Lúc Lâm An đánh nhau với Thẩm Tu Trạch ở thành Mạc Ô Tư, có biến bản thân thành hơi nước, nhúng lúc ấy mấy người Từ Phóng đều không có ở đó, nên chưa từng nhìn thấy chiêu thức này.
Cho nên lúc Từ Phóng nhìn thấy Lâm An bất ngờ xuất hiện, thậm chí hắn còn nghi ngờ có phải mình nhìn nhầm hay xuất hiện ảo giác rồi không.
Hắn cẩn thận nhìn chằm chằm Lâm An, nhìn cậu từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ dị thường.
"A a a, anh An này không có chân, là do quỷ biến thành đó!" Từ Phóng chỉ vào dưới chân Lâm An la lớn lên.
Âu Dương Đông cạn lời, con quỷ nào sẽ dùng dị năng đóng băng tang thi để cứu bọn họ chứ, hắn tùy ý cúi đầu nhìn qua, dưới ống quần Lâm An trống không, cậu đang bay là là trên mặt đất.
Âu Dương Đông:!
Nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của hai người họ, Lâm An vội vàng giải thích: "Tôi thật sự là Lâm An, không phải quỷ, không có chân là vì mặt đất ở đây quá bẩn, cho nên tôi nguyên tố hóa* đôi chân của mình.
*đã giải thích ở chương 67
Lâm An đi theo mùi của hai người, vì trong hành lang có quá nhiều vết máu, lại không có ai rửa sạch nó, vết máu trên hành lang cứ thế khô cứng lại, mà cậu thì không thể rút dây động rừng, nên Lâm An cũng không thể trực tiếp rửa sạch được, cậu dứt khoát nguyên tố hóa cả người, để tiện trốn.
Bà Ô đi theo Lâm An không có cách nào để che giấu được, nhưng bà vẫn nhạy bén cảm nhận được vị trí chung của Lâm An, nên bà cứ đi theo cho đến tận đây.
Sau khi nghe Lâm An giải thích, hai người mới biết nguyên tố hóa là gì, thì ra dị năng mạnh hơn là có thể nguyên tố hóa cả người.
Vẻ mặt Từ Phóng lộ ra vẻ khao khát: "Vậy sau này nếu em trở nên mạnh hơn, có phải là có thể biến thành người đất không...... sao nghe chẳng ngầu chút nào?"
Âu Dương Đông không nói gì, nếu hắn có thể nguyên tố hóa cơ thể, vậy sẽ biến thành người...... thực vật?
Tang thi đã biến thành khối băng, mấy người họ cũng có thể thả lỏng để nói chuyện phiếm với nhau, Từ Phóng mang theo chút oán trách nhỏ nói: "Anh An, anh vẫn luôn ở chỗ này nhưng không chịu xuất hiện sao, mém chút nữa là chúng em bị tang thi ăn luôn rồi."
Thực tế lúc tới đây, Thẩm Tu Trạch có cố ý nói qua, mặc dù dị năng của Từ Phóng và Âu Dương Đông mạnh hơn những người khác, nhưng trên đường đi họ vẫn quá mức ỷ lại bọn họ, khi gặp phải tang thi mạnh hơn thì sẽ vô thức tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng bọn họ sẽ không thể mãi ở cạnh nhau được, cuộc hành trình đã kết thúc rồi, bọn họ cũng đã tới được thành Bạch Trạch, con đường sau này mỗi người đều phải tự đi, cho nên phải để bọn họ học được cách tự mình chiến đấu.
Tang thi ở nơi này đều đã bị con người động tay động chân, cho nên đều mạnh hơn tang thi bình thường rất nhiều, vừa lúc có thể để cho bọn họ luyện tập.
Cho nên Lâm An mới chờ đến khi bọn họ không thể đối phó được nữa mới xuất hiện.
Âu Dương Đông và Từ Phóng im lặng, thật ra lúc đánh nhau với tang thi, quả thật bọn họ đã vô thức nghĩ tới nếu có Lâm An hoặc lão đại ở đây thì bọn họ đã không cần phải tốn nhiều công sức để đối phó với tang thi như vậy.
"Vậy bây giờ chúng ta đi về? Hay là ở lại đây giết tang thi, vừa lúc có thể rèn luyện." Từ Phóng hỏi, tang thi bị đóng băng ở đây có thể giải trừ, nếu bây giờ năng lực của hắn còn chưa đủ, vậy chỉ có thể tiếp tục rèn luyện để trở nên càng mạnh hơn thôi.
Lâm An nghĩ nghĩ: "Chờ tôi một chút."
Cậu vòng qua đám tang thi bị đóng băng, bay một đường vào trong căn phòng có Trương giáo sư, mặc dù cậu đã nhìn thấy thân thể của đối phương bị nổ tung, nhưng cậu vẫn luôn cẩn thận, muốn xác nhận lại một lần nữa xem đối phương có thật sự đã chết hay không.
Trong phòng đầy máu thịt, thậm chí còn có các bộ phận của cơ thể, bệnh sạch sẽ của Lâm An đã tốt hơn nhiều, nhưng cảnh tượng thế này cậu vẫn không thể tiếp nhận được, cậu cứ bay từ từ ở cửa, chần chừ mãi không tiến vào.
Cậu nhìn vào bên trong nửa ngày, không cảm nhận được hơi thở của con người, lúc này mới rời đi.
Chỉ là sau khi cậu xoay người rời khỏi, có một khối thịt trong góc tường bỗng nhiên động đậy, nó tụ lại về phía bên cạnh, máu giống như thủy ngân, cuộn tròn, hòa vào, nở ra, cuối cùng từ từ lấp đầy thịt.
Trương giáo sư không ngờ mình lại không chết, ông ta thành công rồi, thí nghiệm của ông ta thành công rồi!
Chất lỏng lấy ra từ trên người tang thi, hơn nữa còn dùng máu của ông ta để chế tạo ra một loại thuốc có thể khiến một người có được thể chất giống như tang thi, nhưng lại không hề mất đi lý trí, loại trạng thái này chính là hoàn mỹ nhất.
Bây giờ ông ta có sức sống mạnh mẽ của tang thi, có năng lực khôi phục và dị năng, hiện tại cái gì ông ta cũng đều có, không còn là người gầy yếu trước kia nữa, ông ta đã đứng trên đỉnh kim tự tháp của nhân loại, tiến hóa thành nhân loại mới!
Máu thịt văng tung tóe khắp nơi dần dần trở lại cơ thể ông ta như một trò chơi ghép hình, ông ta nắm chặt tay, cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ trong thân thể này, sự sung sướng trong lòng như muốn tràn ra, ông ta đã không thể chờ nổi muốn thử nghiệm thân thể mới của mình.
Ông ta đi ra bên ngoài, nhìn thấy tang thi bị đóng băng ở hành lang, liền nhẹ nhàng vung tay lên, một con tang thi trong đó lập tức rạn nứt, sau đó nổ tung, khối băng và thân thể của tang thi bắn tung tóe khắp nơi.
Trương giáo sư nhìn tay của mình, bàn tay xanh xám nhìn cũng không đẹp lắm, nhưng lại làm ông ta mừng rỡ như điên, tự mình có thể khống chế được sức mạnh quả nhiên là một cảm giác rất tuyệt vời.
Đang lúc ông ta đắm chìm trong khoảng khắc này thì một người đàn ông đột nhiên hét lên.
Từ Phóng đứng ở cách đó không xa khiếp sợ chỉ vào Trương giáo sư nói: "Nơi này có biến thái á á á, thế mà ông ta không mặc quần áo liền đi ra ngoài!"
Trước đó thân thể của Trương giáo sư bị vỡ thành từng mảnh, tất nhiên là quần áo cũng không thể thoát nổi, cho nên quả thật lúc này ông ta đang trần truồng.
Âu Dương Đông cẩn thận nhìn khuôn mặt của ông ta: "Đây không phải là Trương giáo sư sao? Tiểu An, không phải lúc nãy cậu nói ông ta chết rồi sao?"
Lâm An nhìn đối phương, vừa rồi mùi máu tươi ở trong phòng quá nồng nặc, với cả mùi tang thi ở xung quanh cũng rất nồng, cho nên cậu không có phát hiện ra, Trương giáo sư bây giờ cũng là một con tang thi.
Trương giáo sư nhìn bà Ô đang ở giữa mấy người, nghĩ đến người này đã khiến ông ta khốn đốn, còn dám túm tóc ông ta, ông ta lập tức giận dữ, một thanh kiếm màu trắng xuất hiện lơ lửng trên bàn tay màu xanh của ông ta, thanh kiếm này như có sinh mệnh lập tức bay về phía bà Ô.
Chỉ là thanh kiếm còn đang bay trên không trung đã biến thành khối băng rơi xuống đất.
Lúc này Trương giáo sư mới dời mắt nhìn về phía mấy người còn lại, trong đó có hai người ông ta đã thấy qua, chỉ có một cậu thanh niên có mái tóc che khuất đôi mắt, trước đó ông ta chưa gặp bao giờ, Trương giáo sư híp mắt lại, nhận ra có gì đó không đúng.
Bởi vì thân thể của ông ta vừa mới xảy ra biến hóa, vẫn còn đang trong giai đoạn làm quen, cho nên ông ta không phát hiện ra điều gì kỳ lạ, mà bây giờ nhìn lại, trên người cậu thanh niên này rõ ràng chính là hơi thở của tang thi.
Người này, là tang thi?
Nhưng khi nhìn thấy làn da trắng nõn, tư thái bình tĩnh, cùng với tư thế mơ hồ bảo vệ mấy người bên cạnh, Trương giáo sư bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình.
Sao có thể là tang thi được, nhất định là ông ta nhầm rồi.
Mắt kính của Trương giáo sư bị hỏng trước đó, nhưng bây giờ thị lực của ông ta rất tốt, đôi mắt như muốn nhìn xuyên qua thân thể của Lâm An, cứ đánh giá trên dưới người cậu.
Nếu chỉ nhìn bằng mắt thì người này không khác gì người bình thường, nhưng mùi này rõ ràng nói cho ông ta biết, đối phương không giống người thường, hai loại phán đoán mâu thuẫn này làm cho trong đầu ông ta vô cùng khó hiểu, trên thực tế, ông ta chỉ là không thể tin được, còn có người cũng sẽ giống ông ta, tiến hóa thành nhân loại mới.
Hơn nữa nhìn đối phương còn tiến hóa hoàn mỹ hơn cả ông ta.
Sao có thể được chứ, ông ta bỏ ra rất nhiều tâm huyết để nghiên cứu ra thứ thuốc tiến hóa này, sao có thể có người còn nghiên cứu ra được thuốc tiến hóa còn tốt hơn ông ta chứ.
Khóe miệng Trương giáo sư giật giật, đột nhiên tấn công về phía đối phương.
Lâm An có hơi buồn rầu, thế mà cậu không hề phát hiện ra Trương giáo sư còn sống, nếu không phải Âu Dương Đông muốn ở lại đây tìm kiếm chứng cứ Trương giáo sư làm thí nghiệm trên cơ thể người, thì bọn họ đã sớm đi rồi.
Nhìn thấy đối phương tấn công mình, Lâm An vươn tay ra, băng giá uốn lượn bay thẳng về phía Trương giáo sư, trong cống ngầm tối tăm, những mảnh pha lê nhỏ như được nhuộm ánh sáng, va chạm với sức mạnh của Trương giáo sư.
Trong lúc va chạm, cơn gió lạnh thổi quét qua hai bên hành lang, nâng tóc mái của Lâm An lên.
Đôi mắt đặc trưng của tang thi lập tức kích thích đến Trương giáo sư.
Trong trận chiến trực tiếp giữa hai tang thi, Lâm An đã giành chiến thắng tuyệt đối, trải qua vô số cuộc rèn luyện dị năng tự nhiên, cậu trực tiếp đóng băng Trương giáo sư lại, nhưng sức sống mạnh mẽ của tang thi khiến ông ta dù đã biến thành khối băng vẫn có thể tiếp tục tự hỏi và nhìn được mọi thứ xung quanh.
Thật sự là tang thi.
Sao có thể, sao cậu ta có thể làm được chứ!
Nhìn thái độ thân thiết của mấy người bên cạnh, nhìn đối phương búng tay một cái là có thể đánh bại mình, nhìn khuôn mặt tuổi trẻ của đối phương, mái tóc đen bóng.
Mỗi một thứ đều khiến đầu óc không quá bình thường lúc này của Trương giáo sư cảm thấy ghen ghét.
Những suy nghĩ này chỉ lướt qua trong nháy mắt, Lâm An vẫn còn đưa tay ra chưa có thu lại, bàn tay trắng nõn đột nhiên nắm chặt lại, Trương giáo sư đang đóng băng lập tức cảm nhận được một thứ sức mạnh cực lớn từ bốn phương tám hướng đang đè ép khối băng, cho dù là thân thể kiên cường mạnh mẽ của tang thi cũng không thể ngăn cản nổi.
Ông ta vất vả lắm mới có thể tiến hóa thành nhân loại mới, ông ta không muốn chết, ông ta muốn tồn tại, ông ta phải bắt được con tang thi này, muốn nghiên cứu thân thể của nó, muốn tiến hóa càng thêm hoàn mỹ hơn.
Khối băng lập tức nát tan, có một bộ phận trong đó rớt vào chất lỏng màu xanh, mặc dù chất lỏng bên trong ống tiêm không quá nhiều, nhưng khi rơi xuống đất nó cũng không bị bốc hơi, khối thịt bị dính thứ thuốc đó lập tức bắt đầu ngọ nguậy.
Lâm An nhíu mày, sao còn chưa chết nữa?
Những khối băng trộn lẫn với máu thịt rải rác ở khắp nơi, chúng vặn vẹo sinh trưởng, dường như bắt đầu nhân lên vô tận, các khối thịt nhanh chóng lớn hơn và nhiều hơn, nuốt hết tất cả tang thi đang bị đóng băng ở bên cạnh, chẳng mấy chốc hành lang nhỏ hẹp đã bị chen đầy, Từ Phóng và Âu Dương Đông vội vàng nâng bà Ô chạy trốn về phía sau.
Lâm An muốn rút cạn nước, nhưng tốc độ mọc lên của thứ này quá nhanh, các bướu thịt sắp đập vào mặt cậu rồi.
Lâm An: "....."
Cậu vẫn nên ra ngoài rồi hẳn rút nước của nó vậy, đối với một người có bệnh sạch sẽ thì con tang thi này không ổn lắm, cậu không muốn đụng đến nó tí nào.
Một đám người liều mạng chạy ra ngoài, mặc dù Lâm An chạy chậm, nhưng cậu vẫn rút nước của cái bướu thịt ở phía sau đang đuổi theo sát nút, mà những bộ phận mất nước sẽ lập tức rớt xuống, rồi lại mọc lên cái mới.
Muốn giết chết Trương giáo sư, vậy cần phải một lần rút hết nước của ông ta mới được.
Hành lang bị căng nứt ra, đường ống bằng sắt và tường xi măng bị vỡ nát, một cơ thể lớn như ngọn núi nhô lên từ dưới lòng đất của thành phố.
Động tĩnh lớn như động đất này hấp dẫn sự chú ý của mọi người, mặc kệ là đang tìm vật tư hay là đang trốn ở nơi nào đó, đều ngước đầu lên nhìn sang đây.
Họ nhìn thấy một con quái vật kỳ lạ xuất hiện từ bên dưới lòng đất, mọi người đều giật mình mở to mắt, rốt cuộc thứ này là gì vậy?
Bọn họ đã gặp qua tang thi có hình dạng một đống thịt màu đỏ, nhưng con tang thi trước mắt này còn khủng khiếp hơn thế, làn da trên người nó đang không ngừng lớn lên, chẳng mấy chốc đã cao hơn mấy cái tòa nhà bên cạnh, thậm chí con tang thi này còn đang nói chuyện, liên tục dùng giọng khàn khàn la hét: tang thi ở đâu, ở đâu?
Nó không phải là tang thi sao? Còn đang tìm cái gì nữa?
Thấy kích thước của tang thi càng lúc càng lớn, thậm chí đã nhấn chìm tòa nhà 6 tầng ở bên cạnh, mấy người gần đó mới lập tức vội vã chạy trốn tứ phía.
Cũng có một ít dị năng giả muốn ngăn cản, nhưng con tang thi này mọc lên quá nhanh, cho dù có phá hủy một phần thân thể của nó, thì nó sẽ mọc lên càng nhiều bướu thịt.
"Cái thứ quỷ gì đây? Chạy nhanh lên, đừng đánh nữa, càng đánh nó càng lớn nhanh." Mấy dị năng giả chửi bậy, cũng vội vàng chạy trốn.
Một số tổ chức dị năng giả ở xa nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng tập hợp dị năng giả chạy tới.
Lâm An và mấy người Từ Phóng thuận lợi chạy ra ngoài, lần này cả đoạn đường bà Ô đều rất phối hợp, bản thân bị nâng lên nhưng không hề nhúc nhích một chút nào.
Nhìn thấy tang thi kia vẫn đang không ngừng lớn lên, vẻ mặt Từ Phóng nhăn thành một cục, hắn đã nói mà, cái thứ thuốc màu xanh kia nhất định có vấn đề, vừa rồi vẫn là một con tang thi bình thường giờ lại biến thành lớn như vậy, chắc chắn là bởi vì thứ thuốc kia, sớm biết thế hắn đã nhặt một ít mang về cho dì Thẩm nghiên cứu rồi.
Hiện tại có hối hận cũng đã muộn, Trương giáo sư biến thành tang thi thật sự là quá lớn, nếu cứ để nó tiếp tục mọc lên nữa, vậy thì toàn bộ thành phố này sẽ gặp nạn.
Con tang thi này không phải là thứ mà Từ Phóng và Âu Dương Đông có cố gắng thì sẽ giải quyết được, hai người cùng nhìn về phía Lâm An.
Vẻ mặt Lâm An rất bình tĩnh, mặc dù nhìn thì có hơi khủng khiếp, nhưng áp lực trên người con tang thi này còn thua xa so với Vua tang thi ở Mắt Sa Mạc, nó chỉ có được hình thể to lớn thôi, chứ sức mạnh cũng không có nhiêu.
Hình thể của Trương giá sư cực kỳ khổng lồ, thậm chí sắp tràn tới nơi của mấy người Lâm An.
Lâm An không thể chậm trễ nữa, nếu lại tràn tới đây thì bọn họ lại phải chạy trốn.
Cậu nhìn chằm chằm về phía con tang thi khổng lồ kia, sử dụng dị năng có trong cơ thể mình.
Trương giáo sư vẫn còn đang tìm kiếm Lâm An khắp nơi, bỗng nhiên thân thể của ông ta lại bốc lên hơi nước.
Giống như bị ném vào trong sa mạc bỏng cháy, như bị nướng trên một tấm sắt, thân hình khổng lồ dần dần bắt đầu khô héo và co lại.
Cho dù tốc độ mọc lại của Trương giáo sư có nhanh, thì dị năng của Lâm An đã được kích hoạt hoàn toàn, cũng có thể giết chết ông ta.
Hơi nước hòa thành những giọt nước, những giọt nước ngày càng lớn hơn, cuối cùng thành một khối nước lớn ở phía trên tang thi.
Trương giáo sư phát ra tiếng thét chói tai, ông ta không cam lòng! Rõ ràng ông ta đã trả giá nhiều tâm huyết như vậy, lại bị một con tang thi đột nhiên xuất hiện giết chết một cách dễ dàng như thế, ông ta sẽ không chết, ông ta sẽ không chết!
Tiếng gào thét bao trùm toàn bộ thành phố, những người lẩn trốn trong thành đều có thể nghe thấy được.
Tốc độ sinh trưởng của bướu thịt dần dần chậm lại, cuối cùng chúng khô lại và biến thành một đống xác khô màu xám.
Còn Trương giáo sư, lần này ông ta không thể sống lại được nữa!