Hắn lưỡng lự vài lần, cuối cùng lên tiếng: “Người chị em à, ta nhớ ra ta vẫn còn việc, về dịch trạm trước.”
“Mộ cung chủ chưa về, thành chủ có việc, chẳng lẽ là việc của thành Lăng Nhai?” Yến Tình tiên tử ngoái đầu lại, “Thành chủ phải về thành Lăng Nhai à?”
“Không.” Hoắc Phong Đình cười trừ hai tiếng. Hắn đoán tuy Yến Tình tiên tử không nói rõ, nhưng xem chừng cũng đã sinh nghi với Trường Sinh Hỏa, nếu không cứ hơi tí lại viện cớ lảm nhảm với hắn làm gì. Giờ mà hắn về thành Lăng Nhai thì khác nào mang phiền phức về nhà, “À thì, ngộ độc thực phẩm, buồn đi nhà xí.”
Yến Tình tiên tử trầm mặc một lát: “Con người có ba cái gấp (1), song trong Tịch Tiêu cung đều là tu giả căn cơ thâm hậu, ít có nơi phàm tục, e rằng phải phiền vị cô nương này dẫn đường rồi.”
(1) Có các cách giải thích khác nhau cho câu này:
- Là 3 việc tất yếu trong ngày của con người: buồn tè, buồn ị, buồn đánh rắm
- Mỗi người đều trải qua 3 trạng thái: quá mót (nội cấp), nóng tính (tính cấp), nóng lòng (tâm cấp)
- Hiểu theo nghĩa rộng thì là 3 việc gấp mà khó ai có thể chịu đựng, đã đến lúc thì không nhịn được, không màng tới hoàn cảnh: mót quá thì đại tiểu tiện ngay tại chỗ, đói quá thì ăn cả cỏ lẫn tro hương, buồn ngủ quá thì đứng cũng ngủ được. Không phân biệt già trẻ gái trai, không phân biệt tuổi tác, thậm chí không phân biệt cả giống loài.
Hoắc Phong Đình cược cả thể diện mà vẫn chưa thể thoát khỏi Yến Tình tiên tử, cô có thể vừa giữ nụ cười mỉm vừa tiếp tục bất cứ đề tài nào. Hoắc Phong Đình đành phải rút lại câu lúc đầu: “Thực ra cũng không gấp lắm.”
“Đúng rồi, hôm nay ta hẹn thành chủ ra, ngoài để thưởng cảnh thì cũng vì ta vừa nhận được tin của cấp dưới truyền đến, điều tra về thân phận quỷ tu lại có tiến triển.” Yến Tình tiên tử không biến sắc nói tiếp, “Kiều đường chủ bị quỷ tu bám lên người hoạt động một thời gian dài ở quý thành, chẳng hay thành chủ đã thanh tra từ trên xuống dưới thành mình?”
“Có phó thành chủ phụ trách rồi, trước nay ta luôn mặc kệ mấy việc đó mà.” Hoắc Phong Đình cười ha ha.
“Vậy thành chủ không hiếu kì quỷ tu đến cùng là thần thánh phương nào ư? Hay là trong lòng thành chủ đã rõ? Nếu có thông tin, mong thành chủ vui lòng chia sẻ một chút với ta.” Yến Tình tiên tử chắp tay ra sau, lia qua một ánh mắt nhẹ bẫng.
Hoắc Phong Đình kém nhất khoản chiến đấu tâm lí với người khác, hắn vừa tự hỏi tự trả lời, Yến Tình tiên tử đã cười ra tiếng.
“Người chị em à, có gì đợi Mộ Lâm Giang về, cô cứ nhiệt tình hỏi hắn đi.” Hoắc Phong Đình rầu thối ruột vò tóc, bấy giờ chợt cảm giác tay áo rung một cái, ngưng thần cảm ứng ngọc giản xong thì hớn ha hớn hở, “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Mộ Lâm Giang đã về.”
Mộ Lâm Giang ngồi trong thư phòng mình ở Túc Tiêu điện, phòng tiếp khách bên cạnh đã sửa thành văn phòng của Diệp Vân Chu, hắn cũng lười đi nơi khác, dứt khoát mời Hoắc Phong Đình và Yến Tình tiên tử đến thẳng đây nói chuyện.
Thị nữ đưa trà mới pha tới, Diệp Vân Chu cầm một chén, chờ hai người gõ cửa tiến vào mới lễ phép hành lễ giả làm đệ tử tốt: “Vãn bối bái kiến Yến Tình các chủ tiền bối, không biết thân thể Kiều đường chủ đã khỏe chưa?”
“Diệp công tử đừng lo, muội ấy đã không sao rồi.” Yến Tình tiên tử cười, không dấu vết quan sát Mộ Lâm Giang một chút, “Ngược lại thì cơ thể Mộ cung chủ ổn chứ? Chẳng biết ta có quấy rầy tiến trình của Mộ cung chủ hay không.”
“Không tính là ổn lắm, nhưng cũng không tệ đến đâu.” Mộ Lâm Giang đưa tay ra hiệu, “Mời Yến Tình các chủ ngồi, xã giao thì miễn đi, ta sẽ đi thẳng vào vấn đề, các chủ muốn hỏi gì thì nói thẳng là được.”
Yến Tình tiên tử ngồi xuống, trái lại không ngờ thái độ Mộ Lâm Giang lại sòng phẳng như thế. Cô cân nhắc một chút: “Ân thủ tịch không ở đây à?”
“Là ta sai khiến y.” Mộ Lâm Giang thừa nhận trực tiếp, “Đoán rằng các chủ cũng nắm được không ít tình báo, ta không định lừa gạt các chủ. Vậy ta nói trước, hay là cô nói trước đây?”
Yến Tình tiên tử hơi khó duy trì nụ cười, bèn thở dài: “Mộ cung chủ quả là bộc trực, thế ta cứ nói thẳng mục đích vậy. Ta bắt được một bộ phận tàn hồn quỷ tu ở Thu Thủy kiếm các, gã bám vào người thị nữ, năm đó Kiều đường chủ trúng chiêu chính vì không phòng bị người mình. Ta đang tra khảo, thu được một số tin tức không tốt lắm, những tin này bao gồm thân phận quỷ tu, thương thế của Mộ cung chủ ngươi, và cả phong ấn chỉ có vài người biết ba trăm năm trước vân vân. Ta dùng những thông tin này đổi lấy Trường Sinh Hỏa của Dạ đô, không quá phận chứ.”
Mộ Lâm Giang nói thật: “Những điều này đều là tình báo Tịch Tiêu cung đã biết.”
“Mộ cung chủ hiểu nhầm rồi.” Ngữ khí Yến Tình tiên tử vững vàng, “Ta đang dùng việc không tung những tin tức này ra ngoài để trao đổi, song đây không phải uy hiếp, mà là một giao dịch suy bụng ta ra bụng người thôi. Ta cũng không cho mục đích của mình vỏ bọc đẹp đẽ gì, Trường Sinh Hỏa là do Dạ đô sở hữu, kể cả khi quý cung chưa gom đủ hai chìa khóa còn lại cũng thế. Nhưng nếu cả ba chìa khóa đều ở trong tay ngươi, sinh sát của Dạ đô chỉ trong một ý nghĩ, thì ai có thể không chút để ý chứ. Mộ cung chủ cũng là chúa tể một phương, hẳn có thể hiểu cho nỗi lo của ta.”
Mắt tím của Mộ Lâm Giang chợt sáng ngời, Yến Tình tiên tử không chút nao núng, hiếm thấy mà bày ra mặt cương quyết của mình. Hắn cười một tiếng bằng giọng mũi: “Trường Sinh Hỏa nằm trên tay Hoắc Phong Đình.”
“Ta đã nhìn ra.” Yến Tình tiên tử nghiêng đầu cười dịu dàng, gật đầu với Hoắc Phong Đình, “Thành chủ không giỏi ngụy trang, thời gian này đã chịu thiệt thòi rồi.”
Đột nhiên bị nhắc tới, Hoắc Phong Đình đang ngồi một bên uống trà đắng im lặng buông chén: “Dẫn Mộ Thạch trong tay Mộ Lâm Giang, Vĩnh Trú Đăng trong tay Ưng Hiên Dương; Ưng Hiên Dương làm phản, cho nên không tính là Mộ Lâm Giang giữ hết chìa khóa tam đô.”
“Vậy là hai vị không định giao Trường Sinh Hỏa ra?” Yến Tình tiên tử vẫn thong dong như trước.
“Ưng Hiên Dương chưa phản bội, trước giờ hắn vẫn đứng về phía Tịch Tiêu cung.” Mộ Lâm Giang trầm giọng, “Ta không định giao Trường Sinh Hỏa ra, không chỉ thế, ta còn hi vọng Yến Tình các chủ có thể giúp ta một tay.”
“Mời cung chủ nói.” Yến Tình tiên tử khách sáo.
“Trận Kình Lôi Sơn ba trăm năm trước các chủ cũng từng tham dự, vốn tưởng rằng phong ấn Thường Hi có thể tiêu diệt hoàn toàn Yểm Ma Chủ, nhưng theo thông tin ta nhận được gần đây, Yểm Ma Chủ vẫn còn đang ngắc ngoải dưới phong ấn.” Mộ Lâm Giang nói, “Để ứng đối với tử thù sắp tới, ta và Ưng Hiên Dương quyết định dùng chìa khóa tam đô bày trận, cần ba cao thủ Đại Thừa, bỏ phong ấn, rồi tiêu diệt trực tiếp Yểm Ma Chủ.”
“Điều này đúng như tin tức ta có được.” Yến Tình tiên tử trầm tư, “Tàn hồn Yểm Ma Chủ bụng dạ khó lường, cố ý khai ra rằng nếu không mở phong ấn, Mặc Ảnh đô sẽ sụp đổ do bị liên lụy, mà gã cũng sẽ không còn cơ hội sống lại nữa.”
“Đúng vậy, các chủ liệu có cho rằng sống chết của Mặc Ảnh đô không liên quan gì đến Dạ đô, từ chối vươn tay viện trợ?” Mộ Lâm Giang hơi ngước mắt nhìn Yến Tình tiên tử, tiếp đó lại bình tĩnh dời đi, ngó xuống sàn nhà.
“Không bàn đến chuyện nếu Mặc Ảnh đô bị hủy diệt, vùng châu thành duyên hải Hoàng đô Dạ đô sẽ khó chỉ lo thân mình, thì Thu Thủy kiếm các và Tịch Tiêu cung đã sớm hợp tác, hải vực tam đô môi hở răng lạnh, quý cung gặp nạn, cá nhân ta sẽ cố hết sức tương trợ.” Yến Tình tiên tử khẽ gật đầu, “Nhưng đồng thời thân là các chủ, ta phải đặt an nguy và ích lợi của Thu Thủy kiếm các lên trước. Trận pháp có xác suất thành công là bao nhiêu? Ưng Hiên Dương hiện giờ rốt cuộc ở nơi nào? Yểm Ma Chủ ủ mưu ba trăm năm, thực lực sẽ tiến bộ đến đâu? Chưa biết những điều này, Thu Thủy kiếm các không thể mạo hiểm.”
Mộ Lâm Giang giơ tay, Diệp Vân Chu đưa sang một ly trà. Hắn nhấp một ngụm, vị đắng lan ra trong miệng, một lúc lâu sau, hắn nghiêm giọng nói: “Coi như ta nợ cô một lần, dùng Trường Sinh Hỏa đổi lấy việc cô tham gia trận này. Trường Sinh Hỏa sẽ do cô kiểm soát, những người được chọn còn lại là Hoắc Phong Đình và Ưng Hiên Dương. Ưng Hiên Dương không phải biến số, ta sẽ chứng minh điều này.”
“Làm Mộ cung chủ nợ ân tình quả là một điều kiện không tài nào cự tuyệt.” Yến Tình tiên tử cười, “Cung chủ vẫn vô tư thản nhiên như trước, nhưng ta tự thấy mình tư chất bình thường, không có kĩ năng giỏi giang như tiền các chủ, nên không thể không thận trọng e dè, chỉ hiềm sẽ chôn vùi cơ nghiệp ngàn năm của Thu Thủy kiếm các. Nếu không chắc chắn thắng lợi, ta rất khó đánh cược trận chiến này.”
Đứng đằng sau Mộ Lâm Giang, Diệp Vân Chu nhận ra Yến Tình tiên tử chỉ sợ còn khó đối phó hơn Y Vô Hoạn. Suốt từ đầu đến giờ ngữ khí cô vẫn không nhanh không chậm, bất kể là đe dọa hay trợ giúp đều điềm đạm như có khổ tâm, khiến người khác không thể giận nổi.
Mộ Lâm Giang cũng thấy đau đầu, đoạn đặt chén trà xuống thở dài thườn thượt, thật thà nói: “Trận Kình Lôi Sơn ba trăm năm trước, ta bị thương trầm trọng, thành thử những năm nay hầu như không lộ diện. Những điều phía trước là lời đàm phán của cung chủ, nhưng Mộ Lâm Giang ta hôm nay cũng có một lời.”
Yến Tình tiên tử như có điều suy nghĩ: “Mời cung chủ nói.”
“Tập hợp chìa khóa là để tiêu diệt Yểm Ma Chủ, nếu hai đô trở mặt vì Trường Sinh Hỏa thì trái với mục đích ban đầu, nên ta không định dùng Trường Sinh Hỏa lợi dụng các chủ.” Mộ Lâm Giang nói, “Lợi thế duy nhất bây giờ của ta là thành ý, chuyện ba trăm năm trước chưa thể hoàn thành, ba trăm năm sau ta tất phải làm xong. Ta cũng nguyện tin các chủ có thương sinh trong lòng, song chỉ có niềm tin cũng không thể được, ta sẽ giao phó tính mạng vào trận này, nếu có nguy hiểm, các chủ có thể rút lui trước bảo vệ bản thân, ta sẽ bọc hậu, chấm dứt thất bại ba trăm năm.”
Yến Tình tiên tử cân nhắc một hồi, càng thấy tiền các chủ nhìn người không sai, Mộ Lâm Giang bị thế nhân hiều lầm lâu vậy mà vẫn nói ra được những lời tâm huyết này. Thuở thiếu thời cô cũng từng có một bầu nhiệt huyết, vung kiếm chân trời chém hết những chuyện bất bình, mà không biết từ khi nào cô đã bắt đầu dần thành thói quen phải suy tính.
“Ta muốn gặp Ưng Hiên Dương một lần, nếu hắn thực sự không có vấn đề, ta sẽ đáp ứng.” Yến Tình tiên tử đưa ra điều kiện.
Hoắc Phong Đình cho rằng đây là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, khi chiến đấu với Ưng Hiên Dương hắn không thấy kẻ này có nửa phần cải tà quy chính, song Mộ Lâm Giang đã đồng ý ngay tắp lự: “Được, vậy ba ngày nữa sẽ mở họp.”
“Ngươi chắc chắn?” Hoắc Phong Đình không nhịn được thốt lên nghi ngờ.
“Mong thành chủ lấy đại cục làm trọng, sau trận chiến này, thù riêng giữa ngươi và Ưng điện chủ ta sẽ tuyệt không can dự.” Mộ Lâm Giang nhắc nhở.
“Hừ, thế ba ngày nữa cũng đừng mở họp suông, cứ thẳng tay chuẩn bị rượu ngon đồ bổ đi. Nếu Ưng Hiên Dương chịu tới, ta uống với hắn một bữa, bảo đảm không đánh chết hắn.” Hoắc Phong Đình cười khẩy một tiếng bóp nắm đấm.
Diệp Vân Chu tiễn Yến Tình tiên tử và Hoắc Phong Đình đi ra, ít lâu sau quay lại phòng, khoanh tay lạnh lùng hỏi: “Trận đồ của ngươi đã hoàn thiện?”
“… Còn thiếu một chút, có điều không quan trọng, phát huy tại hiện trường cũng không thành vấn đề.” Mộ Lâm Giang cúi đầu, gối cánh tay gục xuống bàn, ậm ờ nói, “Cô nương này mềm không được rắn không xong, thật phiền phức.”
“Cái bài tình cảm kia của ngươi chỉ có ta mới thỉnh thoảng ăn một tí thôi.” Diệp Vân Chu cười ha hả, “Ngươi dám chắc Ưng Hiên Dương sẽ đến? Hắn còn ước ngươi không hành động gì cho tiện ra tay ấy.”
“Có phương án phù hợp hơn, cớ gì không chọn?” Mộ Lâm Giang nghiêng đầu lộ ra một con mắt, “Nếu hắn không có ý kiến gì về cá nhân ta, vậy hẳn nên hợp tác với ta mới đúng.”
“Nếu hắn đồng ý hợp tác với ngươi thì trong ba trăm năm này có rất nhiều cơ hội mở lời, cần gì thà phản bội cũng phải chuyên quyền độc đoán.” Diệp Vân Chu không tán thành, “Theo ta thấy, hắn áy náy với Quân Thiền Y vì năm đó chưa dùng toàn lực, nên hiện tại còn muốn dốc hết sức lực hơn. Từ khi hắn bắt đầu đi lên con đường này, ngươi đã không kéo được về rồi.”
“Nếu ta không thử thì sao biết không được? Làm hết sức, rồi xem số trời thôi.” Mộ Lâm Giang giữ vững lập trường, “Có muốn cá một lần không?”
“Lại cá gì?” Diệp Vân Chu dựa vào cạnh bàn hỏi.
“Ta cá Ưng Hiên Dương nhất định sẽ tới.” Mộ Lâm Giang ngồi thẳng người cười nói.
Diệp Vân Chu tặc lưỡi một tiếng: “Đến cùng ngươi có phải bằng hữu hắn coi trọng hay không, ngươi còn chưa thấy rõ à? Trừ phi quật mồ Quân Thiền Y, không thì ta không tin hắn sẽ cam tâm tình nguyện tới giúp ngươi thuyết phục Yến Tình tiên tử. Nếu ngươi muốn đánh cược, ta sẽ làm ngươi thua tâm phục khẩu phục, bớt ôm những suy nghĩ chủ quan không thực tế rồi tự say sưa đi. Nói xem, cá cái gì?”
“Cá xem chúng ta ai trên ai dưới.” Mộ Lâm Giang không chút dao động nói.
Diệp Vân Chu: “…” Sao ngươi bảo ngươi thanh tâm quả dục.
Y chê: “Ai nói mình không để ý nhỉ? Chưa gì đã phản cung.”
“Ta đang nghĩ cho ngươi đấy, rốt cuộc suy đi tính lại – như ngươi hay nói – ta cho ngươi cơ hội lựa chọn.” Mộ Lâm Giang đan mười ngón tay đặt lên bàn, “Thực sự không cá à?”
“Chuyện như vậy kí thác lên người ngoài thật sự ổn hả? Đừng bắt ta phải diệt trừ Ưng Hiên Dương trước.” Diệp Vân Chu thâm trầm nói.
“Ha, đây không phải dùng Ưng Hiên Dương quyết định, mà là cược thứ lòng người ta vẫn luôn tin tưởng. Ta từng bị phản bội, từng chịu oan ức, từng mất bạn tốt, nhưng dù vậy, ta vẫn sẵn sàng tin vào mọi điều trước nay ta vẫn tin tưởng.” Mộ Lâm Giang mỉm cười, đoạn giải thích này có phần trúc trắc, hắn cúi đầu nhếch khóe môi, “Ngươi có sẵn sàng tin một lần không?”
Diệp Vân Chu c ắn môi dưới bắt đầu tính toán.
Mộ Lâm Giang lại đổi góc độ: “Ngươi không tin cũng được, ngươi luôn nói mình biết tỏng tính người ti tiện, nếu ngươi thắng, ta sẽ mặc ngươi xử lí.”
“Ta làm gì cũng được?” Diệp Vân Chu không khỏi có phần động lòng, có năm mươi phần trăm lợi nhuận y đã dám đói bụng ăn quàng rồi, huống hồ thực chất y cũng không nghĩ mình sẽ thua.
“Ừ, tùy ý thích của ngươi, quá đáng hơn ta cũng sẽ không đề nghị ngươi gặp đại phu.” Mộ Lâm Giang tung ra một miếng mồi hấp dẫn.
“… Ta không bi3n thái như thế được không.” Diệp Vân Chu nheo mắt, “Được rồi, ta bất chấp đánh cược lần đầu tiên của ta, xem ngươi có cược thắng ta được hay không.”
“Hứa rồi đấy, có chơi có chịu, tuyệt không nuốt lời.” Mộ Lâm Giang vỗ bàn quyết định.
Diệp Vân Chu nâng chén trà lắc lắc với hắn: “Tuyệt không nuốt lời.”
Ván cá cược này Diệp Vân Chu tự nhận có chín mươi phần trăm cơ thắng, dù ngày đó Ưng Hiên Dương không tới vẫn còn ba ngày cuối cùng vớt vát, y cũng không lo lắng. Chạng vạng ba ngày sau, Mộ Lâm Giang cho người bày bàn tiệc trong Mãn Nguyệt viên. Miễn có rượu là Hoắc Phong Đình hào hứng, và cũng như Diệp Vân Chu, hắn không cho rằng Ưng Hiên Dương sẽ chui đầu vào lưới.
Yến Tình tiên tử đứng bên lan can nhìn ra hồ nước dưới đình. Hoa súng trắng muốt tỏa ánh xanh trong bóng tối, chỉ có một ngọn đèn treo trong đình, leo lắt mà không tăm tối. Hương hoa tươi mát, loáng thoáng tiếng côn trùng kêu vang, gió trong vườn khác một trời một vực so với gió rét tuyết lạnh của đỉnh Hà Hoang.
“Chư vị ngồi trước đi, không cần câu nệ.” Mộ Lâm Giang tự ngồi xuống, tùy ý rót một ly trà, “Đều từng là chiến hữu, coi như một buổi hội nhỏ.”
Diệp Vân Chu ngồi bên cạnh Mộ Lâm Giang, cứ thỉnh thoảng lại liếc mắt về hướng cầu đá khúc khuỷu trên hồ hước. Bầu trời đầy sao chiếu xuống mặt nước, vũ trụ hai bên lấp lánh riêng phần mình, từ khi mặt trời sắp lặn đến khi ánh chiều tà chỉ còn le lói, Ưng Hiên Dương vẫn không đến.
Yến Tình tiên tử cũng không nhắc gì, nhận lấy chén rượu đầy Hoắc Phong Đình đưa cho, uống một ngụm nhỏ, cười nói: “Cung chủ thật là hào phóng, hàng cao cấp như Thanh Sương nhưỡng, chỉ sợ một vò là chưa đủ để thành chủ thỏa thuê.”
Lần này Hoắc Phong Đình không thể không bưng chén rượu, tay cầm đũa kia cũng không khách khí, ăn hết cao lương mỹ vị đa dạng đẹp đẽ của Tịch Tiêu cung, nhân tiện phàn nàn: “Có mỗi một vò, tám trăm năm ta mới được uống một lần, thế mà lại không đủ.”
“Mỗi năm chỉ ủ hai vò thôi.” Mộ Lâm Giang liếc mắt sang.
“Vậy một vò khác đâu?” Hoắc Phong Đình mong đợi hỏi.
“Diệp công tử uống hết rồi.” Mộ Lâm Giang không uống rượu, nên nói chẳng có gì nuối tiếc.
Diệp Vân Chu đằng hắng một tiếng: “Sang năm hẹn trước với Hoắc huynh.”
“Hứa rồi đấy, ta là người thủ tín, sang năm sẽ lại tới.” Hoắc Phong Đình nói, nâng chén với Mộ Lâm Giang, rồi lại đưa sang phía Diệp Vân Chu, “Tiểu huynh đệ, uống trà không vui, ra đây cụng rượu đi.”
“Hôm nay còn việc, không uống nhiều được.” Diệp Vân Chu đổi chén rượu cho mình, đứng dậy cụng nhẹ ly với Hoắc Phong Đình.
“Diệp công tử rất được Mộ cung chủ trọng dụng, người trẻ tuổi tiền đồ vô hạn nhỉ.” Yến Tình tiên tử cũng cười nâng chén với Diệp Vân Chu.
Không khí bữa tiệc rượu này còn thoải mái hơn dự liệu. Yến Tình tiên tử cố tình xem nhẹ, không có nửa phần căng thẳng trước đại chiến, ngay Diệp Vân Chu cũng bị không khí này ảnh hưởng, tạm quên đi phong ấn Kình Lôi sơn.
Y vờ thành hình tượng thiếu niên tốt hăng hái mạnh dạn, thường liếc về phía Mộ Lâm Giang. Mộ Lâm Giang không nói nhiều lắm, nhưng so với ba trăm năm trước có vẻ đã dễ giao tiếp hơn.
Diệp Vân Chu kìm lòng không đặng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, cụng chén rượu vào chén trà của Mộ Lâm Giang, thi thoảng cho hắn đôi câu tiếp chuyện. Khi cánh chim ngoài đình lướt qua hồ nước mang theo suy nghĩ của y trong một nháy mắt, y thầm thừa nhận trong lòng, so với đứng ngoài cửa dòm trộm Mộ Lâm Giang cô độc, ở bên cạnh hắn vui vẻ hơn nhiều.
“Không còn sớm nữa.” Yến Tình tiên tử ngửa đầu nhìn sắc trời, “Các ngươi cứ thong thả dùng bữa, ta cáo từ trước.”
Hoắc Phong Đình tiếp lời theo phản xạ. Không thấy bóng Ưng Hiên Dương, một bữa tiệc rượu đã kéo gần quan hệ giữa hắn và Mộ Lâm Giang trong thời gian ngắn, hắn bèn lên tiếng khuyên nhủ: “Chưa đợi được chính sự, ở lại một lát đi.”
“Mộ cung chủ, ngươi thấy có chờ được không?” Yến Tình tiên tử dịu dàng hỏi.
Mộ Lâm Giang làm thinh một lúc, hất chén trà ra sau đổ hết chỗ trà còn lại, lấy bầu rượu rót vào chén, nâng ly nói: “Được.”
Mi mắt Diệp Vân Chu run lên, Mộ Lâm Giang không quen uống rượu, mới uống một ngụm đã nhăn mày lại. Yến Tình tiên tử đành ngồi về, tiếp tục chờ đợi.
“Đôi khi ta rất khâm phục Mộ cung chủ.” Yến Tình tiên tử cảm thán, “Có bằng hữu như thế, còn gì phải cầu mong nữa.”
Một mặt cô cảm thán Mộ Lâm Giang kiên định, một mặt lại không kì vọng gì rằng Ưng Hiên Dương sẽ tới. Nếu Ưng Hiên Dương thực sự để ý đến tình hữu nghị thì tại sao phải phản bội khỏi Tịch Tiêu cung.
Diệp Vân Chu lắc đầu, thấp giọng cười: “Ta thắng chắc rồi.”
Mộ Lâm Giang nhìn chằm chằm sóng gợn trong chén: “Còn chưa biết được.”
Gió đêm lạnh dần, tác dụng của Thanh Sương nhưỡng từ từ nổi lên. Hoắc Phong Đình lắc lắc đầu, đứng dậy chống lan can hóng gió, đoạn chớp mắt, thấy một bóng người lờ mờ đối diện qua hồ nước thì nháy mắt tỉnh táo lại, tay siết chặt, bóp nát một đoạn lan can.
Yến Tình tiên tử nghe tiếng ngoảnh đầu, ngẩn người, tiếp đó thấy Ưng Hiên Dương chắp tay sau lưng đủng đỉnh đi tới, gật đầu với mình.
“Trên đường đến vào Túc Tiêu điện kí mấy cái tên, lỡ làm trễ giờ.” Ưng Hiên Dương cười, đi vòng qua Hoắc Phong Đình, “Mong tiên tử thứ tội.”
Hoắc Phong Đình hít sâu, nghiến răng nói: “Ngươi còn dám đến à.”
“Sao lại không dám.” Ưng Hiên Dương bình thản ung dung, “Việc tư của chúng ta để sau hẵng nói. Còn về công, ta vĩnh viễn đứng về phía Tịch Tiêu cung, thành chủ tuyệt đối không nên hiểu lầm, tiên tử cũng chớ bị đồn đãi lường gạt, từ trước tới nay Tịch Tiêu cung luôn đoàn kết nhất trí.”
Đến Mộ Lâm Giang cũng phải ngẩn ra một hồi, Diệp Vân Chu thì sầm mặt, quay đầu nghiến răng. Hắn phản ứng lại, buông chén rượu, xị mặt đứng dậy ném một ngọc giản qua: “Trận đồ của ngươi.”
“Cung chủ vất vả.” Ưng Hiên Dương tiếp lấy ngọc giản, vui đùa nói, “Chẳng qua người tài thường nhiều việc mà.”
Hoắc Phong Đình nén giận, căm tức rời đi. Ưng Hiên Dương nói tiếp: “Không biết tiên tử thấy đề nghị của cung chủ thế nào? Ngày mai ta cùng cung chủ sẽ giải thích kĩ càng về trận này, khi đó thảo luận tiếp cũng được.”
Yến Tình tiên tử cân nhắc xong, cuối cùng đáp ứng: “Được, vậy mai bàn lại.”
Hai người lần lượt li khai. Nụ cười trên mặt Ưng Hiên Dương dần vụt tắt, cầm ngọc giản trầm giọng: “Ba trăm năm trước, nếu không có lũ ăn hại Hoàng đô Dạ đô thì ngươi đã không đến nỗi bị thương trầm trọng, vậy mà giờ ngươi còn muốn dựa vào kẻ khác, thực sự là không rút được bài học.”
“Nhưng ngươi vẫn đến.” Mộ Lâm Giang bề bộn thở dài, “Khi nào trận chiến này kết thúc, Hoắc Phong Đình muốn trả thù, ta sẽ không giúp ngươi.”
“Thù của bản thân ta sẽ không dính dáng đến ngươi.” Ưng Hiên Dương quay người, “Lần này mà ngươi bị thương thì không chắc sẽ cố được ba trăm năm nữa đâu.”
“Ta hiểu.” Mộ Lâm Giang nhẹ giọng, chắc do tác dụng của rượu, hắn vô cùng muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt nên lời.
Diệp Vân Chu buồn bực một mình, chợt mái ngói trên đầu vang lên một tiếng, y ngẩng đầu, sau đó liền cảm nhận được một luồng lạnh lẽo quen thuộc. Ân Tư ngừng che giấu thân hình, từ trên mái xoay người xuống dưới, đứng đằng sau Mộ Lâm Giang.
Mộ Lâm Giang nghiêng người quan sát y vài lượt, Ân Tư không có kiếm, tay trái không cầm ít đồ nên cả người u ám hơn không ít. Mộ Lâm Giang cười ra tiếng, duỗi tay kéo Diệp Vân Chu đang bực mình, chủ động cầm lấy chén rượu, nhìn y nói: “Ban đầu bên cạnh ta chỉ có Ân Tư và Ưng Hiên Dương, vốn dự tính đại thắng Kình Lôi Sơn xong, mọi người sẽ mở tiệc mừng, nhưng kết cục không như ý muốn của con người. Là ta nợ các ngươi một chén rượu, bất luận kết cục trận này ra sao, ta kính trước.”
“… Mới thế ngươi đã say à.” Diệp Vân Chu chê tửu lượng Mộ Lâm Giang, cầm lấy chén rượu. Âm giọng trầm thấp cuốn hút từ âm cuối của Mộ Lâm Giang đem theo một chút men say hòa nhã. Hắn lườm Ưng Hiên Dương, “Đừng đứng bất động ở đấy, uống hết cho ta.”
Ưng Hiên Dương muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn tiến lên cầm ly.
“Ân Tư thì thôi… Ân Tư không uống rượu.” Một tay Mộ Lâm Giang đáp lên vai Diệp Vân Chu, “Có ngươi uống với ta là đủ rồi.”
“Hôm nay ta uống được.” Ân Tư không coi những lời này là mệnh lệnh. Mặt không cảm xúc, y rót rượu, cụng ly, uống hết, rồi lui về sau hai bước dựa lên cây cột.
Mộ Lâm Giang phản ứng lại, cười đến mức vô tư thoải mái, đoạn cụp mắt nhìn bóng mình trong chén, lại nghĩ tới ly rượu chưa thể uống cạn dưới tàng cây hoa kia. Bây giờ nước ấm núi êm, những người nâng chén với hắn đều có mặt, Diệp công tử trách hắn say quá nhanh cũng có, hắn cầu người được người, trong nháy mắt đó hồ như thấy cuộc đời dù có kết thúc ở núi Kình Lôi cũng không một lời oán giận.