Thật ra, dù Vương phi bị bệnh cũng không cần giao sự vụ trong phủ cho một tiểu thiếp. Bên cạnh Vương phi cũng không phải không có ai, bản thân Vương phi cũng xuất thân từ đại gia tộc, khi gả vào Vương phủ, nha hoàn đi theo cũng không ít, tùy tiện chọn một người trao quyền quản gia cũng được.
Nhưng do Tôn Nhụ nhân thủ thỉ bên gối Hoài Vương. Nên Hoài Vương quyết định trao sự vụ cho Tôn Nhụ nhân.
Lúc trước Hoài Vương chọn Vương phi này, không gì hơn là vì gia tộc hiển hách, gia tộc Vương phi mặc dù không ở kinh đô, nhưng lại là võ tướng ở Tây Bắc đã lâu. Vương phi xuất thân từ Hạ gia Tây Bắc, Hạ gia và Trình gia năm đó cùng xưng là Tây Bắc song hùng, hai nhà cùng nắm giữ cùng bồi dưỡng mấy chục vạn tinh binh Đại Chu triều.
Về sau Trình gia có một Quý phi, Trình gia bị một tờ chiếu thư của Hoàng thượng triệu về lưu lại trong kinh đô. Hoài Vương biết Hoàng thượng muốn bẻ gãy thế lực của Quý phi, để gia thế Quý phi không vượt qua Hoàng hậu. Hoàng thượng đem tiểu thư Trình gia vào hậu cung xong, Hoài Vương lập tức xin Hoàng thượng ban hôn cho tiểu thư Hạ gia.
Lúc đầu Hoài Vương nghĩ phải tốn chút công phu, ai ngờ vừa mới mở miệng, Hoàng thượng đã đồng ý thỉnh cầu của hắn, đồng thời lập tức tứ hôn. Đợi hắn cưới Vương phi về xong, Hoài Vương mới biết được, vì sao Hoàng thượng hào phóng như vậy, bởi vì tiểu thư Hạ gia mặc dù xuất thân từ gia tộc võ tướng, nhưng ốm yếu nhiều bệnh từ nhỏ, khó khăn lắm đến hơn mười tuổi mới khỏi bệnh, nhưng mỗi ngày đều cần phải uống thuốc.
Hạ gia chỉ trung thành với Hoàng đế, năm đó lúc Hoàng thượng còn chưa đăng cơ, Hạ gia đối với Thái tử điện hạ cũng không quá thân thiện, những hoàng tử khác cũng không thành công lôi kéo Hạ gia. Khi đó Hoàng thượng đã biết, Hạ gia rất trung quân ái quốc. Dù sao võ tướng nắm trọng binh nếu không thể trung với Hoàng đế, võ tướng như vậy cũng không cần, Đại Chu triều cũng không thiếu võ tướng, có thể tìm người thay thế Hạ gia.
Nhưng sau khi Hoàng thượng đăng cơ, Hạ gia liền biểu lộ lòng trung với Hoàng thượng, bởi vậy lúc Hoàng thượng rút Trình gia về kinh, vẫn giữ lại Hạ gia ở Tây Bắc. Thứ nhất là để giữ vững Tây Bắc, thứ hai là trấn an những công thần khác, dù sao bỗng chốc loại trừ hai võ tướng khó tránh khỏi rối loạn lòng người.
Lúc Hoàng thượng chỉ hôn tiểu thư Hạ gia gả cho Hoài Vương, đã chắc chắn Hạ gia sẽ không vì một con gái mà về phe Hoài Vương. Hạ gia có thể ở Tây Bắc nhiều năm như vậy, sao có thể không có tầm nhìn, nếu không Hạ gia cũng sẽ không thịnh vượng mấy chục năm, sớm đã bị loại trừ.
Huống hồ tiểu thư Hạ gia gả đi còn là con ma bệnh, có thể thai nghén sinh con nối dõi hay không vẫn còn là vấn đề, Hạ gia sao lại vì một đứa con không biết có thể sống bao lâu, mà hùa theo dã tâm của Hoài Vương.
Bởi vậy Hoài Vương mặc dù toại nguyện cưới được tiểu thư Hạ gia làm Vương phi, nhưng lại đón một con ma bệnh vào phủ, tuy rằng nhiều năm như vậy, Hoài Vương phi còn sống, lại còn vì Hoài Vương sinh một trai một gái, nhưng Hạ gia cũng không vì thế mà đứng về phía Hoài Vương, khiến lòng hắn cực kì bất mãn.Lần này Hoài Vương phi lại bị bệnh, trong lòng Hoài Vương càng không thích, vừa khéo Tôn Nhụ nhân lọt vào mắt, nên hắn thuận nước đẩy thuyền đồng ý thỉnh cầu của Tôn Nhụ nhân, để Tôn Nhụ nhân nắm quyền quản lý thay Vương phi.
Hoài Vương phi đang nằm trên giường dưỡng bệnh nghe nói, cũng chỉ giật nhẹ khóe miệng cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến quyền quản lý bị một Nhụ nhân lấy đi. Tôn Nhụ nhân nghĩ thật hay, muốn thừa dịp bà bị bệnh, nắm Vương phủ trong tay, nhưng Tôn Nhụ nhân sao không động não một chút, Vương phi gả vào Vương phủ nhiều năm như vậy, cũng làm việc nhiều năm, há lại để một Nhụ nhân thay thế?
Mấy nha hoàn bên cạnh Vương phi, đều đã có hôn phối, trong đó Bách Thảo được Vương phi thích nhất, gả cho Thường Huy, con trai Tổng quản sự nội viện Vương phủ, giờ Bách Thảo đã có con dâu, tất cả mọi người gọi nàng là phu nhân Thường Huy. Vì rất được Vương phi coi trọng, nên giờ vẫn hầu hạ bên người Vương phi.
"Vương phi, không phải nô tỳ lắm miệng, chỉ là nô tỳ không vừa mắt, Tôn Nhụ nhân kia là cái thá gì, giờ quản lý Vương phủ có uy phong, càng không xem Vương phi vào mắt."
Bách Thảo vừa hầu hạ Vương phi uống thuốc, vừa nói chuyện huyên thuyên.
"Để ý làm gì, chẳng qua là Nhụ nhân thôi, chẳng lẽ nàng có thể che trời hay sao."
Hoài Vương phi tựa vào nệm êm, giọng bình thản.
"Vương phi, thứ tội nô tỳ nói một câu, dù nàng không che được trời, chuyện này truyền ra ngoài cũng thật xấu hổ, ở đâu có chuyện chủ ngã bệnh, một tiểu thiếp liền dám thế chỗ, còn xúi giục Vương gia, nếu cứ thế mãi, sợ nàng ta có ý xấu, muốn ra tay với tiểu thiếu gia đấy."
Bách Thảo thấy Vương phi không chú ý, cảm thấy hơi nóng nảy, nhỏ giọng nói.
Vương phi nghe xong nhíu mày lại, cầm khăn chuẩn bị lau khóe môi,
"Bách Thảo, ngươi có phải nghe được gì hay không?"
Bách Thảo xưa nay trầm ổn lanh lợi, đây cũng là nguyên nhân được Hoài Vương phi coi trọng, giờ Vương phi thấy Bách Thảo hơi hoảng hốt, cảm thấy không khỏi nghi ngờ, nên mở miệng hỏi.
Bách Thảo cũng không trả lời ngay, ngược lại cầm chén thuốc dọn dẹp xong, còn kiểm tra cửa sổ một lần, lúc này mới ngồi lại bên giường, nhẹ nhàng nói:
"Vương phi, đây là nô tỳ vô tình nghe được, người biết đấy phu quân nô tỳ là đại tổng quản sự nội viện, thường ngày phụ trách trông nom chuyện lớn nhỏ trong nội viện, thời gian trước khi Tôn Nhụ nhân nắm quyền, vẫn muốn loại bỏ người ông ấy sắp xếp, đưa tay chân nàng ta vào."
"Tay nàng ta vươn cũng dài đấy."
Hoài Vương phi cười một tiếng.
"Đúng thế, nhưng nô tỳ còn nghe phu quân cùng lão gia nói mấy ngày nay Tôn Nhụ nhân càng gắng sức nghe ngóng chuyện trong viện của Tiểu Vương gia, khẳng định không có ý tốt, Vương phi người còn không quản như thế, e là sẽ có chuyện lớn."
Bách Thảo lo lắng.
"Ngươi gọi Thường quản sự đến đây một chuyến."
Vương phi nghe xong nghĩ ngợi một hồi, lạnh nhạt nói."Dạ."
Bách Thảo lui ra, nhanh chóng đi tìm phu quân mình. Thường quản sự nghe nói Vương phi gọi, vội vàng gác lại sự vụ trong tay, tiến vào chính viện chỗ Vương phi.
Vương phi vì còn bệnh, cũng không đi xa, chỉ ngồi trên ghế phía trước, sau đó dựng bình phong ở cửa phòng ngủ, để Thường quản sự đứng ở ngoài cửa.
"Thường quản sự, gần đây vì thân thể ta không khỏe có rất nhiều chuyện ta không thể quản, vốn nghĩ Vương gia thương ta, muốn để ta dưỡng bệnh thật tốt, bởi vậy giao sự vụ cho Tôn Nhụ nhân, ta cũng cho rằng Tôn Nhụ nhân là người tốt, chỉ là ta lo lắng Tôn Nhụ nhân tuổi còn trẻ, khó tránh có nhiều chỗ không chu đáo, Thường quản sự vẫn phải chú ý hơn."
Hoài Vương phi ngồi trên ghế, ung dung nói.
"Dạ, Vương phi nói phải, tiểu nhân sẽ cố hết sức trợ giúp Tôn Nhụ nhân."
Thường quản sự cũng không phải kẻ ngu, nghe Vương phi nói thế, liền biết Vương phi muốn dùng mình trông chừng Tôn Nhụ nhân. Cũng khó trách, Tôn Nhụ nhân nắm quyền xong, càng càn rỡ, sớm đã quên thân phận của chính mình, Vương phi nếu còn không ra tay áp chế, người ngoài còn tưởng Hoài Vương phủ này không có trên dưới.
"Còn nữa, viện tử của Tiểu Vương gia có Trường sử cùng Ti mã Vương phủ quản lý, nào cần Tôn Nhụ nhân nhúng tay, ngươi đi bảo nàng ta một chút, đừng để nàng ta làm ra trò cười."
Vương phi lạnh nhạt nói.
"Dạ."
Thường quản sự cảm thấy bà đã biết chuyện Tôn Nhụ nhân muốn xếp người vào viện của Tiểu Vương gia, chả trách Vương phi cố ý tìm mình đến, việc liên quan đến Tiểu Vương gia Vương phi dù không quản cũng không được, Tôn Nhụ nhân còn dám động tay đến người Tiểu Vương gia.
Vương phi lại dặn dò vài câu, rồi để Thường quản sự lui ra. Thân thể bà càng không ổn, chỉ ngồi nói mấy câu đã khiến bà thấy mỏi mệt không thôi, ngay cả trước mắt cũng hoa cả lên.
Bách Thảo hầu hạ bên cạnh thấy bộ dáng suy nhược của Vương phi, hốc mắt đỏ lên, vội vàng tiến lên dìu Vương phi, luôn miệng nói:
"Vương phi người mau nghỉ đi, đều là nô tỳ không tốt, nói những chuyện này để Vương phi phiền lòng."
"Là thân thể ta không tốt, không phải lỗi do ngươi, huống hồ ta cũng biết ngươi thật tâm vì ta, trong phủ này không biết bao nhiêu kẻ mong ta chết, cũng chỉ còn ngươi toàn tâm toàn ý lo cho ta."
Vương phi thở dài một cái, cười khổ.
"Vương phi..."
Bách Thảo nghẹn ngào nói không nên lời, từ nhỏ đã vào Hạ phủ hầu hạ bên người Vương phi, đương nhiên biết Vương phi có thể sống đến tuổi này là khó khăn cỡ nào. Mà Vương phi còn liều tính mạng, sinh cho Vương gia một trai một gái, nhưng Vương gia lại nhẫn tâm như thế, dù Vương phi bị bệnh cũng không đến thăm một lần.
"Được rồi, ta nằm một lát, Tiểu Quận chúa tới thì gọi ta."
Vương phi khoát khoát tay, nhẹ giọng nói.Bách Thảo nghe xong vội vàng lau khô nước mắt, đắp chăn thay Vương phi, đợi Vương phi ngủ sâu, lúc này mới nhẹ nhàng lui ra. Lúc lui đến gian ngoài, mấy nha hoàn sắc mặt ưu sầu chờ sẵn bên ngoài, thấy Bách Thảo ra, vội vàng vây lại.
"Bách Thảo tỷ tỷ, Vương phi không sao chứ?"
Một nha hoàn mở miệng hỏi.
"Vương phi giờ ngủ rồi, Bách Linh ngươi đi nhà bếp một chuyến, nói họ chuẩn bị chút canh nấm tuyết táo đỏ giữ ấm trên lò, chờ Vương phi dậy là có thể dùng."
Bách Thảo thở dài một hơi, giao phó một nha hoàn khác.
"Dạ."
Bách Linh cúi người, mang theo một tiểu nha hoàn đi về phía nhà bếp.
"Hai người các ngươi đi vào trông coi."
Bách Thảo lại điểm mặt hai nha hoàn khác, bàn giao xong tất cả mọi chuyện, mới cầm khung thêu hoa, ngồi trên ghế thêu từng mũi từng mũi trên khăn.
Một lát sau, Bách Linh trở về, Bách Thảo cũng không ngẩng đầu, vẫn chuyên tâm thêu khăn, Bách Linh cũng không nói chuyện, cầm giỏ kim khâu của mình, cũng ngồi bên người Bách Thảo, bắt đầu may.
"Bách Thảo, thân thể Vương phi có phải không được tốt hay không?"
Qua hồi lâu, giọng nói trong trẻo của Bách Linh đột nhiên vang lên, động tác trên tay Bách Thảo ngừng một chút, giương mắt nhìn Bách Linh một cái, lạnh nhạt nói:
"Thể chất Vương phi vẫn luôn thế, dưỡng thật tốt là được rồi, ở đâu có chuyện tốt hay không."
"Ta nghe Mã bà trong viện Tôn Nhụ nhân nói, thân thể Tôn Nhụ nhân không khỏe, cầm danh thiếp Vương gia mời thái y đến, mặc dù kết quả chẩn bệnh giấu giếm kỹ càng, nhưng hình như là đã có...."
Bách Linh dường như không nghe thấy câu trả lời của Bách Thảo, chỉ phối hợp nói chuyện khác.
"... Có rồi?"
Việc này khiến Bách Thảo không thể không dừng động tác trong tay, ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Bách Linh.
"Dạ, con gái bà Mã trong nhà bếp nói, ta cũng khá thân với nàng ta, ta hỏi thăm được từ nơi đó."
Bách Linh cũng buông trung y đã may được một nửa trong tay ra, lạnh nhạt nói.
"Chả trách Tôn Nhụ nhân kia dám lớn lối như vậy."
Bách Thảo bừng tỉnh, vì Tôn Nhụ nhân có con của Vương gia nên thân phận không còn như trước, Bách Thảo hừ một cái,
"Hừ, có thì đã sao? Vương không phải đã có Tiểu Vương gia, con trai nàng sinh ra cũng chỉ là con thứ, chẳng lẽ nàng nghĩ Vương gia sẽ truyền vương vị cho một con thứ sao?"
"Ai biết được, ta cũng chỉ nghe như vậy, nên nói lại cho tỷ nghe thôi."
Giọng Bách Linh vẫn nhẹ nhàng mềm mại như vậy, Bách Thảo cũng không nghe ra cảm xúc của nàng.
"Ta thấy Tôn Nhụ nhân kia thật sự là kẻ có dã tâm, cũng không biết thai này có giữ được không, mà dám vươn tay đến trong viện Tiểu Vương gia, quả nhiên tầm mắt hạn hẹp."Bách Thảo căm giận nói một câu.
"Ngươi lo lắng gì chứ, Tiểu Vương gia có Trường sử cùng Ti mã đều không phải kẻ dễ đối phó, nếu Tôn Nhụ nhân thật sự nghĩ muốn chống lại bọn họ, thì để nàng ta đi đâm đầu chảy máu đi, Vương phi đỡ phải quan tâm."
Giọng Bách Linh vẫn nhẹ nhàng.
"Tỷ nói cũng đúng, chúng ta nên buông tay để nàng ta đi chết."
Bách Thảo gật gật đầu, phụ họa Bách Linh. Hai người lại nói chuyện một hồi, mới nghe thấy bên trong có động tĩnh, biết Vương phi đã tỉnh, các nàng liền buông khung thêu hoa cùng giỏ kim khâu xuống, vội vàng đứng dậy vào hầu hạ....
Trong Đông cung điện Thừa Ân
Từ sau thọ yến của Hoàng hậu, Phục Linh đã cảm thấy Thái tử phi dường như bắt đầu tránh mặt Thái tử điện hạ.
Phục Linh nhớ, đêm đó, Thái tử điện hạ ở lại điện Thừa Ân, còn đuổi tất cả cung nữ hầu hạ ra ngoài. Mà sáng hôm sau, khi Phục Linh dẫn cung nữ vào hầu hạ, lại bị Thái tử phi ngăn lại. Nàng đến giờ vẫn không quên được, giọng quát kinh hoàng của Thái tử phi buổi sáng hôm đó, quả thực không cho các nàng vào, rồi Thái tử điện hạ lại bị Thái tử phi đuổi ra.
Lúc đó Thái tử điện hạ đầu tóc rối tung rối mù, y phục trên người cũng xộc xệch, hình như được là tùy tiện mặc lên, tất cả cung nữ ở gian ngoài đều bị dọa sợ, vội vàng tiến lên chỉnh lý thay Thái tử điện hạ, nhưng Thái tử điện hạ lại không vì vậy mà giận Thái tử phi, mà trên mặt từ đầu đến cuối vẫn treo một nụ cười ngốc ngốc.
Phục Linh nghĩ mãi không ra, đợi đám người chỉnh xong cho Thái tử điện hạ, lại nghe được Thái tử phi gọi mới tiến vào tẩm thất. Lúc này nàng mới phát hiện ra Thái tử phi đã mặc xong y phục, ngồi nghiêm chỉnh trên giường chờ các nàng.
Cho dù Thái tử phi thoạt nhìn không khác ngày thường, nhưng Phục Linh vẫn nhìn ra chút khác lạ trong sắc mặt của Thái tử phi, nàng luôn cảm thấy Thái tử phi tựa hồ hơi quẫn bách. Chẳng qua nàng cũng không lắm mồm, dẫn cung nữ hầu hạ Thái tử phi rửa mặt, sau đó liền đưa Thái tử phi ra khỏi tẩm thất tiến về thiên điện dùng bữa.
Trong nháy mắt khi Thái tử phi bước vào thiên điện trông thấy Thái tử điện hạ, Phục Linh cảm thấy, sắc mặt Thái tử phi tựa hồ càng đỏ, hơn nữa còn mang theo chút thẹn quá hoá giận. Cho dù bước chân không loạn, nhưng chuyển động hơi cứng ngắc. Nàng quan sát kỹ một hồi, lại kinh ngạc phát hiện, bầu không khí giữa Thái tử điện hạ cùng Thái tử phi hơi khác thường.
Không biết Phục Linh đã nhìn ra chuyện gì, Thái tử chỉ thấy trải qua buổi tối cuồng loạn, giờ phải đối mặt Đậu Thuần thực sự rất xấu hổ. Trong đầu luôn không tự chủ hiện lên hình ảnh hôm qua, ngay cả bên đùi, cũng còn cảm giác nóng rực kia.
Càng thấy khó chịu hơn khi tâm trí Đậu Thuần chỉ mới tám chín tuổi, tối qua lại cùng đối phương... Thái tử vừa ảo não vừa xấu hổ, số tuổi hai đời mình cộng lại có thể làm cha Đậu Thuần, vậy mà có tiếp xúc thân mật với Đậu Thuần, việc này thực sự không biết nên đối mặt thế nào với Đậu Thuần.Mặc dù hai người không làm đến cuối cùng, nhưng những việc khác đều làm rồi, toàn thân đã bị đối phương nhìn thấy, cũng đã bị sờ qua, mà Đậu Thuần còn... còn... ngay cả hồi tưởng cũng cảm thấy ngượng ngùng. Càng không nguyện ý thừa nhận tối qua nằm dưới thân Đậu Thuần lại khóc lóc rên rỉ. Hết thảy việc này đều do cơ thể này gây họa, Thái tử căm giận Trác Kinh Phàm, nếu không phải do cơ thể này, Thái tử sao lại bị đè như vậy.
Đêm qua Đậu Thuần được nếm mật ngọt, sáng nay tâm tình đương nhiên cực kì vui sướng. Mặc dù vẫn chưa thực sự ăn Trác Kinh Phàm, nhưng đã chiếm đều chiếm hết rồi, chỉ thiếu một bước cuối cùng kia. Đậu Thuần cũng không vội, hắn giờ vẫn là bộ dáng "ngu ngốc ", đương nhiên không có khả năng hiểu được chuyện người lớn, còn nữa tối qua hắn đã thừa cơ ăn không ít đậu hủ, đã hơi đỡ thèm, tiệc chân chính cứ để đến lúc hắn khôi phục, cùng Trác Kinh Phàm lưỡng tình tương duyệt, rồi nếm cũng không muộn.
Nghĩ đến đây, hắn cũng không trêu chọc Trác Kinh Phàm, an phận dùng bữa xong, liền rời điện Thừa Ân. Mà sau khi Đậu Thuần rời đi, Thái tử phi rốt cục thở phào nhẹ nhõm, vì thấy ở cùng một chỗ với đối phương cả người có cái gì đó không đúng, cũng muốn quên chuyện hoang đường tối qua, bởi vậy định bắt đầu từ hôm nay, trước tiên cách xa Đậu Thuần một chút....
Nên không lâu sau, Phục Linh đã xác định, Thái tử phi thật sự đang tránh Thái tử điện hạ.
Phục Linh phát hiện ra động tác của Thái tử phi, liền nóng nảy, nàng tìm một cơ hội, tận tình khuyên bảo,
"Thái tử phi, người đừng trách nô tỳ nhiều chuyện, nhưng người là Thái tử phi của điện hạ, sao có thể tránh điện hạ như vậy?"
Thái tử cũng biết Phục Linh nói có lý, mình vốn là Thái tử phi của Đậu Thuần, Đậu Thuần muốn chung chăn chung gối là việc hiển nhiên khỏi phải bàn, ở đâu có chuyện cự tuyệt, nhưng bản thân là nam tử lại là Thái tử, sao có thể buông bỏ tự tôn hầu hạ dưới thân Đậu Thuần?
Hoang đường một đêm đã vượt qua giới hạn có thể tiếp nhận. Chỉ cần nghĩ đến việc Đậu Thuần trên người mình mà Thái tử muốn trốn cũng không trốn thoát, chỉ có thể bị động thừa nhận hết thảy hành động của đối phương, đã khiến Thái tử muộn phiền không thôi. Thái tử vốn muốn xem Đậu Thuần như con mà nuôi, ai ngờ điên cuồng một đêm, lại triệt để đảo lộn vị trí, trong lúc nhất thời khó mà tiếp nhận được thay đổi này. Cũng có suy nghĩ lo lắng không biết nên xử lý thế nào, bởi vậy muốn nhắm mắt làm ngơ, cứ trốn tránh Đậu Thuần trước rồi nói tiếp.
Đối với Trác Kinh Phàm biến thành đà điểu như thế, Đậu Thuần cũng không nói gì thêm, hắn đại khái có thể đoán được tâm tư Trác Kinh Phàm, nên mặc đối phương trốn tránh mình, hắn cũng nghĩ cho cả hai thêm chút thời gian. Thứ nhất để cho Trác Kinh Phàm bình tĩnh suy nghĩ, dù sao hắn không có khả năng cả đời chỉ làm trẻ con ngu dại, chỉ cần hắn bình phục, hình thức ở chung giữa hai người chắc chắn sẽ thay đổi. Thứ hai, hắn cũng nhân cơ hội này, lại sắp xếp một lần hôn mê, khi tỉnh lại đã có thể triệt để khôi phục, thoát khỏi ngụy trang ngu ngốc.
Bởi vậy mấy ngày sau, Thái tử phi Trác Kinh Phàm đã nghe tin Thái tử điện hạ bất tỉnh tại điện Sùng Nhân.
Ngay lập tức nhảy dựng lên, bắt lấy nội thị đến đây truyền lời hỏi:
"Chuyện là thế nào? Sao điện hạ lại đột nhiên bất tỉnh? Truyền thái y chưa?"
"Thưa Thái tử phi, điện hạ sau khi ăn điểm tâm, liền bất tỉnh, Phúc công công đã sai người đi gọi thái y."
Nội thị cung kính đáp, Phúc công công trong miệng hắn đương nhiên là Hữu Phúc, nội thị cận thân của Đậu Thuần.
Lúc này Thái tử cũng quên đi khó chịu trong lòng, dẫn theo cung nữ chạy tới điện Sùng Nhân. Lúc đến đó Hồ thái y đã tới, đang bắt mạch cho Đậu Thuần.
"Hữu Phúc, phái người bẩm báo Hoàng thượng chưa?"
Thái tử phi Trác Kinh Phàm thấy Hồ thái y đang xem mạch, cũng không quấy rầy, chỉ ngồi chờ trên tràng kỷ một bên, giờ phút này lòng rối bời, ngẩng đầu, vừa thấy Hữu Phúc đứng bên cạnh, nghĩ nghĩ liền mở miệng hỏi.
"Thưa Thái tử phi, nô tài đã sai người đến bẩm báo."
Hữu Phúc cung kính đáp.
"Rất tốt."
Thái tử phi Trác Kinh Phàm lên tiếng, rồi không nói gì nữa, không mở miệng, những người còn lại cũng không dám tùy ý mở miệng, tất cả mọi người đang chờ Hồ thái y chẩn bệnh, bầu không khí trong tẩm thất có vẻ ngưng trọng.
Sau một lúc lâu, Hồ thái y rốt cục đứng dậy, Thái tử phi Trác Kinh Phàm lập tức hỏi:
"Thái y, điện hạ không sao phải không?"
"Thưa Thái tử phi, có thể để thần xem điểm tâm điện hạ nếm qua hay không?"
Sắc mặt Hồ thái y nghiêm túc hỏi
"Hữu Phúc."
Trác Kinh Phàm nghe vậy nhíu vội lông mày, mở miệng gọi Hữu Phúc một tiếng, Hữu Phúc lập tức rất hiểu ý mà đưa bàn điểm tâm kia tới.
Hồ thái y đi đến trước mặt Hữu Phúc, đưa tay nâng khối điểm tâm đến dưới mũi ngửi, lại vò nát, tỉ mỉ kiểm tra bột, cuối cùng, Hồ thái y quay người chắp tay với Thái tử phi,
"Thưa Thái tử phi, trong điểm tâm bị hạ độc."
Thái tử nghe xong giật nảy cả mình, sắc mặt cũng thay đổi, không ngờ Đông cung đã qua chỉnh đốn, mà còn có người can đảm dám hạ độc Thái tử điện hạ, Thái tử mấp máy môi, mở miệng hỏi:
"Điện hạ hôn mê bất tỉnh, là vì trúng độc sao? Tình hình nghiêm trọng không?"
"Thưa Thái tử phi, điện hạ hôn mê đúng là vì trúng độc, nhưng không phải vì độc tính phát tác, mà là vì loại độc này có độc tính tương xung với độc tích trong cơ thể điện hạ, mới dẫn đến điện hạ hôn mê, cũng may điện hạ hồng phúc tề thiên, như thế, lại đúng lúc lấy độc trị độc, đợi độc tính dịu bớt, điện hạ không phải không có khả năng hồi phục."
Hồ thái y giải thích.
Thái tử nghe xong lại sững sờ, nghe Hồ thái y nói lần này Đậu Thuần trúng độc lại là tốt chuyện? Ánh mắt Thái tử có chút phức tạp liếc qua Đậu Thuần nằm trên giường. Hồ thái y nói Đậu Thuần tỉnh lại không phải không có khả năng hồi phục, nói cách khác, Đậu Thuần tỉnh lại lần nữa, rất có thể không còn tâm trí trẻ con, mà khôi phục lại tâm trí bình thường của người mười chín tuổi nên có.
*********"""
Chú thích thêm
Cấp bậc phunhântrongVương phủ
Nhất phẩm: Vương phi [ một người ]
Ngũ phẩm: Nhụ nhân [ hai người ]
Lục phẩm: Dắng thị [ mười người ]
Không có phẩm cấp: Thị thiếp [ không giới hạn ]