Bởi vậy Phó Quyết dẫn binh ra ngoài thành chống cự người Hồ, Đỗ Như Phỉ chỉ có thể ở trong phủ gấp đến độ cứ đi đi lại lại. Đỗ Như Phỉ trong lòng bất ổn, chỉ sợ những người Hồ hung ác dã man tiến vào bên trong thành thì mình cũng sẽ chết dưới đao của họ.
Đỗ Như Phỉ càng nghĩ càng sợ hãi, trong lòng đối với Phó Quyết cùng Đậu Uyển càng hận, nhưng hận cũng vô dụng, chi bằng ngẫm lại biện pháp phải làm như thế nào thoát khỏi phủ Công chúa, sau đó mau chóng rời Vân Thành.
Ngay khi Đỗ Như Phỉ cảm thấy mình bị bức sắp điên, vào một buổi tối, bà bị một tiếng động thật lớn làm bừng tỉnh, phút chốc nhảy xuống giường chạy vội tới cửa sổ, giầy cũng không kịp mang, chỉ thấy phương hướng cửa thành lửa bốc cao tận trời. Bên ngoài tiếng người gào thét lớn,
"Thành bị phá........ chạy mau đi....... chó Hồ tiến vào...... thành."
Cách một bức tường, người nọ dùng hết sức hết khí lực gào thét. Đỗ Như Phỉ cảm thấy kinh hoàng, thật đã bị miệng quạ đen của mình nói trúng rồi, Phó Quyết quả nhiên không giữ được Vân Thành!
Bà vội vàng mà không để ý y phục chân không mang giầy chạy tới cửa, khó thở la hét
"Các ngươi không nghe động tĩnh gì sao? Người Hồ đã sắp tiến vào các ngươi còn tử thủ làm gì?! Không cần đi tiếp ứng Phò mã sao?"
Thủ hạ Phó Quyết phảng phất giống như không nghe thấy, như cũ cũng không nhúc nhích canh giữ ở cửa. Đỗ Như Phỉ trong lòng càng hận, hiện giờ người Hồ sắp vào bên trong thành nếu không đi nhanh lên, đợi cho bị người Hồ phát hiện, đến lúc đó muốn đi cũng đi không được.
Thấy thủ hạ Phó Quyết bất vi sở động, bà quay người trở về phòng, cầm một cây kéo để vào trong ngực, rồi đi về phía cửa sổ. Nhưng bà vừa mới đặt chân lên bệ cửa sổ, ngoài cửa sổ đột nhiên hiện ra một người. Người nọ cũng không nói lời nào, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm bà, nhìn thấy vậy tay chân bà như nhũn ra, dũng khí mới vừa rồi cũng nháy mắt tiêu tán.
Bà ủ rũ lùi về ngồi trong phòng, trong đầu càng ngày càng tuyệt vọng. Phó Quyết không phải là muốn lôi kéo bà chôn cùng chứ? Nếu không sao đem mình nhốt trong phủ Công chúa? Phu quân có biết mình bị Phó Quyết bắt hay không? Nếu là phu quân biết, sao không phái người đến cứu mình? Đỗ Như Phỉ trong đầu tràn ngập một đống nghi vấn, cắn môi gắt gao mà trừng mắt nhìn cánh cửa...
Ngoài cửa thành, Phó Quyết một thân chật vật đi qua đi lại trên tường thành. Mới vừa rồi người Hồ đột nhiên dùng hỏa dược, suýt nữa nổ tung cửa thành, may mà trên người của hắn có súng etpigôn, hắn đã bắn hạ tên binh sĩ người Hồ kia. Tuy rằng người Hồ bắn còn không có tới gần cửa thành, nhưng bọn họ ở trong thành cũng bị chấn động mạnh ngã trái ngã phải. Phó Quyết vẫn là một trận sợ hãi, nếu hắn không có quyết định thật nhanh dùng súng etpigôn bắn chết tên người Hồ kia, hậu quả khẳng định không chịu nổi.Nhưng mà người Hồ mới bắn một phát đạn, bên trong thành lại có người bắt đầu rải lời đồn, khiến cho trong thành vốn là loạn, quân tâm càng thêm nguy cơ tan rã. Mới vừa rồi bị chấn động một cái đã có không ít quân binh thừa dịp bỏ chạy, hiện giờ còn lưu lại trừ thủ hạ của hắn cùng người phái tới từ bên ngoài, cũng chỉ còn lại có hơn mười người quân binh Vân Thành.
Hắn điểm quân số, nhìn ngoài thành xa xa đông nghìn nghịt quân Hồ trong lòng càng cảm thấy trầm trọng. Hắn có súng etpigôn nhưng đạn dược hữu hạn, nếu người Hồ tấn công thêm mấy lần nữa sợ là Vân Thành cũng sẽ nhanh bị phá. Hắn không nghĩ tới người Hồ quả thực có người tài ba tạo ra được hỏa dược, chả trách Cù Dương quan cùng Phàn Dương thành thất thủ nhanh đến như vậy.
Nhưng dù khó thủ hắn cũng phải bảo vệ nơi này, quân Hạ Tranh cùng viện binh Đậu Hành cũng sắp đến. Vân Thành tuyệt đối không thể thất thủ!
Phó Quyết cắn răng chống đỡ đến khi quân Hạ gia đến, khiến cho nhóm binh lính tuyệt vọng có thêm hy vọng, Phó Quyết nhẹ nhàng thở phào một hơi, quân Hạ gia cuối cùng đã tới kịp.
Có quân Hạ gia trợ giúp, Vân Thành đúng là chống được đến khi đại quân Đậu Hành tới. Tướng quân người Hồ tất nhiên là tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bọn họ đánh vài ngày vẫn không hạ được Vân Thành. Lúc này Tướng quân người Hồ không khỏi có chút hối hận vì đã không có nghe lời quân sư mang nhiều hỏa dược.
Vị tướng quân người Hồ kia là khi Thác Bạt đi được Hồ Vương đề bạt lên thay thế, bất luận là tài năng hoặc sức lực đều không bì kịp Thác Bạt. Lần đầu được Hồ Vương coi trọng đã không tiếc bỏ số tiền lớn mời đến một quân sư có danh tiếng. Cũng nhờ quân sư này bày mưu tính kế hắn mới một đường đánh thắng đi đến được Vân Thành. Nhưng chỉ do liên tiếp thắng lợi mà hắn tự phụ do đó khinh địch.
Hắn vốn tưởng rằng Vân Thành ít binh lính, nhìn thấy bọn họ đại quân tiếp cận hẳn là thực nhanh sẽ vứt bỏ giáp đầu hàng, cho nên hắn không nghe theo yêu của quân sư sử dụng nhiều hỏa dược. Một cái thành nhỏ không được hắn để vào mắt, khi hắn xuất binh không lĩnh hỏa dược nhiều lắm, sợ là lãng phí, dù sao những cái hỏa dược đó hắn tính toán lấy để đối phó hoàng cung Đại Chu.
Kết quả đã như vậy quân sư nói thời cơ tốt nhất đã qua, hiện giờ quân Hạ gia đã đến, sau đó còn có viện binh Đại Chu, không bằng bảo tồn lực lượng chờ đợi thời cơ thích hợp kế tiếp sẽ lại tấn công.
Bởi vì lần trước không nghe quân sư nói, khiến cho thắng lợi tới tay lại vuột mất, cho nên lúc này đây vị tướng quân người Hồ thực nghe lời quân sư, án binh bất động, nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi cho quân Hồ ở Tây Bắc chiến thắng, hai đội nhân mã hội hợp sẽ xuôi nam đánh vào Vân Thành.
Lúc này đây quân Hồ quốc chủ yếu tập trung toàn lực tại Tây Bắc, huống hồ trong Hạ gia có nội gián của Hồ quốc, Hạ gia thất thủ chính là vấn đề thời gian thôi. Quân sư đề nghị có thể cố ý kéo dài thời gian giữ chân Hạ Tranh ở lại Vân Thành, chỉ cần Hạ gia thiếu Hạ Tranh, Tây Bắc sẽ nhanh chóng bị triệt hạ.
Hạ Tranh vốn đợi Đậu Hành đến sẽ chạy về Tây Bắc nhưng khi nghe thám tử hồi báo, Phó Quyết lập tức thay đổi sắc mặt,"Không tốt! Hạ Tướng quân, Tây Bắc gặp nạn, người Hồ sợ là cố ý đem ngài vây ở Vân Thành."
Hạ Tranh cùng Đậu Hành cũng nghĩ tới điểm này, Hạ Tranh sắc mặt khó coi vô cùng. Chỉ là lúc ấy ông không thể không đến, dù sao Vân Thành thất thủ, đến lúc đó Tây Bắc liền thành cá trong chậu.
Nhưng bây giờ quân Hồ ngoài thành đột nhiên phấn khởi, liều chết cũng không cho ông trở lại Tây Bắc. Ông càng nghĩ càng cảm thấy sợ, có khả năng lúc đó tình hình chiến đấu ổn định chính là biểu hiện giả dối, hết thảy đều là vì để ông rơi vào bên trong bẫy? Hạ Tranh phút chốc đứng dậy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nếu đây thật sự là một cái bẫy thì Tây Bắc nguy hiểm!
Hạ Tranh một bên giúp đỡ Phó Quyết cùng Đậu Hành thủ Vân Thành, một bên lòng nóng như lửa đốt lo lắng Tây Bắc.
Vào một đêm, quân Hồ dừng tấn công, Hạ Tranh thở ra một hơi, đang cùng Phó Quyết đồng thời bước xuống tường thành, thám tử đến báo lại, ở ngoài thành năm dặm trong rừng phát hiện một người quân Hạ gia toàn thân đẫm máu.
Hạ Tranh trong lòng nhảy dựng, vội vàng phái một đội tiên phong thừa dịp sắc trời tối đi đem người trở về. Không lâu sau người kia được mang trở về, Hạ Tranh tiến lên, mở miệng hỏi:
"Ngươi sao lại ở nơi này? Vì sao không thủ tại Tây Bắc?"
"Tướng quân... Tây bắc... Tây bắc... Không có... Khụ khụ... Hạ... Hạ gia... Hạ gia cũng... Không... Không có..."
Người kia còn chưa nói xong, đã mở to đôi mắt không cam lòng như vậy rồi trút hơi thở cuối cùng.
Hạ Tranh nghe xong khóe mắt muốn nứt ra, Phó Quyết cùng Đậu Hành giật nảy mình, bọn họ vội vàng phái thám tử đi Tây Bắc.
Sau một đêm, Hạ gia Tây Bắc thất thủ, Hạ thái lão gia dẫn vài tướng lãnh liều chết tử thủ. Người Hồ tiến vào Tây Bắc loạn đao chém giết. Trong trận này trừ Hạ Tranh cùng hai tiểu thư ở bên ngoài Hạ gia không còn mấy người.
Ngắn ngủn mấy ngày, tình hình chiến sự Tây Bắc long trời lỡ đất, Hạ Tranh hận đến hai mắt đỏ ngầu, tâm ông biết rõ ràng hết thảy việc này nếu không có người phá rối, Hạ gia làm sao có thể không giữ được Tây Bắc? Hạ Tranh nắm chặt nắm tay, phát thệ mình nhất định phải tìm ra nội gián, đem hắn phanh thây để an ủi vong hồn mọi người Hạ gia trên trời...
Hồ quốc tiến tới rào rào, đầu tiên là Cù Dương quan thất thủ, rồi đến Phàn Dương thành, hiện tại Tây Bắc thất thủ, tin tức truyền về kinh đô, cả triều văn võ đều khiếp sợ vạn phần. Bọn họ cho rằng Tây Bắc có Hạ gia, nhưng hiện tại Hạ gia đã bại, trong một đêm Tây Bắc rơi vào trong tay người Hồ.
Không chỉ triều thần kinh ngạc vạn phần, chính Đậu Thuần nghe xong cũng không thể tin. Hắn vội vàng kết thúc lâm triều, trở lại thư phòng liền nhìn thấy Trác Kinh Phàm đã chờ ở bên trong.
"Tây Bắc thật sự bị vây hãm sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
"Kỹ càng tỉ mỉ tình hình phải chờ mật báo Phó Quyết đưa về mới biết được, bất quá quân tình kịch liệt không có giả, Tây Bắc... là thất thủ."Đậu Thuần xoa xoa ấn đường, đưa tấu chương quân tình cho Trác Kinh Phàm.
"Điều này xác nhận Hạ gia có nội gián, nội gián này cũng có năng lực, đã đem Hạ gia tiêu diệt. Hồ quốc cũng không biết đã bố trí bao lâu, chắc lần nầy khó, đúng là đánh tới rào rào."
Trác Kinh Phàm một bên nhìn tấu chương một bên lẩm bẩm, Đậu Thuần tiếp lời:
"Hồ quốc đã sớm mơ ước vào Trung Nguyên giàu có và đông đúc, năm đó nếu không phải quân Đậu gia đánh lùi người Hồ, người Hồ đã sớm nhân cơ hội xâm nhập Trung Nguyên."
"Hồ Vương dã tâm không nhỏ, nhìn ông ta đồng ý đem Công chúa đưa vào Đại Chu cũng biết, Hiền Thái phi cuối cùng vẫn không có khả năng giúp Hồ quốc. Lúc này đây Hồ Vương phát binh xâm chiếm Trung Nguyên, Tây Bắc cùng phương Bắc đều đã thất thủ, ta chỉ sợ man di khác cũng muốn rục rịch."
Trác Kinh Phàm nhíu mày nói.
"Quan ngoại có Hồ quốc mạnh nhất, những tiểu quốc khác cũng phải e ngại. Hồ Vương sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn bọn họ ra tay. Đối với Hồ Vương mà nói, Trung Nguyên giàu có và đông đúc sẽ không cho người khác mong muốn."
Đậu Thuần nhíu mày, cười lạnh nói. Hắn cũng phái không ít thám tử lẻn vào Hồ quốc, mặc dù không thể gần Hồ Vương, nhưng ít nhiều cũng hiểu bản tính Hồ Vương. Hồ Vương cũng không phải là lương thiện các tiểu quốc khác cũng thế. Nhưng nếu họ dậy tâm tư, Hồ vương cũng có thủ đoạn làm cho bọn họ tắt ý niệm đó.
"Nếu chỉ Hồ quốc thì tốt. Hiện giờ Tây Bắc thất thủ, Phó Quyết cùng mọi người phải bảo vệ Vân Thành. Nhưng nếu người Hồ cùng nhiễu loạn tấn công ở nhiều hướng chỉ sợ Vân Thành không giữ được."
Trác Kinh Phàm đứng dậy đến bên cái giá gỡ bản đồ xuống, để lên án thư, chỉ tay nói.
"Ta đã lệnh Hà Đông Tiết Độ Sứ lãnh binh tiến đến trợ giúp."
Đậu Thuần nhìn chằm chằm bản đồ, bình thản nói.
"Hà Đông Tiết Độ Sứ?"
Trác Kinh Phàm nghĩ nghĩ, trong đầu hiện lên gương mặt cương nghị chất phác, gật gật đầu,
"Một người cương trực công chính, đúng là một người thích hợp để chọn, nhưng ngài muốn xử trí như thế nào với Bắc Đình Tiết Độ Sứ?"
"Dám can đảm thông đồng với địch bán nước, lăng trì cũng không đủ!"
Đậu Thuần tức giận nguyền rủa một tiếng, Trác Kinh Phàm ấn tay hắn, ôn nhu lên tiếng:
"Trên tay hắn nắm có trọng binh sơ ý sẽ gây họa lớn, nếu hắn từ phía sau lưng đâm Phó Quyết một đao, Vân Thành thất thủ, nhân tâm ở kinh đô liền rất nguy hiểm, cho nên chúng ta cẩn thận làm việc mới được."
"Ta biết, đó cũng là vì sao ta còn chưa động vào hắn, nếu không từ lúc Đậu Uyển gửi mật báo vào kinh, ta liền bắt hắn hạ ngục. Ta sở dĩ chậm chạp chưa hành động, vì muốn bắt được người ở sau lưng hắn."
Đậu Thuần lạnh giọng nói, hắn đã an bài không ít người bên cạnh Bắc Đình Tiết Độ Sứ, đang chờ đối phương có dị động, liền có thể đem người bắt.
"Hiện giờ Tây Bắc đã mất, hắn sẽ có hành động."
Trác Kinh Phàm vừa dứt lời, Lữ Phúc liền đột nhiên vội vàng đi vào thư phòng, hành lễ xong liền thấp giọng bẩm báo,
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Thông Châu có tin tức đến."
Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm nhìn nhau, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Bọn họ vừa mới nói về đối phương, chẳng lẽ đối phương quả thực có dị động?
Từ lúc người Hồ tấn công Tây Bắc cùng phương Bắc tới nay, Bắc Đình Tiết Độ Sứ vẫn luôn giả chết, vừa không chủ động xuất binh, có người đến Thông Châu cầu xin giúp đỡ hắn cũng làm như không nghe thấy. Nếu hắn đồng ý xuất binh căn bản cũng không cần Hạ Tranh từ Tây Bắc tới Vân Thành, như vậy Tây Bắc cũng không thất thủ.
Ngay khi mọi người ở Vân Thành còn suy sụp vì Tây Bắc thất thủ, thám tử ngoài thành báo lại, Tây Nam có đội binh mã hướng Vân Thành mà đến.
Phó Quyết sau khi nghe xong cảm thấy rùng mình. Tây Nam sao? Không phải là Thông Châu sao? Hắn lập tức tìm Hạ Tranh cùng Đậu Hành, đem tin tức báo cho hai người:
"Bắc Đình Tiết Độ Sứ có vấn đề, ngày đó phu nhân ông ta giam lỏng Công chúa vì bức ta giao ra hai tiểu thư."
Hạ Tranh hơi hơi sửng sốt,
"Con của ta? Chẳng lẽ..."
Ông hơi suy nghĩ một chút liền đoán được dụng ý của Bắc Đình Tiết Độ Sứ, sắc mặt nhất thời biến đến khó coi không thôi,
"Thật sự là vô sỉ đến cực điểm! Cùng Tần Sở năm đó giống nhau!"
"Ta nghĩ nội gián Hạ gia cùng Bắc Đình Tiết Độ Sứ có cấu kết, nếu không hắn sẽ không mai phục ta trên đường trở lại Vân Thành, ta phí bao công phu mới tránh thoát truy kích."
Phó Quyết lúc này mới đem chuyện hắn một đường hung hiểm vạn phần gặp phải nói ra.
"Hiện giờ hắn cũng không cần con ngài, Hạ gia cũng bị mất, đợi cho binh mã đến Vân Thành liền thành cá trong chậu, đến lúc đó chúng ta ai cũng chạy không khỏi."
Đậu Hành bình tĩnh nói.
"Đã như thế, mong Thế tử ngăn chặn phía Tây Nam, Vân Thành giao cho ta cùng Hạ Tướng quân. Đúng rồi, trên tay ta có một người, có lẽ có thể hữu dụng."
Phó Quyết lệnh người đi đem Đỗ Như Phỉ mang đến. Hạ Tranh cùng Đậu Hành thấy vị phu nhân tiều tụy không tinh thần liền nghi hoặc, không hiểu được vị phu nhân này có thể giúp đỡ cái gì.
"À, ta quên giới thiệu, đây là Tiết Độ Sứ phu nhân."
Phó Quyết khóe môi vi cong, lãnh đạm cười. Đậu Hành nghe xong ánh mắt sáng ngời, cười ha ha nói:
"Ha ha, bản Thế tử liền làm một người tốt, hộ tống phu nhân ra khỏi thành đi gặp Tiết Độ Sứ."
"Đa tạ Thế tử... Đa tạ Thế tử..."
Đỗ Như Phỉ căn bản không biết được người trước mắt là ai, chỉ nghe Phó Quyết xưng hô Thế tử, hơn nữa đối phương cũng tự xưng như vậy, liền xưng hô Thế tử.
"Sau khi chuyện thành công cảm tạ không muộn."
Đậu Hành hơi thâm ý cười nói. Đỗ Như Phỉ mặc dù trong lòng cảm thấy có chút không hợp, lại nhìn không ra nguyên cớ. Bà bất an vì bị nhốt ở đây, nghĩ có thể sớm ngày nhìn thấy phu quân liền đem nghi hoặc bỏ qua.
Khó khăn rốt cục chờ được Bắc Đình Tiết Độ Sứ có hành động, Phó Quyết ở trong lòng cười lạnh một tiếng. Hắn liền nhìn vị phu nhân ngu xuẩn này một cái, phu quân bà ta rốt cuộc là một người như thế nào.