Trong nháy mắt Giản Trì Hoài cảm thấy toàn thân có một dòng nước ấm chảy qua. Sau đó liền nổi lên một dục vọng điên cuồng xông ngang đánh thẳng vào trong cơ thể anh. Anh vốn vẫn luôn cưỡng ép mình đè nén xuống, không ngờ đến khi Chử Đồng chủ động đề cập như vậy là đã trêu chọc trực tiếp nhất. Anh thở hổn hển, nghiêng đầu qua, đầu hai người cùng tựa vào nhau. Thân mật như vậy càng thêm khiến cho người ta muốn ngừng cũng không thể.
“Em xác định có thể?” Giản Trì Hoài hỏi, có thể nghe ra trong giọng nói còn chứa đựng âm điệu nặng nề.
Chử Đồng kéo tay của anh qua, để anh khẽ xoa lên bụng của mình, “bảo bối nhà anh cũng đã nói không sao rồi, đến đây đi?”
Giản Trì Hoài nghiêng người qua, cùng đối mặt với Chử Đồng, cô so với anh cũng không bình tĩnh hơn được bao nhiêu. Chử Đồng vươn tay ra ôm lấy hông người đàn ông, “nóng quá.”
Tay của anh rơi vào sau lưng cô, lật người lại, chân cẩn thận đặt ở chỗ đầu gối. Giản Trì Hoài vẫn luôn cảm thấy vướng tay vướng chân, hoàn toàn không thể bắt đầu được, ngay cả cởi quần áo cũng khẩn trương. Cổ họng Chử Đồng thở hổn hển, một hồi lâu sau vẫn không thấy có tiến triển gì mang tính chất thực tế, cô nhẹ giọng lầm bầm, “Giản Trì Hoài, anh có được hay không vậy?”
Giọng nói của người đàn ông càng thêm buồn bực, “anh là sợ em có được hay không ấy.”
“Bỏ đi...”
Giản Trì Hoài nghe được câu này, có chút gấp gáp, hai tay bắt đầu lôi kéo, “cái gì mà bỏ đi? Lửa là do em nhóm lên, anh không phải là đã hết sức cẩn thận rồi sao?”
Chử Đồng hướng trước ngực anh đẩy đẩy, “không phải anh sợ đè ép em sao? Anh cứ nằm yên đừng cử động, sẽ không đè được em đâu.”
“Không được.” Lúc này muốn bắt anh lặng lẽ rút quân, không có cửa đâu.
Chử Đồng nghe vậy, khanh khách cười hai tiếng, “Giản Trì Hoài, đối mặt với chữ ‘sắc’, chỉ số thông minh của anh cũng không dùng được có phải không? Em bảo là anh nằm ở phía dưới, anh nghe hiểu được không?”
Giản Trì Hoài còn là lần đầu tiên bị người ta chê bai như vậy, nhưng mới vừa rồi anh quả thật đã đem thông minh ném ra sau ót rồi. Hai người giằng co hồi lâu, đối với Chử Đồng mà nói, tình trạng thân thể của bản thân cô, cô rõ ràng nhất. Thế nhưng Giản Trì Hoài thì không được như vậy, hai tay anh nắm lấy hông của Chử Đồng, “nếu như nửa chừng cảm thấy khó chịu em nhất định phải nói.”
Chử Đồng vươn tay ra che miệng của anh lại, “nô lệ nhỏ, im lặng, bây giờ không phải là lúc nói chuyện với anh.”
Giản Trì Hoài nhăn mày cười một tiếng, lời này nếu nói ra vào lúc trước khi cô mang thai, anh không thể không làm cho cô đẹp mặt. Nhưng lúc này, cô có thật sự bày ra một bộ dáng nữ hoàng, anh cũng chỉ có thể để cô muốn làm gì thì làm. “Được, vậy em nói một chút xem, nô lệ nhỏ anh đây cần phải làm những gì?”
“Anh cũng đã bán thân cho em rồi, đương nhiên là...” Chử Đồng bấm vào lồng ngực anh, “cơ bắp duy trì không tệ, ngực còn thật lớn nữa.”
Giản Trì Hoài đã sớm mồ hôi chảy đầm đìa, thực chất là đang gắng gượng nhẫn nhịn vất vả. Trước đây Chử Đồng hầu như không bao giờ theo kịp tiết tấu của anh, bây giờ bảo anh theo cô, vậy lại càng khó khăn hơn. Hai tay Chử Đồng đặt trước ngực anh, một hồi lâu sau cô vỗ nhẹ hai cái lên đầu vai Giản Trì Hoài, “em đói bụng.”
“Chờ chút sẽ cho em ăn.”
Tay phải Chử Đồng đặt lên trên bụng mình, “con bé cũng đá em.”
“Em nghĩ rằng anh không am hiểu lý thuyết thông thường này phải không? Bảo bảo còn nhỏ, em bớt lừa gạt anh đi.”
Chử Đồng muốn bò xuống, mệt mỏi, quá mệt mỏi. Vì thế cô nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, đem lời nói ra như thật, “em không có lừa anh, thật sự đá em mà.”
Người đàn ông nghe vậy, lúc này chợt cười lên, khóe mắt bờ mi cũng bị lây nhiễm nét cười xấu xa, cả người ở trên giường hiện ra một loại hư hỏng khác biệt, “ừ, em không có gạt anh, chẳng qua đá em không phải là bảo bảo, là anh.”
Chử Đồng đã sớm có thể theo được với suy nghĩ của anh, cô nhẹ nhàng vỗ xuống lồng ngực anh, “Giản Trì Hoài, anh hư lắm.”
Trong lời nói mang theo bao nhiêu là thẹn thùng. Giản Trì Hoài ngồi dậy, một tay ôm lấy hông của cô, “lát nữa sẽ bảo người làm chuẩn bị đồ ăn cho em, ngoan, cho anh mười phút.”
“Vậy em cần phải đếm ngược rồi...”
Giản Trì Hoài nghe vậy, tiến tới che lại miệng của cô, “em muốn khiến cho anh hư thêm một lần nữa có phải không?”
Chử Đồng tươi cười đem hai tay nâng khuôn mặt của Giản Trì Hoài, “em nào dám.”
Sau đó, Giản Trì Hoài ôm lấy hông của Chử Đồng, nếu bắt anh phải nhẫn nhịn chờ đến khi Chử Đồng sinh nở, anh quả thật không làm được. Sau lần nếm thử này, lá gan của anh cũng liền lớn hơn, càng về sau hẳn cũng càng không cần phải khẩn trương nữa rồi?
Nhà họ Phó.
Phó Thời Thiêm đứng trước cửa sổ phòng đọc sách, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào trên thân người đàn ông trải một lớp ánh sáng màu vàng óng. Cây bút trong tay từng đường nét một tô vẽ lên. Ngón tay thon dài không chút do dự rơi xuống, tựa hồ như thân ảnh này đã khắc ghi vô cùng sâu sắc trong đầu anh, hoàn toàn không cần phải cố gắng để nhớ lại.
Bên ngoài chợt truyền tới tiếng gõ cửa, Phó Thời Thiêm cũng không ngẩng đầu lên, “vào đi.”
Một tên cận vệ mặc đồ Tây màu đen bước vào, anh ta đi tới bên cạnh Phó Thời Thiêm, “Tam ca.”
“Nói.”
Người đàn ông liếc nhìn bức tranh mà Phó Thời Thiêm mới vẽ được một nửa, đem những lời kế tiếp nói rõ ràng đâu vào đấy. Bàn tay Phó Thời Thiêm nâng khuỷu tay phải của mình. “Tốt, biết rồi.”
Người đàn ông cũng chưa lập tức rời đi, “Tam ca, ngài vẽ chính là?”
“A Sướng, chỉ nhìn vào gương mặt này một cách đơn thuần, cậu nói cô gái này trông có đẹp không?”
A Sướng nhìn chằm chằm bức tranh kia nửa ngày, “Tam ca, cô gái này hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải.”
Bàn tay đang cầm bút của Phó Thời Thiêm hướng anh ta chỉ một cái, “cậu đã gặp rồi? Cậu đã gặp ở trên trời đúng không?”
A Sướng bối rối, “việc này, cô ấy là?”
“Lúc tôi quen cô ấy, cậu còn chưa có đi theo tôi.”
A Sướng đi theo Phó Thời Thiêm đã được mấy năm, cho tới bây giờ chưa hề nghe anh nói về sự việc này, “vậy người mà ngài đang tìm chính là cô ấy sao?”
“Sớm đã chết rồi.” Bút vẽ trong tay Phó Thời Thiêm bỗng nhiên đâm xuống bức tranh, ánh mắt chợt hoảng sợ sắc bén, tâm tình đau thương lan tràn ra ngoài không thể giấu giếm nổi. A Sướng trông thấy bút vẽ của anh loang ra vết mực đen, anh ta hướng Phó Thời Thiêm nhìn một chút, “Tam ca, thật xin lỗi.”
Phó Thời Thiêm nhìn chằm chằm bức tranh kia. Thật đáng tiếc, hỏng rồi.
A Sướng hướng anh liếc nhìn, anh ta đối với Phó Thời Thiêm một lòng trung thành, từ trước đến giờ có chuyện gì cũng không hề giấu giếm, “Tam ca, dựa theo mặt mũi trong bức tranh này, cô gái này, tôi thật sự đã từng gặp, hoặc là dáng dấp rất giống.”
Phó Thời Thiêm chợt nhớ tới có một đêm ở trong quán bar, dường như anh đã từng trông thấy một bóng dáng tựa như vậy, anh còn nắm được tay của người đó. Trong con ngươi của anh khẽ nổi lên sự mong đợi, không ôm bao nhiêu hy vọng, nhưng vẫn bình thản mở miệng hỏi, “thật sao? Ở đâu?”
“Hôm ấy tôi bảo Giang Ý Duy rời đi khỏi quán cà phê trước, khi đó cô gái ngồi đối diện Giang tiểu thư trông rất giống với người trong bức vẽ của ngài.”
Phó Thời Thiêm không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía A Sướng. Vốn anh nghĩ rằng A Sướng cũng chỉ là vô tình nhìn thấy trong biển người bao la, muốn tìm được đâu có dễ như vậy. Bây giờ vừa nghe được, nếu đã đi cùng Giang Ý Duy, vậy nhất định là cô sẽ biết người đó. “Điều tra.”
A Sướng hướng anh nhìn nhìn, “Tam ca, nhưng cô ấy không thể nào là người đó được, chắc có thể là dáng dấp tương tự mà thôi, hoặc chỉ là hơi giống nhau một chút.”
“Dù chỉ có một phần trăm tương tự, tôi cũng phải tìm cho bằng được.”
“Nhưng hình như...” A Sướng cười cười, “tính tình còn hơi bị hung dữ.”
Khoé miệng Phó Thời Thiêm nhẹ cong lên, “tôi chỉ cần người của cô ấy, tính tình thì có thể bảo cô ấy từ từ sửa đổi.”
A Sướng đã quen với sự bá đạo này của Phó Thời Thiêm, đúng vậy, ở trong mắt anh, không có gì là không thể thay đổi, chẳng qua là người phải thay đổi cho tới bây giờ chưa từng là anh mà thôi.
Phó Thời Thiêm thấy A Sướng còn đứng bất động ở đó, “còn chưa đi.”
“Dạ.”
Chử Đồng còn trong thời gian làm việc đã rời khỏi Dịch Lục Soát đi ra ngoài. Cô bây giờ là một người siêu rảnh rỗi, chủ biên cũng không sắp xếp cho cô bất kỳ chuyện gì để làm cả. Trước đó cô có nhắn tin hỏi Tần Tần buổi chiều có việc gì được giao không, nghe Tần Tần nói muốn đi phỏng vấn Giang Ý Duy, Chử Đồng không nói hai lời liền đi theo cùng.
Giang Ý Duy ở trong phòng nghỉ đang ngồi trang điểm lại, trợ lý ở bên cạnh nhắc nhở, “lát nữa phóng viên của Dịch Lục Soát sẽ đến, quay xong đoạn quảng cáo này còn phải trở về đoàn phim, thời gian có thể khá gấp rút.”
Giang Ý Duy ừ một tiếng, cũng không nói nhiều, nhịp sống khẩn trương như thế cô sớm đã tạo thành thói quen. Trang điểm mới được một nửa chợt có tiếng gõ cửa truyền tới, trợ lý ngẩng đầu lên nhìn lại, có chút giật mình. Trợ lý đối với A Sướng cũng có ấn tượng, cô cẩn thận liếc nhìn Giang Ý Duy, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt A Sướng, “anh có chuyện gì không? Nơi này là phòng nghỉ ngơi, người ngoài không được tự tiện bước vào.”
“Tôi tìm Giang tiểu thư có một số việc, hy vọng có thể nói chuyện riêng tư một chút.”
“Thật xin lỗi, thời gian của Giang Ý Duy rất hạn hẹp.” Trợ lý nói xong lời này, lại có chút sợ, dù sao sau lưng A Sướng có ai, cô cũng coi như là rõ ràng. Giang Ý Duy thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của trợ lý trở nên trắng bệch, cô ra hiệu bảo thợ trang điểm dừng lại, “mọi người ra ngoài hết đi, mười phút sau lại quay vào.”
“Ý Duy...” Mặt mũi trợ lý đầy vẻ không yên tâm.
Giang Ý Duy hướng cô nhẹ gật đầu, “không sao, đi đi.”
Mọi người lần lượt đi ra ngoài, Giang Ý Duy cầm bút vẽ mày trên bàn lên, hướng A Sướng nhìn lại, “Tam ca có gì muốn dặn dò sao? Tôi tránh né ở đây chắc sẽ không làm trở ngại gì đến ngài ấy đâu nhỉ?”
A Sướng tiến lên, hai tay chắp ở sau lưng, “Giang tiểu thư còn nhớ chuyện hôm đó ở quán cà phê không?”
“Dĩ nhiên, bất quá tôi đã ngoan ngoãn tránh đường, Tam ca hẳn phải hài lòng mới đúng.”
“Giang tiểu thư còn nhớ, vậy lời tiếp theo nói ra sẽ dễ dàng hơn, xin hỏi lúc ấy người ngồi ở đối diện cô là ai? Có thể phiền cô vất vả liên lạc giúp được không?”
Cổ tay Giang Ý Duy nhẹ khựng lại, trong mắt dâng lên nghi hoặc khó hiểu, “anh hỏi câu này là có ý gì?”
Cô che giấu thái độ, cũng không lập tức để lộ ra là Chử Đồng. A Sướng đột nhiên tìm tới như vậy, nhất định là do Phó Thời Thiêm hạ lệnh. Quả nhiên, A Sướng nói ngay vào điểm chính, “tôi là hỏi giúp cho Tam ca.”
“Oh --” Giang Ý Duy kéo dài ngữ điệu, trong đầu quay cuồng suy nghĩ cách đối phó, “không biết Tam ca tìm cô ấy để làm gì?”
“Chuyện này chúng ta cũng không cần phải biết rõ ràng, Giang tiểu thư, nể mặt nhấc tay một cái thôi mà, chuyện như vậy cô nhất định nguyện ý giúp một tay chứ?”
Giang Ý Duy lén lút nhìn đồng hồ. Lòng cô bắt đầu hoảng loạn. Mới vừa rồi Chử Đồng gọi điện thoại tới nói sẽ đi cùng phóng viên Dịch Lục Soát tới đây, tính toán thời gian cũng không chênh lệch lắm, ngàn vạn lần đừng gặp phải nhau mới đúng. Cô gắng gượng giả vờ bình tĩnh, cũng không tiện đắc tội với Phó Thời Thiêm, “đó là một người bạn học cũ đã lâu tôi không gặp, còn là bạn thời tiểu học, ngay cả tên cũng quên mất. Lúc đó cô ấy nhận ra tôi, quan hệ giữa tôi với cô ấy cũng bình thường, nhưng tôi hiện tại khá nổi tiếng, càng như vậy thì càng không thể qua loa đại khái, truyền ra ngoài nhất định sẽ nói tôi lạnh nhạt khinh người. Vì thế tôi mời cô ấy uống ly cà phê, hôm đó vừa khéo lại gặp gỡ Tam ca cũng ở đấy, chúng tôi sau khi rời khỏi đó cũng chia tay nhau.”
A Sướng nhìn chằm chằm gương mặt của Giang Ý Duy. Cô là nữ hoàng điện ảnh, anh căn bản không thể nhận ra cô đang nói thật hay giả, “vậy còn cách thức liên lạc? Nếu là bạn học chắc cũng không khó để tìm ra được chứ?”
“Tôi và những bạn học cũ hầu như không hề liên lạc. Bất quá nếu là chuyện Tam ca đã nhờ vả, tôi nhất định sẽ đi hỏi thăm kỹ càng.” Giang Ý Duy chỉ muốn nhanh chóng đem A Sướng đuổi đi ngay lập tức, nhưng cuối cùng cô vẫn mạnh mẽ đè nén sự run rẩy xuống, “cô bạn học này của tôi cũng không có gì đặc biệt cả, huống chi cũng đã kết hôn rồi, Tam ca tìm cô ấy làm gì nhỉ?”
“Kết hôn?” A Sướng nghĩ đến dáng vẻ hôm đó của Chử Đồng, anh ta cho rằng cô nhiều lắm cũng chỉ mới quá hai mươi tuổi. Giang Ý Duy vừa nghe được giọng điệu này liền hiểu ý đôn thêm một câu, “ừ, kết hôn cũng được ba năm rồi, tuổi cũng không còn nhỏ, tôi quên không hỏi cô ấy đã có con chưa nữa.”
A Sướng cau mày, “tốt, vẫn là làm phiền Giang tiểu thư hỏi thăm giúp một tay. Đây là số điện thoại của tôi, có tin tức phiền cô thông báo lại.”
“Được.”
Lúc Chử Đồng và Tần Tần đến nơi vừa khéo A Sướng lái xe rời đi khỏi. Chử Đồng chậm rãi bước xuống xe phỏng vấn, cô giơ cao hộp thức ăn đi vào trong phòng nghỉ, “Giang Giang! Đến giờ ăn lót dạ rồi!”
Giang Ý Duy vẫn còn chưa bình tĩnh lại, hướng ra sau lưng Chử Đồng nhìn trái liếc phải, “cậu không có đụng phải người nào chứ?”
“Không có,” Chử Đồng đem hộp thức ăn bỏ lên trên bàn, “bỗng dưng muốn mua cho cậu một phần gà chiên. Biết cậu giảm cân, chỉ ăn một miếng chắc cũng không sao đâu ha?”
Giang Ý Duy một phát kéo cô qua, ra hiệu bảo trợ lý dẫn Tần Tần đi ra ngoài phòng chụp ảnh trước. Chờ sau khi mọi người rời khỏi phòng, Giang Ý Duy đè thấp giọng nói, “Chử Đồng, trên mông cậu có nốt ruồi không vậy?”
Chử Đồng thiếu chút nữa cười đến sặc sụa, “thôi đi, cậu làm gì vậy? Bảo cậu ăn đồ ăn, cậu lại hỏi tớ chuyện cái mông.”
“Không có đùa với cậu đâu, mình nói thật đó, rốt cuộc có hay không?”
Chử Đồng lắc đầu, “không có, chi vậy?”
“Cậu có biết Phó Thời Thiêm đang tìm cậu không?”
Chử Đồng ngơ ngác lắc đầu lần nữa, “tìm mình làm gì? Mình gần đây đâu có viết tin tức gì lên báo đâu!”
“Anh ta để mắt đến cậu chăng?”
Chử Đồng xua tay, “Giang Giang, dạo này cậu rảnh lắm sao? Nói giỡn nói đến trên người mình.”
“Thật, mới vừa rồi người của Phó Thời Thiêm tìm tới đây, nói rõ là phải tìm cho bằng được cậu, bị mình đuổi đi rồi, nhưng mình cảm thấy anh ta sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.” Giọng điệu của Giang Ý Duy nóng nảy vội vã, hướng Chử Đồng hỏi tiếp, “hai người làm sao mà gặp được nhau vậy?”
“Chưa từng gặp qua, anh ta ngay cả hình dáng thế nào mình cũng không biết.”
“Vậy chẳng lẽ là do mình nghĩ nhiều sao?” Giang Ý Duy luôn luôn tự hào về giác quan thứ sáu của mình từ trước đến giờ đều luôn chính xác.
Chử Đồng không hề quan tâm mở hộp thức ăn ra, “nhất định là cậu nghĩ nhiều rồi. Mình và tên Phó Thời Thiêm đó chưa bao giờ gặp gỡ giao thiệp, anh ta làm sao có thể tìm mình được? Đừng nói chi có phải là để ý mình hay không? Điểm này tự mình cũng biết rõ.”
Giang Ý Duy thế nhưng trước sau vẫn không yên lòng. Người của Phó Thời Thiêm bỗng nhiên tìm tới như vậy nhất định là có mục đích.
A Sướng hoàn thành sứ mệnh trở về. Phó Tam ca đang đánh cầu, anh ta lễ phép đứng ở bên cạnh Phó Thời Thiêm, “Tam ca, đúng là có người như vậy, Giang Ý Duy nói là chỉ là một người bạn học bình thường, không có cách thức liên lạc, tên cũng quên mất. Còn có, đối phương cũng đã kết hôn, nói không chừng còn có con nữa.”
“Nói cách khác, Giang Ý Duy nói không tìm được, vậy nên chúng ta cũng đừng nghĩ tìm ra?”
A Sướng suy nghĩ một chút, hình như cũng chỉ có thể là như thế, “chắc vậy.”
“Cậu tin?”
“Tam... Tam ca, ngài tin không?”
Phó Thời Thiêm tung một cú đập bóng, quả bóng xoáy rất đẹp về hướng phương xa, “kỹ thuật diễn xuất của Giang Ý Duy cũng không tệ nhỉ? Biến cậu ngây ngốc thành như vậy.”
A Sướng lúc này đã hoàn toàn trở nên bối rối, “ý của Tam ca là cô ta gạt người.”
“Một ngôi sao lớn nóng bỏng của vòng giải trí, biết bao doanh nhân giàu có muốn hẹn cô ta ăn cơm, chưa chắc cô ta sẽ để ý. Một người bạn tiểu học? Còn nhớ không rõ tên ư?” Huống chi nếu anh nhớ không lầm, hôm đó ở trên lầu hai quán cà phê, anh còn nghe được bọn họ đang bàn tán về đề tài Phó Thời Thiêm anh có ngủ với cô gái kia hay không. Nếu không thân thiết có thể trò chuyện thoải mái không chút kiêng kỵ như vậy không?
“Kết hôn hay có con cũng chẳng sao cả,” Phó Thời Thiêm nhìn về phía xa xa, tựa như một tên yêu nghiệt, “đem người đàn ông bây giờ của cô ấy đặt vào trước mặt tôi, nếu cô ấy không chọn tôi thì chắc chắn là có bệnh. Nếu tôi đã thật sự để mắt tới cô ấy, đó là duyên số của cô ấy. Kết hôn thì có thể ly hôn, có con thì cứ trả lại cho chồng trước của cô ấy. Tôi cũng không mắc bệnh sạch sẽ, có cảm giác là được rồi.”
Nghe một chút mà xem, yêu cầu của Phó Thời Thiêm anh cũng quá thấp rồi.
Bất quá vẫn phải xem qua mặt mũi của cô gái kia một chút, dáng dấp đến tột cùng là như thế nào.
Xem thêm...