• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc đó Diệp Vân Chu đang dọn sạch nhà, thi Tịnh Trần quyết một lượt, rồi lại dùng pháp bảo khử khí tức linh lực quét mỗi tấc tường và nền nhà từ trên xuống dưới.

Mộ Lâm Giang thuật lại lời đe dọa tên hắc y bịt mặt để lại cho y: “Khương Ngọc Tú đang ở núi Tuyền Linh, dùng kiếm đổi lấy tính mạng mụ.”

“Là Trần phu nhân?” Diệp Vân Chu ngẫm nghĩ, “Đêm đó không phải họ đã đi rồi sao? Có người vẫn luôn chú ý đến hành tung của họ?”

“Chắc là thế, phu thê Trần Vũ vì áy náy nên cứ một mực đợi ở trấn Lục Hợp, bây giờ lại đột nhiên rời đi, tất phải có nguyên nhân.” Mộ Lâm Giang trầm giọng, “Chuyện chúng ta nói đối phương chỉ cần hỏi thăm đôi chút là biết, đoán chừng là cho rằng ngươi ta đã giành được mảnh vỡ Dẫn Mộ Thạch.”

“Gã là người thành Lăng Nhai, xem ra chúng vẫn chưa nhận ra là ngươi tới.” Diệp Vân Chu ngoái đầu quan sát Mộ Lâm Giang, như có điều suy tư, thuận miệng hỏi, “Cứu không?”

“Đương nhiên phải cứu.” Mộ Lâm Giang không cần nghĩ ngợi, “Phần đất ngay phía trên Vĩnh Dạ cung này chính là núi Tuyền Linh, Trần phu nhân là người bình thường, không thể ở lâu trong gió tuyết, nếu không được an trí trong nhà gỗ thì nhất định sẽ có kết giới bảo hộ, ắt hẳn cũng không khó tìm.”

“Bọn chúng muốn giao dịch thì địa điểm sẽ không quá khó tìm, nhưng nhất định vừa vào núi sẽ rơi vào giám thị của chúng, ngươi bảo Vệ Nhất ở dưới chân núi tiếp ứng là được, không cần hắn động võ.” Diệp Vân Chu xuống dưới tầng, Hoắc Phong Đình và Tô Lê đã chờ ở cửa, y liền ngừng nói trước.

Hiện tại rời khỏi Vĩnh Dạ cung đã không còn khó khăn, Hoắc Phong Lâm đã xác định được kẻ đầu têu, nên mức độ kiểm soát tại các cửa ra và trận pháp dịch chuyển trở lại như thường, bốn người đều lấy mặt nạ đeo lên, lúc ra đến ngoài trời đã tối hẳn.

Cửa ra chỗ này không thường dùng, xung quanh địa thế hiểm trở, hẻo lánh ít dấu chân người, Diệp Vân Chu ngự kiếm đi một đoạn, đoạn hạ xuống cáo biệt với Hoắc Phong Đình và Tô Lê.

Hoắc Phong Đình hít thở không khí mát lạnh, bầu trời ở đây sáng hơn thủy lao nhiều lắm, sao nhỏ lắt nhắt phủ kín màn đêm, gió đêm lướt qua mang theo hương vị của băng tuyết, hắn xúc động nắm chặt quyền, trịnh trọng chắp tay thi lễ với Mộ Lâm Giang và Diệp Vân Chu.

“Huynh đệ cáo từ ở đây, chờ khi nào ta hội hợp với tam đệ, nhất định sẽ kéo tam đệ toàn lực trợ giúp Mộ cung chủ cứu Ân thủ tịch.” Hoắc Phong Đình cao giọng nói, “Còn cả Diệp huynh đệ, Tô huynh đệ nữa, quen biết một tràng, chúng ta ngày sau gặp lại.”

“Hoắc huynh hành sự cẩn thận, cáo từ.” Diệp Vân Chu ôm quyền đáp lễ.

“Hoắc huynh, sau này có thời gian nhất định phải tới Tô gia làm khách đấy nhé.” Tô Lê cũng chắp tay, lưu luyến không rời từ biệt, “Đa tạ Mộ huynh và cả Diệp hiền đệ, khi nào ta trở về Tô gia nói rõ tình hình, có thể giúp được ta cũng sẽ giúp.”

“Tô thiếu gia khởi hành về thẳng Dạ đô đi, trên đường đừng dừng lại giúp người làm vui nữa.” Diệp Vân Chu hảo tâm dặn dò.

Tô Lê cười ngượng, Kim Nhung thỏ của hắn chui từ trong ngực ra, nhảy qua phía Mộ Lâm Giang. Mộ Lâm Giang vươn tay tiếp lấy, vuốt lông nó rồi trả lại cho cậu.

“Thay ta vấn an tôn tổ phụ.” Mộ Lâm Giang ôn hòa lên tiếng, đây cũng coi như lời thăm hỏi hiếm hoi gần trăm năm nay, nói xong đến chính hắn còn thấy kì cục.

“Chắc chắn rồi, ta đây đi nhé, tạm biệt các vị!” Tô Lê vẫy tay lùi lại vài bước, lấy kiếm ra nhảy lên giữa không trung.

Hoắc Phong Đình thân hóa lưu quang biến mất dưới bầu trời đêm, đường núi tuyết gập ghềnh chỉ còn Diệp Vân Chu và Mộ Lâm Giang. Diệp Vân Chu nghiêm mặt lại, lau nhẫn trải rộng một mặt ảnh mây, điều chỉnh vị trí rồi tiếp tục đề tài trước đó: “Hiện giờ chúng ta đang ở vị trí này, đi thẳng đến núi Tuyền Linh cùng lắm chỉ hơn ba mươi dặm, ngươi đứng trên không trung chỗ này theo dõi động tĩnh, ta đi giao dịch với chúng, ngươi tùy thời đánh chúng trở tay không kịp.”

Mộ Lâm Giang liếc nhìn bản đồ địa hình, cự tuyệt: “Lấy người thường đe dọa, không có chút tôn nghiêm tu giả nào, đối phó với chúng ta còn cần tùy thời à? Đi.”

“Chậc, ngươi cứ thích đánh thẳng như thế hả.” Diệp Vân Chu bất đắc dĩ thu hồi địa đồ, “Nói chứ cái phong cách đánh được thì không nhiều lời này của ngươi, sao không cố gắng luyện một chút quyền cước công phu.”



“Đứng gần ta quá, cho dù ai bồi luyện cũng không tập trung nổi.” Mộ Lâm Giang nói điềm nhiên như không, “Cần gì phải khó xử người khác.”

Diệp Vân Chu theo phản xạ nhìn về phía mắt hắn, Mộ Lâm Giang hóa dù, căng ra rồi nhẹ nhàng nhảy lên, đạp trận đồ hoa mỹ bay giữa không trung. Diệp Vân Chu ngự kiếm đuổi theo hắn, trêu chọc: “Ta có thể chuyên tâm đấy, gọi ta là sư phụ đi, ta bồi luyện cho ngươi.”

Mộ Lâm Giang bất thình lình quay đầu lại, lộ ra một nụ cười thần thái phi dương: “Hừ, Diệp công tử, tới gần bổn tọa còn có thể chuyên tâm, là bổn tọa không đủ mị lực sao?”

Diệp Vân Chu sợ run cả người, bá tổng đột ngột xuất hiện làm chân y trượt một cái, Nhược Thủy kiếm chao đảo, tức khắc bị Mộ Lâm Giang bỏ lại đằng sau.

Y chà xát cánh tay, khép ngón tay vứt ra vài đường kiếm khí trả thù Mộ Lâm Giang, Mộ Lâm Giang nâng cán dù, đặt dù lên vai chắn sau lưng, đứng chờ Diệp Vân Chu đuổi tới, đoạn hơi nhếch khóe miệng.

“Ta khuyên ngươi bớt xem thoại bản vớ vẩn đi.” Diệp Vân Chu đen mặt nói, lại tò mò hỏi, “Sư phụ dạy ngươi Minh Đồng thì sao? Ông ta cũng không biết cận chiến à?”

Mộ Lâm Giang từng chút thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Lão không phải sư phụ ta, người làm ta có Minh Đồng chỉ là một tên ác đồ chết không hết tội.”

Diệp Vân Chu chú ý đến cách dùng từ của hắn, nhưng nét mắt Mộ Lâm Giang nghiêm túc, y liền không hỏi tới nữa.

Ba mươi dặm không tính là xa, hai người dừng lại ở một bên sườn của núi Tuyền Linh, lựa chọn đi bộ vào rừng để tránh bỏ lỡ manh mối. Quả nhiên đi không bao xa, Mộ Lâm Giang đã phát hiện ra một lá phù trên thân cây sam.

Bấy giờ hắn đã dùng cây cột tóc che hai mắt, thu Xuân Giang Đình Nguyệt lại, đứng trước cây kia nói: “Kiếm ta đã mang đến, người đang ở đâu?”

“Dưới tàng cây này có một chiếc la bàn, hai người các ngươi đi theo chỉ dẫn đến đây.” Lá phù trên cây phát ra thanh âm mơ hồ, tựa hồ đã qua ngụy trang.

Mộ Lâm Giang vung tay áo quét tuyết đọng dưới gốc cây ra, nhặt chiếc la bàn kia lên, kim chỉ đung đưa chỉ về hướng Cấn (1).

(1) Hướng quẻ Cấn trong bát quái:



Hai người theo kim la bàn lắc lư đi hết nửa canh giờ, mới rốt cuộc đến trước một gian nhà tranh đơn sơ. Cửa sổ đang mở, Trần phu nhân nghiêng ngả trên ghế, mặt bị gió thổi đỏ ửng, tựa hồ đã bất tỉnh.

“Tới nhanh nhỉ.”

Cửa chính nhà tranh ầm một tiếng mở ra, bên cạnh Trần phu nhân đứng một người đàn ông mặc trang phục đen đội đấu lạp che mặt, có lẽ cũng mang theo pháp bảo che giấu tu vi, Mộ Lâm Giang chỉ có thể nhìn ra gã chắc chắn có thực lực Hóa Thần kì trở lên, hẳn là thân tín của Hoắc Phong Lâm.

Kẻ áo đen cố tình ép giọng: “Kiếm đã mang đến chưa?”

“Ở đây.” Diệp Vân Chu dừng ở cửa, lấy ra bội kiếm của Trì Sơ Vũ, rút kiếm khỏi vỏ để lộ lưỡi kiếm, “Các hạ đã có ý uy hiếp, vậy hà tất phải động đến tính mệnh của Trần Vũ, bây giờ chỉ còn Trần phu nhân, nên kiếm này ta cũng chỉ có thể cho ngươi một nửa.”

Mộ Lâm Giang nghe thấy câu này thì không nhịn được nghiêng đầu, tự nhủ đây là kĩ thuật đàm phán gì hả.

Tên áo đen kia cũng sửng sốt một chút, sau đó nộ khí đằng đằng hóa ra một thanh mạch đao (2) vung tay ném đi, một đầu ghim vào mặt đất, còn chuôi đao phía cuối vẫn nắm chặt trong tay, chặn Trần phu nhân sau đao. Mạch đao:

“Ta cũng có thể ngay lập tức chém mụ ta thành hai nửa, đáng tiếc mụ không giống kiếm, không hợp lại được.” Kẻ áo đen uy hiếp, “Không muốn mụ chết thì đưa thanh kiếm cho tên mù kia, ngươi đứng ngoài chờ, một tay giao người một tay giao hàng.”

“Ngươi không sợ kiếm này là giả? Còn nữa, sao ngươi dám khẳng định chúng ta có kiếm, còn sẽ đến cứu bọn họ?” Diệp Vân Chu rút bội kiếm ra, ngón trỏ gõ một cái, thằng áo đen nói vậy thì hiển nhiên là biết khả năng của mảnh vỡ Dẫn Mộ Thạch, xem ra chắc chắn là thân tín của Hoắc Phong Lâm.

“Ta liếc mắt là có thể biết được thật giả, không tới phiên ngươi lo lắng.” Tên áo đen hừ mũi, “Con đàn bà này đã nói hết rồi, Trì Doanh đã sớm qua đời, các ngươi chắc chỉ tình cờ nhặt được kiếm rồi biết chuyện của Trì Doanh, lại còn bịa đặt an ủi mụ, ắt không phải người ích kỉ. Ta vốn định chờ các ngươi xuất hiện mới để lại tín hiệu, kết quả hai ngày nay các ngươi lại biến mất hoàn toàn, may mà đồng bạn trọng thương của các ngươi nhạy bén, không để tín hiệu của ta vô ích.”

“Được rồi, nghe ngươi nói thì cũng không nhất định phải diệt khẩu một người thường, ta tin ngươi.” Diệp Vân Chu đưa chuôi kiếm cho Mộ Lâm Giang, nhẹ giọng nói, “Đi giao dịch đi.”

Mộ Lâm Giang nhận kiếm, chậm rãi bước vào trong nhà, đao của tên áo đen dựng lên còn cao hơn cả hắn, trong nhà tranh chật hẹp không tiện phát huy, nên gã liền buông chuôi đao, giữ thành ghế Trần phu nhân đẩy về phía trước.

“Ta có thể xác nhận Trần phu nhân không có việc gì trước không?” Mộ Lâm Giang đứng lại ở cự li cách kẻ áo đen một thanh kiếm, hỏi.

“Ngươi nhìn được?” Tên áo đen hồ nghi.

“Miễn cưỡng.” Mộ Lâm Giang lãnh đạm nói.

“Động tác khẩn trương lên.” Tên áo đen không kiên nhẫn hất hàm.

Mộ Lâm Giang đường hoàng cởi nút dây buộc tóc, tên áo đen hơi tò mò hai mắt hắn, nhìn lom lom vào hắn, ngay khoảnh khắc dây cột trượt xuống, gã đột nhiên choáng váng.

Mộ Lâm Giang nhân cơ hội này ném thanh kiếm về phía sau, lách mình đến gần nắm lấy tay áo Trần phu nhân, mũi chân chĩa xuống đất nhanh chóng thối lui. Diệp Vân Chu tiếp được bội kiếm bỏ vào túi càn khôn, thằng áo đen bấy giờ mới đầm đìa mồ hôi lạnh thở lại bình thường, thất thanh kinh ngạc: “Mộ Lâm Giang!”



Khi gã hô tên Mộ Lâm Giang đã đồng thời nắm lấy cán đao, Diệp Vân Chu xông lên trước rút Nhược Thủy ra, thay Mộ Lâm Giang cản lại đường đao khí đã bổ sụp một mặt tường kia.

“Cung chủ Tịch Tiêu cung lẻn vào Hoàng đô, rắp tâm nơi nào!” Tên áo đen tức đến nổ phổi, cỏ tranh trên nóc nhà cứ lả tả rơi xuống, bụi đất tung tóe khắp nơi, tầm mắt không khỏi bị ngăn trở.

“Hoắc Phong Lâm vẫn chưa biết?” Dưới thế đao của kẻ áo đen Diệp Vân Chu vẫn linh hoạt né tránh, lưỡi kiếm chống chọi với đao của gã, nâng kiếm lên trên, khiến thân đao chui thẳng vào nóc nhà. Y nghiêng người đến gần, thấp giọng nói, “Đưa ta đi.”

“… Cái gì?” Người áo đen kinh ngạc trong lòng, không chỉ vì Diệp Vân Chu nói ra tên Hoắc Phong Lâm, mà hơn nữa y còn tiếp một câu “đưa ta đi”.

“Bắt cóc ta, dùng quyển trục dịch chuyển mang đi, trực tiếp về thành.” Diệp Vân Chu trở tay đưa kiếm ra sau lưng, thúc giục, “Còn cần ta dạy cho ngươi à? Mảnh vỡ ở chỗ ta, dứt khoát lên!”

Ngữ khí của Diệp Vân Chu quá mức cương quyết, thằng áo đen không kịp ngẫm lại cảm giác khó hiểu và hoang đường kia, cứ thế bị y thuyết phục, vươn tay khống chế bả vai Diệp Vân Chu. Y quả nhiên không phản kháng, gã liền dùng một tay lôi Diệp Vân Chu đến trước người, bóp chặt yết hầu y, kéo mạch đao xuống, dùng mũi đao nhanh chóng khắc trận trên mặt đất.

Mộ Lâm Giang không cảm thấy Diệp Vân Chu đối đầu với tên áo đen sẽ thất bại, nên đã tránh xa một đoạn, đem Trần phu nhân đặt dưới tàng cây chỉnh trang xong, đến khi quay lại trước nhà tranh, vừa lúc thấy Diệp Vân Chu bị người áo đen khống chế bên trong, góc áo đã tan biến trong vầng sáng của trận pháp dịch chuyển.

“Muốn chết!” Minh Đồng của Mộ Lâm Giang chợt sáng rực, lạnh lùng quát.

“Đừng tới đây, cẩn thận ta làm đứa khác rơi đầu xuống đất đấy!” Thằng áo đen cố nén sợ hãi lấy Diệp Vân Chu làm bia đỡ đạn, “Mộ Lâm Giang, ngươi tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi thành Lăng Nhai đi! Bằng không chúng ta tất sẽ truy cứu xử phạt ngươi tội tự tiện lẻn vào thành!”

Mộ Lâm Giang hóa ra Xuân Giang Đình Nguyệt, thần sắc âm trầm đứng tại chỗ. Hắn không nghĩ ra vì sao Diệp Vân Chu lại bị người khác bắt lấy nhanh như vậy, nhưng ngay khoảnh khắc trước khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất, hắn đã kịp vung dù xuống, một chùm sáng dữ dằn màu tím lam phóng tới trong trận.

Hắn hít sâu, lặp đi lặp lại tự bảo mình bình tĩnh, Diệp Vân Chu còn chưa bị phong bế linh lực, chiêu cuối của hắn hẳn vẫn có thể giúp Diệp Vân Chu thoát khỏi khống chế, không phải tình cảnh nguy hiểm gì hết, y có lẽ chỉ nhất thời chủ quan khinh suất…

Hắn xách theo dù lướt qua đống cỏ lộn xộn, chợt thấy bên cạnh vết cháy trận dịch chuyển lưu lại một mặt dây cá chép, là quà nhận lỗi lần trước hắn đưa cho Diệp Vân Chu. Lúc này mặt dây vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, chỉnh tề nằm trên mặt đất, đến đống tua cũng ngay ngắn không loạn.

Diệp Vân Chu có thời gian thả mặt dây xuống, làm sao sẽ bị kẻ áo đen cưỡng chế mang đi?

Mộ Lâm Giang chống mũi dù xuống mặt đất, chậm rãi khom lưng nhặt mặt dây kia lên, đặt trong lòng bàn tay nhìn đăm đăm một lúc lâu, mới không thể không tiếp thu rằng Diệp Vân Chu cố ý rời đi cùng người áo đen.

Sắc tím trong mắt hắn ảm đạm xuống, sợi đen từ đáy mắt dần tràn lan phủ khắp, nhuộm hai tròng mắt thành hốc tối không còn ánh sáng.

“Diệp Vân Chu…” Mộ Lâm Giang thầm niệm một câu, siết chặt ngón tay. Răng rắc một tiếng, dập nát mặt dây cá chép.

Bên kia, sau khi trận pháp dịch chuyển kết thúc, Diệp Vân Chu liền mở to mắt, tự nhiên thu Nhược Thủy về vỏ bên hông.

Tên áo đen bấn loạn buông Diệp Vân Chu ra, cả người run rẩy, Minh Đồng làm tâm tư gã cuồn cuộn, trong đầu đau đớn liên tục không ngừng, đến một bước cũng khó mà xê dịch.

Đúng lúc này, giữa không trung đột ngột sáng lên, như thái dương xé rách không gian rơi vào trần thế. Diệp Vân Chu lui ra sau vài bước, nheo mắt lại, chỉ thấy người áo đen hoảng sợ quay đầu, vội vàng nâng cánh tay chắn quầng sáng đang nổ tung đập về phía mình, lá chắn linh lực như tuyết gặp than, cứ từng tầng từng tầng bị hòa tan. Gã kêu thảm thiết một tiếng, ngã lăn xuống đất, cánh tay phải bị vầng sáng cắn nuốt, chỉ thoáng chốc xương thịt phần dưới khuỷu tay đã bị xoắn nát.

Diệp Vân Chu thấy thế thì nhắc nhở: “Ngươi mau tự chặt một tay, nếu không nó sẽ nuốt trọn cả người ngươi đấy.”

Hắc y nhân dựng thẳng sống bàn tay trái, không chút nghĩ ngợi chém từ vai tay phải xuống, rồi phát ra một trận kêu r3n khàn khàn. Diệp Vân Chu túm cổ áo kéo gã ra xa, máu trên mặt đất vẽ ra một tấm thảm đỏ đậm.

“Nơi này là bên trong thành Lăng Nhai ư? Ngươi xưng hô như thế nào? Bình tĩnh chút đi, ta giúp ngươi cầm máu.” Diệp Vân Chu vân đạm phong khinh luôn miệng đặt câu hỏi, “Ta muốn gặp thành chủ, nếu ngươi còn lí trí thì chắc không khó đoán ra thân phận của ta, suy cho cùng thì giờ đồn đãi về ta đã nổi lên tứ phía, muốn không biết cũng khó. Tiền bối, ngươi có đang nghe không?”

“Ngươi… Ngươi…” Ánh mắt người áo đen rời rạc, nửa ngày vẫn chưa thốt ra nổi một câu.

Diệp Vân Chu nhìn xung quanh, đây như một đại sảnh thường dùng để mở hội nghị, rộng lớn trang nghiêm, nhưng chưa mở đèn, chỉ có hai ngọn nến mờ tối trong góc đang sáng, hơn nữa còn không có cửa sổ, chắc là một địa điểm bí mật. Y buông người áo đen ra, ngồi xổm xuống xốc mạng che đấu lạp của gã, thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, sắc mặt trắng bệch.

“Ta cứu mạng ngươi, coi như không trả lời thì cũng nên nói một câu cảm tạ chứ.” Diệp Vân Chu thở dài.

Kẻ áo đen chớp mắt, gắng gượng tìm về một chút tinh thần, cứ luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, mắng: “Đều là ngươi hại ta đến mức này!”

“Đừng nói như vậy, ngươi cho rằng ta không giúp ngươi thì ngươi có thể bỏ chạy từ tay Mộ Lâm Giang? Trần phu nhân và hắn không thân không thích, ngươi có thể dùng bà ta làm con tin? Ngươi đảm nhiệm chức vị gì bên cạnh thành chủ thế, ngây thơ như vậy.” Diệp Vân Chu đồng cảm nhìn gã, “Dám uy hiếp Mộ Lâm Giang, tứ chi đứt đoạn cũng là may mắn, mất một cánh tay thì tính là gì.”

Người áo đen vùng vẫy ngồi dậy, cũng nghĩ lại mà sợ, nếu biết trước là Mộ Lâm Giang, gã chắc chắn sẽ không một thân một mình đến hẹn giao dịch với hắn.

“Ta là phó thành chủ thành Lăng Nhai, ngươi chẳng lẽ là sủng vật Mộ Lâm Giang vừa ý trong lời đồn? Ngươi đến cùng có mục đích gì?” Tên áo đen vận linh lực, vừa điều tức vừa hỏi.

“Ra là Cảnh thành chủ, thất kính thất kính.” Diệp Vân Chu nhướng mày ra vẻ bất ngờ, y gặp ngay phó thành chủ Lăng Nhai thành Cảnh Ngọc Tân, việc này đỡ phiền hơn nhiều so với tự mình tới thành Lăng Nhai. Trong cái nguyên tác không chuyện gì đứng đắn kia, phó thành chủ chỉ xuất hiện vài lần ít ỏi, và đều là để truyền lời cho thành chủ, “Xem ra Cảnh thành chủ rất được thành chủ tín nhiệm, ta đây an tâm rồi.”

“Không cần lược bớt chữ ‘phó’, thành Lăng Nhai chỉ có một thành chủ.” Phó thành chủ che vai phải đứng lên, cảnh giác nhìn chằm chặp Diệp Vân Chu, “Ngươi muốn đến nương nhờ thành chủ à?”

“Đại khái là thế, tình hình cặn kẽ ta muốn gặp mặt thành chủ mới nói.” Diệp Vân Chu thành khẩn gật đầu.



“Hừ, muốn đầu nhập vào thành Lăng Nhai cũng được thôi, tháo bội kiếm xuống, đợi ta phong linh lực áp giải ngươi đến hình phòng, ngươi tái kiến thành chủ cũng không muộn.” Phó thành chủ cười khẩy một tiếng, “Đến lúc đó nếu ngươi có một câu bịa đặt, ta sẽ trả lại gấp trăm lần món nợ cánh tay này.”

“Đương nhiên là được, ta thành tâm đ ến đây, đương nhiên sẽ tuân mệnh.” Diệp Vân Chu thoải mái quăng Nhược Thủy xuống, chắp tay xoay người, phối hợp cho phó thành chủ trói chặt cổ tay y.

Đoạn đường rời khỏi phòng hội nghị không có thủ vệ, trước mắt Diệp Vân Chu bị buộc một mảnh vải, y có thể cảm nhận được một chút cảm thụ của Mộ Lâm Giang, bị phó thành chủ một tay đẩy vào một căn phòng hơi lạnh.

“Ngồi xuống.” Phó thành chủ thoáng dùng sức ấn vai Diệp Vân Chu.

Diệp Vân Chu nghe theo ngồi xuống: “Không cần tìm cái hình giá cột ta lên à? Như thế càng thể hiện được thành ý.”

Phó thành chủ: “…” Thật ra cũng không cần thành ý đến mức đấy.

Phó thành chủ có phần mông muội với thái độ của Diệp Vân Chu, nếu là diễn kịch thì cũng quá hi sinh, đoạn lạnh lùng nói: “Ngươi từ từ đợi một lát, ta đã bẩm báo thành chủ là ngươi mang Dẫn Mộ Thạch tới… Túi càn khôn của ngươi đâu?”

Diệp Vân Chu nghe vậy thì cúi đầu, khó hiểu nói: “Không phải ở trên hông à?”

“Không có!” Phó thành chủ xốc áo ngoài y lên, ngón tay lướt qua một vòng bên cạnh đai lưng, “Ngươi lấy mạng ra đùa à?”

Diệp Vân Chu trầm mặc một hồi, nhíu mày lại, cũng có phần không xác định: “Không phải vừa rồi rơi trên đường, hay đánh rơi lúc đánh nhau đấy chứ? Ta bận đề phòng Mộ Lâm Giang để giúp ngươi thoát thân, không chú ý đến, nhưng ngươi đến để lấy kiếm cơ mà, chẳng lẽ ngươi cũng không chú ý?”

“Lỗi của ta à?” Phó thành chủ tức đến nhức đầu, “Ta quay lại tìm xem, tốt nhất ngươi đừng giở trò bịp bợm.”

“Đó là dĩ nhiên, đi nhanh về nhanh, ta ở đây đợi ngươi tới tiến cử với thành chủ.” Diệp Vân Chu cúi đầu nói.

Nhà tranh nơi Tuyền Linh sơn đã thành một mảnh phế tích, thời gian Mộ Lâm Giang đứng trong nhà tranh quá dài, lại còn không có tín hiệu, Vệ Nhất rốt cuộc không kìm được lặng lẽ đi lên, khi thấy bóng dáng Mộ Lâm Giang thì thoáng lưỡng lự, hắn cứ cảm thấy Mộ Lâm Giang có chỗ nào đó không giống lúc trước, tựa hồ lạnh hơn, xa cách hơn ngày thường.

“Cung chủ, thuộc hạ tự ý lên đây, xin thỉnh tội, Diệp công tử… Ngài ấy…” Vệ Nhất chắp tay thi lễ đằng sau Mộ Lâm Giang, lúc nhắc đến Diệp Vân Chu, Mộ Lâm Giang bỗng nhiên quay đầu lại, hai mắt đen nhánh, mặt không biểu cảm, Vệ Nhất vô thức hít một ngụm khí lạnh.

“Ngươi đến rồi.” Mộ Lâm Giang bình tĩnh nói.

“Cung chủ, ngài làm sao vậy?” Vệ Nhất căng da đầu cúi xuống hỏi.

“Tức giận.” Mộ Lâm Giang nói ngắn gọn, rốt cuộc ném mảnh vụn của mặt dây về trên đất, phất lòng bàn tay xuống, chữa lành mấy vết thương bị cắt ra.

Vệ Nhất nhất thời không biết tiếp lời ra sao, bèn điều tra xung quanh một lượt, cũng đã đại khái có được kết luận, chỉ vào mặt dây nói: “Cung chủ, Diệp công tử làm việc tất có nguyên do, đây hẳn là manh mối ngài ấy để lại.”

Mộ Lâm Giang lại ngoảnh đầu, trầm tư một lát, chợt bước nhanh về một hướng, cầm theo dù, mũi dù vạch ra một đường thẳng tắp trên tuyết. Đi mấy bước trên mặt tuyết, mũi dù liền đụng phải vật gì đó.

Hắn vươn tay nhặt lên, rũ rũ tuyết, là túi càn khôn Diệp Vân Chu vứt ở phía mặt dây chỉ đến.

Tác giả có lời muốn nói: Mộ Lâm Giang (gõ đầu): Gây sự! Gây sự! Gây sự! Cả ngày chỉ biết gây sự.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK