
"Tôi đi theo con đường lúc nãy thôi, tự nhiên một đám cục lông này lao ra đấy chứ, tôi thật sự là xui xẻo quá mà." Âu Dương Đông làm vẻ mặt như đưa đám nói.
Bà Ô xem náo nhiệt thế là đủ rồi, lúc này bà mới an ủi nói: "Không có gì đâu, đừng lo lắng quá, mẹ của đám nhóc này chắc là đang đi bắt mồi thôi, chờ lát nữa nó sẽ tìm tới đây, chỉ cần không làm bị thương con non, thì chúng nó đều sẽ không tấn công con người."
Một đám lông nhỏ tụ lại thành một vòng vây quanh Âu Dương Đông, hướng về phía hắn mà mở miệng, tiếng kêu non nớt, tha thiết chờ đợi được đút ăn.
Vẻ mặt Âu Dương Đông tuyệt vọng: "Đời trước tôi đã tạo cái nghiệp gì thế này."
Chỉ là đám nhóc này trông cũng rất đáng yêu, lúc đầu Âu Dương Đông còn không tình nguyện lắm, nhưng hắn nhanh chóng nhịn không được, cầm một con lên đặt ở lòng bàn tay, một cục lông nhỏ vừa vặn nằm gọn trong tay hắn, lông cả người nó đều xù hết lên, ấm vô cùng, xúc cảm cực kỳ tốt.
Từ Phóng nhìn mà thèm, hắn cũng ôm một con lên muốn chơi, chỉ là cục lông nhỏ này lại không hề ngoan ngoãn như ở trước mặt Âu Dương Đông, nó hướng về phía hắn mà kêu gào, vô cùng hung dữ, lông tơ vốn mềm mại lập tức trở nên cứng rắn, đâm vào tay rất đau m.
Từ Phóng lập tức thả cục lông nhỏ đâm người này xuống đất, lẩm bẩm trong lòng rằng vì sao mấy thứ này đều một cái so với một cái đều phân biệt đối xử như vậy, dù là người máy hay là nhóc tròn vo này, cứ nhìn thấy hắn thì làm lơ hoặc là tỏ ra ghét bỏ cực mạnh.
Rốt cuộc Âu Dương Đông có thể nở mày nở mặt trước Từ Phóng một lần, hắn cầm một nhóc lông xù màu xám, tràn đầy đắc ý mà làm mặt quỷ với Từ Phóng.
Chỉ là đắc ý chưa được bao lâu, mẹ của đám nhóc này tới rồi.
Một Cục lông trắng cao gần hai mét đi từ chỗ sâu trong rừng ra tới, trong miệng nó còn ngậm một con sâu xanh vừa mập vừa lớn vô cùng.
Nó đi theo mùi vị của các con non mà tới, người nó bị lông bao phủ, không nhìn thấy được tứ chi, khiến người ta cảm giác rằng nó lăn từ nơi khác lại đây, Cục lông trắng lớn này cũng không hề sợ người, nó đứng cách đó không xa nhìn Âu Dương Đông và các con non của mình.
Không bao lâu sau, có mấy con non phát hiện ra Cục lông lớn đằng sau, nó nhanh chóng lảo đảo chạy về bên cạnh mẹ mình, những cục lông nhỏ khác thì lại nhìn về phía Âu Dương Đông, sau đó lại nhìn về phía Cục lông lớn kia, trong lúc nhất thời chúng nó không phân biệt được đâu mới là mẹ của chúng, chỉ có thể bối rối đứng tại chỗ.
Nói ra thì, Cục lông lớn này cũng cao không kém bao nhiêu so với Âu Dương Đông, hơn nữa da của hắn còn trắng, lại cao lớn vạm vỡ, nhìn thoáng qua thì đúng là có cảm giác hao hao giống với Cục lông lớn kia, trách không được mấy nhóc con này sẽ nhận sai mẹ.
Ngay cả Cục lông lớn kia cũng nhìn chằm chằm vào Âu Dương Đông mà ngây ngốc, chỉ là cuối cùng nó vẫn bị tiếng kêu đói của nhóm con non hấp dẫn, lúc này mới nhanh chóng cúi đầu xuống, cho những con non ăn.
Con sâu xanh vừa dài vừa to kia bị Cục lông lớn xé thành vô số mảnh nhỏ, liên tục đút cho các con non của mình ăn, mà những cục lông nhỏ kia thì vừa kêu vừa mở miệng ăn thức ăn, rồi đi về phía dưới chân của mẹ mình.
Cục lông lớn cho con non ăn xong, nó ngậm một khối thịt sâu xanh đi về phía Âu Dương Đông vài bước.
"Chắc không phải là nó muốn cho tôi ăn đấy chứ." Âu Dương Đông nhìn khối thịt sâu kia, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ.
Thẩm Tu Trạch nói lời trêu chọc: "Nó xem cậu là bạn đấy, nó muốn cho cậu thức ăn, mau nhận đi, đừng lãng phí lòng tốt của bạn cậu."
Thân thể Âu Dương Đông ngửa ra sau, cố gắng không đụng vào khối thịt sâu kia, nhưng Cục lông lớn này rất cố chấp, cơ thể tròn vo của nó vẫn cứ hướng về phía trước đẩy tới.
Cuối cùng, Âu Dương Đông cũng nghĩ ra được cách, hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy khối thịt sâu kia, đút cho một nhóc lông xù bên cạnh, lúc này mới thoát khỏi vận mệnh phải ăn thịt sâu.
Sau đó, Cục lông lớn mang theo đống lông nhỏ lắc lư trở về ổ của chúng, trong lúc đó còn quay đầu lại mấy lần để nhìn Âu Dương Đông, trong lòng của Âu Dương Đông còn cảm thấy rất sợ hãi, hắn giấu mình sau thân cây, né tránh tầm mắt nhiệt tình của Cục lông lớn kia.
Có vài bé lông xù giống như đã nhận định Âu Dương Đông mới là mẹ của chúng, cho nên chúng cứ dán sát vào chân của hắn không chịu đi, cuối cùng Âu Dương Đông phải nhẹ nhàng ném trở lại về đám cục lông nhỏ đã đi xa kia.
Mấy cục lông nhỏ ấy bị đám anh chị em của mình vây quanh, lúc này mới cùng mẹ chúng quay trở về.
Mọi người xem náo nhiệt đủ rồi, bắt đầu chuẩn bị nồi để nấu cơm chiều, Thẩm Tu Trạch để những người khác ở tại chỗ này nghỉ ngơi, hắn mang theo Âu Dương Đông đi ra ngoài săn bắt.
" Gần đây có rất nhiều rau dại có thể ăn được, tôi miêu tả bộ dáng của chúng như thế nào, mọi người đi thu thập một ít đi." Bà Ô sống ở khu vực hoang dã một thời gian dài rồi, kinh nghiệm sinh tồn ở đây vô cùng phong phú, Từ Phóng và Ô Đóa nghe bà miêu tả xong thì đi xung quanh tìm được một mớ rau dại, mấy người bọn họ đều đi loanh quanh trong phạm vi có thể nhìn thấy lẫn nhau, cũng không đi quá xa, để tránh trường hợp phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn không kịp đối phó được.
Lâm An cũng đứng lên, cậu dắt theo Tiểu Phúc đi hái rau dại, tốc độ hiện tại của cậu vẫn còn rất chậm, dù là đi đường hay là cúi người, thoạt nhìn đều có chút chậm chạp, cho nên hái rau dại cũng không nhiều bằng người khấc.
Thảm thực vật xung quanh đây rất phong phú, hơn nữa đang đúng vào tháng tư, tháng mà rau dại tươi mới sinh trưởng, cho nên chỉ cần tìm được một cây, thì chắc chắn gần đó sẽ có một mảng lớn thực vật tương tự.
Bà Ô để Từ Phóng dùng dị năng làm một đống đất nhỏ, để chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm, bây giờ không có chỗ để lấy nhà xe ra, đồ ăn nhanh cũng phải cố gắng mà tích lũy lại để phòng ngừa cho bất cứ tình huống nào, vậy nên trong khoảng thời gian này bọn họ phải tìm thức ăn và nấu cơm ở trong rừng.
Một đống đất màu đen mang theo ẩm ướt được nhấc lên, bà Ô để Ô Đóa lấy đá cùng gạch ở trong không gian ra, làm thành một cái kệ bếp đơn giản.
Bà Ô nhặt một ít cành cây bị rớt xuống, thuần thục mà nổi lửa lên.
Lúc này, mấy người hái rau dại cũng đã trở về.
Ô Đóa lấy trong không gian ra một cái thau lớn, bò rau vào đó, Lâm An đang tính dùng nước để rửa rau, thì bà Ô cũng vừa lúc gọi Ô Đóa tới để lấy một ít gia vị khác.
Vì thế Ô Đóa bỏ thau xuống đất, đi qua chỗ bà mình trước, hỏi xem bà muốn lấy thứ gì.
Từ Phóng hái xong rau dại, liền nhanh chóng chạy tới chỗ Tiểu Phúc để chơi, hắn xoa xoa đầu Tiểu Phúc, lại xoa xoa mặt của nó, nhiệt tình vô cùng, mỗi ngày hắn đều làm như vậy, Tiểu Phúc cũng đã quen rồi.
Lâm An vẫn luôn đứng ở phía sau nhìn cái thau rửa rau, lúc Ô Đóa đang bận, cậu luôn đứng đằng sau loay hoay, chờ cho đến khi Ô Đóa bị bà Ô gọi đi, cậu nhanh chóng tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống bên cạnh thau rửa rau.
Lúc Ô Đóa quay lại, thì phát hiện bên trong đã thêm đầy nước, chỉ là rau dại trong đó bị thiếu hơn phân nửa.
Ô Đóa: Rau đâu?
Cô bé ngẩng đầu lên nhìn quanh, bà Ô đang thử xem làm thế nào mới đặt được cái chảo sắt ổn định, Từ Phóng vẫn còn đang chơi với Tiểu Phúc, chỉ còn mỗi Lâm An đứng cách đó không xa, quay lưng về phía cô bé.
Cả người đều toát ra một loại cảm giác chột dạ không nói nên lời.
Cô bé đứng dậy đi tới bên cạnh Lâm An, lúc này mới thấy một loạt rau dại được đặt ngay ngắn ở trên mặt đất: "Anh tiểu An, anh ở đây làm gì vậy?"
Lâm An nghiêng mặt qua, hơi hoảng hốt mà chỉ xuống đám rau dại trên đất nói: "Có độc."
"Có độc á?" Ô Đóa nhìn những cọng rau dại ở đó, đều là loại mà bà đã nói mà, nằm bò trên mặt đất, phiến lá thon dài hình răng cưa.
Cô bé suy nghĩ một lát, lại nói: "Ý của anh là, những loại rau này có độc, không thể ăn hả?"
Lâm An chỉ vào đống rau dại trên đất kia nói: "Có độc."
Sau đó cậu lại chỉ vào cái thau đựng rau dại ở cách đó không xa: "Không có độc."
Ô Đóa nhặt một cây rau dại ở trên đất lên, lại vớt một cây ở trong thau nước ra, hai loại rau này không khác nhau lắm, căn bản nhìn không ra.
Chỉ là, nếu Lâm An đã nói như vậy, thế thì khẳng định là chỗ nào đó có vấn đề.
Cô bé tiếp tục quan sát, còn bẽ gãy để nhìn thật kỹ, lần này rốt cuộc cũng phát hiện ra được chỗ khác nhau.
Rễ của những cây rau mà Lâm An bỏ xuống đất có màu hồng nhàn nhạt, lúc bẻ gãy thì sẽ chảy ra một loại chất lỏng màu trắng, nhưng những loại rau trong thau thì rễ của chúng màu trắng, lúc bị bẻ gãy cũng không có chảy chất lỏng nào cả.
Ô Đóa vội vàng đi tới trước thau nước rửa rau, quan sát cẩn thận từng cây một, cuối cùng cô bé phát hiện toàn bộ những cây rau dại trong thau đều không có độc.
Ô Đóa khiếp sợ nhìn về phía Lâm An, cô bé chỉ đi lấy đồ vật cho bà mất có mấy phút, trong thời gian ngắn như vậy, cậu lại có thể tách ra toàn bộ những loại rau có độc với không có độc.
"Anh Tiểu An, anh rất hiểu biết đối với những loại thực vật này sao?"
Lâm An lập tức lắc đầu, cậu chỉ biết sơ sơ thôi, chủng loại thực vật ở khu vực hoang dã rất nhiều, trước mắt, con người còn chưa biết được một nửa số thực vật trong hoang dã nữa, ở khu vực hoang dã có rất nhiều nơi mà con người thậm chí còn chưa từng đặt chân tới, cho nên những loại thực vật chưa từng gặp trước đây thật sự nhiều như lông trâu vậy.
Một đường đi tới đây, cậu đã phát hiện được loại thực vật mà mình không quen biết.
" Hai loại này giống nhau như thế, lúc em hái chỉ lo nhìn lá cây thôi, hoàn toàn không phát hiện được chúng khác nhau chỗ nào, nếu không có anh, lần này khẳng định là mọi người đều sẽ trúng độc." Ô Đóa cảm thấy vô cùng may mắn, cô bé cảm ơn Lâm An liên tục, sau đó để cậu đi nghỉ ngơi, còn mình thì rửa rau.
Khóe miệng Lâm An hơi cong lên, ý cười có chút thẹn thùng, cậu rất vui vì có thể giúp được mọi người.
Ô Đóa đứng trước mặt cậu nhìn mà sửng sốt, vốn dĩ không có tóc mái che khuất, khuôn mặt của Lâm An đã vô cùng đẹp rồi, lúc này cậu còn mỉm cười nhẹ nhàng như vậy, càng đẹp tới nỗi cô bé không dời nỗi mắt.
"Em, em đi rửa rau đây!" Cô bé lập tức cầm thau bỏ chạy.
Lâm An không biết nội tâm giãy giụa của Ô Đóa, cậu nhớ rõ cái ngày mà mình vô cùng tùy hứng muốn đi tới thành Mạc Ô Tư, mọi người đều giúp cậu nói chuyện, cậu cũng muốn làm một ít việc trong khả năng cho phép để cảm ơn mọi người.
Vì thế, sau đó Lâm An đều đi theo phía sau Ô Đóa để thay nước cho cô bé, rồi lại đi tới phía sau bà Ô đổ nước vào trong nồi.
Bất kể là khi nào, cậu đều là một nhóc tang thi cần cù chịu khó.
Từ Phóng vốn đang chơi với Tiểu Phúc, thấy thế thì lại hơi không được tự nhiên, ai ai cũng bận rộn, hình như chỉ có hắn là không có làm việc đàng hoàng, cho nên Từ Phóng cũng đi theo mọi người bận việc, một lát thì nhặt nhánh cây, một lát thì dọn đá.
Chờ đến khi Thẩm Tu Trạch và Âu Dương Đông trở về, lửa đã cháy thật to rồi, nước cũng đã sôi sùng sục.
Hai người bọn họ mang về hai con gà rừng, còn làm sao bắt được thì Thẩm Tu Trạch bảo mọi người hỏi Âu Dương Đông, mà Âu Dương Đông thì làm vẻ mặt vô cùng tang thương nói: "Mọi người chỉ cần ăn là được rồi, tuyệt đối đừng hỏi quá trình, tuyệt đối đừng hỏi."
Từ Phóng rất tò mò, nhưng ở chỗ lão đại thì hắn không dám hỏi, Âu Dương Đông thì thề sống chết cũng không nói, cuối cùng hắn chỉ có thể xách theo hai con gà này đi cắt tiết nhổ lông, lần sau hắn cũng phải đi theo mới được, lúc đó nhất định sẽ biết.
Chờ đến khi gà được cho vào nồi rồi, không lâu sau mùi thơm từng đợt truyền ra, cái chảo sắt rất lớn, hai con gà bỏ vào hầm là vừa vặn, bà Ô nấu cơm rất chuyên nghiệp, hoặc phải nói là bà đã có thói quen tìm đồ ăn tại nơi hoang dã này, những thứ này bà đã ăn rất nhiều lần rồi.
"Tôi nói cho các cậu biết, đây chính là bí phương độc môn của tôi đó, bảo đảm các cậu ăn một lần còn muốn ăn nữa." Bà Ô vô cùng đắc ý.
Ô Đóa ngồi bên cạnh dùng muôi đảo đảo ở trong nồi, cô bé lấy một cái đĩa nhỏ ra, múc một muỗng canh để nếm thử, sau đó cầm muối ở trên tảng đá, bỏ thêm vào mấy muỗng nữa, lại từ trong không gian lấy cái nắp nồi bằng gỗ nguyên chất ra, đậy lên chờ thịt gà được nấu chín.
Ánh nắng buổi chiều nhiễm hồng cả nửa bầu trời, bọn họ ngồi vây quanh cái chảo sắt lớn, nghe tiếng côn trùng, tiếng chim xung quanh kêu vang, một buổi chạng vạng an nhàn không có tang thi động vật, mùi thơm của thịt gà từ trong nồi phiêu tán khắp nơi, mạnh mẽ đuổi đi hơi thở của cây cỏ bốn phía.
Từ Phóng có chút chờ không kịp nữa rồi, hắn đã rất nhiều lần nhấc nắp nồi lên.
Len lén nhìn vào bên trong coi đã được chưa.
Mãi cho đến khi Ô Đóa dùng chiếc đũa cắm vào miếng thịt để thử độ mềm cứng, lúc này mọi người mới được chia cho nửa chén canh.
Từ Phóng cầm chén canh, khó hiểu hỏi: "Sao chỉ có nửa chén vậy?"
Ô Đóa bỏ rau dại vào trong nồi: "Bỏ thêm đồ ăn vào thì hương vị của nồi canh sẽ thay đổi, vì thế trước tiên chúng ta uống nửa chén canh, chờ lát nữa lại uống phần còn lại ạ."
Lâm An không cần ăn cơm, cậu cũng không cảm thấy canh gà có mùi thơm gì, ngược lại những người ngồi vây quanh nồi canh gà này thì thơm hơn hẳn.
Bởi vì cậu ăn khối thiên thạch ẩn chứa năng lượng, cho nên tới bây giờ cậu cũng không có cảm giác đói khát gì, chỉ là nhìn mọi người thì có chút thèm thôi.
Không được! Tuy cậu là một con tang thi, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không ăn thịt người, cho dù có thơm, có thèm đi nữa cũng không được ăn!
Tiểu Phúc ngồi ở bên cạnh vô cùng tủi thân, Ô Đóa đem cái chậu cơm inox của nó ra ngoài, nhưng không cho nó thức ăn, nó chỉ có thể ngửi mùi thơm thịt gà mà nuốt nước miếng, sau đó ngậm cái chậu cơm không của mình, lúc người khác ăn canh, nó dùng đôi mắt to tròn oan ức của mình mà nhìn chằm chằm đối phương, muốn dùng tình cảm để đối phương cho nó một chút canh.
Từ Phóng là người đầu tiên không chịu nổi ánh mắt như vậy, hắn lén lút đổ một chút canh vào chậu cơm của Tiểu Phúc, nhưng lại bị Ô Đóa cản lại.
"Trong canh gà bỏ muối, mọi người ăn thì được, nhưng với Tiểu Phúc thì lại quá sức, em có để lại một cái ức gà cho nó, lát nữa chúng ta ăn cơm thì sẽ để nó ăn cùng, mọi người đừng lén cho nó ăn trước nha."
Từ Phóng nghe vậy, chỉ có thể xoay người không nhìn Tiểu Phúc nữa, yên lặng ăn canh của mình.
Tiểu Phúc nghe không hiểu bọn họ nói gì, nhưng nó xem hiểu động tác từ chối của Từ Phóng, vì thế nó tiếp tục ngậm chậu cơm đi tới trước mặt một người khác.
Thẩm Tu Trạch liếc nhìn nó một cái, cũng không tỏ vẻ gì, Tiểu Phúc liền đi tới trước mặt người tiếp theo.
Nhưng đi một vòng, mọi người đều không cho nó ăn.
Tiểu Phúc rũ lỗ tai xuống, nó đi tới bên cạnh chủ nhân cũng đồng dạng không có đồ ăn, nhả chậu cơm ra, ghé vào bên chân chủ nhân, rũ đuôi xuống, rầm rì.
Dường như nó cảm thấy mình và chủ nhân đều đang bị xa lánh, chỉ có bọn họ là không được ăn.
Vốn dĩ Ô Đóa cảm thấy nếu cho Tiểu Phúc ăn quá sớm, nó ăn xong rồi nhìn người khác ăn sẽ lại thèm, nhưng hiện tại cái bộ dáng đáng thương này của nó, thôi thì cứ cho nó ăn trước vậy.
Cô bé cắt một phần ức gà đã nấu trước đó bỏ vào chậu cơm chó, Tiểu Phúc lập tức có tinh thần, tỉnh táo lại ngay, đuôi cũng vẫy điên cuồng lên.
Sau đó Tiểu Phúc dùng miệng đẩy chậu cơm, đẩy tới bên chân của chủ nhân, nó ngồi xổm ở đó, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Lâm An.
"Đây là muốn Lâm An đút cho nó ăn hả?" Âu Dương Đông khó hiểu hỏi.
Thẩm Tu Trạch nhàn nhạt nói: "Có thể là nó cảm thấy chúng ta không cho Lâm An ăn, vậy nên nó đem thịt ở trong chậu nhường cho cậu ấy ăn."
Mấy người đang ăn canh nghe vậy đều sửng sốt, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.
Từ Phóng bỏ chén xuống: "Thịt của tôi đều cho nó ăn luôn, má ơi, tôi thật sự không chịu nổi cái loại này đâu."
Âu Dương Đông như đã hạ quyết tâm: "Tôi còn có thể bắt thêm mấy con nữa!"
Bà Ô nhìn về phía cháu gái mình, Ô Đóa lập tức nói thức ăn chó còn rất nhiều, vốn dĩ Lâm An đã tích trữ nhiều lắm rồi, lúc tới thành Cơ Giới, giáo sư Lâm cũng cho thêm một đống nữa, cho nên hiện tại, đồ ăn của Tiểu Phúc còn nhiều hơn bất luận người nào ở đây nữa.
Cô bé chỉ nghĩ là hôm nay ăn được thịt tươi mới, nên cũng muốn thay đổi khẩu vị cho Tiểu Phúc, nào có nghĩ tới lại sinh ra hiểu lầm cho nó như vậy đâu.
Cô bé nhanh chóng lấy ra một cái chậu cơm khác, đem thức ăn chó đổ đầy vào trong ấy, Tiểu Phúc không động tới thịt gà, nó quay đầu lại ăn thức ăn chó của mình.
Lâm An cảm động tới nỗi không biết làm sao, cậu biết Tiểu Phúc là một con chó rất thông minh, nhưng không nghĩ rằng lúc nó ăn cơm còn sẽ nghĩ tới cậu, để cậu ăn trước, rõ ràng vừa rồi lúc nó nhìn mọi người ăn canh, nước dãi đều sắp chảy ra ngoài rồi.
Mà cậu thật sự không thể ăn được, tuy rằng tang thi ngoại trừ ăn thịt người ra, cũng có thể ăn thịt tươi của động vật khác, nhưng cậu không muốn ăn, có lẽ một chút hương vị máu thịt cũng có thể dẫn phát ra bản năng của tang thi, cậu không muốn mạo hiểm như vậy.
Nhưng cậu lại không muốn phụ tấm lòng của Tiểu Phúc.
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Tu Trạch lấy một cái chén mới cho Lâm An, bỏ vào đó một ít thịt gà đã nấu chín cùng với canh, để cậu làm bộ đang ăn, lúc này mới có thể lừa gạt được Tiểu Phúc.
Tiểu Phúc cho rằng chủ nhân đã ăn no rồi, nó mới đem miếng thịt gà kia ăn luôn.
Mấy ngày tiếp theo, dường như Tiểu Phúc luôn đặc biệt chú ý tới đồ ăn của chủ nhân, chỉ cần lúc mọi người ăn cơm mà không lấy thức ăn cho Lâm An, nó sẽ cảm thấy rằng chủ nhân của mình bị bắt nạt, sau đó nó đem thức ăn chó của mình hoặc là những đồ ăn khác nhường cho cậu.
Cho nên, lúc nào Lâm An cũng phải cầm chén lên làm bộ như mình đang ăn.
Đây cũng thật là một loại gánh nặng ngọt ngào.
Từ Phóng cực kỳ hâm mộ, lúc ăn cơm còn cố ý không ăn, nhưng Tiểu Phúc là một con chó vô cùng phân biệt đối xử, nó căn bản không thèm quan tâm hắn có ăn hay không.
Từ Phóng " bắt chước bừa" cuối cùng cũng chỉ có thể u ám mà làm bộ như chuyện này không hề xảy ra.
Bọn họ ở trong khu rừng này nửa tháng, mấy người chưa từng có đi xa nhà quá lâu, lòng bàn chân đều mài ra cả bọt nước, bọt nước dần dần bị mài thành vết chai, nhưng không có ai kêu khổ kêu mệt, dù có khó chịu cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cứ như thế cũng trở thành thói quen.
Lúc này Thẩm Tu Trạch thông báo cho mọi người, đã cách thành phố tiếp theo không còn xa nữa.
Mọi người đang mệt mỏi lập tức phấn chấn tinh thần lên, Từ Phóng trực tiếp hỏi: "Thành phố tiếp theo là thành Mạc Ô Tư phải không anh?"
"Thành Mạc Ô Tư hả? Đương nhiên không phải rồi, chỗ đó cách nơi này còn xa lắm, thành phố tiếp theo là thành Mộc Linh."
Từ Phóng chưa từng nghe qua cái tên thành phố này, há hốc mồm nhìn về phía Thẩm Tu Trạch.
"Đây là một thành phố rất tôn trọng tự nhiên, đối với cây cỏ trong rừng vẫn luôn tuyệt đối kính sợ, phong tục tập quán của bọn họ cũng rất đặc sắc, chỉ là sau khi mạt thế tới, nơi đó chắc là bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất."
Tuy rằng thành phố này cách thành Cơ Giới không xa, nhưng thành Mộc Linh rất ít dùng đồ vật của thành Cơ Giới, sinh hoạt của bọn họ chủ yếu dựa vào rừng rậm, vũ khí thường dùng nhất chính là cung tên và đao, cho nên những biện pháp hữu hiệu để đối phó với tang thi cũng không nhiều.
Lúc mà dị năng còn chưa có lớn mạnh, hẳn là thương vong sẽ rất nghiêm trọng.
Đương nhiên, cái này chỉ là suy đoán thôi, còn tình huống cụ thể như thế nào thì cần phải tận mắt nhìn thấy mới được.