Ưng Hiên Dương nhìn lên ảnh mây lơ lửng, sau đó ánh mắt lại rơi xuống bàn. Hắn chậm rãi ngồi xuống, phủ nhận: “Hai người kia ai ta cũng không có manh mối, ngươi vẫn chưa nói gì cho ta đâu, bây giờ ta còn phải ở Túc Tiêu điện quên ăn quên ngủ tra cứu điển tịch đây này.”
“Từ giờ đến khi Thường Hi kiếm được tháo phong ấn đã không còn bao nhiêu thời gian, tính từ lúc phong ấn Yểm Ma Chủ, nếu ngươi không đáp ứng ta xuất sơn nhập thế, Mặc Ảnh đô ba trăm năm này không biết sẽ ra sao.” Mộ Lâm Giang không dò hỏi nữa, giọng điệu thoải mái như thể đang ôn chuyện, “Ưng Hiên Dương, ta tin rằng Tịch Tiêu cung có ngươi, thì bất kể ta đang ở phương nào cũng có thể an tâm.”
“Sao tự dưng nhắc lại chuyện cũ thế.” Khuôn mặt Ưng Hiên Dương nháy mắt trở nên buồn bã, sau đó sốt sắng hỏi, “Thương thế của ngươi chẳng lẽ…”
“Yên tâm, ta không sao.” Mộ Lâm Giang rủ mắt, nặng nề thở dài, “Chỉ là bộc lộ cảm xúc chút thôi, chúng ta xem như bằng hữu mà, phải không.”
“Dĩ nhiên.” Ưng Hiên Dương đáp chắc như định đóng cột, “Hôm nay ngươi làm sao thế, uống rượu à?”
“Có lẽ vậy.” Mộ Lâm Giang lập lờ nước đôi nói.
Ưng Hiên Dương nhăn chặt mày, vô cùng khó hiểu, chợt cửa thư phòng vang lên hai tiếng, hắn ngẩng đầu nói: “Vào đi.”
“Điện chủ, đây là hồ sơ ngài muốn… Xin lỗi, ta làm phiền ngài sao?” Thi Tiểu Mai ôm một chồng thẻ tre cũ trọng lượng không nhẹ, thấy trên bàn Ưng Hiên Dương đang trôi nổi mây mù xám xịt thì vội vàng hạ giọng.
“Là cung chủ.” Ưng Hiên Dương bảo cô không cần để ý, nét mặt hòa hoãn xuống, cười bịa, “Không biết uống bao nhiêu rồi, chắc là không có ít đậu phộng đấy mà.”
Thi Tiểu Mai nhịn cười, ôm thẻ tre đặt lên kệ sách trống, tầng cao nhất cô không với tới, đành phải lấy ghế đẩu kiễng chân lên.
“Ta không làm phiền ngươi ăn cơm nữa, Tiểu Chu đâu, đệ ấy cũng không sao chứ?” Ưng Hiên Dương lại hỏi.
Diệp Vân Chu lau miệng, đứng dậy đến bên người Mộ Lâm Giang, lên tiếng chào hỏi Ưng Hiên Dương: “Đa ta Ưng điện chủ đã quan tâm, ta tuyệt không cố ý lừa dối điện chủ, khi nào về cho phép ta được nhận lỗi với ngài.”
“Ta hiểu mà, nhất định là cung chủ xúi giục, ở Tịch Tiêu cung suốt ngày phải nghe mấy lời đàm tiếu qua loa linh tinh đó, khiến đệ chịu oan ức rồi…” Ưng Hiên Dương thay Diệp Vân Chu căm phẫn bất bình, đến nửa chừng thì bỗng ngẩn ra, “Đệ còn tới Tịch Tiêu cung ư? Ta còn tưởng đệ phải về Tĩnh Vi môn.”
“Có cơ hội du lịch học hỏi ở Mặc Ảnh đô, ta từ chối thế nào được.” Diệp Vân Chu lộ ra một nụ cười khiêm tốn, “Cung chủ là người tốt, ta rất ngưỡng mộ ngài ấy.”
Mộ Lâm Giang đang ngồi một bên uống trà sặc một cái, nín lặng dịch ra ngoài ảnh mây.
Ưng Hiên Dương gật đầu phụ họa: “Hiện giờ có thể nói những lời này không có mấy người đâu.”
Diệp Vân Chu nghĩ một chút, hỏi: “Đúng rồi, Kiều đường chủ bị quỷ tu nhập, không biết rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, hồi trước ngài du ngoạn với tỷ ấy, có phát hiện tỷ ấy là lạ chỗ nào không?”
“Chuyện này…” Ưng Hiên Dương vô cùng khổ não, “Thực ra ta cũng không tính là hiểu cô ấy, không dám kết luận bừa.”
Diệp Vân Chu như có điều suy tư, lúc này ảnh mây phía đối diện chợt truyền tới một tiếng kêu kinh hãi, tiếp đó là âm thanh thứ gì đó rơi xuống đất. Chỉ thấy Ưng Hiên Dương vội vã đứng dậy, phẩy tay áo quét tới một đường linh lực nhu hòa.
Diệp Vân Chu hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Thi cô nương ngã một phát.” Ưng Hiên Dương giải thích, “Thu ảnh mây trước nhé, có gì nói chuyện sau.”
Thi Tiểu Mai đang sắp xếp lại kệ sách thì dưới chân bước hụt, trượt một cái, thẻ tre đang được đặt lên tầng chót cũng bị ngón tay cô quệt qua mà rớt xuống, rơi ào ào xuống sàn cùng cô.
“Không sao chứ?” Ưng Hiên Dương vội vàng đi qua, lo lắng, “Không với tới thì có thể dùng linh lực đưa lên, không cần leo cao cúi thấp như thế.”
“Ta không sao, ta sợ không khống chế tốt linh lực, làm hỏng những thẻ tre này mất.” Thi Tiểu Mai ôm mấy thẻ tre ngồi đó, ngượng ngùng nói, “May mà đỡ được, không bị rơi tán loạn.”
“Hỏng thì sửa lại là được, ta tinh thông luyện khí, được dịp khoe khoang sở trường một chút luôn.” Ưng Hiên Dương dựng ghế dậy, nói đùa, đoạn quan sát Thi Tiểu Mai một lượt, bỗng nhiên sững sờ.
“Ngài lại đùa rồi… Ta làm sai ở đâu ư?” Thi Tiểu Mai thấy Ưng Hiên Dương nhìn chằm chằm thì không kìm được buông thẻ tre xuống sờ sờ mặt mình, xúc cảm trên má tựa hồ có hơi khác thường. Cô không cảm nhận được đau đớn, cũng không chắc có phải bị thương hay không, bèn bấm quyết ngưng ra một mặt gương nước, bấy giờ mới nhận ra bên má phải đã bị vạch ra một miệng vết thương dài cỡ nửa ngón tay.
Ưng Hiên Dương nhìn Thi Tiểu Mai, lại như xuyên qua cô nhìn khoảng không đằng sau, đáy mắt chầm chậm ập lên nỗi nhớ thương nặng trịch, đến tiếng thở dài cũng không tự chủ được hòa lẫn với hồi ức.
“Điện chủ?” Thi Tiểu Mai sợ hết hồn, “Ta không sao đâu! Chỉ là trầy da một chút thôi, xử lí qua là không nhìn ra đâu.”
“Ngươi là nữ tử, thiên hạ này nào có nữ tử không để ý đến dung mạo của mình.” Giọng Ưng Hiên Dương buồn bã.
“Nói hoàn toàn không để ý thì là nói dối, có điều ta đã chết rồi, ngẫm kĩ lại, so với rữa thành bùn thì như bây giờ đã là đẹp lắm rồi.” Thi Tiểu Mai hết sức lạc quan.
Ưng Hiên Dương cúi đầu cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Ngươi rất giống đệ tử của ta, đã ba trăm năm, gần đây ta đặc biệt dễ nhớ tới nó.”
Hắn giật mình nhớ đến chuyện cũ đã lâu, khi ấy cô nương tốt bụng cởi mở kia còn dùng giọng nói trong trẻo, cứ từng tiếng từng tiếng “sư phụ” gọi hắn, bình thường mau thì mười ngày nửa tháng, lâu thì phải một hai năm không thấy bóng người.
Ưng Hiên Dương chỉ có thể tự giễu, đây là Thiên Đạo tuần hoàn thôi, lúc hắn chưa làm việc ở Tịch Tiêu cung cũng vứt tiểu đồ đệ trông nhà, một mình ra ngoài du sơn ngoạn thủy.
Lần này đồ đệ hắn đã ra ngoài ba tháng có lẻ, chỉ truyền lại một lời nhắn, nói là tra được căn cứ địa của một tà phái dùng người luyện độc, Ưng Hiên Dương bảo cô đừng hành động thiếu suy nghĩ mà xâm nhập bừa bãi, nhưng sau đó liền bặt vô âm tín.
Ưng Hiên Dương tin tưởng bản lĩnh của đồ đệ hắn, nhưng nỗi bất an vẫn viết hết lên mặt, sốt ruột đến nỗi khóe miệng nổi cả bọng. Mộ Lâm Giang chưa bao giờ nhìn thấy cao thủ có linh lực trong người lại sốt sắng đến như vậy, dứt khoát để hắn dẫn người đến trực tiếp bao vây dãy núi bên cạnh thành trì đó, đào ba thước đất điều tra cặn kẽ.
Nhưng Ưng Hiên Dương còn chưa kịp đào hết, đồ đệ hắn đã mở đường máu xuất hiện trước. Cô nương mang khăn che mặt toàn thân đẫm máu, bảo vệ mấy người thường vừa đánh vừa lui, trong ngực còn ôm đứa bé đang kêu khóc thay người mẹ sắc mặt trắng bợt.
Nhân thủ Ưng Hiên Dương mang tới kịp thời viện trợ, rồi bố trí cho những bá tánh bị bắt kia. Cô nương có thời gian th ở dốc một hơi, ngượng ngùng hỏi hắn: “Sư phụ, sao người lại tới đây? Gióng trống khua chiêng như thế, Hạc Ẩn phái vừa mới đầu quân cho chúng ta, chẳng may lại gây hiểu lầm, làm người ta tưởng Tịch Tiêu cung được hàng còn muốn chèn ép một môn phái nhỏ, e rằng sẽ khiến Tịch Tiêu cung mất lòng dân.”
“Đồ đệ của ta gặp nguy hiểm, ta còn quan tâm được nhiểu như vậy hả?” Ưng Hiên Dương khẩu khí nghiêm khắc, “Càn quấy! Không có chừng mực! Biết rõ đối phương am hiểu dụng độc, thì càng phải nên hành động cẩn trọng, nói rõ tình hình để Tịch Tiêu cung điều động nhân thủ đến. Con lỗ m ãng đối đầu với địch như thế, ngộ nhỡ bị hạ độc ám toán thì phải làm thế nào?”
Cô nương kéo kéo khăn che mặt, ánh mắt láo liên chắp tay sau lưng, đằng hắng rồi nói: “Con vốn định làm y như sư phụ nói đấy chứ, nhưng mà lúc con theo dõi bọn chúng, chúng lại đang định rót thuốc cho một đôi mẫu tử, tuy nói đại cục quan trọng, nhưng trước mắt có thể cứu người lại bắt con bỏ qua, con không làm được.”
“Con…! Tính nết này của con, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi lớn.” Ưng Hiên Dương tức giận phẩy tay áo một cái, “Đi về an phận dưỡng thương, trong vòng ba năm không được phép ra ngoài.”
“Sư phụ!” Cô nương bất mãn kháng nghị, sau đó lắc cánh tay Ưng Hiên Dương, mềm giọng làm nũng, “Sư phụ yêu dấu, đừng tuyệt tình như vậy chứ, ba tháng được không.”
“Lần này ta nhất quyết không cho con cò kè mặc cả.” Ưng Hiên Dương rút tay về, hừ lạnh.
Cô nương méo miệng thờ phì phò trừng hắn, Ưng Hiên Dương ngoảnh mặt làm ngơ, song khi cơn gió tốc khăn che mặt của cô lên một góc, cô lại vội vã đưa tay chặn lại.
Ưng Hiên Dương hồ nghi nói: “Còn nữa con đeo nó làm gì, cũng không phải pháp bảo phòng ngự, không thấy nó vướng víu à?”
“À, cái này là đồ trang sức cho mặt mới lưu hành gần đây, chú trọng sự xinh đẹp mờ ảo.” Cô nương nghiêm trang đáp.
Ưng Hiên Dương không tin, thừa dịp cô không phòng bị, cứ thế duỗi tay giật miếng vải đen không hề mờ ảo chút nào kia xuống.
Tiếp đó hắn liền thấy, cô nương vốn dĩ mắt ngọc mày ngài, trên má phải thình lình xuất hiện một vết thương hủ bại đến lộ cả xương, bên miệng vết thương phiếm đen, rõ ràng là trúng độc.
“Sư phụ.” Cô nương cúi thấp đầu, ỉu xìu nói, “Xin lỗi người mà, con sợ người thấy sẽ nổi giận, dù không kịp thời xử lí, nhưng trong y thự của Tịch Tiêu cung có rất nhiều y tu, không đến nỗi chữa nó tới mức quá đáng sợ đâu.”
Ưng Hiên Dương thoáng sửng sốt, cảm thấy mình thực sự là nổi giận, khó chịu, hoặc có lẽ là một cảm xúc xót xa phức tạp hơn. Đồ đệ hắn nuôi từ nhỏ tới lớn, lần đầu tiên tự biến mình thành bộ dạng làm người ta khiếp sợ này, khiến hắn thậm chí nổi lòng lo sợ, liệu có ngày đồ đệ hắn cuối cùng sẽ không về được hay chăng.
Hắn muốn an ủi gì đó, nhưng cô lại giành an ủi hắn trước, giọng Ưng Hiên Dương run rẩy, chừng như muốn khóc lên: “… Con yên tâm, ta nhất định sẽ tìm mọi cách giúp con khôi phục.”
“Sư phụ, không cần nghiêm trọng như thế.” Cô nương trấn an, “Vết thương vì cứu người mà lưu lại, hẳn phải coi như một vinh dự. So với cả khuôn mặt đều rữa hết đi, hiện giờ sư phụ vẫn có thể nhận ra đã là không tồi, vả lại dù có để lại sẹo cũng có thể dán bông hoa lên che lại một chút, chẳng nhẽ sư phụ chê con xấu xí?”
“Sao có thể.” Ưng Hiên Dương vội phủ nhận, gắng gượng cười nói, “Không phải có câu ‘mẹ không chê con xấu’ à.”
“Này, ngược lại mới đúng chứ.” Cô nương cạn lời, vươn tay đẩy bả vai Ưng Hiên Dương xoay người hắn, “Đi thôi, chúng ta về trước. Đừng nhìn, hại mắt lắm.”
…
Thi Tiểu Mai cũng nghe nói Ưng Hiên Dương từng có một đồ đệ, tiếc rằng đi về cõi tiên đã lâu. Cô mím môi, thử nói: “Là Quân Thiền Y, Quân tiền bối?”
“Ừm, ta mới chỉ thu một đồ đệ duy nhất là nó.” Ưng Hiên Dương khẽ nói, “Ra ngoài cùng ta một lát đi.”
Hà Hoang lĩnh vẫn gió rét rít gào, sắc trời đã tối, trên đường từ Túc Tiêu điện đến Mãn Nguyệt viên chỉ có thị nữ và thị vệ trực đêm, khoảnh khắc bước vào Mãn Nguyệt viên tưởng như từ đông rét vào thẳng cuối xuân, đâu đâu cũng thấy sắc xanh biêng biếc, ánh đom đóm cùng ánh sao phiêu diêu xen kẽ trên con đường lát đá uốn lượn.
Thi Tiểu Mai theo Ưng Hiên Dương đi đến trung tâm của lâm viên ở dưới tán cổ thụ, thỉnh thoảng có mấy cánh hoa trắng bạc bị gió cuốn lên, cô thấy Ưng Hiên Dương đưa tay đặt lên cây, những cánh hoa kia dịu dàng đáp trên đầu vai hắn, tựa như một tràng tuyết xuân.
“Cây này là do Thiền Y thuở thiếu thời tự tay trồng, sau lần ta ra ngoài lâu nhất, ròng rã mười năm mới trở về, nó đã lớn đến che kín cả bầu trời, Thiền Y cũng làm ta suýt nữa không dám nhận mặt… Ta rốt cuộc đã bỏ lỡ bao nhiêu năm tháng rồi.” Ưng Hiên Dương cười khổ, “Tới tận bây giờ ta vẫn cứ nghĩ, đến cùng là Yểm Ma Chủ hại chết nó, hay là chính ta quyết định hại chết.”
Thi Tiểu Mai không biết nên an ủi thế nào, cô còn quá trẻ, mà Ưng Hiên Dương đã trải qua vô số năm tháng đằng đẵng. Cổ thụ trước mắt nhìn thì kiên cố, chạm vào lại nứt nẻ khô héo, cô chỉ có thể lẳng lặng đứng một bên, làm một hình cắt yên tĩnh.
Trong thành Lăng Nhai, Diệp Vân Chu và Mộ Lâm Giang ngồi đối diện nhau uống rượu.
Có lẽ câu đùa của Ưng Hiên Dương khiến hắn nổi lên chút ý muốn uống rượu, Diệp Vân Chu giễu hắn một chén là gục, chỉ rót cho hắn nửa chén.
“Ngươi nghĩ lời của Ưng Hiên Dương là thật hay giả?” Mộ Lâm Giang lắc chén rượu hỏi.
Diệp Vân Chu lắc đầu: “Thoạt trông không giống giả bộ, nhưng ai biết được, nếu một tên lừa đảo chỉ tán phét vài câu đã bị người ta nhìn thấu thì quá thất bại.”
Mộ Lâm Giang dựa lưng vào ghế ngồi, ngẩng đầu lên, ánh mắt lia đến cánh môi bị rượu thấm ướt của Diệp Vân Chu, khuôn miệng hơi nhếch lên kia có một độ cung ngoan ngoãn làm người khác sinh thiện cảm, nhưng lại toàn khạc ra một số ngôn từ như đúng mà sai.
“Ngươi thật sự lưu tâm đ ến Ưng Hiên Dương như vậy?” Diệp Vân Chu cầm chén rượu đứng dậy, đi ra đằng sau Mộ Lâm Giang, ngón tay luồn vào mái tóc dài rũ xuống của hắn, từng chút từng chút trượt xuống.
“Hôm nay vốn dĩ tâm tình đang tốt, ta không nên tiếp cuộc truyền âm này mới đúng.” Mộ Lâm Giang hối hận nói, “Ngươi muốn biết nguồn gốc của Xuân Giang Đình Nguyệt không?”
“Nếu ngươi muốn nói, ta đây rửa tai lắng nghe.” Diệp Vân Chu tì cùi chỏ lên một bên thành ghế, chống cằm nghiêng đầu nhìn hắn. Mộ Lâm Giang ngả xuống, đầu tựa bên cạnh cánh tay y, nhắm mắt không chút phòng bị.
Tu giả thuật trận trên lí thuyết không cần binh khí, nhưng có vài món pháp bảo dù sao cũng tiện lợi hơn. Mộ Lâm Giang không phải người ngạo mạn không thèm sử dụng ngoại lực, chỉ hiềm vẫn chưa có pháp bảo bản mệnh phù hợp lại thuận tay.
Hắn ngồi ở ven hồ nước dưới hàng rào tre, một chiếc dù lụa bình thường tựa lên vai, mắt cứ chốc chốc lại liếc phía dây câu trên cần.
Ân Tư ôm kiếm không nhúc nhích đứng sau lưng hắn, Mộ Lâm Giang bỗng dưng bất mãn hừ mũi: “Ưng Hiên Dương và thằng ranh kia đã muộn một khắc rồi, nếu trong hồ nước này có cá thì bây giờ cũng đã bày đầy trên mâm đấy.”
Ân Tư không hề tiếp lời, vẫn như một tượng băng. Mộ Lâm Giang cầm ô đứng dậy, nghĩ đến chuyện nơi này không có người ngoài, bèn thu dù lụa lại.
Tối nay minh nguyệt vừa đầy, ánh bạc sáng tỏ trải xuống sân, rừng núi xung quanh nhà gỗ này đã đâm chồi mảng lớn xanh non. Gió đêm mát lạnh, tiếng sẻ ngô ríu rít mơ hồ, khung cảnh núi sông đều bị sắc xuân bao phủ.
Giữa sân có một bếp lửa nhỏ, pha trà hâm rượu rất tiện lợi, lại còn có thể kiêm luôn sưởi ấm, Mộ Lâm Giang búng tay đốt bếp lò lên, dịch băng ghế đến bên lò ngồi xuống: “Ân Tư, giúp ta dọn hai cái ghế ra.”
Bóng dáng Ân Tư im hơi lặng tiếng biến tăm tại chỗ, lát sau xách hai chiếc ghế dựa đặt bên bếp lửa, rồi lại đứng về sau lưng Mộ Lâm Giang.
Mộ Lâm Giang trầm mặc một hồi, ngoảnh đầu lại nói: “Ta nói ‘hai cái’ là phiếm chỉ thôi, không phải chỉ cho Ưng Hiên Dương, ngươi muốn đứng đến khi nào?”
(*) Éc éc chỗ này phải giải thích một tí, tiếng Trung từ“两”(lưỡng) có nghĩa là “hai”, nhưng cũng có nghĩa là “một số, một vài”
“Thuộc hạ là kiếm vệ của ngài.” Ân Tư cúi đầu trả lời.
“… Tùy ngươi.” Mộ Lâm Giang giận quay đầu lại.
Đến khi hắn đặt ấm nước lên bếp lò, Ưng Hiên Dương cùng Tiêu Xuyên mới lững thững đến muộn.
Ưng Hiên Dương đến thẳng bên cạnh bếp lò chà chà tay: “Mộ huynh, ta nói nghe này, lập cứ điểm ở chỗ này có phải hẻo lánh quá không, còn cả một đống trận pháp kì môn, nói thật, ngay cả có bản vẽ ta cũng suýt nữa lạc đường.”
Mộ Lâm Giang cười nhạo một tiếng: “Tiêu công tử thông minh như thế, mấy trận pháp cỏn con hẳn không làm khó được hắn.”
Tiêu Xuyên ung dung ngồi xuống đối diện Mộ Lâm Giang, vắt chân thong dong nói: “Sao ta có thể bừa bãi phá hỏng trận của Mộ tiên sinh, làm chuyện khiến ngươi mất hết thể diện chứ.”
“Được rồi, đừng vừa thấy mặt đã khịa nhau được không.” Ưng Hiên Dương hòa giải, “Tiêu công tử hào hiệp giúp đỡ, tặng ra Thường Hi kiếm, hiện giờ việc trên hết là phải nghiên cứu một bộ trận pháp mới, giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất… Ta thấy nên lợi dụng khí hậu đặc thù của núi Kình Lôi, ta đã ở kia hai trăm năm, rất rõ đó là linh lực hùng mạnh ra sao.”
“Sức mạnh của tự nhiên là khó khống chế nhất, chỉ cần chút sai lầm thôi là nhà của ngươi đi tong đấy.” Mộ Lâm Giang giật giật ngón tay, từ trong lò rút ra một chuỗi đốm lửa hợp thành trận đồ, “Nhìn sơ bộ thì bố trí như vậy không thành vấn đề, nhưng ai sẽ chịu trách nhiệm cân bằng luân phiên trận pháp và khí hậu? Đây là vị trí cửu tử nhất sinh nhất.”
“Nhạc Hoàng thành, Thiên Thư quán, Lan Cương phái, bọn chúng đều có người giỏi thuật trận.” Ưng Hiên Dương nhíu mày, “Thấy công lao thì uống nước cả cặn, gặp hi sinh thì tránh như tránh hủi, ngươi quá dung túng cho bọn chúng.”
“Cũng không chỉ đơn thuần là thay họ quý trọng mạng sống, nếu họ không có năng lực gánh chức trách lớn, vậy hi sinh sẽ không phải hi sinh nữa, chẳng qua là uổng mạng thôi.” Mộ Lâm Giang thuận tay khuấy trận đồ giữa không trung, “Cứ từ từ đi, việc gấp thì chậm rãi mà làm.”
Ưng Hiên Dương đành chịu, hắn cùng Mộ Lâm Giang ngươi một câu ta một câu thảo luận về trận đồ. Tiêu Xuyên là kiếm tu, không xen mỏ vào được, bèn đẩy ấm nước của Mộ Lâm Giang sang một bên, dọn rượu của mình lên.
Tiêu Xuyên ung dung uống xong một vò, cuộc thảo luận của Mộ Lâm Giang và Ưng Hiên Dương mới kết thúc, trên không bày khắp đường cong hoa lệ muôn màu ánh sáng và phù văn phép tính, làm người ta hoa mắt mê mẩn, giống như pháo hoa đang nổ tung ngay bên người.
“Đúng rồi, có đồ muốn đưa cho ngươi đây. Ta có chút linh cảm, vào thư phòng tính toán một chút.” Ưng Hiên Dương phủi tay thu hồi một nửa vòng sáng trên không, từ túi càn khôn lấy ra một hộp gỗ dẹp. Mộ Lâm Giang cũng phẩy tay áo tán đi phần còn lại, nhận lấy hộp gỗ, lộ vẻ khó hiểu.
Ưng Hiên Dương không đợi hắn mở ra đã vào phòng, Tiêu Xuyên buồn chân buồn tay, bèn thò qua xem Ưng Hiên Dương tặng thứ gì.
Mộ Lâm Giang mở mắc cài lấy vật trong hộp ra, chậm rãi kéo vải nhung, chỉ thấy một chiếc dù dài, xúc cảm trên mặt dù rất nhẵn nhụi, không phải giấy cũng chẳng phải lụa, màu lam đậm trầm ổn giống như màn trời đêm, đốm sáng lắt nhắt cùng sương khói lưu động trên dù, song lại không thể sờ tới.
Mộ Lâm Giang cảm thấy bất ngờ sâu sắc, hắn căng dù ra, trọng lượng cũng vô cùng phù hợp. Tiêu Xuyên tò mò chui vào dưới dù, gõ gõ nan dù vàng óng tinh tế, tán thưởng: “Đây là vật liệu tốt thường dùng để đúc kiếm liễu và kiếm nhẹ (1), dù có nấu chảy thành nan dù cũng có thể đỡ được đao kiếm đánh chém, không cần linh lực vẫn là lá chắn rất tốt, ta mượn xem chút… Hắn đối xử với ngươi không tệ đâu.” (1) Kiếm liễu:
Kiếm nhẹ, tên gốc là Rapier:
“Giọng điệu của ngươi kiểu gì đấy.” Mộ Lâm Giang nghiêng mắt liếc hắn một cái, nhưng vẫn buông tay để Tiêu Xuyên đoạt lấy cán dù.
“Mộ Lâm Giang, ngươi cũng phải nhận ra rồi chứ, Ưng Hiên Dương hoàn toàn không quan tâm những người đó sống hay chết, nếu cần dùng mạng của họ để có thể đổi lấy một đại trận tiêu diệt Yểm Ma Chủ, hắn nhất định sẽ làm như thế.” Tiêu Xuyên ngửa đầu nâng dù lên xoay một vòng, có cảm giác ngân hà khắp bầu trời đều lưu chuyển trong tay mình, hắn cười rất vui vẻ, “Vì sao Ưng Hiên Dương phải tự kiềm chế mình? Hắn còn kiềm chế được bao lâu?”
“Ngươi đến cùng muốn nói gì.” Mộ Lâm Giang dần không kiên nhẫn.
“Không có gì, đừng căng thẳng mà, Mộ tiên sinh.” Tiêu Xuyên đưa dù trả hắn, “Những người bên cạnh ngươi này, có bao nhiêu kẻ là thực sự vì ngươi mà đến?”
Mộ Lâm Giang hừ lạnh không nói, Tiêu Xuyên dường như yêu thích không buông chiếc dù, ánh mắt trước sau vẫn chưa rời khỏi nó, đổi chủ đề hỏi: “Pháp bảo thượng phẩm như thế hẳn nên lấy một cái tên, ngươi đã nghĩ ra chưa?”
Mộ Lâm Giang nghĩ bụng sao ta có thể nghĩ ra nhanh như thế, bèn vừa tức vừa nghĩ tên cho pháp bảo thượng phẩm, đoạn chậc một tiếng: “Tiêu công tử có cao kiến?”
Tiêu Xuyên không để bụng câu khách sao mang gai này, nhìn xung quanh bốn phía, đăm chiêu một lát, đề nghị: “Gọi là ‘Xuân Giang Đình Nguyệt’ thì sao?”