Y hết sức bình tĩnh nghiêng đầu vắt tóc, tiếp tục khiêu khích bé ngoan Tô Lê đang bị xách: “Tiểu thiếu gia, bây giờ trong cửa hàng này chỉ có mấy người chúng ta, muốn giành sự ưu ái của người mình ái mộ thì sao không tỷ thí với ta một trận. Chỉ cần ngươi đủ bản lĩnh thắng ta, hắn tự nhiên sẽ bỏ ta mà chọn ngươi.”
Tô Lê khẽ cắn môi, nét mặt khó xử: “Thế không công bằng, ta còn thương tích trên người, nếu ta liều mạng rồi ngươi lại không tuân thủ ước định, ân công vẫn sẽ không thể thoát khỏi bàn tay quỷ dữ!”
“Thế ra cứ bên cạnh ta là nằm trong tay ác quỷ à.” Diệp Vân Chu đứng bên giá hàng, liếc Mộ Lâm Giang, khoanh tay âm dương quái khí nói, “Nếu Tô đại thiếu gia biết rõ lai lịch của ngươi không biết có hối hận vì đã nói mấy lời kia không.”
Tô Lê còn chưa hiểu được ý Diệp Vân Chu, tiếp đó chợt cảm giác trên cổ nặng xuống, một luồng áp lực quyết đoán ấn cậu ta thẳng vào chậu nước.
Mộ Lâm Giang buông tay phủi phủi, không nói một lời ngoảnh mặt nhìn về phía Diệp Vân Chu. Diệp Vân Chu giơ tay làm tư thế đầu hàng, tránh khỏi tầm mắt quá mức sắc bén phía dưới băng gạc, đằng hắng nói: “Thực ra vị tiên sinh này là thượng cấp của ta, chúng ta có chính sự phải làm, khi đi ngang qua nơi này lại không đành lòng thấy ngươi chịu khổ, bấy giờ mới thay đổi kế hoạch mạo hiểm nhúng tay giúp ngươi.”
Tô Lê ngẩng đầu lên từ trong nước, sửa sang lại đầu tóc. Phát dìm này của Mộ Lâm Giang cũng không có ác ý, so với hình phạt của Huyền Hề viện thì chẳng đáng kể đến, cơ bản tương đương với bắt cậu rửa mặt.
Cậu ta không tức giận càng không nhụt chí, nghe vậy ngược lại vui mừng nói: “Nếu thế thì ta không có tình địch? Ân công trầm ổn khí khái như vậy, nhất định là người trong danh môn chính phái, nếu ân công không muốn tới Tô gia, ta đây cũng nguyện đi theo bên cạnh ân công!”
Diệp Vân Chu: “…”
Câu này của Diệp Vân Chu có ý muốn bán ân tình cho Tô Lê, không ngờ cậu lại hoàn toàn không nhận ra, y uyển chuyển trào phúng: “Đầu ngươi là tổ ong sao?” Toàn là hố.
Tô Lê hồ nghi: “Ý hiền đệ là ta nói chuyện rất ngọt? Trong nhà quả thật cũng thường có người khen ta, nhưng của ta không phải lời ngon tiếng ngọt dối trá, mà muôn câu đều xuất phát từ chân tâm.”
Diệp Vân Chu: “… Các hạ năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Tại hạ đã hai mươi hai, đừng xem mỗi mặt mà nghĩ ta là trẻ con, khẳng định là còn lớn hơn ngươi đấy, gọi ngươi một tiếng hiền đệ hẳn không quá phận.” Tô Lệ thoải mái cười, rồi lại nhanh chóng chắp tay, “Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo danh hào của ân công và hiền đệ?”
Diệp Vân Chu: “… Trần Gia Phú.”
Mộ Lâm Giang vừa nghe cái tên này liền có chút khó chịu, hắn đối diện với khuôn mặt trẻ con của Tô Lê, ngắn gọn nói: “Họ Mộ.”
“Mộ gì?” Tô Lê hỏi đến cùng.
Mộ Lâm Giang nghẹn họng, người khác nói vậy tức là chỉ muốn nói họ, rõ ràng không muốn để lộ thân phận, người thức thời phần lớn sẽ không tiếp tục hỏi. Thấy Diệp Vân Chu quăng tới một ánh mắt hả hê, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi không cần biết, chỉ cần trả lời vấn đề của ta là được.”
“Vậy ta gọi ân công là Mộ huynh nhé, huynh có vấn đề gì, ta nhất định biết gì trả lời đó.” Tô Lê cũng không ngại, nhìn quanh trước quầy một lượt, “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.”
Diệp Vân Chu nhân lúc hắn quay lưng lại thì chỉ lên thái dương mình, thấp giọng nói bên cạnh Mộ Lâm Giang: “Tên thiếu gia này sợ là bị đánh ngu người rồi.”
“Là không nhạy bén tùy cơ ứng biến bằng ngươi.” Mộ Lâm Giang như có điều ám chỉ.
“Ta đã thừa nhận ngươi là thượng cấp của ta rồi, sao ngươi còn ghi thù như thế? Không thì ngươi thể hiện uy phong trước mặt Tô thiếu gia, khấu trừ bổng lộc mấy năm của ta xem?” Diệp Vân Chu dùng khuỷu tay huých Mộ Lâm Giang.
“Vì sao không nói với hắn chúng ta là bằng hữu?” Câu chất vấn bình thản của Mộ Lâm Giang mơ hồ để lộ chút bất mãn, “Kẻ này không biết đúng mực, làm người ta bực mình.”
“Bằng hữu thì hữu dụng? Đến bạn trai còn chưa xua được hắn, ta thấy ngươi nên nhịn tí đi, lừa được tiểu thiếu gia của Tô gia Dạ đô vào tay là có thể kiềm chế Thu Thủy kiếm các, tác dụng sâu xa đấy.” Diệp Vân Chu bỡn cợt nói.
Mộ Lâm Giang vô thức nhíu mày lại, cân nhắc lời nói của Diệp Vân Chu, đến khi y bước ra hai bước, hắn đột nhiên hóa cây dù ra, mũi dù chĩa vào sau lưng Diệp Vân Chu.
“Hửm?” Diệp Vân Chu dừng bước, không khỏi có phần cảnh giác.
“Ta và ngươi, không tính là bằng hữu sao?” Giọng Mộ Lâm Giang không nhanh không chậm, nhưng Xuân Giang Đình Nguyệt trong tay lại nâng thẳng tắp, tư thái nghiêm túc không có nửa phần vui đùa.
Diệp Vân Chu chửi thầm Mộ Lâm Giang tự nhiên rối rắm mỗi cái xưng hô làm gì. Y vốn định qua loa lấy lệ đôi câu, nhưng tay trái Mộ Lâm Giang đã đặt lên băng vải trước mắt, dường như nếu câu trả lời của Diệp Vân Chu không làm hài lòng hắn thì có khi hắn sẽ lập tức trở mặt.
“Mộ huynh, hiền đệ?”
Ngay khi không khí quanh thân hai người dần trầm xuống, thanh âm của Tô Lê lại xen vào. Cậu ta chính đang thò đầu xem quầy bên cạnh, không biết ở kệ hàng đối diện Diệp Vân Chu cùng Mộ Lâm Giang đang kì kèo cái gì.
“Nói chính sự trước.” Diệp Vân Chu nắm hờ mũi dù, cười đè nó xuống. Mộ Lâm Giang xem như đã chấp nhận bậc thang này, hừ một tiếng thu dù lại, lúc đi qua người Diệp Vân Chu còn cho y một ánh mắt nhìn viên đạn.
Tô Lê đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất, chán chết chờ hai người lại đây. Diệp Vân Chu quét mắt nhìn một bãi trên mặt đất, làm hai cái Tịnh Trần quyết đơn giản dọn sạch một lượt, cầm túi càn khôn ném cho Mộ Lâm Giang, trước tiên đặt câu hỏi: “Ta rất hiếu kì ngươi bị bắt đến nơi này như thế nào.”
“Việc này nói ra thì rất dài.” Tô Lê nói.
“Nói ngắn gọn.” Diệp Vân Chu yêu cầu, “Trong vòng ba câu.”
Tô Lê nghĩ một lát, miễn cưỡng giải thích được: “Ta rời khỏi Tô gia đi du lịch, trên đường gặp một người nói gã phát hiện bí cảnh nhưng khổ nỗi không đủ chiến lực, nhờ ta giúp gã…”
“Rồi, ba câu đã hết, ta hiểu rồi.” Diệp Vân Chu giơ tay cắt ngang, “Nói cách khác hiện tại Dạ đô bên kia còn chưa biết tình huống của ngươi.”
“Đương nhiên! Nếu nhà ta mà biết, đào ba thước đất cũng sẽ cứu ta ra ngoài.” Tô Lê kích động nói.
Diệp Vân Chu chửi thầm quật mỗi ba thước đất còn lâu mới đủ. Mộ Lâm Giang từ túi càn khôn tìm được một chiếc mặt nạ, khắc lại thông tin, y đứng bên cạnh, đổi chân chống, nói bóng nói gió: “Tô thiếu gia, ngẩng đầu nhìn chúng ta, cổ không mỏi à?”
“Không mỏi mà.” Tô Lê không hiểu, “Đa tạ quan tâm.”
Diệp Vân Chu: “…”
Khóe miệng Mộ Lâm Giang không dấu vết cong lên.
Diệp Vân Chu rốt cuộc cũng từ bỏ nghệ thuật xỉa xói uyển chuyển, nói thẳng: “Tô thiếu gia, còn không mau để ân công thượng tọa.”
Tô Lê bừng tỉnh ngộ ra, đứng dậy nhường chỗ: “Xin lỗi xin lỗi, trong nhà luôn có người hầu phụ trách xếp chỗ, ghế ngồi đều đủ, là ta sơ sót.”
“Đừng lãng phí thời gian vào chuyện nhỏ nhặt, chiếc nhẫn ban chỉ này ngươi có nhận ra không?” Mộ Lâm Giang không có ý ngồi xuống, nhường ghế dựa cho Diệp Vân Chu, đưa ra chiếc nhẫn ban chỉ bọc khăn trên tay.
Tô Lê nhận lấy, cầm nhẫn ban chỉ xoay hai vòng, lại huơ huơ trước ngọn đèn dầu lập lòe, sắc mặt khẽ cứng đờ, xác nhận: “Là nhẫn ban chỉ của thủ lĩnh Xích Hề viện.”
“Huyền Hề viện thì sao?” Diệp Vân Chu nhớ tới cái tên thủ vệ Vĩnh Dạ cung từng đề cập.
“Vĩnh Dạ cung có hai nơi giam giữ nô lệ, nam nhốt ở Huyền Hề viện, nữ nhốt ở Xích Hề viện.” Tô Lê vô thức nắm chặt nhẫn ban chỉ, “Đại khái khoảng chừng… một tháng trước, ta nghe nói Xích Hề viện có một cô nương, cô ấy vờ như ngoan ngoãn để tiếp cận chủ viện, song lại ám sát thất bại, liền cắt đứt ngón tay chủ viện, sau đó cắn lưỡi tự sát, rồi bị chủ viện giận dữ lệnh người vứt xác cho chó ăn. Ta thực sự không có khí phách can trường như thế, mới ở lại Vĩnh Dạ cung tham sống sợ chết… Nhẫn ban chỉ này các đệ lấy từ đâu?”
“Nhặt được bên ngoài.” Diệp Vân Chu bịp, “Chúng ta vẫn chưa hiểu rõ Vĩnh Dạ cung, ngươi nói qua một lần tình hình ngươi biết đi.”
Tô Lê khẽ cau mày: “Các đệ đến cùng tới đây làm gì? Ta nói trước, chuyện vi phạm đạo nghĩa ta tuyệt đối không đáp ứng, cái mạng này…”
“Không ai muốn mạng ngươi.” Diệp Vân Chu xua xua tay, “Chúng ta tới trừ bạo yên dân, ngươi còn chưa tin ân công của mình à? Nhẫn ban chỉ này còn tác dụng gì nữa?”
“Ta đương nhiên tin.” Tô Lê lập tức nhấn mạnh, “Ở nơi giam giữ nô lệ có một tòa Hồ sơ quán, chỗ đó để tư liệu bối cảnh lai lịch mỗi người và một ít hồ sơ quan trọng, căn cứ vào tầm quan trọng mà cất giữ trong các thư khố với cấp bậc cấm chế khác nhau. Người mua có thể tăng giá để mua kèm luôn hồ sơ, dùng để uy hiếp nô lệ hoặc đòi tiền chuộc từ người nhà vân vân. Trong đó có một số thư khố bí mật chỉ dùng chiếc nhẫn ban chỉ này mới mở ra được, đương nhiên ngoại trừ tác dụng này, nhẫn ban chỉ cũng coi như một lệnh bài.”
Diệp Vân Chu gật đầu: “Vĩnh Dạ cung còn sản nghiệp gì nữa?”
“Ngoài đấu trường giác đấu thì còn hội đấu giá và sòng bạc là nghề chính, ba kiến trúc này cũng ở trung tâm Vĩnh Dạ cung, phố ngầm bố trí phức tạp, nếu không quen cửa quen nẻo thì rất dễ lạc đường, một số nơi còn thiết lập cấm chế, không thể sử dụng linh lực.” Tô Lê giới thiệu.
Diệp Vân Chu cùng Mộ Lâm Giang nghe xong một lượt, xem như đã có hiểu biết sơ qua về Vĩnh Dạ cung, có điều cho dù Tô Lê đã ở đây gần ba tháng nhưng cũng không rõ sau lưng Vĩnh Dạ cung là do ai vận hành.
Mộ Lâm Giang thử cậu ta: “Vĩnh Dạ cung nằm trong vùng quản lí của thành Lăng Nhai, ngươi không nghĩ thành Lăng Nhai đang thao túng nó sao?”
“Làm những việc này bao giờ cũng phải chiếm địa bàn nhà khác, giả như không ở Lăng Nhai thành mà ở Tô gia, chẳng lẽ Tô gia chính là kẻ thủ ác sau màn sao?” Tô Lê không tin, “Tổ phụ ta và Lăng Nhai thành chủ rất có giao tình, thành chủ là người phóng khoáng không chịu gò bó, chắc chắn là chính phái.”
“Vậy ngươi cảm thấy có khả năng là Tịch Tiêu cung không?” Diệp Vân Chu ngồi vắt chân trên ghế, cười tủm tỉm hỏi.
Mộ Lâm Giang ngoảnh đầu lại lườm y một cái, Diệp Vân Chu vờ như không thấy.
Tô Lê suy nghĩ một chốc: “Khó mà nói, tuy rằng theo như tính tình cung chủ Tịch Tiêu cung trong lời đồn, âm thầm xây một Vĩnh Dạ cung cũng bình thường.”
“Hừ.” Mộ Lâm Giang sầm mặt xuống, “Ngươi dẫn đường đi, đến Hồ sơ quán.”
“Ta cũng phải đi sao?” Tô Lê có hơi do dự.
Diệp Vân Chu đứng dậy liếc nhìn Tô Lê: “Tô đại thiếu gia, trước còn nói muốn theo bên cạnh Mộ tiên sinh, ta thấy ngươi muốn lợi dụng Mộ tiên sinh để rời khỏi đây mới đúng, tuyệt nhiên không có nửa phần thật lòng. Không như ta, chỉ cần một câu của Mộ tiên sinh, ta nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không một lời oán giận.”
Mộ Lâm Giang nói: “Diệp… buông cái rương ra.”
Diệp Vân Chu vốn định mang chiếc rương chứa bộ hình cụ tinh xảo kia đi, lúc này không khỏi bĩu môi: “Chủ tiệm cũng đánh rồi, lấy thêm cái rương thì chết ai?”
“Ai nói tuyệt không một lời oán giận.” Mộ Lâm Giang lạnh căm căm nói.
Diệp Vân Chu thầm trợn trắng mắt, thả đồ lại lên ghế. Tô Lê cuối cùng đã xây xong phòng tuyến tâm lí, nắm tay lại: “Ta sẽ dẫn các huynh đi, nhưng các huynh phải nói mục đích cho ta trước.”
Diệp Vân Chu cùng Mộ Lâm Giang chỉ tới tìm Dẫn Mộ Thạch và dấu vết thành Lăng Nhai để lại, đương nhiên không thể nói ra, Diệp Vân Chu nửa thật nửa giả nói: “Chúng ta muốn mang hồ sơ của nô lệ đi, sau đó triệu tập nghĩa sĩ khắp nơi, triệt để phá hủy sào huyệt hắc ám không lộ ra ngoài sáng này.”
“Hiền đệ!” Tô Lê cảm động sâu sắc, “Không thể tin được đệ trông vừa chính vừa tà khó đoán như vậy, hóa ra lại là một người tốt luôn nhiệt tình vì lợi ích chung, ta hiểu lầm đệ rồi!”
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu né cánh tay cậu duỗi lại đây, đưa qua một bộ xiêm y, ghét bỏ nói: “Thay quần áo trước hẵng ra ngoài.”
Tô Lê ôm quần áo đi vào giữa đống quầy hàng rửa mặt thay đồ. Diệp Vân Chu dựa vào cửa mỏi mệt nói: “Ta chịu đủ tên thiếu gia không có mắt này rồi.”
“Ngươi thật sự muốn mang hồ sơ đi?” Mộ Lâm Giang thấp giọng hỏi y.
“Mượn gió bẻ măng thôi, giao thứ này cho bộ tình báo của Tịch Tiêu cung, vừa kiếm bộn không lỗ lại vừa có thể bán ân tình cho những người này.” Diệp Vân Chu khẽ cười một chút, lại tò mò hỏi, “Hồi trước ngươi cứu những nô lệ trong trường câu như thế nào?”
“Bắt đầu từ tên đứng đầu trường câu, chức vị từ cao xuống thấp, liệt toàn bộ vào danh sách truy nã, sau ta tự mình đuổi giết, kẻ nào dám phản kháng xử quyết tại chỗ, trường câu thành rắn mất đầu tự loạn trận tuyến, về phần giải cứu thì giao cho cấp dưới làm là được.” Mộ Lâm Giang nói nhẹ nhàng bâng quơ, “Đại khái là như thế.”
“Ta ngược lại không ngoài dự đoán.” Diệp Vân Chu cười gượng, “Hiện giờ lại bắt ngụy trang thế này, thật uất ức cho ngươi.”
“Ngươi biết thế là tốt.” Mộ Lâm Giang nới lỏng băng gạc, trước mắt buộc một tầng băng không thể nào dễ chịu được.
“Bây giờ chúng ta đã có mặt nạ mới, ngươi đeo cái kia đi.” Diệp Vân Chu đề nghị, “Dù sao ngươi diễn cũng không giống.”
“Tấm kia để lại cho Tô Lê.” Mộ Lâm Giang khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Ngay cả Huyền Hề viện cậu ta cũng không muốn trở lại, huống hồ bắt cậu ta giả dạng nô lệ.”
Diệp Vân Chu nhướng mày: “Không phải ngươi không thích cậu ta à?”
“Ta đến mức so đo với một đứa nhóc á?” Mộ Lâm Giang giễu cợt, “Nếu ngươi muốn đưa ta mặt nạ, ta sẽ vui vẻ nhận lấy.” Diệp Vân Chu che mặt tỏ vẻ không có khả năng.
Tô Lê thay xong quần áo lại đây, tóc cũng đã chải vuốt chỉnh tề, ngoại trừ sắc mặt hơi trắng thì y hệt một công tử nhà giàu lỡ đi nhầm vào hoa phố, trên mặt như viết cả dòng chữ “mau tới lừa ta”. Mộ Lâm Giang ném mặt nạ cho cậu, sau khi đeo lên cậu ta liền duỗi tay định đẩy cửa ra ngoài, Diệp Vân Chu vội vàng kéo cậu về, nhíu mày nhắc nhở: “Đi đường cửa sổ… Ngươi đi đằng sau giảm bớt cảm giác tồn tại rồi chỉ đường là được.”
Ba người từ sau cửa sổ nhảy ra ngoài, cua mấy vòng trong hẻm nhỏ mới lên được đường chính. Tô Lê nhắm mắt theo đuôi Mộ Lâm Giang, muốn kéo tay áo hắn một chút chỉ đường, ai ngờ Diệp Vân Chu lại giành trước một bước, lần nữa buộc lại đai lưng.
Tô Lê ngẩng đầu nhìn sườn mặt Mộ Lâm Giang, hắn tựa hồ cũng không thích bị người khác dắt, nhưng chỉ mím môi nhịn xuống, không có động tác dư thừa.
Tô Lê nghĩ nghĩ, không nín lại mà hỏi: “Nếu Mộ huynh là thượng cấp của hiền đệ thì tại sao không phải hiền đệ sắm vai nô lệ?”
Khóe mắt Mộ Lâm Giang giật đùng đùng, lạnh nhạt nói: “Bớt xàm.”
“Đương nhiên là Mộ tiên sinh săn sóc cấp dưới.” Diệp Vân Chu khích Tô Lê, “Hắn chưa bao giờ bảo ta bớt xàm.”
“Thì ra Mộ huynh nhân ái như vậy.” Tô Lê kính nể nói, “Không biết Mộ huynh có đạo lữ chưa? Mộ huynh thấy ta thế nào? Nếu có thể làm đạo lữ của Mộ huynh, nhất định là tam sinh hữu hạnh.”
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu vỗ vỗ vai Mộ Lâm Giang, truyền âm cho hắn: “Hoa đào này ta không chắn được cho ngươi rồi.”
Mộ Lâm Giang đau đầu thở dài: “Người trẻ tuổi suy nghĩ kĩ rồi hãy làm, việc tư này không liên quan tới ngươi, rời khỏi nơi này rồi chúng ta đường ai nấy đi, không cần nhiều lời nữa.”
Tô Lê bị cự tuyệt thẳng mặt, không khỏi có phần rầu rĩ, ủ rũ cụp đuôi xuống. Diệp Vân Chu ngó cậu vài lần, khoái chí nhếch khóe miệng lên.
Mộ Lâm Giang truyền âm hỏi y: “Ngươi hào hứng cái gì?”
Diệp Vân Chu sửng sốt, cũng tự hỏi một chút xem mình hào hứng cái gì, trầm ngâm nói: “Thấy người khác gặp trắc trở, hào hứng rất bình thường.”
Mộ Lâm Giang ý tứ hàm súc “ha ha” hai tiếng. Đi qua phố xá bên ngoài lại thâm nhập vào khu vực tửu lầu khách đi3m, ven đường có không ít hàng quán, mùi khói dầu lâm râm phiêu tán trong không khí, Mộ Lâm Giang dâng lên chút hứng thú, hỏi Diệp Vân Chu: “Muốn ăn gì, ta mời.”
Diệp Vân Chu đảo qua mấy quán nhỏ bắn cả dầu sôi ra ngoài, lắc đầu nói: “Ai thèm ăn những quán ven đường đó, không mời vào tửu lầu thì thôi.”
“Ngươi tới hưởng thụ hả?” Mộ Lâm Giang liếc xéo y, “Thuận miệng nói thế thôi, thức ăn ở đây hơn nửa đều trộn lẫn chất gây nghiện, không phải đụng thì đừng đụng.”
“Mộ huynh nói rất đúng, đặc biệt là rượu, tuyệt đối không được uống.” Tô Lê lên tinh thần phụ họa, “Mộ huynh quả là bác học hiểu sâu biết rộng.”
Diệp Vân Chu thở dài, để tránh đám người xung quanh nghe thấy y cũng không nói chuyện với Mộ Lâm Giang nữa. Quần thể kiến trúc Vĩnh Dạ cung hình khuyên, càng tới gần trung tâm thì canh phòng càng nghiêm mật, buổi đấu giá gần nhất ba ngày nữa là cử hành, thành thử nhân thủ tuần tra càng tăng lên gấp đôi.
Tường cao dựng lên giác đấu trường uy nghiêm túc mục, đằng sau chính là hai viện Huyền Hề Xích Hề. Tô Lê dần trầm mặc xuống, tay nắm thành quyền, thần kinh căng thẳng. Trên vách cao đèn đuốc sáng trưng, trận pháp phòng ngự quầng sáng lưu chuyển, tựa như một thành trì cỡ nhỏ; phía dưới tường có một rừng cây, cứ chốc chốc lại truyền đến tiếng linh thú rít gào, bóng tối trải ra trên mặt đất làm người ta bất giác sởn tóc gáy.
“Trong khu rừng kia nuôi linh thú ăn thịt người, chúng nó không ra ngoài được, nhưng nếu con người đi vào thì nhất định sẽ thành đồ ăn trên mâm của chúng.” Tô Lê nhìn lên tường đá của giác đấu trường, “Phàm là nô lệ không có giá trị đều sẽ bị ném vào rừng xử lí sạch sẽ.”
“Ngươi từng đánh thắng chưa?” Diệp Vân Chu hỏi Tô Lê, ba người đang đứng ngay ở nơi giáp giới giữa đại lộ rộng lớn và rừng cây, hiện tại không phải thời gian diễn ra tiết mục mở màn nên khách đi trên đường khá thưa thớt.
Tô Lê lắc đầu: “Ta chưa từng vào sân đấu. Ta vừa không nghe lời lại vừa không có dũng khí tự sát, hơn nửa thời gian là ăn đòn.”
Họ đang nói chuyện thì một đội thủ vệ tuần tra từ từ đến gần, Tô Lê từ xa liếc mắt một cái đã cả kinh thất sắc, vội vàng trốn về phía sau, hoảng loạn nói: “Tên đội trưởng kia biết ta! Ta từng thử chạy trốn, nhưng vừa tới nơi này đã bị gã bắt trở về… Đừng để gã nhìn thấy ta!”
“Tỉnh táo lại đi, ngươi đang đeo mặt nạ cơ mà.” Diệp Vân Chu bình tĩnh nói, “Cư xử khác thường ngược lại làm người khác ngờ vực ngươi.”
Bấy giờ Tô Lê đã nghe không vào lời khuyên của Diệp Vân Chu nữa, cơ thể tái hiện lại ảo giác đau đớn, những lời chửi rủa hạ thấp vang vọng bên tai, cậu ta lui lại vài bước, hoảng hốt quay người chạy bừa vào rừng cây.
“Chậc.” Ánh mắt Diệp Vân Chu phát lạnh, “Còn cần quản cậu ta không?”
“Ngươi tìm được Hồ sơ quán không?” Mộ Lâm Giang hỏi lại.
Diệp Vân Chu thầm nghĩ kiểu gì cũng tìm được, nhưng vẫn nhỏ giọng cùng Mộ Lâm Giang lui vào rừng.
Gió lạnh thoáng chốc xuyên qua quần áo, sự ớn lạnh cùng cảm giác bị nhìn chòng chọc trườn lên sống lưng, Mộ Lâm Giang nhẹ bước nhảy lên ngọn cây, thần thức quét ngang qua, lách mình đuổi về hướng Tô Lê.
Tô Lê chạy như điên một hồi, cơn bỏng rát dâng lên trong lồ ng ngực làm cậu không thể không dừng lại khom lưng th ở dốc. Nội thương chưa lành lại bị kinh hách, Tô Lê không kìm được ho ra một ngụm máu, dựa vào cây dần dần định thần lại, lúc này mới nhớ ra mình vừa xông vào một chốn khó lường.
“Chỉ mong Mộ huynh đừng đuổi theo vào.” Tô Lê cười khổ một tiếng, chân còn đang run rẩy, cậu ráng chống đỡ phân biệt phương hướng, muốn lui về đường đến thì đột nhiên bị một cơn ớn lạnh đông cứng, máu nháy mắt ngưng tụ lại như rơi vào một hồ băng, không thể động đậy.
Trong rừng không có chút đèn đóm nào, trên đầu chính là trần động kiên cố, bóng tối cùng sự tĩnh lặng làm người ta nghẹt thở. Tô Lê bị mồ hôi lạnh thấm ướt áo trong, ra sức mệnh lệnh bản thân nhấc chân chạy mau, nhưng di chuyển không nổi, như thể sức nặng ngàn quân đang đè lên hai chân cậu.
Giữa không gian tĩnh mịch, đống lá khô bất thình lình vang lên soàn soạt. Tô Lê từng chút quay đầu lại, ở chỗ tối đen đưa tay không thấy năm ngón chính lơ lửng hai tia sáng xanh lục đang không ngừng áp sát.
Ngay khi cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại, một đường ánh kiếm sáng rực xuyên qua tầng tầng cành lá nổ tung bên người Tô Lê, chiếu lên toàn bộ diện mạo linh thú kia. Linh thú bị ánh kiếm đẩy lui, cẩn trọng cong lưng ngoe nguẩy đuôi.
“Ngươi đi trước.” Mộ Lâm Giang bung dù từ giữa không trung nhẹ nhàng hạ xuống, vững vàng đứng trước người cậu. Linh thú tựa hổ mà không có đầu hổ, mọc ra hai chiếc sừng, chỉ cần liếc mắt là có thể k1ch thích nỗi sợ nguyên thủy nhất của con người, nhưng Mộ Lâm Giang mặt không biến sắc đối diện với nó, không có nửa phần chùn bước.
Tô Lê dựa vào cây ngã ngồi xuống, đến cả sức lực chạy trốn cũng không có, chỉ ngơ ngác nhìn Mộ Lâm Giang đang giằng co với linh thú.
Diệp Vân Chu xách kiếm ung dung chạy tới, thậm chí còn có tâm tình thỉnh giáo một câu: “Thứ này gọi là gì? Nhìn rất uy phong.”
“Không rõ lắm, ta không có sở thích nuôi linh thú.” Mộ Lâm Giang ăn ngay nói thật.
“Chạy không? Cách giác đấu trường gần thế này, ta không đảm bảo nương tay còn có thể tốc chiến tốc thắng đâu.” Diệp Vân Chu nói.
Mộ Lâm Giang đọ mắt với linh thú một hồi, linh thú không chút nào yếu thế, từ cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ uy hiếp, móng vuốt xé rách lá rụng trên mặt đất. Diệp Vân Chu lê kiếm đang định tiến lên, Mộ Lâm Giang chợt đưa tay cản lại, thấp giọng nói: “Phối hợp với ta.”
“Phối hợp thế nào?” Diệp Vân Chu khó hiểu.
“Hiểu ngầm, nếu ngươi không hiểu thì ở lại đây làm đồ ăn cho linh thú đi.” Mộ Lâm Giang vô tình nói, “Chú ý cổ của nó.”
Diệp Vân Chu chậc một tiếng, cũng phát hiện dưới một vòng lông trên cổ linh thú có giấu dây thừng. Nó đột ngột há mồm gầm nhẹ một tiếng, móng vuốt sắc bén lượn vòng, mắt thường cũng có thể thấy như lưỡi đao xé gió, chân trước đệm mặt đất nhảy lên cao nhào về hướng Mộ Lâm Giang.
Cho dù đã cảnh giác trước, trong đầu Diệp Vân Chu vẫn nổ vang. Y nhíu mày định mở miệng cất giọng thì thấy Mộ Lâm Giang không tránh không né, chắp tay nghiêm giọng quát: “Lui ra.”
Đầu tiên là một trận ù tai bất hảo, sau lại là âm vang chợt xa chợt gần, thời gian xung quanh tưởng chừng ngưng đọng lại ở khoảnh khắc đó, linh thú từ trên không ngã thẳng xuống, Hoàng Âm tản ra xa, như phi điểu vô hình đánh tan lá rụng đầy rừng.
Bên tai Diệp Vân Chu như có vô số các hạt lào xào vang dội, y cố nén cơn choáng váng, kịp thời xuất kiếm không sai một li cắt đứt dây thừng kẹp phù triện trên cổ linh thú. Linh thú rơi trên đất, lăn một vòng mới bò dậy được, chợt ngẩng phắt đầu hé miệng nhìn Mộ Lâm Giang, cứng đờ một lúc lâu lại khép vào, đổi thành một tiếng khò khè trầm nặng, quay người lủi vào sâu trong rừng.
“Lần sau đừng dùng chiêu địch ta bất phân như thế được không?” Diệp Vân Chu đỡ thái dương, bất giác cao giọng hơn.
“Hừ, ngươi có thể tự phong thính giác trước.” Mộ Lâm Giang đưa cho y một chiếc khăn tay. “Con linh thú này hiểu tiếng người, ta không thể để nó phòng bị trước được.”
Diệp Vân Chu ngẩn ra, đầu ngón tay lau vành tai sờ tới một chút ấm nóng.
Mộ Lâm Giang thấy y không có động tác, dứt khoát đi qua đẩy tay y ra, cúi đầu kiểm tra một chút, thấy không có gì đáng ngại bèn lau đi tơ máu cho y, hỏi: “Xin lỗi, đau không?”
“Cái gì?” Diệp Vân Chu không nghe rõ.
Mộ Lâm Giang bất đắc dĩ, nhét khăn tay vào tay y: “Không có gì.”
“Ngươi rốt cuộc nói gì?” Diệp Vân Chu càng thêm tò mò.
“Không có gì!” Mộ Lâm Giang quay đầu đi.