• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Vân Chu ngồi thẳng người lên, thu lại nụ cười.

Ân Tư nhìn sắc mặt sa sầm của y, không hiểu sao lại dâng lên chút vui sướng, dùng mu bàn tay lau rượu trên khóe miệng, lại cúi đầu ho hai cái.

“Bây giờ có phải ngươi đang cảm thấy, kh0ái cảm thắng lợi không?” Diệp Vân Chu mười ngón đan nhau, chống khuỷu tay lên mặt bàn hỏi.

Ân Tư ngẩn ra, đuôi lông mày giần giật.

“Cái mặt đơ này của ngươi tu luyện không đến nơi đến chốn rồi.” Diệp Vân Chu lại cười lên, lắc đầu, “Nhìn thấu ngươi quá đơn giản, ngươi chỉ muốn làm ta khó chịu, ngươi cơ bản không hiểu thích là gì. Đáng tiếc dáng vẻ khó chịu vừa rồi là ta diễn, ta vốn chẳng thèm để ý cung chủ từng thích người sống hay người chết.”

Ân Tư mím môi, ít lâu sau ngược lại ổn định được tinh thần, lạnh nhạt nói: “Ngươi thì hiểu à?”

“Đương nhiên, không ai hiểu tình cảm hơn ta cả.” Diệp Vân Chu trêu ghẹo, “Cũng như ngươi hiện tại vậy, ngươi chỉ trung với cung chủ, nhưng ta lại có thể buộc ngươi làm việc cho ta.”

“Nếu không phải vì cứu cung chủ, ngươi không có quyền ra lệnh cho ta.” Ân Tư nhíu mày.

“Nếu ta đã muốn lợi dụng ngươi thì tất nhiên phải có sẵn lí do để ngươi tiếp thu chứ.” Diệp Vân Chu nhún vai, chân thành nói, “Ta nói rõ cho ngươi chẳng qua chỉ muốn thủ tín với ngươi thôi, suy cho cùng Ưng điện chủ là địch hay là bạn còn chưa rõ, Giản ty chủ ta cũng chưa gặp qua, người mà ta cùng cung chủ dựa vào được cũng chỉ có ngươi. Ngươi có thể có ý kiến với ta, nhưng không thể phủ nhận ta thật tâm hiến kế vì cung chủ.”

Ân Tư nhìn Diệp Vân Chu, rồi lại rời mắt đi, không khỏi lâm vào trầm tư.

Một lát sau y trầm giọng nói: “Ta đúng thật là không biết rõ Ưng Hiên Dương, không cần phải lừa ngươi, nhưng hắn là công thần trong trận Kình Lôi Sơn, giả như hắn phản bội thì ta không hiểu nổi, chỉ có bị thuật pháp ảnh hưởng mới có thể giải thích được việc này.”

Diệp Vân Chu cong khóe miệng, dựa ra đằng sau rồi mới nhớ ra ghế đá này không có chỗ tựa lưng, đành phải ngồi thẳng lại: “Ngươi xem, ta vừa nói chuyện một lúc mà thái độ của ngươi đã dễ dàng thay đổi.”

“Diệp Vân Chu ngươi…!” Ân Tư đột nhiên đứng dậy, trợn mắt tức giận nhìn Diệp Vân Chu.

“Ha ha ha… Được rồi, không đùa ngươi nữa. Mời Ân đại nhân ngồi xuống, những lời vừa rồi thật sự là nói ra từ đáy lòng.” Diệp Vân Chu cười đến nỗi hai vai run rẩy, tằng hắng hai tiếng nghiêm mặt nói, “Nói tiếp một chút chuyện người chết kia là như thế nào đi.”

Ân Tư ấn lại vỏ kiếm ngồi xuống, nhắm mắt nén cơn giận lại: “Cung chủ đã từng giải trừ Minh Đồng cho hắn.”

Diệp Vân Chu vừa nghe xong câu này suýt chút nữa cười sằng sặc tiếp, lại một tên không biết Minh Đồng không thể giải trừ.

“Bọn họ quen nhau ở bí cảnh, lúc ấy cách ước hẹn trừ ma ở núi Kình Lôi cùng lắm là một tháng, trong thời gian này họ như hình với bóng, đi cùng thuyền ăn cùng bàn tiệc. Vũ khí được chọn để phong ấn vốn là một vật khác, chỉ nắm chắc bảy phần, nhưng hắn lại chủ động tham dự, đưa ra Thường Hi kiếm, bỏ kiếm để phong ấn, rồi lại bỏ mạng bọc hậu, đến xương thịt cũng chẳng còn.” Ân Tư liến thoắng kể lại một câu chuyện thật cảm động bằng ngữ điệu cứng ngắc nhạt nhẽo.

Diệp Vân Chu suy đoán người này khả năng giống y, không sợ hãi thứ gì, hoặc chỉ đơn thuần là to gan. Y cười tủm tỉm hỏi: “Thì ra là chủ nhân Thường Hi kiếm, lúc ấy ngoài hai người bọn họ không phải vẫn còn một đám sếp sòng môn phái khác à.”

Ân Tư: “Đúng vậy.”

Ý cười bên môi Diệp Vân Chu càng sâu: “Thuyền có phải phi thuyền của môn phái không? Còn tiệc là tiệc của đám cấp cao?”

Ân Tư: “Đúng vậy.”

Diệp Vân Chu cười nhạo y gượng gạo: “Vậy làm cách nào mà ngươi khẳng định được cung chủ thích hắn thế?”

“Hắn không sợ Minh Đồng, dĩ nhiên là đặc biệt.” Ân Tư quả quyết nói.

“Ta đây cũng không sợ này, chẳng lẽ cung chủ cũng thích ta sao? Nếu ngươi lấy Minh Đồng làm thước đo tiêu chuẩn, vậy phải thừa nhận cung chủ thích ta, mà nếu cung chủ đã thích ta, thì sao ta không xứng làm đạo lữ của hắn?” Diệp Vân Chu bình tĩnh nói.

Ân Tư vác đá nện vào chân mình, một đống chữ “thích” nổ đầu y, đành phải nuốt cơn tức vào bụng.

“Được rồi, nói mấy chuyện phiếm này chỉ để giải trí chút thôi, đừng coi là thật.” Diệp Vân Chu thấy được rồi thì thu tay lại, “Tàn hồn không chỉ có một phần, sau này ngươi ra ngoài nhớ cầm theo một ít pháp bảo hộ thân chống cự được khống chế tinh thần, cẩn thận chút, đừng để lần sau về cung lại mang theo bạn bè trai gái gì đó, hù dọa cung chủ.”

Y nói xong đứng dậy định đi, Ân Tư ngồi trong đình, sắc mặt chuyển đỏ, dường như không thắng nổi sức rượu.

Diệp Vân Chu thấy rất thú vị, Ân Tư thật sự không thể uống rượu. Y ngẫm nghĩ, trong lòng trước sau vẫn có chút hiếu kì không cân bằng lại được, hỏi tiếp: “Chủ nhân Thường Hi kiếm, tên là gì?”

“Tiêu Xuyên.” Ân Tư trả lời, nói xong lại cúi đầu xuống, gục trên bàn đá ngủ thẳng cẳng.

Diệp Vân Chu đi về sắp xếp lại túi linh dược Ân Tư đưa. Đối với nhiệm vụ liên quan đến tính mạng Mộ Lâm Giang thì y thực sự rất đáng tin cậy, mỗi loại dược liệu đều nghiêm ngặt niêm phong xử lí theo căn dặn của Diệp Vân Chu, sớm hơn đến mười ngày so với dự đoán của Diệp, chỉ sợ là ỷ vào tu vi Đại Thừa kì trên người mà chưa nghỉ ngơi một phút nào.

Buổi tối hôm đó Vệ Nhất gửi một bản báo cáo cuối cùng, Trì Sơ Vũ đã rời thuyền vào đến biên cảnh, ước chừng tối mai là có thể đến thành Phong Diêm.

Tất cả sắp đặt của Diệp Vân Chu đã gần hoàn thành, hôm sau y đeo mặt nạ dịch dung, nhân lúc trời chiều đi trên con đường chắc chắn mai phục được Trì Sơ Vũ.

Con ngõ cổ kính nơi biển người ồ ạt rộn ràng nhốn nháo này cách cửa thành Tây Bắc không xa, buôn bán một số vật linh tinh không mua được ở ngoài như thuốc mê hay hóa thi phấn gì đó, pháp bảo theo dõi của Chấp Pháp đường cũng không giám sát được đến đây, là thiên đường lớn nhất mà lũ cuồng đồ tu vi tầm thường ngoài vòng pháp luật hay tới để hưởng thụ.

Diệp Vân Chu ngồi trong một quán trà sát mặt đường, mặc áo vải thô màu nâu đội đấu lạp trên đầu, bát trà bưng trên tay chỉ lắc chứ không uống. Nửa canh giờ sau, một nữ tử che mặt bằng lụa mỏng cuối cùng cũng vội vã chạy tới từ xa, Diệp Vân Chu thiếu chút nữa đã không nhận ra đây là Trì Sơ Vũ.

Trì Sơ Vũ dùng chút sức lực lẻn vào cấm địa lấy Đông Hạc Cốt, để lại thư nói đi tìm Diệp Vân Chu, sau khi rời khỏi môn phái thì chẳng còn mấy sư huynh sư đệ vây quanh cô ta nữa, mọi việc đều phải tự tay làm lấy, lúc đầu óc tỉnh táo lại mới bắt đầu nghĩ mà sợ, lại lo lắng để lại dấu vết, không dám ăn cơm ở trọ. Nhưng lúc này đã lên thuyền giặc thì không còn đường rút lui nữa, chỉ có thể cúi đầu trốn tránh khắp nơi cầu mong mau chóng tới được địa điểm ước định.

Cô ta một đường ăn gió uống sương, đứng bờ vực sâu, chân dẫm băng mỏng, người gầy hẳn đi một vòng, ngoại hình cũng không kịp trang điểm, nhìn vô cùng tiều tụy, không còn khí thế như lúc mắng Diệp Vân Chu nữa.

Diệp Vân Chu ấn đấu lạp xuống, khi Trì Sơ Vũ đi ngang qua thì thấp giọng nói: “Trì cô nương, đường này không thông.”

Thần kinh Trì Sơ Vũ căng thẳng làm cô ta theo phản xạ rút ngay bội kiếm bên hông ra: “Đồ khốn! Mưu toan cướp tiền cướp sắc phải hỏi xem Tam Xích Thanh Phong của ta có đồng ý hay không!”

Diệp Vân Chu: “…”

Diệp Vân Chu bất đắc dĩ nói: “Cô không hỏi tại sao ta biết họ của cô?”

Trì Sơ Vũ sửng sốt, lúc này mới ý thức được Diệp Vân Chu vừa gọi mình là Trì cô nương.

“Đi theo ta.” Diệp Vân Chu đứng dậy tiếp đón.

Trì Sơ Vũ vẫn chưa thu kiếm, ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch, rồi vẫn quyết định đuổi theo Diệp Vân Chu.

Diệp Vân Chu qua phố vượt hẻm đến một nhà kho chất đống mấy thứ lộn xộn ở một hậu viện, nén giọng cười nói: “Vất vả cho cô rồi. Trì cô nương, chỉ cần giao Đông Hạc Cốt ra nữa thôi là cô sẽ được giải thoát.”

Trì Sơ Vũ quan sát Diệp Vân Chu, ngạc nhiên một lúc lâu, một cơn oán giận và uất ức đổ ập xuống. Cô ta cũng mới đầy hai mươi, lại kiêu căng quen thói, đỏ hồng hốc mắt kéo mạng che mặt xuống, hung hăng nghiến răng nói: “Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì! Tại sao lại lăn lộn ở nơi vàng thau lẫn lộn thế này!”

“Muốn biết à? Biết càng nhiều, bứt ra lại càng khó khăn.” Diệp Vân Chu nói.

Trì Sơ Vũ tức thì lấy một hộp gỗ ra từ túi càn khôn, mở ra cho y nhìn lướt qua, trong hộp chứa một vật trông như vuốt hạc, một tầng băng như đá cứng bao lấy bên ngoài nó. Cô ta không thể chờ được nữa, muốn lập tức kết thúc chuyến đi hoang đường này ngay: “Vật ngươi muốn ta đã mang đến, sau này ngươi không được liên lạc với ta nữa, chúng ta phân rõ giới hạn từ đây, không còn bất cứ quan hệ gì cả.”

“Được, đây là thù lao cho cô theo như ước định.” Diệp Vân Chu cũng đưa ra một túi tiền.

Ngay lúc hai người giao hàng cho nhau, bên cạnh chợt đâm tới một luồng ánh kiếm, lướt qua túi tiền, đánh bay hộp gỗ.

Trì Sơ Vũ cả kinh vội vàng dùng lụa mỏng che mặt, sợ bại lộ thân phận. Diệp Vân Chu thì lăn khỏi chỗ, vững vàng tiếp được Đông Hạc Cốt rơi ra từ hộp gỗ, ngẩng đầu nhìn về chỗ kiếm khí chém ra.

Một nam thanh niên đứng trên nóc kho, toàn thân áo trắng, dáng vẻ đường đường, oai hùng phấn chấn, xách ngược trường kiếm để ra sau lưng, mặt đầy phẫn nộ và thất vọng.

Tinh thạch xanh lục được mài giũa bóng loáng trông như tiền xu rơi vãi đầy đất, để Trì Sơ Vũ dễ dàng không để lại dấu vết mà vẫn nhận lấy được, Diệp Vân Chu thậm chí đã rất tri kỉ mà không dùng ngân phiếu hay pha lê. Những tinh thạch này rải ra bên chân hai người, nghiễm nhiên tạo thành một hiện trường giao dịch trái pháp luật cỡ lớn bị lật tẩy.

Trì Sơ Vũ cũng nhận ra chủ nhân của thanh kiếm, khuôn mặt xinh đẹp tức thì thất sắc, tay run lên, lụa mỏng rơi xuống mặt đất.

Người nọ là sư huynh cô ta, tân tú được kì vọng nhất khóa này của Tĩnh Vi môn, kiếm tu Kim Đan kì, Vãn Kiếm Đương Ca Hà Tự Phi.

“Kẻ cắp, hãy xưng tên ra, ta không giết hạng người vô danh.” Hà Tự Phi cao giọng quát lớn.

Diệp Vân Chu không nhanh không chậm đứng lên, bỏ đấu lạp xuống, buông tay đứng sang một bên, thoải mái nhìn kĩ Hà Tự Phi.

Gã thoạt nhìn có khí phách chính nghĩa của nam chính tiểu thuyết, quang minh lỗi lạc, trẻ tuổi nóng tính, ngay cả lời thoại cũng rất kinh điển.

Diệp Vân Chu gật đầu hơi mỉm cười: “Ta cũng không muốn bị hạng người vô danh gi3t chết, các hạ chính nghĩa đường hoàng, xin hỏi danh hào? Vì sao có thể tìm được chỗ giao dịch bí mật này của chúng ta?”

“Tại hạ Vãn Kiếm Đương Ca Hà Tự Phi, tất nhiên là theo sát mà đến. Hiện giờ nhân chứng vật chứng có đủ ở đây, ta nhất định phải bắt ngươi nhận tội đền tội.” Hà Tự Phi ngạo nghễ bay vút từ nóc nhà xuống.

Diệp Vân Chu chửi thầm ngươi mới hai mấy tuổi, trẻ như vậy đã kiếm được một cái biệt hiệu, đãi ngộ thật không tồi, ánh mắt xem kịch của y lại rơi vào Trì Sơ Vũ, lễ phép chậm rãi khom người.

Hà Tự Phi theo dõi Trì Sơ Vũ cả đường, từ khi ra khỏi Tĩnh Vi môn vẫn một mực theo đến thành Phong Diêm, gã có thể giấu được Trì Sơ Vũ, lại không gạt được Vệ Nhất. Diệp Vân Chu đã sớm biết, cho nên y không có chút ngạc nhiên nào với việc Hà Tự Phi xuất hiện đúng lúc cả.

Trì Sơ Vũ tỉnh táo lại từ cơn lạnh lẽo và nghẹt thở như bị bóp chặt lấy trái tim, kiếm của cô nàng keng một tiếng rơi xuống đất, đứng dưới hình bóng cao ngất chính trực của Hà Tự Phi hỏi: “Sư huynh, huynh phát hiện ra từ bao giờ?”

Hà Tự Phi thở dài một tiếng: “Từ khi muội thần sắc kinh hoàng trở về từ cấm địa. Ta không biết muội đã xảy ra chuyện gì hay vì sao lại phải làm như vậy, nếu muội muốn tiền, sư huynh có thể gom góp giúp muội, nếu muội bị uy hiếp lường gạt, sư huynh cũng muốn biết kẻ đó đến cùng là ai.”

Trì Sơ Vũ cứng ngắc nhếch khóe miệng lên, lùi lại một bước, nước mắt tràn mi chảy xuống. Cô ta qua loa lau mặt, cười khổ nói: “Vậy nên ngươi mới tận mắt nhìn ta mang Đông Hạc Cốt rời khỏi Tĩnh Vi môn, rời khỏi Hoàng đô, rồi một mạch theo sát, một mạch giám thị, nhìn ta càng chạy càng xa, lại chưa một lần nghĩ đến việc ngăn cản ta để ta dừng cương trước bờ vực.”

Mặt Hà Tự Phi sượng ngắt: “Sư huynh chỉ muốn thay muội giải quyết phiền toái thôi, nếu muội thật sự có nỗi khổ tâm thì khi trở về sư huynh nhất định sẽ xin sư tôn khoan thứ cho muội.”

“Ngươi không muốn thay ta giải quyết phiền toái!” Trì Sơ Vũ khóc lóc quát, “Ngươi chỉ muốn làm chúa cứu thế, phô trương hiệp nghĩa! Ngươi thật sự cho rằng mình lợi hại như vậy sao?”

“Sư muội, muội hiểu lầm ta…” Hà Tự Phi nôn nóng nỗ lực giải thích, “Ta đối tốt với muội, muội còn không biết ư?”

“Ngươi đối với Diệp Vân Chu mới là tốt! Kiếm pháp y kém như vậy, khảo hạch chưa từng đạt tiêu chuẩn, vậy mà chỉ một tiếng ‘sư huynh yêu quý’ là có thể dỗ ngươi dạy bù cho y, tởm lợn! Ta vì theo đuổi ngươi, trời chưa sáng đã thức dậy luyện kiếm, ngươi có từng chú ý đến ta chưa!” Giọng Trì Sơ Vũ căm hận, “Đến tận hôm nay ta mới nhìn thấu ngươi, trước giờ mắt ta đúng thật là mù, nếu ngươi có một xíu tốt với ta thì đã khuyên ta trả lại Đông Hạc Cốt, nhận lỗi với sư tôn rồi. Nhưng bây giờ tất cả đã quá muộn, ngươi là anh hùng cơ trí vạch trần cứu lại linh vật trong cấm địa, còn ta sẽ bị phế võ công trục xuất sư môn, cũng chẳng làm nổi sư muội của ngươi.”

Hà Tự Phi thấy Trì Sơ Vũ từng bước lui về phía sau, quay đầu căm tức nhìn Diệp Vân Chu, chợt vút lên trời chém ra một đường kiếm khí: “Tất cả là do ngươi hại sư muội ta, nạp mạng đi!”

Diệp Vân Chu dồn khí vào đan điền, cao giọng hô: “Cứu ta!”

Lời y còn chưa dứt, trên không trung thình lình giáng xuống một bóng người nhanh nhẹn, áo đen mắt lạnh, dễ như trở bàn tay bắt lấy ánh kiếm kia, cứ thế mà bóp nát.

Ân Tư che trước mặt Diệp Vân Chu, nghiêng mắt ra đằng sau: “Kẻ tầm thường bậc này, lãng phí thời gian.”

Diệp Vân Chu chắp tay sau lưng lách mình ra trước người Ân Tư, giọng điệu trêu tức: “Chẳng qua chỉ muốn cho ngươi xem một chút ái tình thôi mà, chậc, yếu ớt quá đó.”

Hà Tự Phi buồn bực mình thế mà lại bị gọi là một kẻ tầm thường, gã nhìn không ra tu vi Ân Tư, nhíu mày nói: “Tại hạ thấy vị tiền bối này tướng mạo ngay thẳng, một thân chính khí, sao lại làm bạn với kẻ cắp xúi giục sư muội ta gây ra sai lầm lớn như vậy?”

Ân Tư không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Giết, hay giữ?”

“Trì cô nương, ta giết gã cho cô, thế nào?” Diệp Vân Chu dạt dào hứng thú hỏi, y vẫn luôn nén giọng xuống nên Hà Tự Phi cũng không nghe quen tai, “Vừa vặn gã cũng lén lút rời đi, nếu biến mất ở đây, thần không biết quỷ không hay, đến khi cô trở về thì sẽ chính là đệ tử ưu tú nhất của Tĩnh Vi môn rồi.”

Trì Sơ Vũ nuốt nước miếng xuống, vì yêu sinh hận chỉ cần một nháy mắt, nhưng cô ta suy xét mãi vẫn lộ ra một tia không đành lòng, cười gằn nói: “Diệp Vân Chu, người còn định diễn bao lâu nữa, ta sẽ không giành gã với ngươi đâu.”

Hà Tự Phi bỗng nhiên sửng sốt: “Sư muội, muội đang nói gì vậy? Sư đệ ở đâu?”

Diệp Vân Chu ngẩng đầu lên, móc viền mặt nạ ra, sau đó từng chút từng chút xé rách xuống, mặt y như thể bị hòa tan mà dần dần mất đi hình dạng, diện mạo vốn có dưới tầng mặt nạ kia bại lộ ra. Đó là sư đệ Hà Tự Phi vô cùng quen thuộc, ngây thơ lương thiện, đôi khi lại ngốc nghếch dễ thương, là đạo lữ của gã.

Mặt trời chiều ngả về đằng tây, bóng đêm tĩnh lặng bao trùm lên, Diệp Vân Chu vô tình mỉm cười nói: “Ta cũng không cần gã, hôm nay xin chư vị và trời xanh chứng giám, hôn ước của Diệp Vân Chu ta và Hà Tự Phi hủy bỏ, sau này không còn quan hệ gì nữa.”

Hà Tự Phi đứng chết trân tại chỗ, thông tin vào tai Ân Tư tiêu hóa chậm nửa nhịp, nhíu mày ngoảnh đầu nói: “Diệp công tử, ngươi còn có hôn ước?”

Trì Sơ Vũ đột nhiên không biết chuyến này mình đang chơi cái quái gì nữa, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt rã rời, ngây ngẩn hỏi: “Bây giờ ta phải làm gì?”

“Còn phải mời Tri cô nương tạm ở lại thành Phong Diêm mấy ngày, để ta bày tỏ lòng biết ơn.” Diệp Vân Chu nói.

Hà Tự Phi một lúc sau mới phản ứng lại được, đột nhiên nhanh trí, lẩm bẩm nói: “Diệp công tử, Diệp công tử… Hiện tại khắp nơi đều đang truyền tin tức, chủ nhân Tịch Tiêu cung có một tân sủng thần bí, nghe nói là đến từ Hoàng đô, ta cũng đã đọc qua vài thoại bản… Thứ đồi phong bại tục như vậy, ta chưa bao giờ liên tưởng đến đệ.”

“Kẻ thần bí bên người Mộ Lâm Giang chính là ta.” Diệp Vân Chu thừa nhận thẳng.

Vẻ mặt Hà Tự Phi có thể nói là rất đặc sắc, khó mà tin được, lại thất vọng khó hiểu, rồi rơi vào phẫn nộ và ấm ức vì bị phản bội. Gã xông lên trước định túm cổ áo Diệp Vân Chu, nhưng Ân Tư chưa thấy động tác mà trên mặt đất đã xẹt qua một đường kiếm khí sắc bén.

“Xúc phạm cung chủ, tìm chết.” Ân Tư không chút nào che giấu sát khí của mình.

“Sư đệ, đệ bị Mộ Lâm Giang hiếp bức đúng không? Có phải… hắn dùng chúng ta uy hiếp đệ, đệ mới bị ép nghe lời hắn?” Hà Tự Phi miễn cưỡng cười gượng, sắc mặt trắng bệch tự tìm lí do cho mình.

Diệp Vân Chu nghĩ thầm sao trong nguyên tác ngươi không có chút IQ như thế này, nam chính nguyên tác đối đãi với ngươi mãi như ngày mới yêu, ngươi lại hành gã trăm ngàn lần. Cũng không biết tàn hồn mưu đồ gì, nói không chừng chính là một tên M, có tí đam mê đặc biệt.

Y bình đạm nói: “Ta tự nguyện.”

Hà Tự Phi ngoái đầu lại nhìn Trì Sơ Vũ, Trì Sơ Vũ quạt gió thổi lửa: “Y đã sớm không phải sư đệ ngươi quen biết rồi, chính y là người muốn ta trộm Đông Hạc Cốt, nói không chừng cũng là để cho người tình mới của y đấy.”

Diệp Vân Chu không tỏ ý kiến, sắc mặt Hà Tự Phi càng ngày càng kém, rốt cuộc cũng không nhịn được mà mắng: “Diệp Vân Chu, sao ngươi lại trở nên lạ lẫm như vậy? Ngày trước ngươi còn nói muốn tuân thủ lễ giáo, trước khi thành thân cũng không cho chạm vào, bây giờ lại bằng lòng quấn lấy thứ tàn bạo tội ác chất chồng kia sao! Hắn có chỗ nào tốt ư? Làm ngươi đắm mình trụy lạc ban ngày tuyên dâm hằng đêm ca hát?”

Khóe mắt Diệp Vân Chu giần giật, răng nanh cắn khóe môi.

Hà Tự Phi thấy Diệp Vân Chu không đáp thì cho rằng mình nói trúng tim đen, càng nói càng quá quắt, ánh mắt âm trầm: “Diệp Vân Chu, là ngươi muốn giẫm đạp tình nghĩa mấy năm của chúng ta, là ngươi cam nguyện làm một thứ hạ tiện, vậy ta cũng không giả trang cái gì mà thanh cao nữa, trở về cùng ta ngay, hay là ta không làm thỏa mãn… A!”

Câu của gã còn chưa nói xong, đột nhiên trên mặt tê rần, bị đánh đến lật cả mặt, phun thẳng ra một miệng máu.

“Kẻ nào đánh lén!” Hà Tự Phi bụm mặt cả giận nói.

“Thứ tàn bạo tội ác chất chồng.”

Trong trời đêm truyền đến một lời hồi đáp lạnh lẽo, Diệp Vân Chu nghe tiếng ngẩng đầu, đầu tiên nhìn thấy một cây dù bập bềnh rơi xuống, nan dù vàng đen phản xạ ánh trăng nổi lên một tầng sắc bén, bóng dáng Mộ Lâm Giang hóa hiện trong sương mù, thong dong cầm lấy cán dù, chậm rãi rơi xuống đất dưới ánh nhìn chòng chọc hoảng sợ của Hà Tự Phi.

Diệp Vân Chu thực sự không đoán trước được hắn lại tới nhanh như vậy, y quan sát nét mặt Mộ Lâm Giang, cảm thấy có thể phân tích ra được ba phần chế giễu ba phần bạc bẽo và bốn phần hờ hững thờ ơ.

Mộ Lâm Giang chỉ tùy tiện quét mắt liếc Hà Tự Phi một cái gã đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, giống như trông thấy một con quái vật vậy, ngã kềnh xuống đất hốt hoảng lùi về sau, gào thét: “Đừng tới đây, ngươi đừng tới đây!”

“Lần này sao lại không giải thích.” Mộ Lâm Giang liếc Diệp Vân Chu, quay người định đi.

“Để lại gã có chút tác dụng, k1ch thích tí thôi mà.” Diệp Vân Chu tung tung Đông Hạc Cốt trong tay.

Hà Tự Phi run giọng hô với Diệp Vân Chu: “Sư đệ, sư đệ mau cứu ta! Sư huynh sai rồi, sư huynh không nên hung dữ với đệ!”

“Chơi vui không?” Mộ Lâm Giang chia một nửa tán ô cho Diệp Vân Chu.

Diệp Vân Chu không để ý tới Hà Tự Phi đang liều mạng vươn tay với y, ngoái đầu lại chắp tay với Ân Tư: “Đánh ngất gã mang về, Trì cô nương tự đuổi theo là được, không cần quá thô bạo với con gái.”

Y dặn dò xong mới cười tủm tỉm trả lời Mộ Lâm Giang: “Ngươi tới quá nhanh, chưa thỏa chí.”

Mộ Lâm Giang hừ một tiếng: “Trở về tính sổ với ngươi tiếp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK