Bước chân sải về phía trước của Chử Đồng đột ngột khựng lại. Anh Tứ? Anh Tứ nào?
Là người trong truyền thuyết hay là người chồng xếp thứ tư ở nhà cô? Nhưng nghe cách xưng hô của Giang Ý Duy, chắc chắn đó là Giản Trì Hoài. Cô thật sự không hiểu, Giản Trì Hoài là người đã có vợ rồi, sao ở bên ngoài được yêu quý nhường này? Theo lý mà nói Giang Ý Duy đã chạm mặt cô một lần ở Bán Đảo Hào Môn, không thể nào không rõ mối quan hệ giữa cô và Giản Trì Hoài.
Chử Đồng đi theo như bị ma xui quỷ khiến, nhìn thấy Giang Ý Duy vào trong một căn phòng. Cô đi tới cửa, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói vọng từ trong ra, cánh cửa thủy tinh được chia thành chín ô vuông nhỏ cùng với khung cửa được khắc gỗ lim, chất liệu thủy tinh mờ đặc biệt khiến cô không nhìn rõ bên trong, chỉ còn cách ghé sát đầu vào.
Có lẽ Giang Ý Duy hẹn ai ở đây. Chử Đồng dỏng tai nghe, liền nghe thấy ‘Nghỉ ngơi đủ rồi’ gì đó, lại còn ‘Nghiêm chỉnh quay phim’ gì nữa. Mà bên trong hoàn toàn không thấy giọng Giản Trì Hoài.
Giang Ý Duy nói, bất ngờ nhẹ nhàng hỏi thăm: “Anh Tứ?”
Giản Trì Hoài liếc mắt qua, bỗng thấy một cái bóng đang bò rạp ngoài cửa, cái bóng đó trông không khác gì gián điệp. Gương mặt anh bất chợt ẩn hiện một nụ cười. Giang Ý Duy thấy anh chỉ cười không nói, có chút sốt ruột: “Anh Tứ?”
Người đàn ông giơ ngón trỏ lên đặt bên môi: “Suỵt!”
Giang Ý Duy vô thức im bặt, cứ tưởng có chuyện gì nghiêm trọng, sợ đến nỗi không dám lên tiếng. Cô ta nhìn thấy Giản Trì Hoài đẩy ghế ra, đứng dậy, sau đó thong dong đi tới cửa. Bóng hình cao lớn của người đàn ông che chặt tầm mắt của Giang Ý Duy. Cô ta còn chưa hiểu có chuyện gì thì đã thấy Giản Trì Hoài giơ ngón trỏ lên, bất ngờ tấn công về phía cánh cửa thủy tinh!
Bên ngoài vọng vào tiếng kêu thất thanh: “Aiya, tai tôi!”
Giản Trì Hoài lại kéo cửa ra. Anh đứng dựa vào mép cửa, nhàn nhã nhìn Chử Đồng dụi dụi tai, trước mặt người ngoài còn giả vờ không quen biết cô: “Cô là ai? Phục vụ ở đây ư?”
Nét mặt Chử Đồng bực bội, tai ù ù không dứt, ánh mắt vượt qua Giản Trì Hoài ngó vào trong phòng. Ngoài Giang Ý Duy ra còn có mấy người đàn ông trung niên nữa.
Ở bên ngoài, anh chắc chắn sẽ không thừa nhận cô đâu. Chử Đồng cảm thấy chua xót trong lòng. Giang Ý Duy thấy vậy, đi từ chỗ ngồi tới: “Ồ, người này em biết, là cô phóng viên nhỏ của Dịch Sưu.”
Đám người này, vờ vịt cái gì chứ!
Giản Trì Hoài nghiêng người: “Nếu là phóng viên thì quản lý được cái miệng của cô ấy sẽ có lợi cho em sau này. Mời cô ấy cùng vào ăn bữa cơm đi!”
Chử Đồng nghe vậy, vội xua tay: “Không cần đâu!”
Giang Ý Duy nhìn cô, như cười như không: “Đã tới tận cửa rồi, không đến nỗi không bước được thêm một bước nữa chứ?”
Chử Đồng hoàn toàn không biết mấy người còn lại trong phòng lai lịch ra sao, cứ thế bị dụ vào trong. Giản Trì Hoài ngồi xuống trước, vô duyên vô cớ nói một câu: “Làm giáo viên vẫn luôn là nghề tôi yêu thích, chỉ có điều bố tôi và mọi người là bạn tốt bao năm, khó khăn lắm mới tới Tây Thành một phần, tôi nhất định phải thay mặt ông tiếp đón mọi người chu đáo.”
Đám người kia đều là mấy kẻ tinh ranh, nghe câu này lập tức hiểu ra. Dẫu sao Chử Đồng cũng là phóng viên, ở trước mặt cô không được để lộ sơ hở.
Giản Trì Hoài và Giang Ý Duy đều đã ngồi vào chỗ. Chử Đồng cũng rất thoải mái, sợ gì chứ, ngượng gì chứ. Cô là vợ chính thức, Giang Ý Duy còn mặt dày ngồi cạnh chồng cô, cô lại sợ phải ăn bữa cơm này sao? Với lại, cô vốn sắp đói chết rồi.
Chử Đồng ngồi xuống tự động cầm đũa. Câu chuyện vốn đã nói được kha khá rồi. Đám người kia cũng thông minh, tuyệt đối không nhắc tới chuyện đóng phim, bắt đầu ồn ào cùng nhau uống rượu.
Uống rượu vào bụng rồi, có người bắt đầu không kiểm soát được cái miệng của mình, lần lượt sát lại bên cạnh Giản Trì Hoài, ra hiệu về phía Giang Ý Duy: “Hai người xứng đôi thật đấy, trai tài gái sắc, định khi nào thì thành đây?”
Chử Đồng cắn một miếng bào ngư, trừng mắt về phía đó: Này này này, cô đang ngồi đây đấy? Đừng có mà trắng trợn vậy được không?
Giang Ý Duy cũng không phản bác, chỉ khẽ cười. Có mối quan hệ với Giản Trì Hoài, đối với cô ta mà nói chỉ có lợi chứ không có hại. Người đàn ông trung niên nói rất cao hứng, tự cười: “Cậu phải có được cô ấy, quan hệ này mà công khai chẳng phải một cô gái đẹp như vậy sẽ không ai dám dòm ngó sao?”
Chử Đồng sắp không ngồi nổi nữa rồi. Cô cũng rất xinh đẹp mà, tuy rằng phơi mặt mộc ra ngoài cả ngày nhưng cái gốc không tệ. Khi nhìn về phía Giản Trì Hoài, chỉ thấy anh mỉm cười: “Đùa gì vậy!”
“Đùa ư? Ha ha, cậu...”
t r u❊y e n c u
a t u i n e t Người đàn ông ngừng lại, ngó thấy Chử Đồng bê ly rượu đứng dậy. Anh ta sững người: “Cô... Cô làm gì thế?”
“Tôi mời rượu, mời các anh...”
“Mời... Rượu?” Người đàn ông uống đến nói cũng ngọng, chỉ tay về phía Chử Đồng: “Cô có uống được không?”
“Dĩ nhiên là được, một cút rượu trắng, chuyện vặt thôi mà.” Chử Đồng mà còn nghe thấy mấy câu gán ghép Giản Trì Hoài và Giang Ý Duy, sợ sẽ lật bàn lên mất.
“Được!” Người đàn uống vỗ tay xuống mép bàn: “Uống!”
Giản Trì Hoài thản nhiên nhiên nhìn về phía Chử Đồng. Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt lạnh lùng của anh như đang cảnh cáo cô, nhưng cô vẫn với tay lấy chai rượu, tự rót ình. Giang Ý Duy ngồi bên cạnh, khóe môi cong lên một nụ cười mơ hồ. Khi nâng ly rượu lên, Chử Đồng mới từ tốn nói: “Nếu đã có thành ý thì phải qua đó ngồi.”
Đám người này gặp được người trẻ trung xinh đẹp, quả thật sẽ ăn không sót lại mảnh xương.
Chử Đồng sao không hiểu, dẫu sao đầu óc cô cũng linh hoạt, chưa đến mức bị Giang Ý Duy bóp méo nặn tròn. Cô cười cười, nét mặt bí hiểm: “Cô Giang, vì sao cô không hỏi tôi tại sao hôm nay lại xuất hiện ở đây?”
Giang Ý Duy tự nhiên hỏi theo: “Vì sao?”
“Tôi vừa phỏng vấn cho Trịnh Niệm trong một căn phòng hào hoa của khách sạn. Đúng rồi, Ân Thiếu Trình cũng ở đó.”
Sắc mặt Giang Ý Duy trắng bệch, ánh mắt thất thần, bàn tay nắm chặt ly rượu. Giản Trì Hoài đánh mắt về phía Chử Đồng, nơi đáy mắt u tối dâng lên một màn sương mù lạnh lẽo. Chử Đồng bất giác cắn môi. Thấy chưa, cô vừa chọc tức Giang Ý Duy là anh đã hung dữ.
Sắc mặt Giản Trì Hoài dĩ nhiên là không tốt. Lần trước lúc dùng thước dạy cho cô một bài, anh đã nói rất rõ ràng rồi, bảo cô đừng có theo đuôi Ân Thiếu Trình. Cô thì hay rồi, tìm tới tận khách sạn!
Chử Đồng mời rượu, Giang Ý Duy thì ngồi đó như người mất hồn. Không lâu sau, cô ta nói rằng muốn đi vệ sinh, đứng dậy rời đi.
Thực ra tửu lượng của Chử Đồng không tốt, mới uống có mấy ly mà đầu óc đã choáng váng. Cô thấy Giản Trì Hoài ngồi đó, bèn mượn hơi men xích lại chỗ ban nãy của Giang Ý Duy. Mấy người đó nhìn thấy là biết ngay cô phóng viên này có ý đồ gì, không nói gì chỉ cười rúc rích.
Cô nhẹ nhàng khoác tay lên vai Giản Trì Hoài. Ánh mắt người đàn ông từ từ liếc về phía cô: “Buông ra!”
Chử Đồng cậy mình giả vờ say, gan to hẳn lên. Đôi mắt cô mơ hồ, khắp người toàn mùi rượu, cái miệng anh đào chu lên: “Nào nào, moaz moaz!”
Cô biết anh không chịu đâu. Cô muốn xem anh tiếp tục vờ vịt, xem anh có thể vờ vịt hơn cô không!
Thật ra cô thực sự thực sự rất muốn hỏi rằng, bắt anh ra ngoài thừa nhận cô thật sự khó đến vậy sao?
~Hết chương 32~
Xem thêm...