Một mình cậu đứng trong sương mù, bất lực gọi tên những người khác, nhưng trong màn sương trắng xóa không hề có tiếng đáp lại, chỉ nghe thấy âm cuối của chính mình văng vẳng bên tai.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Lâm An tiến về phía trước mấy bước, cuối cùng thấy một bóng người mơ hồ ở trong màn sương mù phía trước.
Cậu mừng rỡ đi qua, nhưng khi đến gần, cậu nhận ra bóng dáng đó rất thấp, và cậu không hề quen biết đứa bé này.
Đó là một bé gái cỡ bốn năm tuổi, đang ôm một chú thỏ bông, đôi mắt đen láy đáng thương nhìn Lâm An: "Anh ơi, ôm ôm!"
Bé gái rất đáng yêu, dù là bất kỳ ai nhìn thấy một bạn nhỏ đáng yêu như vậy cũng sẽ không từ chối yêu cầu của bé.
Nhưng Lâm An lại như gặp phải kẻ địch, cậu lùi lại về phía sau mấy bước.
Cô bé sững sờ một chút, sau đó cô bé kẹp thú bông lại, vươn hai tay ra, làm tư thế đòi ôm bước nhanh về phía Lâm An.
"Anh ơi, ôm ôm."
Lâm An sợ nhất là có giao lưu với mấy đứa nhỏ, nếu lúc ra ngoài mà gặp phải trẻ con, cậu sẽ chọn đi đường vòng, cho dù đứa nhỏ đó lớn lên có dễ thương cỡ nào đi nữa, thì trong mắt cậu đều giống như quái vật ăn thịt cả.
Nhìn thấy cô bé chạy về phía cậu, Lâm An dứt khoát xoay người bỏ chạy.
Cậu có bệnh sợ xã hội, chứ không phải bị ngốc, trong thị trấn Sa Khâu đầy tang thi thế này mà lại xuất hiện một bé gái kỳ lạ, hơn nữa cậu còn không ngửi thấy mùi con người trên người cô bé, điều này chứng tỏ cô bé không phải con người.
Cô bé là một con tang thi.
Hơn nữa còn là một con tang thi bốc mùi hôi thối.
Bé gái sửng sờ nhìn Lâm An bỏ chạy, giây tiếp theo cô bé liền đuổi theo, vừa đuổi vừa gọi, giọng điệu trẻ con trong trẻo chuyển sang sắc bén hơn: "Anh ơi, anh ơi!"
Lúc đầu cô bé còn dùng hai chân ngắn ngủn của mình để chạy theo, lúc phát hiện không đuổi kịp, cô bé dứt khoát chống hai tay xuống đất, lấy một tư thế vô cùng quái dị đuổi theo cậu, vị trí bả vai cùng đùi vuông góc với thân thể, giống như một con nhện bốn chân, trông rất kỳ dị.
Con thỏ bông bị cô bé cầm trong tay, kéo lê trên mặt đất, tốc độ của cô bé rất nhanh, chẳng bao lâu đã đuổi kịp Lâm An.
Khuôn mặt của bé gái rất dữ tợn, bò tới gần sát Lâm An, dùng hàm răng sắc nhọn cắn cậu.
Ngay sau đó bị đóng băng ngay tại chỗ.
Lúc Lâm An quay lại nhìn, thì bên trong khối băng đó lại không có gì.
Rõ ràng cậu đã đóng băng cô bé rồi, nhưng sao xoay người lại thì không thấy đâu nữa?
Lúc này, cuối cùng Lâm An cũng ngửi thấy được mùi thối khác, chính là mùi thối bị phun lên người lúc bọn họ tiến vào thị trấn Sa Khâu, hiện giờ lại là cách để có thể phân biệt được đồng đội.
Cậu đi theo mùi, rốt cuộc cũng tìm thấy đồng đội.
Thì ra bọn họ cách nhau cũng không quá xa, nhưng lúc nhìn thấy trạng thái của đồng đội, Lâm An lại trầm mặc.
Âu Dương Đông ôm một mô hình kim loại hình người cố định trên mặt đất, khóc lóc gọi mẹ, giọng điệu buồn bã, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, từ lúc rời khỏi thành Sơ Hi, hắn chưa từng khóc đau lòng như thế này.
Mà Từ Phóng chỉ cách Âu Dương Đông có hai mét, hắn đang cầm những hạt cát trên đất, cười ha ha nói mình giàu to rồi, sau đó ném cát lên trời, một phần cát rơi xuống người Từ Phóng, phần còn lại thì rơi xuống người Âu Dương Đông cách đó không xa.
Hai người giống như vừa mới lăn lộn ở trên cát vậy, nhìn vô cùng chật vật.
Lâm An gọi vài tiếng, nhưng hai người họ vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không nghe thấy những âm thanh khác.
Đi qua bên cạnh một chút, là Ô Đóa đang ngồi yên tĩnh trên ghế, bên cạnh cô bé có một cái ghế nhỏ, trước mặt cô bày rất nhiều nồi niêu, chén bát đũa, những thứ kia rất quen mắt, đều là những thứ ngày thường bọn họ dùng để ăn cơm.
Ô Đóa bày mấy thứ này ngay ngắn trên mặt đất, sau đó bưng một cái chén không lên, đút cho không khí trên ghế bên cạnh: "Bà ơi, a ~ há miệng nào!"
So với hai người, một khóc lớn, một cười to, thì Ô Đóa có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng cô bé cũng không nghe thấy âm thanh từ thế giới bên ngoài.
Người cuối cùng chính là Thẩm Tu Trạch, hắn đứng trong màn sương trắng, vẻ mặt đầy cảnh giác, trong tay còn nắm chặt thanh đao.
Lâm An có chút do dự, rất rõ ràng, những người khác đều đang chìm trong ảo giác, cậu không biết Thẩm Tu Trạch có giống như thế hay không.
"Thẩm Tu Trạch." Lâm An nhỏ giọng gọi một tiếng.
Vừa dứt lời, ánh mắt sắc lẹm của đối phương nhìn sang đây, nhìn kỹ Lâm An từ trên xuống dưới, sau đó nhanh chóng đi về phía cậu.
Tốt quá, hình như Thẩm Tu Trạch không bị trúng chiêu.
"Vừa rồi có một con tang thi, là một bé gái, tôi nghĩ ảo giác của mọi người có thể là do cô bé gây ra, chắc là cô bé giống bà Ô, là tang thi hệ tinh thần, chỉ là tôi không biết làm sao để phá vỡ ảo giác." Lâm An lập tức nói suy đoán của mình cho đối phương nghe.
Thẩm Tu Trạch không đáp lại, hắn bước tới trước mặt Lâm An, cẩn thận nhìn cậu, muốn nắm lấy tay cậu, nhưng Lâm An phản ứng rất mạnh mẽ, lập tức nhảy lùi về sau.
"Không, không, không, hôm nay không được." Bình thường Lâm An không phản đối Thẩm Tu Trạch tiếp xúc với cậu, nhưng hôm nay thật sự không được, đừng ai mơ tưởng chạm vào cậu.
Hành động này làm cho Thẩm Tu Trạch rất bất mãn, hắn cau mày, không vui nói: "Em trốn cái gì hả? Nơi này rất nguy hiểm, để anh mang em rời khỏi nơi này trước."
"Vậy những người khác thì sao?"
Thẩm Tu Trạch nhướng mày: "Người khác nào, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi."
"Ha ha ha, giàu to rồi, tôi giàu to rồi!"
"Mẹ ơi, rốt cuộc con cũng gặp được mẹ rồi, hu hu hu~"
"Bà ơi, ăn thêm muỗng nữa nào!"
Tiếng cười, tiếng khóc, tiếng cho ăn vẫn văng vẳng 360 độ bên tai, vậy mà Thẩm Tu Trạch nói rằng ở đây không có người khác?
Lâm An im lặng, cẩn thận hỏi: "Anh có nhớ Từ Phóng, Âu Dương Đông, và Ô Đóa là ai không? Anh có biết tôi là ai không?"
Thẩm Tu Trạch còn đang nhìn tay của Lâm An, vì không nắm được tay cậu cho nên giữa chân mày vẫn còn cau có buồn bực, hắn nghe vậy thản nhiên nói: "Mấy người em nói đó là ai? Anh không quen, em là Lâm An, là, là......thanh mai trúc mã của anh, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau."
Thậm chí hắn còn gật đầu, "Đúng thế, chính là như thế đó."
Gì mà thanh mai trúc mã, rõ ràng bọn họ quen biết nhau còn chưa tới một năm nữa, quả nhiên Thẩm Tu Trạch cũng trúng chiêu rồi.
Lâm An có chút tuyệt vọng, mọi người đều kẹt ở bên trong ảo giác, bây giờ chỉ có cậu mới có thể cứu được mọi người, nhưng cậu lại không biết làm cách nào mới cứu được bọn họ.
Đúng rồi, đứa bé gái kia, nếu như bắt được cô bé ấy, có phải mọi người sẽ khôi phục lại bình thường hay không?
Những người khác đều chìm đắm trong thế giới của mình, chỉ có Thẩm Tu Trạch là còn giao tiếp được, Lâm An lo lắng nói với hắn: "Thẩm Tu Trạch, chúng ta cùng nhau đi tìm con tang thi nhỏ kia nhé, được không?"
Thẩm Tu Trạch cầm đao, cười lạnh nói: "Tang thi nhỏ không phải là em sao? Em còn muốn chạy?"
Lâm An: "Tôi đang nói là cô bé kia cơ, tôi không có chạy, thế mà anh còn nhớ tôi là tang thi hả?"
Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm vào Lâm An một lúc, mới bất đắc dĩ tin tưởng là cậu sẽ không chạy trốn: "Nếu em dám chạy, anh sẽ nhốt em lại, còn nữa, anh là nhà thám hiểm, không phải là nhà từ thiện, em muốn anh làm gì đó thì nên chuẩn bị trả cái giá thật lớn đi?"
Lâm An rất sốt ruột, thời gian bọn họ ở đây lâu thì sẽ càng nguy hiểm hơn, ai mà biết sau khi Thẩm Tu Trạch lâm vào ảo giác thì lại quái lạ như vậy chứ, nói cũng nhiều, nhưng bây giờ chỉ có hai người bọn họ mới có thể giải quyết được tình thế nan giải này.
"Có thể cứu người trước không, chờ đến khi họ đều bình phục, anh muốn cái gì tôi đều cho anh hết." Lâm An cũng có chút thông minh, không cần thầy dạy mà đã biết viết ngân phiếu khống* rồi.
*开空头支票: Ngân phiếu khống:Thường được sử dụng như một phép ẩn dụ cho những lời nói trống rỗng hoặc những lời hứa không thể thực hiện được.
Sau khi khôi phục, Thẩm Tu Trạch chắc chắn sẽ không yêu cầu phần thưởng gì nữa.
Chỉ là lúc này lừa gạt Thẩm Tu Trạch cũng không có vấn đề gì, quả thật hắn đồng ý rồi.
Lâm An ngửi mùi ở xung quanh, sương trắng ở khắp nơi làm ảnh hưởng đến khứu giác và thính giác của cậu, chỉ khi tới gần mới có thể ngửi thấy mùi của những người khác và mùi hôi của tang thi, rõ ràng trên người ai cũng có một mùi hôi thối khó ngửi, nhưng ở bên trong sương mù này lại phải đứng gần sát nhau mới có thể ngửi thấy được.
Chẳng mấy chốc, Lâm An đã ngửi thấy mùi thối kia, cậu lập tức dẫn theo Thẩm Tu Trạch chạy về phía của bé gái ấy.
Quả nhiên, bé gái kia đang ở gần đây, cô bé đã trở lại dáng vẻ đáng yêu trước đó và đang chơi đùa với con thỏ bông trên tay, bộ dáng ngây thơ hồn nhiên hoàn toàn không giống với tư thế vặn vẹo vừa mới nãy.
"Em muốn giết cô bé này?" Thẩm Tu Trạch nhấc đao lên, hỏi Lâm An.
Lâm An gật đầu.
Ngay sau đó, Thẩm Tu Trạch cầm đao đi về phía cô bé, lưỡi đao sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Cuối cùng cô bé cũng sợ hãi, hét lớn kêu cứu mạng, nhưng còn chưa kịp chạy trốn, cổ đã bị lưỡi đao chém qua.
Thẩm Tu Trạch cau mày, hắn không chém trúng người thật.
Bóng dáng của cô bé cũng biến mất trong màn sương trắng.
Lâm An chạy chậm tới, nhìn mặt đất trống không, quả nhiên bọn họ chỉ nhìn thấy ảo ảnh của cô bé thôi: "Chắc cô bé vẫn còn ở xung quanh đây, tôi có thể ngửi thấy được mùi của cô bé."
Bọn họ thử thêm vài lần nữa, mỗi lần Lâm An đi theo mùi tới nơi, lúc tấn công thì cô bé sẽ biến mất không thấy nữa, dù là tấn công kiểu gì cũng không được.
Lần cuối cùng, Lâm An và Thẩm Tu Trạch cùng nhau ra tay, Lâm An đóng băng bao vây nơi cô bé đứng, sau đó Thẩm Tu Trạch tấn công tới, lúc này, rốt cuộc cô bé cũng không thể chạy trốn được nữa, ôm đầu ngổi xổm xuống đất hét lên thất thanh.
Tiếng hét của cô bé vừa cao vừa sắc bén, Lâm An chịu không nổi phải bịt tai lại, mà Thẩm Tu Trạch ở khoảng cách gần nhất còn đau đầu như muốn nứt ra, thậm chí hắn còn đứng không vững.
Xung quanh màn sương trắng dần dần xuất hiện tang thi, ánh mắt của những con tang thi này đều đờ đẫn, bước chân lại vô cùng ngay ngắn.
Mà đứng phía trước là ba người Từ Phóng, ba người họ đứng chung một chỗ với tang thi, không hề đánh nhau, cũng không có cắn nhau, ánh mắt họ đờ đẫn, nhìn qua có một cảm giác hòa hợp đến quái dị.
Bé gái gọi tiếp viện tới, lập tức cô bé trở nên kiêu ngạo hơn, cô bé chỉ tay về phía Thẩm Tu Trạch và Lâm An, ba người kia và tang thi đồng loạt quay đầu qua nhìn họ, rồi lập tức lao về phía hai người.
Lâm An có thể chiến đấu với tang thi, nhưng cậu không thể đánh đồng đội của mình được.
Thẩm Tu Trạch bị bé gái tang thi kia gọi, nhưng với ý chí cực mạnh của mình, hắn vẫn luôn ra sức chống lại nó, trong đầu hắn như có một con dao đang không ngừng quay cuồng, chỉ cần hắn thuần phục, đau đớn sẽ ngừng lại ngay.
Điều này lại khơi dậy ý định giết người của hắn, đôi mắt Thẩm Tu Trạch đỏ ngầu, hắn tìm kiếm cô bé tang thi kia, nhưng hắn không có khứu giác nhạy bén như Lâm An, ở trong màn sương mù trắng xóa này hắn căn bản không tìm được đối phương bằng mắt thường.
Thẩm Tu Trạch bị cơn đau đầu kích thích, hắn chậm rãi đứng lên, mặc dù không tìm ra được thủ phạm, nhưng ở đây còn có những con tang thi khác.
Thẩm Tu Trạch không hề nương tay đối với mấy con tang thi này, lưỡi đao của hắn dính đầy máu của tang thi.
Dựa vào thực lực của hai người, bọn họ có thể chống lại toàn bộ tang thi ở đây, nhưng ba người đồng đội kia lại khiến họ phải bó tay bó chân.
Bị ba người kia tấn công đến bực bội, Thẩm Tu Trạch cầm đao muốn đi lên giải quyết cả ba người, hiện tại ngoại trừ Lâm An, thì những người khác đối với hắn đều là kẻ địch hết.
Lâm An chạy tới giữ chặt hắn: "Đó là đồng đội của chúng ta! Không thể giết được."
Cho dù bực bội, nhưng trong trận chiến Thẩm Tu Trạch vẫn theo bản năng bảo vệ Lâm An, thấy cậu không cho mình đi giải quyết cái thứ phiền phức kia, Thẩm Tu Trạch nuốt không trôi cục tức này, giọng nói của hắn hơi khàn: "Không muốn anh giết bọn họ cũng được, nhưng em phải đưa đủ phần thưởng cho anh đấy."
Sao vẫn còn nghĩ đến phần thưởng vậy?
"Cho, cho, đợi kết thúc chuyện hôm nay tôi sẽ cho." Trước lạ sau quen, Lâm An thành thạo cho thêm một ngân phiếu khống.
"Em nhớ đó, nếu em dám lừa anh, anh sẽ tự mình lấy phần thưởng." Thẩm Tu Trạch hung dữ đe doạ.
"Tôi cũng không dám lừa anh." Ánh mắt Lâm An đảo tới đảo lui, giọng nói hơi chột dạ.
Chỉ là, lời nói dối thiện ý này đã thành công bảo vệ được tính mạng của đồng đội.
Tang thi cuồn cuộn không ngừng tiến tới, giết mãi không hết, hơn nữa mùi của tang thi trộn lẫn vào nhau, Lâm An cũng không ngửi được cô bé tang thi kia ở đâu nữa. Cứ tiếp tục như vậy cũng không được, trừ khi bọn họ giết sạch hết tang thi ở thị trấn này, nếu không cô bé sẽ triệu tập cả quân đoàn tang thi lại đây.
Ngay khi hai người bị vây trong cuộc chiến không ngừng lặp đi lặp lại, thậm chí còn cố gắng tránh cho đồng đội làm bị thường, và không làm hại đến đồng đội của mình, thì phía sau vang lên tiếng va chạm.
Một chiếc xe jeep bị hư hỏng phần đầu đang nhanh chóng lao tới và ngừng ở ngay sau bọn họ, thậm chí trong quá trình đó còn đâm bay hai con tang thi ra xa.
Cửa ghế lái mở ra, một người phụ nữ mang kính râm bước xuống, bà dựa người vào thân xe, nhìn về phía hai người ở giữa: "Hello, Có cần trợ giúp không?"
Đó là, hai mắt Lâm An tỏa sáng lấp lánh: "Bà Ô!"
***
Mắt Sa Mạc.
Một dì khoảng 50 tuổi đang cho bà Ô ăn sáng.
Bà lão rất nghe lời, cũng không cần người khác đút, bà tự mình lặng lẽ ăn cơm.
Sau khi ăn xong, dì đang thu dọn chén đũa, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ phía sau truyền đến: "Người đâu cả rồi?"
Bà lập tức buông đồ trong tay xuống, xoay người hỏi: "Sao vậy, bà có chuyện gì sao? Hay bà muốn đi ra ngoài dạo một lát."
Bà Ô không đáp lời, ánh mắt chậm rãi nhìn quanh lều trại một lượt, lều trại này hơi nhỏ, hơn nữa, vải còn bị phơi nắng đến ngã màu, bên trong bày biện rất nhiều đồ vật, nhìn có hơi lộn xộn.
Đây không phải nơi mà bà đang ở.
Bà Ô đứng lên, đi ra khỏi lều trại, bà muốn về nhà của mình.
"Này, bà đừng chạy lung tung." Dì lập tức đuổi theo.
Ánh mặt trời bên ngoài lều trại rất gay gắt, bà Ô theo phản xạ nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì có hơi hoang mang.
Đây là nơi nào vậy?
Bà nhớ trước nhà mình có một vườn hoa, trồng rất nhiều cây thường xuân, còn có hai đứa nhỏ chơi đùa trong vườn hoa.
Mà trước mắt bà bây giờ chỉ có vô số cát vàng.
"Tôi phải trở về." Bà Ô lẩm bẩm.
"Bà muốn đi đâu, muốn về lều trại của mình sao? Nơi đó bây giờ không có ai cả, trước tiên bà cứ ở chung với tôi đã, người nhà của bà sẽ nhanh chóng trở về thôi." Dì nhẹ nhàng an ủi.
"Bọn họ đâu?" Đột nhiên bà Ô quay người lại hỏi dì, nghĩ một chút lại hỏi thêm một câu: "Người nhà của tôi đâu?"
Dì: "Bọn họ đi đến thị trấn Sa Khâu làm nhiệm vụ rồi, sẽ trở về nhanh thôi."
Bà Ô không hài lòng với đáp án này lắm, bà nhìn cát vàng ở dưới đất, lều trại rải rác khắp nơi, cùng với mặt nước lấp lánh phía xa.
Đại não hỗn loạn giống như đang bóc những sợi tơ rối ren ra, lấy những ký ức liên quan đến hoàn cảnh này từ bên trong đó.
Bà nhớ tới lúc mình còn trẻ đã tò mò thế nào khi lần đầu tiên đến Mắt Sa Mạc, nhớ tới đã từng gặp bão cát trong sa mạc, nhớ tới những ngày cùng cháu gái, và đồng đội đi qua sa mạc.
"Nơi này là Mắt Sa Mạc." Bà Ô chắc chắn nói, lúc còn trẻ bà đã đi qua đây rất nhiều lần, ấn tượng khắc sâu nhất chính là cái hồ ở giữa Mắt Sa Mạc, giống như một viên đá quý nằm trong cát vàng, mang lại sức sống cho nơi đây.
Đột nhiên bà Ô đi nhanh về phía trước, dì ở đằng sau ngẩn người một lát rồi lập tức đuổi theo: "Bà muốn đi đâu, tôi mang bà đi, nơi này loạn lắm."
"Không cần, địa hình ở đây tôi rất quen thuộc, tôi muốn đi đến thị trấn Sa Khâu." Ánh mắt của bà Ô lúc này rất tỉnh táo.
"Hả? Không được không được, tôi đã đồng ý với cháu gái của bà rồi, phải chăm sóc bà, hơn nữa thị trấn Sa Khâu rất nguy hiểm, nơi đó có rất nhiều tang thi." Dì chạy chậm ở phía sau hết lời khuyên nhủ.
Bà Ô đi nhanh về phía tường thành.
"Thị trấn Sa Khâu cách nơi này phải tới cả trăm km, không có xe đi sẽ rất chậm, nói không chừng bà còn chưa tới nơi thì họ đã trở về rồi, chúng ta ở đây chờ họ không tốt hơn sao?" Trên trán của dì đổ đầy mồ hôi.
Ô Sương Tuyết không phải người sẽ nghe lời khuyên của người khác, chỉ là bà quả thật cần một chiếc xe.
"Bíp! Bíp!"
Một chiếc xe jeep cũ nát chạy từ phía sau hai người tới, ở đây chỗ nào cũng là lều trại, đường cũng không thông thoáng, thế nhưng xe jeep cứ muốn đi vào con đường nhỏ hẹp này, thấy bà Ô và dì chặn đường, người trong xe bấm còi hai cái, ló đầu ra ngoài cửa sổ mắng: "Mắt chó của các người bị mù hả, hai bà già kia, không thấy đằng sau có xe sao, nhanh chóng cút đi!"
Dì nhìn về phía đối phương, lập tức nhận ra đó là tiểu đội xếp hạng mười ở Mắt Sa Mạc, tiếng tăm của tiểu đội kia không tốt lắm, lúc đối mặt với người thường hoặc người có cấp bậc thấp hơn họ thì dở thói kiêu ngạo hống hách, nhưng đối mặt với người có đẳng cấp cao hơn thì xum xoe, lấy lòng, đặc biệt chân chó.
Tác phong "co được dãn được" này khiến đội của họ từ trước tới nay ở trong căn cứ không bị ai đánh, cũng coi như là một đội ngũ kỳ ba.
Dì lập tức kéo bà Ô muốn tránh đi, lại đột nhiên phát hiện dì kéo không nổi đối phương.
Bà Ô đánh giá trên dưới chiếc xe jeep này một lát, quay đầu cười với dì: "Không phải có xe rồi sao?"
Dì há to miệng: "Hả?"
Chỗ nào? Sao bà không nhìn thấy?