• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Diệp Vân Chu nghiêm túc, mỗi câu của y đều mang theo sức cương quyết bất di bất dịch, Mộ Lâm Giang không hỏi y có kế hoạch gì để tìm Ưng Hiên Dương lấy Vĩnh Trú Đăng về mà chỉ gật đầu, tay đáp trên vai Diệp Vân Chu, vỗ nhẹ hai cái: “Ta đi điều tức trước, rồi tìm Y Vô Hoạn sau.”

Phù Tinh chân nhân nửa quỳ bên cạnh Hà Tự Phi, xem qua mạch thấy gã chưa bị thương mà chỉ mê man, hắn lần lữa một chặp, rồi bèn thử đỡ người dậy, hít sâu cõng lên lưng.

Diệp Vân Chu đỡ hờ Mộ Lâm Giang lên bậc thang. Phù Tinh chân nhân dõi ánh nhìn phức tạp mà chăm chú theo Mộ Lâm Giang vào nhà, sau đó nói với Diệp Vân Chu: “Ta đi thu xếp cho Tự Phi trước. Tàn hồn của Yểm Ma Chủ cũng dính nước mưa, ta vẫn có thể truy vết được một chút hơi nước, phòng khi có chuyện xảy ra, ta cũng sẽ xuất phát cùng Hoắc thành chủ hợp lực truy kích gã.”

“Ngươi cõng được gã?” Giờ Diệp Vân Chu quá lười treo nụ cười lễ phép trên mặt, ngữ khí xa cách lãnh đạm, “So với miễn cưỡng như thế, chẳng bằng chuyện nhỏ này ta làm thay ngươi, ngươi tranh thủ từng phút từng giây mà đuổi theo Yểm Ma Chủ, thêm người thêm phần thắng.”

“… Tự Phi còn đang hôn mê, ta vẫn ổn. Có lẽ Minh Đồng làm ta nhớ tới quá nhiều chuyện, giờ ngược lại chai lì rồi.” Phù Tinh chân nhân cười khổ, “Con đi chăm sóc Mộ cung chủ đi, cảm xúc hắn không ổn, tốt nhất con nên ở bên cạnh hắn.”

“Hắn không phải người yếu đuối.” Diệp Vân Chu ngoài miệng nói năng lí trí, gật đầu với Phù Tinh chân nhân, “Ngươi là một sư phụ tốt, có duyên gặp lại.”

Phù Tinh chân nhân trong kinh ngạc để lộ chút mừng rỡ, trịnh trọng trả lời: “Vân Chu, con cũng bảo trọng.”

Mộ Lâm Giang ngồi trên giường phòng ngủ nhắm mắt vận linh lực hòa tan dược tính. Lúc Diệp Vân Chu gọi lại hắn đã là nghìn cân treo sợi tóc, nếu không dù hắn giải quyết được tàn hồn này giành lại Trường Sinh Hỏa, cũng sẽ bị vết thương cũ phản phệ khiến Y Vô Hoạn dã tràng xe cát, liệu còn đủ sức mạnh dành tháo bỏ phong ấn hay không cũng khó nói trước được.

Hắn nghe thấy tiếng Diệp Vân Chu vào cửa, nhưng linh mạch vẫn còn đau âm ỷ, làm cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều uể oải, nên bèn không lên tiếng.

“Ta hạ vài mệnh lệnh, chắc sẽ không làm trễ nải việc chữa thương của ngươi chứ.” Diệp Vân Chu kéo ghế dựa sang ngồi bên mép giường, xoay chiếc nhẫn trên tay.

“Ừm.” Mộ Lâm Giang không mở miệng, từ cổ họng phát ra một tiếng trả lời khàn khàn.

“Vệ Nhất, điều một phi thuyền tới thành Lăng Nhai đón ta và cung chủ, ta muốn thấy nó trước giờ Tỵ ngày mai. Mặt khác, trong thời gian từ khi ta đến Tịch Tiêu cung tới khi Ưng điện chủ bế quan, Ưng điện chủ đã ra những quyết sách lớn nhỏ gì, đi tới những đâu, gặp những quan viên nào, bất cứ chuyện gì miễn đã ghi chép lại thì sắp xếp hết theo ngày, sẵn sàng để ta đến Túc Tiêu điện tra xét.” Diệp Vân Chu phát truyền âm cho Vệ Nhất qua nhẫn, “Còn nữa, thay ta hỏi thăm Giản ty chủ.”

Mi mắt nhắm chặt của Mộ Lâm Giang hé ra một khe, mím môi hừ mũi: “Diệp cung chủ uy phong gớm.”

“Ta đã để ngươi nghe cặn kẽ rồi, Mộ tiên sinh vẫn chưa hài lòng ư.” Diệp Vân Chu vắt chân dựa ra sau, “Thương thế sao rồi?”

“Đã không còn đáng ngại.” Mộ Lâm Giang đứng dậy xuống giường, “Ta đến gặp Y Vô Hoạn đây.”

“Không cho ta đi cùng?” Diệp Vân Chu hỏi.

“Ngươi nghỉ ngơi trước, có tin gì quan trọng ta về nói với ngươi.” Mộ Lâm Giang nói.

“Ừ.” Diệp Vân Chu phẩy phẩy tay phải, “Lui xuống đi.”

Mộ Lâm Giang liếc xéo y một cái: “Giả vờ giả vịt cáo mượn oai hùm.”

Diệp Vân Chu tì tay lên tay vịn, chống cằm nhếch khóe miệng, ánh mắt thoạt trông chẳng phấn chấn bao nhiêu.

Mộ Lâm Giang đi không đến một canh giờ, đến lúc về Diệp Vân Chu vẫn còn nghển cổ dựa vào ghế, ngón trỏ tùy ý gõ nhẹ trên đùi.

“Ta đã nói với Y Vô Hoạn, hắn yêu cầu nếu bắt sống được Yểm Ma Chủ thì tất cả tin tức moi được đều phải chia sẻ với thành Lăng Nhai.” Một tay Mộ Lâm Giang tì lên lưng ghế Diệp Vân Chu, tùy ý bóp vai cho y, “Nếu là tử chiến, cũng phải thông báo cho hắn.”

“Xem ra hắn làm cái chức phó thành chủ này như diều gặp gió nhỉ.” Diệp Vân Chu nhạo một câu, “Còn gì nữa?”

“Giảm thuế má cho các thương hội Hoàng đô trước đây đều do Ưng Hiên Dương phụ trách, dù sao ta cũng không biết, nên đã dứt khoát thoái thác cho xong chuyện, bảo hắn cần tìm đường nào thì tìm.” Mộ Lâm Giang nhướng mày nói.



“Còn gì nữa.” Diệp Vân Chu hỏi dồn.

“Tới giờ Hoắc Phong Đình vẫn chưa truyền tin lại, nếu chúng ta đi rồi hắn mới về, lấy được Trường Sinh Hỏa thì đến thẳng Tịch Tiêu cung hội hợp.” Mộ Lâm Giang nói.

“Còn gì nữa?” Diệp Vân Chu tiếp tục hỏi.

Mộ Lâm Giang nhìn lên trần nhà: “Nào có nhiều như thế.”

“A, ta còn không hiểu ngươi à.” Diệp Vân Chu trở tay kéo Mộ Lâm Giang đến trước người, “Ta nhìn người chuyên nghiệp.”

Mộ Lâm Giang đành thở dài, lấy ra một chiếc bình sứ từ tay áo, vung vẩy trước mắt y, “Một viên đan dược, khi tất yếu có thể giúp ta tạm khôi phục chín phần linh lực. Đương nhiên, cái giá phải trả cũng lớn y như vậy.”

“Khi nào tất yếu?” Diệp Vân Chu khoanh tay, dù bận vẫn nhàn nhìn hắn.

“Ta không muốn nói dối ngươi.” Ánh mắt Mộ Lâm Giang dần nhu hòa xuống, hắn khom lưng sửa tóc mai bên thái dương Diệp Vân Chu, đầu ngón tay đồ lên cặp lông mày trông rất hiền hòa kia, “Yểm Ma Chủ ngủ đông ba trăm năm, ắt còn mạnh hơn hôm nay, chiến cuộc vạn biến chỉ trong chớp mắt, nếu ta còn không ra hết sức, đừng nói đến cơ thắng, chỉ sợ đường sống còn khó giành.”

Diệp Vân Chu rủ mắt: “Xem ra muốn một hứa hẹn vĩnh viễn quả thực là làm khó ngươi.”

“Xin lỗi.” Mộ Lâm Giang buồn bã nói, “Diệp Vân Chu, ngươi hiểu ta mà.”

“Đúng vậy, ta không thay đổi được ngươi, đối với ngươi ta luôn rất thất bại.” Diệp Vân Chu tự giễu méo khóe miệng xuống, nắm lấy bàn tay cầm bình thuốc của Mộ Lâm Giang, sau đó từng chút đẩy ra xa, “Khách quan mà nói, ta cảm phục ngươi, chính điểm này của ngươi mới khiến ta phải biệt đãi. Tình cảm của ta không giống người khác, cho nên ta không ngăn cản ngươi, thuốc cứ nhận lấy đi, làm điều ngươi muốn làm. Nếu ngươi nhất định phải rời khỏi ta, ta đây cũng sẽ rời khỏi Mặc Ảnh đô, ngươi có thể yên tâm, ta không phải người hoài cựu, ta sẽ sống rất tốt.”

Mộ Lâm Giang ngẩn người, trái tim như thể bị moi rỗng, gió thổi vào góc khuyết ấy tạo nên một âm vọng tịch liêu.

Hắn cho rằng mình nói như vậy vì để đẩy xa Diệp Vân Chu, hắn vì sự cố chấp mạo hiểm của mình mà áy náy với Diệp Vân Chu, nhưng sự bình tĩnh của y lại chợt làm hắn nhận ra rằng bản thân cũng đã đồng thời bị đẩy xa.

Mộ Lâm Giang không chắc Diệp Vân Chu có buồn lòng vì điều đó không, hắn hẳn nên vì sự rộng lượng của y mà cảm thấy được an ủi, nhưng giờ đây, nỗi đau đớn và bất cam cùng cực lại vô cùng chân thực.

“Ta không biết thay ngươi cản lại đòn đánh trên núi Tuyền Linh có phải thất sách hay không, nhưng ta đã mất bóng kiếm, đã không cách nào kề vai chiến đấu cùng ngươi. Ta ở hậu phương an toàn, lại càng không có tư cách khuyên ngươi trân quý sinh mạng.” Diệp Vân Chu nở một nụ cười mỉm hơi có vẻ cô độc, “Ít nhất, trong thời gian còn lại, để lại cho nhau một chút hồi ức vui vẻ được không?”

Yết hầu Mộ Lâm Giang chợt chan chát đau đớn, bấy giờ hắn mới bỗng nhận ra thời gian trôi đi nhanh như thế, chẳng biết từ khi nào đã đến lúc phải cố ý tạo ra hồi ức vui vẻ gì đó. Hắn dồn sức nắm chặt quyền, một luồng lệ khí từ sâu trong thâm tâm không ngừng đấu tranh, không ngừng trào ra, không khuất phục mà gặm nhấm sự bình tĩnh và lí trí của hắn.

Hăn không thể lúc nào cũng bình tĩnh lí trí, Diệp Vân Chu lại một lần nữa kích động dây cung căng cứng kia của hắn.

Diệp Vân Chu cười, đứng dậy nói: “Ta đi châm trà, ngươi muốn uống… Ưm!”

Mộ Lâm Giang bất ngờ ra tay, thuận thế đẩy y về sau, ép y trên cột giường: “Diệp Vân Chu, ngươi không nghĩ như vậy, ngươi đang đối phó với ta?”

Sau lưng Diệp Vân Chu đập một cái, y hơi nghiêng đầu, bâng quơ nói: “Ta nghĩ thế nào có quan trọng sao? Là ngươi đang ra quyết định cơ mà, ta chỉ là một vãn bối Trúc Cơ kì, ta có thể làm gì chứ?”

Câu trả lời vô thưởng vô phạt của Diệp Vân Chu làm Mộ Lâm Giang càng thêm phẫn uất. Hắn kéo Diệp Vân Chu vào ngực, ôm chặt y, nghiến răng xúc động: “Ta chưa bao giờ nói ngươi không quan trọng!”

“Nhưng ngươi không phải người ích kỉ, trong lòng ngươi có tình cũng có thù, có Tịch Tiêu cung, và có cả hải vực tam đô.” Diệp Vân Chu dùng sức ngẩng đầu khỏi ngực Mộ Lâm Giang, giọng nói khẽ đi, hai mắt ở nơi Mộ Lâm Giang không nhìn thấy lại dấy lên ánh sáng lập lòe.

“Ta còn chưa đủ ích kỉ ư? Rõ ràng ta không nên bày tỏ tâm ý với ngươi, khiến người ta yêu tha thiết phải tận mắt thấy ta liều mạng với kẻ thù!” Mộ Lâm Giang gầm nhẹ, tay ôm eo Diệp Vân Chu run rẩy, “Diệp Vân Chu, ta muốn thoải mái nhất thời mà tiêu diệt tàn hồn kia, cũng muốn buông bỏ trách nhiệm cùng ngươi tới những chân trời xa xăm, nhưng sao ông trời lại muốn làm khó ta như vậy? Ta thậm chí còn muốn ngươi chết cùng ta, để khi hậu thế nhắc đến ta cũng nhất định sẽ nhắc đến ngươi… Nhưng ta không thể…”

“Cuối cùng ngươi cũng nói thật.” Diệp Vân Chu nặng nề lên tiếng, không còn vẻ nhượng bộ vừa rồi nữa, “Mộ Lâm Giang, cuối cùng ta đã làm ngươi nói ra những lời từ đáy lòng.”

Lông mi Mộ Lâm Giang rung lên, tiếp đó hắn chầm chậm buông Diệp Vân Chu ra. Chỉ thấy Diệp Vân Chu nào có nửa phần buồn bã, y đang cười đắc ý, trong mắt toàn là niềm hưng phấn phơi phới trào dâng.

“Ta còn tưởng ngươi là thánh nhân quân tử chưa bao giờ mất phương hướng, suốt ngày treo trách nhiệm cứu thế bên miệng, lúc nào cũng chuẩn bị hi sinh vì đại nghĩa.” Diệp Vân Chu trở tay ấn gáy Mộ Lâm Giang, “Nếu những điều đó đều là lí do dối trá, mà ta lại là người thân nhất của ngươi, vậy tại sao không thành thật với ta thêm một chút? Nói đi, đến cùng ngươi mong ta làm gì?”

Con ngươi Mộ Lâm Giang từ từ tối xuống, để mặc Diệp Vân Chu kéo mình tới gần: “Ta không muốn buông tay, Diệp Vân Chu… Cùng ta tan thành mây khói đi.”

“Ha, Mộ tiên sinh à, ngươi xem, thừa nhận bản thân đâu có khó.” Diệp Vân Chu nhìn trân trân cặp mắt tím đậm gần sát của Mộ Lâm Giang, tự nhủ cuối cùng cũng có tí phong thái phản diện. Y nhanh như cắt nghiêng đầu hôn nhẹ đôi môi khô khốc của hắn, tinh thần phấn chấn hỏi, “Ta có thay đổi ngươi chút nào không?”

“Ngươi thành công.” Mộ Lâm Giang khào khào nói, “Cũng không còn đường hối hận nữa.”

“Ta không hối hận.” Diệp Vân Chu hít sâu, trịnh trọng lùi ra sau một bước, vươn tay về phía hắn, “Thấy may vì có ta ở đây bên cạnh ngươi đi. Để không chết chùm với ngươi, ta quyết định chúc ngươi phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

“Ồ, đa tạ.” Mộ Lâm Giang ngồi vào ghế, nằm thẳng cẳng trên chỗ dựa, cười nhạt một tiếng.

“Ngươi giận à?” Bây giờ Diệp Vân Chu rất khoái trá, một chân gác lên ghế, đầu gối đặt trên đùi Mộ Lâm Giang, sát quần áo lớp lớp nửa [email protected] dưới của hắn, hứng thú trào dâng trêu chọc hắn.

“Không.” Mộ Lâm Giang mặt không cảm xúc, “Hiện giờ ta rất bình tĩnh, không muốn nói gì hết, lui ra đi, Diệp đại phu.”

“Vậy ngươi muốn làm chút gì đó không? Nể tình tinh thần ngươi bị giày vò, không thể không thật thà cung khai, ta có thể đền bù ngươi một lần, cơ bất khả thất, thời bất tái lai (1).” Diệp Vân Chu cười tủm tỉm bám lên lưng ghế dụ dỗ hắn.

(1) Cơ bất khả thất, thời bất tái lai (Cựu Ngũ Đại Sử): Chỉ thời cơ khó có được ắt phải nắm chặt, không để mất.



Mộ Lâm Giang tóm chặt cổ áo Diệp Vân Chu, nhìn trân trối đôi môi trơn bóng lại cay nghiệt kia – Diệp Vân Chu khiến hắn phải chính miệng nói ra nỗi bất kham trong thâm tâm mình. Sau một hồi thích thú không hiểu ra sao vì được trả đũa, áp lực trên người hắn thoáng nhẹ đi, nhưng cơn mệt mỏi không giảm mà lại tăng. Lúc hắn hôn lên còn hung tợn cắn một cái, răng nanh đâm rách khóe môi Diệp Vân Chu.

Diệp Vân Chu li3m tia máu rỉ ra, cựa chân, cười nói: “Chỉ có thế?”

Mộ Lâm Giang véo đùi non Diệp Vân Chu một cái, ngăn đầu gối y tiếp tục cọ vào chỗ nguy hiểm: “Không phải ngươi nhìn người chuyên nghiệp à? Lòng ta nghĩ thế nào, ngươi đoán xem.”

“Ta nhìn người chứ không phải xem bệnh chuyên nghiệp.” Diệp Vân Chu thẳng lưng thu chân lại, “Không được thì thôi.”

“Bây giờ ta rất mệt.” Giọng Mộ Lâm Giang phập phù, “Tha cho ngươi một mạng.”

“Đã mệt thế thì bỏ cuộc đi, từ chức ngay lúc lâm nguy chẳng phải sướng hơn à.” Diệp Vân Chu đưa một chén trà sang.

“Ngươi đúng là dốc hết sức.” Mộ Lâm Giang bưng trà nhắm mắt, “Ra ngoài đi, đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi.”

“Vâng, tuân lệnh.” Diệp Vân Chu dùng một giọng điệu nhẹ nhàng, rồi ra cửa đứng dưới ánh mặt trời sáng tỏ nghe một chuỗi truyền âm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ của Vệ Nhất.



Sáng hôm sau, phi thuyền của Tịch Tiêu cung đã chờ ở bến tàu chuyên dụng của phủ thành chủ. Vệ Thập Nhị dẫn đầu hai hàng Túc Tiêu vệ đứng dưới thuyền, đoạn khom mình đồng bộ hành lễ khi Mộ Lâm Giang chậm rãi bước đến, giáp nhẹ gọn gàng đen nhánh gây thêm một luồng khí lạnh cho mùa xuân ấm áp.

Y Vô Hoạn tiễn vài bước cho có lệ, hừ mũi: “Bớt đánh nhau, thêm rèn luyện, uống thuốc đúng hạn, duy trì giấc ngủ.”

“Đa tạ lời căn dặn của tiên sinh.” Mộ Lâm Giang khẽ gật đầu, “Cáo từ.”

Diệp Vân Chu theo bên cạnh hắn, hành lễ với Y Vô Hoạn: “Lần sau có gì cần phiền phó thành chủ vãn bối sẽ lại đến, mong ngài không khó chịu.”

“Yên tâm, thành Lăng Nhai lúc nào cũng hoan nghênh ngươi.” Y Vô Hoạn cười, “Khi nào ngươi về Tĩnh Vi môn thì nhớ mời ta đến làm khách.”

Diệp Vân Chu nghĩ bụng chuyện này chắc không có cơ hội đâu, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu đồng ý: “Vâng, vãn bối nhớ kĩ rồi.”

“Nếu ngươi không nỡ đi thì sao không ở lại đây.” Mộ Lâm Giang nhàn nhạt giục giã.

“Đi thôi đi thôi.” Diệp Vân Chu xoay người kéo tay áo hắn một cái, hai người lần lượt bước lên cầu thang mạn tới gần khoang thuyền. Diệp Vân Chu gọi Vệ Thập Nhị, đề nghị, “Vệ đội trưởng, trên đường về dừng ở Ổ thành một lát.”

Vệ Thập Nhị nghĩ ngợi, hỏi: “Có cần thuộc hạ liên hệ thành chủ Ổ thành để bố trí hạ xuống không?”

“Không cần, ngừng trên không là được, chúng ta chỉ hoãn lại một lát thôi.” Khóe mắt Diệp Vân Chu thấy Mộ Lâm Giang tựa vào cạnh cửa chờ mình, y bèn hạ giọng làm động tác “suỵt”.

Y dặn dò xong thì đi tìm Mộ Lâm Giang, hắn quay đầu đến bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc vụt qua ngoài cửa lặng im không nói gì.

“Về rồi ngươi có tính toán gì không?” Diệp Vân Chu ngồi xuống cạnh bàn trà.

Mộ Lâm Giang liếc nhìn y: “Diệp đại nhân thần cơ diệu toán, Tịch Tiêu cung có ngươi là đủ rồi.”

Ấn đường Diệp Vân Chu giần giật: “Ta đang nói nghiêm túc.”

“Ồ, thì ra lời của tại hạ đến nghiêm túc cũng không được tính.” Mộ Lâm Giang u buồn ngóng nhìn về phương xa.

“Ngươi lại bắt đầu gây sự rồi đấy, ngươi là cung chủ, là cửu ngũ chí tôn rồng trong loài người vượt qua ngũ hành thoát khỏi lục đạo, vừa lòng chưa.” Diệp Vân Chu day huyệt thái dương, đoạn vươn tay lấy ra một cây dù, một góc mặt dù đen nhánh in hoa văn hình trăng trong mây, sắc vàng sắc bạc đan xen. Y ném sang cho Mộ Lâm Giang, “Cho ngươi.”

Mộ Lâm Giang nhận dù, áng chừng, trọng lượng vậy mà không chênh lắm với Xuân Giang Đình Nguyệt, chắc hẳn đã được làm chuyên biệt ở hàng dù.

“Ta không dám đòi Diệp công tử nhận lỗi.” Mộ Lâm Giang cầm giữa dù xoay trong tay một vòng, vẫn không nguôi giận.

“Vậy ngươi trả đây.” Diệp Vân Chu không hài lòng nói.

“Hiến tục vật bình thường như thế cho bổn tọa, bổn tọa nhận lấy đã là cho ngươi mặt mũi, vậy mà cũng coi như nhận lỗi?” Thái độ Mộ Lâm Giang quay ngoắt 1800, cứ thế cất cây dù vào túi càn khôn. Diệp Vân Chu nghiến răng kèn kẹt.

Cũng may lần này về Tịch Tiêu cung không cần che giấu thân phận, phi thuyền chạy với tốc độ cao nhất, chẳng bao lâu đã đến Ổ thành.

Khi phi thuyền tàng hình và dừng lại trên bầu trời Ổ thành, Mộ Lâm Giang liền biết nhất định Diệp Vân Chu đã nói gì đó lúc lên thuyền. Từ trên xuống dưới Túc Tiêu vệ đã bị Diệp Vân Chu dạy hư, chuyện thế mà không báo cáo với hắn.

“Đi xuống một chuyến?” Diệp Vân Chu đứng trên boong tàu nhìn xuống đường ngang ngõ dọc phía dưới, xuất ra Nhược Thủy nhảy xuống.

Mộ Lâm Giang oán thầm đây nào phải trưng cầu ý kiến, đoạn căng chiếc dù bình thường đó ra, yên lặng xem Diệp Vân Chu rốt cuộc đang làm trò gì.

Sau một con phố là tổng đường Chấp Pháp của Ổ thành. Diệp Vân Chu cười tủm tỉm lấy lệnh bài ra hỏi thăm gì đó với thị vệ trực ban, rồi lại vẫy tay với Mộ Lâm Giang cách đó không xa.



Mộ Lâm Giang lười nhác theo sau, lại băng qua ba con phố nữa, dừng lại ở giao lộ.

Diệp Vân Chu nhìn xung quanh một vòng, sau đó trỏ về hướng đối diện, chui xuống dưới dù Mộ Lâm Giang thấp giọng nói: “Trình Cửu và Thi Tiểu Mai ở kia.”

Mộ Lâm Giang ngẩn ra, nhìn theo hướng Diệp Vân Chu chỉ, quả nhiên trông thấy Thi Tiểu Mai toàn thân bận đồ nha sai hiên ngang khí khái.

Họ đang đứng trước hai cửa hàng nói chuyện với hai ông chủ, một nhà bán quả khô và quà vặt, một nhà là tiệm cơm. Mộ Lâm Giang tập trung lắng tai nghe, hai người chủ kia đang tranh cãi về việc cái giá để quả khô trước cửa rốt cuộc có lấn sang phần đất trống bên cạnh không. Trình Cửu hình như đã tức giận, mặt hổ dựa lên cạnh cửa bắt đầu cắn hạt dưa; Thi Tiểu Mai thì ôn tồn đứng giữa hai ông chủ khuyên bảo.

“Tất cả những gì ngươi làm, đều có ý nghĩa.” Diệp Vân Chu nhẹ giọng nói.

Mộ Lâm Giang thoáng kinh ngạc, muốn nói lại thôi, châm chước: “An ủi ta?”

“Nhận lỗi.” Diệp Vân Chu huých khuỷu tay vào hắn, “Ngươi vẫn đừng nên thay đổi, nếu để ta được như ý, ta sẽ bỏ ngươi mà đi đấy.”

Thi Tiểu Mai bên kia đường như có linh cảm, bảo hai người chủ bình tĩnh một chút cân nhắc biện pháp giải quyết cô đưa ra, sau đó đi vài bước, nhìn về góc đường phía đối diện.

“Nha đầu, nhìn gì thế?” Trình Cửu không kiên nhẫn nói.

“Hình như con thấy Mộ cung chủ.” Thi Tiểu Mai nhỏ giọng.

Tay Trình Cửu run lên, vội vàng đứng dậy đổ hết hạt dưa còn lại trong tay về túi.

“Nhưng chắc nhìn nhầm rồi, ô của cung chủ không phải màu đen.” Thi Tiểu Mai lắc đầu, “Sư phụ, con đi ăn trưa cùng người, báo cáo chiều con sẽ viết.”

Diệp Vân Chu trêu chọc: “Thi cô nương chú ý tới ngươi, muốn ra chào hỏi dọa họ giật mình cái không?”

Nỗi canh cánh trong lòng Mộ Lâm Giang lặng lẽ tiêu tán trong câu nhận lỗi không tính là ngay thẳng kia của Diệp Vân Chu. Hắn quay người đẩy y một cái: “Đi thôi, về Tịch Tiêu cung.”

K1ch thích Mộ Lâm Giang rồi lại dỗ xong, dọc đường đi Diệp Vân Chu cứ thỉnh thoảng ngắm hắn cười vài tiếng. Mộ Lâm Giang bị y nhìn đến dựng cả lông, buổi chiều phi thuyền về đến Tịch Tiêu cung thì vội vã về Túc Tiêu điện.

Diệp Vân Chu đến xem căn phòng chất đầy giấy công văn và ngọc giản ghi chép Vệ Nhất sắp xếp lại. Vệ Nhất rất biết làm việc, dọn thẳng giá sách và bàn đến phòng tiếp khách cả năm chẳng dùng đến bên cạnh thư phòng của Mộ Lâm Giang. Ân Tư đi ngang qua hành lang, liếc mắt nhìn bên trong, tỏ ý sang phòng cách vách, Diệp Vân Chu bèn vứt ngọc giản vừa cầm lên trong tay đi theo sang thư phòng.

“Thuộc hạ tìm được một ít bản nháp và bản dập trong tẩm điện của Ưng Hiên Dương.” Ân Tư đưa ra mấy tờ giấy, trên đó ngoáy vài nét xóa xóa sửa sửa, “Trong phòng có lẽ vẫn còn khí tức linh lực khó phát giác, thuộc hạ đã phong ấn ổn thỏa.”

Mộ Lâm Giang nhìn đăm đăm mấy tờ nháp người khác không nhìn ra nổi manh mối gì kia, mày nhăn lại càng sâu.

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp công tử: Thấy ngươi hào hoa phong nhã chưa, từng này tuổi rồi còn chuunibyou.

Mộ cung chủ: Buồn cười không, học ngươi đấy, xấu hổ đi.

Diệp công tử: Ngươi muốn chết à, ngươi có bệnh không!

Gần đây chẳng có bình luận gì, vô cùng quạnh hiu. Tuy tôi rất lải nhải, nhưng vẫn mặt dày mày dạn xin vài bình luận, được phát một chút lì xì góp vui với các thiên sứ nhỏ mới khai giảng _(:з” ∠)_
Shikki: Đây là lời tác giả nha, còn tôi thì chỉ xin tí comment thôi (^人^)

P/s: Mà nhắc lại cho mọi người nhớ, hai lão này mới quen nhau hai tháng thôi á, đọc đoạn sến súa nó cứ thế nào =)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK