Các vị khách phần lớn đều tạm lánh ở tửu lầu khách đi3m, người đi trên đường thưa thớt, đa số đều mang khẩu khí khinh thường, đã mặc nhiên phán tử hình với những kẻ dám cả gan đột kích Vĩnh Dạ cung.
Diệp Vân Chu dựa vào cửa sổ, nâng cửa hở ra một khe, nghe thấy hai người hóng hớt đang suy đoán Vĩnh Dạ cung sẽ tạo ra hiện trường xử quyết khốc liệt cỡ nào để răn đe cảnh cáo, tốt nhất đừng có thu vé vào cửa.
Mộ Lâm Giang ngồi ngay sau quầy, trông như xem thường vụ điều tra mà nhắm mắt dưỡng thần, Diệp Vân Chu đoán hắn đang điều tức, bèn bắt đầu sai khiến Tô Lê và Hoắc Phong Đình.
“Thời gian không nhiều lắm, Hoắc huynh cùng Tô thiếu gia tìm chỗ trốn trong nhà đi, ta sẽ dịch dung thành ông chủ ở đây, đến khi thủ vệ tới sẽ ứng phó.” Diệp Vân Chu vào quầy, kéo cả người lẫn ghế Mộ Lâm Giang sang bên cạnh, mở cửa tầng hầm, ông chủ vẫn đang bất tỉnh trên bậc thang.
Tô Lê đề xuất mình sẽ xuống tầng hầm, Hoắc Phong Đình đi lên lầu, hai người chia ra tìm vị trí thích hợp để trốn. Diệp Vân Chu kéo ông chủ ra, lột áo ngoài ngay tại chỗ rồi dùng nó cột luôn lão lên ghế, tìm một cây châm từ chiếc rương chưa mang đi lúc trước đâm vào nhân trung lão.
Ông chủ giật mình tỉnh lại, theo phản xạ kêu to, Diệp Vân Chu khom lưng bịt miệng lão, dưới ánh mắt hoảng sợ của lão bày ra một nụ cười mỉm thân thiện.
“Suỵt, đừng kêu, nghĩ kĩ rồi hẵng nói, bằng không ta cắt đầu lưỡi ông.” Diệp Vân Chu bình tâm tĩnh khí uy hiếp, “Hiểu rồi thì gật đầu.”
Ông chủ gật đầu như giã tỏi, Diệp Vân Chu tiếp tục hỏi: “Giấy phép hành nghề và sổ sách ở đâu? Thủ vệ Vĩnh Dạ cung thường tra hỏi mật hiệu gì? Bên trong phòng có mật thất không?”
“Giấy… giấy phép hành nghề ở ngăn kéo trong quầy, ghi chép lai vãng dùng mặt kính ẩn trên bàn tra trực tiếp là được, mật hiệu là… trong vòng ngày hôm qua.” Ông chủ trắc trở khai báo, “Tráng sĩ có chuyện gì thì bình tĩnh nói, tất cả đều nghe theo ngươi, ta chỉ mở một cửa hàng thôi mà, không biết cái gì hết!”
“Thật không? Thế thì bỏ ngọc giản trong tay đi.” Tay trái Diệp Vân Chu đã đặt lên thân kiếm Nhước Thủy bên hông, ngón cái đẩy ra một đoạn kiếm, để lộ lưỡi kiếm sáng như tuyết, “Muốn lừa ta không dễ như vậy.”
Tim ông chủ lại treo lên, cánh tay bị trói ở lưng ghế chính đang cố sức tìm ngọc giản trong tay áo, lại không ngờ rằng sẽ bị Diệp Vân Chu nhìn ra. Lão cố gắng trấn định nói: “Các ngươi rốt cuộc là người phương nào? Coi như có đoạt được cửa hàng của ta, các ngươi cũng trốn không thoát đâu!”
Mộ Lâm Giang đứng bên quầy hàng ven tường hơi nhấc mi mắt, lười nhác nói: “Cần trợ giúp không?”
“Lão gia ngài nghỉ ngơi đi.” Diệp Vân Chu từ chối một câu, “Ngươi không cho ta lấy cái rương này, đến giờ ta vẫn còn canh cánh trong lòng, nhưng thử ngay tại hiện trường chắc ngươi không ý kiến chứ.”
Mộ Lâm Giang lại nhắm hai mắt lại, sau đó bị tiếng á hự của ông chủ phiền nhiễu gần một khắc, Diệp Vân Chu mới vừa lòng thỏa ý đạt được câu trả lời mong muốn. Y thu dọn hiện trường, rũ rũ áo ngoài của lão, đoạn ghét bỏ mặc vào.
“Đưa ta cái pháp bảo dịch dung đáng tin.” Diệp Vân Chu vừa lau tay vừa nói.
Mộ Lâm Giang ngồi thẳng lên ngửa đầu nhìn y, áo choàng màu nâu với hoa văn như ý của ông chủ có phần già cỗi, tay áo còn quá dài, không hợp với Diệp Vân Chu lắm, y dứt khoát vén một đoạn tay áo lên, để lộ cổ tay trắng nõn trông có vẻ gầy yếu.
“Thuật pháp của ta còn đáng tin hơn.” Mộ Lâm Giang thu ánh nhìn lại, vẫy tay bảo Diệp Vân Chu tới gần chút và cúi đầu, rồi vươn ngón trỏ ấn vào mi tâm y.
Diệp Vân Chu cảm giác một tầng nước mềm mại chảy qua mặt mình, dần dần ngưng kết định hình, có chút quái dị. Y không nhịn được giật lùi, Mộ Lâm Giang liền đè gáy y ép trở lại.
“Còn chưa xong à?” Diệp Vân Chu loáng thoáng hỏi, có cảm giác bức bối vi diệu như thể bị một lớp hồ dán lên mặt.
Mộ Lâm Giang nhếch khóe miệng, rồi tức thì tém lại, đầu ngón tay từ khóe mắt y từng chút lướt qua hai má, nghiêm túc nói: “Còn thiếu một chút chi tiết.”
“Ta thấy ngươi cười.” Diệp Vân Chu lườm hắn, “Ngươi chắc chắn đang trêu đùa ta.”
“Đừng nói chuyện, ảnh hưởng đến tác phẩm của ta.” Mộ Lâm Giang đàng hoàng bắt y ngậm miệng, sau khi đặt râu cùng nếp nhăn vào vị trí vừa đúng thì một tay nâng cằm Diệp Vân Chu thưởng thức, “Ừm, ngoại trừ hơi lùn thì đều rất hoàn mỹ.”
“… Khi nào ra ngoài chặt chân ngươi.” Diệp Vân Chu giận dữ đập bay tay hắn, khóe mắt thoáng nhìn, Tô Lê vừa từ tầng hầm lên đang trợn mắt ngoác mồm chỉ vào y.
“Thật sự giống hệt!” Tô Lê đi vài bước tới gần quan sát Diệp Vân Chu, “Ta hoàn toàn không nhìn ra!”
Mộ Lâm Giang đứng dậy đập lên vai Diệp Vân Chu, Diệp Vân Chu nhíu mày đằng hắng hai tiếng, trong cổ họng dường như nhiều thêm thứ gì đó, y vừa mở miệng, thanh âm cũng trở nên nặng nề khản đặc như ông chủ.
“Người trẻ tuổi bình tĩnh một chút, đừng khi nào cũng lúc kinh lúc rống, chính sự sao rồi?” Diệp Vân Chu đeo gương mặt trung niên của ông chủ nói như ông cụ non.
Tô Lê sửng sốt, đập lên đầu một cái, vỗ y phục trước ngực mấy phát, rồi thật cẩn thận ôm vật trong ngực ra, khoe: “Các đệ xem, đây chính là thỏ Kim Nhung có tiền cũng không mua được, thế mà lại bị lão chủ nhốt trong lồ ng sắt dưới hầm, thật là phí phạm của trời. Phải an bài hai người hầu chuyện biệt cho nó chạy bộ mới đúng, không nó sẽ rất bức bối.”
Khóe miệng Diệp Vân Chu giật giật, con thỏ trắng như tuyết trong ngực Tô Lê lớn hơn thỏ thường một vòng, từ hai tai dài dựng đứng đến hai đường kim văn rực rỡ trước mắt, xinh đẹp thì đúng là rất xinh đẹp.
“Cho nên ngươi tìm được chỗ trốn chưa?” Diệp Vân Chu hỏi.
“Hic…” Tô Lê vuốt thỏ do dự, “Lồ ng sắt nuôi nó hẳn có thể vừa một người.”
Diệp Vân Chu đau lòng lắc đầu thở dài, lúc này Hoắc Phong Đình cũng từ trên lầu xuống, Diệp Vân Chu đặt hết hi vọng lên người hắn, vừa định hỏi chuyện thì Hoắc Phong Đình đã chủ động nâng vò rượu trong tay lên.
“Các ngươi xem, đây là cái gì?” Hoắc Phong Đình xách vò rượu hưng phấn nói, “Ủ năm mươi năm! Thời gian hơi ít nhưng vẫn có thể tạm chấp nhận một chút, ai muốn uống? Hôm nay gia cao hứng, chúng ta không say không về.”
Diệp Vân Chu: “…” Ngươi định về đâu.
Diệp Vân Chu nhắc nhở: “Hoắc huynh, hiện tại chúng ta đang bị Vĩnh Dạ cung truy nã, có phải nên lễ phép tránh đi một chút không?”
“Đám phế vật kia ấy à, tới bao nhiêu cũng vô dụng.” Hoắc Phong Đình khinh thường quệt mũi.
“Hoắc huynh, ta biết huynh thực lực cao cường, không để thủ vệ Vĩnh Dạ cung vào mắt.” Diệp Vân Chu khổ tâm du thuyết, “Nhưng hiện giờ kết giới phòng tỏa toàn bộ Vĩnh Dạ cung đã mở ra, kể cả huynh có thể c ường bạo đánh nát kết giới xông ra ngoài, đến lúc đó Hoắc Phong Lâm lại nhận được tin tức, chẳng may muốn khống chế Y Vô Hoạn áp chế huynh, huynh còn có thể kịp thời chạy đến cứu hắn không?”
Hoắc Phong Đình tức khắc tắt điện: “Diệp huynh đệ nói cũng có lí.”
“Bây giờ chúng ta vẫn đang lường gạt Vĩnh Dạ cung, gã chỉ có thể động tay với Tô gia, sẽ không nghĩ đến huynh được. Hoắc huynh cũng có thể nhân lúc này âm thầm chạy tới núi Bất Y hội hợp với Y Vô Hoạn, bấy giờ Hoắc Phong Lâm sao có thể dùng hai người các huynh uy hiếp lẫn nhau.” Diệp Vân Chu lí trí nói.
“Được rồi, Diệp huynh đệ đầu óc thông tỏ, ta nghe đệ an bài.” Hoắc Phong Đình gác vò rượu lên quầy, “Chờ bọn chúng tra xong rồi uống.”
Diệp Vân Chu khẽ xoa huyệt thái dương, phát hiện Mộ Lâm Giang vẫn một mực nhìn mình, ánh mắt mang vẻ thâm cứu không chút che giấu, y nhấn mạnh với Mộ Lâm Giang: “Ta thật sự không có mục đích gì khác, Hoắc huynh tao ngộ bất công, ta chỉ muốn giúp thôi… Sao ngươi cũng bế nó lên hả!”
Thỏ Kim Nhung Tô Lê vừa ôm không biết khi nào đã chạy đến trong ngực Mộ Lâm Giang, khung cảnh hắn sờ thỏ quá mức hài hòa, y nhất thời không chú ý tới.
“Ngươi muốn à?” Mộ Lâm Giang đẩy đẩy con thỏ về phía trước, “Không được xách tai.”
“… Quên đi.” Diệp Vân Chu vạn phần mệt mỏi xua tay, âm thanh ầm ĩ ngoài cửa càng lúc càng lớn, y di chuyển tới sau quầy, móc giấy bút bàn tính trong ngăn kéo ra chỉnh trang, “Các vị cung chủ thành chủ thiếu gia, muốn trốn thế nào tùy các ngươi.”
Mộ Lâm Giang bước lên tầng hai, Tô Lê thì trông dáng vẻ thật sự định chui vào lồ ng sắt, Hoắc Phong Đình túm cậu trở lại, chỉ chỉ Mộ Lâm Giang, đoạn bắt kịp, nhỏ giọng nói: “Hắn nhiều mánh khóe, chúng ta đi ké cái thuật pháp gì đi.”
Diệp Vân Chu thấy mình thật sự giống một ông chú trung niên quá mức chịu khó làm việc, muốn cho Mộ Lâm Giang tiết kiệm sức lực không để hắn việc lớn việc nhỏ đều dùng linh lực, nhưng bản thân Mộ Lâm Giang thoạt nhìn lại chẳng hề để ý.
Tiến đến tra hỏi là một đội ngũ sáu người, lấy pháp bảo kiểm trắc quét Diệp Vân Chu hai lần, cẩn thận đối chiếu với cuốn sổ trong tay. Diệp Vân Chu đối đáp trôi chảy không để nửa phần sơ hở, bốn người chia ra kiểm tra hết từ trên xuống dưới nhiều lần một hồi cũng không thu hoạch được gì, chỉ có thể hét lớn đi nhà tiếp theo.
Chờ đến khi thủ vệ tra xong mấy nhà phụ cận rồi triệt để đi xa, Mộ Lâm Giang trên lầu mới xuống dưới, khí định thần nhàn nói: “Vất vả.”
Diệp Vân Chu chỉ muốn trợn trắng mắt: “Hiện tại chúng ta tạm thời an toàn, là thời điểm nói chính sự.”
Hoắc Phong Đình nhớ thương vò rượu trên quầy, đến đó đập bay bùn chắn ngửa đầu định uống, lại ngẫm nghĩ, nói: “Ta lên phòng bếp cho các ngươi bố trí gọi món, các ngươi muốn ly hay muốn chén?”
Mộ Lâm Giang bình tĩnh nói: “Muốn trà.”
Hoắc Phong Đình cau mày: “Huynh đệ ngươi lại không nể mặt mũi rồi.”
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu gõ gõ quầy, Hoắc Phong Đình vừa thoát ngục nên hưng phấn một chút y có thể lí giải, nhưng Mộ Lâm Giang cũng a dua gây rối là tâm thái gì.
Diệp Vân Chu hắng giọng một tiếng: “Hoắc huynh, vì sao chúng ta lại đến Vĩnh Dạ cung, phải nói từ Dẫn Mộ Thạch.”
Trong không khí tràn ngập hương rượu, Hoắc Phong Đình vung tay ấn định: “Vừa uống vừa nói, không có rượu nói chính sự cái gì! Đi đi đi.”
Tô Lê trên cầu thang thò đầu hô: “Hoắc huynh, ta đã xếp hết chén đũa ra rồi, việc khác thì không biết làm!”
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu đứng lên cả giận nói: “Cho ta một vò, hôm nay không say không về.”
Mộ Lâm Giang khẽ cười, Diệp Vân Chu đi sượt qua bên người hắn, nhíu mày cảnh cáo: “Khuyến khích oai phong tà khí (1) à, không có trà của ngươi đâu, uống rượu hết cho ta.”
(1) Oai phong tà khí: Chỉ phong cách, thói quen không đứng đắn.
“Nếu uống rượu xong ta có nói lỡ, Diệp công tử cũng không nên coi là thật.” Mộ Lâm Giang đưa tay dỡ lớp dịch dung của Diệp Vân Chu xuống, ngữ khí điềm đạm lại tựa như có thâm ý khác.
Diệp Vân Chu hừ một tiếng: “Gần như say rượu thổ chân ngôn thôi, trái lại ta còn muốn xem ngươi uống rượu đến điên đấy.”
“Vậy tửu lượng Diệp công tử thế nào?” Mộ Lâm Giang ghé mắt nhìn y, “Nếu say, có thể nhắc đến ta không nhỉ?”
Diệp Vân Chu thoáng trầm mặc: “Ta chưa bao giờ say, từ trước đến nay ta vẫn luôn tỉnh táo.”
“Hừ, chưa chắc đã vậy.” Mộ Lâm Giang chắp tay đi vào phòng bếp lầu hai. Giữa phòng bày hai cái bàn xếp khít nhau, cũng không phân chính phụ, Mộ Lâm Giang ngồi ngay xuống bên cạnh, Hoắc Phong Đình nhiệt tình rót cho mỗi người một chén, rồi từ trong nồi vớt ra thịt bò vừa được làm nóng.
Diệp Vân Chu hiếm thấy mà mặc niệm một chút cho ông chủ, bọn họ không những thật sự coi cửa hàng này thành cứ điểm mà còn dùng phòng bếp người ta, ăn lương thực dự trữ của người ta.
Thịt bò này cắt rất có phong cách phóng khoáng của Hoắc Phong Đình, dạng người tự nhận mình tinh tế như Diệp Vân Chu không chút nào muốn ăn, đoạn ngồi xuống đối diện Mộ Lâm Giang.
“Diệp công tử.” Mộ Lâm Giang dựa lên lưng ghế, liếc nhìn chén của mình.
“Cung chủ, không hợp đàn nhỉ.” Diệp Vân Chu quở trách hắn, rồi vẫn lấy một chén khác trong tủ đổi cho hắn.
Để tránh tối đa việc ngoài ý muốn nhìn vào mắt Mộ Lâm Giang, Tô Lê đã chọn ngồi cùng phía với hắn, vừa mới ngồi xuống Hoắc Phong Đình đã giơ chén bắt đầu đọc diễn văn trước bữa tiệc rượu, Tô Lê lại vội vàng đứng lên.
“Mộ cung chủ biết mà, ta là người cẩu thả, không có ý tứ gì, cảm tạ không nói nhiều nữa, Mộ cung chủ cũng không thiếu, nói chung khi nào cần tới huynh đệ thì cứ mở miệng!” Hoắc Phong Đình bưng chén kính một vòng, Tô Lê và Diệp Vân Chu đều rất nể tình cụng li, Mộ Lâm Giang chỉ nhìn hắn không nhúc nhích, Hoắc Phong Đình cũng không để ý, tự mình uống một hơi cạn sạch rồi lại rót đầy. Mộ Lâm Giang lúc này mới cầm chén rượu lên nhấp một ngụm.
“Ngày hôm nay thân ở địch doanh, chính là người cùng chung hoạn nạn, có lão bằng hữu Mộ cung chủ, còn có tiểu… tân bằng hữu Diệp tiểu huynh đệ cùng Tô tiểu huynh đệ, là một ngày đáng để kỉ niệm, ta lại làm một chén.” Hoắc Phong Đình nâng chén lên, lần này Mộ Lâm Giang cuối cùng đã vui lòng cụng li với hắn, hắn kích động nói: “Mộ cung chủ, huynh đệ tốt! Ta cứ hưng phấn là lại nói nhiều, các vị thứ lỗi ha, ta tự phạt trước một chén.”
Diệp Vân Chu cũng theo đó uống hai chén, y uống không hiển sơn không lộ thủy, trên mặt không nhìn ra được nửa phần biến hóa. Mộ Lâm Giang nghe Hoắc Phong Đình dông dài thì ngược lại càng thêm an tĩnh, vuốt chén ngồi cạnh bàn, hơi cúi đầu, như một pho tượng văn nhã.
“Tô thiếu gia, đừng chỉ biết ăn của mình chứ, cung chủ không với tới, hắn cũng ngượng chẳng gắp.” Diệp Vân Chu cười tít mắt chế nhạo, “Hắn ăn chay.”
Mộ Lâm Giang rốt cuộc lại ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn y, Tô Lê bừng tỉnh ngộ ra, vươn tay dịch hai đ ĩa dưa cải sang chiếc bàn kia của Mộ Lâm Giang, cầm chén thử nói: “Mộ huynh cứu ta một mạng, ta đây cũng không nói nhiều, khi nào cần dùng đến ta thì cứ nói! Ta kính huynh một chén.”
Tô Lê đã chuẩn bị trước chuyện không ai đáp lại rồi xấu hổ tự uống, song Mộ Lâm Giang lại nâng chén ra hiệu, sau đó tinh tế uống xoàng hết nửa ngụm.
Hắn vừa khai ngụm đầu tiên này, Diệp Vân Chu liền bắt đầu nổi hứng thú xấu xa, lôi kéo Hoắc Phong Đình và Tô Lê bịa đặt các kiểu lí do kính hắn, Mộ Lâm Giang uống có ít nữa thì một chén cũng rất nhanh đã thấy đáy.
“Cung chủ tâm hướng thương sinh, không cầu danh lợi, thật đáng kính nể, cụng li.”
“Không nghĩ tới Mộ huynh cũng thích điểu hoa trùng cá, đúng là người đồng đạo, cụng li!”
“Tồi Thần quyết của huynh đệ vừa ra, thiên địa biến sắc, Tu Chân cảnh Trầm Luân cảnh gì đó chỉ như gió thoảng, cụng li!”
Nếu nói khổ tâm dứt hết đường say, thì có lẽ người vui vẻ sẽ dễ uống nhiều rồi say rượu. Mộ Lâm Giang không thừa nhận cũng không cảm thấy mình vui vẻ bao nhiêu, chẳng qua những chén rượu chủ động đưa tới xung quanh đều là thành tâm mà đến, trong bữa tiệc không ai căng thẳng lảng tránh, cũng không ai cố tình nịnh nọt. Diệp Vân Chu đụng một cái vào cạnh chén hắn, cười nói: “Không bịa nổi nữa, cụng li?”
Mộ Lâm Giang hoảng hốt một nháy mắt, thấp giọng nói: “… Cụng li.”
Hắn lại lần nữa nhìn đáy chén trống rỗng, vừa định đi lấy vò rượu, Diệp Vân Chu đã đứng lên đè cổ tay hắn xuống, hắng giọng nói: “Được rồi, tửu lượng kém như vậy, uống nữa sẽ trở ngại chính sự.”
Mộ Lâm Giang chớp chớp mắt nghĩ thầm, hiện giờ hắn cũng chẳng nghe vào cái gì, trước mắt có chút mơ hồ, liền buông chén rượu dựa vào ghế nhắm mắt. Tô Lê đã ngã trái ngã phải không ôm nổi thỏ nữa, chỉ có Hoắc Phong Đình và Diệp Vân Chu còn tỉnh.
“Hoắc huynh, chuyện này nói ra thì rất dài, nhưng muốn tóm tắt lại cũng không khó.” Diệp Vân Chu quơ chén trong tay, quả thực là quơ ra khí chất bày mưu lập kế, “Có một vị quỷ tu không rõ tên họ lai lịch lén lút khống chế Thu Thủy kiếm các Kiều Tâm Nguyệt đường chủ, gã muốn tập hợp đủ Vĩnh Trú đăng, Dẫn Mộ Thạch và Trường Sinh Hỏa, trong đó thì Dẫn Mộ Thạch theo phỏng đoán đang ở trong tay Hoắc Phong Lâm. Gã lần lượt ám toán bắt cóc thống lĩnh Túc Tiêu vệ Vệ Nhất cùng thủ tịch kiếm vệ Ân Tư, Vệ Nhất chạy thoát, gã liền lấy an nguy của Ân đại nhân uy hiếp cung chủ thay gã thu Dẫn Mộ Thạch, Ân đại nhân thì đang tương kế tựu kế ẩn náu nằm vùng bên cạnh gã. Chúng ta căn cứ vào tình báo Vệ Nhất giành được khi đào tẩu tìm được nơi đây, tính tìm manh mối về Dẫn Mộ Thạch, nào ngờ gặp được Hoắc huynh.”
Diệp Vân Chu nói sơ lược qua một lần, Hoắc Phong Đình ngẩn người, hỏi: “Nhị đệ muốn cục đá rách kia làm gì?”
“Rất có thể là muốn rèn đúc binh khí.” Diệp Vân Chu suy đoán, “Chúng ta từng cứu hậu nhân của đúc sư chạy trốn từ thành Lăng Nhai, được cô ấy tặng một thanh kiếm chứa Dẫn Mộ Thạch. Hoắc Phong Lâm có si mê đao pháp như lời đồn ngày nay?”
“Thiên phú của nhị đệ không thể kém hơn ta, ông già ta khi còn sống không thích nhị đệ cho lắm, nên nhị đệ lại càng cần cù tu luyện hơn ta, đao không rời tay, cho dù hiện tại chỉ toàn nghiên cứu bàng môn tà đạo, nhưng đam mê với đao hẳn vẫn không thay đổi.” Sắc mặt Hoắc Phong Đình hơi sa sầm.
“Đã là huynh đệ đồng bào, vì sao lại có sự thiên vị?” Diệp Vân Chu hỏi thêm một câu.
Hoắc Phong Đình gãi đầu: “Khi sinh hai người chúng ta mẹ ta bị khó sinh, nhị đệ ra muộn hơn ta một ngày, mẹ ta tuy đã cứu về được nhưng thân thể từ đó lại không tốt, lúc ta ba tuổi đã qua đời.”
“Thì ra là vậy, thứ lỗi.” Diệp Vân Chu cúi thấp đầu, “Quỷ tu có thể phân tán tàn hồn ẩn náu khắp nơi, nếu truyền tin tức ra sợ rằng sẽ khiến mọi người hoảng loạn, gây nên nghi kị và tổn thất không đáng có. Cung chủ chỉ muốn lấy được Dẫn Mộ Thạch, cứu Ân đại nhân trở về, và tập hợp đủ ba chìa khóa dụ quỷ tu tới cửa tiêu diệt gã, cũng không muốn can thiệp vấn đề nội bộ của thành Lăng Nhai. Nếu Hoắc huynh và Hoắc Phong Lâm giải quyết với nhau, rồi đóng cửa Vĩnh Dạ cung, nghiêm trị các nhân sĩ liên quan, thì tin rằng Ân đại nhân cũng sẽ không có ý kiến.”
Mộ Lâm Giang vẫn luôn đứt đoạn nghe Diệp Vân Chu và Hoắc Phong Đình nói chuyện, hắn cảm thấy không đúng, Diệp Vân Chu vô cùng không đúng, mỗi câu của y đều là phát ngôn đứng trên lập trường rường cột chính đạo, nhưng kết hợp với vẻ mơ hồ bất định của Diệp Vân Chu khi ở cùng hắn, Mộ Lâm Giang dám khẳng định Diệp Vân Chu chưa từng nói ý nghĩ thật sự của y.
Mộ Lâm Giang nhớ ra phải nói vài câu chính sự, song lúc này mới lên tinh thần thì đã muộn, liệt tửu dường như đang chảy xuôi mỗi tấc huyết mạch, xúi giục cơ thể hắn cứ thế thả lỏng xuống, rơi vào giấc mộng đẹp không còn ưu phiền.
Trong Vĩnh Dạ cung chẳng phân nổi ngày đêm, nhưng nhật quỹ thì vẫn phân, lúc Diệp Vân Chu cõng Mộ Lâm Giang về phòng ngủ thoáng nhìn qua, bóng dáng kim chỉ óng ánh trên bàn đá chậm rãi di động, đã sắp ba giờ sáng.
Hoắc Phong Đình cùng Tô Lê nằm thẳng cẳng ở phòng bếp, y không định quản hai người kia, vắt khăn lau mặt cho Mộ Lâm Giang, đặt người lên giường, sau đó lấy ghế nằm đặt ở mép giường dưới cửa sổ, điều tức một lúc lâu rồi tán mùi rượu đi, rửa mặt xong lại dán mấy tấm phù dưới lầu, bảo đảm cảnh giới mới về nghỉ.
Diệp Vân Chu vốn định giữ mình tỉnh táo để phòng bị tình huống đột phát, nhưng vừa nằm hẳn xuống thì cái chân bị thương dường như lại đau lâm râm. Lắng tai nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của Mộ Lâm Giang và tiếng ồn ào như trước ngoài cửa sổ, cánh cửa sổ ngăn cách trong ngoài làm y bỗng có ảo giác nơi này như một cảng tránh gió.
Không kiên trì được bao lâu, Diệp Vân Chu cũng đã ngủ.
Có lẽ trước đó quá mức phóng túng.
Diệp Vân Chu qua một khe hở nhìn tiệc rượu với không khí quái dị trong đình viện, y chợt ý thức được bản thân đang nằm mơ, trước khi ngủ uống quá nhiều, hậu quả là nằm mơ cũng đang uống.
Y muốn rời khỏi nơi này, nhưng bàn chân không nhấc lên nổi, đành phải tiếp tục nhìn vào trong. Hơn nửa số người đứng trước bàn dài trong viện y đều không quen biết, nhưng lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó quen mắt, rất nhanh sau đó hai mắt y sáng lên, dưới một gốc hoa lê sum suê thấy được Mộ Lâm Giang, cho dù che một tầng lụa đen, y vẫn có thể chắc chắn người mang khí chất xa cách trầm tĩnh này chính là hắn.
Mộ Lâm Giang đang uống rượu, không hổ là mộng – Diệp Vân Chu buồn cười.
Hoắc Phong Đình xách vò rượu ra cụng li với Mộ Lâm Giang, Mộ Lâm Giang chỉ uống một ngụm, Hoắc Phong Đình thì dùng luôn cả vò, vừa uống vừa đi tới bàn tiếp theo.
Sau đó y trông thấy người ở gần Mộ Lâm Giang nhất đứng lên, nâng chén đi về hướng đối diện, mặt đầy ý cười bắt đầu hàn huyên, nhưng khóe mắt lại liên tục liếc về phía tàng cây hoa, giả tạo buồn cười đến mức làm người khác lười phải vạch trần.
Diệp Vân Chu không biết mình đã nhìn bao lâu, trong mộng vốn chẳng có khái niệm gì về thời gian, đến khi y tìm về được thần trí tỉnh táo, cảnh tượng náo nhiệt trong đình viện đã tan hết. Mộ Lâm Giang vẫn ngồi ở chỗ kia, dưới ánh trăng bỏ mũ rèm xuống dựa vào cây hoa, chén rượu trong tay từng chút lỏng ra, rơi lật trên bàn, quá nửa số rượu còn lại cũng theo đó đổ hết xuống mặt đất, làm ướt xiêm y của hắn.
Ngực Diệp Vân Chu bỗng nhiên nhói một cái, bấy giờ mới tự hỏi tại sao mình phải đứng nhìn qua khe hở. Đây hình như là khe cửa, y cứ đứng ở sau cánh cửa này nhìn chăm chăm Mộ Lâm Giang, chẳng biết nhìn chăm chăm bao lâu, nhưng sao y không đi lên nói chuyện với hắn nhỉ? Y không biết, đây dù gì cũng là mơ, y không thể suy nghĩ quá nhiều.
Đúng lúc này, một tiếng giòn vang chân thực nổ tung bên tai y.
Diệp Vân Chu mở choàng mắt nắm chặt chuôi kiếm bên người, từ trên ghế nằm xoay người xuống dưới, nhìn về giữa phòng ngủ mờ tối.
Mộ Lâm Giang chống mặt bàn hình như muốn rót nước, nhưng tay hơi run, không cách nào vững vàng cầm được ấm nước.
“Cung chủ? Còn chưa tỉnh rượu sao?” Diệp Vân Chu thở phào nhẹ nhõm, buông Nhược Thủy đi qua, “Ngươi mới uống ba chén thôi đấy.”
Y đến gần mới phát hiện mặt Mộ Lâm Giang phiếm hồng, hai mắt sáng hơn hẳn ngày thường.
Diệp Vân Chu lùi một bước cực kì nhanh, tự nhủ con rượu này bào chế cháy quá: “Bảy Ngày Đêm Thú Vị phát tác? Đừng làm ta sợ, không phải ngươi đã áp chế rồi ư?”
Mộ Lâm Giang nện nắm tay lên cốc nước, mảnh sứ vỡ vạch ra mấy vết thương trên ngón tay hắn, máu nhanh chóng nhuộm đỏ khăn trải bàn. Hắn hơi th ở dốc, giọng nói có chút khàn: “Có thể là… Huyền Hề viện… Ngươi ra trước đi, ta tự điều tức, không cần lo lắng.”
“Đến cốc nước cũng không rót được, thật sự không cần lo lắng?” Diệp Vân Chu nhướng mày, trái lại khóa cửa phòng, vẽ một trận đồ cách âm.
Mộ Lâm Giang ngẩng đầu lên, ánh tím cùng đen đậm trong mắt liên tục giao thoa, hắn im lặng hít một hơi, gầm nhẹ: “Bảo ngươi đi thì ngươi đừng nói nhảm! Nếu không ta không bảo đảm mình sẽ làm gì đâu!”
“A, lần trước ngươi còn cam đoan được mình không làm gì hết cơ mà? Ta đi hay ở không đến phiên ngươi ra lệnh.” Diệp Vân Chu cười nhạt, ngoắc tay lấy Nhược Thủy kiếm, rồi rút kiếm ném về phía mặt bàn, hơn nửa thân kiếm găm sâu vào gỗ đặc, để lại chuôi kiếm không ngừng rung động, “Kiếm ta ở đây, dám làm gì cứ việc tới thử.”
Mộ Lâm Giang nhắm mắt lại, chống mặt bàn chậm rãi ngồi xuống, lát sau thở dài: “Ta không muốn tổn thương ngươi, coi như ta xin ngươi… rời khỏi đây.”
Diệp Vân Chu có mấy phần ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên Mộ Lâm Giang hạ thấp khẩu khí và tư thái như thế, ngược lại k1ch thích hứng thú của y. Y vòng đến đối diện bàn, dù bận vẫn thong dong nhìn hắn: “Cung chủ, ngươi đang sợ điều gì? So với lần đầu Bảy Ngày Đêm Thú Vị phát tác vào đêm ấy, lần này đã không có vết thương, lại chẳng thiếu linh lực, sao không dám để ta ở lại?”
Mộ Lâm Giang nhíu mày thật sâu, lật tay áo hóa ra Xuân Giang Đình Nguyệt, quay ngược mũi dù muốn đâm về phía mình.
Diệp Vân Chu thấy thế lập tức đạp bước vọt đến trước mặt hắn, đưa tay chắn trực tiếp nơi đầu vai Mộ Lâm Giang, hắn chợt dừng động tác, cả giận: “Diệp Vân Chu! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!”
“Ngươi có thể đâm xuyên tay ta rồi tự làm mình bị thương mà, sao ngươi không làm vậy?” Diệp Vân Chu nhìn chòng chọc đôi mắt nổi tơ máu của hắn, “Vết thương nhỏ xíu này ta không thèm để ý.”
“Ta không muốn tổn thương ngươi.” Mộ Lâm Giang vứt dù xuống, hắn bị Diệp Vân Chu giày vò đến hết cách, vươn tay siết chặt cổ tay Diệp Vân Chu, “Nếu ngươi không đi thì cách xa chút, đừng mở miệng nữa.”
Diệp Vân Chu bị hắn túm phải hơi cúi người, tay trái nắm lấy cán kiếm trên bàn giữ cân bằng, dạt dào hứng thú nhìn vẻ giằng co trong mắt Mộ Lâm Giang, nửa cười đùa nói: “Cung chủ, không phải ngươi thích ta đấy chứ? Người ta nói dụng tình càng sâu càng khắc chế, không thể tưởng tượng được cung… ê.”
Câu trêu chọc của y vừa ra, Mộ Lâm Giang đã đột nhiên buông tay y, vịn mặt bàn gắng đứng dậy trở lại giường, nhắm mắt đả tọa điều tức.
“Ê, ngươi nói gì đi.” Diệp Vân Chu cầm chuôi kiếm dùng một chút lực, ầm ầm bổ nứt cả cái bàn tròn, “Ta đùa tí thôi, ngươi cũng nói đùa với ta chứ?”
“Ừ, đùa đi.” Mộ Lâm Giang cắn nát môi, nuốt đầy miệng tanh ngọt.
Tác giả có lời muốn nói: Nhắc nhở thiện lành:
Kính rượu tuy tốt, nhưng đừng mê rượu
Ép rượu là không tốt, kể cả là tu giả.
Yên tâm, thực sự không ngược _(:з” ∠)_