Phó Uyển Thiến cảm thấy vô cùng lo lắng, nàng cúi đầu, cung kính tiến về phía Hoàng hậu:
“Thần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an”.
Một lát sau, đôi chân của Phó Uyển Thiến tê cứng, trên trán lại ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng, Hoàng hậu nương nương cũng lên tiếng, cho phép nàng đứng dậy. Phó Uyển Thiến càng lúc càng cảm thấy hoảng sợ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho cô cô tức giận đến mức không thèm bận tâm đến thể diện của nàng như vậy.
Hoàng hậu tức giận, nhìn đứa cháu gái đang đứng trước mặt, hôm qua, việc Thái tử phi nổi giận với Hạ Hương đã truyền đến tai của bà, trong lúc Hoàng hậu còn chưa kịp tìm đến Đông cung thì từ phía điện Thừa Ân đã phái người đến, nhẹ nhàng kể tội Phó Lương đệ.
Cung nữ kia nói chuyện vô cùng khéo léo, từ đầu đến cuối, nàng ta không hề nhắc đến cung vụ mà chỉ bẩm báo Phó Lương đệ ngang ngược, xem thường Thái tử phi, không những vậy, Lương đệ vừa mở miệng là mang Hoàng hậu nương nương ra làm chỗ dựa, nhiều lần phá hỏng thanh danh của người.
Dĩ nhiên là Hoàng hậu không tin vào lời bẩm báo của cung nữ kia nhưng nàng ấy lại bày ra những bằng chứng vô cùng thuyết phục. Đầu tiên là trong buổi vấn an sau khi Thái tử phi tỉnh lại, Phó Lương đệ dựa vào sự ủng hộ của Hoàng hậu mà mỉa mai ngài, còn hôm nay, khi đến vấn an, Lương đệ lại cài một cây trâm rực rỡ, tựa như muốn đánh thẳng vào mặt của Thái tử phi.
Nhưng Thái tử phi nghĩ dù sao đi chăng nữa, Phó Lương đệ cũng từng là tiểu thư của Phó gia, thêm vào đó, ngài nể mặt Hoàng hậu nên không nổi giận mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở Lương đệ.
Lời nói này của cung nữ khiến cho sắc mặt của Hoàng hậu tối sầm lại, bây giờ, bà chỉ hận bản thân không thể mắng cho cháu gái một trận. Sau khi cung nữ kia rời đi, Hoàng hậu nhanh chóng ra lệnh cho Vương cô cô đến Thu Hoa các, “mời” Phó Lương đệ đến điện Lập Chính.
Từ trước đến nay, y phục, trang sức của phi tần trong hậu cung đều phải tuân theo phép tắc, thỉnh thoảng, một vài phi tần ăn mặc, trang điểm vượt quá địa vị nhưng Hoàng hậu vẫn mắt nhắm mắt mở bỏ qua, dù sao thì những phi tần to gan ấy đều ỷ vào sự sủng ái của Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng yêu thích, Hoàng hậu cũng không dám làm trái ý của ngài.
Trước đây, Phó Uyển Thiến ỷ vào việc có Hoàng hậu làm chỗ dựa vững chắc, tại Đông cung, tuy rằng nàng không dám tác oai tác quái nhưng thỉnh thoảng, Phó Uyển Thiến vẫn giả vờ tỏ vẻ, cố ý ăn mặc, trang điểm vượt quá địa vị. Khi đó, Thái tử phi không chấp nhất nên Hoàng hậu cũng giả vờ như không phát hiện.
Nhưng bây giờ, Thái tử phi nhắc đến việc này thì rõ ràng là lỗi của Phó Uyển Thiến, một Lương đệ xem thường cung quy, không có phép tắc thì làm sao có thể nắm giữ cung vụ? Bên cạnh đó, mọi việc lại xảy ra tại Đông cung của Thái tử điện hạ nên cho dù Hoàng hậu không cam tâm thì bà vẫn phải truyền khẩu dụ, chính thức giao trả cung vụ cho Thái tử phi để hắn cùng với Chiêm sự và Thiếu chiêm sự xử lý.Hoàng hậu mang tất cả mọi buồn bực trút hết lên đầu của Phó Uyển Thiến:
“Phó Lương đệ, trước đây, nhân cơ hội sức khỏe của Thái tử phi không ổn định, bổn cung đã giao cung vụ cho ngươi, ta nghĩ dù sao đi chăng nữa, ngươi cũng từng là tiểu thư của Phó gia, dĩ nhiên là rất biết chừng mực nhưng hôm nay, xem ra ngươi đã phụ lại sự kì vọng của bổn cung rồi”.
“Hoàng hậu nương nương bớt giận, thần thiếp biết tội, xin nương nương khai ân”
Phó Uyển Thiến nhanh chóng quỳ xuống, lúc này, gương mặt của nàng đã trắng bệch.
“Biết tội sao? Nếu đã biết tội, tại sao ngươi còn dám mặc váy phượng vĩ đỏ, lại còn cài trâm cửu thụ hoa điền, ngươi đang làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi lo lắng rằng mọi người không nhận ra là ngươi mong muốn được ngồi lên vị trí Thái tử phi kia nhiều đến mức độ nào sao?”
Hoàng hậu tức giận đến mức không màng đến thể diện của cháu gái, trực tiếp trách mắng.
“Thần thiếp biết tội, xin Hoàng hậu nương nương khai ân…”
Gương mặt của Phó Uyển Thiến càng lúc càng trắng bệch, trên trán lại ướt đẫm mồ hôi, lúc này, nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi chỉ còn biết liên tục cầu xin.
Từ khi Phó Lương đệ tiến cung cho đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến bộ dạng tức giận của cô cô, nói gì thì nói, Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu, đến khi người nổi giận thì một Lương đệ nhỏ bé như Phó Uyển Thiến không thể nào gánh vác.
Trước đây, Phó Uyển Thiến ỷ lại vào việc bản thân là cháu gái của Hoàng hậu nên vô cùng hống hách, thêm vào đó, việc chủ nhân của Đông cung là một Thái tử phi nhu nhược, không màng thế sự và một Thái tử ngốc nghếch khiến cho Phó Lương đệ càng lúc càng ngang ngược.
Sau khi nghe được những lời trách mắng của Hoàng hậu, đầu óc của Phó Uyển Thiến dần trở nên tỉnh táo, bây giờ, nàng chỉ còn biết tự trách bản thân vì đã hành động một cách tùy tiện khiến cho kẻ khác dễ dàng nắm bắt được điểm yếu. Phó Uyển Thiến nhận ra rằng Thái tử phi muốn lợi dụng sai lầm của nàng để ép buộc Hoàng hậu giao trả cung vụ.
Phó Uyển Thiến nghiến răng, lúc này, nàng chỉ còn biết tự trách bản thân vì đã quá xem thường Thái tử phi. Trước đây, Phó Uyển Thiến nghĩ Thái tử phi chỉ là một kẻ nhu nhược nên không xem hắn ra gì, thậm chí, nàng còn không hề đề phòng, dẫn đến kết quả là bản thân đánh mất quyền chấp chưởng cung vụ, bài học này sẽ khiến cho nàng nhớ rõ đến suốt cuộc đời.
Tận mắt chứng kiến thái độ thành khẩn của Phó Uyển Thiến, cơn giận trong lòng Hoàng hậu dần nguôi ngoai, bà phất tay áo một cái với hàm ý ra lệnh cho cung nữ đỡ Phó Lương đệ đứng lên rồi ban ngồi.
Phó Uyển Thiến lo lắng, ngồi xuống, sự hối hận của nàng khiến cho Hoàng hậu cảm thấy vô cùng hài lòng. Tuy rằng Hoàng hậu vô cùng tức giận nhưng dù sao đi chăng nữa, Phó Uyển Thiến vẫn là đứa cháu gái mà bà không thể nào bỏ rơi. Nhưng quả thật là Phó Uyển Thiến rất cần được dạy dỗ, trước đây, khi vừa tiến cung, nàng không những hiểu lễ nghi mà còn rất tuân thủ phép tắc, tuy nhiên, quyền lực đã khiến cho Phó Lương đệ mờ mắt nên nàng mới càng lúc càng trở nên ngang ngược.Hoàng hậu vốn định triệu kiến, nhắc nhở Phó Lương đệ nhưng bà không ngờ rằng Thái tử phi lại nhanh tay như vậy, sự việc vừa xảy ra thì hắn đã nắm bắt cơ hội, gây khó dễ khiến cho bà không kịp trở tay.
Đột nhiên, Hoàng hậu nhớ đến việc Thái tử phi nổi giận với Hạ Hương, xem ra lần này, hắn quyết định đối đầu với bà, ngay cả cung nữ do Hoàng hậu đích thân phái đến hầu hạ Thái tử mà Thái tử phi cũng dám trách phạt, quả thật là không xem bà ra gì.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài điện Lập Chính, cung nữ do Vương cô cô phái đi thăm dò sự việc đã quay về, vừa nghe được những lời bẩm báo của cung nữ, gương mặt của Vương cô cô biến sắc.
“Ngươi đã thăm dò cẩn thận rồi chứ? Chẳng lẽ sự thật là do Hạ Hương hầu hạ Thái tử không chu đáo nên mới bị phạt sao?”
Vương cô cô thấp giọng.
“Cô cô, nô tì không dám nói lung tung, nô tì nghe được rằng Hạ Hương kia quả thật là rất to gan, nàng ta không những dám kéo tóc của Thái tử điện hạ mà mỗi khi hầu hạ ngài tắm rửa, nàng ta còn kì cọ rất mạnh”
Cung nữ quả quyết.
Tối hôm qua, giọng nói của Đậu Thuần lớn đến mức tất cả nội thị, thái giám đều nghe được, bên cạnh đó, Thái tử phi cũng muốn tin tức này lan truyền khắp Hoàng cung nên không hề ra lệnh cho bọn họ im lặng.
Trác Kinh Phàm đã sớm đoán được Hoàng hậu nhất định sẽ vì việc Hạ Hương bị phạt mà gây khó dễ cho mình. Trác Kinh Phàm ra lệnh cho cung nữ chạy đến điện Lập Chính, bẩm báo với Hoàng hậu nương nương, khiến cho bà ta nhận ra cung nữ do bà phái đến đã “hầu hạ” Thái tử như thế nào…
Buổi chiều hôm đó, tin tức về việc Phó Lương đệ bị Hoàng hậu trách mắng, đồng thời, nàng ta buộc phải giao trả cung vụ cho Thái tử phi đã lan truyền khắp Hoàng cung.
Lúc này, tại thư phòng, bên trong điện Sùng Nhân, Đậu Thuần đang luyện viết chữ, sau khi nghe nội thị bẩm báo, đã khẽ nhíu mày.
“Phó Uyển Thiến bị mẫu hậu trách mắng sao?”
Đậu Thuần vừa viết chữ vừa nói.
“Khởi bẩm điện hạ, quả thật là như vậy”
Nội thị luôn theo bên cạnh Đậu Thuần đứng trước chiếc bàn, cung kính đáp lời.
“Ngươi mau kể lại toàn bộ sự việc đi”
Nội thị “Dạ” một tiếng rồi nhanh chóng bẩm báo lại mọi việc.
“Ngươi nói cung nữ luôn theo bên cạnh Thái tử phi đã tìm đến tận điện Lập Chính để kể tội Phó Lương đệ sao?”
Sau khi nghe xong lời bẩm báo của nội thị, Đậu Thuần dừng tay, ngẩng đầu lên hỏi, trong giọng nói của Đậu Thuần không giấu được vẻ ngạc nhiên.
“Dạ, Thái tử phi viện lý do Phó Lương đệ xem thường cung quy để ép buộc Hoàng hậu nương nương giao trả cung vụ”
Nội thị luôn theo bên cạnh Đậu Thuần đã thăm dò mọi việc một cách cẩn thận, không hề bỏ qua bất kì chi tiết nào.
“Xem ra Thái tử phi đã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trước đây”
Đậu Thuần đặt bút xuống bàn rồi nhanh chóng rửa tay.
“Xin điện hạ cho phép tiểu nhân nói một câu bất kính, nếu bây giờ Thái tử phi đã hiểu lý lẽ như vậy thì sau này, ngài cũng không cần phải vất vả nữa”
Nội thị tiến lên, hầu hạ Đậu Thuần rửa tay rồi thấp giọng.
“Quả thật là Thái tử phi rất hiểu lý lẽ, không những vậy, hắn còn học được cách thâu tóm quyền lực”
Đậu Thuần nở một nụ cười tựa như không cười rồi lên tiếng, lúc này, không có bất kì kẻ nào nhận ra được liệu Thái tử đang khen ngợi hay là đang chế giễu Thái tử phi.
“Xin điện hạ đừng trách tiểu nhân lắm mồm, dù sao đi chăng nữa, Thái tử phi cũng là chủ nhân của Đông cung, làm gì có chủ tử nào lại để mặc cho thị thiếp đứng trước mặt giễu võ dương oai chứ”
Nội thị suy đi nghĩ lại một lát rồi cẩn thận lên tiếng.
“Được rồi, được rồi, nếu có bất kì kẻ nào vô tình nghe được những lời nói này chắc chắn sẽ nghĩ rằng ngươi đã nhận được rất nhiều bổng lộc của Thái tử phi, nếu không, tại sao lúc nào, ngươi cũng bênh vực cho hắn vậy?”
Đậu Thuần liếc nội thị một cái rồi bình thản lên tiếng.
“Chỉ cần điện hạ tin tưởng tiểu nhân, tiểu nhân không bận tâm đến những lời đàm tiếu của kẻ khác đâu”
Thái độ của Đậu Thuần chẳng những không khiến cho nội thị cảm thấy hoảng sợ mà ngược lại, hắn còn vui vẻ đáp lời.
“Xem như ngươi khéo ăn khéo nói”
Tận mắt chứng kiến bộ dạng của nội thị, Đậu Thuần mỉm cười mắng một câu. Trong lúc nội thị đang dọn dẹp, Đậu Thuần lại nói:
“Còn nữa, ngươi phải chú ý quan sát mọi động tĩnh của Uyển Quý phi, tại thời khắc quan trọng, ngươi hãy tìm mọi cách gây khó dễ, đừng để nàng ta rảnh rỗi, chạy đến Đông cung gây rối”.
“Dạ, tiểu nhân biết rồi”
Nội thị cung kính đáp lời.
“Được rồi, lui xuống đi”
Đậu Thuần phất tay áo một cái nhưng trong khi nội thị vẫn còn chưa kịp lui ra ngoài, lại tiếp tục dặn dò:
“Đừng quên tìm đến điện Thừa Ân”.
Sau khi nội thị rời đi, Đậu Thuần ngồi sau chiếc bàn, lặng lẽ suy nghĩ về những hành động của Thái tử phi, xem ra hắn đã bắt đầu muốn thâu tóm mọi quyền lực.
Được thôi, ta cũng muốn xem sau khi Thái tử phi làm chủ Đông cung, liệu hắn có trở nên ngu ngốc, bị quyền lực che mắt mà quên mất thân phận của bản thân, nảy sinh dã tâm hay không?