• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ đại công tử kinh ngạc vạn phần, đối phương chính là Thống lĩnh Cấm quân.

Hắn từng nghe phụ thân đề cập qua, vị Thống lĩnh Cấm quân này rất được Tiên hoàng tín nhiệm.

Cũng bởi vì nhận ra thân thân phận đối phương hắn mới có biểu hiện thất thố như vậy. Vì mới vừa rồi Bình Dương Công chúa gọi một tiếng "phụ thân" rất thật. Bình Dương Công chúa vì sao gọi Thống lĩnh Cấm quân là "phụ thân"? Vậy trong đó có nguyên do hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: hắn biết bí mật lớn, Công chúa còn để hắn sống sao?

"Đại ca sắc mặt không tốt, mau ngồi xuống đi."

Bình Dương Công chúa không còn như ngày thường ương ngạnh, ngữ khí ôn nhu. Công chúa vừa dứt lời, liền có hai tên nội thị tiến lên một bước, kéo Hồ đại công tử áp ngồi xuống.

Hồ đại công tử sắc mặt đờ đẫn, thân thể cứng ngắc tùy ý đối phương hành động, đợi cho hắn ngồi xuống xong, Công chúa mới tiếp tục nói:

"Đại ca nếu nhận ra thân phận phụ thân ta, cũng đỡ phải lãng phí thời gian giải thích, kỳ thật hôm nay mời đại ca vào vốn là ý phụ thân, đại ca cùng phụ thân nói chuyện đi. "

Nói xong nàng mỉm cười, sau đó liền mang theo cung nữ rời khỏi phòng.

Bình Dương Công chúa để lại Hồ đại công tử trong phòng, bản thân mang theo cung nữ đến đại điện dâng hương, lạy Bồ Tát xong cũng đến Tàng Kinh các xem kinh thư trong chốc lát, tiếp theo đi nghe chụ trì giảng một đoạn kinh văn. Đợi cho đến đúng canh giờ đã định, nàng không có trở lại phòng cũ mà trực tiếp dẫn người rời chùa Bạch Mã. Nàng rời chùa Bạch Mã không bao lâu, Hồ đại công tử từ một cửa khác cũng rời khỏi chùa Bạch Mã.

Hồ đại công tử lập tức ra roi thúc ngựa nhanh chóng về đến phủ, liền vào thư phòng cùng Hồ Thị lang hai người mật đàm đến đêm khuya. Hai người mật đàm những gì Hồ nhị công tử hoàn toàn không biết, đến sáng sớm hôm sau, hắn thấy phụ thân cùng đại ca thần sắc có chút tiều tụy từ trong thư phòng đi ra lòng mới nghi ngờ. Hắn hỏi người hầu bên canh giữ thư phòng mới biết hai người kia đúng là ở trong thư phòng cả đêm. Hồ nhị công tử sau khi nghe xong trong lòng tất nhiên là có chút không vui. Hắn muốn tìm hiểu rốt cuộc là bởi vì chuyện gì mà họ mật đàm cả một đêm.

Hồ Thị lang cùng Hồ đại công tử chỉ nói là thảo luận công vụ. Dù sao hắn hiểu tính nết phụ thân, phụ thân nếu là không muốn cho hắn biết, mặc cho hắn nói thế nào cũng vô pháp từ chỗ phụ thân lộ ra một tin tức gì. Chỉ trong lòng của hắn bắt đầu có vướng mắc, cũng có oán khí, cho rằng phụ thân thiên vị đại ca, tin tưởng đại ca hơn mình...

Chuyện Mục Hiên đến chùa Bạch Mã gặp Bình Dương Công chúa, Trác Kinh Phàm cùng Đậu Thuần tất nhiên là biết, nhưng bọn họ không nghĩ tới Hồ đại công tử cũng cùng Mục Hiên gặp mặt.

"Việc Hồ đại công tử đột nhiên xuất hiện, có thể nói là đã vô tình làm lộ ra ở giữa Mục Hiên và Hồ gia trên cùng một cái thuyền."

Trác Kinh Phàm cầm mật báo trong tay, thản nhiên nói.

"Hồ Thị lang vốn có tâm cao chí lớn, bởi vì không được trọng dụng nên hiện giờ có người hứa cho hắn tiền đồ sáng lạn, hắn tất nhiên là sẽ động tâm."Đậu Thuần bĩu môi, rất khinh thường Hồ Thị lang.

"Vì tiền đồ, lấy tính mạng toàn gia đi đánh cuộc, đáng giá sao?"

Thực không hiểu Hồ Thị lang, chẳng lẽ Hoàng tử tiền triều mới gọi là "Chính thống" thật sao? Hiện tại thiên hạ đã là của Đậu gia, Hoàng đế họ Đậu, nghĩ muốn thay đổi triều đại là dùng miệng nói đơn giản như vậy?

"Mục Hiên đã lộ ra một phần thế lực cùng bố trí cho Hồ đại công tử biết, để Hồ đại công tử tin tưởng Mục Hiên có thể làm được việc. Dù sao với thân phận Thống lĩnh Cấm quân, khi cung biến còn sợ không chiếm được Thái Cực cung sao?"

Đậu Thuần lộ ra nụ cười lạnh, trào phúng nói.

"Nói cũng phải, chỉ sợ Hồ Thị lang cho rằng lúc này trong cung đã trong lòng bàn tay của Mục Hiên, hơn nữa có Bình Dương ở một bên cổ vũ, Hồ Thị lang sẽ động tâm cũng không có gì kỳ quái."

Trác Kinh Phàm sờ sờ cằm, xem ra Hồ Thị lang là bị Mục Hiên cùng Bình Dương mua chuộc rồi.

"Hoặc chính Mục Hiên cũng cho rằng hắn đã nắm giữ toàn bộ Cấm quân trong cung cũng chẳng khác nào nắm giữ toàn bộ Thái Cực cung rồi."

Đậu Thuần híp mắt, gượng cười.

"Không phải không có khả năng, chỉ là chúng ta cũng không thể phớt lờ, tuy nói ngài đã âm thầm xếp không ít người vào Cấm quân, nhưng dù sao Mục Hiên cũng thống lĩnh Cấm quân đã lâu, tất có tâm phúc cùng thế lực, chúng ta vẫn nên phải cẩn thận làm việc mới được."

Trác Kinh Phàm buông mật báo xuống, bình thản lên tiếng.

"Vâng, ta biết."

Đậu Thuần thực thích khi Trác Kinh Phàm toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho hắn. Hắn cũng không thấy mình bị bất kính, dù sao hắn đã sớm tính toán cùng đối phương chung giang sơn. Khi xử lý chính vụ cũng không có giấu giếm đối phương, mà mỗi một lần Trác Kinh Phàm đứng ở trước mặt hắn thay hắn quyết định, hắn cũng chẳng thấy phiền toái, càng cảm thấy ấm lòng, sao lại trách cứ đối phương được?

Hắn thực hưởng thụ cảm giác khi được sủng nịch, có một người có thể để vì mình hao tâm tổn trí, cái loại cảm giác này thật là quá tốt, vả lại người kia là người trong lòng mình cảm giác lại càng tốt hơn. Đậu Thuần lớn như vậy, lần đầu tiên lĩnh hội loại tình cảm lưỡng tình tương duyệt tâm đầu ý hợp, trong lòng thật sự là hạnh phúc cực kỳ. Hắn hận không thể để cho Trác Kinh Phàm chỉ nhìn thấy có mình, mà hắn cũng là toàn tâm toàn ý chỉ thấy đối phương, hai người nắm tay nhau giúp đỡ nhau cùng đi qua những mưa gió cuộc đời hướng tới một tương lai tốt đẹp.

Nhưng trên thực tế, không như mong đợi, đã có một trở ngại. Đó chính là Trưởng Hoàng tử Đậu Sâm. Đậu Thuần chỉ cần nghĩ đến Đậu Sâm liền tức giận đến nghiến răng. Khi mà hắn nghĩ cùng Phàm Phàm tay dắt tay cùng vượt qua rất nhiều cửa ải khó khăn, sau đó đồng thời nghênh đón tương lai hạnh phúc tốt đẹp, thì tiểu tử Đậu Sâm này phá hủy hi vọng của hắn. Hắn cùng Phàm Phàm bị chia cách bởi một tiểu tử chỉ biết nói "da da".

Mỗi lần hắn cùng Phàm Phàm có không khí thân mật tiểu tử liền lên tiếng phá hư, còn đem lực chú ý của Phàm Phàm đều kéo đi qua. Từ khi Đậu Sâm được Trác Kinh Phàm ôm đến điện Lập Chính đến nay, hạnh phúc ban đêm của Đậu Thuần đã bị phá hủy, hắn đã thật lâu không có ôm Phàm Phàm ngủ, thật là bất mãn oán hận. Đậu Thuần nhìn Đậu Sâm càng ngày càng không vừa mắt. Mỗi khi chỉ cần nghĩ đến bộ dáng Đậu Sâm cười khanh khách khoa tay múa chân trong lòng ngực Phàm Phàm, Đậu Thuần phẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Trác Kinh Phàm thấy Đậu Thuần chỉ nói một câu liền không lên tiếng, vả lại sắc mặt còn biến đổi đến có chút cổ quái, trong lòng đang nghi hoặc, lại thấy Đậu Thuần nghiến răng nghiến lợi, có chút bất đắc dĩ nói:

"Ngài lại suy nghĩ miên man cái gì? Chúng ta không phải đang thảo luận về Mục Hiên sao?"

Đậu Thuần bị Trác Kinh Phàm hỏi có chút ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, ho khan vài tiếng,

"Khụ... khụ..., ta đang suy nghĩ nên làm làm sao để một lưới bắt hết Mục Hiên cùng đám phản tặc kia."

Trác Kinh Phàm tất nhiên là sẽ không mở miệng vạch trần lời nói dối của hắn, chỉ là cười như không cười nhìn hắn. Đậu Thuần bị Trác Kinh Phàm nhìn chăm chú có chút chột dạ, nhanh chóng lấy ra tấu chương phê duyệt.

Trác Kinh Phàm thấy hắn bắt đầu bận rộn, liền hừ một tiếng rồi không quấy rầy hắn nữa...

Ở phủ Hồ Dương Công chúa.

Đậu Uyển phái cô cô giáo dưỡng đi Phó phủ dạy dỗ các mỹ nữ, cứ ba ngày sẽ truyền tin tức về phủ Công chúa một lần. Hôm nay là ngày này mà cô cô giáo dưỡng truyền tin tức trở về, bởi vậy Đậu Uyển sáng sớm liền chờ tin tức của các cô cô. Nhưng nàng đợi mãi, cuối cùng chờ được tin một vị cô cô giáo dưỡng đột nhiên bệnh nặng.

"Bệnh nặng? Ba ngày trước còn khỏe, hôm nay lại đột nhiên bệnh nặng? Phó phủ có những ngưu quỷ xà thần tính toán chống đối cùng bản Công chúa sao?"

Đậu Uyển vừa nghe cung nữ bẩm báo, phút chốc lập tức đứng dậy, sắc mặt khó coi.

"Thưa Công chúa, Phúc Dung cô cô nói Hoa Dung cô cô một ngày trước liền bắt đầu nóng lên, đến buổi tối hôm qua đã sốt đến bất tỉnh nhân sự. Phó phu nhân thấy Hoa Dung cô cô như vậy, chết sống muốn đem nàng khỏi phủ. Nói cái gì là Hoa Dung cô cô sẽ lây bệnh cho người trong quý phủ, còn nói bốn cô nương là Thái hậu ban tặng không thể xảy ra cái gì sai lầm."

Trong giọng nói cung nữ có chút bất mãn cùng căm giận.

"Sau đó?"

Đậu Uyển sắc mặt khó coi, lạnh giọng hỏi.

"Thưa Công chúa, Phúc Dung cô cô tất nhiên là không chịu, nàng cho thị vệ bao vây cả viện lại, rồi đem Hoa Dung cô cô chuyển qua một phòng xa hơn. Phúc Dung cô cô nói Hoa Dung cô cô sợ là bị tiểu nhân hãm hại."

Cung nữ tiến đến bên tai Đậu Uyển, nhỏ giọng nói.

"Hừ, này còn phải nói sao? Nếu không sao đang êm đẹp, Hoa Dung như thế nào lại bị bệnh?"

Đậu Uyển cười lạnh một tiếng, không quản đối phương là ai, đây  rõ ràng là không đem nàng để vào mắt mà. Nàng muốn nhìn xem là ngưu quỷ xà thần nào cùng với nàng đối nghịch!

Mà lúc này trong Phó phủ, Phó phu nhân sắc mặt cũng xanh mét ngồi ở chính phòng. Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, bà phải làm gì đây? Khi bà muốn lần nữa phái vài gia đinh cường tráng cùng vài bà vú đến viện đem người bị bệnh nặng kia đi ra ngoài, chợt nghe hạ nhân báo lại Hồ Dương Công chúa đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK