Khẩu khí vẫn còn rất cứng cỏi.
Chử Đồng đờ đẫn tại chỗ, chớp chớp hai mắt: “Em ghen với ai chứ?” Trong ánh mắt cô điểm xuyết đôi chút khó hiểu, mơ hồ, hình như thật sự nghe không hiểu Giản Trì Hoài đang nói cái gì.
Sắc mặt người đàn ông càng lúc càng khó coi, anh bực bội xua tay: “Đi tắm đi!”
Chử Đồng ‘ồ’ lên một tiếng, xoay người đi vào phòng quần áo. Trong lòng cô vẫn còn chua xót, đắng chát nhưng cô còn lâu mới thể hiện ra trước mặt Giản Trì Hoài.
Trong phòng tắm chẳng mấy chốc vọng ra tiếng nước chảy. Thời tiết này, mưa gió sấm chớp đã trở thành chuyện thường gặp. Giản Trì Hoài ngồi trên sofa, bất ngờ có một tiếng sấm rền vang, nổ tung, ánh sáng trong phòng tắt ngóm, cả biệt thự chìm trong tăm tối, mờ mịt.
“Có chuyện gì vậy, mất điện à?” Chử Đồng đang tắm dở, khắp người toàn là xà phòng.
Giản Trì Hoài đứng dậy, đi tới một bên giường, trời tối như lúc này không khác gì nửa đêm. Chử Đồng không nghe thấy tiếng đáp lời bên ngoài, có phần hoang mang. Cô gọi thất thanh: “Giản Trì Hoài, Giản Trì Hoài!”
“Hét cái gì mà hét?”
Nghe được tiếng anh, cô thở phào: “Anh nói chuyện với em đi.”
Giản Trì Hoài dĩ nhiên sẽ không nghĩ Chử Đồng đang sợ bóng tối. Cô săn tin đắc tội với người khác, còn dám ra vào tiểu khu Thanh Anh, gan to như gan bò vậy, lẽ nào còn sợ mất điện ư? Nghĩ vậy, trong lòng anh sáng rõ lên không ít. Họ là vợ chồng chung giường bao nhiêu lâu như vậy nhưng tầng quan hệ đó vẫn chưa phá bỏ. Chử Đồng gọi to như vậy, có thể nào được coi là ‘lời mời gọi uyển chuyển’ ?
“Nói chuyện gì?”
Trên mặt Chử Đồng vẫn còn sữa rửa mặt, cô vội vàng lau mặt rồi nói: “Kể chuyện anh dạy học ở trường đi!”
Giản Trì Hoài cởi cúc áo. Lúc đi tới trước cửa phòng tắm, nên thân trên đã ở trần. Anh tháo thắt lưng ra, giơ tay đẩy nhẹ cánh cửa. Hơi nước ấm nóng bên trong phả ra ngoài, xen lẫn mùi xà phòng tự nhiên. Tính tình Chử Đồng thoải mái, xuề xòa, chẳng bao giờ khóa cửa. Cô mở vòi nước, bên tai là tiếng nước róc rách chảy, hoàn toàn không nghe được động tĩnh bên ngoài: “Giản Trì Hoài, sao anh không nói gì?”
Người đàn ông đứng trước bồn tắm rộng lớn, cho dù tầm mắt có mơ hồ nhưng những đường nét trên cơ thể Chử Đồng vẫn trắng trẻo sáng rõ, anh dường như nhìn quanh cơ thể cô không chút kiêng dè. Tuy cô gầy nhưng chỗ cần có thịt vẫn không mập mờ chút nào. Giản Trì Hoài không phải Liễu Hạ Huệ, đến nay chưa chạm vào Chử Đồng là vì anh cảm thấy phiền phức. Thật ra kể từ ngày đồng ý cưới Chử Đồng, anh cũng chưa từng nghĩ vì không yêu cô mà ngày nào đó sẽ ly hôn. Nghĩ vậy thì càng nên thuận theo tự nhiên mới phải, làm gì có đôi vợ chồng nào ngủ chung giường mà không quan hệ?
Con người Giản Trì Hoài thường ngày tâm sự trong lòng giấu rất kỹ nhưng về phương diện tình cảm nam nữ trước nay vẫn đơn giản, bộc trực, ví dụ như... Bây giờ...
Khi anh bước vào trong bồn tắm, cũng đúng lúc Chử Đồng tắt vòi hoa sen trong tay. Hai mắt cô nhắm chặt, giơ tay định lấy khăn lau mặt, nhưng trước ngực bỗng nóng rực, rõ ràng là bị một người nào đó nắm chặt! Chử Đồng hét ầm ĩ, mặc kệ cảm giác đau đớn, chua xót khi cưỡng ép mở mắt ra, hai mắt cô trợn tròn, rõ ràng là đã bị dọa chết khiếp. Giản Trì Hoài sát lại gần, khóa quần đã được cởi ra, chiếc quần lỏng tèo tèo còn dính tạm vào hông, chiếc quần lót màu đen thoắt ẩn thoắt hiện xuất hiện khêu gợi dục vọng của người ta. Chử Đồng cảm thấy chưa bao giờ nóng như thế, như bị xuyên một cái lỗ vậy. Cô bất ngờ lùi về sau, sắc mặt đỏ hồng: “Anh... Anh làm gì vậy!”
Đôi lông mày tuyệt đẹp của Giản Trì Hoài cau lại, nhìn điệu bộ của cô giống như khiếp sợ, lại vô cùng không tự nguyện? “Đây chẳng phải là việc em muốn sao?”
“Em... Em muốn làm gì cơ chứ?”
Từ lúc anh bước vào tới giờ, Chử Đồng chưa nói chuyện lưu loát được câu nào. Ánh mắt Giản Trì Hoài trở nên sắc bén, thấy cô nấp nấp trốn trốn, cả người anh như bốc hỏa: “Em ở trong này cứ ra sức hét, đừng nói với tôi, em không có ý định bảo tôi vào đây!”
“Đâu có!” Chử Đồng cứng cổ đáp lại: “Chỉ là em sợ tối, bên ngoài không có động tĩnh gì em không yên tâm. Giản Trì Hoài, giáo sư Giản, anh... Anh... Anh, đầu óc anh suy nghĩ cái gì thế hả? Còn nhìn!”
Lúc ấy cô mới nhớ ra mình chưa mặc quần áo, hai tay vội vàng che ngực, ngồi sụp xuống. Lồng ngực Giản Trì Hoài phập phồng lên xuống. Hóa ra là tại anh nghĩ nhiều? Bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ xếp hàng đợi anh gật đầu ngó một cái, nhưng cuộc sống đời tư của anh vẫn rất sạch sẽ, trước nay luôn có lập trường, có chừng mực. Vậy mà hôm nay lại tới lượt anh hiểu nhầm?
Hừ, có khi nào Giản Trì Hoài này cần giải tỏa sinh lý, cung đã lên dây mà đối phương lại không muốn không?
Trong bầu không khí ngượng ngập, Chử Đồng biết người đàn ông này cực kỳ ưa sĩ diện. Nhưng cô có thể làm sao? Lẽ nào thuận nước đẩy thuyền? Cô miễn cưỡng ngước mắt lên, ánh mắt chạm tới cơ thể ba góc của người đàn ông. Dáng chuẩn quá, nhắm đúng trọng điểm! Nhưng cứ tới chuyện anh và Giang Ý Duy không rõ ràng, chút háo sắc nhỏ nhoi trong lòng lại lập tức ‘cất cờ dẹp trống’. Giản Trì Hoài cúi xuống, nắm chặt lấy cánh tay Chử Đồng, kéo cô đứng dậy. Cô tưởng anh định dùng sức mạnh: “Em đang tới ngày!”
“Ra ngoài!” Nhưng Giản Trì Hoài muốn lôi cô khỏi bồn tắm: “Tôi cần tắm!”
“Em còn chưa rửa sạch sẽ.”
“Em muốn ở lại đây, đúng là cái cớ nào cũng lôi ra được.”
Chử Đồng ngây ngốc đứng đó, ánh mắt bất ngờ thấy một tia sáng lóe lên. Đầu óc cô ngốc luôn: “Giản Trì Hoài, nhắm mắt lại!”
Nhưng rõ ràng không kịp nữa, đèn trong phòng tắm đã trở lại bình thường, hai người họ còn chưa kịp thích ứng, thế nên thứ ánh sáng ấy càng rực rỡ đến chói mắt. Giản Trì Hoài hơi nheo mắt lại, ánh mắt cứ thế nhìn chằm chằm lên người Chử Đồng.
Cô đi sang bên cạnh, lùi từng bước một, rồi vớ lấy khăn tắm khoác lên người mình, gương mặt đỏ bừng như vừa được lôi ra khỏi thùng thuốc nhuộm.
Giản Trì Hoài cười khẩy: “Bàn xát!”
Chử Đồng ngây người: “Anh nói gì?”
“Thì ra em còn mắc bệnh nghễnh ngãng nữa.”
Chử Đồng hít sâu, đôi chân nhỏ trần trụi đứng đực ở đó: “Giản Trì Hoài, đủ rồi đấy, chốc thì nói em là rau đậu chiên xào, lát lại nói em là bàn xát quần áo, anh có biết hình dung người không!”
t r u❊y e n c u a t u i n e t
Giản Trì Hoài tiện tay mở vòi nước ra, cởi quần dài như trước mặt không có cô: “Rau đậu có vẻ không chuẩn xác lắm, bàn xát giống hơn chút, vừa cứng vừa xẹp lép, vô vị, như em ấy.”
“Con mắt nào của anh nhìn thấy em lép?” Chử Đồng ghét nhất là người nào bêu xấu mình: “Anh có dám nhìn lại lần nữa không? Sau đó... Nói... Sự... Thật!”
Giản Trì Hoài nhếch môi, cười đầy yêu nghiệt: “Em cởi đi, em dám cởi, anh sẽ dám nhìn!”
~Hết chương 28~
Xem thêm...