Chử Đồng bị vỗ đến ngây người luôn. Một lúc sau, cô mới định thần lại: “Đau mặt, anh coi mặt em là tấm gỗ đấy à?”
“Bị thương ở chỗ nào rồi? Nói đi!”
“Bị thương gì chứ?” Chử Đồng nhìn theo ánh mắt Giản Trì Hoài, cụp mắt xuống. Vừa nhìn, cô đã bị dọa đến tái mét mặt mày: “Máu? Máu ở đâu ra vậy?”
Giản Trì Hoài nghe thấy cô trả lời vậy cũng hoảng, vô thức cao giọng: “Mau đứng lên!”
Mãi sau Chử Đồng mới nhận ra, ý thức hoàn toàn khôi phục, cũng biết là bất thường rồi. Cô xoa sau mông một cái, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, muốn xấu hổ bao nhiêu có bấy nhiều, muốn thê thảm cỡ nào cũng có. “Đừng... Đừng lo! Em... Hình như em quên dùng băng vệ sinh.”
Cô nhịn cười, dè dặt quan sát biểu cảm của Giản Trì Hoài. Trước tiên, ấn đường người đàn ông giật giật, ánh mắt sa sầm lại nhìn chằm chằm vào mảng đỏ rực ấy. Chử Đồng gượng gạo kéo chăn qua định che đi bỗng thấy nửa thân trên của Giản Trì Hoài thẳng băng, cả cơ thể căng ra, vội vàng đi xuống giường, sắc mặt anh cũng hơi tái đi. Anh thậm chí còn không kịp đi dép đã chạy vội vào nhà tắm. Các động tác của anh diễn ra liên tục nhưng có một phản ứng vô thức đã lọt vào tầm ngắm của Chử Đồng.
Giáo sư Giản... Hình như vừa làm động tác buồn nôn.
Chử Đồng nuốt nước bọt, kẹp chặt hai chân bước xuống giường, đi tới trước cửa nhà tắm. Cô nhìn thấy Giản Trì Hoài đang xoa xà phòng hết lần này tới lần khác, lòng bàn tay đỏ ửng. Chử Đồng lấy quần che đi rồi bước vào theo: “Em... Em phải dùng nhà vệ sinh.”
Giản Trì Hoài ném miếng xà phòng qua một bên, gương mặt tuấn tú căng ra: “Lượng máu dự trữ nhiều quá nhỉ, chảy bao nhiêu như vậy cũng không thấy em ngất xỉu.”
“Anh còn là giáo sư không đây, không biết cái gì gọi là kỳ sinh lý của phụ nữ à? Tiêu độc đó, có hiểu không?”
Giản Trì Hoài rửa sạch hai tay: “Tôi không dạy môn sinh lý.” Anh tắt vòi nước, định đi ra ngoài, thấy Chử Đồng vẫn còn đứng ở cửa, khẽ cắn môi, định nói gì đó, khóe môi còn vương nụ cười, Giản Trì Hoài càng cảm thấy mất mặt: “Cười gì mà cười?”
“Giản Trì Hoài, ban nãy dọa chết anh rồi phải không? Nhìn cái vẻ căng thẳng của anh kìa: Bị thương ở đâu rồi? Bị thương ở đâu rồi?” Chử Đồng bắt chước ngữ điệu của anh: “Aiyo, ban nãy em còn tưởng động đất chứ.”
Giản Trì Hoài khẽ đẩy bả vai cô một cái, sau đó len ra ngoài. Sau khi đi qua một bước, anh lại quay trở lại: “Ga giường này của tôi có giá mấy vạn đấy, bị em làm bẩn cả một mảng rồi, đền thế nào đây?”
“Anh cũng ngủ mà.” Chử Đồng nói như lẽ dĩ nhiên.
“Nhưng tôi không chảy máu.”
Thôi được rồi, cô hoàn toàn bại trận. Một khi Giản Trì Hoài lấy lại tinh thần, sao cô có thể tính toán qua mặt anh?
Ngày cuối tuần này, Chử Đồng cùng Giản Trì Hoài trở về nhà. Đi vào phòng khách, Chử Đồng liếc nhìn thấy một đôi giày cao gót, là sản phẩm mùa xuân của Chanel, một màu đỏ nổi bật, đặt chình ình ở đó, có vẻ như muốn lấn át cả chủ nhà.
Người giúp việc đi tới chào hỏi: “Bà chủ ra ngoài rồi, cô chủ đang ở trên gác.”
đọC truyện cùng http://truyencuatui.Net/
Giản Trì Hoài thay giày đi vào nhà: “Giang Ý Duy cũng đang ở đây sao?”
“Dạ, nói là tới dạy cho cô chủ.”
Chử Đồng cảm thấy kỳ lạ trong lòng. Giản Trì Hoài đi lên gác, cô cũng lập tức đi theo. Còn chưa đi tới cửa phòng Giản Lệ Đề, đã nghe thấy tiếng Giang Ý Duy vọng ra ngoài: “Biểu cảm phải phù hợp. Lúc này không nên khóc, phải để khán giả nhìn thấy một cảm giác bi thương muốn khóc mà không còn nước mắt, đau thương tột cùng...”
“Chị Ý Duy ơi, khó quá đi! Mắt mà cay thì nước mắt chắc chắn sẽ rơi xuống chứ.”
Giản Trì Hoài đẩy nhẹ cửa, để lộ ra một khe hở, nhìn thấy Giang Ý Duy đang kiên nhẫn giảng giải, còn cô gái em anh cưng chiều trong lòng bàn tay thì hai hàng nước mắt đang chảy dài trên má. Giản Trì Hoài lùi ra sau. Chử Đồng nhân cơ hội đó ngó vào trong: “Học hành cũng nghiêm túc phết.”
“Đi thôi, đừng quấy rầy nó, cẩn thận nó lại không để em yên đâu!”
Chử Đồng cùng Giản Trì Hoài quay về phòng. Chưa được bao lâu, người làm đã lên gọi họ xuống dùng bữa.
Giản Lệ Đề và Giang Ý Duy đã ngồi trước bàn ăn, đang nói cười vui vẻ. Giản Lệ Đề ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chử Đồng từ trên gác đi xuống, sắc mặt con bé lập tức thay đổi: “Anh, vì sao lại đưa chị ta tới đây?”
Giản Trì Hoài nhíu mày: “Cô ấy là chị dâu của em.”
“Em không thừa nhận.”
Chử Đồng kéo ghế ra, ngồi đối diện Giang Ý Duy, Giản Lệ Đề lại bày ra cái tính tiểu thư: “Đây là nhà của chúng ta, đừng có để chị ta tới.”
Giang Ý Duy ngồi bên kéo tay nó: “Lệ Đề, đừng có như vậy!”
“Chị Ý Duy, em muốn chị làm chị dâu của em.”
Giang Ý Duy nhẹ nhàng nói: “Sao có thể chứ, em đã có chị dâu của mình rồi.”
Giản Trì Hoài đoán chắc Giản Lệ Đề lại nói mấy câu quá đáng gì đó. Anh nhấc đũa lên, gắp cho Chử Đồng một con tôm, không nhìn em gái lấy một cái: “Trời đánh cũng tránh miếng ăn, quên cả rồi sao?”
“Anh...”
“Em không đói à?”
Giản Lệ Đề chưa bao giờ chịu ấm ức như vậy. Nó buông đũa xuống: “Phải, em tức cũng no rồi, không ăn!”
Giang Ý Duy vội vàng ấn vai nó xuống: “Lệ Đề, vì chị mà giận dỗi với anh em, không đáng đâu.”
“Kiểu gì em nhìn thấy ai đó là cũng nuốt không trôi.”
Chử Đồng nghe thấy câu ấy, bèn gắp con tôm trong bát lên cho vào miệng, cắn một miếng thật to, trông rất ngon lành: “Ngon thật, mình phải ăn hết tôm trong đĩa.”
Mặt Giản Lệ Đề xanh mét. Nó đẩy ghế ra, quay người đi lên gác. Giản Trì Hoài nhìn theo bóng nó, rốt cuộc cũng đau lòng, bèn có ý bảo cô dừng lại đi. Chử Đồng thấy vậy, ghé qua phía anh nói: “Yên tâm đi, khi nào đói nó tự khắc xuống ăn. Bình thường lúc nó hờn dỗi, mọi người đều chiều nó phải không? Em dám đánh cược trong phòng nó có đồ ăn vặt, không chết đói được đâu.”
Có lẽ Giản Trì Hoài đồng ý với lời cô nói, Giang Ý Duy nhìn thấy tất cả, không khỏi cảm thấy quái lạ. Có ai không biết Giản Trì Hoài thương yêu cô em gái này giống như mạng sống của mình vậy. Vậy mà bây giờ, đôi ba câu của Chử Đồng quả thật đã khuyên được anh.
Giang Ý Duy nhớ tới lễ trao giải tối qua. Cô ta hơi nhếch môi, nhìn về phía Chử Đồng: “Cô Chử, trong lễ trao giải cho phim mạng, không biết Ân Thiếu Trình đã nói riêng với cô chuyện gì?”
Giản Trì Hoài không nói gì nhưng ánh mắt cũng dừng lại trên gương mặt Chử Đồng. Cô có cảm giác da đầu căng ra. Đầu óc Chử Đồng xoay chuyển nhanh lẹ. Giang Ý Duy thấy thế, bổ sung một câu: “Nghe nói, tài xế của Ân Thiếu Trình sau đó đã mời cô, nói là anh ấy muốn gặp cô.”
“Cô tò mò lắm à?”
“Hay là cô cảm thấy... Không tiện nói ra?” Giang Ý Duy cất giọng mềm mại, nhưng khí thế lại như dồn ép người khác.
Chử Đồng định cãi lại ngay nhưng tiếp sau đây cô còn phải cùng Giang Ý Duy tới đoàn làm phim, chắc chắn không được đắc tội với cô ta. Giản Trì Hoài ngồi bên thấy cô không lên tiếng, cũng tự nhiên tiếp lời: “Một người đàn ông nói chuyện với một người phụ nữ thì còn có chuyện gì, chẳng qua là tán thưởng hoặc là muốn đạt được ý đồ gì đó. Giang Ý Duy, nếu cô không trói buộc được Ân Thiếu Trình thì cũng đừng để cậu ta đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt. Nếu cậu ta thực sự muốn ‘hái hoa’ thì trong giới giải trí của các người có cả đám. Tôi khuyên cậu ta không cần khách khí.”
Giang Ý Duy nghe xong, sắc mặt nặng nề. Chử Đồng nheo mắt lại, cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng Giang Ý Duy thì nghe ra. Ý của Giản Trì Hoài chính là nếu Ân Thiếu Trình còn tiếp tục bám lấy Chử Đồng, anh sẽ không ngại tặng cho anh ấy cả một đám con gái tươi mơn mởn!
~Hết chương 37~
Xem thêm...