Hôm nay Là ngày Chử Nguyệt Tình được nhận nuôi đứa bé như mong muốn, Chử Đồng cũng đi cùng cô.
Hai người trên đường về nhà còn gặp mặt không ít hàng xóm. Chử Đồng mở cửa ra. Trong nhà, Chử Cát Bằng và Lý Tĩnh Hương đều đang ngồi ở ghế sa lon. Chử Đồng tránh sang một bên, ý bảo chị mình đi vào. Khuôn mặt Chử Nguyệt Tình đầy vẻ vui mừng, ẵm đứa bé trong ngực thật cẩn thận. Mặt Lý Tĩnh Hương chợt biến sắc, nhưng trước sau một câu cũng không nói.
Chử Nguyệt Tình biết trong lòng họ vẫn còn khúc mắc. Cô ẵm đứa bé bước tới, “Ba, mẹ, hai người xem này.”
Cô ngồi xuống ghế sa lon. Lý Tĩnh Hương liếc nhìn. Đứa bé đang ngủ. Trên đầu đội mũ len, cả người mặc bộ áo bông màu hồng phấn, làn da trắng nõn như tuyết, cái mũi cao thẳng nhìn qua là thấy được ngay. Bà không khỏi kinh ngạc, “Đứa bé đáng yêu như vậy, tại sao lại không ai muốn chứ? Có phải bị bệnh tật gì hay không?”
“Không có, chỉ là một đứa bé bị vứt bỏ.” Chử Nguyệt Tình yêu thích không nỡ buông tay.
Chử Đồng giúp chị đem đồ đặt lên bàn trà. Hai tay cô chống lên đầu gối, cúi người xuống nhìn chằm chằm gương mặt của bé con, “Đúng ha, nhìn rất xinh đẹp, giống như búp bê vậy.”
Chử Nguyệt Tình nghe vậy, càng tỏ ra vui vẻ, “Tên chị cũng đã nghĩ ra rồi.”
“Tên gì?”
“Chử Hân Nguyệt,” Cô vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, “giống tên của chị, có hai chữ giống nhau, từ nay về sau con bé chính là con gái của chị.”
Lý Tĩnh Hương đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ, “Mẹ đi xuống mua thức ăn trước, hôm nay trong tủ lạnh chẳng còn gì cả.”
“Con đi cùng với mẹ.” Chử Đồng ngẩng đầu lên nói.
“Không cần, con giúp chị thu xếp chút đi.”
Chử Đồng ‘dạ’ một tiếng. Lý Tĩnh Hương xách giỏ đựng đồ lên, xoay người đi ra ngoài. Chử Nguyệt Tình ẵm đứa bé đi về phòng. Trong phòng cô đã chất đầy tã lót và quần áo trẻ con các loại..., đều là do Chử Đồng mua về. Còn có cả sữa bột, bình sữa v. V...
Chử Nguyệt Tình mới vừa đem bé con đặt lên giường, bé liền mở mắt tỉnh dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, hai tay nắm chặt lại. Chử Nguyệt Tình sợ tới mức đứng bật dậy, “Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Chử Đồng vừa trông thấy, nhanh chóng chạy vào toilet, lúc trở ra bưng một thau nước ấm. Cô đem thau nước ấm đặt xuống mặt đất, cẩn thận kéo chân của bé con ra, “ở đây mà không thoải mái thì chúng ta đã bị bệnh hết rồi, có đúng không?”
Cô đem quần của bé con cởi ra, rồi cởi đến cái tã, quả nhiên...
Chử Nguyệt Tình cũng không ngại hôi thối, cô đứng ở bên cạnh, “Thì ra là bé con đã ị ra đầy tã nên mới khó chịu thế này.”
Chử Đồng tắm rửa cho bé con. Vừa thay tã mới xong, bé con cảm thấy thoải mái, toét miệng cười khẽ. Chử Đồng không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con. Đôi mắt bé đen bóng, dường như có một loại hấp dẫn đặc biệt. Chử Đồng càng ngắm càng yêu, “cục cưng, sau này dì sẽ là dì của con, nhớ nha, dì đó.”
Chử Nguyệt Tình ở bên cạnh cười khẽ, “Đợi con bé biết nói chuyện, chị nhất định sẽ dạy cho con bé, trước tiên là gọi mẹ, sau đó là dì.”
“Vâng, quyết định vậy đi.”
Chử Đồng đứng thẳng dậy, bàn tay còn khều khều đầu ngón tay của bé con, “Nhìn hồ sơ của con bé hình như là sinh sớm hơn bé nhà em mấy ngày, sau này nó sẽ là chị của con em.”
“Ừ.”
Chử Đồng chỉ cho Chử Nguyệt Tình cách pha sữa bột như thế nào, cả cách thay tã, “Chị, hay là em thuê vú nuôi nhé. Ban ngày chị còn phải đi làm. Mẹ cũng không thể trông được. Đến lúc bà vú tới đây, cứ cho ở trong căn phòng nhỏ bên kia.”
“Nhưng chi phí này...”
“Chị mặc kệ những chuyện này đi, cứ để em sắp xếp.”
Dù sao cũng không thể bắt Chử Nguyệt Tình nghỉ việc ở nhà trông em bé được. Nếu như vậy, sợ là cuộc sống của cô sẽ càng thêm bế tắc. Trong căn phòng ấm áp, Chử Nguyệt Tình cẩn thận cởi áo khoác của bé con ra. Chử Đồng đứng dậy đi ra ngoài. Mới vừa đóng cửa lại, liền nhìn thấy Lý Tĩnh Hương bước nhanh vào nhà, đóng cửa rất lớn tiếng, ‘rầm’ một cái. Chử Đồng bị doạ giật cả mình, “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Lý Tĩnh Hương không nói lời nào, đi thẳng vào phòng bếp đem đồ đặt xuống. Lúc bước ra ngoài, sắc mặt bà rất khó coi. Chử Cát Bằng cũng quay đầu lại, “Bà gặp quỷ à?”
“Tôi thật đúng là gặp quỷ!” Lý Tĩnh Hương tức giận nói.
Chử Đồng tiến lên, kéo mẹ mình ngồi xuống, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vành mắt Lý Tĩnh Hương đỏ ửng, “Mới vừa rồi ở dưới lầu, gặp phải mấy người hàng xóm.”
Chử Đồng ‘ồ’ một tiếng, cũng đoán ra được những người đó sẽ hỏi cái gì. Lý Tĩnh Hương nghiến răng, một bụng đầy ấm ức, “Mấy người đó bảo vừa nhìn thấy hai chị em, tưởng rằng đứa bé kia là con của Đồng Đồng. Sau đó hỏi lại các con, Tình Tình nói là nó bế về. Bọn họ tỏ vẻ khó hiểu. Con gái nhà mình còn chưa kết hôn, tại sao lại đi nhận con nuôi. Hơn nữa trước đây đã sắp kết hôn với Cố Thanh Hồi. Con không có nhìn thấy cái bộ dạng tò mò tọc mạch của bọn họ đâu. Vẻ mặt đó, cứ làm như muốn nói Tình Tình không sinh được ấy.”
Sắc mặt của Chử Cát Bằng cũng khó coi theo. Cái nhà này cũng không thể vì có thêm một đứa bé mà vui mừng nổi. Chử Đồng vỗ nhẹ bả vai Lý Tĩnh Hương, “Mẹ, nếu đã đồng ý với chị, mẹ cũng mặc kệ những lời đồn nhảm ấy đi. Miệng là ở trên mặt người ta, chúng ta đâu còn cách nào khác? Mẹ nhìn chị mà xem, nhìn kỹ sự chuyển biến của chị ấy. Đến khi đó, chúng ta có thể biết rằng cho phép chị ấy nhận nuôi đứa bé này rốt cuộc là đúng hay sai.”
Sắc mặt Lý Tĩnh Hương bình tĩnh lại. Chử Cát Bằng đứng dậy quay về phòng. Chử Đồng chỉ có thể an ủi, “sau khi tiếp xúc, ba mẹ sẽ biết được trong nhà có trẻ con có thể mang đến biết bao vui vẻ.”
Ít nhất chuyện này đối với Chử Nguyệt Tình mà nói có lẽ thực sự là không tệ.
Ở Bán đảo hào môn, Giản Trì Hoài chuẩn bị đến trường. Dọc theo đường đi, anh đã gọi không ít cuộc điện thoại cho cô, hỏi cô đang ở đâu.
Chử Đồng đã hứa sẽ không đi quá lâu. Đoán rằng nếu cô còn không chịu quay về nhà, Giản Trì Hoài có thể sẽ từ trường học lôi cô trở về.
Lái xe vào gara, mới vừa dừng xong, Chử Đồng liền cầm túi phóng như bay vào nhà. Con gái đang ở trên lầu. Cô đi tới trước cửa phòng. Mỗi khi ra ngoài, trái tim cô hình như luôn thiếu mất một mảnh. Cô đẩy cửa ra bước vào, nhìn thấy bà vú mới vừa đem bé con đặt vào trong nôi. Chử Đồng bước nhẹ đi tới, “Đã ngủ rồi?”
“Mới vừa ngủ.”
Trên tủ đầu giường có đặt một bình sữa trống không, sữa cũng đã uống xong. Sữa của Chử Đồng vốn cũng không nhiều lắm, chỉ đủ để thỉnh thoảng cho con gái nhấp nháp đỡ thèm thôi. Cô bò ra cạnh thành nôi, “Chị cũng ngủ một lát đi, để tôi trông cho.”
“Vâng.”
Sau khi bà vú rời khỏi phòng, Chử Đồng cởi áo khoác ra. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ tràn vào. Mặc kệ rèm cửa đã kéo lại, nhưng ánh sáng mờ nhạt vẫn có thể len lỏi chiếu vào, tô điểm trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng của bé con.
Chử Đồng cúi người xuống hôn con gái một cái, sau đó cầm laptop đi ra ghế sa lon trước mặt. Trong nhà có bà vú và người giúp việc nên bây giờ cô có thể có thời gian rảnh rỗi đi ra ngoài. Mới vừa chạy lòng vòng một đoạn đường dài ở bên ngoài, lúc này cô mới chợt nhớ ra, vội vàng đi tìm đồ ngủ, vọt vào toilet tắm rửa rồi bước ra ngoài.
Lúc Giản Trì Hoài trở về, trong phòng một chút động tĩnh cũng không có. Anh mở cửa ra bước vào phòng. Con gái đang ngủ rất say. Chử Đồng thì xếp chân cuộn tròn trên ghế sa lon. Trong tay cô còn đang ôm laptop, chỉ là hai mắt đã díp lại ngủ thiếp đi.
Giản Trì Hoài đi tới trước ghế sa lon. Anh ngồi xổm người xuống, động tác nhẹ nhàng rút laptop từ trong tay Chử Đồng ra. Cô cựa mình, nhưng cũng chưa tỉnh dậy, chỉ là cả người lại dựa vào bên cạnh. Giản Trì Hoài thuận tiện ôm lấy cô. Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng vải nhung màu san hô, rất mỏng. Ban nãy vì cài nút quá vội, nên trên cổ áo còn hai nút để mở. Động tác nghiêng tới này, vừa khéo khiến cho bờ vai cô lộ ra ngoài hơn phân nửa.
Làn da tinh tế lộ ra trắng muốt, xương quai xanh nổi lên cao cao. Chử Đồng sinh con xong so với lúc trước, ngoại trừ khuôn ngực càng thêm đầy đặn, những chỗ khác hầu như không có thay đổi gì.
Một tay Giản Trì Hoài rơi vào thắt lưng cô. Bởi vì cô sinh mổ, nên hồi phục cũng khá chậm. Lại còn không biết Chử Đồng đã xem được tin tức vớ vẩn ở đâu, nói rằng phụ nữ sau khi sinh ba tháng là thời gian then chốt phải giữ gìn thân thể, vợ chồng cũng không thể quan hệ được. Vì vậy Giản Trì Hoài vẫn phải kìm nén đến tận bây giờ, coi như tính từ lúc cô mang thai cho đến nay là hơn một năm rồi.
Anh tiến lên phía trước, hơi thở trở nên dồn dập mạnh mẽ, khí nóng như lửa phả vào cần cổ và xương quai xanh của cô, nhè nhẹ tản ra. Cô cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào phát hiện ra, vẫn ngủ say sưa. Giản Trì Hoài hôn lên da thịt của cô. Nơi cổ họng không khỏi nhẹ lăn. Bởi vì phấn khởi và kích động, miệng càng hạ xuống không chút nể nang. Chử Đồng ‘ưm’ lên một tiếng, cảm giác như bị thứ gì đó cắn mình, còn tưởng rằng con gái đang mút sữa. Cô vội vàng mở mắt ra, lại nhìn thấy một cái đầu thật to. Chử Đồng cảm thấy trên người lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống đã thấy nút áo ngủ cũng bị cởi ra rồi. Hai tay cô che chắn trước ngực, “Anh về lúc nào?”
“Mới về.” Giản Trì Hoài đè lại bàn tay cô, tiếp tục hôn xuống.
Chử Đồng quay mặt sang chỗ khác, “Cục cưng sắp dậy.”
“Anh mới vừa xem rồi, đang ngủ rất say,” Hai tay anh cuốn lấy hông của cô, “Anh muốn em.”
Chử Đồng đang ngủ mơ mơ màng màng, đầu lúc này còn đang quay cuồng. Giản Trì Hoài thuận thế ẵm cô lên, bước tới sát giường đem cô đặt xuống. Hai tay Chử Đồng che trước ngực, “Anh đã đóng cửa chưa?”
Quần áo anh đã cởi được một nửa, nghe cô nhắc nhở, bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng bước nhanh tới cửa.
Để tiện cho bà vú chăm sóc, ngoại trừ buổi tối, cửa phòng ngủ luôn luôn không khóa. Giản Trì Hoài đem cửa khóa trái lại. Anh quay lại bên giường, vẻ mặt khó nhịn đẩy ngã Chử Đồng ra giữa giường. Cô mỉm cười ngăn cản, “Đợi một chút, lát nữa anh phải chú ý nặng nhẹ. Mấy tháng nay em đều làm ni cô, chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi...”
Giản Trì Hoài che lại môi của cô, không cho cô tiếp tục nói nữa. Chử Đồng luôn cảm thấy như vậy rất kỳ cục. Cô quay đầu nhìn về phía chiếc nôi, “Không được, vẫn là nên đem cục cưng đến phòng em bé đi?”
Giản Trì Hoài lại lần nữa hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, âm thanh mơ hồ truyền tới, “Em làm vậy là muốn trực tiếp nói cho người khác biết, chúng ta đang chuẩn bị làm chuyện gì đó phải không? Chỉ cần em không kêu lên quá to, chắc chắn sẽ không đánh thức con bé được đâu.”
Chử Đồng vỗ mạnh xuống bả vai anh, bày tỏ sự chống đối. Giản Trì Hoài cười cười đè người xuống. Anh tựa như một con rồng to lớn đã bị giam giữ quá lâu rồi, đang mong muốn được bay lượn để tìm kiếm sự vui sướng. Cảm giác đó thật sự không dễ chịu tí nào, vì vậy cho đến nay anh chưa từng nghĩ tới vấn đề mang thai đứa thứ hai. Bây giờ anh chỉ muốn được giải phóng, lại càng hy vọng con gái mình sẽ tiếp thêm sức mạnh, để ba nó được như ý nguyện.
May mà...
Hạnh phúc...
Khoái cảm tựa như một cơn sóng lớn tràn ngập cuốn tới. Không phải là Chử Đồng không chịu nổi, mà là Giản Trì Hoài sắp điên rồi. Anh thở dốc ra tiếng, mặt mày nhăn nhó. Chử Đồng giơ tay lên che lại miệng của anh. Giản Trì Hoài dứt khoát buông thõng hai cánh tay đang chống người, đem toàn bộ sức nặng thân thể đặt lên người Chử Đồng. Cô chịu nặng không được, chỉ có thể thở dốc.
Một hồi lâu sau, Giản Trì Hoài mới xoay người nằm qua bên cạnh. Chử Đồng nhấc đầu lên, đem mặt gối lên trước ngực anh, “thoải mái chưa?”
Người đàn ông nhắm mắt lại không nói gì. Chử Đồng cong ngón tay khều khều cằm Giản Trì Hoài, “vú nuôi này anh tìm ở đâu vậy?”
“Bạn bè giới thiệu.”
“Giúp em tìm một người nữa đi, để bà ấy chăm sóc cho Nguyệt Nguyệt.”
“Nguyệt Nguyệt là ai?”
Ngón tay Chử Đồng đang nhẹ vẽ trên ngực anh chợt dừng lại. Cô ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút không vui, “đứa bé mà chị của em nhận nuôi ấy. Tại sao anh một chút cũng không để ý chuyện này vậy, cứ quên hoài.”
Giản Trì Hoài không khỏi cười khẽ lên tiếng, “Chị ấy nhận nuôi đứa bé, bảo anh để ý làm gì? Được được được, lát nữa anh sẽ tìm vú nuôi cho chị ấy ngay. Ngày mai sẽ đến làm.”
“Vậy nghe còn được,” Chử Đồng nằm ra trước mặt Giản Trì Hoài, “đứa bé kia em đã thấy mặt rồi. Rất xinh xắn, hai mắt thật to, cái miệng nho nhỏ, mũi trông cũng rất cao, tương lai nhất định sẽ siêu đẹp luôn. Em không thể hiểu nổi, ba mẹ đứa bé đó tại sao lại muốn vứt bỏ?”
Giản Trì Hoài lơ đễnh khẽ vuốt ve bả vai Chử Đồng, “Mỗi ngày đều có người vứt bỏ trẻ con, việc này em lo không nổi đâu.”
“Nhưng mà đứa bé cũng coi như là may mắn. Chị của em sẽ là người mẹ tốt. Lại nói còn có em ở đây. Về sau cục cưng của em có gì, Nguyệt Nguyệt cũng sẽ có cái đó. Em sẽ không để thiếu của con bé một phần nào đâu.”
Ngón tay Giản Trì Hoài vẫn nhẹ vẽ trên vai Chử Đồng. Mấy chuyện nhỏ nhặt này, từ trước đến giờ anh luôn không hề can thiệp vào. Cũng chỉ là nuôi dưỡng một đứa bé thôi mà. Trong mắt anh xem ra, có thể tiêu mất mấy tiền? Chỉ cần Chử Đồng vui vẻ, con gái của anh cũng vui vẻ, như vậy là tốt rồi.
Cục cưng nằm trong nôi đã ngọ nguậy sau một giấc ngủ thoải mái. Bé con hiển nhiên là bị đói bụng nên tỉnh dậy. Giản Trì Hoài nghe thấy tiếng ư ư, âm thanh hình như đang cáu kỉnh và bực bội truyền đến. Anh ngồi bật dậy, quần áo cũng không kịp mặc vào, đi thẳng tới cạnh chiếc nôi nhỏ.
Chử Đồng vội vàng đứng dậy theo, nhặt quần áo rồi mặc từng món một lên người. Giản Trì Hoài ôm lấy con gái ngồi xuống mép giường. Chử Đồng đi vào toilet rửa sạch hai tay rồi bước ra, thấy cảnh tượng này, thật sự là dở khóc dở cười, “Giản Trì Hoài, nam nữ khác biệt đó. Anh có thể không tối ngày chạy đến cản trở trước mặt con gái không?”
Giản Trì Hoài vắt chân lên, liếc nhìn cô, “lại đây.”
Chử Đồng ngồi xuống bên cạnh anh. Anh đem con gái đặt vào trong lòng cô. Sau khi cô nhận lấy, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái. Thừa dịp bé con đang bú sữa, Giản Trì Hoài đứng dậy đi tắm. Lúc trở ra, thấy bé con vẫn còn đang tiếp tục. Giản Trì Hoài tiến tới trước mặt con gái, “sức chiến đấu mạnh mẽ vậy.”
Chử Đồng còn có lời muốn nói nhưng vẫn đang lăn lộn trong cổ họng, do dự không quyết định được, thấy tâm tình của Giản Trì Hoài đang rất tốt, lúc này mới lên tiếng, “tiệc mừng cục cưng tròn một trăm ngày, có phải người nhà họ Giản và người nhà họ Chử đều phải mời hết không?”
“Đó là đương nhiên. Nhà hàng lớn nhất cũng đã bao trọn gói, đến lúc đó chỉ phục vụ một mình công chúa nhỏ của anh thôi.”
Con gái đã ăn no, tự động nhả ra, thỏa mãn mút mấy cái, sau đó nhìn ngó xung quanh. Giản Trì Hoài không kịp chờ đợi vươn tay ra đón lấy con gái. Hai tay Chử Đồng áp lên lưng người đàn ông, “nếu không, chia ra làm đi.”
“Có ý gì?”
“Cứ mở tiệc mời thân thích nhà họ Giản trước. Nhà họ Chử bên kia... Anh coi, Nguyệt Nguyệt mới vừa được đón về, thật ra thì thời gian ra đời so với cục cưng của chúng ta cũng không chênh lệch lắm. Em muốn làm tiệc cho cả hai cùng một lúc luôn.”
Giản Trì Hoài đem con gái đặt vào trên đùi, “có thể làm cho con gái của chúng ta trước. Về phần đứa bé mà chị của em nhận nuôi, tại sao không làm riêng đi?”
“Làm chung cho hai đứa thì đông vui hơn chứ sao. Hơn nữa em không muốn đứa bé kia có cái gì thua thiệt hơn. Nếu như làm riêng, đến lúc đó ánh mắt của họ hàng nhất định sẽ đều nhắm vào trên người đứa bé kia. Ba mẹ em sẽ mất hứng...”
“Vậy thì đừng làm.” Giản Trì Hoài nói với vẻ bình thản đơn giản.
Chử Đồng lắc lắc cánh tay của anh, “đứa bé kia mặc dù là được nhận nuôi, nhưng chị của em cũng sẽ coi như mạng sống của mình mà nuôi nó lớn lên. Con gái của chị em cũng không khác gì con gái của em. Em không muốn phân biệt đối xử với nó, bởi vì nó cũng là cục cưng của em.”
Giản Trì Hoài chỉ chỉ con gái đang nằm trong ngực, “đây mới là của hai chúng ta, là cục cưng chúng ta yêu thương nhất.”
Chử Đồng mím môi, nghiêng người qua một bên, “Giản Trì Hoài, sau này anh có còn muốn em phối hợp vô điều kiện với anh không vậy?”
“Anh không muốn bất kỳ kẻ nào cướp mất danh tiếng của con gái anh.”
“Chỉ là hai đứa trẻ con thôi mà. Mới hơn ba tháng, còn chưa biết nói chuyện, làm sao có thể cướp được danh tiếng chứ?” Chử Đồng tung ngay chiêu lạt mềm buộc chặt, nhào qua ôm lấy cổ anh, “huống chi chuyện chị em nhận nuôi đứa bé, rất nhiều họ hàng đều không biết. Ở dưới quê người ta cũng xì xào bàn tán. Thừa dịp bữa tiệc một trăm ngày này dứt khoát công bố luôn cho rồi. Đến lúc đó còn có con gái của chúng ta ở đấy, sự chú ý cũng có thể bị phân tán ra nhiều, có phải không?”
Giản Trì Hoài vặn chặt chân mày, “em đem con gái làm bia đỡ đạn sao?”
“Đâu có. Đó là bởi vì con gái của Giản Trì Hoài anh xinh đẹp đáng yêu. Tất cả mọi người đều thích, nhất định sẽ tranh nhau muốn cướp lấy để ẵm con bé.”
Giản Trì Hoài không nói gì, bắt đầu chơi đùa với con gái. Hai tay Chử Đồng ôm chặt cánh tay của anh, “nhà họ Giản bên này, làm riêng nhé, cũng đều vì một mình cục cưng nhỏ của chúng ta, chẳng qua là tách ra làm hai lần thôi mà.”
Người đàn ông ôm lấy con gái, hôn lên trán của bé con, hạ thấp giọng, dường như không muốn để cho con gái nghe được, “em muốn thương nó thì cứ việc. Đứa bé kia là của chị em nhận nuôi về, mặc dù em có thể thương, nhưng em không thể thương nó nhiều hơn con ruột mình được.”
“Em biết rồi,” Chử Đồng kiềm nén không được cười khẽ, “ý của anh là đồng ý đúng không.”
“Em cũng đâu có thương lượng với anh. Em đây là dùng hạnh phúc của anh để uy hiếp. Anh có thể không đồng ý sao?”
Chử Đồng tiến tới hôn lên mặt anh, “được rồi được rồi, chồng của em là tốt nhất.”
Giản Trì Hoài không đỡ được nhất chính là bộ dáng này của cô. Đã nói đến nước này anh cũng phải đồng ý.
Hôm sau, sau khi Chử Đồng đi làm lại ở Dịch Lục Soát, Giản Trì Hoài đã lập sẵn quy định cho cô, mỗi ngày chỉ có thể đi ra ngoài bốn giờ. Nếu không phải anh thấy cô thực sự không thể ngồi yên được thì còn lâu anh mới đồng ý cho cô đi làm.
Chử Đồng lái xe ra ngoài. Bốn giờ, tính cả thời gian đi lại trên đường cũng chỉ đủ cho cô làm một cuộc phỏng vấn.
Đi tới địa điểm đã hẹn, Chử Đồng ấn vang chuông cửa. Đây là một tiểu khu cao cấp. Cô đứng chờ ở ngoài cửa hồi lâu, cánh cửa mới được mở ra một khe hở nhỏ hẹp. Sau khi nhìn thấy mặt cô, lúc này người giúp việc mới tháo xích cài cửa ra.
“Xin chào, Tạ tiên sinh có ở đây không?”
“Có, cô là phóng viên của Dịch Lục Soát đúng không?”
“Vâng.”
Chử Đồng nói xong, đi theo người giúp việc bước vào. Cô thay dép ở nhà đi vào trong. Luật sư Tạ và vợ của anh đều đang ngồi trong phòng khách, lúc thấy Chử Đồng cũng khá lịch sự mời cô ngồi xuống.
Chử Đồng ngẩng đầu lên, thấy trên tường treo đầy ảnh chân dung của một đứa bé. Ánh mắt cô rơi về phía đôi vợ chồng ở đối diện. Tạ tiên sinh và Tạ phu nhân đều còn trẻ tuổi, chẳng qua là tới lui kiện cáo cũng đã hơn một năm, hai người hiển nhiên là lao tâm lao lực quá mức.
Dáng vẻ sư Tạ nhìn qua rất nhã nhặn hào hoa, ánh mắt nhìn thẳng vào Chử Đồng. “Vốn dĩ tôi cũng không tình nguyện đồng ý cho truyền thông phỏng vấn đâu.”
“Vâng, ngài có thể đồng ý, tôi rất vui mừng.”
Hai tay luật sư Tạ xoa bóp vào nhau, “quả thật, chuyện này đối với chúng tôi là một đả kích quá lớn. Không chỉ có danh dự bị tổn thương, còn có... Haizz, họ hàng thân thích cứ tốp năm tốp ba chạy tới nhà. Vốn dĩ họ đều cho rằng đó là con ruột của tôi, nhưng bây giờ bọn họ đều biết...”
“Tạ tiên sinh, nếu chuyện đã xảy ra rồi, ngài cũng đừng nghĩ nhiều như vậy. Vụ án này cứ kéo dài, theo lý thuyết, phần thắng của ngài lớn vô cùng.”
“Đó là đương nhiên,” Luật sư Tạ là luật sư hàng đầu trong giới, “cho dù anh ta là người hiến tinh, nhưng trước đó chuyện này cũng đã lập hợp đồng. Tôi cũng không biết anh ta đã thông qua đường tắt nào mà biết được. Vì vậy tôi đã tố cáo bệnh viện kia. Chỉ là chuyện này có sức ảnh hưởng quá lớn. Thân thể của vợ tôi vốn đã không tốt, hơn nữa còn bị người ta tới giành con, càng thêm không chịu nổi.”
Chử Đồng cầm bản thảo nhưng không biết nên ghi chép như thế nào. Đối với người làm cha làm mẹ mà nói, ai muốn đuổi theo cướp đoạt con của họ chẳng khác nào cắt một miếng thịt trên người họ ra, “vậy tình trạng bây giờ như thế nào? Bên kia có chịu bỏ qua không?”
“Tòa án không thể nào xử đem con cho anh ta được. Nhưng bây giờ anh ta lại tung ra một bản giám định, chứng minh rằng anh ta không thể sinh con, lại là con trai duy nhất trong nhà. Dù sao cứ kéo dài như vậy đi nữa, chúng tôi cũng không sợ.”
Lúc đang trò chuyện, chợt có một loạt tiếng bước chân rất nhỏ từ bên kia truyền tới. Chử Đồng nghiêng đầu nhìn lại, thấy một bé trai tầm ba bốn tuổi, dáng vẻ còn đang ngái ngủ, dép cũng không mang, mơ mơ màng màng lên tiếng, “ba, mẹ.”
Luật sư Tạ liền đứng dậy, ôm lấy bé trai, trong giọng nói còn mang theo vẻ cưng chiều, “lại không mang giày mà xuống giường.”
“Bảo bảo không tìm thấy dép ở đâu cả.”
Luật sư Tạ tìm vòng vòng một lúc mới nhìn thấy đôi dép ở trước ghế sa lon. Anh bước tới cầm lên rồi xỏ vào chân cậu con trai. Tạ phu nhân nhẹ cong khóe miệng, “chồng tôi rất rất thích trẻ con, đối với con trai của tôi rất tốt, còn tốt hơn so với tôi nữa. Hơn nữa anh ấy làm việc lại có kiên nhẫn. Thật đấy, tôi vẫn luôn cảm thấy chúng tôi chính là một gia đình hạnh phúc nhất.”
“Vậy cứ coi như là một lần thử thách đi, vượt qua được là tốt rồi,” Chử Đồng đứng dậy, chỉ vào tấm hình trên tường, “tôi muốn chụp vài bức ảnh, sẽ không công khai mặt của đứa bé. Đến lúc đăng tôi sẽ dùng phần mềm che đi, có được không?”
“Được.” Luật sư Tạ nhẹ gật đầu. Anh xoay người định ẵm con trai vào trong phòng, bé trai kia lại bất chợt ôm lấy cổ của anh. “Ba ơi, con không muốn rời xa ba, không muốn rời xa mẹ, con muốn ở đây.”
Luật sư Tạ ngạc nhiên, vỗ vỗ lưng con trai, “cục cưng ngoan, con sẽ không bao giờ rời xa chúng ta đâu.”
“Hu hu hu hu,” Bé trai bắt đầu khóc ra thành tiếng, “bà nội hỏi con. Nếu có chú nào hỏi con, thích ở chung với ba mẹ hay là muốn bị người lạ dẫn đi, hỏi con sẽ trả lời như thế nào. Ba ơi, tại sao người lạ lại muốn dẫn con đi?”
Sắc mặt luật sư Tạ hơi trầm xuống. Tạ phu nhân ở bên cạnh không nhịn được cũng nước mắt lưng tròng. Chử Đồng nhìn thấy, trong lòng cũng rất không thoải mái.
“Cục cưng ngoan, sẽ không có ai dẫn con đi hết. Con chính là bảo bối trong tim ba mẹ. Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung với nhau.”
“Ba ơi, sau này con sẽ nghe lời ba mẹ, đừng bỏ con nha.”
Dù cho có là một người đàn ông máu lạnh đi nữa, khi nghe được những lời như vậy cũng sẽ bị cảm động mà biểu lộ ra ngoài.
Đứa bé này mặc dù không phải là ruột thịt của luật sư Tạ, nhưng cũng là do một tay anh nuôi lớn, tình cảm trong đó, có bao nhiêu người có thể hiểu được?
Lúc Chử Đồng kết thúc cuộc phỏng vấn rời đi, trong tay luật sư Tạ vẫn còn đang ẵm con trai. Đứa bé ban nãy hiển nhiên là ngủ không ngon, chắc là bị cơn ác mộng đánh thức. Lúc này nằm trong ngực ba mình, bé ngủ rất quen thuộc, rất an ổn.
Sau khi Chử Đồng rời khỏi, đem cửa nhẹ nhàng đóng lại. Trên đời này chuyện hạnh phúc nhất, sao có thể còn gì khác ngoài chuyện được nhìn con mình lớn lên, luôn luôn ở bên cạnh, đó mới là hạnh phúc lớn nhất.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK