Y buộc mình rời tầm mắt khỏi dòng ám hiệu, liếc qua ấn kí trên tay, nhạt hơn vừa nãy một ít, nhưng không biến hóa nữa, theo như Mộ Lâm Giang nói thì Vệ Nhất hẳn đã bị thương, song không có nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa hắn để lại bốn chữ “ta đã thoát thân” nên có thể đoán đại khái rằng Vệ Nhất đã xảy ra xung đột với người giam giữ hắn, rồi tùy cơ bỏ chạy.
Ân Tư nhắm mắt lại, tỉ mỉ phân biệt khí tức linh lực chưa kịp thanh trừ trong phòng, tổng cộng ba người, nhưng chỉ có Vệ Nhất và một kiếm tu khác lưu lại kiếm khí, còn một người thì lại chưa ra tay.
Y đi đến trước ghế sắt đóng trên mặt đất, dùng đầu ngón tay quệt vết máu trên một bên tay vịn. Máu này dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa đã khô và biến đen, ngoài ra còn có một số vết xước do cọ xát và một đoạn dây xích rơi dưới gầm ghế.
Kiều Tâm Nguyệt khả năng đã bị tàn hồn khống chế, Ân Tư không thân với cô nên không tỏ thái độ gì đối với việc này, nhưng lâu chủ Tam Canh lâu đã chết… Lão vốn đã sớm bước xuống hoàng tuyền, sao bây giờ lại xuất hiện trước mặt Vệ Nhất.
Ân Tư nhăn mày càng sâu, ngọc giản trong tay áo lại đột nhiên truyền ra một trận dao động linh lực, y chợt hoàn hồn, kiểm tra tin tức trên ngọc giản, là Diệp Vân Chu.
Cùng lúc đó, biên giới Mặc Ảnh đô, nơi tiếng sóng biển xa xăm giữa vùng trời bao la, Mộ Lâm Giang khoanh tay đứng trên một phiến đá ngầm, vạt áo tung bay phấp phới trong gió.
Bọn hắn dùng tốc độ nhanh nhất tìm đến cực bắc Ổ thành, còn chưa đến một canh giờ sau khi liên hệ khách thuyền.
Trên bờ biển lởm chởm những hòn đá hình thù quái dị, vách đá thực vật xanh mọc lác đác, nhiệt độ ấm hơn trong thành không ít. Diệp Vân Chu từ nơi cao nhẹ nhàng nhảy xuống, đi đến bên cạnh Mộ Lâm Giang: “Ta vừa lên nhìn, thuyền vẫn chưa thấy bóng; tiện hỏi xem Ân Tư đã tìm được người chưa, nhưng ta đoán chắc y đã báo cáo kết quả trực tiếp với ngươi rồi.”
Y vừa dứt lời thì nhẫn của Mộ Lâm Giang liền sáng lên.
Diệp Vân Chu thò đầu vào xem ảnh mây trước mặt Mộ Lâm Giang, nhìn lướt qua xong thì sửng sốt: “Vệ Nhất nói Kiều Tâm Nguyệt là tàn hồn? Vậy Ưng Hiên Dương rốt cuộc là Ưng tiên sinh hay chỉ là tấm chắn để chúng dời sự chú ý của phe ta?”
Mộ Lâm Giang chậc một tiếng: “Khó nói.”
“Lần trước ngươi nghe Kiều Tâm Nguyệt nói chuyện không nhìn ra sai chỗ nào à?” Diệp Vân Chu lại hỏi, “Cô ta vẫn luôn bị tàn hồn khống chế hay là giống ta lúc trước, bản thân chẳng hề biết rõ sự tình?”
“Sao ta có thể nhìn ra người của Thu Thủy kiếm các không đúng chỗ nào chứ?” Mộ Lâm Giang thu ảnh mây, rất chi là cạn lời.
“Các ngươi không phải bạn cũ?” Diệp Vân Chu nhướng mày, “Nếu không phải đã viện lí do bế quan để từ chối thì cô ta còn định tới thăm ngươi kìa.”
“Không tính là bạn.” Mộ Lâm Giang chém đinh chặt sắt phân rõ quan hệ, “Đúng là ta có chút giao tình với lão các chủ Thu Thủy kiếm các, nhưng khi đó cô ta chỉ là một đứa trẻ.”
“À.” Diệp Vân Chu kéo dài giọng.
Mộ Lâm Giang liếc xéo cảnh cáo y chớ có âm dương quái khí: “Lát nữa ta sẽ liên lạc thử với Thu Thủy kiếm các, xem xem bên kia có động tĩnh gì không. Vệ Nhất thoát thân là tốt rồi, nhưng mặt khác vẫn có một điều làm ta chú ý.”
“Lâu chủ Tam Canh lâu?” Diệp Vân Chu nói tiếp, “Đó là ai?”
“Chừng khoảng bốn trăm năm trước, thủ lĩnh của một tổ chức sát thủ nổi tiếng gần xa.” Mộ Lâm Giang trầm giọng nói, “Ân Tư từng làm việc cho Tam Canh lâu, nhưng bị lâu chủ Ân Tuế bán đứng cho thân tín của mục tiêu trong nhiệm vụ. Sau này ta cứu y, y đã tự mình về Tam Canh lâu báo thù, Ân Tuế không lí nào còn sống.”
“Trên đời này chẳng có gì là không thể.” Diệp Vân Chu cười một tiếng, “Nói tới việc này lại nhớ ra, bên cạnh vị quỷ tu này là một lão tiền bối rất có địa vị, không biết bản thân gã có thân phận gì nhỉ.”
“Tình báo khả dĩ về bản thể của tàn hồn chúng ta thu được quá ít, không thể xác định lai lịch gã.” Mộ Lâm Giang tiếc nuối nói.
“Chắc là gã quen biết ngươi đấy, có lẽ các ngươi từng có tình cảm gì đó.” Diệp Vân Chu lại bắt đầu nhắm vào Mộ Lâm Giang, pha trò, “Lúc ở thôn Thi gia gã nói vốn không định giết ngươi… Ù uôi, chỉ sợ quan hệ giữa các ngươi không ít đâu.”
Mộ Lâm Giang mặt không đổi sắc giơ tay lên, vỗ thật mạnh vào sau lưng Diệp Vân Chu đẩy y xuống đá ngầm, lạnh căm căm nói: “Ngươi đoán đúng rồi, thật ra gã đối với ta yêu mà không được, sinh lòng oán hận đến chết vẫn không quên.”
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu mỉa mai: “Lời không được nói bậy đâu.”
Việc Mộ Lâm Giang không kiên nhẫn gán ghép tàn hồn cuối cùng cũng làm Diệp Vân Chu ngậm miệng lại. Hai người đứng trên bờ biển một lúc lâu, mặt biển ập lên một tầng sóng nước lấp loáng ánh mặt trời. Xa xa, một điểm đen từng bước tới gần, chớp mắt mấy cái đã tiếp cận nơi đây, rẽ sóng nhanh như tên bắn mà vụt qua, dừng ở chỗ nước cạn trước mặt hai người.
Con thuyền này không lớn, trông như một chiếc thuyền hoa, bên ngoài bọc một tấm chắn linh lực màu xanh nước biển, người lái thuyền đứng trên boong tàu, vẫy vẫy tay với Diệp Vân Chu.
Mộ Lâm Giang đè dù thấp xuống che khuất mặt, bước nhẹ nhảy lên mũi thuyền. Lúc này nhẫn của hắn lại lóe lên một cái, Mộ Lâm Giang bèn đi tới trước cửa khoang thuyền xem xét.
Diệp Vân Chu theo sau lên thuyền, gật đầu nói với người lái thuyền: “Sư phụ, mau chóng lên đường đi.”
“Đợi đã.” Mộ Lâm Giang giơ tay, “Vẫn còn một người của bọn ta muốn tới, chờ một khắc đi.”
Người lái thuyền không hài lòng lắm: “Khách quan, lúc trước đã thỏa thuận xong là hai người rồi, bây giờ ngài lại lật lọng thì không hay đâu.”
Mộ Lâm Giang thoáng nâng mặt dù lên, người lái thuyền vô thức hơi run rẩy, nhìn bốn phía xung quanh lại không tìm thấy thứ gì khiến lòng mình e ngại.
“Tiền thêm gấp đôi.” Mộ Lâm Giang cứ thế ném cho người lái thuyền một túi tiền, chỉ cần nghe âm thanh va chạm thanh thúy là biết ra tay hào phóng, “Ngoài ra còn muốn hỏi ngươi một chuyện.”
Người lái thuyền ước lượng túi tiền, tức khắc tươi cười rạng rỡ: “Ngài cứ hỏi, tại hạ biết gì nhất định sẽ nói hết.”
“Từ đêm qua đến sáng nay có cô nương trẻ tuổi nào một mình lên thuyền rời đi không?” Mộ Lâm Giang hỏi.
Người lái thuyền nhớ lại một chút, lắc đầu: “Chúng ta làm ăn ở đây đã được nửa năm rồi, thường ngày nào có nhiều người ngồi thuyền như vậy. Có điều cô nương trẻ tuổi thì ngược lại có một vị cao khoảng chừng thế này, hồng y che mặt, hẳn là rất xinh đẹp, cô ta ngự kiếm đi thẳng, nhìn phương phướng có vẻ là Hoàng đô.”
“Ừ, đa tạ.” Mộ Lâm Giang nói cảm ơn, đẩy cửa khoang đi vào, Diệp Vân Chu đuổi theo sau, nghe được câu hỏi của hắn thì gần như đã minh bạch.
“Ân Tư muốn đến? Kiều Tâm Nguyệt đã trốn thoát sao?” Diệp Vân Chu xác nhận.
“Ừm.” Mộ Lâm Giang gật đầu, “Vệ Nhất và Kiều Tâm Nguyệt đều dùng quyển trục dịch chuyển, Vệ Nhất không biết tung tích, nhưng vị trí dịch chuyển của Kiều Tâm Nguyệt là ở bờ biển.”
“Nếu ả đi Hoàng đô, mục đích cũng là Dẫn Mộ Thạch thì sớm muộn gì cũng sẽ đụng mặt ả thôi.” Diệp Vân Chu mở cửa sổ, giữa khoang thuyền là một phòng khách bày biện trang nhã, trước tiên y rót một chén trà, “Bạn lão các chủ của ngươi đâu, thủ hạ xảy ra vấn đề kìa, đến quản đi chứ.”
Mộ Lâm Giang thở dài một tiếng, than tiếc nói: “Sau trận Kình Lôi Sơn bản mạng kiếm của bà ấy bị gãy, phu quân cũng mất một tay, từ đó về sau bà đã thoái ẩn ở sơn lâm, không quan tâm đ ến sự vụ trong các, chưa đến khi thực sự cần thiết thì ta không muốn mang cõi trần vào chốn bồng lai, quấy nhiễu an bình của bà.”
“Được rồi, ngươi bảo không cần thì không cần.” Diệp Vân Chu mím môi. Hai bên sườn phòng khách có hai cầu thang, y đi xuống xem, dưới tầng chỉ có hai gian phòng ở.
Chưa đầy một khắc Ân Tư đã ngự kiếm đến, rơi xuống boong tàu, bước chân vội vã tìm Mộ Lâm Giang.
Người lái thuyền muốn tránh tàu phòng vệ và pháp bảo trên biển thì tất phải đi đường vòng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì một ngày một đêm là có thể tới Hoàng đô. Mộ Lâm Giang mở cửa một gian phòng ở, lát sau Diệp Vân Chu cũng tiến vào dạo qua một vòng, chỉ vào cửa sổ nói: “Ghế nằm để ở đây?”. ngôn tình hài
Mộ Lâm Giang ngồi ở mép giường cười nói: “Ngươi cũng có thể ngủ giường.”
“Đương nhiên là ta sẽ ngủ giường.” Diệp Vân Chu đúng lí hợp tình nói, “Ghế nằm nhường ngươi ngủ.”
Mộ Lâm Giang nhắc nhở: “Ta trả tiền.”
“Nhưng người suy nghĩ kĩ lại mà xem, vốn dĩ chúng ta mỗi người một gian, nhưng cấp dưới của ngươi lại muốn đến, mà thuộc hạ của ngươi thì dĩ nhiên phải ở phòng của ngươi, cho nên ngươi mới đến phòng ta, ta cho ngươi chỗ đặt ghế nằm đã là rất rộng lượng rồi.” Diệp Vân Chu nhún vai giảng đạo lí.
Mộ Lâm Giang chửi thầm nói còn rất hợp lí, sau đó liền dựa lên cột giường, gác một chân lên mép giường: “Nói hay lắm, tóm lại ta muốn ngủ bù, ngươi không muốn ngủ cùng ta thì về tầng trên đi, còn muốn ngủ thì lên đây.”
Mộ Lâm Giang không thèm nói đạo lí với Diệp Vân Chu, mỉm cười nhìn y. Diệp Vân Chu vừa định nói gì thì thình lình cảm nhận được một luồng khí lạnh sau lưng, y quay đầu nhìn lại, Ân Tư không biết đã đến đây từ lúc nào, lại vẫn còn duy trì một nửa tư thế gõ cửa đứng đó, nhìn có vẻ muốn chờ bọn họ quyết định xem ngủ như thế nào.
Diệp Vân Chu đỡ thái dương, nghiêm túc nói: “Ta cần giải thích một chút, tự ta có mang theo ghế nằm đây.”
“Không cần nhiều lời.” Ân Tư lờ Diệp Vân Chu, tiến lên hai bước hành lễ, “Thuộc hạ quấy rầy cung chủ nghỉ ngơi, nhưng thuộc hạ cho rằng việc này cần phải trực tiếp nói rõ.”
“Ừ.” Mộ Lâm Giang phẩy tay áo một cái đóng cửa lại, cảnh vật ngoài cửa sổ bắt đầu vụt về phía sau, rất nhanh đã đi được một đoạn.
Ân Tư thuật lại một lần những thu hoạch cùng phỏng đoán đạt được từ hình thất, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay trình cho Mộ Lâm Giang: “Đây hẳn là máu chảy ra khi lâu chủ Tam Canh lâu giằng co với Vệ Nhất, lão đã cấu kết với tàn hồn. Mặc dù lúc trước ta xác định lão đã chết nhưng rất có thể đã có người cứu lão, có lẽ người này cũng liên quan đến tàn hồn.”
Mộ Lâm Giang nhận khăn tay, trên miếng vải xám nhạt in một vệt máu đen. Hắn không vội vã kiểm tra thực hư, nhẹ giọng nói: “Ngẩng đầu.”
Ân Tư thầm nắm chặt quyền, từng chút ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Lâm Giang.
Diệp Vân Chu nghe thấy người lái thuyền trên lầu nói bữa sáng có thịt cua bánh bao hấp Hoàng đô, bèn thả nhẹ bước chân bứt khỏi không khí đang dần nghiêm trọng trong phòng, đi lên bưng hai mâm, lại lấy xong cả nước chấm mới trở về, đặt mâm sứ lên bàn tròn. Sắc mặt Ân Tư trắng bệch, tay phải run rất nhẹ, hai người vẫn đang đối mặt như trước.
Diệp Vân Chu không nhịn được ho khan nói: “Hai vị, có mâu thuẫn gì không bằng ăn xong lại nói tiếp.”
Ân Tư như được âm thanh này túm ra khỏi chiếc lồ ng giam vô hình, đột nhiên chống kiếm cúi người thở hổn hển, như được đại xá.
Mộ Lâm Giang xuống giường đi đến cạnh bàn, than nhỏ một tiếng: “Ngươi vẫn không buông xuôi được, hiện giờ ngươi đã là người của Tịch Tiêu cung, ai dám tính kế ngươi, giết là được.”
“Là thuộc hạ vô năng.” Ân Tư nghiến răng nói, giọng y khàn khàn không còn giữ được bình tĩnh, như vụn băng bị rải lên bếp lò, một mặt là cơn phẫn nộ nóng bỏng, một mặt lại là hận ý nặng nề lạnh lẽo.
Diệp Vân Chu như có điều suy nghĩ nhìn Ân Tư. Mộ Lâm Giang ném khăn tay lên bàn, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, Diệp Vân Chu rót một chén trà cho hắn, cười nói: “Lão thái gia nhọc lòng yêu thương rồi.”
“Ăn bánh bao của ngươi đi.” Mộ Lâm Giang dựa lên lưng ghế, ngửa đầu nhớ lại điều gì đó, sau đó lấy ra một quyển sách cổ dày nặng, bắt đầu lật từ giữa quyển.
Diệp Vân Chu dùng đầu ngón tay gõ mặt bàn, nghiêng đầu hô với Ân Tư: “Ân đại nhân, lên đây làm một miếng?”
“Không cần.” Ân Tư đứng dậy, quay người định đi.
“Chúng ta ăn sáng với cung chủ, hắn sẽ rất vui mừng.” Diệp Vân Chu ý cười kín đáo mà yêu mến người già neo đơn, “Có phải thế không, lão thái gia?”
Mộ Lâm Giang đang chuyên tâm lật sách, không chú ý Diệp Vân Chu nói gì, liền thuận miêng ừ một tiếng.
Ân Tư giật giật khóe mắt, ánh mắt một lời khó nói hết, cất bước đi qua, đứng bên cạnh ghế dựa không nhúc nhích.
“Mời ngồi.” Diệp Vân Chu hất cằm, “Còn phải để cung chủ mời ngươi ngồi à, ta đã thay hắn mời rồi đấy.”
Ân Tư như một cái máy không có tình cảm, chấp hành mệnh lệnh ngồi xuống, Diệp Vân Chu còn đang định trêu y thêm một lát thì Mộ Lâm Giang đã thấy được trận đồ muốn tìm, xoay ngược sách trên bàn, phía trên khăn tay nổi lên từng đường cong lập lòe bằng linh lực.
Diệp Vân Chu gắp một chiếc bánh bao ưu nhã cắn một miếng, nhìn chăm chú vào sắc máu đã hóa tro đang chậm chạp bay lên từ khăn tay. Một trận đồ loại nhỏ lơ lửng trên đám tro tàn, lọc những cặn tro đó thành màu lục nhạt, tia sáng tụ lại với nhau, chậm rãi ngưng thành một gốc thảo dược với phiến lá dày rộng.
“Là Trùng Dương tiên thảo.” Mộ Lâm Giang phất tay tản trận đồ ra, nhíu mày nói, “Có thể cứu lại hồn phách chưa rời khỏi cơ thể của người mới chết, là tiên phẩm trân quý của thành Lăng Nhai.”
“Cho nên Ân Tư đúng thật là đã giết lâu chủ Tam Canh lâu, nhưng ở thành Lăng Nhai có người âm thầm cứu lão?” Diệp Vân Chu trầm ngâm, “Trấn Lục Hợp ở ngay bên trong thành Lăng Nhai, Kiều Tâm Nguyệt cũng đi về hướng Hoàng đô, xem ra thành Lăng Nhai không đơn giản.”
Y còn một câu trong lòng chưa nói ra, vị thành chủ Lăng Nhai thành kia, trong nguyên tác cũng là một tra công.