Bốn người trước khi xuất cung đã biết được nhiệm vụ của bản thân, nếu các nàng đều muốn lôi kéo Phó Quyết tất nhiên quan hệ cũng không tính là tốt. Nhưng hiện tại trước mắt là một vị Công chúa khí chất cao quý khuôn mặt không tầm thường, các nàng phải cùng hợp tác chống địch. Nếu các nàng muốn thân cận Phó Quyết, Công chúa tuyệt đối là một cái trở ngại cùng phiền toái lớn nhất. Bởi vậy bốn người không nói chỉ dùng ánh mắt trao đổi, cùng nhất trí chống kẻ thù bên ngoài.
Đậu Uyển tất nhiên là không biết quỷ tâm của bốn người. Nàng dùng thân phận Công chúa thị uy, nàng không vào nhà, cũng không cho dâng trà, thuần túy xem các mỹ nữ ngang hàng như nha hoàn trong phủ. Dù sao lúc trước Thái hậu cũng nói, các nàng là tới hầu hạ Phó Quyết cùng Công chúa.
Đậu Uyển cũng không sợ cùng Thái hậu đối nghịch, trước kia nàng ở trong cung không dám gây chú ý là vì bảo vệ mạng sống, cũng là vì không muốn chọc giận Hoàng thượng và Thái hậu, cũng cầu tương lai có một tiền đồ. Hiện giờ nàng cuối cùng cũng rời khỏi cung, phu quân lại là người được trọng dụng, nàng tất nhiên là không cần e ngại Thái hậu. Vả lại Phó gia có người cấu kết cùng dư nghiệt tiền triều, Thái hậu trong cung nếu không an phận tự bản thân khó bảo toàn, có thời gian rỗi đâu mà quan tâm bốn mỹ nữ này?
Bởi vậy nàng không hề áp lực đem bốn mỹ nữ giao cho vài vị cô cô giáo dưỡng, để họ giáo dục các nàng quy tắc hầu hạ chủ tử, để họ biết phải hầu hạ Công chúa như thế nào cho đúng? Phải đem quy tắc học cho tốt, nếu mèo chó đều có thể hầu hạ Công chúa, thì Thượng Nghi cục dùng để bài trí thôi sao? Bốn người đã nói là cung nữ thì một chút quy tắc kia đều không khó khăn. Đậu Uyển cũng không nói ghét bỏ, chỉ an bài người dạy dỗ các nàng, còn nói một câu nếu học tốt hết các quy tắc lúc đó lại bàn đến việc vào phủ Công chúa hầu hạ.
Đậu Uyển chậm rãi đến, lại chậm rãi đi. Nàng vừa đi khỏi, viện liền bị phong tỏa, những mỹ nữ phải bắt đầu học tập quy tắc, mà những nha hoàn do Phó phu nhân phái đến đều bị đuổi trở về chỗ Phó phu nhân, trừ Xuân Quyên lúc trước bởi vì Phó Quyết đã đưa khế ướt cho chủ tử mới của nàng.
Phó phu nhân biết được chuyện trong lòng tất nhiên là không quá thoải mái, dù sao bà mới là chủ Phó gia. Hiện giờ Công chúa đến, một là không có tới chỗ bà thỉnh an, hai là trực tiếp can thiệp vào sự vụ trong phủ. Bà chẳng phải trở thành bài trí thôi sao. Bà than thở một câu:
"Cưới một Công chúa cũng giống như cưới một vị tổ tông về nhà "
Đậu Uyển hồi phủ Công chúa xong, trong lòng vẫn còn có oán khí, người hầu hạ bên cạnh tất nhiên là nơm nớp lo sợ không dám nhiều lời, chỉ có Thanh Dung còn dám mở miệng khuyên nhủ vài câu,
"Chủ tử, xin bớt giận, uống hớp trà lại nói."
Đậu Uyển tiếp nhận chén trà uống vài hớp, tức giận trong lòng cuối cùng tiêu tán một ít, nàng đem chén trà đặt ở một bên, hít một hơi nói:"Cô cô, ngươi nói Thái hậu rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Muốn đem những thứ đó đưa cho Phò mã, chẳng lẽ bà không nghĩ tới đánh vào mặt ta cũng là đánh vào mặt Phó gia, càng là đánh vào mặt Hoàng thượng sao?"
"Chủ tử, nô tỳ không hiểu nhiều như vậy, nô tỳ chỉ biết người là đường đường là chính thê, cần gì phải cùng mớ hỗn độn tiểu nhân kia so đo?"
Đậu Uyển trong âm thầm xem thường, nàng biết Thanh Dung kiến thức hữu hạn. Đậu Uyển chỉ đem đối phương mang theo bên người như một đối tượng nói chuyện giải buồn, bởi vậy nàng nghe Thanh Dung khuyên bảo, chính là đáp cho có lệ, một chút cũng không có để trong lòng.
Đợi cho tâm tình của nàng bình phục lại, nàng không quên lệnh người đi dặn dò những cô cô giáo dưỡng cần phải điều tra thông tin từ miệng những mỹ nữ đó. Nàng phải biết họ khi nào nhập cung, trong nhà có những người nào, sau đó là khi nào được Thái hậu chọn nhập Hưng Khánh cung.
Tuy rằng tin tức đó nàng có thể vào cung thăm dò, nhưng bởi vì Hoàng thượng có lệnh, không thể đả thảo kinh xà, cho nên nàng phải bắt tay từ trên người những mỹ nữ này. Mặt khác cũng không dám cam đoan, danh sách đăng ký tại Thượng Cung cục chính là sự thật, một khi đã như vậy, trực tiếp cạy miệng những mỹ nữ này là được.
Khi Phó Quyết hồi phủ, Đậu Uyển đem quyết định của nàng nói cho đối phương. Phó Quyết gật đầu không có ý kiến. Đối với việc này, Phó Quyết tất nhiên là không tiện hỏi đến, cho nên hắn buông tay để Đậu Uyển đi thăm dò, cũng không can thiệp cách Đậu Uyển thực hiện. Trải qua mấy tháng ở chung, Phó Quyết phát hiện Đậu Uyển là một người thê tử thông minh, tuy rằng nhìn có vẻ an tĩnh, nhưng cũng cứng cỏi cùng không chịu thua.
Vả lại Đậu Uyển tuy rằng là Công chúa tôn quý nhưng tính tình dịu dàng lại hiểu lí lẽ, một chút cũng không tự cao. Ở trước mặt hắn chưa bao giờ lấy thân phận Công chúa mà đối đãi, mọi chuyện đều thuận theo hắn, duy nhất có một lần cùng hắn đỏ mặt tranh cãi, chính là lần để ai đem mật báo trình Hoàng thượng kia. Hắn thấy mình thực may mắn cưới Hồ Dương Công chúa. Thời gian qua, hắn cũng nghe không ít sự tích về Bình Dương Công chúa, việc Bình Dương Công chúa làm cho Hồ nhị công tử nhà Thị lang thực bi ai, Hồ gia cũng bị Bình Dương Công chúa nháo đến gà bay chó sủa.
Ngày đó Thái hậu thưởng bốn mỹ nữ, nghe nói Bình Dương trực tiếp đem người đánh chết. Sau đó lại đến Hồ gia, hướng về phía mẫu thân cùng tổ mẫu Hồ Nhị thiếu gia mắng nhiếc một trận làm hai người vừa xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, thiếu chút nữa chịu không được thắt cổ tự vẫn. Sau đó Hồ Thị lang cùng Hồ Nhị thiếu gia về, Hồ Nhị thiếu gia bị phạt quỳ ở từ đường. Hồ Thị lang tự mình dẫn Hồ phu nhân đến phủ Công chúa hướng Bình Dương Công chúa giải thích. Người bên ngoài đều nói Hồ gia thật sự là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, vốn định cưới một vị Công chúa thì nở mày nở mặt kết quả là cưới một vị tổ tông về nhà. Đây là lần đầu nghe nói con dâu mắng mẹ chồng, trái lại còn bắt mẹ chồng hướng con dâu xin lỗi.
Hồ gia phong ba bão táp nháo loạn toàn kinh đô đều biết, trong cung Trác Kinh Phàm cùng Đậu Thuần cũng có nghe thấy. Nhưng hai người lại không giống người bên ngoài vui sướng khi người gặp họa, ngược lại sắc mặt có chút ngưng trọng."Đây không phải là tính tình Bình Dương, ngài nói nàng cố ý cùng Hồ gia náo loạn chính là vì cái gì?"
Trác Kinh Phàm ôm Đậu Sâm, đang đút cho bé ăn cháo. Đậu Sâm đã chín tháng tuổi, ngày thường trừ bỏ uống sữa cũng sẽ ăn chút ít cháo loãng.
"Còn chưa biết được nàng có mục đích gì, bất quá ta đã cho người theo dõi Hồ gia. Hành động khác thường tất có nguyên nhân, nàng cố ý ở trước mặt mọi người tỏ ra kiêu ngạo ương ngạnh, vả lại còn cùng Hồ gia nháo loạn đến như thế là vì che lấp cái gì. Đã nhiều ngày làm mưa làm gió, có lẽ là nàng cùng Hồ gia lén lút thông đồng cũng không chừng."
Đậu Thuần ngồi ở một bên nhìn Trác Kinh Phàm tự mình cho Đậu Sâm ăn trong lòng liền bắt đầu có oán khí.
"Cũng có khả năng, Hồ Thị lang cũng như ngài nói không phải là người đơn giản. Nếu người này chưa nhìn ra sâu cạn, liền không thể phớt lờ, phải cho người đi thăm dò hắn ngày thường lui tới chỗ nào gặp ai, ngài ở trên triều vẫn bình thường với hắn là được."
Trác Kinh Phàm gật đầu, cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục nhìn chằm chằm Đậu Sâm ăn cháo.
"Được, ta vốn muốn thử hắn sâu cạn ra sao mới đem Bình Dương đưa cho hắn. Nhưng hôm nay ta đã có một loại cảm giác bị tính kế thật sự là làm người ta không thoải mái."
Đậu Thuần mặt mày nhiễm một tia phẫn hận, cảm thấy uy nghiêm chính mình bị mạo phạm.
"Không chỉ có hắn, nếu Mục Hiên quả thật là dư nghiệt tiền triều, bên cạnh hắn chắc chắn có không ít người tài ba. Ngài mới mấy tuổi? Làm sao so với những lão nhân thành tinh kia? Chỉ là ngẫu nhiên trúng kế cũng không đáng kể, hiện giờ chúng ta tạm thời án binh bất động, dù sao binh tới thì đánh nước tới đất chặn. Nhìn đối phương muốn dùng chiêu gì, chúng ta sẽ ứng đối, không cần phải nghĩ nhiều mà loạn đầu óc."
Trác Kinh Phàm không để bụng khoát tay. Ai có thể cam đoan mọi việc suy tính đều trôi chảy đều sẽ không có đau khổ? Xem ra dùng Bình Dương để hạn chế tính tình của Đậu Thuần cũng tốt, miễn cho hắn quá mức tự đại.
Đậu Thuần đem Bình Dương ban cho Hồ Thị lang là bởi vì có người bên ngoài khuyến khích, nhưng trái lại nghĩ điều này cũng là chuyện tốt, ít nhất đem Bình Dương cùng nhà Hồ Thị lang buộc ở cùng một chỗ. Ngày sau chỉ cần Bình Dương hoặc là Hồ Thị lang có chút vấn đề tất nhiên là trốn không khỏi, cũng đỡ phải hao tâm tổn trí đi thu thập nhiều lần.
Đậu Thuần nghe Trác Kinh Phàm nói không giống an ủi trong lòng cũng tốt một ít. Nói thật ra, từ khi biết Mục Hiên có khả năng là dư nghiệt tiền triều, Đậu Thuần trong lòng liền tràn ngập một cảm giác nôn nóng khó an.
Kỳ thật Tiên hoàng cũng từng âm thầm phái người tìm hậu nhân của Hoàng tử tiền triều. Phải nói cho chính xác là mỗi đời Hoàng đế Đại Chu đều tìm kiếm như vậy nhưng đều không thể nào ra manh mối. Đến Đậu Thuần rốt cục có chút tiến triển, cũng bắt đầu hành động không thể dừng tay, trong nhất thời còn chưa nhổ ra cái gai này, Đậu Thuần sao không nôn nóng cho được?
Thái tử nhìn thấu tâm tình của Đậu Thuần, cũng có thể thông cảm tâm tình của hắn. Dù sao đời trước mình cũng là Thái tử, bên cạnh cũng có một Huệ Vương vẫn luôn âm thầm muốn giết mình.Mục Hiên không chỉ là dư nghiệt tiền triều, còn là lão tổ tông, thân phận này đủ uy hiếp Đậu Thuần cho nên kỳ thật Thái tử trong lòng so với Đậu Thuần càng muốn diệt trừ Mục Hiên. Nhưng mà so với Đậu Thuần, Thái tử thật sự giả bộ bình tĩnh, giả bộ một hết lòng lo lắng cho Đại Chu triều để che dấu tâm tư chân thực của mình.
Thật ra Thái tử vẫn là người kiêu ngạo, vì Đậu Thuần có thể lui một bước cùng chung giang sơn. Nhưng nếu còn có người muốn nhúng tay cũng dung không được, dư nghiệt tiền triều thì là gì? Nếu không phải bởi vì biết trước Mục Hiên thành công lên ngôi, Thái tử căn bản sẽ không xem trọng đối phương.
Dù cho lịch sử bởi vì mình mà sẽ biến đổi hoàn toàn, Thái tử cũng không dám khinh thường lão tổ tông. Xưa nay bản thân không tin quỷ thần, nhưng cũng sợ lão tổ tông thực sự là cái "Long Thiên mệnh" gì đó. Đời trước lão tổ tông thành công đoạt ngôi vị, đời này nếu không phải có mình làm rối, sợ là lão tổ tông cũng đã sớm ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Đó cũng là lý do vì sao Thái tử vẫn luôn không dám phớt lờ, từ khi vừa có quyết định nắm giữ ngôi vị liền sai người đi tìm "Lương Trọng Hiên".
Lúc đầu chỉ muốn tiên hạ thủ vi cường đem lão tổ tông còn chưa quật khởi áp chế. Nhưng không ngờ, lịch sử có hơn phân nửa đều bị thay đổi khi ghi vào sách sử, khiến cho Thái tử giống như bị quay mòng mòng, lại không phát hiện lão tổ tông trốn ở trong cung. Quả nhiên chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, chỉ cần vừa nghĩ tới lão tổ tông trong bóng tối đem mình cùng Đậu Thuần đùa giỡn đến chóng mặt, trong lòng Thái tử lại nổi một trận lửa giận.
Đậu Thuần thấy sắc mặt của Trác Kinh Phàm càng ngày càng khó coi, ít nhiều đoán được tâm tư của đối phương, bởi vậy nhanh chóng ngồi vào bên cạnh, mở miệng nói:
"Phàm Phàm đừng giận, ta sớm hay muộn sẽ đem Mục Hiên cả gốc lẫn rễ xốc lên hết, cũng sẽ đem ổ của bọn chúng triệt để tiêu diệt. Hiện tại tạm thời để hắn kiêu ngạo một chút đi, ngày sau nhất định hắn phải trả giá gấp nhiều lần."
"Người này can đảm cẩn trọng, nếu có thể trà trộn vào cung, còn được Tiên hoàng tín nhiệm trọng dụng, phía sau tất có người tài ba tương trợ. Ngài cũng đừng quá manh động, khiến cho bọn họ cảnh giác, nếu không bọn họ liều mạng thì "cá chết lưới rách", chúng trực tiếp bức ngài thoái vị, chúng ta cũng chiếm không được cái gì tốt."
"Ngươi yên tâm, ta có chừng mực."
Đậu Thuần gật đầu, hắn tự sẽ không ngốc đến lộ ra dấu vết để Mục Hiên phát hiện, hắn còn phải lợi dụng Mục Hiên để quăng lưới bắt trọn mẽ bọn đồng đảng.
Ở phủ Hồ thị lang
Hồ Thị lang thân là Lại Bộ Thị Lang, sau một ngày công vụ bận rộn, liền gọi hai đứa con trai đến thư phòng, ngoài kiểm tra bài học, truyền thụ cho bọn họ đạo làm quan, cũng đề xuất một hai công vụ khảo nghiệm năng lực bọn họ.
Sau đó ông đột nhiên quay sang Nhị công tử nhắc tới Bình Dương Công chúa đến quý phủ đại náo.
"Con trai, con cho rằng Trưởng Công chúa là người như thế nào?""Con cho rằng Trưởng công chúa yêu ghét phân minh, tính tình mặc dù có chút nóng nảy, nhưng cũng sẽ không tự dưng nhằm vào người khác, nếu không động chạm nàng, nàng cũng sẽ không cắn lại người. "
"Còn con nghĩ sao?"
Hồ Thị lang quay đầu đối mặt đại công tử.
"Con cho rằng Bình Dương Công chúa rất có năng lực."
"Vì sao con nói như vậy?"
Hồ Thị lang nhíu mày hỏi.
"Nếu nàng tính tình thật sự là như thế, nàng có thể ở trong cung bình an lớn lên sao, giả như Công chúa tính tình không là như thế, như vậy nàng có thể đã lừa gạt mọi người, để người ngoài cảm thấy nàng tánh khí táo bạo vả lại làm việc nông nổi, đối với nàng sẽ không đề phòng, đây không phải là năng lực sao?"
Hồ đại công tử dùng ngữ khí trịnh trọng nói, khiến người nghe không thể ngờ hắn đối với Trưởng Công chúa lại ngưỡng mộ như vậy.
"Quả thật như thế."
Hồ Thị lang trong mắt hiện lên một tia vừa lòng, Hồ Nhị công tử nhíu nhíu mày, há mồm muốn nói cũng không biết nên nói cái gì.
Ba người còn nói trong chốc lát, sau đó bởi vì đột nhiên có người đến bái phỏng Hồ Thị lang, bởi vậy huynh đệ hai người liền rời khỏi thư phòng.
"Vi huynh đi trước, nhị đệ tự tiện đi."
"Từ từ."
Ngay khi Hồ đại công tử xoay người định rời khỏi, Nhị công tử đột nhiên mở miệng, Hồ đại công tử dừng bước, nhíu mày dùng biểu tình khó hiểu nhìn nhị đệ.
"Đại ca cực kỳ tán thưởng Bình Dương phải không?"
Hồ nhị công tử cũng không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng
Hồ đại công tử trong mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn, bất quá biểu tình không đổi thản nhiên nói:
"Bình Dương Trưởng Công chúa là phu nhân của ngươi, vi huynh tất nhiên là tán thưởng đệ muội."
"Ca, chúng ta là huynh đệ, sống cùng từ nhỏ đến lớn, việc yêu ghét của đối phương sẽ có chút hiểu biết, tâm tư của ca ta còn không biết sao?"
Hồ nhị công tử ngẩng đầu mắt nhìn thẳng ca ca mình.
"Nếu ngươi nói như vậy, ngươi cũng tán thưởng phu nhân của ta thì sao?"
"Á... Đây là hai chuyện khác nhau, đừng cho là ta nhìn không ra, ánh mắt đại ca có ý tứ gì, ta phải khuyên ngươi một câu, ta mới là Bình Dương Phò mã, ngươi tốt nhất đừng có tâm tư gì, đừng làm rộn mà khó coi. "
Hồ nhị công tử trong lòng không thoải mái, phút chốc trầm mặt, trầm giọng nói một câu.
"Nhị đệ đa tâm rồi, lo cho bản thân đi."
Hồ đại công tử bị nhị đệ vạch trần tâm tư của mình, trong lòng tất nhiên là xấu hổ buồn bực không thôi. Hắn vừa không có thể thừa nhận, cũng không muốn chịu thua, bởi vậy lạnh mặt vung ống tay áo nhanh chóng rời đi.
Hồ đại công tử nổi giận đùng đùng đi ra, đang muốn đi tìm đồng bạn uống rượu, đã thấy người của Bình Dương Công chúa chuẩn bị xe ngựa ra ngoài. Hắn tò mò, tiến lên hỏi mới biết được Công chúa muốn đến chùa Bạch Mã dâng hương, hắn sau khi nghe xong giật mình, đúng là ma xui quỷ khiến liền đi theo.
Hồ đại công tử đi theo đoàn xe Công chúa ra vùng ngoại ô đến chùa Bạch Mã. Bởi vì hôm nay Bình Dương Công chúa muốn tới, chùa Bạch Mã cố ý không cho khách viếng thăm, chỉ đón đoàn người của Công chúa. Bình Dương Công chúa vào chùa, Hồ đại công tử chỉ ở trước cổng cách đó không xa nhìn vào.
Một lát sau, có cung nữ của Công chúa đi ra mời hắn vào nghỉ chân một chút. Hồ đại công tử nghe xong tất nhiên là vui mừng lập tức đi theo cung nữ vào chùa Bạch Mã.
Hắn vốn tưởng rằng Công chúa sẽ không thấy hắn, không ngờ hắn vừa dứt lời, bên trong liền truyền đến một giọng nói ôn nhu,
"Đại ca đa lễ, mời tiến vào uống chén trà."
Trong lòng của hắn tràn ngập một đống ý tưởng hỗn loạn, rồi lại ẩn ẩn có một tia yêu đương vụng trộm khoái hoạt.
"Đại ca không tiến vào sao?"
Đang lúc hắn còn do dự không quyết, Bình Dương nói một tiếng, nháy mắt đem hắn hồn phách đều câu đi rồi, bước chân cũng bất tri bất giác đi vào.
Bình Dương Công chúa ngồi ngay ngắn ở trong phòng, bên cạnh là một loạt cung nữ không nói, thế nhưng còn có một vị nam tử. Hồ đại công tử nhất thời giống như bị dội một chậu nước lạnh, lòng tràn đầy vui sướng đều bị dập tắt. Hắn sắc mặt có chút gian nan đứng ở tại chỗ, trong lòng cảm thấy có chút tiến thối lưỡng nan.
"Phụ thân, vị này là đại ca của phu quân, cũng là con trai trưởng nhà Hồ Thị lang. "
Hồ đại công tử nghe xong cảm thấy cả kinh, Trưởng Công chúa đang nói mê sảng cái gì đây? Tiên hoàng đã băng hà, vị bên cạnh là người nào, sao Công chúa gọi một tiếng phụ thân?
Hắn cẩn thận đánh giá vị nam tử trước mặt, vị này thoạt nhìn ước chừng gần bốn mươi tuổi, khuôn mặt sáng sủa, quanh thân toát ra một khí chất uy nghiêm, tuy rằng mặc quần áo đơn giản, nhưng cũng che dấu không nổi phong thái uy nghi.
Hồ đại công tử cảm thấy rùng mình, vị này khẳng định không là nhân vật tầm thường, nhưng hắn trước kia đúng là chưa từng gặp qua. Phải nói ở kinh đô hắn không dám nói tất cả những nhân vật kiệt xuất hắn đều biết hết, nhưng cũng không phải không biết. Nhưng một người oai vệ như vị này hắn đúng là nhận không ra. Hắn chỉ cảm thấy người này có chút quen mắt, hơn nữa đối phương cùng Bình Dương có quan hệ chặt chẽ, điều này làm cho hắn sao không hề e sợ?
Đang lúc trong lòng hắn vẫn còn nghi ngờ bất định, ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn khối ngọc ở đai lưng đối phương, nhất thời sắc mặt hắn biến đổi, thậm chí thất thố lảo đảo lui ra phía sau vài bước. Vị kia thấy bộ dáng hắn, liếc mắt một cái, cười nói:
"Xem ra Hồ công tử đây là nhận ra ta."