• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện Lý Thừa Huy cùng Hoa Dung sớm có người bẩm báo cho Đậu Thuần, Đậu Thuần nghe xong cũng chỉ là thản nhiên cười, liền đem chuyện này đặt ở một bên. Hắn tin tưởng Thái tử phi của hắn có thể xử lý thích đáng mọi việc, và sự thật đã chứng minh, Thái tử phi quả nhiên không khiến hắn thất vọng.

Bất quá Thái tử phi đã phát hiện hắn động tay vào trong lư hương đêm hôm trước, nên bây giờ không đồng ý cho hắn ngủ cùng giường nữa. Hắn mấy ngày nay đến xin lỗi nhưng cũng không thể thay đổi quyết định của Thái tử phi. Đậu Thuần thật sự là buồn bực, cũng giận chính mình sao không thu dọn sạch sẽ, sao không nghĩ đến đem tàn tro trong lư hương bỏ đi chứ?

Dù hắn ảo não cũng vô dụng, Thái tử phi lần này là quyết tâm muốn lạnh nhạt với hắn, ngay cả việc hắn đến điện Thừa Ân bồi tội, Thái tử phi cũng tránh không gặp mặt, chỉ để cho cung nữ hầu hạ hắn. Bất thình lình bị bỏ rơi, làm cho Đậu Thuần trong lòng thật có chút khó chịu, cho dù hắn làm sai một chút, nhưng Trác Kinh Phàm là Thái tử phi của hắn, chẳng lẽ không thể chìu lòng cho hắn thân mật một chút sao?

Mà đêm đó hắn cũng không có hành động khác, chỉ là hôn hôn mà thôi, so với lần say rượu kia, hắn tự nhận thấy lúc này không có làm gì quá đáng với Thái tử phi.

Nhưng hắn lại không biết, Thái tử phi Trác Kinh Phàm có thể tha thứ cho hắn khi say rượu, là tưởng hắn tâm trí còn trẻ con, đem chuyện đêm đó xem như do một tiểu hài tử không hiểu chuyện gây ra. Mà lúc này đây lại khác, lúc này đây Đậu Thuần đã bình phục, bị một nam tử mười chín tuổi ôm hôn, hành động này thật sự có ý nghĩa khác. Đã sống hai đời Thái tử phi sao lại có thể không hiểu?

Mà Đậu Thuần rõ ràng vừa mới chính miệng đáp ứng nếu Thái tử phi không gật đầu đồng ý sẽ không chạm vào mình, kết quả quay lưng lại liền dùng thủ đoạn chuốt thuốc mê, chẳng những thế còn lưu lại không ít dấu vết trên người mình. Việc nói và làm trước sau không đồng nhất, không tuân thủ lời hứa của Đậu Thuần, thật sự làm cho Thái tử phi thất vọng cực kỳ.

Đậu Thuần thân là Thái tử, nên chú ý ngôn hành (ngôn ngữ và hành động) của mình. Dù đối phương là người nào nếu đã nói thì đều phải tận lực làm được, để không bị người ta lên án, không thể để người ta tìm ra điểm không phù hợp mới phải. Tóm lại ai có thể cam đoan, vì một câu nói mà mang hệ lụy cho ngày sau, không thể để ngươi khác sau lưng đâm lén? Bởi vậy kỳ thật Thái tử phi cũng không phải giận vì bị Đậu Thuần làm gì với thân thể mình, mà là giận vì Đậu Thuần nói mà làm không được, cũng giận Đậu Thuần giở thủ đoạn với mình.

Thái tử hiện tại thân phận là Thái tử phi của Đậu Thuần, vận mệnh hai người có thể nói là cột chặt vào nhau. Hai người có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, Đậu Thuần tốt Thái tử phi này cũng tốt, Đậu Thuần không tốt chẳng lẽ Thái tử phi còn có thể chỉ lo cho thân mình sao? Thái tử Đại Lương ta không phải là kẻ vô tình như vậy, cũng không thể tự cho rằng chính mình có thể dựa vào năng lực bản thân đối kháng toàn bộ Đại Chu triều.

Từ khi biết Đậu Thuần hồi phục, Thái tử bắt đầu thay đổi kế hoạch của chính mình. Ban đầu nghĩ nếu Đậu Thuần ngốc suốt đời, sẽ đoạt ngôi vị hoàng đế, rồi phụ trách chăm sóc Đậu Thuần cả đời. Nhưng hiện tại Đậu Thuần đã hồi phục, không thể cướp ngôi vị hoàng đế của hắn, khả năng này rất khó, chi bằng tận lực lấy lòng Đậu Thuần, đợi đến ngày Đậu Thuần lên ngôi, mình có thể đứng phía sau điều khiển hắn, thực ra làm nhiếp chính cũng tốt.Trước mắt làm người thân thiết nhất của Đậu Thuần, không để người khác ảnh hưởng đến hắn, chậm rãi bồi dưỡng Đậu Thuần, làm cho Đậu Thuần tín nhiệm ỷ lại chính mình, chỉ cần giữ Thái tử Đại Chu trong tay, cũng như đã nắm một nửa Đại Chu triều ở trong tay. Sau này khi được Đậu Thuần toàn tâm tin cậy, chỉ nghe lời mình, sai gì hắn sẽ làm đó. Nhưng không ngờ Đậu Thuần sau khi hồi phục, lại bắt đầu tính kế mình, thay đổi quá lớn khiến Thái tử nghẹn trong lòng, thực là rất khó chịu.

Đậu Thuần tất nhiên là đoán không ra ý nghĩa của Thái tử phi Trác Kinh Phàm, chỉ nghĩ chính mình chọc giận đối phương, bởi vậy mấy ngày nay vò đầu bứt tai, nghĩ mọi biện pháp muốn làm cho Thái tử phi nguôi giận.

Đậu Thuần đứng ngồi không yên, Hoàng thượng tất nhiên là nhìn ra, ngài cảm thấy có chút không thích. Đậu Thuần thân là Thái tử, nếu quá mức coi trọng một người, người nọ liền sẽ trở thành nhược điểm của hắn. Thái tử có nhược điểm, muốn đối phó sẽ rất dễ dàng, đối với ngài mà nói, Trác Kinh Phàm là vì chăm sóc Thái tử, giúp Thái tử hồi phục, mới có thể vào cung trở thành Thái tử phi. Nhưng nếu Trác Kinh Phàm tồn tại thành nhượt điểm để người bên ngoài công kích Thái tử, như vậy Trác Kinh Phàm cũng không còn tốt nữa.

Hoàng thượng sẽ không lưu lại bất cứ cái gì hay bất cứ ai đối với Đậu Thuần gây bất lợi. Ngài đã đem Hoàng Hậu cấm túc, kế tiếp muốn đối phó một Thái tử phi cũng thật đơn giản rất là dễ dàng, lý do đều có sẵn.

Bởi vậy một ngày sau, điện Thừa Ân Đông Cung đột nhiên nghênh đón một thánh chỉ. Nội dung thánh chỉ là Thái tử phi Trác Kinh Phàm thân là nam tử không thể vì Thái tử sinh người nối dỗi, bởi vậy Hoàng thượng chỉ hôn tiểu thư Tiêu gia làm Thái tử phi thay thế, lại hạ chỉ chọn hai Lương đệ, sáu Lương Viện, cùng với Thái tử phi mới tận tâm hầu hạ Thái tử. Hoàng thượng cũng niệm tình Trác Kinh Phàm có công hầu hạ Thái tử khôi phục, đặc chuẩn lưu lại trong cung, an bày Trác Kinh Phàm tại Phật đường Nghi Thu Cung, sau này thay Thái tử niệm kinh cầu phúc.

Thái tử phi bị phế Trác Kinh Phàm nhận chỉ, trong lòng chợt lóe lên tám chữ: " Có mới nới cũ, qua cầu rút ván ". Lúc trước sở dĩ Hoàng thượng lựa chọn Trác Kinh Phàm trở thành Thái tử phi là vì ngày sinh tháng đẻ có thể thay Thái tử Đậu Thuần giải nạn, còn bởi vì Trác gia không gây bất lợi. Nay Thái tử Đậu Thuần quả thực hồi phục, Hoàng thượng tất nhiên là không còn cần một nam Thái tử phi.

Tiếp thánh chỉ xong, nội thị được phái tới truyền chỉ cười nhưng không cười nói:

"Xin Trác công tử sớm chuẩn bị đến Phật đường thay Thái tử điện hạ sao chép kinh Phật, tiểu nô tài sau này mỗi ngày đều đến thu bài, sau đó còn phải bẩm báo lại cho bề trên. "

"Dạ, thảo dân tuân chỉ."

Trác Kinh Phàm thần sắc thản nhiên, không có kinh ngạc khi bị phế, cũng không có trở nên lạnh lùng hay oán hận, đúng mực tiễn nội thị truyền chỉ ra về. Sau đó lệnh cho Phục Linh cùng các cung nữ thu dọn này nọ, chuẩn bị đến Nghi Thu Cung.

Rất nhanh, tin tức Thái tử phi Trác Kinh Phàm bị phế loan truyền ra. Hoàng Hậu tất nhiên thật sự vui mừng, nhưng khi nghe nói Hoàng thượng chọn tiểu thư Tiêu gia làm Thái tử phi mới lại không vui được nữa. Hoàng thượng chỉ hôn cũng không đến thương lượng cùng bà, mà chọn hai Lương đệ, sáu Lương Viện trong đó lại không có một người nào của Phó gia? Hoàng Hậu trong lòng có chút phát lạnh, chẳng lẽ người nhà mình không còn được sủng ái, Hoàng thượng không còn nể trọng Phó gia?Thái tử phi đột nhiên bị phế, không chỉ hậu cung, mà cả triều thần cũng kinh ngạc không thôi. Trác Dung Ung sắc mặt trở nên khó coi, chỉ cố chống đỡ tươi cười, sau khi hạ triều những đồng liêu cứ vây quanh tìm hiểu tin tức hoặc là sung sướng khi thấy người gặp họa, nên đã vội vã trở về Trác phủ.

Ở Trác phủ, nhận được tin tức này Thanh Bình Quận phu nhân lại cảm thấy vui lòng, trước đây bà luôn buồn bực vì nhị tiểu thư không thể vào cung hầu hạ Thái tử điện hạ, nhưng Hoàng thượng chọn tiểu thư Tiêu gia làm Thái tử phi mới lại chính là cháu gái của bà, bà vui cũng có gì không phải? Thật ra ngoài Lương đệ, Thừa Huy, còn có Chiêu huấn cùng Phụng nghi nữa, đợi cho cháu gái vào cung sau đó đem nhị tiểu thư đưa vào Đông Cung cũng là có thể.

Trác Dung Ung trở về phủ, thấy phu nhân sắc mặt vui mừng, càng trở nên khó chịu. Từ khi nhận tin con trai bị phế, Hoàng thượng chọn lựa Thái tử phi mới ông đã đoán được dụng ý của ngài. Hoàng thượng đang dọn đường cho Thái tử điện hạ. Tiêu gia là đại gia tộc trăm năm, nay tuy rằng không có người ở trong triều thế nhưng nhiều năm trước đều là các lão đại thần.

Hiện tại cẩn thận nghĩ lại, các lão đại thần kia không còn làm quan sẽ không khiến Hoàng thượng nghi kỵ, họ lại có năng lực nên giành được ấn tượng tốt với Hoàng thượng, ngày sau người Tiêu gia có thể vào triều nhậm chức cống hiến, thật là hành động sáng suốt.

Tiêu gia có một Hoàng Hậu, ngày sau người Tiêu gia cơ hội thăng chức còn thiếu sao?

Mà Tiêu gia có người vào triều tất nhiên là sẽ trung thành và tận tâm đối với Thái tử điện hạ vì Thái tử phi mới là người họ Tiêu.  Hoàng thượng đi một bước này, thực là tinh diệu, không chỉ giải quyết vấn đề nối dõi cho Thái tử điện hạ mà còn thay Thái tử điện hạ mượn sức Tiêu gia.

Hoàng thượng cũng không sợ Tiêu gia tạo được thế lực vì ngoại trừ gia tộc của Tiêu Thái tử phi, Hoàng thượng còn chọn các tiểu thư của các đại thế gia khác trong kinh đô vào vị trí Lương đệ cùng Lương Viện. Tiêu gia tuy có thân phận ưu thế, nhưng thế lực trong triều không có, hiện tại để xem ai có thể được Thái tử sủng ái, như vậy người đó sẽ có thể làm chủ Đông Cung.

Bản thân Thái tử Đại Lương không biết phụ thân của Trác Kinh Phàm đã thấu hiểu ý định của Hoàng thượng, bản thân kỳ thật có thể đoán được Hoàng thượng sẽ có quyết định này, chỉ là không nghĩ tới lại đến nhanh như vậy. Thái tử còn tưởng rằng ít nhất phải đợi đến khi Đậu Thuần nắm được chính sự, tự mình có thể giải quyết chính sự.

Sau khi Phục Linh cùng các cung nữ thu dọn xong, Thái tử phi cũ lên kiệu đi đến một góc hoang vu trong Nghi Thu Cung.

Nghi Thu Cung thường xuyên không có người ở, cho nên có vẻ tiêu điều lạnh lẽo, trong thiên điện là Phật đường, Trác Kinh Phàm nhìn thoáng qua một vòng, sau đó mang theo những cung nữ vào phòng ngủ.

"Thái...... công tử, có cần dùng bữa không ạ?"

Phục Linh thật cẩn thận mở lời, nhìn chủ tử mình vẫn lộ vẻ bình tĩnh trong lòng thật là khó chịu. Vốn tưởng rằng Điện hạ khôi phục, chủ tử nhà mình cũng có thể trải qua ngày tháng tốt đẹp. Nhưng chỉ một tờ thánh chỉ chủ tử liền bị phế đi, còn bị đưa đến Nghi Thu Cung, nói dễ nghe là thay Điện hạ tụng kinh cầu phúc, nói khó nghe chính là bị đẩy vào lãnh cung."À, mọi người lui xuống đi."

Thái tử thản nhiên nói, ở trong lòng đang cân nhắc kế tiếp nên làm gì. Bản thân mình bị phế là trong dự kiến, mà Hoàng thượng cũng không đuổi mình ra khỏi cung cũng là vì không muốn mang danh qua cầu rút ván.

Không bị đuổi ra khỏi cung, lại bị đẩy ra thật xa, bị bỏ mặc nơi xó xỉnh này, cũng không phải quá tệ, cũng giảm đi không ít phiền toái. Chỉ là trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, nghĩ không ra vì sao Hoàng thượng lại vội vàng xử trí chính mình như vậy.

Cho đến khi Đậu Thuần bộ mặt u uất chạy vào Nghi Thu Cung, rốt cuộc Thái tử phi đã đoán được nguyên nhân chính mình bị phế.

"Phàm Phàm! ngươi đừng lo lắng, ta nhất định xin Phụ hoàng thu hồi thánh chỉ!"

Đậu Thuần giống như con thú bị vây khốn, thấp thỏm không yên đi lới đi lui trong phòng, ngoài miệng nói tới nói lui chỉ có những lời này.

"Điện hạ, ngài cũng biết rõ, thánh chỉ đã ra vô phương thu hồi.  Điện hạ sau này sẽ có Thái tử phi mới, thảo dân ngày sau ở Nghi Thu Cung này thay Điện hạ tụng kinh cầu phúc, cũng thay Đại Chu triều tụng kinh cầu phúc."

Thái tử biết nói như thế sẽ làm Đậu Thuần trong lòng áy náy cùng thương tiếc, cho dù Đậu Thuần đối với mình khả năng cũng không tình ý, thế nhưng ở chung thời gian dài như vậy bản thân không tin Đậu Thuần có thể thờ ơ.

"Phàm Phàm! Với ta Thái tử phi chỉ có mình ngươi, những người khác ta đều không muốn!"

Đậu Thuần nghe Trác Kinh Phàm nói vậy tất nhiên là kích động thật sự, hắn vốn định cùng Phàm Phàm còn rất nhiều ngày, nhưng ai ngờ Phụ hoàng lại hạ một thánh chỉ, hắn cùng Phàm Phàm đúng là bị tách ra.

Nhìn Đậu Thuần kích động, trong lòng Thái tử lại là nhịn không được xót xa thở dài một tiếng, thì ra sở dĩ Hoàng thượng vội vàng như phế đi Thái tử phi là vì thấy Đậu Thuần quá mức coi trọng Thái tử phi. Thái tử mơ hồ có thể cảm giác được tâm tư Đậu Thuần đối với chính mình, tuy rằng bản thân lựa chọn trốn tránh, nhưng không thể nói Hoàng thượng không nhìn ra, cũng không nói Hoàng thượng sẽ bỏ mặc Đậu Thuần nháo loạn.

Đậu Thuần là Thái tử Đại Chu triều, nếu cảm xúc dễ dàng bị người khác ảnh hưởng sau này làm sao gánh vác quốc gia? Bởi vậy Hoàng thượng dứt khoát một dao chặt đứt sợi dây liên hệ này, đem hai người tách ra, hơn nữa nhét rất nhiều thị thiếp vào Đông Cung cho Đậu Thuần, hi vọng có thể giảm đi lực chú ý của Đậu Thuần lên một người. Nếu phụ thân Trác Kinh Phàm không phải là Trung Thư Lệnh, và cũng để cho Trác gia không quá khó xử, Hoàng thượng đã đã trực tiếp đuổi người ra khỏi cung.

"Điện hạ, ngài nghe thảo dân khuyên bảo một câu, bây giờ ngài chưa có đủ thực lực, không nên dễ dàng đem suy nghĩ trong lòng lộ ra cho người khác biết, lộ ra điểm yếu là không tốt cho ngài, Ngài......  hiểu mà phải không."

Đậu Thuần nghe vậy trong lòng chấn động, hắn mờ mịt nhìn Trác Kinh Phàm, trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực, hắn kiềm chế, rồi lại kiềm chế nhưng nhịn không được mở miệng hỏi:"Phàm Phàm, ngươi biết rõ...... Có phải hay không?"

"Thảo dân cái gì cũng không biết, Điện hạ, hiện nay điều ngài tối cần thiết là có một đứa con nối dỗi."

Thái tử cố áp chế phiền muộn trong lòng, nói lời trái lương tâm đáp lại câu hỏi của Đậu Thuần

"Phàm Phàm! ta......"

Đậu Thuần thấy Trác Kinh Phàm lộ vẻ không sao cả còn khuyên mình mau có con, trong lòng phi thường không dễ chịu, đang muốn liều mạng đem tâm ý nói ra, liền bị lời nói của Trác Kinh Phàm bịt kín miệng.

"Điện hạ, lời thảo dân vừa mới nói, ngài một chữ cũng không có nghe vào sao?"

"......"

Đậu Thuần tức giận muốn mắng Trác Kinh Phàm, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ai kia trong lòng lại không thể thốt nên lời. Phàm Phàm đôi mắt thật là đẹp, ánh mắt sáng giống như có hai ngọn lửa có thể thiêu đốt người nhìn, lông mày sắc nét như được vẽ nên ( chân mày tướng) không những không phá đi nét đẹp của khuôn mặt mà càng làm cho khuôn mặt tăng thêm phần tinh xảo. Thật là tuấn tú cũng rất mạnh mẽ đầy nhuệ khí bức người, khiến hắn không tự chủ giảm vài phần giận dữ.

"Điện hạ, ngài là Thái tử Đại Chu, tất yếu phải có trách nhiệm cùng nghĩa vụ, không thể vì tình cảm của bản thân mà phẫn nộ hoặc bỏ qua mặc kệ mọi thứ. Ngài thích hay không thích Thái tử phi mới cũng không được có thái độ thiếu tôn trọng đối phương."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Thái tử lại thấy chua xót, có chút tiếc nuối Đậu Thuần ngốc nghếch khi xưa. Dù trong lòng có cảm nghĩ gì cũng phải đem đạo lý này từng chút một nhét vào trong đầu của Đậu Thuần. Khoảng thời gian vui vẻ kia kỳ thật phải chôn sâu tận đáy lòng. Đậu Thuần toàn tâm toàn ý tín nhiệm cùng ỷ lại, kỳ thật đã khắc sâu trong lòng không thể quên, cho dù bản thân Thái tử không có thừa nhận, nhưng Đậu Thuần đối với Thái tử mà nói không đơn giản chỉ là Thái tử Đại Chu triều.

Đậu Thuần không hiểu được đối phương trong lòng nghĩ gì, hắn nghe Trác Kinh Phàm dặn dò, cảm giác mũi cay cay, hắn chỉ thích một người mà thôi, nhưng lại làm hại đối phương rơi vào hoàn cảnh khốn khổ như vậy. Thông minh như Đậu Thuần, khi biết Hoàng thượng ra thánh chỉ đó cũng đã đoán được lý do là vì mình, cho nên Hoàng thượng không thể giữ lại Trác Kinh Phàm.

Đáng buồn cười Hoàng thượng vốn đang thực vừa lòng Thái tử phi này, nhưng khi nhận thấy Thái tử phi có thể tác động cảm xúc Đậu Thuần liền chán ghét. Quả thực sự sủng ái của Hoàng thượng thật là mù mờ, mặc kệ đó là ai dù thích cách mấy bỗng chốc lại không thích, giống như đối với một bộ y phục có thể mặc vào rồi cởi ra, không vừa mắt thì vứt đi.

Kỳ thật sớm Thái tử nên nghĩ tới điều này, bằng chứng là Hoàng thượng rất sủng ái Uyển quý phi nhưng không hề tín nhiệm, thì đối với con dâu này sao có thể làm cho ngài thật sự hài lòng.

Nhìn Đậu Thuần, trong lòng Thái tử lại nghĩ đến ngày sau khi Đậu Thuần đã lên vị trí đó, có trở nên lãnh huyết vô tình giống như vậy hay không? Bây giờ vì mình mà hắn đau lòng lo nghĩ, ngày sau có thể không thèm liếc mắt, không chừng chớp mắt liền quay lại đối phó mình hay không?Hai người đứng đối mặt nhau, cũng không có lên tiếng, không khí trở nên nặng nề, sau một hồi lâu, Đậu Thuần mới thấp giọng nói:

"Phàm Phàm, ngươi chờ, ta nhất định sẽ tới đón ngươi ra ngoài."

Nói xong cũng không quay đầu rời đi, mà đứng ở tại chỗ nhìn. Thái tử ở trong lòng nhảy dựng, thật ra tính trốn tránh Đậu Thuần, lúc này cũng nhịn không được trong lòng có một tia vui mừng.

Dù sao có một người coi trọng mình, có thể vì mình liều lĩnh, làm sao người ta không thể không cảm động?......

Mùa đông, Đại Chu Văn Võ năm thứ hai mươi ba, Thái tử phi Trác Kinh Phàm bị phế. Mùa xuân, Đại Chu Văn Võ năm thứ hai mươi lăm, Thái tử Đậu Thuần cưới Thái tử phi mới.

Trước ngày cưới một ngày, Đông Cung giăng đèn kết hoa đỏ rực, không khí thật vui vẻ.

Trong Nghi Thu Cung lại là một mảnh yên tĩnh, Thái tử phi trước kia nay mặc một thân áo thô, quỳ ở Phật đường tụng kinh, nhắm mắt tay lần chuỗi hạt, giống như nhập tâm không có bất cứ thứ gì có thể quấy nhiễu.

Từ khi bị phế đến nay đã hơn một năm, vì một năm trước Đậu Thuần nói qua không nạp người, cho nên Hoàng thượng cho hắn một năm. Lúc này Đông Cung chuẩn bị nghênh đón tân chủ tử. Hôm nay là ngày Đậu Thuần cưới Thái tử phi mới, Thái tử phi cũ này vẫn như bình thường, tĩnh tâm tụng kinh, sau khi đã sao chép xong kinh thư, chờ người tới lấy nộp lên cho Hoàng thượng.

Một lát sau, người Thái Cực cung tới, Trưởng Lâm đứng ngoài cửa cung kính bẩm báo, thấy chủ tử vẫn nhắm hai mắt phất phất tay, Phục Linh khom lưng thu gọn những tờ giấy nâng lên đi thẳng ra cửa.

"Phục Linh cô cô, không biết Trác công tử có tốt không?"

Không như ngày thường lần này tới lấy kinh thư, là Lữ Phúc.

"Đa tạ công công quan tâm, công tử thân thể vẫn khoẻ mạnh."

Phục Linh thấy Lữ Phúc, trong lòng có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn cung kính đáp.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Lữ Phúc cũng biết chính mình xuất hiện, làm cho những người ở đây trong lòng không thoải mái, bởi vì mình là nội thị cận thân bên người Hoàng thượng, thấy mình khó tránh khỏi sẽ nhớ tới Hoàng thượng, tâm tình tốt mới là lạ. Chỉ vì hôm nay là ngày Thái tử Đậu Thuần cưới Thái tử phi mới, Lữ Phúc không lại đây xem xem, trong lòng cũng không yên.

Trác công tử đến nơi này đã hơn một năm cũng rất yên lặng, làm cho Lữ Phúc thấy không giống tính cách đối phương, mà Điện hạ cũng đã nói còn nhớ thương Trác công tử, bởi vậy ông cũng muốn đến xem một chút, xác định Nghi Thu Cung không có xảy ra cái gì mới yên tâm.

Trác công tử kia tất nhiên là không biết được Lữ Phúc lo lắng, vẫn tiếp tục tụng kinh, yên lặng chờ trò vui kế tiếp sắp phát sinh. Ở nơi này đã hơn một năm, cho dù không còn là Thái tử phi, nhưng Đông Cung vẫn do Trác Kinh Phàm quản lý, Hoàng thượng không biết gì, Đậu Thuần càng không nói gì. Ở mặt ngoài Đậu Thuần đề bạt một Chiêm sự quản lý Đông Cung, nhưng thực tế vô luận chuyện lớn nhỏ, Chiêm sự đều đến Nghi Thu Cung xin chỉ thị rồi mới quyết định.

Bởi vậy dần dà, Đông Cung trên dưới trong lòng đều biết rõ ràng, trong lòng Điện hạ vẫn chỉ có Thái tử phi cũ, nếu không phải do Trác công tử không thể sinh con, chỉ sợ không có Thái tử phi mới.

Đông Cung vẫn trong tay Thái tử phi cũ, hắn muốn cho Hoàng thượng nghe cái gì thì Hoàng thượng nghe cái đó, hắn không muốn Hoàng thượng biết tất nhiên là một chữ Hoàng thượng cũng nghe không thấy. Bản thân tốt xấu gì cũng là Thái tử, muốn nắm một Đông Cung tất nhiên là không khó. Cũng bởi vì còn quản lý Đông Cung cho nên làm sao không biết hôm nay là ngày cưới Thái tử phi mới, việc chuẩn bị đại hôn cái gì không qua tay Trác công tử phê duyệt, thậm chí còn ở sau lưng thúc đẩy một phen.

Cho dù bị phế nhưng Trác công tử không có biểu hiện ra bất cứ cảm xúc nào, nhưng không có nghĩa là sẽ cam tâm? Khi cần thì đem người ta ép ngồi vào vị trí Thái tử phi, chẳng lẽ lúc trước Hoàng thượng  không nghĩ tới vấn đề nối dõi? Đợi khi lợi dụng xong, không cần nữa lại lấy cớ không thể sinh con đạp người ta xuống đem vị trí Thái tử phi cho người khác. Có thể thấy được sinh được hay không căn bản không phải là nguyên nhân. Nếu vậy cũng đừng trách Trác công tử đây ra tay không nể mặt, Thái tử Đại Lương ta sẽ thay Trác Kinh Phàm đòi lại món nợ này, có câu:

" Người không đánh ta, ta không đánh người.

Người nợ ta một ta đòi người mười."

Hôm nay là ngày đại hôn, chính là ngày Hoàng thượng sẽ nhận được lễ vật, hi vọng đến lúc đó Hoàng thượng sẽ không bị tức đến ngất xỉu đi. Chung quy việc này vẫn là do Hoàng thượng khơi mào trước, ta bất quá là đánh trả mà thôi.

Lúc trước Thái tử ngốc nghếch sẽ không quan trọng Thái tử phi là nam hay là nữ, chỉ cần có thể chăm sóc Thái tử tốt. Kỳ thật đối với Hoàng thượng mà nói, Thái tử Đậu Thuần lúc ấy chọn Thái tử phi nam là tốt nhất, như vậy Thái tử phi sẽ không lợi dụng việc sinh một tiểu hoàng tử khỏe mạnh mà gây bất lợi cho Thái tử. Bởi vì Hoàng thượng có thể truyền ngôi cho con trai Thái tử không phải là không được, như vậy sự tồn tại của Thái tử không còn quan trọng. Mà nếu như vậy, mẹ đẻ hoàng thái tôn cùng gia tộc liền trở thành người chiếm ưu thế.

Sau một năm, Thái tử Đậu Thuần nay đã hoàn toàn bình phục. Hoài Vương khẳng định là không an phận, các thân vương khác cũng như hổ rình mồi, họ sẽ trơ mắt nhìn Thái tử điện hạ cưới thê thiếp sinh con sao? Hiển nhiên là không có khả năng, cho nên hôn lễ này sẽ không thể tiến hành suôn sẻ. Chẳng mấy chốc vị Thái tử phi bị phế này sẽ được trở lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK