Editor: E.l.f
***
“Em không thấy, người hỏi câu này phải là anh mới đúng sao? Em cứ nhiệt tình thế này, làm sao anh ăn cơm được?”
Chử Đồng vội vàng thả lỏng chân, định tụt người xuống, nhưng Giản Trì Hoài đâu có thể cho cô thoát ra dễ dàng được đây?
Anh nâng cô lên, đặt cô ngồi trên thành lan can. Chử Đồng nhìn xuống phía dưới, hoảng hốt, ra sức níu chặt cổ anh.
“Mau thả em xuống đi.”
“Chính em tự nhảy lên người anh mà?”
Chử Đồng nhắm chặt mắt, hai chân lại kẹp chặt. “Trì Hoài, em thật sự rất đói.”
Trông thấy biểu cảm này của cô, anh đưa ngón tay nâng nhẹ cằm cô lên, phủ môi xuống. Chử Đồng không nói được gì, cả người cứng đờ, mãi đến lúc anh ngừng hôn, cô mới cất lời: “Em nói em đói bụng chứ đâu có nói muốn anh hôn?”
“Em vội vàng nhắm mắt lại, không phải muốn anh hôn thì là gì?”
Hai tay Giản Trì Hoài chống ở hai bên người cô. Chử Đồng tái mặt, không dám nới lỏng tay một chút nào.
“Em sẽ ngã xuống mất.”
“Không ngã được, anh tự biết chừng mực”
Chử Đồng lại ngó xuống đất, mẹ ơi, cao quá! Sắc mặt cô tái đi, đôi chân run lẩy bẩy. “Em sợ độ cao.”
“Vậy cơ á? Nhưng anh thấy, người làm phóng viên như em xem việc trèo cây leo tường là chuyện như cơm bữa mà?”
“Nhưng đầy là tầng hai đấy, không thấp đâu!” Chử Đồng dùng sức kẹp chặt hai chân, cố tìm đường xuống, nhưng Giản Trì Hoài chặn lại. Cô liền nhìn anh.
“Ôm em đi.”
“Cái gì?” Giản Trì Hoài hỏi lại.
“Anh ôm em chặt một tí đi.” Chử Đồng đành lớn tiếng lặp lại.
Giản Trì Hoài lập tức ôm lấy cô. Chử Đồng bổ nhào vào lòng anh, run rẩy. Bộ dạng cô bây giờ rất tội nghiệp, Giản Trì Hoài không nỡ trêu chọc cô nữa. Chử Đồng liếc đồ ăn trên bàn. “Ăn cơm xong em sẽ đi tắm, có được không?”
“Được rồi.” Giản Trì Hoài đồng ý, Chử Đồng liền cười toe toét. Anh thả cô xuống, thay cô treo áo khoác rồi nhấn nút công tắc. Cả ban công được thuỷ tinh che chắn, có làn khói trắng nhàn nhạt toả ra, Chử Đồng ngồi xuống ghế, tay vội cầm đũa gắp lên một miếng: “Ngon quá.”
Cả ban công dần ấm áp hẳn lên. Nồi lẩu đặt chính giữa bàn đang sôi sùng sục. Chử Đồng vội sục đũa vào nồi, nóng lòng muốn thử. Ăn lẩu ngoài trời thật thoải mái quá!
Giản Trì Hoài rót rượu cho cô. Chử Đồng cầm ly rượu đế cao, nhìn rượu mà kinh ngạc: “Ăn lẩu mà uống rượu đỏ, sao giống màn dạo đầu lãng mạn thế?”
“Ừ, ý anh là vậy mà.” Giản Trì Hoài đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Chử Đồng, nhẹ ngửi cần cổ của cô.
“Toàn là mùi trong bệnh viện, không được ăn.”
Chử Đồng cắn chặt đầu đũa. “Giản Trì Hoài, anh đừng có quá đáng, em sắp chết đói đến nơi rồi, nhất định không tắm!”
“Tốt thôi, anh có cách.” Giản Trì Hoài cướp đôi đũa trong tay cô đặt lên bàn. “Cởi bộ đồ đó ra, anh sẽ chấp nhận để em ăn xong mới tắm.”
“Anh bị điên à?” Chử Đồng che ngực. “Ở bên ngoài có người!”
“Trong thấy ngoài mà ngoài không thấy trong.”
Giản Trì Hoài mở nắp nồi lẩu, mùi thơm toả ra ngào ngạt, thơm nức mũi. Chử Đồng đói rũ người, bụng réo lên. Giản Trì Hoài dùng sức kéo vạt áo cô, áo trên người Chử Đồng bị anh cởi ra gần hết, còn mỗi chiếc áo ngực.
Cô trừng mắt oán hận: “Anh dám động tay nữa xem!”
Anh mỉm cười hài lòng: “Như vậy là được rồi.” Nói xong, anh còn nhoài người qua làm bộ ngửi ngửi: “Cái mùi đáng ghét kia biến mất rồi.”
Chử Đồng xoa bả vai: “Anh không sợ em chết cóng hả?”
“Nhiệt độ này, đông cứng em làm sao được?”
Chử Đồng gắp một miếng lớn thức ăn bỏ vào bát, Giản Trì Hoài bỏ nấm vào, uống chút rượu. Người đàn ông này, ăn thôi cũng hấp dẫn nữa!
Chử Đồng ngẩng đầu nhìn anh: “Có Sprite không?”
“Không có!”
Chử Đồng không hỏi nữa, cúi đầu ăn. Ban công chỉ kê một bộ bàn trà này, bàn không cao lắm, ghế cũng chỉ cao gần ngang bàn nên mỗi lần Chử Đồng gắp thức ăn đều phải khom người. Giản Trì Hoài nghiêng đầu nhìn ngực cô, không nói câu nào, cũng không nhắc nhở.
Chử Đồng chúi đầu ăn, cũng không để ý đến cảnh xuân đã lồ lộ ra. Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm, cổ họng bắt đầu khó chịu, nuốt một ngụm rượu mà cảm giác nóng rát. Chử Đồng đang gắp nấm, thấy Giản Trì Hoài vẫn không động đũa liền nhìn anh: “Anh không ăn à?”
Giản Trì Hoài liền bừng tỉnh: “Không vội, em tiếp tục đi.”
Tư thế ngồi của Chử Đồng không thoải mái, cô bèn khoanh chân ngồi xếp bằng trên sàn nhà, dù gì thì sàn nhà cũng có trải một tấm thảm lông cừu rất mềm mại. Cô vừa giơ cánh tay lên, ánh mắt Giản Trì Hoài lại lần nữa nhìn về cô. Tất nhiên, Chử Đồng vẫn không chú ý đến ánh mắt ấy, ung dung ngồi ăn.
“Trì Hoài, em nói anh nghe, mấy ngày nay em chẳng thu thập được gì hết, trái lại còn gặp được một bệnh nhân mắc bệnh nan y, lòng em khó chịu cực kỳ.”
“Vậy à?” Giản Trì Hoài lân la lại gần, ôm lấy cô. “Hay phía bệnh viện để anh giúp em?”
Chử Đồng không nói gì, chỉ chăm chú tập trung ăn uống. Giản Trì Hoài cầm ly rượu, ngẩng đầu dốc rượu vào miệng. Ngụm rượu đỏ theo bờ môi mỏng tràn vào khoang miệng. Tầm mắt anh lại chăm chú nhìn Chử Đồng. Làn da cô trắng nõn, ánh sáng trên ban công chiếu vào người cô càng khiến người ta có cảm giác mông lung. Cô khá gầy, hai xương quai xanh nổi lên, trên bả vai là dây áo lót màu xanh. Giản Trì Hoài nắm chặt ly rượu, trong người nóng hừng hực như lửa đốt.
Chử Đồng gắp một con tôm bỏ vào miệng: “Kìa, ăn đi chứ, anh bị gì à?”
Không đợi anh trả lời, cô nghiêng đầu nhìn sang anh, sau đó theo ánh mắt của anh cúi nhìn xuống người mình...
Chử Đồng ném đũa lên bàn, hai tay ôm trước ngực, trừng mắt nhìn anh: “Anh nhìn gì vậy hả?”
“Ngực em cũng đâu phải anh chưa từng thấy đâu?” Giản Trì Hoài vẫn cứng đầu nhìn cô: “Mà em phản ứng cũng chậm ghê... Ăn no chưa?”
“Chưa.”
Giản Trì Hoài cầm đũa lên, chỉ lên bàn. “Vậy ăn tiếp đi.”
Chử Đồng đứng lên. “Không ăn nữa, em vào tắm rồi đi ngủ.”
“Vội cái gì?” Giản Trì Hoài nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống. “Phải ăn no mới vận động được.”
Chử Đồng bị anh đẩy ngã vào ghế sô pha bên cạnh. Anh khom người tiến đến, cô lùi người về sau, hai tay chắn trước ngực anh.
“Em phải tắm, cả ngày hôm nay em ở bệnh viện, toàn thân đều là vi khuẩn, có mùi thuốc khử trùng, hơn nữa, em ăn no rồi. Giản Trì Hoài, anh quên là anh mắc bệnh sạch sẽ, không chịu được mùi lạ à?”
“Không.”
Chử Đồng hớn hở: “Đấy thấy chưa?”
Giản Trì Hoài túm lấy cổ chân cô, kéo cô trượt về phía mình. Anh dùng sức khá lớn nên Chử Đồng bị kéo trượt trên sô pha, từ eo trở xuống nhoài ra khỏi ghế, từ eo trở lên còn nằm trên sô pha, tạo lực cân bằng không để cô bị ngã lăn ra đất. Cô quơ tay loạn xạ, Giản Trì Hoài khẽ cười: “Tư thế này được đấy, anh thích.”
Trên bàn trà, nồi lẩu vẫn đang sôi, mùi thơm toả ra bốn phía. Ban công bị một tầng hơi nước mỏng bao phủ. Hai tay Giản Trì Hoài nâng eo Chử Đồng. Tiếng nói cô nhẹ nhàng, lại vừa ăn uống no say càng khiến giọng nói cô mang vẻ lười biếng, mị hoặc: “Ít nhất anh cũng nên cho em nằm hẳn đi đã chứ?”
“Không phải anh vừa nói rồi à? Anh thích tư thế này.”
Dứt lời, anh vội vàng tháo thắt lưng, vứt xuống đất.
Khi Giản Trì Hoài nhào tới, Chử Đồng còn có chút sợ hãi: “Anh chắc chắn người bên ngoài không thấy được trong này chứ?”
“Yên tâm, anh không biến thái đến nỗi đi biểu diễn thú vui cho họ xem đâu.” Hai tay anh ấn vai cô, không cho cô lộn xộn.
Sau một hồi, eo Chử Đồng mỏi nhừ như sắp gãy ra, Giản Trì Hoài bỗng dưng ôm cô đứng dậy.
Cô la lên: “Á, đau.”
“Đau ở đâu?”
“Eo.” Chử Đồng lắc người, Giản Trì Hoài ghé mặt sát lên người cô: “Cái mùi kia vẫn còn, em đi tắm đi.”
Nói rồi anh buông cô ra, mặc lại đồ cho cô. Chử Đồng nhìn anh ở trần nghênh ngang đi vào phòng, liền vơ quần áo trên sàn ném vào người anh.
“Ăn no rồi bỏ của chạy lấy người, biến thái!”
Giản Trì Hoài không thèm để ý, đi thẳng vào toilet.
Chử Đồng vừa đi vừa than:“Ôi mẹ ơi, cái eo của con.”
Chử Đồng tắm xong đã là nửa đêm. Cô vội vàng vọt về phòng ngủ, Giản Trì Hoài ôm cô vào lòng. Chử Đồng nhắm mắt, khe khẽ kháng nghị: “Đừng động vào em, em muốn ngủ bù, anh ôm thế này rồi em ngủ không yên, sẽ gặp ác mộng.”
“Có anh ở đây, ác mộng cái gì chứ.”
Chử Đồng không đáp, yên lặng nằm ngủ. Giản Trì Hoài tắt đèn, cũng nhắm mắt ngủ say.
Khi Chử Đồng mở mắt, cả căn phòng tối om, chỉ có duy nhất một tia sáng chiếu vào, hình như là ánh trăng xuyên qua tán lá cây vào phòng.
Chử Đồng cảm giác đợc mình đang nằm trên một tấm gỗ cứng, toàn thân không thể động đậy. Có bóng người mơ hồ đang tới gần, người đó mặc áo dài trắng, tay cầm khay đựng dao phẫu thuật. Chử Đồng nuốt nước bọt, cô muốn mở miệng kêu cứu nhưng tuyệt nhiên không thể cất lời.
Người đó càng ngày càng tới gần, cảm giác sợ hãi trong cô càng dâng cao. Đối phương mang khẩu trang, một tay vuốt ve khuôn mặt Chử Đồng. Xúc cảm ấy giống như có con rắn độc đang bò lên khắp mặt cô. Chử Đồng càng lúc càng sợ hãi, tay của người đó vừa quét ngang qua miệng, cô đã há miệng cắn một phát thật đau.
Có tiếng rên rỉ đau đớn vang lên. Chử Đồng trừng to mắt, lúc đứng bật dậy còn kéo rớt khẩu trang của người kia. Mà gương mặt đó lại là gương mặt của người đàn ông mà cô thân thuộc - Giản Trì Hoài!
Tiếng rên rỉ đau đớn kia vẫn chưa dứt. Giản Trì Hoài quơ tay bật đèn, cúi đầu nhìn người trong lòng đang há miệng, dùng sức cắn ngực mình.
“Em là cún đấy à?”
Chử Đồng tỉnh ngủ hẳn, không cắn nữa, nhìn vết cắn trên ngực anh in rõ dấu răng, rơm rớm máu, đủ biết cô đã dùng sức bao nhiêu. Chử Đồng sờ sờ miệng mình: “Em đã nói rồi, để em nghủ cho yên, em mệt, dễ gặp ác mộng lắm.”
Giản Trì Hoài xoa xoa vết thương, đau quá!
“Anh lỡ dại chọc giận em à? Nửa đêm đi ngủ còn bị em tập kích kiểu này.”
“Trì Hoài, em mơ thấy anh mặc áo blouse, cầm dao phẫu thuật chĩa vào em.”
“Ngày tới bệnh viện, đêm nằm ngủ còn mơ thấy bác sĩ với chả phẫu thuật. Anh nói này, lần sau em đừng tới bệnh viện điều tra gì nữa.” Giản Trì Hoài ngồi dậy, nhìn vết thương đang sưng lên.
Chử Đồng đưa tay xoa xoa: “Em xin lỗi. Vì trong mơ, em thấy người đó xoa mặt em, em chỉ muốn giữ thân trong sạch nên mới dùng sức cắn thôi.”
Giản Trì Hoài nhướng mắt: “Em, trong sạch?”
“Đúng vậy, em vì anh mà thủ thân như ngọc, giữ gìn trinh tiết, liều chết phản kháng đấy. Biết thế em để hắn sờ soạng tiếp ha?”
Giản Trì Hoài nghiến răng: “Anh muốn xẻo cái miệng nhanh nhảu của em.”
Chử Đồng ngoan ngoãn dùng tay che miệng lại, nói nhỏ: “Em có cố ý đâu. Nhưng em thật sự đã phản kháng còn gì?”
“Được rồi, ngủ đi.” Giản Trì Hoài ngả lưng nằm xuống, kéo chăn lên kín ngực. Vừa nãy đã bị Chử Đồng cắn một phát đau điếng rồi, bây giờ anh phải đề phòng thì hơn.
Qua mấy ngày, Chử Đồng đang ở ngoài tác nghiệp thì nhận được một cú điện thoại, người gọi đến cứ khóc mãi. Bỗng nhiên cô có linh cảm không tốt.
“Xin chào, tôi là Chử Đồng.”
“Phóng viên Chử phải không? Tôi đã từng xem bài báo của các cô... Hai ngày trước con tôi bị mất tích, hôm nay vừa mới tìm được, thế nhưng, thế nhưng...” Nói đến đây, bà mẹ trẻ lại khóc nấc lên.
Chử Đồng lo lắng: “Bây giờ chị đang ở đâu?”
Đối phương nói địa chỉ cho cô: “Các cô là phóng viên, liệu có thể giúp dân thường chúng tôi đưa những kẻ khốn kiếp kia ra ánh sáng không? Con tôi còn quá nhỏ để chịu đựng nỗi đau này.”
Chử Đồng vội an ủi: “Tôi sẽ lập tức tới ngay, chị yên tâm đi, bọn chúng sớm muộn gì cũng sẽ sa lưới.”
Sau khi cúp điện thoại, Chử Đồng lái xe như bay tới địa chỉ được cung cấp. Ngôi nhà này không ở trung tâm thành phố, đi lại khá xa, giao thông cũng khá bất tiện. Vừa đến nơi, cô vội vàng chạy đến gõ cửa.
Không quá nửa phút, cửa sắt liền mở ra, ngôi nhà này là biệt thự tách rời độc lập. Một người phụ nữ với đôi mắt đỏ hoe đi ra đón cô. Chử Đồng hỏi: “Là chị gọi cho tôi phải không?”
“Phải, cô là phóng viên Chử?”
Chử Đồng đưa giấy chứng nhận hành nghề rồi lại hỏi: “Đứa bé đâu?”
“Cô Chử hãy lái xe vào trong sân đi, tôi sợ bị người ta nhìn thấy.”
Chử Đồng hiểu cảm giác e sợ của người phụ nữ này, dù sao cô cũng là phóng viên, không nên gây phiền phức cho họ. Cô gật đầu, sau đó từ từ lái xe đi vào. Người phụ nữ kia dáo dác nhìn đông nhìn tây rồi mới đóng cửa.
Chử Đồng khoá xe, đi xuống, lặp lại câu hỏi: “Đứa bé đâu?”
“Ở trên lầu, mới đưa từ bệnh viện về.” Người phụ nữ đưa tay gạt nước mắt, nghẹn ngào. Chử Đồng vội vàng bước về phía trước: “Phiền chị dẫn tôi lên trên ấy.”
“Vâng.” Chị ta rảo bước đi lên trước, hai tay nắm chặt bên người, tựa như do dự, tựa như quyết tâm, cũng giống như đang sợ hãi gì đó.
~
~
Xem thêm...