Đậu Thuần ngồi trên ngai vàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn quần thần chia làm hai phe tranh cãi với nhau. Phe chủ chiến là Trung Thư Lệnh và Thượng Thư Lệnh cầm đầu cùng những cấp dưới dâng tấu thỉnh cầu Hoàng thượng phái thêm binh. Phe chủ lui cầm đầu là Thái bảo trong đó có Binh Bộ Thượng Thư cùng Hộ Bộ Thượng Thư thỉnh cầu trước khi phản quân chưa công phá kinh đô tranh thủ thời gian rời khỏi kinh đô mới tốt.
Đậu Thuần để tùy ý bọn họ nói một hồi lâu, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Phó Thái phó đứng ở một bên hỏi,
"Thái phó cảm thấy thế nào? Trẫm nên rời cung sao?"
Hắn vừa mở miệng, mọi người tất nhiên là an tĩnh lại, đồng thời quay đầu nhìn Phó Thái phó đang đứng cúi đầu.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, thần cho rằng nên phái binh."
Phó Thái phó bị hỏi đến tên, cũng không có thể tiếp tục im lặng, bởi vậy bước lên trước một bước, cao giọng nói. Tất cả mọi người không nghĩ tới, người luôn an tĩnh không lên tiếng như Phó Thái phó, vốn là người trung lập lúc này tỏ thái độ lập tức liền đứng ở phe chủ chiến.
Thái phó cùng Thái bảo đều là Tam công (Tháibảo, Tháiphó, Tháisư), dù bọn họ không có thực quyền, nhưng ở trong triều địa vị khá cao. Trong triều có rất nhiều thần tử là môn sinh của Phó Thái phó, vả lại Phó Thái phó có thể nói là nhân vật đứng đầu phái Thanh Lưu, bởi vậy một khi tỏ thái độ tất nhiên là có rất nhiều người đi theo. Mà Thái bảo trước đây được Tiên hoàng tín nhiệm nên dù đều là Tam công nhưng Thái bảo lời nói có trọng lượng hơn Thái phó. Trước đây khi Tiên hoàng còn tại vị, trong hơn hai mươi năm, trong triều có rất nhiều thần tử đến đầu phục Thái bảo.
Thái phó cùng Thái bảo đều tỏ thái độ, chỉ còn Thái sư tất nhiên là không thể tiếp tục trầm mặc. Thái sư thân là Tam công lời nói rất có phân lượng, vả lại Thái sư là người duy nhất trong Tam công trải qua ba triều, một lão đại thần, là người có uy tính và địa vị mà Thái phó cùng Thái bảo đều không thể so được. Trước giờ Thái sư ít khi mở miệng, là trung thần của Hoàng thượng, không có thánh chỉ đều luôn bàng quang, đứng ở một góc yên tĩnh lần chuỗi ngọc trai.
Khi Hoàng thượng đã lên tiếng hỏi Thái phó, hẳn là sẽ đến phiên ông. Thái sư trước khi Hoàng thượng đăng cơ đã biết trong triều đại khái có thần tử nào là người của Hoàng thượng. Lúc này thấy Thái phó tỏ ý muốn phái binh, Thái sư trong lòng cũng đã hiểu. Bình tĩnh mà xem xét, Thái sư cũng có ý phái binh. Kinh đô bên ngoài còn có binh Châu Phủ đóng giữ, bên trong có mười sáu nha vệ, trong cung có cấm quân, sao lại ngăn cản không nổi phản quân, vì sao yêu cầu Hoàng thượng rời kinh đô đi tránh? Vả lại ở trong cung còn có tường thành cùng cấm quân bảo hộ, ngược lại rời đi sẽ trở thành bia sống dễ cho người ngắm bắn. Còn nữa ở lại trong hoàng thành cũng tốt để ủng hộ sĩ khí, mà hoàng cung dễ tấn công như vậy sao?Thái sư ở trong lòng đem tình thế phân tích xong, đợi cho Thái phó nói xong, cũng đi tới trước một bước, mở miệng nói:
"Khởi bẩm Hoàng thượng, thần tán thành."
Đậu Thuần trong mắt hiện lên một tia vừa lòng, khóe môi nhếch lên một cái, thản nhiên mở miệng nói:
"Chuẩn tấu Thái phó, Phó Quyết, trẫm phong ngươi làm Bình loạn Đại Nguyên soái, ba ngày sau dẫn Tả Hữu Kiêu Vệ cùng Tả Hữu Kim Ngô Vệ cấp tốc tiến đến trợ giúp quân Nguyên soái."
Phó Quyết là Trưởng tôn Phó gia, năm nay hai mươi hai tuổi, vốn là Hồng Lư Tự Thiếu khanh, không ngờ Hoàng thượng lại hạ chỉ hắn mang binh bình loạn. Trong triều chúng thần đều ở trong lòng phỏng đoán, lần này dụng ý của Hoàng thượng chính là trọng dùng Phó gia phải không? Phó Quyết vẻ mặt bình tĩnh, không quan tâm người bên ngoài phỏng đoán như thế nào, hắn tiến lên một bước quỳ xuống nói:
"Thần tuân chỉ."
Tan triều, người Phó gia tất nhiên là vội vàng hồi phủ để chuẩn bị cho Phó Quyết xuất chinh, còn Phó Quyết lại bị Hoàng thượng triệu đến thư phòng. Họ đã nói những gì không ai biết, chỉ biết Phó Quyết rời cung sắc mặt so với khi lâm triều tốt hơn rất nhiều...
Đậu Thuần cùng Phó Quyết trong thư phòng nói chuyện, Trác Kinh Phàm ngồi ở bên trong nghe, đợi cho Phó Quyết sau khi rời đi, Trác Kinh Phàm bước ra,
"Hy vọng ngài phen này khổ tâm, Phó gia có thể lý giải."
"Nói như thế nào thì Phó gia đều là người nhà của Thái hậu, là nhà ngoại ta, ta cũng không có thể cùng Phó gia xa lạ. Dù sao Phó gia có rất nhiều văn nhân, có đôi khi một ngồi bút cũng có sức mạnh không thua gương dáo."
"Ngài nghĩ cất nhắc Phó gia tất nhiên là tốt, chỉ sợ Phó gia trước đây bị Tiên hoàng đè áp xuống, lúc này được trọng dụng mở mày mở mặt, cũng sẽ kiêu ngạo. "
Trác Kinh Phàm đi đến bên Đậu Thuần ngồi xuống, vừa nói, vừa lấy một chén trà đến, thử độ ấm nước trà xong mới đưa cho Đậu Thuần.
"Ta trước đem tư thái làm đủ, đến lúc đó cho dù ta ra tay thu thập Phó gia, cũng có thể quân pháp bất vị thân, chỉ cần Phó gia thông minh một chút, bọn họ tất nhiên là có thể tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý."
Đậu Thuần tiếp nhận chén trà, trong lòng đối với Trác Kinh Phàm săn sóc ấm áp không thôi.
"Ta nhìn Phó Thái phó là hiểu được, Phó gia không có vấn đề, chỉ sợ những người dưới trướng khó áp chế."
Trác Kinh Phàm thản nhiên nói, Đậu Thuần nâng chén uống một ngụm trà, có chút bất đắc dĩ nói:
"Ta cũng nghĩ như vậy, Thái hậu hiện giờ không có động tĩnh là do Phó phu nhân tiến cung khuyên can, Phó phu nhân dùng Phó Thái phó làm áp lực Thái hậu. Bà nói khi Thái phó đi rồi Thái hậu sẽ không còn ai che chở nên tâm tư Thái hậu cũng lung lay."
"Ta nói, ngài nên làm cho Thái hậu thật sự nằm ở trên giường không thể nhúc nhích mới có khả năng thật sự tĩnh dưỡng."
Trác Kinh Phàm chần chờ hồi lâu, vẫn là đem suy nghĩ trong lòng thấp giọng nói ra, nếu lời này bị người ngoài nghe được tuyệt đối có thể bị gán tội danh âm mưu hại Thái hậu. Nhưng chính là vì Đậu Thuần được tốt, cũng không muốn Đậu Thuần suốt ngày bận tâm Thái hậu, bởi vậy người xấu này cứ để bản thân mình đảm đương đi.Đậu Thuần nghe xong trong lòng nhảy dựng, hắn vội vàng buông chén trà, vươn tay nắm chặt tay Trác Kinh Phàm, thấp giọng nói:
"Phàm Phàm, ta biết được ngươi là tốt cho ta, lời này về sau không thể nói, ngươi cũng không được làm như thế, ngươi đừng quên, ngươi còn phải cùng ta sống cả đời này đó."
"... Ta biết."
Trác Kinh Phàm trầm mặc trong chốc lát, lại nắm chặt tay Đậu Thuần, trong lòng vẫn tính toán. Nếu Thái hậu ngày sau thật sự không biết thay đổi, sẽ thật sự không để ý mà tự mình ra tay để Thái hậu chỉ có thể nằm ở trên giường...
Ba ngày sau, Phó Quyết lãnh binh xuất chinh, trong kinh đô không khí lập tức khẩn trương, dù sao phản quân càng ngày càng tới gần kinh đô, hiện tại mười sáu nha vệ đều bị điều đi rồi, chẳng lẽ tình hình chiến sự không lạc quan? Bách tính không biết quân tình, cũng không hiểu tình hình trong triều, bọn họ chỉ nhìn thấy tuần phòng Kim Ngô Vệ vốn là phụ trách trị an kinh đô bị điều đi rồi, trong lòng liền hoảng sợ. Hơn nữa lệnh cấm đi lại ban đêm thời gian dài hơn, chỉ cần trời tối lại, trên đường không cho lưu người, khiến cho bách tính càng thất kinh, chỉ sợ một ngày kia phản quân thật sự đánh vào kinh đô.
Nhưng lo lắng đó không có trở thành sự thật, Phó Quyết lãnh binh xuất chinh không đến mười ngày, liền truyền tin chiến thắng về.
Chuyện là Phó Quyết phái Tả Hữu Kim Ngô Vệ đi trước, hắn đích thân dẫn Tả Hữu Kiêu Vệ theo sau đó. Mà Tả Hữu Kim Ngô Vệ rất nhanh liền gặp gỡ quân Tần Sở, nhưng nói cũng kỳ quái, đang lúc Kim Ngô Vệ cho rằng sẽ có giao chiến, thế nhưng phản quân lại lui. Kim Ngô Vệ tất nhiên là không có khả năng buông tha đối phương, lập tức đuổi theo, không bao lâu liền gặp một đội quân tiên phong khác của phản quân.
Ngay khi Kim Ngô Vệ cho rằng trúng kế, đang nghĩ muốn mở một đường máu, những phản quân kia lại tấn công đội tiên phong quân Tần Sở, Kim Ngô Vệ như đang nằm mộng, đây là đấu đá nội bộ sao...? Còn không chờ bọn họ nghĩ ra, đột nhiên có người cao giọng hô:
"Tần Vương cùng Sở Vương là phản tặc, mọi người đến mà tru diệt. Quân Hạ gia quyết tử chiến cũng muốn bắt phản tặc lấy đầu người!"
Kim Ngô Vệ cuối cùng kịp phản ứng, lập tức cũng gia nhập chiến cuộc, cùng quân Hạ gia đem đội tiên phong quân Tần Sở toàn bộ tiêu diệt. Đợi cho giải quyết xong quân tạo phản, tướng lĩnh quân Hạ gia lúc này mới đi đến trước mặt Thượng Tướng quân Kim Ngô Vệ, cao giọng nói:
" Tây Bắc Hạ gia, Hạ Tranh, phụng mệnh tiến đến tham kiến Bình Loạn Đại Nguyên soái."
Thượng Tướng quân Kim Ngô Vệ lập tức xoay người xuống ngựa, quỳ một gối xuống cung kính nói:
"Mạt tướng Thượng Tướng quân Tả Kim Ngô Vệ, phụng lệnh Đại Nguyên soái đi trước, Nguyên soái còn ở phía sau, xin Hạ Tướng quân thứ lỗi."
"Đứng lên đi, tình huống đặc biệt cũng không cần đa lễ, Hạ gia phụng lệnh Tiên hoàng lẻn vào phản quân. Vốn định sau hai tháng cùng Trình gia nội ứng ngoại hợp bắt gọn Tần Vương Sở Vương, chỉ vì Trình gia cũng là phản, bởi vậy chúng ta chỉ phải nghĩ biện pháp bám trụ phản quân tận lực kềm chế phản quân."Hạ Tranh đem chân tướng sự việc đơn giản nói một lần.
Thượng Tướng quân Tả Hữu Kim Ngô Vệ xuất chinh cũng nhận được mật chỉ, biết rằng chuyến đi này kỳ thật là vì tiếp ứng Hạ gia. Lúc này thấy Hạ Tranh, trong lòng tự nhiên thở phào một hơi. Hai đội nhân mã hội hợp ở ngay tại chỗ hạ trại chờ Phó Quyết đến.
Qua vài canh giờ, Phó Quyết cùng đại quân liền tới, thấy Hạ Tranh cũng vui vẻ. Đêm đó hai bên liền vào doanh trướng Nguyên soái nghị sự, đợi đến bình minh liền xuất phát đi thu thập phản quân.
Ngày hôm sau khi trời chưa sáng, Kim Ngô Vệ liền theo Hạ Tranh lặng im hướng đến nơi Tần Sở đóng quân mà đi. Ngày đó Hạ gia thiêu hủy lương thảo cùng doanh trại phản quân, khiến cho phản quân tổn thất lớn. Nhưng bởi vì Trình gia gia nhập phản quân, bởi vậy Hạ gia không thể bắt được Tần Vương cùng Sở Vương, ngược lại bị Trình gia cùng phản quân đuổi theo đánh.
Quân Hạ gia liền giả ý lui về phía sau, một bên âm thầm phái người đi cầu cứu, một bên tận lực đem phản quân kiềm chế tại chỗ. Quân Hạ gia tuy rằng dũng mãnh thiện chiến nhưng rơi vào hoàn cảnh xấu vẫn khiến cho phản quân không ngừng hướng kinh đô tiến tới.
May mà rốt cục viện binh cũng đến, có Tả Hữu Kiêu Vệ cùng Tả Hữu Kim Ngô Vệ đối kháng quân Trình gia dư dả. Đợi cho Hạ Tranh giết chết Phó Nguyên soái có quân lệnh cùng binh phù, tất nhiên là có thể điều động binh các Châu Phủ. Lúc trước Trình gia tập hợp binh các Châu Phủ có bao nhiêu thoải mái dễ dàng, thì Hạ Tranh cũng có bấy nhiều thoải mái dễ dàng.
Hạ Tranh lãnh binh sau khi rời đi, Phó Quyết cũng dẫn Tả Hữu Kiêu Vệ từ một phương hướng khác rời đi. Hai người đêm qua nhìn bản đồ định ra chiến thuật, tính toán bao vây kẹp phản quân ở giữa, bởi vậy Hạ Tranh làm mồi đi dụ dỗ phản quân truy kích, mà Phó Quyết lại đến phía sau phản quân cắt đứt trợ giúp.
Chiến thuật thật hiệu quả, lập tức đem quân Trình gia đánh tan, Hạ Tranh còn chém giết hai công tử Trình gia đem hơn phân nửa quân Trình gia tiêu diệt, mà quân của Châu Phủ đi theo Trình gia cũng hợp nhất vào quân Hạ gia.
Trình lão gia bị đả kích phát bệnh dậy không nổi, quân Trình gia không có Trình lão gia cùng hai vị công tử sĩ khí vô cùng loạn, hơn nữa quân Trình gia không thể so với quân Hạ gia nên liên tiếp bị đánh bại một chút chống đỡ đều không có.
Trình gia chiến bại, tất nhiên là làm hổng việc của Tần Sở, bất quá Tần Vương ỷ vào binh lực hùng hậu, cũng không có đem Hạ gia cùng Phó Quyết để vào mắt. Tần Vương thân mặc chiến bào, tính toán tự tay giải quyết Hạ Tranh cùng Phó Quyết. Sở Vương cùng Hoài Vương không khuyên can. Ba người bọn họ đều đối với ngôi vị Hoàng đế có hứng thú, tất nhiên là mỗi người một tâm tư. Hiện tại thấy Tần Vương ra trận, Sở Vương cùng Hoài Vương nào sẽ ngăn cản, bọn họ thậm chí ước gì Tần Vương sẽ chết trên chiến trường mới tốt, vậy ngôi vị Hoàng đế sẽ bớt đi một người tranh giành.
Tần Vương cũng biết tâm tư Sở Vương cùng Hoài Vương, bất quá hắn cũng nghĩ, nếu hắn chiến thắng Phó Quyết cùng Hạ Tranh, uy phong trong lòng phản quân có thể nâng cao một bước. Nếu có thể thắng được lần này càng nhiều người ủng hộ, đối với việc tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế tất nhiên là tăng vài phần trợ lực.Giống như Tần Vương sở liệu, hành vi của hắn khích lệ sĩ khí phản quân, đại bộ phận người lúc này ở phía sau Sở Vương cùng Hoài Vương cũng hưởng ứng cổ vũ hắn. Điều này làm Sở Vương cùng Hoài Vương hối hận vô dụng, thứ nhất bọn họ trong lòng cũng là sợ chết, thứ hai Tần Vương đã chiếm được tiên phong, bọn họ lúc này lại đi liền rơi xuống hậu.
Nhưng Tần Vương tính toán kỹ lưỡng lại không nghĩ tới thủ hạ của hắn có quân Hạ gia ẩn núp. Đợi cho hai bên giằng co, Tần Vương bị cận vệ đi theo đâm một đao. Biến cố đột nhiên xảy ra khiến cho phản quân đều kinh sợ, còn không đợi phản quân phục hồi lại tinh thần, quân Hạ gia lập tức nội ứng ngoại hợp đem quân Tần Vương toàn bộ tiêu diệt.
Tần Vương bị Hạ Tranh trảm thủ, trước khi chết trong lòng còn đầy kinh ngạc, thuộc hạ theo mình nhiều năm sao lại là quân Hạ gia?
Tần Vương bỏ mình, tin tức chiến thắng truyền về kinh đô, Phó Quyết một trận thành danh, duy chỉ có Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm biết, chân chính đại công thần là Hạ gia Tây Bắc.
Nhưng chiến sự còn chưa chấm dứt, Đậu Thuần vô pháp ca ngợi Hạ gia, bởi vì ngoài mặt mọi người đều biết Hạ gia đã theo phản quân tạo phản. Hiện tại chỉ có thể chờ đợi khi phản quân triệt để bị tiêu diệt, mới giúp Hạ gia vinh danh, minh oan trả lại sự trong sạch cho họ.
Mà đối với Phó Quyết, Đậu Thuần tất nhiên là không có keo kiệt, trong buổi lâm triều ngày hôm sau đã tán dương Phó Quyết, cũng ban thưởng rất nhiều cho Phó gia, Phó gia rất nhiều người được thăng quan.
Hoàng thượng cũng chọn Phó Quyết làm Phò mã, tứ hôn cho Tứ Công chúa. Thánh chỉ nói trước tiên định ra hôn kỳ, đợi cho Phó Quyết chiến thắng trở về sẽ chọn ra ngày thành hôn. Thánh chỉ ban ra làm không khí vui mừng ở Phó gia thành hư không. Bởi vì Phò mã đều là không có thực quyền, Phó Quyết cưới Công chúa sau này phải rời xa triều đình. Với chiến công của Phó Quyết tiền đồ tất nhiên là vô lượng, nhưng hiện tại bởi vì cưới Công chúa cũng bị mất hết.
Hoàng thượng tứ hôn là thiên ân, đồng thời cũng là quân ân, người Phó gia trong lòng buồn khổ, nhưng cũng không thể biểu hiện trên mặt. Bọn họ không chỉ không thể có oán hận, còn phải làm ra bộ dạng vô cùng mừng vui chờ nghênh đón Công chúa.
Mà trong cung Tứ Công chúa, nghe thánh chỉ mình bị tứ hôn xong, cây kéo trong tay nhất thời rơi trên mặt đất. Cả người đều thất thần, trước nàng còn có Tam Công chúa, vì sao bỏ qua Tam Công chúa đem nàng đi ra ngoài? Vả lại tuy nàng ở thâm cung, nhưng tin tin tức về Phó Quyết lãnh binh bình loạn nàng cũng có nghe thấy. Nàng trong lòng nghĩ, công tử Phó gia lập được công lớn, sau này tất nhiên là tiền đồ vô hạn.
Nhưng hiện tại để cho hắn cưới Công chúa, giống như chặt đứt đôi cánh, hắn rốt cuộc vô pháp thi triển tài học cùng khát vọng. Không nói đến Phó công tử trong lòng sẽ có nhiều nghẹn khuất, Phó gia đối với trưởng tôn khẳng định cũng ký thác kỳ vọng cao. Nàng như vậy chặt đứt tiền đồ của Phó Quyết đến Phó gia sẽ có bao nhiêu xấu hổ?
Tứ Công chúa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không ngừng run rẩy. Nàng tự hỏi đã rất cố gắng thu mình trước mắt Hoàng thượng, vì sao ngài còn muốn đem nàng đẩy vào hoàn cảnh như vậy? Chỉ cần gả nàng cho một gia đình buôn bán nhỏ ở kinh đô còn tốt hơn so với thành dâu Phó gia. Nếu hôm nay thân phận của nàng không là Công chúa, nàng tất nhiên là cực kỳ vừa lòng hôn sự này, nhưng nàng lại là Công chúa nên nàng rất khổ tâm.Tứ Công chúa thờ ơ tiếp thánh chỉ, mặc cho mọi người đều nói Hoàng thượng đem thanh niên tài giỏi cho nàng, là cực kỳ cất nhắc Phó gia, cũng là sủng ái nàng.
Thanh Dung không hiểu được cái gì rất hân hoan, liên tục chúc mừng Tứ Công chúa, trên mặt còn mang theo nụ cười kiêu ngạo, Tứ Công chúa nhìn càng phiền lòng. Lúc này, Tam Công chúa dẫn Ngũ Công chúa cùng Lục Công chúa đến.
Tam Công chúa Đậu Kỳ trên mặt còn vết bầm hơn nữa lúc này vẻ mặt nổi giận đùng đùng, khiến cho khuôn mặt càng có vẻ dữ tợn, Ngũ Công chúa cùng Lục Công chúa nhìn thấy không khỏi lạnh run. Tứ Công chúa không sợ nàng, dù sao hai người cách nhau một tuổi nhưng thật sự Tứ Công chúa chỉ nhỏ hơn Tam Công chúa vài tháng. Tuy nói Tam Công chúa trên danh nghĩa là con Hiền Thái phi nhưng hiện tại hai người đều là Công chúa trưởng thành, cũng không có ai so với ai cao quý hơn.
" Đậu Uyển! Chẳng lẽ ngươi không biết ta là đại tỷ sao? Ngươi dám đoạt hôn sự của ta?!"
" Tam tỷ, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung, tỷ khi nào thành đại tỷ? Tỷ đừng cố cho mình là Trưởng Công chúa, tỷ chỉ là Tam Công chúa, còn nữa ta khi nào đoạt hôn sự của tỷ?"
Tứ Công chúa Đậu Uyển vẻ mặt không đổi sắc, lạnh giọng nói.
"Ngươi!"
Tam Công chúa bị nghẹn đến sắc mặt khó coi, dù sao Đậu Thuần khi vừa đăng cơ, đã đem Nhị Công chúa mất sớm phong là Trưởng Công chúa. Điểm này luôn làm Tam Công chúa trong lòng tồn tại vướng mắc, nàng còn sống sao lại thua Nhị Công chúa đã chết. Lúc này nghe Đậu Uyển nhắc tới thật sự là đâm nàng một dao.
"Ta cái gì ta, dẫn người trực tiếp tiến vào, há mồm lại nói điều đại bất kính, đây là quy tắc gì? Trước đây mới bị trách phạt, tỷ đúng là còn chưa hối cải sao?"
Đậu Uyển ngày xưa cực ít gây sự, chỉ vì hôm nay trong lòng cũng tồn một bụng oán khí, Đậu Kỳ lại quá đáng, liền khiến cho nàng lấy đối phương trút giận.
"Đậu Uyển! Dù ta không là đại tỷ, cũng là bằng tuổi Nhị tỷ, ngươi dùng loại khẩu khí này cùng ta nói chuyện là quy tắc gì?"
"Tam tỷ? Sao lại há mồm liền phá hư thanh danh ta? Phá hư thanh danh ta không đủ, còn muốn liên lụy Hoàng thượng sao?!"
Đậu Uyển cũng không sợ nàng ngoài mạnh trong yếu, ngữ điệu so với nàng càng hiên ngang lẫm liệt hơn.
"Ngươi nói hưu nói vượn gì vậy. Ta khi nào lôi kéo Hoàng thượng vào?! Ngươi nói năng bậy bạ, xem ra ta phải giáo huấn ngươi một phen, cho ngươi biết được nên làm muội muội như thế nào!"
Đậu Kỳ tức đến khó thở chỉ vào Đậu Uyển nói. Đậu Uyển sắc mặt không đổi, vươn tay gạt ngón tay Đậu Kỳ chỉ vào mặt mình, quay đầu nhìn về phía Ngũ Công chúa nói
"Đậu Dung, mới vừa rồi Đậu Kỳ vừa tiến vào liền hô to ta đoạt hôn sự phải không?"
"... Đúng......."
Đậu Dung do dự một khắc, trốn tránh tầm mắt Đậu Kỳ, gật gật đầu nhỏ giọng nói.
"Ta nói lời đó thì tính sao?!"
Đậu Kỳ hung hăng trừng mắt nhìn Đậu Dung, sau đó lại nâng cằm, kiêu căng nói.
"Thì tính sao? Thánh chỉ đã hạ, tỷ luôn mồm nói ta đoạt hôn sự của tỷ, chẳng phải là đang nói Hoàng thượng bất công? Vả lại nếu ta đi cầu xin sửa lại chỉ hôn chọn tỷ, vậy Hoàng thượng giải thích như thế nào cho tất cả mọi người?! Với lại ta chỉ là một Công chúa ở thâm cung nói mấy câu có thể làm Hoàng thượng sửa lại thánh chỉ sao?! Đậu Kỳ, tỷ như vậy là phỉ báng Hoàng thượng không đúng sao?!"
Đậu Uyển không chút khách khí lớn tiếng hỏi khiến Đậu Kỳ sắc mặt càng ngày càng trắng, trên trán cũng bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.
"Ta... Ta không... Không có..."
Đậu Kỳ lắp bắp đang muốn giải thích, đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng
"Xem ra Tam Công chúa đọc sách " Nữ giới " còn chưa đủ, hôm nay lời như thế cũng dám nói ra."
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, liền gặp được Trác Kinh Phàm vẻ mặt không vui, đang ở cửa đại điện nhìn các nàng.
Tam Công chúa Đậu Kỳ trong lòng run rẩy, mấp máy môi, cái gì cũng nói không nên lời. Nàng không biết được Trác Kinh Phàm tới khi nào, cũng không biết được đối phương rốt cuộc nghe thấy được nhiều hay ít. Nhưng đối phương chỉ cần nghe thấy Đậu Uyển nói câu sau cùng cũng đủ làm nàng khó yên ổn.
Bởi vậy nàng nhanh chóng xuất ra khuôn mặt tươi cười, lấy lòng Trác Kinh Phàm:
"Thỉnh an Công tử, Công tử vạn phúc. Không biết Công tử đến khi nào? Ngoài điện cũng không có ai thông báo, đúng là không có thể thống."
"Nếu thông truyền ta sao nghe thấy lời tâm huyết của Tam Công chúa chứ?"
Trác Kinh Phàm tất nhiên là không ăn ý với Tam Công chúa, hai tay để sau lưng, bình thản đi vào trong điện.