• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thường Hi kiếm lẳng lặng cắm trên đất, bị trùm một lớp đen thăm thẳm, thân kiếm ảm đạm không chút ánh sáng. Mặt đất xung quanh sụt lún, vết nứt và đá vụn bừa bãi, họ như đang đặt mình giữa trung tâm của một trận đại nạn, gió sét rít gào cũng không thể che đậy sự tĩnh mịch nơi đây.

Diệp Vân Chu cảm giác mình chưa bao giờ tập trung tinh thần sẵn sàng đón địch như thế, đoạn ngoảnh đầu khẽ giọng: “Còn nhớ lúc ở thành Lăng Nhai không, trong số tất cả những quyết định trọng đại ta từng làm trên đời, vụ đó có thể đứng hàng thứ ba đấy.”

Ban đầu Mộ Lâm Giang không hiểu gì, song khi thấy ánh mắt Diệp Vân Chu trở lại Thường Hi, hắn tức khắc bừng tỉnh nhận ra, hẳn Diệp Vân Chu định chơi trá để hấp dẫn sự chú ý của Yểm Ma Chủ, sau đó tùy cơ ứng biến.

Diệp Vân Chu bước chậm về phía Thường Hi. Một sợi khói đen bay lên trời, Yểm Ma Chủ từ từ tụ thân hình lại, từng mảnh ngũ quan nổi lên trong màn sương quấy động, ghép hoàn chỉnh, trở thành gương mặt tươi cười dương dương tự đắc.

“Ngươi cũng có thể ra một quyết định có ý nghĩa hơn. Theo ta đi, như ngươi thấy đấy, trận pháp các ngươi bố trí tỉ mỉ với ta không hề có chút đe dọa, bọn bên ngoài hao hết linh lực, mà ta vẫn sung sức như thường đấy thôi.” Yểm Ma Chủ nhặt Thường Hi lên, dụ dỗ, “Diệp công tử, ta biết ngươi là kẻ thông minh, quan tâm ơn thù thì quá ngây thơ, trên đời này chỉ có lợi ích là vĩnh hằng. Miễn ngươi chịu quy thuận, ta sẽ giúp ngươi vượt qua Đại Thừa, trông thấy sự huyền bí của Độ Kiếp.”

“Tiếc rằng ta rất thích đôi mắt Mộ cung chủ.” Diệp Vân Chu bất đắc dĩ lắc đầu, “Đây không phải thứ lợi ích có thể trao đổi được.”

“Ha ha, sao mà không thể?” Bay giữa không trung, Yểm Ma Chủ vung ống tay áo, “Giết Mộ Lâm Giang đi, ta sẽ móc hai mắt hắn cho ngươi, hoặc hàng phục hắn, biến hắn thành con rối của ngươi. Ngươi không cần chọn giữa ta và Mộ Lâm Giang, bởi vì ngươi có thể có hết.”

Diệp Vân Chu nghiêng đầu nhìn đằng sau, Mộ Lâm Giang dựa lên kiếm Băng Nga, che ngực, hô hấp không ổn định.

“Giờ Mộ Lâm Giang không tiếp nổi một chiêu của ta.” Yểm Ma Chủ khinh miệt lia nửa con mắt sang, rồi lại quay về người Diệp Vân Chu, “Ta cũng khá tán thưởng ngươi, nếu cống hiến cho ta, làm ta hài lòng, thì ta thậm chí có thể chữa trị Mộ Lâm Giang cho ngươi, bằng không hắn không sống quá hôm nay.”

“Để ta suy nghĩ một lát.” Diệp Vân Chu khó xử nói, “Yểm Ma Chủ đại nhân khôi phục quyền thống trị, đã có thực lực bễ nghễ thiên hạ, chắc cũng không thiếu chút thời gian này chứ.”

“Ha, đừng tưởng ta không biết tính toán của ngươi.” Yểm Ma Chủ cười gằn, thân hình lóe tới trước mặt Diệp Vân Chu, áp sát y, “Câu giờ? Từ giờ đến lần công kích tiếp theo của trận pháp còn bao lâu? Ta cho ngươi ba số nhé, ba…”

“Được rồi ta đồng ý.” Diệp Vân Chu nhanh nhảu đầu hàng, “Chỉ cần ngươi không giết ta và cung chủ, những người còn lại ta không quan tâm.”

“Diệp Vân Chu!” Mộ Lâm Giang nghiêm nghị nói to, “Ta thà đồng quy vu tận với Yểm Ma Chủ chứ quyết không sống tạm bợ!”

Yểm Ma Chủ thất vọng lắc đầu ngúng nguẩy: “Ta thích ngươi hơn Mộ Lâm Giang nhiều. Diệp công tử, chúng ta là cùng một kiểu người, tới đây, quỳ xuống, tuyên thệ lòng trung thành của ngươi với ta, ta sẽ thỏa mãn ngay nguyện vọng của ngươi.”

Diệp Vân Chu cúi đầu, vén vạt áo uốn gối. Giọng Mộ Lâm Giang tràn đầy đau khổ, chống Xuân Giang Đình Nguyệt đỡ cơ thể, gầm lên giận dữ: “Diệp Vân Chu, ta không cần ngươi bán rẻ danh dự để đổi lấy mạng ta, ta không cho phép ngươi quỳ!”

Yểm Ma Chủ nhìn về phía Mộ Lâm Giang, không kiên nhẫn cười nhạo một tiếng: “Đến trận pháp có khả năng dâng chìa khóa tận miệng còn không giết được ta, ngươi chó cùng rứt giậu như vậy làm gì?”

Mộ Lâm Giang trợn mắt nhìn Diệp Vân Chu sắp sửa quỳ gối trước Yểm Ma Chủ, nét linh lực từ mũi dù kéo xuống mặt đất đắp lên từ đá vụn. Yểm Ma Chủ xem thường, cũng đồng thời vung Thường Hi, thế kiếm như lôi đình đâm về phía Diệp Vân Chu.

Lưỡi kiếm chằng chịt, tiếng leng keng chói tai đem theo tia lửa. Nhược Thủy kiếm của Diệp Vân Chu kiệt lực trước cổ họng Yểm Ma Chủ, mũi kiếm khẽ run, còn Thường Hi thì đâm vào vai y, ló ra từ sau lưng, máu đầm đìa chảy xuống từ mũi kiếm, chẳng mấy chốc đã đọng thành một vũng.

“Diệp công tử, còn dùng trò này lừa gạt quả là sỉ nhục ta.” Yểm Ma Chủ nhướng mày khinh thường, vặn Thường Hi một cái, “Ta chịu thiệt ở thành Lăng Nhai một lần, há có thể mắc mưu lần nữa? Con hồ ly giảo hoạt nhà ngươi cơ bản không đáng tin, trước khi giết Mộ Lâm Giang, ta phải bắt ngươi tế cờ đã!”

Diệp Vân Chu không nhịn được một tiếng rên đau đớn. Yểm Ma Chủ gõ đốt tay trái lên Nhược Thủy, một luồng sức mạnh vô cùng truyền đến, hổ khẩu y nứt toạc, không cầm nổi cán kiếm, kiếm bị đánh bay đi mấy trượng, đứt thành hai đoạn giữa không trung.

Yểm Ma Chủ đập một chưởng vào đỉnh đầu Diệp Vân Chu, cùng lúc đó, dưới chân y sáng lên trận đồ, bóng dáng y biến mất không còn tăm hơi, được chuyển tới bên cạnh Mộ Lâm Giang.

“Chết tiệt!” Diệp Vân Chu ngã trên đất, vai trái đau nhức làm y không nhấc tay nổi, dựa vào Băng Nga ngửa đầu thở gấp.

“Đánh lén không được, xem ra chỉ có thể đánh bừa.” Mộ Lâm Giang cắt rách đầu ngón tay, vẽ một chuỗi phù văn lên mặt dù Xuân Giang Đình Nguyệt đang khép lại, “Ngươi chữa thương trước, đừng tiêu hao thể lực nữa.”

Diệp Vân Chu giành giật từng giây uống linh dược điều tức, không cách nào tham chiến được nữa. Vết thương này cách tim còn xa, mặt y lộ vẻ tàn nhẫn, trong lòng phỉ nhổ thứ gọi là lời sấm một lượt, qua loa lau mồ hôi lạnh, nhìn chăm chăm Mộ Lâm Giang.

Tiếp đó y liền phát hiện điểm bất hợp lí, dao động linh lực nổi lên quanh người Mộ Lâm Giang khiến ngay y cũng phải giật mình, vạt áo phấp phới làm y hoa mắt. Ngẩn người, y rốt cuộc nhớ tới đan dược Mộ Lâm Giang nói từng lấy được từ chỗ Y Vô Hoạn.

Vẫn phải dùng ư? Khôi phục chín phần sức mạnh, có thể đánh bại Yểm Ma Chủ ư?

Mộ Lâm Giang cắm xuyên Xuân Giang Đình Nguyệt vào mặt đất, trọng lực nặng nề phút chốc bao trùm toàn bộ đỉnh núi, tựa như có một bàn tay khổng lồ vô hình đang ép lên đại địa. Đất đá gồ ghề vậy mà vỡ hết thành bột mịn, đất lún ba trượng, bị nghiến phẳng phiu.

Yểm Ma Chủ cũng bị bất ngờ đột ngột, linh lực Tồi Thần quyết này tuyệt không phải thi triển trong trạng thái thương tích trầm trọng. Cơ thể gã chìm xuống, hạ xuống vài phần trong không trung, gần như nghe thấy cả tiếng xương mình bị ép răng rắc.

Mộ Lâm Giang không ngừng động tác, tiếp tục vận Tồi Thần quyết lần nữa. Trong từng tầng mây đen dạng bông dung hòa với nhau ấy, con mắt vĩ đại quỷ quyệt chầm chậm mở ra, đồng tử chợt chuyển động, khóa chặt Yểm Ma Chủ. Dưới uy thế không gì sánh kịp chỉ có sự sợ hãi và hoảng sợ vô ngần, ánh sáng tím đậm và lục sẫm du đãng lượn vòng trong không gian, những chú văn mù mịt không ai thấy rõ hay thông hiểu được chói lọi đến tởm lợm.

“Yểm Ma Chủ, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.” Mộ Lâm Giang lạnh lùng quát, mỗi câu nói đều kèm với Hoàng Âm. Xung quanh Yểm Ma Chủ thò ra vô số xúc tu mịn màng, lúc nhúc như đám rong um tùm, rồi lại giống những con giun ngọ nguậy, mọc lên vây quanh gã.

“Ha… Mộ Lâm Giang, ba trăm năm, ngươi vẫn chỉ có chút mánh này thôi à.” Yểm Ma Chủ cười gằn, giọng run rất khẽ, khóe miệng chảy xuống một tia máu đen đặc sệt. Gã vận chưởng khuấy sương đen định thôn phệ những xúc tu đó, rồi bỗng nghi thần nghi quỷ ngoái đầu lại như thể bị tấn công, lông tơ dựng hết lên. Gã phân tâm làm chiêu thức cũng ngừng lại, đoạn rít lạc cả giọng, “CÚT!!! TA KHÔNG SỢ, KHÔNG AI CÓ THỂ LÀM TA SỢ!”

“Không ai có thể chiến thắng nỗi sợ trước mặt ta.” Mộ Lâm Giang nâng tay phải, năm ngón nắm chặt, xúc tu gói Yểm Ma Chủ đang ôm đầu lại, nuốt chửng tiêu hóa ở bên trong, tiếng xì xì không ngớt bên tai.

Diệp Vân Chu ngồi khoanh chân, nỗ lực triệu hồi Thường Hi. Khí tức đối lập nhau trên Kình Lôi sơn không ngừng quấy nhiễu cảm ứng của y, y tựa như đang gian khổ bôn ba ngược gió tuyết, mà Thường Hi ở ngay phía trước, tỏa ra một chút ánh sáng nhạt yếu ớt trong bóng đêm.

Mộ Lâm Giang liếc nhìn ba bên trụ trời, linh lực mênh mông đang dần thành hình, hắn không dám khinh suất, không chế Minh Đồng trên trời bắn xuống cột sáng tiếp theo, bao trùm đống xúc tu ở trong.

Diệp Vân Chu mở mắt ra, đầu đau như bị kim đâm. Trông thấy phản quang mỡ màng như bùn lầy lều phều trên vách cột sáng và nhà ngục do cơ man là nhuyễn trùng xây thành, y chóng mặt buồn nôn, dứt khoát nhắm lại mắt.

“Đến cùng Yểm Ma Chủ đã gây phong ấn gì! Thường Hi là thần kiếm có kiếm linh, vậy mà lại có thể giam giữ được nó!” Diệp Vân Chu tức nổ phổi hét lên một câu, “Không lấy được kiếm về thì trận trụ trời còn có ích gì nữa.”

“Chỉ cần hạn chế được hành động của gã thì vẫn hiệu quả.” Chính Mộ Lâm Giang cũng không muốn nhìn mấy chiêu này của mình, nhưng để ngừa Yểm Ma Chủ chạy thoát, hắn chỉ đành không ngừng cung cấp linh lực duy trì thuật trận.

“Ngươi còn chịu được không?” Diệp Vân Chu lo lắng hỏi.

“Ta phải chịu được.” Mộ Lâm Giang không cần nghĩ ngợi, “Ngươi rời khỏi đây trước đi.”

“Ta đã bao giờ sợ chết.” Diệp Vân Chu cười nhạo, “Giờ bắt ta đi, nếu ngươi chết ở đây, ta sẽ kế thừa ý chí của Yểm Ma Chủ.”

Mộ Lâm Giang nhất thời cứng họng, thở dài: “Lần trước ngươi ở lại cũng không có kết quả gì tốt.”

“Hiện tại không phải kết quả tốt à?” Thái độ Diệp Vân Chu cương quyết, “Ngươi mà dám nhắc lại nữa, ta sẽ phá trận dịch chuyển, đoạn đường lui của ngươi.”

Mộ Lâm Giang chỉ đành ngậm miệng. Cảm giác vết thương cũ tái phát đang nổi lên trong ngực, hắn biết mình không cố được bao lâu nữa, nhưng một sự mừng rỡ và hạnh phúc quỷ dị lại dâng lên không tài nào kiềm chế được. Hắn không muốn Diệp Vân Chu xảy ra chuyện, nhưng nếu núi Kình Lôi thành nơi hắn vùi thây, vậy người vì ngàn vạn thương sinh đốt cháy đến giọt máu cuối cùng như hắn, không cách nào phủ nhận tư tâm duy nhất chính là khiến người yêu vĩnh viễn ở bên cạnh mình.

Rõ ràng không nên nghĩ như vậy, nhưng suy nghĩ này làm sao cũng không xóa đi được.

“Tự bảo vệ mình cho hẳn hoi.” Mộ Lâm Giang hít sâu, lùi một bước dặn dò.

Tay dính máu của Diệp Vân Chu tì trên đất, lưu lại một dấu tay rõ nét. Y đang định chê Mộ Lâm Giang dài dòng thì động đất chợt nổi lên.

Y kinh ngạc mở mắt, đất cát trên núi Kình Lôi bay hết cả lên, cây cối đổ rạp liên miên, cành lá xanh biếc thoáng chốc hóa thành màu vàng đen khô héo. Trong kết giới chỉ còn lại tử khí, không có chút sức sống nào.

Đất trên đỉnh Kình Lôi nứt ra từng khúc, Mộ Lâm Giang biến sắc, cao giọng hét: “Dừng tay, lùi về sau!”

“Mộ Lâm Giang, ta muốn cắt lưỡi móc mắt ngươi!” Yểm Ma Chủ gào một câu thê thảm, xúc tu theo đó nổ tung rồi tan biến. Gã duỗi ra tứ chi từ một lùm sương đen, nhảy lên giữa trời, hấp thu tất cả địa khí xung quanh hóa thành linh lực, lộ ra nửa gương mặt đang dần phục hồi như cũ từ đống máu thịt be bét, cuối cùng như không tổn hại gì ngưng sương mù thành một vòng mũi tên, cong gối giậm mạnh một cú, nhắm chúng về phía Mộ Lâm Giang.

“Đứng lại!” Mộ Lâm Giang dịch Minh Đồng, cột sáng đuổi theo Yểm Ma Chủ, làm khựng lại các động tác của gã. Kết giới bị cắt thủng một lỗ, song chỉ giây lát đã có kiếm khí lạnh lẽo vá lại khoảng trống.

Yểm Ma Chủ run rẩy khắp người trong cột sáng, thất khiếu đều toát ra khói đen. Gã trừng gắt gao Mộ Lâm Giang, không thử tiếp cận hắn mà đánh ra một chưởng khí thế vạn quân.

Mộ Lâm Giang dựng thẳng một lá chắn trước mặt mình, chưởng kình va chạm làm hắn phải lùi liên tiếp mấy bước, trán rịn mồ hôi. Hắn nghiến răng nhịn cơn đau trong ngực, bấm quyết tiến lên đánh trả.

Diệp Vân Chu ấn mặt đất, từng chút co đầu ngón tay lại, chúng bị đất đá cắt rách, máu thấm xuống. Trước người y được Mộ Lâm Giang dựng một kết giới để phòng y bị dư ba rung chuyển sông núi của cuộc chiến giữa hắn và Yểm Ma Chủ vạ lây. Đủ sắc linh lực và chiêu thức không dõi theo kịp, y nhắm mắt nghiến răng, vẫn không bỏ cuộc kêu gọi Thường Hi.

Một sợi khói đen không chịu được lẩn khỏi đỉnh Kình Lôi, lần nào Minh Đồng cũng kịp thời tóm được hướng chạy của Yểm Ma Chủ, song Mộ Lâm Giang nhận ra, thời gian hắn có thể áp chế Yểm Ma Chủ đã càng ngày càng ngắn.

“Mộ cung chủ!” Từ sương mù đột nhiên truyền ra một tiếng kêu đau khổ ai oán, vừa khóc vừa nói, “Van ngươi, bỏ qua cho ta đi…”

Mộ Lâm Giang thoáng đờ người, trong sương mù bỗng ló ra một gương mặt mơ hồ, bấy giờ một đường kiếm khí từ đằng sau xẹt qua, cắt đứt vài cọng tóc của hắn. Lúc này hắn mới định thần lại, bèn cắn đầu lưỡi, cho mình một Tĩnh Tâm quyết.

Yểm Ma Chủ nhân cơ hội đó chạy thoát khỏi ánh nhìn chằm chặp của Minh Đồng, sau đó lập tức lóe lên trước mặt Mộ Lâm Giang, nhanh như điện đánh lên người hắn.

Mộ Lâm Giang không dám tránh, đằng sau hắn chính là Diệp Vân Chu thương tích không nhẹ, nếu hắn tránh, Yểm Ma Chủ chắc chắn sẽ thuận thế nhắm vào Diệp Vân Chu.

Thấy Mộ Lâm Giang khom lưng ho ra máu, Diệp Vân Chu gắng đứng dậy, song hắn lại ra dấu bảo y đứng yên.

“Yểm Ma Chủ, ngươi trúng kế rồi.” Một tay Mộ Lâm Giang cầm cổ tay Yểm Ma Chủ, ngữ khí kiên định.

Kình khí trong tay Yểm Ma Chủ lại tung ra, đánh mạnh vào ngực hắn. Diệp Vân Chu mở to hai mắt, nhưng rồi một tia sét chói lòa từ trên trời giáng thẳng xuống, nuốt hết cả hai người.

“Mộ Lâm Giang!” Diệp Vân Chu thất thanh gọi, lại tụ bóng kiếm một lần nữa, tuy nhiên điện quang lấp lóe đì đùng khiến y nhất thời không phân rõ Yểm Ma Chủ rốt cuộc ở đâu.

Khoảnh khắc ánh chớp dừng lại, chỉ thấy quanh Mộ Lâm Giang vờn tia điện, mái tóc dài của hắn xõa tung. Không khí như thể mọc đầy gai nhọn, đến gần một chút đã đâm nhói da, ánh mắt Diệp Vân Chu lướt qua Mộ Lâm Giang, ngọn tóc y cũng đã dựng cả lên. Yểm Ma Chủ đang nửa quỳ trên đất, giống như bọc một lớp vỏ cháy đen, Diệp Vân Chu vung thẳng một kiếm qua, gã thình lình giơ tay bóp nát kiếm khí, nghiêng mình lui xa mấy trượng.

“Ngươi đánh kiểu gì đấy? Trận hay thuật cũng thu lại hết cả! Sắp đến giờ rồi, còn lại giao cho ta, tin ta!” Diệp Vân Chu muốn đỡ Mộ Lâm Giang, song lại bị điện giật khiến cho không thể tiếp cận, “Ngươi nói một câu đi!”

Mộ Lâm Giang triệu hồi Xuân Giang Đình Nguyêt, mở dù, nhẹ nhàng ngoảnh đầu lại. Tia điện trắng xanh khiến mắt tím càng thêm rực rỡ lấp lánh, hắn nhìn Diệp Vân Chu đang nôn nóng, nhoẻn cười, vươn tay tới khẽ giọng: “Diệp Vân Chu, ta rất muốn ngươi chết cùng ta.”

“Phỉ phui cái mồm ngươi, chúng ta sẽ không ai chết!” Diệp Vân Chu gào một câu, vết thương do kiếm trên đầu vai lại vỡ ra, máu chảy ồ ạt. Y bị cơn đau quấy đến bực dọc, vô thức có linh cảm chẳng lành.

“Xin lỗi… Đây là tư tâm cuối cùng của ta, vĩnh viễn đừng quên ta.” Lông mi Mộ Lâm Giang dưới ánh sáng lập lòe mềm mại lạ thường, hắn rũ tay áo, phẩy một trận gió êm dịu.

Diệp Vân Chu trông thấy sắc cam vàng rõ rệt len ra từ cổ áo Mộ Lâm Giang, giống như dung nham nát vụn, lông mày hắn đau đớn nhăn lại, khóe môi cũng bất giác bị cắn rách. Y được cơn gió kia cuốn về dưới kiếm Băng Nga, trận đồ dịch chuyển từ từ sáng lên.

Tác giả có lời muốn nói: Vẫn thích kết thúc bằng số chẵn hơn, chia hai chương _(:з” ∠)_

Shikki: Ai thích BE không tôi cho hai link, link trên full chương, link dưới đến đoạn hai người trăng trối xong là hết =))) Thề chứ tác giả viết cái chương này trẩu vl, khác gì mấy trận đánh boss trong phim siêu nhân không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK