"Vậy ngươi là Thái tử Đại Lương triều sao?"
"... Đúng vậy."
"Như vậy ngươi... sao lại tới nơi này?"
"Ta bị chính hoàng đệ ám sát, khi mở mắt ra đã thành Thái tử phi của ngài"
Hoàng hậu nhắm mắt, đem việc mình bị ám sát nói một lần, bất quá chuyện xảy ra trong mộng cùng chuyện lão hòa thượng chùa Bạch Mã kéo mình đến đây không có nói ra.
Dù sao đó là người khác, liên hệ ân oán kiếp trước có nói với hắn cũng không cần thiết. Đậu Thuần không có trí nhớ của kiếp trước, mà người mình yêu cũng không phải người thị vệ đời trước, cho nên việc này chỉ nên đặt ở chỗ sâu trong ký ức, không thể nhắc lại.
Đậu Thuần nghe nói linh hồn Hoàng hậu là bị ám sát, trong lòng nhảy dựng, lại sinh ra một cảm giác đau lòng, trong đầu tưởng tượng ra tình cảnh ngay lúc đó. Hắn nhịn không được cầm thật chặt tay đối phương, thấp giọng nói:
"Hết thảy đều đã qua, không cần biết ngươi vốn là ai, hiện giờ ngươi là Trác Kinh Phàm, là Phàm Phàm của ta, là Hoàng hậu Đại Chu, cũng đừng suy nghĩ lại chuyện cũ."
Không quản Phàm Phàm cùng đệ đệ tình cảm thế nào, nhưng bị huynh đệ của mình tính kế, vả lại còn mất tánh mạng, Phàm Phàm trong lòng khẳng định chịu khổ sở. Bị một kiếm đâm thủng ngực sẽ đau biết bao nhiêu? Đậu Thuần trong lòng tràn đầy thương tiếc cùng đau lòng.
Trác Hoàng hậu thấy vẻ mặt Đậu Thuần liền đoán được đối phương trong lòng suy nghĩ gì, cảm thấy thật ấm áp, lập tức nắm chặt tay Đậu Thuần lên tiếng:
"Ta sớm đã không còn nghĩ, có ngài bên cạnh ta.... thực là tốt."
Vừa mới bắt đầu học tập thổ lộ tiếng lòng, bởi vậy còn quá mức ngại ngùng nói cũng nói không suông lời, bất quá do Hoàng hậu chủ động đã đủ làm Đậu Thuần mừng rỡ như điên. Hoàng hậu thấy Đậu Thuần kích động trong lòng cũng càng cảm thấy quyết định của mình là đúng.
Đậu Thuần phát hiện sự thay đổi kỳ diệu của Trác Kinh Phàm, cả người cũng trở nên thoải mái không ít. Giống như Đậu Thuần nghĩ, Trác Kinh Phàm mang cái bí mật lớn đã lâu làm sao có thể không mỏi mệt. Đậu Thuần thấy đối phương nói hết lai lịch của mình tựa như tháo xuống gánh nặng, cả người tự nhiên thoải mái nhiều, cũng có một loại cảm giác giải thoát, dường như ngăn cách của hai người cũng biến mất. Quan hệ hai người so với dĩ vãng càng thêm thân mật, tình cảm tất nhiên là lại càng sâu sắc rất nhiều. Bất quá hai người cũng không có quên chính sự, nếu đã thẳng thắn thì rất nhiều sự tình cũng dễ dàng nói ra khỏi miệng, tỷ như vài đại sự kiện cùng thiên tai.
Tuy rằng Đại Chu triều không có bị diệt vong, nhưng thiên tai sẽ không thay đổi. Mà có một số quan viên khai quốc Đại Lương cũng khó đảm bảo sẽ không xuất hiện tại Đại Chu, Trác Kinh Phàm sớm biết người có thể dùng người không thể dùng trợ giúp cho sự cai trị của Đậu Thuần rất lớn. Trước kia phải nghĩ biện pháp uyển chuyển gợi ý cho Đậu Thuần, hiện tại không cần phiền toái như vậy, nghĩ cái gì liền có thể nói cái đó.Đậu Thuần cũng nghĩ tới điểm này, trong lòng càng trân trọng Trác Kinh Phàm, có một người yêu có thể biết trước tương lai cùng mình thống trị giang sơn, trên đời này còn có ai có vận may tốt như vậy sao? Nhất định là không có, Phàm Phàm là độc nhất vô nhị, hắn thật may mắn khi Phàm Phàm tới trên người Thái tử phi, nếu không một người tốt như vậy đã bị người khác nhặt đi rồi.
Dù không muốn thừa nhận nhưng Đậu Thuần trong lòng nhịn không được có sự cảm kích Huệ Vương Đại Lương kia, nếu không có hắn an bài một kiếm, Phàm Phàm cũng sẽ không gặp mình. Đương nhiên, ý nghĩ như vậy hắn cũng chỉ vụng trộm nghĩ đến, và che đậy dưới đáy lòng, tuyệt đối không thể để cho Phàm Phàm biết.
Gần đây lúc ban đêm Đậu Thuần thường xuyên hung hăng gây sức ép Trác Kinh Phàm, hắn kích động cùng phấn khởi không hề quan tâm Trác Kinh Phàm có phản đối hay không. Khi Trác Kinh Phàm tâm tình thả lỏng tất nhiên là làm Đậu Thuần càng thêm hưng phấn. Hắn làm đến khi Trác Kinh Phàm liên tục xin tha, đồng thời ở trong lòng hối hận không nên trêu chọc tinh lực tràn đầy của Đậu Thuần.
So với Đậu Thuần sinh lực tràn trề, thể trạng cùng thể lực Trác Kinh Phàm đều kém, vả lại lúc trước Trác Kinh Phàm luôn rụt rè khiến cho Đậu Thuần trên giường cũng kềm chế một ít. Nhưng bây giờ đã khác, Trác Kinh Phàm có những hành động ngày trước chưa từng có, tự nhiên kích thích Đậu Thuần xuất toàn lực cùng thủ đoạn để hai người cùng khoái hoạt. Đậu Thuần hứng khởi thực hiện nhiều tư thế ấp ủ đã lâu, hắn càng làm càng hăn, chỉ khổ cho Trác Kinh Phàm.
Sau bữa đại tiệc, Đậu Thuần liếm liếm môi, hắn lần đầu tiên "ăn" no đến như vậy, toàn thân tỏa ra khí tức thoả mãn cùng vừa lòng. Hắn ôm chặt thân thể ướt mồ hôi của Phàm Phàm vào lòng, cảm thấy cuộc đời mình như thế này đủ rồi.
Ngày hôm sau Trác Kinh Phàm tất nhiên là không xuống giường được, nhưng cũng không có tức giận. Bởi vậy trừ khi lâm triều, cả một ngày Đậu Thuần đều ở bên cạnh Trác Kinh Phàm, tự mình bưng trà đưa nước hầu hạ Trác Kinh Phàm. Đối với việc hắn xum xoe, Trác Kinh Phàm trong lòng rất hưởng thụ, chỉ là trên mặt vẫn thản nhiên cũng không thể dễ dàng tha thứ đối phương, nếu không mỗi đêm đều bị Đậu Thuần nhào nắn như vậy thân thể này sẽ nhanh bị phá hủy.
May mà Đậu Thuần cũng biết ban đêm mình quá mức càn rở, hắn sau đó cũng tìm Hồ Thái y hạ lệnh điều chế một ít thuốc mỡ, để bảo dưỡng cho thân thể Trác Kinh Phàm. Ngoài ra hắn còn kéo Hồ Thái y đến trước mặt Trác Kinh Phàm để cho ông cẩn thận bắt mạch Trác Kinh Phàm. Sau khi xác nhận Trác Kinh Phàm không có bởi vì hắn làm ẩu mà xảy ra vấn đề, cuối cùng hắn cũng thở phào một hơi.
Hồ Thái y cũng uyển chuyển ám chỉ Đậu Thuần, bởi vì Hoàng hậu trước đó từng bị trúng độc cho nên thể trạng yếu kém hơn người thường một chút. Cho nên sau này xin Đậu Thuần hạ thủ lưu tình, cũng không nên quá mức, cũng không thể thường xuyên, điều đó đối với thân mình Hoàng hậu đều không có lợi.
Đậu Thuần nghe xong tất nhiên là khẩn trương, liên tục hỏi ý kiến Hồ Thái y có cách nào bảo dưỡng tốt nhất, nhưng không có phát hiện Hồ Thái đang trộm lau mồ hôi trên trán. Hồ Thái y ở trong lòng kêu khổ, những điều mới vừa rồi nói tất nhiên là do Hoàng hậu bảo ông nói. Hoàng hậu bởi vì đêm qua bị Hoàng thượng gây sức ép quá mức, cho nên tính toán hạn chế nhu cầu của Hoàng thượng, vì bọn họ là "phu phu" chuyện phòng the này cần phải chú ý nếu muốn bách lão bạc đầu ở bên nhau.Trác Kinh Phàm cùng Đậu Thuần tình cảm tăng tiến đồng thời cũng không có sơ sẩy đối với Hầu phủ.
Vốn trong Hầu phủ có lời đồn đãi Hầu gia sẽ bỏ rơi phu nhân khiến cho bọn hạ nhân bắt đầu quay sang nịnh bợ Thường tiểu thư. Nhưng phu nhân có thai thái độ Hầu gia lại thay đổi, cho dù vẫn không cùng phu nhân tốt như cũ, nhưng trong một tháng cũng có hơn phân nửa thời gian đều nghỉ ở chính phòng.
Mà Hoàng hậu cũng tỏ vẻ quan tâm phu nhân khiến cho địa vị Thường Tuệ Nương tại Hầu phủ xuống dốc không phanh. Dù cho nàng còn có được tình cảm của Trác nhị công tử nhưng không có khả năng làm Trác nhị công tử bỏ đi quy tắc của Hầu phủ, trừ phi Trác nhị công tử không muốn tước vị Vinh Thân Hầu này nữa.
Thường Tuệ Nương xuất thân không tốt, kiến thức cũng không nhiều lắm, lúc nhỏ sống ở nông thôn sau đó vào Đỗ gia. Dù cũng sống trong gia đình giàu có nhất nhì Vân Thành, nhưng sau khi đến kinh đô nàng mới biết được Đỗ phủ Vân Thành căn bản không đáng kể gì.
Mà Vinh Thân Hầu phủ cùng Đỗ phủ lại hoàn toàn khác biệt. Nàng đã thấy Đỗ phủ thê thiếp luôn tranh chấp nhau, nên cho rằng bằng vẻ đẹp cùng thủ đoạn của nàng đấu với phu nhân không là việc khó, còn chưa nói đến Hầu gia rất sủng ái nàng. Nàng ôm hùng tâm tráng chí vào Hầu phủ, mới đầu quả thật nếm toàn ngon ngọt, nàng hầu như làm cho phu nhân suy sụp, nhưng khi phu nhân có thai, nàng bắt đầu không thể thuận lợi ra tay.
Tuy rằng còn chưa biết trong bụng Tôn Như Lan là nam hay là nữ, nhưng có thai liền có hy vọng, Trác nhị công tử đối với Tôn Như Lan cũng thực coi trọng, thậm chí bỏ qua chuyện mẫu nhân hộc máu hôn mê. Thường Tuệ Nương hao hết tâm tư tính kế, mà lại bị người nhẹ nhàng tránh khỏi. Đến lúc này nàng mới biết được thủ đoạn của những người gọi là thiên kim tiểu thư danh giá con nhà quyền quý, họ sẽ không cùng người khác mặt đối mặt chém giết, nhưng sau lưng trong âm thầm dùng thủ đoạn mềm dẻo cắt từng miếng thịt của đối thủ.
Phu nhân không cắt xén chi phí ăn mặc cùng tiền tiêu hàng tháng của nàng, cũng không tỏ ra ghen tuông khi Hầu gia nghỉ ở chỗ nàng. Buồn cười nàng trước kia lại cho rằng đối phương là sợ mình, giờ mới biết đối phương là đang quan sát năng lực của nàng tới đâu, đợi cho hiểu biết nàng cao thấp thế nào, lập tức đáp trả khiến nàng không thể trở tay.
Nàng vốn nghĩ nếu mình cũng có thai không phải Hầu gia sẽ càng thêm vui vẻ sao? Nhưng nàng mới đem ý tứ này lộ ra đã bị Hầu gia quở trách. Gia đình quyền quý tối kỵ con trai đầu là con thị thiếp, Trác nhị công tử dù yêu thích Thường Tuệ Nương cũng sẽ không để cho nàng sinh hạ con trai trưởng cho Hầu phủ. Nếu thai của Tôn Như Lan sinh ra là nữ, nàng bây giờ có thai nếu sinh ra là nam thì Hầu phủ không mặt mũi, Tôn gia mất mặt, cũng làm Hoàng hậu không vui.
Hắn từ nhỏ đã được giáo dục như vậy, vả lại Tiêu Uyển Nương cũng coi như có thủ đoạn, Trác nhị công tử lớn lên trong hoàn cảnh như vậy làm sao cho phép mình phá vỡ quy tắc.
Hơn nữa sau đó Thường Tuệ Nương mới biết được, mỗi khi Hầu gia nghỉ ở chỗ nàng ngày hôm sau sẽ có một chén canh bổ đưa đến. Khi biết được đó là canh có bỏ thuốc phá thai nàng khiếp sợ vạn phần, cho rằng bà vú Hứa lừa nàng vì dù sao Hầu gia cũng rất yêu thích nàng, sao lại cho nàng uống thuốc phá thai.Bà vú Hứa sắc mặt một chút cũng không đổi, thản nhiên nói:
"Gia đình quyền thế đều có quy tắc, từ trước đều không cho thị thiếp có con trai trước chủ mẫu. Hiện giờ trong phủ phu nhân đang khỏe mạnh, sắp tới sẽ sinh tiểu công tử còn cần gì nữa?"
"Chẳng lẽ phu nhân sinh không ra con trai trưởng, còn không cho người bên ngoài thay nàng sinh con nối dõi tông đường sao?"
"Tiểu thư, người định nguyền rủa phu nhân cùng Hầu gia sao? Phu nhân trong độ tuổi khoẻ mạnh sao không sinh được con trai trưởng?"
Nghe giọng bà vú Hứa chua ngoa hỏi, Thường Tuệ Nương trong lòng nhảy dựng, biết mình nói sai, vội vàng nói
"Ta sao có thể nguyền rủa Hầu gia chứ? Hầu gia tất nhiên là thiên phúc, nhưng mà... bà cũng đừng trách ta nhanh mồm lắm miệng. Trước kia khi ta còn ở Vân Thành có nghe nói qua chuyện như vầy, có một nam tử kia thân thể khoẻ mạnh lại sinh không được con trai, sau này mới biết được là do phu nhân của hắn có vấn đề, ta đây chỉ sợ... phu nhân có vấn đề thì sao?"
Thường Tuệ Nương tiến đến bên cạnh bà vú Hứa, nhẹ giọng nói:
"Bà là người Hầu gia rất tin tưởng, lời này ta chỉ dám nói cho bà nghe, ta xem dáng người phu nhân không có phúc khí, ta khẳng định bà hiểu mà, phu nhân trước đây không phải chỉ sinh được một tiểu thư thôi sao? Ta nghe nói phu nhân trước đây vì muốn có thai mà dùng nhiều loại thuốc, những loại thuốc này hữu dụng hay không thì không rõ? Nhưng uống nhiều cũng không tốt."
"Tiểu thư ăn nói cẩn thận, lời này là từ đâu nghe được?"
Bà Hứa ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm Thường Tuệ Nương, Thường Tuệ Nương trong lòng chột dạ, chống chế một hơi,
"Tất nhiên là từ nha hoàn trong chính phòng, bà không tin liền đến hỏi Hoa Quế, chuyện này Hoa Quế cũng biết."
Bà Hứa cảm thấy rùng mình, đem chuyện này đặt ở trong lòng. Thường Tuệ Nương thấy bà chú ý nghe, trong mắt hiện lên một tia đắc ý. Liền tính toán dù Tôn Như Lan chiếm thế thượng phong nhưng nàng có không ít người có thể dùng. Hiện tại nàng cố ý tạo ra "lời đồn", đợi cho Hầu gia đối với đứa bé này không còn quá xem trọng thì Tôn Như Lan có thể sẩy thai.
Nàng trong lòng đắc ý dào dạt, cũng tưởng tượng ra vẻ khổ sở của Tôn Như Lan, tâm tình nàng tốt vô cùng. Nhưng bà Hứa không có như nàng suy nghĩ đem chuyện này nói cho nhị công tử nghe.
Sau mấy ngày, Thường Tuệ Nương lại mập mờ nhắc đối phương một lần, bà Hứa trong lòng cười nhạo nàng, nhưng ngoài miệng lại đáp ứng sẽ đem việc này điều tra rõ ràng. Nếu phu nhân thật sự đã dùng những phương thuốc gì đó không ổn tất nhiên là sẽ báo cáo lên Hầu gia.
Vào một ngày Trác nhị công tử đột nhiên đến chỗ nàng, Thường Tuệ Nương tất nhiên là rất vui vẻ. Nhưng vẻ mặt Trác nhị công tử vẫn luôn lạnh nhạt, ánh mắt tối tăm chăm chú nhìn nàng làm Thường Tuệ Nương run lên, trong lòng chợt lạnh.
Trác nhị công tử nhìn người xinh đẹp trước mặt đang hầu hạ mình trong lòng từng trận từng trận đau đớn. Hắn biết Thường Tuệ Nương kiến thức không nhiều lắm, không có quy tắc, những cái đó hắn đều có thể dễ dàng tha thứ, nhưng Thường Tuệ Nương ngàn vạn lần không nên tính kế huyết mạch của hắn.
Khi hắn biết được Thường Tuệ Nương lén lút hành động trong lòng đã thất vọng nhưng vẫn tìm lý do bào chữa. Rồi phu nhân của hắn mang đến ghi chép về thân thế của Thường Tuệ Nương. Vả lại còn có những chứng cớ nàng mua chuộc người hầu trong phủ, mà ngay cả tùy tùng Hầu phủ đã tiết lộ hành tung của hắn, dẫn hắn đến giữa sườn núi trong lần gặp gỡ tình cờ đó. Từng chuyện từng chuyện đều tiết lộ Thường Tuệ Nương là cố ý tiếp cận hắn.
Hắn không thể chịu đựng được là mẫu thân bị Thường Tuệ Nương chọc cho tức giận đến hộc máu, còn có việc Thường Tuệ Nương vẫn thường xuyên tiếp cận chính viện muốn hạ độc mẫu thân. Trác nhị công tử sao cũng không nghĩ tới, một người có vẻ ngoài mỹ lệ mà bên trong lại cất dấu tâm địa rắn rết làm cho người ta sợ hãi như vậy.
Hắn cảm thấy Thường Tuệ Nương lừa gạt tình cảm của hắn, nhớ tới Thường Tuệ Nương vào phủ châm ngòi mọi chuyện, hắn lại càng thẹn với thê tử đang mang thai của mình.
Trác nhị công tử càng nghĩ càng giận.
Hắn nhẫn nại dùng bữa vì muốn nhìn xem tâm người này rốt cuộc là cái gì, sao có thể ngoan độc vô tình như vậy? Càng nhìn hắn càng kinh hãi, Thường Tuệ Nương ở trước mặt của hắn đúng là không lộ ra dấu vết. Nếu không có nhân chứng vật chứng xác thực, hắn sẽ không nhìn ra một cô nương mảnh mai dịu dàng như nàng sau lưng là người thủ đoạn tàn nhẫn thô tục như vậy.
Thường Tuệ Nương tất nhiên là không biết nàng đã bị lộ. Nàng cố gắng mỉm cười, nhỏ nhẹ nói:
"Thiếp có chỗ nào làm không tốt sao? Đã làm gì cho Hầu gia chán ghét mà muốn vứt bỏ sao?"
"Thường Tuệ Nương, không cần ở trước mặt bản Hầu bày ra bộ dáng này, bản Hầu đã thấy rõ bộ mặt thực của nàng, mà ngay cả thân phận cháu gái Thượng Mục Giám phu nhân cũng là giả, nàng cùng Thượng Mục Giám lừa bản Hầu thật thê thảm mà!"
Trác nhị công tử thấy nàng còn làm bộ làm tịch, nhịn không được quát ra tiếng.
"Hầu gia lời này thiếp không hiểu, thiếp là do mẫu thân qua đời nên đến kinh đô tìm dì nương tựa, ngài sao nói thiếp là giả mạo? Thiếp có công văn cùng hộ tịch làm chứng, chẳng lẽ cũng có thể làm giả sao?"
Thường Tuệ Nương luôn yên tâm mình chuẩn bị rất chu đáo liền không cần sợ Trác nhị công tử đi điều tra. Chỉ là nàng không biết, Tôn Như Lan làm sao có thể nói miệng không bằng chứng, nàng tất nhiên là cẩn thận điều tra mà trong đó không có thiếu sự trợ giúp của Trác Hoàng hậu.
Mà Trác nhị công tử sau khi biết cũng suy nghĩ rất nhiều, Thường Tuệ Nương vào Hầu phủ là với mục đích gì? Thượng Mục Giám là ai? Bọn họ là muốn làm gì Hầu phủ, hoặc là muốn hại Hầu phủ sao?
Nếu không sao Thường Tuệ Nương xuống tay với mẫu thân? Thường Tuệ Nương không chỉ muốn ám hại mẫu thân, còn muốn hại con nối dòng của hắn, ý muốn Hầu phủ không được an bình. Nếu Hầu phủ xảy ra chuyện, thanh danh Hoàng hậu cũng không tốt... Đúng vậy! Đây mới là mục đích thật sự. Họ muốn cắn Hoàng hậu cho nên mới trăm phương ngàn kế tiếp cận Hầu phủ! Trác nhị công tử tự cho là nghĩ thông suốt, trong lòng tự nhiên đối với Thường Tuệ Nương tức giận càng tăng lên.