• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Vân Chu làm việc tất có nguyên do, bây giờ Mộ Lâm Giang đã đích thân thể nghiệm câu nói này.

Trần phu nhân bị bắt cóc có lẽ là ngoài ý muốn, nhưng cho dù không có chuyện này, e rằng Diệp Vân Chu cũng sẽ tự gây nên một sự kiện bất trắc.

Bảo hắn để lại ấn kí trên túi càn khôn, giấu giếm rằng Bất Y sơn vẫn đang an toàn để đuổi Hoắc Phong Đình đi… Theo như tác phong của Diệp Vân Chu, cố ý để lại túi càn khôn cho hắn đến cùng có ích lợi gì?

Động tay động chân trên kiếm, truy vết Dẫn Mộ Thạch sao?

… Không chỉ đơn giản như thế, Diệp Vân Chu còn muốn làm gì?

“Cung chủ?” Vệ Nhất bước nhẹ đến bên cạnh Mộ Lâm Giang, “Có cần thuộc hạ đi cứu Diệp công tử không?”

“Không cần.” Mộ Lâm Giang cầm túi càn khôn đứng lên, màu đen kịt trong mắt dần dần tản ra, để lộ màu sắc vốn có, “Thu xếp nốt cho Trần phu nhân, rồi lập tức về Tịch Tiêu cung, chờ ta phân phó.”

“Rõ.” Vệ Nhất cúi đầu lĩnh mệnh, lại ngập ngừng nói, “Diệp công tử nơi nơi đều nghĩ cho ngài, ngài ấy nhất định sẽ không phản bội ngài, làm chuyện tổn hại đến lợi ích của ngài.”

“Ta biết.” Mộ Lâm Giang nhẹ giọng, “Ta không hoài nghi y, chỉ không muốn y bí quá hóa liều thôi.”

“Vậy thuộc hạ đưa Trần phu nhân xuống núi trước.” Vệ Nhất cũng không biết nói gì nữa cho phải, đành phải rời đi trước.

Mộ Lâm Giang lấy kiếm ra từ túi càn khôn, ngẫm nghĩ, rồi rút lưỡi kiếm chậm rãi vung vẩy. Dẫn Mộ Thạch có thể tự phục hồi, nên cho dù kiếm có gãy cũng sẽ một lần nữa hợp lại, mà người đúc phải dùng thủ pháp đặc biệt để dung nhập phần Dẫn Mộ Thạch này vào kiếm, vậy nếu muốn lấy Dẫn Mộ Thạch hoàn chỉnh rèn đao, việc đầu tiên tất yếu phải làm là tách rời mảnh vỡ và kiếm, khi đó mảnh vỡ tức khắc sẽ bị chủ thể Dẫn Mộ Thạch hấp dẫn… Diệp Vân Chu đang chờ cơ hội này ư?

Nhưng như thế quá nhiều biến số. Mộ Lâm Giang trở lại nhà tranh, thu hồi từng mảnh ngọc vỡ trên đất, ngón tay vạch ra vài phù văn trên thân kiếm, lưỡi kiếm lập lòe một chốc rồi trở về nguyên trạng. Hắn thu kiếm về vỏ, để vào túi càn khôn, rồi lại lấy danh sách nô lệ Diệp Vân Chu đã chỉnh lí và bản gốc ra, xóa đi ấn kí của mình trên túi càn khôn, để đ è xuống dưới lớp cỏ tranh sụp.

Nếu Diệp Vân Chu muốn đọ sức với thành Lăng Nhai thì hẳn chỉ có Dẫn Mộ Thạch làm lợi thế, thành Lăng Nhai chắc chắn sẽ phái người đến tìm.

Mộ Lâm Giang nhíu chặt mày rời khỏi nhà tranh, hắn rất khó đặt mình vào Diệp Vân Chu để phỏng đoán động cơ và kế hoạch của y, cũng chỉ có thể làm xong bước đầu, tiếp tục đợi tin tức từ phía thành Lăng Nhai.

Bên kia, Diệp Vân Chu an nhàn tự đắc đợi ở hình phòng, một lúc lâu sau phó thành chủ mới nôn nóng quay về, giơ tay định tóm cổ áo Diệp Vân Chu.

Hai mắt Diệp Vân Chu bị che lại nhưng vẫn nhạy bén như cũ, đạp đất lùi cả người lẫn ghế về sau nửa bước, tránh khỏi tay phó thành chủ, ôn hòa trấn an: “Cảnh tiên sinh, bình tĩnh chớ nóng, huyết áp quá cao sẽ ảnh hưởng đến thương thế, ngài mất một cánh tay đã là tổn thất của thành chủ, nếu ngài vẫn còn trung tâm với thành chủ thì đừng để ngài ấy nhận tổn thất lớn hơn.”

Tay trái phó thành chủ khựng lại giữa không trung, nén giận nói: “Ranh con mồm mép xảo quyệt, ta thấy ngươi vốn không có ý giao ra Dẫn Mộ Thạch.”

“Làm sao có thể, chẳng lẽ ta đến đây tìm đường chết ư?” Diệp Vân Chu vặn lại, “Ngươi không tìm được túi càn khôn ở đại sảnh hồi nãy, chứng tỏ nó chắc chắn đã rơi ở nhà cỏ chỗ núi Tuyền Linh. Có thông tin chuẩn xác của Dẫn Mộ Thạch, lại còn không cần phải liều mạng với Mộ Lâm Giang, ta không hiểu ngài đang tức cái gì.”

Phó thành chủ: “…”

Phó thành chủ trong một khoảnh khắc thực sự bị Diệp Vân Chu đúng lí hợp tình thuyết phục, gã oán hận nói: “Thành chủ sắp sửa đến ngay đây rồi, ta xem ngươi còn ngụy biện được bao lâu.”

Diệp Vân Chu lễ phép mỉm cười gật đầu. Phó thành chủ vừa nói xong thì cửa phòng vang lên, hình như không muốn để y biết có bao nhiêu người tới, nên đã cố tình nhẹ bước rồi không một tiếng động dừng lại, nhưng một luồng hương như có như không đã nhanh chóng lan tỏa trong hình phòng ướt lạnh. Diệp Vân Chu nghĩ thầm, ngoại trừ Hoắc Phong Lâm thì chắc hẳn còn có cả nữ tử đi cùng.

“Tại hạ Diệp Vân Chu, xem như đương sự trong đủ loại đồn đãi về Mộ Lâm Giang gần đây, suốt khoảng thời gian này ở bên người Mộ Lâm Giang tìm hiểu được không ít tình báo, nếu thành chủ có câu hỏi gì, ta nhất định biết gì nói nấy.” Diệp Vân Chu lên tiếng trước tiên, “Lần này ta mang Dẫn Mộ Thạch tới quy phục, mong thành chủ che chở cho ta. Có điều hình như túi càn khôn đã rơi mất khi giả bộ chiến đấu kịch liệt ở núi Tuyền Linh, e là phải cần thành chủ phải người trở lại một chuyến.”

“Ngươi vẫn còn một việc then chốt chưa nói rõ.” Giọng Hoắc Phong Lâm lộ ra sự lạnh lẽo và hăm dọa, “Ngươi làm sao biết được tên ta?”

“Thành chủ đạt được manh mối của Dẫn Mộ Thạch mà vẫn căm giận như vậy, xem ra tôn huynh còn quan trọng hơn cả Dẫn Mộ Thạch.” Diệp Vân Chu bình tĩnh đâm thẳng vào chỗ yếu hại.



Hoắc Phong Lâm không tiếp lời. Diệp Vân Chu nhìn xuống dưới, chỗ hơi phát sáng trước mắt hẳn là chậu than, ánh lửa nháy lên hai nhát, tiếp đó một que bào cách nung nóng đã lâu mang theo nhiệt độ kinh người tới gần gương mặt.

“Thành chủ hiểu lầm, ta không có ý khiêu khích ngài.” Diệp Vân Chu hơi ngửa ra sau, vội vàng giải thích, “Chỉ muốn cho ngài manh mối về tôn huynh thôi.”

“Hừ, tốt nhất ngươi nên cẩn thận lời ăn tiếng nói, không thì đừng hòng mở miệng ra nữa.” Hoắc Phong Lâm thoáng trật que bào cách đi, đâm nó vào lưng ghế bên gáy Diệp Vân Chu, đốt đứt mấy sợi tóc nhổng lên của y.

“Đó là đương nhiên.” Diệp Vân Chu cúi đầu kính cẩn vâng lời.

Hoắc Phong Lâm nhìn phó thành chủ sắc mặt trắng nhợt đang che vai, phất tay ra lệnh: “Tìm Dẫn Mộ Thạch trở lại, sau đó đi xuống xử lí vết thương đi.”

Phó thành chủ lên tiếng lĩnh mệnh, hóa thành một làn sương khói biến mất tại chỗ.

“Ta ngoài ý muốn biết đến thân phận của ngài, còn xem như kiếm lời từ Thu Thủy kiếm các Kiều Tâm Nguyệt đường chủ.” Diệp Vân Chu nói ngoài dự đoán mọi người, vừa dứt lời liền cảm nhận được hô hấp của một người khác trong phòng đột nhiên nhanh hơn.

“Ồ? Liên quan gì đến Thu Thủy kiếm các?” Hoắc Phong Lâm sinh nghi trong lòng, ngoái đầu nhìn Kiều Tâm Nguyệt đang đứng trước cửa, Kiều Tâm Nguyệt khó hiểu lắc đầu, cực kì vô tội.

“Thành chủ nghe tên ta, có thấy quen tai không?” Diệp Vân Chu nói bóng gió, hiện giờ y đã hiểu được cơ bản quan hệ giữa tàn hồn và Hoắc Phong Lâm. Tàn hồn dùng cơ thể của Kiều đường chủ, biết thân phận thật của Hoắc Phong Lâm, lại bày mưu tính kế bận bịu tứ phía với chuyện Dẫn Mộ Thạch, mà Hoắc Phong Lâm vẫn trước sau không tin được Kiều đường chủ, không cho gã biết vị trí của Dẫn Mộ Thạch, bấy giờ tàn hồn mới không thể không khiến Mộ Lâm Giang đánh vỡ cục diện bế tắc này.

Hoắc Phong Lâm đúng là thấy quen, nhưng lại không nhớ rốt cuộc đã nghe qua ở đâu: “Đừng có úp úp mở mở, ngươi có lai lịch gì, nói thẳng.”

“Môn hạ đệ tử Phù Tinh chân nhân Tĩnh Vi môn, khoảng một tháng trước biến mất không biết tăm tích.” Diệp Vân Chu tự báo gia môn, “Là Mộ Lâm Giang phái người bắt ta đi, mục đích đương nhiên không như đồn đãi là nhất kiến chung tình với ta, mà trong đó còn liên quan đến việc cơ mật của Tịch Tiêu cung, thậm chí còn ảnh hưởng sâu sắc đối với tam đô. Ta chỉ tin được một mình ngài, cho nên mới suy tính sâu xa, mạo hiểm để phó thành chủ mang ta về đây. Mục đích của Mộ Lâm Giang là…”

“Đợi đã.” Hoắc Phong Lâm thình lình ngắt lời ngăn Diệp Vân Chu nói ra việc cơ mật của Tịch Tiêu cung, lấy que bào cách gõ hai cái lên tay vịn ghế, “Có phải ngươi đang lạc đề rồi không?”

Diệp Vân Chu tự nhủ không ngoài dự đoán, Hoắc Phong Lâm quả nhiên không tin được Kiều Tâm Nguyệt, không yên tâm để Kiều Tâm Nguyệt cùng nghe thấy.

Y đổi đề tài, tự nhiên nói tiếp: “Đúng thế thật, vậy vãn bối sẽ nói ngắn gọn, Mộ Lâm Giang đích xác là thích ta, nên khi ta nói nhớ nhà sốt ruột muốn trở về Hoàng đô, Mộ Lâm Giang liền theo ta quay về, trên đường có Vệ Nhất bí mật giám thị, nhưng Vệ Nhất lại phát hiện Kiều Tâm Nguyệt đồng hành với Ưng Hiên Dương có hành tung quái dị, sau khi theo dõi thì tìm được một toán sát thủ áo đen, song lại bị người ám toán, đánh ngất bỏ tù.”

Hoắc Phong Lâm lại ngoảnh đầu nhìn Kiều Tâm Nguyệt, đến đây thì vẫn chưa có gì khác biệt so với lời giải thích của ả với gã. Sau khi Ân Tuế chết, Kiều Tâm Nguyệt nói tử sĩ doanh của lão bị Vệ Nhất phát hiện, lão định tra khảo tin tức lại bị Vệ Nhất giết ngược, hắn cướp quyển trục dịch chuyển chạy trốn, mà khi đó ả mới vừa đuổi tới, không kịp ngăn cản.

Tàn hồn ngoài mặt tỉnh rụi, trong lòng thì gợn sóng vạn trượng, nếu gã đối với Mộ Lâm Giang còn có phần chắc ăn, Mộ Lâm Giang sẽ không đánh cuộc tính mệnh của Ân Tư, thì Diệp Vân Chu lại làm hã khó đoán trước, gã luôn không lần được tâm tư của Diệp Vân Chu.

Đây là muốn kéo Hoắc Phong Lâm nhập bọn đối phó gã? Hay là muốn lấy được tín nhiệm của Hoắc Phong Lâm để moi ra vị trí của Dẫn Mộ Thạch?

Trước khi Diệp Vân Chu nói ra tin tức gì bất lợi với mình, gã có nên đập chết y luôn?

Diệp Vân Chu ho khan một tiếng, tiếp tục nói: “Vệ Nhất là tay thạo nghề, người bắt hắn lại bị hắn giải quyết ngược lại. Hắn cầm quyển trục, khi đang định rời đi thì Kiều đường chủ vừa lúc tiến vào, không thể tưởng tượng được cô ta thân là đường chủ Thu Thủy kiếm các thế mà lại bí mật nuôi sát thủ, bị Vệ Nhất trông thấy, rốt cuộc…”

“Nuôi sát thủ thì sao? Thu Thủy kiếm các đâu phải Tĩnh Vi môn các ngươi, chỉ làm mấy việc đơn giản như phụ trách truyền đạo thụ nghiệp, giải đáp nghi vấn, một thằng nhãi ngươi như ngươi thì biết cái gì.” Tàn hồn thẹn quá hóa giận quát lên, “Chọn điều gì hữu dụng với thành chủ mà nói.”

Diệp Vân Chu đang nói nhất thời nghẹn lại, ngẩn người, ngỡ ngàng quay đầu về hướng Hoắc Phong Lâm: “Thành chủ… Tại sao Kiều đường chủ lại ở đây?”

Hoắc Phong Lâm hít một hơi dài: “Cô ta hợp tác với ta, ngươi không cần để ý.”

“Thì ra là bằng hữu, vậy ta không tiện nói nữa.” Diệp Vân Chu ý tứ sâu xa lắc đầu.

Tàn hồn thầm “chậc” một tiếng, Diệp Vân Chu càng che giấu, Hoắc Phong Lâm càng nghi ngờ gã: “Có gì không tiện, ta cũng đâu làm gì, ngươi cứ việc nói thật.”

Diệp Vân Chu suy nghĩ một chút, khó xử nói: “Được rồi, nghe Vệ Nhất nói, Kiều đường chủ dùng song tu dụ hắn giấu kín bí mật, Vệ Nhất không đáp ứng, Kiều đường chủ đang định động thủ thì Vệ Nhất khởi động quyển trục dịch chuyển chạy trốn.”

Tàn hồn: “…”

Đuôi mắt Hoắc Phong Lâm run run, ghét bỏ lườm nguýt nói: “Không thể tin được Kiều đường chủ còn hứng thú kiểu này.”

Diễn khóc tàn hồn tiện tay là móc được ra, tủi thân che mặt: “Đó chỉ là những câu ứng phó tạm thời thôi, Vệ Nhất từ đống tử thi lăn lê bò lết ra, bộ dạng lúc ấy của hắn, ta nào dám chính diện đánh với hắn. Ta chỉ muốn tìm cơ hội bắt giữ hắn, ta thích thành chủ chàng, tuyệt không hai lòng, không dám để chàng biết là vì sợ chàng hiểu lầm ta!”

“Ta không hiểu lầm, còn nữa, ta cũng không có quyền can thiệp vào ưa thích cá nhân của Kiều đường chủ.” Hoắc Phong Lâm không để bụng.

Tàn hồn nghe vậy lại hu hu lau nước mắt.

Diệp Vân Chu nghe giọng nói sến sủa tê tái này, toàn thân nổi hết da gà da vịt, thầm nghĩ tàn hồn lại còn tự cho mình thiết lập nữ tử bi tình si tâm yêu đơn phương, ngay cả y cũng có phần bội phục tàn hồn, vì dã tâm mà sẵn sàng hi sinh như vậy.

“Khụ, sau đó Mộ Lâm Giang vì tìm Vệ Nhất, một đường lần theo dấu vết vào đến Hoàng đô, thì phát hiện hộ thợ mộc cưu mang Vệ Nhất kia chính là hàng xóm của đúc sư Trì Doanh. Hồi trẻ Mộ Lâm Giang từng trắc trở giành được thanh kiếm này cùng với cố sự của Trì Doanh, bấy giờ gặp được, chúng ta liền bịa chuyện an ủi đôi phu thê kia.” Diệp Vân Chu nói mà mặt không biến sắc.

“Thật là trùng hợp nhỉ.” Tàn hồn không nhịn được mở miệng châm chọc.

“Đúng vậy, trùng hợp hơn không phải là gặp được Kiều đường chủ ở đây hay sao? Nể tình chúng ta từng trò chuyện qua ảnh mây truyền âm, Kiều đường chủ nhất định phải nói tốt về ta mấy câu với thành chủ đấy nhé.” Diệp Vân Chu cười đáp lễ.

Tàn hồn nghe ra ý uy hiếp trong lời y, không thể không ngừng công kích: “Miễn là ngươi thành tâm, thành chủ chắc chắn sẽ đối rất tốt với ngươi.”

“Các ngươi còn từng nói chuyện?” Hoắc Phong Lâm cau mày quan sát hai người.



“Là khi Mộ Lâm Giang nói chuyện với Ưng Hiên Dương, tiện thể gặp qua, Kiều đường chủ hẳn là vì việc công nên phải xã giao với Ưng Hiên Dương.” Diệp Vân Chu giải thích, “Sau khi chúng ta mang Vệ Nhất đi, Mộ Lâm Giang liền tặng ta thanh kiếm. Lúc Vệ Nhất kiểm tra lại đồ đạc tùy thân thì nhận ra không thấy lệnh bài, rất có thể đã rơi lúc dịch chuyển vào núi. Để thu hồi lệnh bài của Tịch Tiêu cung, ta cùng Mộ Lâm Giang lên núi, trông thấy một đội nhân mã chợt biến mất, về sau mới biết bọn họ muốn cứu viện Tô Lê thiếu gia.”

Trong lòng tàn hồn bồi một câu, thế quá trùng hợp, nhưng lần này gã vẫn đàng hoàng câm miệng không lên tiếng.

“Bọn chúng có mấy người, ăn vận thế nào, làm sao tiến vào được Vĩnh Dạ cung?” Hoắc Phong Lâm sầm mặt hỏi.

“Bọn họ chia nhau đi vào, ta chỉ nhìn thấy ba người, trong đó có một nữ kiếm tu. Chúng ta cũng tò mò họ muốn tiềm nhập nơi nào, bèn bắt một vị khách đang rời đi, cướp lấy mặt nạ, tiến vào Vĩnh Dạ cung.” Diệp Vân Chu trôi chảy ăn không nói có, “Mộ Lâm Giang chiếm giữ được một tiệm hình cụ, sau này Vĩnh Dạ cung đại loạn, người Tô gia mang theo Tô Lê cùng tôn huynh đào tẩu, Mộ Lâm Giang từ xa nhìn thấy tôn huynh, liền cho họ chỗ ẩn thân; sau khi người đến tra hỏi rời đi thì họ cũng đi luôn, ta cùng Mộ Lâm Giang thì chờ kết giới triệt bỏ mới đi, lúc này lại nhận được thư của phó thành chủ.”

“Cho nên ngươi cũng không biết hắn ở đâu?” Trọng điểm của Hoắc Phong Lâm chỉ dính trên Hoắc Phong Đình, “Manh mối thì sao?”

“Lúc này tất nhiên hắn đang trên đường tới núi Bất Y, thậm chí đã đến núi Bất Y.” Diệp Vân Chu trấn định nói, “Lúc ứng phó thẩm tra, ta từng nói chuyện một hồi với tôn huynh, biết được không ít nội tình, còn mong thành chủ thứ lỗi.”

“Ngươi đã biết ta làm thế nào mới ngồi được trên cái ghế thành chủ, mà còn dám một mình thâm nhập, bỏ kiếm quy hàng? Không sợ ta bản tính đa nghi, giết ngươi diệt khẩu luôn à?” Hoắc Phong Lâm cười gằn.

“Tôn huynh có lẽ là một người bạn tốt, nhưng so sánh với ngài, thì không phải là một thành chủ tốt.” Diệp Vân Chu cười khẽ, “Ngài dĩ nhiên sẽ không giết ta, ngài có thể đẩy thành Lăng Nhai đến địa vị siêu phàm đứng đầu Hoàng đô, tất có tài trí và lòng dạ hơn người. Ta nguyện vì ngài cống hiến sức mọn, cũng nguyện dùng tính mạng chứng minh tầm nhìn và tín nhiệm của mình.”

Hoắc Phong Lâm trầm mặc một lát, giơ tay lên nói: “Kiều đường chủ, cởi trói cho y.”

Tàn hồn cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, lời của Diệp Vân Chu coi như vẫn vô hại với gã. Gã tiến lên tháo mảnh vải trước mắt Diệp Vân Chu, lúc cúi người cởi trói cổ tay cho y thì thấy Diệp Vân Chu làm một khẩu hình với mình.

Ánh mắt Diệp Vân Chu lạnh nhạt, không tiếng động nói: Giúp ta.

“Bất luận ngươi nói thật hay dối, Tô gia có cùng Thu Thủy kiếm các đồng khí liên chi hay không, đều không quan trọng.” Hoắc Phong Lâm vung tay áo, tiếp được chủy thủ rơi ra, “Đây là một loại pháp bảo chú văn, ngươi đâm thủng ngón tay, nói với nó rằng những lời ngươi vừa nói đều là thật, nếu nó nhận định ngươi lừa gạt ta, nó sẽ lập tức cắt đứt cổ họng ngươi.”

“Được.” Diệp Vân Chu xoa cổ tay, cẩn trọng quan sát Hoắc Phong Lâm, nhận ra gã hoàn toàn không giống Hoắc Phong Đình, u ám hơn, tàn bạo hơn, còn quẩn quanh chấp niệm nào đó không tiêu tan.

Tàn hồn nghi ngờ không thôi dò xét Diệp Vân Chu, Diệp Vân Chu cũng ngẩng đầu nhìn gã, tiếp đó nho nhã cười gật đầu, nhìn về phía chủy thủ lơ lửng trên tay Hoắc Phong Lâm.

Tàn hồn thấy vậy thì minh bạch, giờ Diệp Vân Chu bảo gã bắt đầu hỗ trợ.

“Kiều đường chủ, ta có thể uống ngụm nước không? Nói nhiều như thế, thật sự có hơi khát.” Diệp Vân Chu ung dung nói, chìa tay phải ra để Hoắc Phong Lâm đẩy chủy thủ lại đây.

Tàn hồn có thể vì mục đích riêng toan tính bên người Hoắc Phong Lâm, đương nhiên là có biện pháp ứng phó với loại pháp bảo thử nghiệm này. Gã rót chén trà cho Diệp Vân Chu, một tay nhẹ nhàng đè lên vai y, cười duyên một tiếng trấn an: “Tiểu công tử, đừng sợ, chỉ lát nữa thôi ngươi sẽ là bằng hữu của tỷ tỷ.”

Diệp Vân Chu run cầm cập, một luồng hàn khí lạnh lẽo thấm vào cơ thể, không giống với băng tuyết, nó khiến y phát run từ trong ra ngoài, tựa như bị lệ quỷ chiếm giữ thân xác, khiến hồn phách bị phơi bày dưới không khí lạnh thấu xương. Y cố nén sự run rẩy không chịu khống chế của cơ thể, tay phải lướt qua trên chủy thủ, bình tĩnh nói: “Những lời tại hạ vừa nói với thành chủ, muôn câu là thật.”

Chủy thủ đung đưa, phát ra một quầng sáng trắng chói lóa, sau đó liền bay trở lại trong tay Hoắc Phong Lâm.

Hoắc Phong Lâm từng chút từng chút nở nụ cười, thu hồi chủy thủ, thân thiết nói: “Nếu ngươi đã là đệ tử của Phù Tinh chân nhân, Phù Tinh chân nhân gọi ta một tiếng huynh trưởng, vậy ta gọi ngươi là hiền chất cũng không quá mức chứ? Có cần ta báo cho Phù Tinh chân nhân rằng ngươi hiện giờ vẫn mạnh khỏe không? Sau khi ngươi mất tích hắn vô cùng nôn nóng, đích thân xuống núi, còn muốn lật tung cả Hoàng đô lên đấy.”

“Vẫn nên chờ phó thành chủ lấy túi càn khôn về rồi nói sau.” Diệp Vân Chu ấn ngón trỏ, ngoảnh đầu nói với tàn hồn, “Kiều tỷ tỷ, đa tạ.”

Y nói cảm ơn, đồng thời nhận lấy nước trà, tàn hồn cũng làm như không có chuyện gì lùi ra xa hai bước.

Diệp Vân Chu thầm nghĩ để tàn hồn ra tay còn không bằng tự mình ứng phó, luồng khí lạnh lẽo thâm trầm trong thân thể y thật lâu vẫn không tiêu tan, chỉ sợ là tàn hồn cố ý trả thù.

“Lại nói hiền chất bình tĩnh quả cảm như thế, sao ngày thường ngược lại không thấy Phù Tinh chân nhân nhắc đến. Lần này ngươi mất tích, lời miêu tả của Phù Tinh chân nhân cũng không giống thật lắm, thành ra ta nghe tên ngươi mới nhất thời không nhớ ra.” Hoắc Phong Lâm vòng qua ghế dựa ra đằng sau Diệp Vân Chu, một tay đè lên gáy y, “Cho nên đến cùng kẻ nào mới thật sự là Diệp Vân Chu?”

“Ngồi trước mặt ngài đương nhiên là Diệp Vân Chu chân chính.” Diệp Vân Chu cười, “Như lời Kiều đường chủ nói, Tĩnh Vi môn bất quá là học phủ tu chân, làm sao có thể hiểu được ta.”

“Ồ? Vậy ngươi đến thành Lăng Nhai, là cho rằng ta có thể hiểu được ngươi?” Hoắc Phong Lâm rất hứng thủ hỏi.

“Ta đây lớn mật đặt câu hỏi, thành chủ muốn Dẫn Mộ Thạch chính để luyện đao?” Diệp Vân Chu nói thẳng.

“Không sai.” Hoắc Phong Lâm gật đầu, “Chỉ có tiên khí mới xứng với đao pháp của ta.”

“Bên trong tam đô hiện thời, thực lực của ngài xứng được ngôi đệ nhất.” Diệp Vân Chu khen một câu, lúc này cửa phòng lại bị gõ vang lần nữa.

Phó thành chủ vội vã chạy về, kích động dâng lên bội kiếm của Trì Sơ Vũ: “Thành chủ, kiếm ở đây, túi càn khôn đích xác rơi trên núi Tuyền Linh.”

Diệp Vân Chu cụp mi: “Túi càn khôn của ta vẫn lành lặn chứ.”

Phó thành chủ liếc nhìn y một cái, thấy y bưng trà thong dong tự tại, bèn đưa túi càn khôn cho Hoắc Phong Lâm: “Thành chủ, ngài muốn tạm giữ không?”

Hoắc Phong Lâm nhìn về phía Diệp Vân Chu, y chủ động đứng dậy, tháo chiếc nhẫn trên tay xuống đưa cho Hoắc Phong Lâm: “Đều là đồ Mộ Lâm Giang cấp cho, để ở chỗ thành chủ cũng được, đến khi thành chủ tín nhiệm ta thì nhất định ta sẽ có những thứ tốt hơn hẳn đống này.”

“Ha ha ha, hiền chất vẫn thật biết ăn nói.” Hoắc Phong Lâm thoải mái thu đi, bảo phó thành chủ lui xuống, đoạn rút kiếm vuốt v e kĩ càng một lượt, mới cảm thán, “Mấy thập niên chỉ thiếu đúng một mảnh vỡ này, hiền chất coi như đã đưa than ngày tuyết, ngươi muốn cái gì? Bá phụ nhất định phải thưởng ngươi.”

“Ta muốn nói thật lòng với thành chủ.” Khóe miệng Diệp Vân Chu giần giật, cố nén ý muốn trợn trắng mắt cái xưng hô “bá phụ” nhận hờ này, “Những chuyện tới đây vãn bối chỉ muốn nói cho một mình thành chủ, không biết có thể cho vãn bối cơ hội này không.”

“Hửm? Tiểu bằng hữu, vừa mới gọi ta Kiều tỷ tỷ, miệng ngọt xớt như vậy, chớp mắt cái đã muốn đuổi ta ra ngoài? Có chuyện gì ta không nghe được?” Tàn hồn oán giận nói.



“Kiều tỷ tỷ hiểu lầm rồi, ta không có ý không tin tỷ, chuyện kế tiếp cũng không liên quan đến tỷ, chỉ là chút việc cá nhân của ta và thành chủ thôi.” Diệp Vân Chu khom người nhận lỗi, “Mong Kiều tỷ tỷ thông cảm.”

“Kiều đường chủ, nàng xuống nghỉ ngơi trước đi.” Hoắc Phong Lâm trao đổi, “Nếu có phần nào quan trọng ta sẽ thuật lại cho nàng.”

“Hứ, ai hứng thú với chuyện riêng của đàn ông các chàng chứ, ta còn lâu mới muốn nghe.” Tàn hồn nổi giận đùng đùng giậm chân, ầm một tiếng mở cửa đi mất.

Diệp Vân Chu thấy thế thì tự nhận, ngay cả y có giả nữ cũng không thể diễn đến mức độ này được. Đoạn chỉnh trang lại vạt áo, đưa tay mời Hoắc Phong Lâm ngồi xuống, chắp tay thi lễ trịnh trọng nói: “Ngài cần một thanh thần đao tiên khí, vậy vãn bối cả gan, không biết có thể cùng ngài trên hành trình nhất thống tam đô với tiên khí, vì ngài quét sạch trở ngại, trợ ngài trở thành chủ nhân tam đô hay không.”

Hoắc Phong Lâm vừa mới ngồi vững lại đứng lên, kinh ngạc nói: “Ngươi biết mình đang nói gì không?”

“Có lẽ nghe thì cuồng vọng tự đại, nhưng hiện giờ trong tam đô, Mộ Lâm Giang đã bị vết thương cũ kiềm chế, còn ai có thể là đối thủ của ngài?” Diệp Vân Chu bình tĩnh như thường nhìn thẳng vào gã.

“Mộ Lâm Giang có thương tích?” Thông tấn xã của Hoắc Phong Lâm quá mức lạc hậu, giật mình cả kinh.

“Ân Tuế bắt cóc Vệ Nhất đã nói với hắn, vãn bối cho rằng ngài cũng đã biết.” Diệp Vân Chu hơi lộ kinh ngạc, “Tính mệnh Mộ Lâm Giang nhiều nhất chỉ còn ba tháng nữa, hắn cưỡng ép mang ta đi, là để mở ra phong ấn Thường Hi kiếm.”

“Phong ấn Thường Hi kiếm cần phải mở ra?… Ngươi nói tiếp đi.” Hoắc Phong Lâm chống thái dương ngồi trở lại, tự nhủ Kiều Tâm Nguyệt vẫn chưa nói cho gã biết Mộ Lâm Giang có vết thương cũ gì.

“Thần đao của ngài cần bao lâu để đúc xong?” Diệp Vân Chu hỏi.

“Mười ngày… Không, chỉ cần bảy ngày.” Trong mắt Hoắc Phong Lâm sáng lên [email protected] muốn mãnh liệt, “Bảy ngày là thời gian tách mảnh vỡ ra, chỉ cần đưa được mảnh vỡ tới trước thần đao Yểm Nhật, đó chính là lúc tiên khí khiến toàn thiên địa phải cúi đầu được đúc thành.”

“Thường Hi kiếm kia là chuyện sau này, tiên khí đúc thành, nhất định không thể để phủ bụi trần một bên; đao khách nhất đẳng, môn phái nổi tiếng gần xa, thành chủ có được những thứ người khác không thể với tới, lại muốn làm sao chứng đạo?” Diệp Vân Chu trầm giọng hỏi gã.

Hoắc Phong Lâm mím môi, nắm chặt tay phải: “Nếu Mộ Lâm Giang không còn nhiều thời gian, ta đây sẽ hợp lại hai đô Hoàng Dạ, thảo phạt tà đạo Tịch Tiêu cung, dùng luôn máu Mộ Lâm Giang khai đao.”

“Đây quả là ý tưởng làm lòng người dậy sóng, không phải ta muốn giội nước lạnh thành chủ, nhưng chúng môn phái Hoàng đô đều coi thành chủ như thiên lôi sai đâu đánh đó, thảo phạt tà ma cũng đích thị là đạo nghĩa không thể chối từ, nhưng Dạ đô Tô gia và Thu Thủy kiếm các thì sao? Ta hỏi thật, Vĩnh Dạ cung là ngài âm thầm mở phải không, bọn chúng có thể thật lòng phối hợp với ngài sao?” Diệp Vân Chu dẫn dắt từng bước, uống một hớp trà rồi thả lại xuống chiếc bàn tứ tiên trong hình phòng.

Sắc mặt Hoắc Phong Lâm biến đổi không ngừng: “… Hiền chất nói có lí, ta vẫn một mực hoài nghi Kiều Tâm Nguyệt là nhãn tuyến của Thu Thủy kiếm các.”

“Điều này mặc dù khó nói trước, nhưng lão các chủ Thu Thủy kiếm các chỉ là thoái ẩn mà không phải thoái vị, lão các chủ và Mộ Lâm Giang giao tình không ít, nếu bà ta nghe tin rồi lại xuất hiện, thì cho dù đại các chủ có lòng hướng về phía ngài cũng không thể kháng mệnh, đến khi đó chẳng sợ ngài có thắng được Mộ Lâm Giang cũng là thương địch một ngàn tự hại tám trăm, toi công để ngư ông được hời.” Diệp Vân Chu nặng nề than một tiếng, “Ngoài ra còn chút việc nữa, Tô gia cứu tôn huynh ra, đây mới là trở ngại lớn nhất trước mắt ngài, nhân thủ ngài phái đến Bất Y sơn đã hồi âm chưa?”

“Sao ngươi biết ta phái người… Không có gì.” Hoắc Phong Lâm tức giận nện một đấm lên tay vịn, “Không biết người phương nào đang lén lút bảo vệ Y Vô Hoạn.”

“Ba trăm năm qua, tuy rằng ngài âm thầm giam cầm tôn huynh, nhưng chưa bao giờ có ý định giết hắn, cũng chưa hề tra tấn trả thù, chứng tỏ rằng ngài vẫn hi vọng hắn có thể đứng về phía ngài, hiểu cho lí tưởng của ngài, trợ giúp ngài đạt được mục đích, đúng không.” Diệp Vân Chu thấp giọng thăm dò.

“Hừ, trên đời chỉ có một Hoắc Phong Đình, đó chính là ta. Hắn có quay về hay không, ta chẳng quan tâm.” Hoắc Phong Lâm khinh thường xùy một tiếng.

“Dĩ nhiên, ngài mới là thành chủ Lăng Nhai thành, rõ như ban ngày mà.” Diệp Vân Chu phụ họa theo, “Nhưng tôn huynh là người trọng tình nghĩa, hào phóng rộng lượng song lại trong thô có mảnh, có thể ngài không cần hắn quay về trợ giúp, nhưng nhất định không muốn hắn cản đường mình chứ.”

“Cho nên? Ngươi có ý tưởng gì?” Hoắc Phong Lâm cau mày nhìn y.

“Đầu tiên, ngài có thể tuồn ra tin tức, dùng ta uy hiếp hắn, buộc hắn phải đứng ngoài cuộc.” Diệp Vân Chu nở nụ cười, thành khẩn cúi mình.

Tác giả có lời muốn nói: Mộ Lâm Giang:??? Đây là tầng thứ mấy???

*Âm thanh không hiểu nổi mạch não Diệp công tử*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK