• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trác Hoàng hậu đã khơi màu nên phải gánh chịu hậu quả. Trải qua một trận vận động kịch liệt bình dấm chua trên mình Đậu Thuần mới tiêu tán hết. Lúc này Hoàng hậu đang nằm ở trên giường nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hoàng đế ở một bên thần khí thanh sảng. Đậu Thuần nếm đủ ngon ngọt, tất nhiên là cảm thấy mỹ mãn, mắt nhìn Phàm Phàm nhấc lên ngón tay cũng phí sức, cũng biết mình đem người gây sức ép đến thảm. Bởi vậy vội vàng ôm Phàm Phàm vào lòng xoa nắn vòng eo mỏi mệt.

Trác Kinh Phàm nhìn Đậu Thuần vẻ mặt thoả mãn nhất thời cảm thấy toàn thân càng không thoải mái. Đều do chính mình rất dễ dàng mềm lòng, biết rất rõ ràng Đậu Thuần là cố ý giận dỗi rồi làm bộ dạng đáng thương, nhưng cũng không cách nào cự tuyệt đối phương. Mỗi một lần đều tự nói trong lòng tuyệt đối không có lần sau nhưng mỗi lần nhìn thấy Đậu Thuần như vậy đều đầu hàng để Đậu Thuần thắng lợi.

"Không cần xoa bóp, ngài đã ở đây cả buổi chiều, cũng nên trở về điện Lưỡng Nghi đi."

Đậu Thuần ân cần hầu hạ Hoàng hậu của mình, nghe đối phương nói liền ngừng động tác trả lời.

"Hôm nay lâm triều cũng không có đại sự gì, ta trễ một chút sẽ trở về cũng được."

"Mục Hiên chắc chắn đã cho người theo dõi điện Lập Chính cùng điện Lưỡng Nghi, ngài vẫn là sớm một chút trở về đi, đỡ phải bị hắn phát hiện không tốt."

Gần đây Mục Hiên chắc chắn là nghe nói Đế Hậu bất hòa, Hoàng hậu không muốn hắn sinh nghi ngờ.

"Không cần lo lắng, hắn hiện nay không quan tâm chúng ta đâu."

Đậu Thuần nghe vậy cũng chỉ cười cười.

"Hắn ngoài ngôi vị Hoàng đế còn có việc khác phải bận tâm hơn sao?"

"Từ Mỹ nhân có thai."

Đậu Thuần cũng không có giấu Trác Kinh Phàm thực rõ ràng liền đem đáp án nói ra.

"Có thai?!"

Xem ra Mục Hiên rất chăm chỉ cùng Từ Mỹ nhân cày cấy, nhanh như vậy liền truyền ra tin hỉ.

Trác Hoàng hậu ở trong lòng phỏng đoán Mục Hiên sẽ kéo mình xuống, rồi diệt trừ hai Hoàng tử, tiếp đến ngồi chờ Hiền Thái phi cùng Từ Mỹ nhân sinh con, xem ai có thể thay hắn sinh hạ Hoàng tử. Không quản là ai sinh hạ Hoàng tử, kế tiếp Mục Hiên liền giết chết Đậu Thuần, sau đó giúp đỡ Hoàng tử kế vị. Đại Chu triều chẳng khác nào trong tay của hắn.

Mục Hiên tính toán không tồi, nếu không phải Hoàng hậu ta đây không đến từ trăm năm sau, biết trước sự hiện hữu của hắn, chỉ sợ  Đậu Thuần ngay từ đầu đều không có hoài nghi qua đối phương. Đời trước Đậu Thuần đấu không lại hắn cũng là bình thường, dù sao Đậu Thuần bên người có một đống cản trở.

"Đợi cho Từ Mỹ nhân thai vững vàng rồi, ta đoán Mục Hiên cũng không lâu lắm có bước tiếp theo, ngươi gần đây không cần đi lại chung quanh nhiều, ta lo lắng hắn kế tiếp sẽ đối phó là ngươi."

Đậu Thuần trầm ngâm nói, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.

"Ngài không cần lo lắng, ta sẽ cẩn thận."Mục Hiên quả thật như hai người suy nghĩ, biết Từ Mỹ nhân có thai xong, liền bắt đầu kế hoạch muốn đem Trác Kinh Phàm diệt trừ. Nhưng hắn thực cẩn thận, tuy rằng trong lòng hận không thể lập tức giết chết Trác Kinh Phàm, nhưng hắn cũng biết cơ hội chỉ có một lần, nếu hắn không thể bảo đảm một đao tất trúng, thì phải tiếp tục ẩn nhẫn. Vì thế, hắn âm thầm phái không ít người muốn lẩn vào điện Lập Chính, chính là đều không có thành công. Điều đó càng khiến cho Mục Hiên càng thêm hạ quyết tâm không thể để cho Trác Kinh Phàm sống, cũng không có thể để Trác Kinh Phàm cùng Đậu Thuần có cơ hội hòa hợp.

Bởi vậy hắn cho Từ Mỹ nhân  tiếp cận Đậu Thuần nhiều hơn, Từ Mỹ nhân trong bụng mang long thai nên Hoàng thượng cũng sẽ không lạnh nhạt với nàng.  Có Từ Mỹ nhân trước mặt Hoàng đế bôi đen thanh danh Hoàng hậu, thì quan hệ Đế Hậu sẽ càng ngày càng xấu đi. Mục Hiên hy vọng Từ Mỹ nhân có thể gắt gao giữ được tâm của Hoàng đế  mà còn làm Hoàng đế triệt để chán ghét mà vứt bỏ Hoàng hậu.

Trừ cái này ra, thế lực trên triều của Mục Hiên  cũng bắt đầu có động tác. Bởi vì lúc trước tấn phong một Mỹ nhân, bởi vậy có vài đại thần lại bắt đầu thượng tấu, hy vọng Hoàng đế nạp thêm người để phong phú thêm hậu cung.

Đại Chu triều hậu cung phi tần ngoài việc chọn ở ngoài vào, còn có  dâng tặng coi như lễ vật, hoặc là do phiên bang hiến tặng. Đến thời kỳ Tiên hoàng tại vị, Tiên hoàng liền cấm các quan lại tặng mỹ nữ vào trong cung nhằm thăng quan tiến chức.

Đậu Thuần kế vị tất nhiên là noi theo Tiên hoàng, bọn quan viên biết được cũng đã tắt tâm hiến tặng người. Lúc trước Hoàng thượng giữ đạo hiếu không nạp người chúng quần thần cũng có thể lý giải, nhưng hiện giờ đã có ngoại lệ, như vậy muốn phong phú hậu cung là việc có thể rồi.

Bởi vậy các đại thần liền bắt đầu khuyên nhủ Hoàng đế nhận lễ vật nhằm đưa một ít cô nương vào cung, nếu không hậu cung to như vậy  chỉ có một Hoàng hậu cùng Từ Mỹ nhân, thoạt nhìn cũng quá lạnh lẽo đi. Vả lại Hoàng hậu không thể sinh con, mà Từ Mỹ nhân lại vừa có thai không thể hầu hạ, thời gian này đúng là thích hợp nạp người mới.

Hoàng đế đem những tấu chương đó lưu lại khiến cho quần thần đoán không ra tâm tư ngài, không hiểu được chuyện "Lễ vật" này rốt cuộc là giải quyết thế nào. Mọi người không ngừng phỏng đoán Hoàng đế đột nhiên hành động.

Vài ngày sau có những quan viên bị đưa ra chứng cứ phạm tội, một vài người bị đuổi ra khỏi kinh đô, một vài người khác cũng gặp nạn. Cuối cùng những quan viên trước sau thượng tấu khuyên nhủ Hoàng đế nhận lễ vật đều biến mất trong triều. Hoàng đế dùng hành động thực tế nói cho quần thần biết nên lo chuyện giang sơn xã tắc đại sự, hậu cung của trẫm không cần các người nhúng tay.

Sau khi Đậu Thuần giải quyết xong vấn đề nạp phi không mấy ngày, Hưng Khánh cung đột nhiên có người đến điện Lưỡng Nghi cầu kiến. Đậu Thuần mí mắt giật giật, trong đầu hiện lên ý tưởng Thái hậu lại xuất hiện tình trạng gì xấu sao?

Đậu Thuần lập tức vội vàng lệnh người đi gọi Thái y, sau đó hắn mang người đi đến Hưng Khánh cung. Khi hắn thấy Thái hậu dung nhan già cả tiều tụy đã kinh sợ. Thái hậu năm nay bất quá mới hơn bốn mươi vài năm, nhưng thoạt nhìn lại như đã qua năm mươi như vậy?Hắn bình tĩnh đem người hầu hạ Thái hậu gọi đến trước mặt, bắt đầu hỏi về cuộc sống hàng ngày của Thái hậu thời gian qua. Hiện giờ bên người Thái hậu đều là thân tín của hắn, thứ nhất là vì chiếu cố Thái hậu, thứ hai cũng là giám sát Thái hậu.

Vừa nghe xong mới biết được, bởi vì Thái hậu bị nhốt tại Hưng Khánh cung lâu ngày liền tích tụ nhiều uất khí, tính tình nóng nảy biến đổi đến cổ quái, vả lại còn hay đau đầu. Mới đầu người hầu hạ bị Thái hậu suốt ngày than đau nơi này đau nơi kia làm cho chống mặt, dù toàn thân trên dưới đều không có gì. Nói cách khác, chính là không thoải mái nên muốn phát tát, cho nên khi Thái hậu lại kêu đau đầu, mọi người còn tưởng rằng Thái hậu lại không ốm mà rên.

Chờ đến khi Thái hậu bắt đầu cả đêm không ngủ được, các cung nữ mới bắt đầu chú ý vấn đề đau đầu này. Ban đầu họ cũng mời Thái y, nhưng Thái hậu bệnh tình không có thuyên giảm. Hiện giờ Thái y nói Thái hậu chống đỡ không bao lâu, Tổng quản thấy tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, không dám giấu giếm nữa, vội vàng đi bẩm báo Hoàng thượng.

Đậu Thuần nghe nói xong lại một phen sững sờ. Hắn có ý định không muốn để cho Thái hậu tiếp tục làm loạn vả lại sợ Thái hậu lại bị Mục Hiên lợi dụng, cho nên mới đem đối phương nhốt tại Hưng Khánh cung. Không ngờ Thái hậu mới ngắn ngủi mấy tháng đã biến thành cái thân tàn chẳng còn lại có mấy hơi.

Hắn hít một hơi, đi đến bên giường, nhìn Thái hậu hiện giờ thân thể gầy yếu, trong lòng của hắn tự nhiên thấy khổ sở xót xa không thôi. Hắn ngồi ở bên giường, nắm tay Thái hậu, lẳng lặng chờ Thái hậu tỉnh lại.

Không biết qua bao lâu, Thái hậu rốt cục tỉnh lại, bà vừa mở mắt liền thấy Đậu Thuần ngồi ở bên giường, ánh mắt nhất thời sáng ngời. Thái hậu cảm giác Đậu Thuần nắm tay mình, bởi vậy bà nắm chặt tay đối phương, dùng giọng khàn khàn mở miệng nói:

"Thuần nhi, con rốt cục đã đến "

Đậu Thuần hai mắt đỏ hoe chớp mắt, cố gắng cười nói:

"Nhi thần đã tới chậm, mong rằng mẫu hậu không nên trách tội nhi thần."

"Thuần nhi, phụ hoàng sủng ái Uyển Quý phi, làm cho mẫu tử chúng ta ở trong cung gian nan, con phải nhớ kỹ, nhất định phải lấy lòng phụ hoàng, bảo trụ vị trí Thái tử."

Thái hậu nắm tay Đậu Thuần lo lắng dặn dò. Đậu Thuần trong lòng khiếp sợ, vội vàng mở miệng kêu:

"Thái y đâu? Mau tới đây xem Thái hậu nương nương."

Thái y vốn đang ở một bên, lúc này nghe giọng Hoàng thượng khác thường, tất nhiên là vội vàng tiến lên bắt mạch cho Thái hậu.

"Thái y, trẫm nhìn mẫu hậu có chút... Thần trí không rõ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi không phải nói mẫu hậu bệnh tình là bởi tích tụ uất khí sao? Uất khí tích tụ còn làm cho đầu óc không rõ ràng sao?"

Mới vừa rồi Thái hậu rõ ràng cho rằng bây giờ Tiên hoàng còn tại vị, nhưng Tiên hoàng cũng băng hà đã hơn một năm. Thái hậu sao lẫn lộn đến vậy? Không phải đầu óc có vấn đề thì là gì.Thái hậu lúc này hai mắt nhìn chằm chằm Đậu Thuần, miệng còn tiếp tục nói,

"Thuần nhi, đợi cho sau này con ngồi lên cái vị trí kia, mẫu hậu sẽ thay con lựa chọn một người thích hợp làm Hoàng hậu. Thuần nhi, con tạm thời nhịn một chút, mẫu hậu sẽ vì con làm chủ..."

Nguyên do Thái hậu là bởi vì quá độ lo âu, vả lại lòng tích tụ nhiều u uất không thư giải được, hơn nữa bị nhốt trong Hưng Khánh cung mỗi ngày đều miên man suy nghĩ, dần dà đúng là đem mình bức tới điên rồi. Đương nhiên Thái y không thể nói thẳng như vậy, khi Đậu Thuần nghe xong Thái y uyển chuyển giải thích bản thân cũng phần nào bớt cắn rứt.

Mà đối với tình huống Thái hậu hiện giờ, Thái y tỏ vẻ hắn bó tay không biện pháp. Đậu Thuần cũng không có cưỡng cầu, dù sao Thái hậu chính là bộ dáng dầu hết đèn tắt, dù là Hoa Đà tái thế, chỉ sợ cũng cứu không được Thái hậu. Chuyện hắn có thể làm là trong thời gian còn lại của Thái hậu mỗi ngày đều ở bên cạnh bà.

Tin tức về Thái hậu bị bệnh Trác Hoàng hậu cũng nghe nói. Hoàng hậu cũng đến Hưng Khánh cung thăm đối phương, nhưng Thái hậu nhìn thấy Hoàng hậu cảm xúc liền kích động. Vì nghĩ cho Thái hậu, Trác Hoàng hậu chỉ đi thăm một lần, chỉ đến khi Thái hậu mất mới đặt chân đến Hưng Khánh cung...

Thái hậu bệnh nặng tin tức thực nhanh liền truyền ra. Bởi vì lúc trước Thái hậu luôn phải "Tĩnh dưỡng" tại Hưng Khánh cung ai cũng biết, cho nên lúc này quần thần nghe nói Thái hậu bệnh nặng cũng chỉ là cảm thán một tiếng, cũng không có cảm thấy Thái hậu bệnh nặng có gì kỳ quái.

Mà quần thần chỉ có Phó gia phản ứng lớn nhất, Phó gia nghe nói Thái hậu bệnh nặng, Phó lão phu nhân cùng Phó phu nhân liền liên tiếp đệ đơn xin tiến cung. Trác Hoàng hậu không dám một mình làm chủ, liền đem đơn đưa cho Đậu Thuần. Đậu Thuần sau khi cân nhắc bác bỏ thỉnh cầu của Phó phu nhân, nhưng duyệt cho Phó lão phu nhân vào cung.

Khi Phó lão phu nhân tiến cung Đậu Thuần đặc biệt chờ bà ở Hưng Khánh cung. Lão phu nhân thăm Thái hậu xong, liền theo Lữ Phúc đi bái kiến Hoàng thượng.

Lão phu nhân gặp Hoàng đế, hai người nói chuyện gì không có người thứ ba biết. Đợi cho lão phu nhân trở Phó phủ, Phó phu nhân nhiều lần nói bóng nói gió, cũng hỏi chuyện lão phu nhân tình hình trong cung. Mà Đậu Thuần cùng lão phu nhân nói chuyện xong, đêm đó liền đến điện Lập Chính, đem chuyện hắn cùng lão phu nhân nói nói lại cho Hoàng hậu nghe.

Trong điện Tử Thần

Từ Mỹ nhân cũng nghe nói Thái hậu bệnh nặng, nhưng tình trạng nàng hiện giờ cũng không tiện đi lại.

Nàng đương nhiên vui khi mình có tin hỉ, nhưng đồng thời trong lòng của nàng cũng xác định thai nhi là của ai, nàng từng lén lút ám chỉ cho Mục Hiên vấn đề này, Mục Hiên cũng thề son sắt tỏ vẻ thích đứa bé là của hắn.

Nói thực ra, Từ Mỹ nhân trong lòng hy vọng nó là của Hoàng thượng. Nàng nếu có thể chỉ hi vọng rút lui khỏi mối quan hệ cùng Mục Hiên, dù sao Đậu Thuần thân là Hoàng đế của một nước, Mục Hiên chỉ là loạn thần tặc tử.

Bởi vì Thái hậu bệnh nặng, Hoàng thượng canh giữ ở Hưng Khánh cung, khiến cho Mục Hiên cùng Từ Mỹ nhân có nhiều thời gian ở chung. Hiện giờ Đậu Thuần không đến điện Tử Thần, điều này làm cho Từ Mỹ nhân hơi thất vọng cũng cảm thấy thoải mái. Tuy nói được thánh sủng làm cho nàng cảm thấy vinh hoa, nhưng mỗi ngày đều bị nhìn chằm chằm cũng sẽ mệt.Bất đồng với Từ mỹ nhân không được tự nhiên, Mục Hiên ước gì Đậu Thuần mỗi ngày đều đến điện Tử Thần, Từ Mỹ nhân càng được sủng ái, đứa bé trong bụng của nàng cũng sẽ được sủng ái, nếu là Từ Mỹ nhân có thể sinh hoàng nam khỏe mạnh so với Trưởng hoàng tử ốm yếu khẳng định càng được yêu thích.

Tuy nói Trưởng hoàng tử danh nghĩa dưỡng tử của Hoàng hậu nhưng Hoàng thượng muốn lập ai làm Thái tử thì còn chưa biết đâu? Lại nói Trưởng hoàng tử cũng chỉ do một Tiệp dư sinh ra, đợi cho Từ Mỹ nhân thăng phân vị có lẽ có thể lên hàng tứ phi không chừng. Đến lúc đó hoàng tử do Từ Mỹ nhân sinh ra địa vị cũng không kém một dưỡng tử của Hoàng hậu.

Đến lúc đó hắn giết chết Trưởng Hoàng tử, vậy Hoàng đế chỉ còn độc nhất một đứa con do Từ Mỹ nhân sinh ra.

Sau đó hắn diệt trừ Trác Kinh Phàm, Từ Mỹ nhân trở thành Hoàng hậu, rồi Hoàng đế cũng băng hà bởi vậy Thái tử tuổi nhỏ cho nên Hoàng hậu nhiếp chính, hắn ẩn phía sau màn đem toàn bộ Đại Chu triều nắm ở trong lòng bàn tay...

Đối với mộng tưởng hão huyền của Mục Hiên Từ Mỹ nhân không biết, nàng rất sợ Hoàng hậu sẽ hại nàng. Dù sao hiện tại hậu cung chỉ có Hoàng hậu cùng nàng, nàng nếu sinh hạ Hoàng tử sẽ thành uy hiếp đối với Trưởng hoàng tử, Hoàng hậu làm sao có thể mở trừng mắt nhìn dưỡng tử rơi vào hoàn cảnh gian nan.

Bởi vậy Từ Mỹ nhân tinh thần cảnh giác cao độ mọi thời khắc đều đề phòng Hoàng hậu hạ độc thủ đối với nàng, nhưng nàng không biết Hoàng hậu căn bản không đem nàng cùng đứa bé trong bụng của nàng để ở trong mắt.

Hoàng hậu hiện tại phiền não là đầu xuân sang năm sẽ phát sinh lũ lụt lớn.

Hoàng hậu nhớ rõ sách sử đời trước đã ghi lại khoảng thời gian này sẽ có lũ lụt, một trận lũ lụt nghiêm trọng nhất trong mấy năm qua. Đại Chu triều có hai con sông lớn là Hoài Thủy và Khánh Hà, mà lũ lụt phát sinh tại vùng hạ nguồn sông Khánh Hà.

Sông Khánh Hà kỳ thật đã từng phát sinh lũ lụt, tiền nhân cũng tạo rất nhiều đê đập để ngăn cản nước sông tràn bờ. Nhưng nhiều năm thiếu tu sửa, sang năm đầu xuân tuyết trên núi tan rã, hơn nữa mưa to khiến cho nước sông tăng vọt phá tan đê đập. Nước sẽ bao phủ hạ nguồn sông Khánh Hà, những thành trấn cùng đất vườn sẽ chìm trong biển nước làm rất nhiều người thương vong cũng phá hoại thật nhiều, gây tổn thất không kể xiết.

Lịch sử ghi lại lão tổ tông bởi vì trận lũ lụt này thiếu chút nữa mất ngôi vị Hoàng đế. Bởi vì các Thân Vương liên kết đứng lên muốn lật đổ lão tổ tông lấy cớ đây là trời đổ thiên tai xuống trừng phạt. Trời giận hơn nữa người dân oán, lão tổ tông còn chưa có ngồi vững ngai vàng, vì muốn dập tắt lời đồn đãi nhảm cho nên lão tổ tông cho xây dựng đê đập.

Hiện tại nếu biết trước sang năm sẽ có lũ lụt, như vậy phải phòng ngừa chu đáo, miễn cho đến lúc đó đổi thành Đậu Thuần bị người lấy cớ nói hắn không hợp thiên ý. Bởi vậy Hoàng hậu vội vàng điều người tới kiểm tra đê đập vùng sông Khánh Hà. Hoàng hậu bận rộn tìm hiểu thuỷ lợi từ trong sách, bản " Đại Chu triều thủy kinh " không một khắc rời tay.Hoàng hậu bận rộn choáng váng cả đầu tìm kiếm nhân lực và biện pháp để chống chọi trận lũ lụt sắp tới mà Đậu Thuần không hề biết. Hắn gần đây mỗi ngày đều canh giữ ở bên người Thái hậu.

Mới đầu Thái hậu còn nhận được hắn, càng về sau Thái hậu đã không nhận ra bất luận người nào. Đậu Thuần nhìn người ngày xưa cực kỳ chú trọng bề ngoài, hiện giờ đầu tóc rối tung y phục không chỉnh tề, cứ rống gọi bậy, mười phần giống bà điên, trong lòng hắn cảm thấy khổ sở.

Thời gian chậm rãi đi qua, đến cuối năm, vào một ngày Thái hậu ngủ trưa sau đó không còn có tỉnh lại.

Thái hậu mất, trong cung bài trí lập tức thay bằng màu trắng, cung nữ nội thị trên người mặc đồ tang, Hưng Khánh cung treo đèn lồng trắng, toàn bộ hậu cung không khí biến thành đau thương. Hoàng hậu cũng thay đổi bài trí trong điện Lập Chính.

Thái hậu vừa nhắm mắt lại, Hoàng hậu liền đến Hưng Khánh cung, đi đến bên cạnh Hoàng đế đồng thời cùng quỳ gối trước giường. Hoàng hậu nhìn Đậu Thuần trước mắt mặt mũi xanh xao trong lòng có chút đau lòng, bởi vậy vươn ra tay trái lặng lẽ cầm tay phải Đậu Thuần không lên tiếng chỉ dùng hành động cổ vũ cho đối phương.

Đậu Thuần không quay đầu lại, nhưng phát lực trên tay nắm chặt tay Trác Kinh Phàm, hắn nhìn người nằm trên giường trong lòng cảm giác phức tạp. Hắn không ngờ rằng Thái hậu cuối cùng sẽ lấy phương thức như thế rời khỏi hắn. Hắn vốn tưởng rằng Thái hậu bị hắn quản thúc lâu như vậy tính tình cũng sẽ nhu thuận một chút, nhưng không ngờ Thái hậu tự đem bản thân bức thành như vậy. Nói thật, biết được Thái hậu ra đi, nội tâm của hắn ở chỗ sâu nhất thở phào một hơi, ít nhất Thái hậu không cần tiếp tục chịu tội.

Sau tang lễ Thái hậu qua đi, Đậu Thuần mỗi đêm đều bị ác mộng làm bừng tỉnh. Đối với Đậu Thuần mà nói, Thái hậu sở dĩ nổi điên có hơn phân nửa nguyên nhân do hắn, bởi vậy trong lòng hắn thực là tự trách cũng cho rằng chính mình hại Thái hậu. Ban ngày hắn bận với chính vụ không thời gian nghĩ này nọ, nhưng vừa vào đêm trong lòng liền không tự chủ nghĩ đến Thái hậu.

Hoàng hậu ở một bên nhìn tất nhiên là biết khúc mắc của hắn, nhưng chuyện này người bên ngoài khuyên đều vô dụng, chỉ có thể để Đậu Thuần tự mình nghĩ thông suốt.

Trác Hoàng hậu nhìn Đậu Thuần ngày càng tiều tụy, trong lòng cũng không vui, chỉ có thể đổi biện pháp vui đùa để Đậu Thuần vui vẻ. Sau đó giao phó Ngự thiện phòng nấu nhiều canh bổ cho Đậu Thuần bổ thân mình.

Hoàng thượng tiều tụy Từ Mỹ nhân cũng thấy, nàng cũng muốn nhân cơ hội này thể hiện, bởi vậy nàng cũng hầm canh bổ đưa đến so với Trác Hoàng hậu. Có đôi khi thậm chí không quản Hoàng hậu đã đưa canh tới, nàng tự mình đưa canh đến trước mặt Hoàng thượng.

Hành động tranh sủng làm cho Đậu Thuần không mừng cũng chỉ bất mãn. Chỉ là hắn kiềm chế không vui, miễn cho kế hoạch kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Hắn cùng Trác Kinh Phàm đã bố trí thiên la địa võng chờ Mục Hiên từng bước một đi vào trung tâm, bọn họ mới thu võng...

Từ Mỹ nhân thai đã qua ba tháng, bất quá bởi vì Đậu Thuần lúc trước đã từng lên tiếng cho nàng không cần phải mỗi ngày đi thỉnh an Hoàng hậu, bởi vậy Từ Mỹ nhân mừng rỡ ở trong tẩm điện lười nhác.

Chỉ mấy ngày nữa chính là cung yến mừng năm mới, tuy nói bởi vì Thái hậu vừa qua đời, cho nên cung yến hết thảy giản lược, nhưng Từ Mỹ nhân dù muốn lười nhác, cũng không thể không tham dự.

Mà Trác Hoàng hậu cũng đang vì chuẩn bị cung yến mà bận rộn. Đây là cung yến đối với Hoàng hậu cùng Hoàng đế đều rất quan trọng. Bởi vì bọn họ xác định Mục Hiên sẽ gây rối tại bữa tiệc này. Nếu đối phương vội vàng muốn chết, họ sao lại hạ thủ lưu tình. Chỉ là họ cũng không dám phớt lờ, càng không dám coi thường Mục Hiên. Hoàng hậu chỉ sợ đối phương trên người thực sự có cái gọi là long khí đích thực có thể giúp hắn thuận lợi đăng cơ.

Đối với việc Hoàng hậu thận trọng cùng khẩn trương, Đậu Thuần tất nhiên có chút không lý giải được, hắn chỉ xem Mục Hiên chính là dư nghiệt tiền triều. Nếu đối phương dám can đảm gây sóng gió tại bữa tiệc hoàng cung, hắn sẽ đem đối phương bắt lại. Đâu cần phải gióng trống khua chiêng giống lâm trận đối đầu quân địch như thế?

Hoàng hậu tất nhiên không biết nên làm như thế nào giải thích băn khoăn của Hoàng thượng, chỉ biết đối phương đời trước thật sự thành hoàng đế, đời này cũng đang từng bước tiếp cận ngôi vị Hoàng đế. Nếu không phải mình xuất hiện, lúc này ngồi ở ngôi vị Hoàng đế đã là Mục Hiên, cho nên bản thân mới có thể thật cẩn thận như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK