Sau khi tiết học thứ nhất kết thúc, có thời gian hai mươi phút nghỉ ngơi. Các sinh viên tốp ba tốp năm đứng dậy, có người tranh thủ thời gian đi chơi bóng, cũng có người đứng dậy đi dạo một chút. Bàng Tô ngồi ở hàng thứ nhất, thấy Giản Trì Hoài đặt thước kẻ xuống, xoay người đi ra ngoài.
Cô ta nhìn chằm chằm theo bóng lưng của anh đến ngây ngẩn. Bên cạnh, các sinh viên cũng đã lục tục kéo nhau đi ra khỏi giảng đường. Bàng Tô cầm bút lên, từ trong cuốn vở xé ra một trang giấy, hí hoáy viết lên.
Cô ta đem tờ giấy gấp lại gọn gàng, sau đó đứng dậy đi về phía bục giảng. Các sinh viên còn ở lại trong giảng đường bậc thang cũng không nhiều lắm, hơn nữa phần lớn đều đang chơi điện thoại di động hoặc đang khoác lác với nhau. Bàng Tô thừa dịp mọi người không để ý, đem tờ giấy nhét vào trong cuốn sách giáo khoa của Giản Trì Hoài.
Làm xong tất cả, vẻ mặt cô ta bình tĩnh quay trở lại chỗ ngồi.
Cũng không lâu lắm, tiếng chuông vào học vang lên. Giản Trì Hoài bước vào giảng đường, bắt đầu tiết thứ hai.
Trong lòng Bàng Tô vẫn không yên ổn. Lần đầu tiên, nội dung dạy học của Giản Trì Hoài, cô ta một chút cũng không hề nghe lọt. Nhìn bộ dáng này, anh cũng sẽ không đặt câu hỏi, cô ta cũng không cần phải lo lắng trả lời không được.
Cô ta nghĩ thầm, người như Giản Trì Hoài, còn có thể có chuyện gì khiến cho tâm tình của anh bất ổn như thế?
Chuyện trường học? Nhất định không thể nào. Chuyện của Dịch Lục Soát? Nhưng gần đây cô ta đều chú ý tới các tin tức giải trí. Những nghệ sỹ của Dịch Lục Soát, như Giang Ý Duy chẳng hạn, tình hình phát triển càng ngày càng tốt. Dịch Lục Soát đã chiếm được vị trí bá chủ trong giới giải trí, không ai có thể lung lay được. Thế nhưng... Nếu không phải là chuyện công việc, chẳng lẽ là gia đình?
Nhưng Bàng Tô đã gọi điện thoại cho Chử Đồng. Nghe qua, đôi vợ chồng trẻ này cũng không có chuyện gì lớn.
Cô ta mải mê suy nghĩ, đào sâu một tầng rồi lại một tầng, chỉ là nghĩ mãi vẫn không ra được lý do vì đâu.
Ánh mắt Giản Trì Hoài rơi xuống, “Bàng Tô.”
Bàng Tô vẫn còn đang miên man suy nghĩ, chẳng lẽ vấn đề là ở hai đứa bé? Sinh viên ngồi cạnh bất chợt đụng vào cánh tay cô ta, cô ta nhanh chóng hồi thần lại. Bạn học hướng cô ta nháy mắt, “giáo sư Giản gọi bạn cũng đã mấy lần rồi đấy!”
Bàng Tô vội vàng đứng lên, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt chống lại Giản Trì Hoài. Khuôn mặt anh đầy vẻ nghiêm túc, một tay cắm vào trong túi quần, cả người nghiêng qua dựa vào bục giảng, từ trên cao nhìn xuống cô ta, “ban nãy chúng ta mới nói về nội dung gì?”
Tầm mắt Bàng Tô quét qua thật nhanh trên bảng đen. Cô ta một chữ cũng không nghe vào, bây giờ phải nói như thế nào đây?
Mặt mũi cô ta đầy vẻ khẩn trương, bàn tay siết chặt lại, toát đầy mồ hôi. Cô ta thử liếc sang bạn học bên cạnh, nhưng đối phương hiển nhiên cũng chẳng khác gì cô ta. Bàn tay Bàng Tô rơi trên quyển sách, trong giảng đường lặng ngắt như tờ, không biết đã bao nhiêu năm rồi cô ta không nếm qua mùi vị lúc này. Cô ta hít sâu một cái, khuôn mặt nóng lên, “đúng vậy, thật xin lỗi.”
Giản Trì Hoài lạnh mặt, sinh viên ngồi bên dưới không một ai dám lên tiếng, Bàng Tô đứng ở đó, hận mặt đất dưới chân không thể nứt ra một lỗ hổng, để cô ta có thể chui vào ngay lập tức mới phải.
“Nếu đã không mang lỗ tai vào đây, em còn tới để học cái gì?”
Lời như thế, trong ngày thường Giản Trì Hoài cũng nói rất thường xuyên, bọn sinh viên cũng nghe đến mức da mặt dày. Nhưng Bàng Tô thì không như vậy. Ngay từ ngày đầu tiên cô ta bước chân vào giảng đường này, cô ta đã quyết tâm nghiêm túc đi học thật sự, thậm chí còn tìm cô giáo chuyên ngành về để dạy kèm. Chỉ là hôm nay, cô ta mất tập trung, còn bị Giản Trì Hoài gọi đích danh.
Cô ta không còn biết nói gì hơn, chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Tâm tình của Giản Trì Hoài cũng buồn bực không kém, một tay anh đặt trên bục giảng, “người nào cũng đều không muốn đi học. Sau này, khỏi phải làm gì hết, sống không có mục đích rất tốt có phải không?”
Khuôn mặt Bàng Tô càng lúc càng nóng. Giản Trì Hoài liếc mắt nhìn sang cô ta, “ngồi xuống đi.”
Bàng Tô cúi mặt ngồi xuống, đầu ép rất thấp. Sinh viên nữ ngồi bên cạnh ân cần tiến lại gần hỏi han, “bạn không sao chứ?”
Cô ta lấy tay che mặt, chỉ lắc đầu.
Sinh viên nữ kia cũng không dám nói thêm gì nữa. Giản Trì Hoài thu hồi tầm mắt, tiếp tục giảng bài. Thấy anh quay người lại, lúc này sinh viên nữ kia mới tiến tới bên tai Bàng Tô. “Đừng như vậy, giáo sư Giản vẫn thường xuyên mắng chúng tôi như thế, đừng để ý là được.”
Bàng Tô gật đầu, nhưng nước mắt đã tràn ra khỏi hốc mắt. Vì không muốn để cho người khác nhìn thấy, cô ta chỉ có thể cúi đầu thật thấp.
Giản Trì Hoài giảng được một lát, xoay người lại, trông thấy dáng vẻ của Bàng Tô, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái. Hôm nay, anh thật sự quá nghiêm khắc. Nhiều sinh viên như vậy, không tập trung nhiều như vậy, nhưng anh lại hết lần này tới lần khác gọi trúng cô ta.
Huống chi, cô ta cũng không phải là sinh viên chính thức. Anh biết, không phải do anh yêu cầu quá nghiêm khắc, chỉ bởi vì trong lòng anh buồn bực, ít nhiều gì cũng có phần giận cá chém thớt trong đó.
Tiếng chuông tan học vang lên, Giản Trì Hoài nói một tiếng ‘tan học’, sau đó dọn dẹp sách vở bước ra ngoài.
Nữ sinh viên ngồi cạnh Bàng Tô vẫn đang an ủi cô ta. Cô ta nhẹ lau khóe mắt, cười gượng yếu ớt, nói mình không sao, sau đó bắt đầu dọn dẹp sách vở.
Đối với Giản Trì Hoài mà nói, dù cho bản thân làm việc có chút thiếu sót, anh cũng sẽ không nói lời xin lỗi với người khác. Huống chi, cô ta là học trò của anh, cô ta đi học mất tập trung, anh mắng cô ta mấy câu chẳng lẽ không được?
Sau khi rời khỏi giảng đường, anh không quay lại phòng làm việc, mà cầm sách trực tiếp đi tới bãi đậu xe.
Lái xe đến cổng trường, vừa khéo trông thấy Bàng Tô đi ra ngoài. Thấy xe của anh, Bàng Tô vẫy vẫy tay, Giản Trì Hoài đạp thắng xe, “sao vậy?”
Bàng Tô cúi người xuống, “thời khóa biểu mới của thầy, có thể cho em biết được không?”
Anh ngược lại quên mất. Bàn tay Giản Trì Hoài rơi vào trên tay lái, “chiều thứ năm mỗi tuần.”
“Vâng.” Bàng Tô tươi cười, “hẹn gặp lại.”
Giản Trì Hoài gật đầu, phát động cơ rời đi.
Trở lại Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng vẫn chưa về nhà, trong phòng khách tràn ngập tiếng la hét của hai đứa bé, Giản Trì Hoài cảm thấy nhức đầu muốn nứt ra, không thèm ôm con gái một cái, trực tiếp đi thẳng lên lầu.
Cũng không lâu lắm, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng kèn xe hơi. Giản Trì Hoài ở trên lầu đợi mãi không thấy Chử Đồng đi lên lầu. Anh bước ra khỏi phòng, lúc xuống lầu, thấy Chử Đồng đang chơi với hai đứa bé. Trong tay cô cầm đồ chơi, đi lùi lại về phía sau. Giản Bảo Bảo giơ hai tay lên thật cao, cười khanh khách không ngừng, “mẹ, mẹ mẹ, mẹ mẹ ——”
Bàn chân bé bất chợt bị vấp một cái, ngã nhào về phía trước, may nhờ Chử Đồng giơ tay ôm lấy bé.
Người đàn ông bước vào trong phòng khách, Chử Đồng ẵm Giản Bảo Bảo đứng dậy. Giản Trì Hoài đi tới trước mặt cô, tầm mắt rơi vào đứa bé trong lòng cô, “em định bao giờ mới mang con bé đi?”
Chử Đồng không ngờ tới Giản Trì Hoài sẽ đặt câu hỏi ngay trước mặt đứa bé. Sắc mặt cô khẽ đổi, “bây giờ không nói đến chuyện này được không?”
“Em chưa từng suy nghĩ đến chuyện này phải không?”
Cô quả thật vẫn đang trốn tránh, hay nói cách khác là trì hoãn thời gian, có thể kéo được một ngày thì hay một ngày. Cô cho rằng chỉ cần Giản Trì Hoài không nói tới, chuyện này sẽ có thể trôi qua.
Chử Đồng ôm chặt con gái trong tay, “chuyện này, lát nữa chúng ta hẵng nói có được không?”
“Anh đã nói với em rồi, anh không muốn nhìn thấy con bé.”
“Nhưng con bé cũng là con gái của chúng ta...”
Vẻ mặt Giản Trì Hoài biểu lộ phức tạp. Nỗi đau trong lòng anh so bất kỳ kẻ nào cũng đều khó chịu hơn. Trong cơ thể nhất thời bị một cảm giác vô lực lấp đầy, anh lắc đầu một cái, cái gì cũng không nói, xoay người đi lên lầu.
Anh từ trước đến giờ không hề dễ dàng nổi giận ngay trước mặt Chử Đồng. Quay trở lại vào trong phòng ngủ, buồn bực trong lồng ngực tắc nghẹn thật khó chịu, Giản Trì Hoài giơ tay vung lên một cái, hộp khăn giấy và sách vở trên bàn tất cả đều bị hất văng xuống.
Cùng lúc đó, tờ giấy kẹp trong quyển sách cũng rơi ra.
Giản Trì Hoài nhấc chân lên, ánh mắt không khỏi quét qua. Anh dừng bước lại, sau đó cúi người xuống nhặt lên.
Mở tờ giấy ra, trên đó không ký tên, chỉ có một dòng chữ: Buồn phiền lớn nhất, cũng không bằng người còn sống khoẻ mạnh, đối xử tử tế với chính mình.
Đôi mắt Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên tờ giấy, anh đại khái đã đoán ra được là ai viết. Bàng Tô tuổi còn trẻ đã mất đi người yêu, nỗi đau sâu đậm như vậy, cô ta là người có thể cảm nhận được rõ ràng nhất.
Nghĩ đến sự việc xảy ra trong lớp hôm nay, Giản Trì Hoài không khỏi cau mày lại.
Chử Đồng đẩy cửa phòng ra bước vào, đập vào mắt đầu tiên là sàn nhà bừa bãi. Cô đi tới trước mặt Giản Trì Hoài, “ông xã.”
Đôi mắt bất chợt phát hiện ra thứ anh đang cầm trong tay, Chử Đồng quét mắt, “đây là cái gì?”
“Không có gì.” Giản Trì Hoài hời hợt đáp.
Chử Đồng vươn tay kéo tờ giấy kia lại, ánh mắt nhẹ lướt qua, “ai đưa cho anh vậy?”
“Không biết.” Giản Trì Hoài ngồi xổm người xuống, nhặt quyển sách trên mặt đất lên.
“Không biết?” Chử Đồng nghe vậy, trong lòng tự nhiên cảm thấy không thoải mái, “nếu vậy tờ giấy này ở đâu ra?”
“Kẹp trong quyển sách của anh.”
“Vậy thì chính là học trò anh rồi,” Chử Đồng cúi người xuống, nhặt hộp khăn giấy lên. Thấu Giản Trì Hoài nhấc chân lên định bước đi, cô không khỏi mở miệng nói, “có phải Bàng Tô đưa cho anh không?”
“Bất kể là ai đưa cho anh, tờ giấy này cũng không có ý gì vượt quá giới hạn, có phải không?” Giản Trì Hoài xoay người, hỏi ngược lại.
“Em chưa nói nó có ý gì vượt quá giới hạn,” Chử Đồng siết chặt bàn tay, vẻ mặt không rõ, “chỉ là suy đoán của em thôi.”
“Nhưng suy đoán này của em, một chút ý nghĩa thực tế cũng không có,” Giản Trì Hoài nhấc bước chân lên, dựa vào mép giường ngồi xuống, “coi như thật sự là Bàng Tô, có thể chứng tỏ được điều gì?”
“Nếu quả thật là vậy, anh không cảm thấy sự quan tâm mà cô ta dành cho anh vượt ra khỏi mối quan hệ bình thường sao?” Chử Đồng vốn dĩ đối với việc Bàng Tô đến lớp của Giản Trì Hoài, cũng đã có chút suy đoán lờ mờ.
Người đàn ông nghe vào trong tai, vẻ mặt cũng không có bất kỳ thay đổi nào, “cô ta là bạn của em.”
“Cô ta là bạn của em, nhưng vẫn còn chưa tới mức quan hệ thân thiết. Huống chi, em không cảm thấy cô ta bởi vì cuộc sống sau này mới phải đi học đại học.”
“Em nghi ngờ cô ta? Nếu đã vậy, còn làm bạn cái gì nữa.” Giọng nói của Giản Trì Hoài không chút gợn sóng sợ hãi, “giữa anh và em, nếu có vấn đề, chỉ biết là tự chúng ta có vấn đề mà thôi. Chử Đồng, em đặt bản thân vào vị trí của người khác mà suy nghĩ một chút đi, em có thể giữ được Giản Bảo Bảo ở lại sao?”
“Nhất định phải làm vậy sao?”
“Ừ.”
Trong lòng Chử Đồng đau xót, nhưng đứng vào vị trí của Giản Trì Hoài, cô biết anh càng khó chịu hơn.
Chử Đồng tiến bước lên, ngồi vào bên cạnh người đàn ông. Cô giơ tay ôm lấy cánh tay của anh, “nhất định phải mang con bé đi sao? Em thật sự không dứt bỏ được, không hạ được quyết tâm này, một chút xíu cũng không được...”
“Em cứ coi nó như một chuyện tất yếu phải trải qua. Tựa như ban đầu con bé không phải là con gái của chúng ta vậy, mặc dù không muốn chấp nhận, nhưng vẫn phải chấp nhận.”
Chử Đồng căn bản không dám suy nghĩ tiếp nữa, “mang đi, nhưng mang đi đâu? Trả lại cho Phó Thời Thiêm sao?”
Mặc dù Chử Nguyệt Tình đã từng nói qua, nếu có một ngày, cô không thể giữ lại Giản Bảo Bảo nữa, xin cô nhất định phải đem Giản Bảo Bảo cho Chử Nguyệt Tình nuôi dưỡng. Thế nhưng quả thật Chử Đồng không có cách nào để làm như vậy được. Phó Thời Thiêm vì muốn giành lại Giản Bảo Bảo, sợ rằng sẽ lôi ra hết tất cả thủ đoạn.
Mi mắt Giản Trì Hoài hơi rũ xuống, “đúng vậy, trả lại cho Phó Thời Thiêm.”
Nước mắt Chử Đồng không khỏi rơi xuống. Giản Trì Hoài nghiêng người qua, giơ ngón tay lau nước mắt cho cô. “Trước kia, anh đã từng cảm thấy không cam lòng, nhưng anh cũng đã từng xem con bé như con gái ruột của mình nuôi dưỡng suốt một năm trời. Anh không thể nào lại để cho con bé lưu lạc khắp nơi, vì sự trả thù giữa người lớn với nhau, đem đứa bé mà mình đã từng thương yêu đưa cho người xa lạ. Dù sao, con bé cũng là con gái của anh.”
Chử Đồng lắc đầu, tựa như Giản Bảo Bảo phải bị đưa đi ngay lúc này. Hai tay Giản Trì Hoài bưng lấy gương mặt của cô, “không có gì để khóc cả.”
“Em... Em không muốn con bé bị mang đi.”
Người đàn ông nhìn thật sâu vào trong mắt cô, bàn tay đang bưng khuôn mặt cô cũng chầm chậm thu về. Anh không nói gì nữa, trong lòng Chử Đồng vẫn luôn ôm may mắn. Dù sao, Giản Trì Hoài cũng đã từng vì cô mà nhượng bộ một lần rồi lại một lần.
Hôm sau, sáng sớm Chử Đồng liền nhận được điện thoại của chủ biên gọi tới, nói là công ty có việc gấp, bảo cô nhanh chóng tới đó.
Cô vội vội vàng vàng đi sửa soạn. Hôm nay Giản Trì Hoài không có tiết, lúc cô rời đi, anh mới đang ăn bữa sáng.
Vú nuôi dắt theo hai đứa bé. Giản Trì Hoài đặt ly sữa tươi trong tay xuống, gọi bà tới đây, “thu dọn đồ đạc của tiểu thư, cũng không cần mang quá nhiều, chỉ lấy một ít đồ chơi mà con bé thích thôi.”
“Dọn hết đồ của cả hai vị tiểu thư sao?”
Nơi cổ họng Giản Trì Hoài nhẹ lăn xuống, giọng điệu có chút khó khăn, “Nguyệt Nguyệt thì không cần.”
Vú nuôi nhẹ ‘vâng’ một tiếng, đi lên lầu dọn dẹp.
Giản Trì Hoài đứng dậy, đi tới trước mặt hai đứa bé. Giản Bảo Bảo ngồi trong xe, mới vừa ăn cháo xong, ngoài miệng còn dính vết cháo chưa lau. Giản Trì Hoài vươn tay ra ôm bé vào trong lòng. Giản Bảo Bảo sung sướng vô cùng, hai tay không ngừng khua khoắng, tựa như đang múa.
Bây giờ, dù cho Giản Trì Hoài mỗi ngày đều chơi với Nguyệt Nguyệt, bé cũng sẽ không biểu hiện thân thiết như Giản Bảo Bảo. Dù sao, anh và đứa con gái này cũng đã sống cùng nhau suốt một năm trời, coi như báu vật, thương yêu có thừa.
Vú nuôi rất nhanh cầm một cái túi đi xuống. Giản Trì Hoài giơ tay nhận lấy, vú nuôi hỏi, “có cần tôi đi cùng không?”
“Không cần, bà trông coi Nguyệt Nguyệt cho tốt là được.”
“Vâng.”
Giản Trì Hoài ôm lấy Giản Bảo Bảo, xoay người đi ra ngoài. Bước lên xe, anh để cho bé ngồi vào trong ghế an toàn. Giản Bảo Bảo sung sướng nhìn chung quanh. Giản Trì Hoài phát động cơ, đứa bé ngồi phía sau lên tiếng ô ô a a, tựa như đang vui vẻ ca hát.
Chiếc xe chạy thẳng về phía trước, rất nhanh đã đến nơi, Giản Trì Hoài đem xe dừng ở bên đường. Anh bước xuống xe, ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe. Giản Bảo Bảo cho là đã đến chỗ để chơi, giơ ra hai tay muốn anh ẵm lên.
Giản Trì Hoài cởi dây an toàn ra cho bé, sau đó ẵm bé ngồi trên đùi của mình, tựa trán mình vào trán của bé. Lúc này, trong lòng anh đè nén muôn ngàn lời nói, nhưng một chữ cũng không nói ra được. Giản Bảo Bảo hưng phấn đá hai chân trên đùi anh. Người đàn ông thả bé lại vào ghế an toàn. Bé con ngồi xuống không hài lòng, bĩu đôi môi nhỏ nhắn ra muốn khóc. Giản Trì Hoài lên tiếng dỗ dành, “cục cưng ngoan, sắp tới rồi.”
Bé tựa như có thể hiểu được, ngoan ngoãn không lên tiếng.
Giản Trì Hoài quay trở lại chỗ điều khiển, cưỡng ép bản thân không suy nghĩ nhiều, lái xe chạy thẳng đến cổng lớn nhà họ Phó.
Cổng sắt đang đóng chặt, Giản Trì Hoài nâng tầm mắt lên nhìn vào trong nhà. Anh không muốn đem đứa bé trả lại cho Phó Thời Thiêm là một chuyện, nhưng nếu không trả cho Phó Thời Thiêm, lại là một chuyện khác.
Anh dứt khoát nén lòng, không do dự, sau khi bước xuống xe ẵm Giản Bảo Bảo ra.
Đi tới cổng, bảo vệ nhìn anh, “ngài tìm ai?”
“Nói với Phó Thời Thiêm, tôi đem con trả lại cho anh ta.”
Bảo vệ nghe thấy câu này, vội vàng chạy vào trong nhà.
Mà lúc này, Phó Thời Thiêm đang ngồi trong phòng ăn sáng. Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy vào, anh nâng mắt lên nhìn. Bảo vệ xa xa đứng ở cửa chính, không dám bước vào, “Phó tiên sinh.”
“Chuyện gì?”
“Bên ngoài có một người đàn ông, bảo là muốn đem con trả lại cho ngài.”
Phó Thời Thiêm bị một hớp cháo nóng làm bỏng cả miệng, anh nhẹ cau chân mày, “mới sáng sớm nói nhảm gì vậy?”
“Thật ạ, trên tay anh ta còn ẵm một bé gái.”
Chân mày Phó Thời Thiêm vặn chặt đến mức có thể co lại thành một đường. Anh bỏ cái muỗng trong tay xuống rồi đứng dậy, chuẩn bị đi ra xem thử một chút.
Băng qua sân vườn đi tới chỗ cổng sắt, quả nhiên thấy Giản Trì Hoài đang đứng ở đó, Phó Thời Thiêm thấy con gái đang nằm trong lòng Giản Trì Hoài, anh sải bước tiến lên. Giản Trì Hoài ôm chặt đứa bé, Giản Bảo Bảo không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn chằm chằm Phó Thời Thiêm.
Vẻ mặt người đàn ông không khỏi kích động, tiến bước lên, giơ tay muốn ẵm bé.
Giản Bảo Bảo bị dọa sợ đến mức xoay người lại, hai tay quấn chặt cổ của Giản Trì Hoài.
Phó Thời Thiêm không thể không thu tay lại, mà đối với hành động đột ngột này của Giản Trì Hoài, anh lại càng không hiểu nổi, “cậu nói, cậu muốn đem đứa bé trả lại cho tôi?”
“Tôi muốn đem con bé cho người khác nuôi.”
“Cậu dám!”
Giọng điệu của Giản Trì Hoài vững vàng có lực, “tôi có gì mà không dám?”
“Vậy tại sao cậu lại mang con bé đến đây?”
Giản Trì Hoài nhìn con gái đang nằm trong lòng, “tôi biết, một lần chia lìa đối với đứa bé sẽ gây tổn thương bao lớn, đừng nói là chờ sau này con bé hiểu chuyện, quay trở lại lần nữa. Phó Thời Thiêm, anh đã làm nhiều chuyện thất đức như vậy, tôi cũng không muốn nói thêm nữa. Con bé cũng là con gái của tôi, tôi không muốn con bé phải chịu báo ứng vì những tội ác của anh.”
Sắc mặt Phó Thời Thiêm đầy vẻ căng thẳng, nhìn về phía Giản Bảo Bảo.
Bàn tay Giản Trì Hoài rơi vào trên lưng con gái. Giản Bảo Bảo nằm trên đầu vai anh, một đôi mắt to đen trắng rõ ràng vụt sáng.
Giản Trì Hoài cúi người xuống, đem túi xách đặt dưới đất cầm lên rồi đưa cho Phó Thời Thiêm, “trong này đều là đồ chơi con bé thích nhất. Nếu nó khóc lóc ầm ĩ không chịu nín, có thể dùng nó để dỗ con bé.”
Phó Thời Thiêm nhận lấy. Giản Trì Hoài giơ tay khẽ đẩy con gái ra một chút, ánh mắt rơi vào trên mặt đứa bé, “cục cưng, nói tạm biệt ba đi.”
Giản Bảo Bảo không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào anh.
Trái tim Giản Trì Hoài cũng sắp vỡ tan nát. Bàn tay anh dùng sức, nhét bé vào lòng Phó Thời Thiêm. Phó Thời Thiêm vội vàng giơ tay ra đón lấy, nhưng Giản Bảo Bảo hiển nhiên hiểu ra ý định của Giản Trì Hoài. Bé oà lên khóc thật lớn, hai tay nắm lấy cổ áo của anh, cả người nhào thẳng vào trong lòng anh.
Phó Thời Thiêm không dám dùng sức mạnh. Giản Trì Hoài ôm con gái vào lòng, “cục cưng, ngoan, để cho chú ẵm một chút.”
Hai chân Giản Bảo Bảo không ngừng quẫy đạp trong lòng Giản Trì Hoài. Bé muốn về nhà, muốn chơi với Nguyệt Nguyệt. Bé nhớ mẹ, bé không muốn ở lại đây, đây là chỗ nào vậy?
Trái tim Giản Trì Hoài tựa như bị kim đâm, thân thể mềm mại của con gái không ngừng giãy dụa trong lòng anh. Anh ngồi xổm xuống, dứt khoát đem bé thả trên mặt đất. Giản Bảo Bảo ngay lập tức không chịu đứng dậy, hai tay ôm chặt lấy anh.
Giản Trì Hoài dịu dàng nhỏ nhẹ dụ dỗ bé, “chúng ta đứng một lát có được không? Chỉ đứng một lát thôi nhé?”
Giản Bảo Bảo vâng lời. Giản Trì Hoài kéo hai tay của bé xuống, đứa bé tựa vào người của anh. Phó Thời Thiêm cuối cùng đã biết được hai chữ ‘báo ứng’ viết như thế nào. Đây rõ ràng là con gái của mình, lại coi mình như hổ báo thú dữ.
Giản Trì Hoài hôn một cái lên khuôn mặt của Giản Bảo Bảo rồi đột ngột đứng dậy. Giản Bảo Bảo nhào tới phía trước nhưng chỉ bắt được không khí, sau lưng bị Phó Thời Thiêm ôm lại.
Anh xoay người bước nhanh rời đi, ngay cả quay đầu lại cũng không dám.
Giản Bảo Bảo cất giọng, khóc đến tê tái cõi lòng. Bé không biết tại sao ba bé lại không cần bé nữa. Bé muốn chạy theo ba, nhưng không chạy kịp.
Giản Trì Hoài mở cửa xe ra trong nháy mắt, nghe thấy từng tiếng ‘ba ba’ truyền vào trong tai của mình.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK