• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vết thương này, lệch thêm hai tấc nữa là chí mạng rồi.” Giọng Mộ Lâm Giang lạnh xuống, tay phải đỡ gáy Vệ Nhất lên để hắn nghiêng đầu nhổ ra máu sặc.

“Che mắt mà vẫn nhìn được!” Trần Vũ vô thức nói thẳng ra nghi ngờ của mình.

“Không phải người ta thường nói người mù còn nhìn thấy nhiều hơn sao?” Diệp Vân Chu giải thích không chút hoang mang, “Ta và biểu huynh mang theo một ít thuốc trị thương, có lẽ sẽ hữu dụng. Phiền Trần tiên sinh đi lấy chút nước và một cuốn băng gạc sạch tới đây.”

Trần Vũ nói xong mới nghĩ mà sợ, liếc nhìn Mộ Lâm Giang, sau đó tức thì quay người chạy.

Ngón tay Mộ Lâm Giang đặt trên mạch môn của Vệ Nhất, độ một luồng linh lực nhu hòa sang giúp hắn bảo vệ kinh mạch, rồi lấy bình thuốc đổ ra hai viên. Diệp Vân Chu thấy thế thì cầm cốc nước trên bàn lên, truyền âm hỏi: “Thương thế có nghiêm trọng không?”

“Không đáng ngại, cho dù chúng ta không tới thì mấy ngày nữa hắn cũng có thể tự tiêu trừ độc này.” Mộ Lâm Giang nhìn máu dính trên tay mình, những sợi khói đen như một cuộn chỉ rối bốc lên tán loạn. Phu thê Trần thị không nhìn thấy được nhưng thuốc cầm máu hạ sốt bình thường lại tận dụng rất tốt, miệng vết thương chưa khép lại song cũng không chuyển biến xấu. Hắn nắm tay tán máu trên đầu ngón tay đi, sát khí đằng đằng nói, “Bất luận có nguy hiểm hay không, chỉ cần đụng tới một sợi lông của người Tịch Tiêu cung, ta tất sẽ làm hắn phải trả giá đắt.”

Diệp Vân Chu trong bụng cảm thán Mộ Lâm Giang đúng là bênh vực người mình, nếu Mộ Lâm Giang là cấp trên của y thì chắc y cũng sẽ cảm động một chút.

“Trần phu nhân, các ngươi xử lí rất kịp thời, bằng không hắn đã nguy kịch.” Diệp Vân Chu đưa cốc nước cho Mộ Lâm Giang, ngoảnh đầu lại cảm ơn Trần phu nhân.

Trần phu nhân vỗ ngực nhẹ nhõm nói: “Thế là tốt rồi, chúng ta chỉ sợ làm xấu bệnh tình của hắn, hắn lại không muốn đi y quán, mấy ngày nay chúng ta thật sự không biết phải làm thế nào.”

Vệ Nhất ho khan từng đợt, Mộ Lâm Giang đỡ hắn lên, máu theo cằm Vệ Nhất chảy xuống mặt đất, từ đỏ biến đen, lại từ đen chuyển đỏ.

“Trần phu nhân, nước này đã hơi nguội, phiền người giúp ta lấy chút nước ấm được không.” Diệp Vân Chu đưa ấm nước cho Trần phu nhân.

“Được, ta đi lấy ngay.” Trần phu nhân vội vàng nhận lấy, lại cầm thêm cả chén nước dính máu kia đi.

Vệ Nhất đang buông thõng tay phải chợt giật mình, lúc Trần phu nhân đi qua người đột nhiên theo phản xạ sờ hông bên trái như muốn rút kiếm, nhưng trên người hắn lại không có binh khí, chẳng sờ được gì hết. Diệp Vân Chu bước một bước dài đến, ngồi xổm xuống đè hắn lại, sốt sắng nói: “Tiên sinh thấy trong người thế nào? Có nhìn rõ ta không?”

Mộ Lâm Giang lại không nhịn được liếc Diệp Vân Chu một cái, Diệp Vân Chu diễn vô cùng thật, giống như thật sự không biết Vệ Nhất vậy.

Hai mắt nhắm chặt của Vệ Nhất rốt cuộc cũng mở ra một khe, gian nan nhận rõ người, khàn giọng hỏi: “Diệp…”

“Ban đêm lạnh lắm, ta đỡ ngươi lên. Trước hết đừng nói chuyện, ngươi đang thiếu nước.” Diệp Vân Chu cứ thế chặn họng Vệ Nhất, Trần phu nhân cũng thu mắt chạy nhanh sang phòng bếp lấy nước.

Vệ Nhất được Diệp Vân Chu khiêng về giường, cảm giác rét lạnh và suy yếu vì mất máu làm hắn váng đầu, tim đập dồn dập, vô thức run lên, đại não hỗn loạn một lúc mới ý thức được đứng ở mép giường không chỉ có Diệp Vân Chu mà còn cả Mộ Lâm Giang.

Lý trí vào lúc này lại lần nữa sống dậy, Vệ Nhất giật bắn lên từ trên giường, sau đó hít một hơi, chăn đắp chặt đã đụng phải miệng vết thương. Hắn gắng sức mặc kệ cánh tay đó, suy sụp liên thanh nhận tội: “Là thuộc hạ vô năng làm mất mặt Tịch Tiêu cung! Thuộc hạ thế mà sơ sẩy đến mức bị kẻ địch ám toán phụ công bồi dưỡng của Tịch Tiêu cung phụ sự phó thác của Diệp công tử càng phụ cung…”

“Chúc mừng ngươi! Sống sót được là quan trọng nhất, dưỡng thương cho khỏe đi, không cần nghĩ nhiều.” Diệp Vân Chu thấy Trần phu nhân trở lại thì ngắt lời Vệ Nhất, nói mấy câu an ủi.

“Tiểu huynh đệ, ngươi có sao không?” Trần phu nhân rót nước quan tâm Vệ Nhất, “Ngươi còn nhớ Vũ ca không? Là huynh ấy nhìn thấy ngươi ở trong núi rồi mang ngươi về đây đấy, ngươi gặp phải sơn phỉ ư?”

“Đa tạ ân cứu mạng của phu nhân và tôn phu, tại hạ khắc sâu trong lòng, sau này nhất định sẽ báo đáp.” Vệ Nhất tựa vào đầu giường, chắp tay nghiêm túc nói, “Tình hình cụ thể xin thứ cho tại hạ không tiện nói rõ, tại hạ cũng không muốn liên lụy hai vị, ngày mai sẽ tự rời đi.”

“Chuyện nhỏ thôi mà, tiểu huynh đệ không cần nhớ trong lòng đâu. Nếu không có việc gì gấp thì cứ nghỉ ngơi mấy ngày hẵng đi.” Trần phu nhân nở nụ cười, khom lưng kéo ra một chiếc rương từ dưới gầm giường, “Đây là quần áo, túi tiền và kiếm của ngươi, quần áo ta đã giặt và vá lại rồi.”

Vệ Nhất ngẩn người, hắn đã rất lâu rồi không qua lại với người thường. Bộ quần áo được Trần phu nhân để lên giường, vạt áo trước bị vết kiếm phá hỏng đã được khâu lại, đường kim tỉ mỉ, tuy so với xiêm y tu giả thường mặc thì có vẻ thô ráp đơn sơ khó vừa mắt, nhưng lại là lòng nhiệt thành không cầu hồi báo của một bá tánh bình thường, thiện ý thuần khiết nào có phân biệt đắt rẻ hèn sang?

“Phu nhân tay khéo, đa tạ người.” Vệ Nhất lấy một chiếc áo trong mặc thêm, cúi đầu nói lời tạ ơn.

“Vũ ca còn đang đun nước, ta đi nấu chút cháo. Hai vị Trần công tử chắc cũng chưa ăn cơm nhỉ, không bằng ở lại đây mấy ngày, để vợ chồng ta tận lễ chủ nhà.” Trần phu nhân mời.

“Phu nhân không cần khách khí, chúng ta đã thuê phòng ở khách đi3m phía trước rồi, sao tiện quấy rầy nữa.” Diệp Vân Chu khéo léo từ chối.

Trần phu nhân cũng không ép, liền sang phòng bếp nấu cháo. Trần Vũ vào đưa nước ấm và băng gạc, nhận một ánh mắt không được nhiều lời của Diệp Vân Chu, cần thận từng li từng tí đóng cửa lại rồi về phòng bếp trốn tránh.

Mộ Lâm Giang bày ra hai bình thuốc trị ngoại thương, kéo bàn đến mép giường. Ánh mắt Vệ Nhất ngơ ngẩn nhìn vào khoảng không như suy tư gì, đến khi Mộ Lâm Giang vắt khô khăn lông ấm hắn mới phát giác, cung chủ thế mà định đích thân ra tay xử lí ngoại thương cho hắn.

Vệ Nhất vội vàng xua tay sợ hãi nói: “Không được không được! Cung chủ, thuộc hạ tự mình làm là được, thuộc hạ vốn đã thất trách, sao dám để cung chủ hu tôn hàng quý (1)!”

(1) Hu tôn hàng quý: người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp

Mộ Lâm Giang nhắm mắt làm ngơ, tháo dây cột tóc che mắt xuống bình đạm ra lệnh: “Nằm xuống, đừng nhúc nhích.”

Vẻ mặt Vệ Nhất khó xử, ngoảnh đầu nhìn Diệp Vân Chu cầu cứu, Diệp Vân Chu làm như việc không liên quan tới mình, cười nói: “Ngươi nhìn máu trên người hắn đi, đều là ngươi phun ra đấy, dính thêm một chút thì có sao.”

Vệ Nhất theo lời thoáng nhìn xuống, quả nhiên thấy trên vạt áo Mộ Lâm Giang là một mảng lớn đỏ thẫm, tức khắc cảm thấy xấu hổ vô cùng, tuyệt vọng nói: “Ta chắc chắn là thủ lĩnh Túc Tiêu vệ kém cỏi nhất trong lịch sử.”

“Trước ngươi cũng chỉ có một người.” Mộ Lâm Giang nhắc nhở hắn, “Trong lịch sử quái gì.”

“Không hay để ta làm đi?” Diệp Vân Chu nóng lòng muốn thử, “Ta đã học vắt khăn lông rồi!”

Mộ Lâm Giang: “… Ồ, vậy ngươi thật là thông tuệ vô song.”

Hắn lại nhìn Vệ Nhất, Vệ Nhất không thể không ngẩng đầu, cũng chẳng cách nào cãi lời mà chậm rì rì nằm xuống. Thủ pháp xử lí vết thương của Mộ Lâm Giang rất nhuần nhuyễn, theo nửa bình linh dược thượng phẩm rót xuống, cảm giác bỏng rát không ngớt đã dừng lại, bắt đầu nổi ngứa do máu thịt sinh trưởng.

Diệp Vân Chu chỉ có thể phụ trách đưa bình vắt khăn lông, nhân tiện tán dóc trao đổi tình báo với Vệ Nhất.

“Ban đầu ta cảm thấy Kiều đường chủ và Ưng điện chủ thật sự rất xứng đôi.” Vệ Nhất nhìn lên nóc giường, thương tâm nói, “Ưng điện chủ xách đồ cho cô ta, còn mua cho cô ta đường hồ lô. Ai mà may mắn trở thành đạo lữ của Ưng điện chủ thì nhất định sẽ thấy mình trẻ ra mấy trăm tuổi, tiếc rằng cô ta lại bị tàn hồn bám vào người… Tàn hồn kia đến cùng là loại người tàn nhẫn đáng sợ gì, thế mà vừa làm nam vừa làm nữ được! Có dã tâm mục đích gì đáng để hi sinh như vậy chứ!”

Diệp Vân Chu im lặng tỏ vẻ tán thành: “Không sao, thần tiên quyến lữ sau này vẫn còn xuất hiện, chắc là tàn hồn có sở thích độc đáo, thông cảm chút đi.”

Vệ Nhất đột nhiên nghiêm mặt tiếp tục nói: “Những tử sĩ do Kiều Tâm Nguyệt chỉ huy kia đều được lâu chủ Tam Canh lâu huấn luyện theo tiêu chuẩn của tổ chức sát thủ năm đó, cộng thêm tin tức của Diệp công tử ngài cùng với quyển trục dịch chuyển ta cướp được, mọi manh mối đều chỉ hướng về thành Lăng Nhai. Ân Tuế chắc hẳn là người của thành Lăng Nhai, song khi Kiều Tâm Nguyệt nhìn thấy thi thể của lão lại lộ vẻ trào phúng, có lẽ tàn hồn tuy có quan hệ với Lăng Nhai, nhưng cũng chẳng phải thật tâm, chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.”

Suy nghĩ của Diệp Vân Chu cũng lướt nhanh: “Chúng ta đoán có thể Hoắc Phong Đình đã biết vị trí của Dẫn Mộ Thạch, nếu tàn hồn hợp tác với hắn thì chỉ có thể là vì Dẫn Mộ Thạch. Có điều tàn hồn lại bắt cóc ngươi để uy hiếp cung chủ, xem ra gã vẫn chưa tìm được.”

“Vậy Ưng tiên sinh thì sao? Hắn lại là kẻ nào?” Vệ Nhất không khỏi đau đầu, “Tất cả đều tranh đoạt ba cái chìa khóa này, quả thật giống hệt như ba trăm năm trước.”

Mộ Lâm Giang đang gỡ cuốn băng gạc, nghe vậy thì dừng lại một chút, Vệ Nhất ngập ngừng, vội vàng nhận tội: “Là thuộc hạ lỡ miệng.”

“Ngươi chưa nói sai gì hết, ta thực sự có linh cảm không lành.” Mộ Lâm Giang nặng nề cảm thán một tiếng, “Ngón tay của ngươi đã không kịp cứu lại rồi, tĩnh dưỡng vài ngày rồi về y thự lắp yển giáp vào đi, hẳn sẽ không ảnh hưởng việc cầm kiếm của ngươi đâu.”

Diệp Vân Chu làm động tác vớt lên: “Ngươi biết ngón tay ngươi bị sử dụng thế nào không? Bị người ta thả vào nồi nước xương, ta gắp được ra, chúng ta suýt chút nữa là ăn hết!”

Vệ Nhất: “…” Ọe.

Diệp Vân Chu làm bộ sờ túi càn khôn: “Còn giữ lại trong bát đây này, ngươi muốn lấy về chôn không?”

Vệ Nhất xanh mặt cự tuyệt: “Diệp công tử, ngài làm ơn đối xử tử tế với cái bát một chút, mau đốt thứ kia đi.”

“Ngón tay yển giáp cũng không tồi, ta đề cử loại làm bằng kim loại, vừa linh hoạt lại vừa có tính nghệ thuật.” Diệp Vân Chu nói chuyện không đâu mà vẫn thể hiện ra một sự an ủi rất cá biệt, “Đương nhiên bằng gỗ cũng được, có cảm giác phục cổ, nhưng bằng da thì không tốt lắm, dùng loại này như gãy không một ngón tay ấy.”

Vệ Nhất nhìn tay mình, duỗi đến mép giường để Mộ Lâm Giang bôi thuốc cho, tìm vui trong khổ nói: “Vậy kim loại đi, trang bị thêm cả giá đặt thoại bản linh tinh nữa… Ha.”

Mộ Lâm Giang nhếch miệng, không nhịn xuống mà cũng cười theo một tiếng, nhắc nhở: “Trong thời gian làm nhiệm vụ không được phép đọc.”

“Rõ!” Vệ Nhất đột nhiên chột dạ, ánh mắt nhìn loạn khắp nơi. Mộ Lâm Giang thắt nút băng gạc xong, ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Vệ Nhất đối diện với đôi mắt tím ẩn chứa ý cười nhợt nhạt của Mộ Lâm Giang, bỗng nhớ tới khoảng thời gian trực ban bình thường nhiều năm trước, ngoại trừ lúc nhìn vào cặp mắt kia dâng lên nỗi sợ hãi không rõ ngọn nguồn, Mộ Lâm Giang vẫn luôn đạm nhiên bình thản như vậy, hắn chưa bao giờ thay đổi. Bất kể Ân Tuế xuất phát từ mục đích gì thì lời nói của lão cũng không sai, thế nhân hiểu lầm hắn quá sâu.

Thiện ý của hắn với thiện ý của nữ chủ nhân hộ gia đình này, không có bất kì chỗ nào khác nhau.

Mộ Lâm Giang thấy Vệ Nhất vội vàng cúi đầu thì thu lại chút ý cười, đưa băng gạc còn thừa cho Diệp Vân Chu. Diệp Vân Chu thuận tay nắm lấy cổ tay hắn, qua loa dùng khăn lông ướt lau máu trên lòng bàn tay.

“Ngươi đang cọ ghét đấy à? Nhẹ chút.” Mộ Lâm Giang rụt tay lại không vui, với lực độ này của Diệp Vân Chu, may mà không để y chăm sóc cho người bệnh, nếu không e rằng Vệ Nhất sẽ xỉu ngay tại chỗ.

“Ta chưa từng lau tay cho người khác.” Diệp Vân Chu lườm hắn, hừ một tiếng, “Tự biết thỏa mãn đi.”

“Vừa nãy… ta nhìn thấy một cảnh tượng.” Vệ Nhất thấp giọng mở miệng, tựa hồ có phần do dự, “Ta thấy mình bị nghiêm hình bức cung, cuối cùng chết dưới kiếm Kiều Tâm Nguyệt, thi thể bị bỏ lại hình thất, ruồi bọ lít nha lít nhít bu một tầng lên máu. Thi thể của ta dần dần mục nát, sinh giòi, mỗi ngày ta đều hi vọng ai đó có thể tới, ta còn chưa kịp đưa tin… Đợi lâu đến mức ta còn đếm được trên cánh cửa đó có bao nhiêu sọc.”

“…” Khóe miệng Mộ Lâm Giang co lại, chính hắn cũng không biết người bị Minh Đồng tác động có thể nhìn thấy chi tiết đến vậy.

“Mãi đến một ngày, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm, khí độ thong dong, ta vui mừng khôn xiết, nhưng cung chủ chỉ đứng ngoài cửa chứ không đến gần, nói Túc Tiêu vệ không cần người vô dụng, nếu làm ngài ấy thất vọng thì ở luôn nơi hẻo lánh không thấy trời trăng này mà hóa thành xương khô bùn đất đi. Ta không tin cung chủ tuyệt tình như vậy, liền dùng hết sức lực vung vẩy vặn vẹo cánh tay đã gãy cong của mình, chống mặt đất bò ra ngoài cửa…”

Diệp Vân Chu quan sát Mộ Lâm Giang, thấy được trong mắt hắn có chút bất đắc dĩ, tay bắt chéo sau lưng xoa vào nhau, nhưng vẫn còn chăm chú lắng nghe. Diệp Vân Chu đoán số lượng thoại bản Vệ Nhất đã đọc chắc chắn còn nhiều hơn cả Mộ Lâm Giang, tình tiết biến đổi bất ngờ lên xuống không ngừng.

“Ta không biết đã bò ở đó bao lâu, cơ thể ta không ngừng phát ra tiếng sàn sạt ken két. Ta bò một đường làm giòi bọ thịt nát để lại một dải dịch nhầy uốn lượn trên mặt đất, đến khi dán người lên được cửa lại thấy cung chủ đang mang theo Vĩnh Trú Đăng lại đó. Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra cung chủ tới chuộc người, cung chủ còn chưa vứt bỏ ta!” Vệ Nhất chợt ngồi dậy, nét mặt sinh động nửa buồn nửa vui, Mộ Lâm Giang không dấu vết lùi về sau nửa bước, đứng bên cạnh Diệp Vân Chu.

Diệp Vân Chu nhìn ra lúc này Mộ Lâm Giang bắt đầu hối hận vì đã nghe, tự khiến mình lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Y lén cầm tay Mộ Lâm Giang, lòng bàn tay hắn hơi lạnh.

Vệ Nhất từ từ thả nhẹ thanh âm: “Ta muốn ra ngoài báo cho cung chủ, đừng nghe lời Kiều Tâm Nguyệt nói, cung chủ phải tuyệt tình một chút mới được. Kiều Tâm Nguyệt là ác quỷ hành động vô thường, ả đứng ở phe đối lập với cung chủ, mặt ả như ngọn nến chầm chậm tan chảy, cười âm hiểm đắc chí như vậy; ta muốn khuyên cung chủ cứ giết tàn hồn luôn đi, ta đã không cứu nổi nữa, nhưng ta không ra ngoài được, chỉ có thể một mực gõ, gõ không ngừng, gõ đến khi thịt thối rơi xuống, trên tay chỉ còn xương cốt trắng ởn, ta vẫn gõ…”

Mộ Lâm Giang chống thái dương ngăn lại: “Dừng lại đi!”

Hắn sửa sang lại vạt áo, vô cùng khó hiểu: “Rốt cuộc ngươi sợ cái gì? Minh Đồng làm ngươi miệng lưỡi lưu loát văn vở như suối phun, có phải ta nên phạt ngươi mỗi ngày nhìn ta một canh giờ?”

Vệ Nhất liên tục nói không: “Chỉ có Diệp công tử mới được nhìn ngài một canh giờ! Thuộc hạ tuyệt đối không dám quá phận!”

Mộ Lâm Giang: “…”

Vệ Nhất bối rối giải thích: “Thuộc hạ nghe Ân Tuế nói xong thì rất cảm động, thật sự thấy cực kì có lỗi với ngài! Mấy thứ linh tinh lộn xộn này đều là thuộc hạ suy nghĩ vớ vẩn thôi, ngài đương nhiên có nguyên tắc của ngài. Băng gạc này ngài thắt cũng đẹp như vậy… Tóm lại ngài là người tốt! Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, thuộc hạ vẫn tin ngài là người tốt, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là Diệp công tử, Diệp công tử chắc chắn có thể hiểu được ngài!”

Mộ Lâm Giang chậm rãi quay đầu lại nhìn biểu cảm phức tạp của Diệp Vân Chu, sau đó lại nhìn Vệ Nhất bị mình làm cảm động sắp khóc, rốt cuộc mới muộn màng giật mình thoát được khỏi hiện trường nghe kể chuyện kinh dị.

“Cho hắn một lọ An Thần đan.” Mộ Lâm Giang chỉ vào Vệ Nhất, nét mặt nghiêm túc giao việc cho Diệp Vân Chu, sau đó vung tay áo quay người rời đi.

Diệp Vân Chu nhìn theo hắn ra ngoài, lắc đầu cảm khái: “Vệ tiên sinh này, sao vốn từ của ngươi lúc thừa lúc lại thiếu thế, kể chuyện kinh dị thì sao cũng được, đến lúc khen cung chủ thì phải hoa lệ lên chứ.”

Vệ Nhất khiêm tốn tiếp thu, cẩn thận tự kiểm điểm. Diệp Vân Chu đuổi theo ra ngoài, thấy Mộ Lâm Giang đang dựa vào cửa, trên vòm trời chỉ có một vầng trăng lưỡi liềm trong trẻo lạnh lẽo, hắn khoanh tay đứng dưới ánh trăng lạnh, khóe môi nhếch lên một độ cong khó nhận ra.

“Vui không?” Diệp Vân Chu hừ một tiếng.

“Không.” Mộ Lâm Giang nghiêm mặt phủ nhận.

“Giấu đầu lòi đuôi.” Diệp Vân Chu đưa tay vỗ một cái lên vai hắn, “ ‘Cung chủ Tịch Tiêu cung mới một tháng đã chuyển tình đổi duyên sang cấp dưới trung thành’, tin tức này đáng tin hơn nhiều so với ‘cung chủ Tịch Tiêu cung nửa đêm hùng hổ ăn thịt trẻ con’ đấy.”

Mộ Lâm Giang nhất thời không biết nên làm sáng tỏ cái nào trước, cười hỏi ngược lại: “Vậy trước khi chuyển tình đổi duyên thì ta đây thích ai?”

Diệp Vân Chu sửng sốt, ánh mắt nhìn y chăm chú của Mộ Lâm Giang thực sự nghiêm túc, vẻ nghiêm túc này cùng với đôi mắt tỏa ánh tím dưới bóng trăng làm y không cách nào dùng giọng điệu đùa cợt nói ra ba chữ “Diệp công tử”, như thể ánh mắt ấy có một loại ma lực kì lạ, sẽ làm bất luận người giả dối nào cũng không tự chủ được đắm chìm vào chân thật.

“Hơn nữa ta cũng chưa từng nghe lời đồn gì mà ăn trẻ nhỏ vào buổi đêm cả.” Mộ Lâm Giang quay đầu đi trước.

“Cũng đúng, nửa đêm ăn món ngấy như thế chắc chắn bốc hỏa, người ta chỉ cần thấy ngươi băng cơ ngọc cốt thế này, lời đồn nhất định sẽ tự biến mất thôi.”

Mộ Lâm Giang: “…”

Hắn giả vở tức giận nói: “Tối nay ăn ngươi luôn.”

“Ta đâu phải trẻ con.” Diệp Vân Chu phản bác.

“Là trẻ con mới không ăn được.” Mộ Lâm Giang thuận miệng tiếp lời.

Diệp Vân Chu tiêu hóa một hồi, nhìn Mộ Lâm Giang bằng ánh mắt sâu hoắm, trên mảng nói lời cợt nhả, y im lặng nhận thua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK