Edit: MR
Beta: TNH
“Em đang muốn tôi thừa nhận thân phận của em sao?”
Chử Đồng nghĩ thầm, người này phải tự kỷ đến mức nào mới nghĩ vậy? “Không phải vậy, em biết anh lấy em là do sự sắp đặt của bố mẹ, tuy rằng chính em cũng không biết tại sao bố mẹ nhất định muốn anh phải cưới em, nhưng em tôn trọng suy nghĩ của anh, anh không muốn công khai, em cũng đồng ý với anh. Hay là thế này đi, lúc nào phải giới thiệu thì anh cứ nói em là bạn gái của anh, dù sao thì cũng chưa có ai từng gặp em.”
Khuỷu tay cô đặt tại trước ngực anh, lực lại lớn, Giản Trì Hoài đẩy cô một cái: “Tôi có bạn gái rồi.”
“Cái gì?” Chử Đồng cao giọng: “Em bị người ta nhốt trong bệnh viện tâm thần, đáng thương như vậy, vậy mà anh đã tìm được cả bạn gái cùng tham gia tiệc cưới rồi sao?”
“Tôi có bạn gái cố định.” Giản Trì Hoài ngồi dậy, sửa lại cổ áo.
Bởi vì thường phải chạy lo tin tức, Chử Đồng nói chuyện luôn thẳng tuồn tuột, cô buột miệng thốt lên: “Bạn giường chứ gì?”
Giản Trì Hoài tiến đến gần bên, thổi một hơi vào tai cô, mấy sợi tóc vụn sau tai chọc vào má, khiến người ta ngứa ngáy: “Vậy còn em, em có bạn giường cố định sao?”
Chử Đồng rụt cổ lại, mím môi sau đó nở nụ cười giảo hoạt, ánh mắt thản nhiên đối mặt với Giản Trì Hoài: “Có chứ, chẳng phải là anh sao?”
Giản Trì Hoài khẽ nhếch môi, có vẻ như tâm trạng rất tốt: “Đưa em đi cùng cũng được, nhưng em tuyệt đối không được cho người ta biết chúng ta đã kết hôn rồi.”
“Được, em bảo đảm.”
Để có thể mang camera vào nơi tổ chức hôn lễ, Chử Đồng quả thực đã phải đau đầu nát óc. Từ mấy hôm trước, Giản Trì Hoài đã sai người chuẩn bị lễ phục cho cô, ngay cả túi xách đi kèm cũng chỉ là đồ trang sức, vốn không thể cho thêm thứ gì mang tính chất thực tế.
Trước khi đi, Chử Đồng cầm trong tay một túi lớn, Giản Trì Hoài nhíu mày vẻ không vui: “Ai cho em mang balo?”
“Balo gì chứ, cái này ngày thường em vẫn đeo mà.”
“Không hợp.”
“Tiện dụng là được mà, để đựng bánh kẹo cưới hay thuốc lá chẳng hạn.”
Giản Trì Hoài đưa tay day day trán: “Em có ý định tới là để làm tôi mất mặt sao? Bây giờ cho em hai sự lựa chọn, một là, thay chiếc túi đã chuẩn bị cho em, hai là, thay bộ lễ phục này ra, mặc bộ quần áo mua ở hàng tạp hóa mà em vẫn thường mặc đi lấy tin tức ấy.”
Chử Đồng hít một hơi thật sâu, thôi được rồi! Dù không nhịn được, cô cũng phải cố mà nhịn! “Đổi thì đổi, nhưng mà lần sau anh có nói, có thể bớt độc địa đi được không?”
“Không thể.”
Chử Đồng quay về phòng, suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.
Ngồi trên xe đi tới bữa tiệc, Chử Đồng cứ chốc chốc lại mân mê chiếc váy của mình bộ lễ phục ôm sát người làm tôn lên xương quai xanh xinh đẹp của cô, trên cổ tay đeo một bông hoa nở rộ, mái tóc của cô hất lên hai bên rồi cái kẹp tóc ngọc trai. Ánh mắt Giản Trì Hoài thoáng hiện lên tia kinh ngạc nhưng anh đã nhanh chóng thu lại vẻ khác thường đó. “Không ngờ em trang điểm cũng rất giống người nha.”
“Đó là đương nhiên, em là người, đương nhiên là có dáng vẻ con người rồi.”
Giản Trì Hoài đưa tay qua, đè lên làn váy của cô, Chử Đồng giật mình. Nhảy dựng lên: “Anh làm gì thế?”
“Em có cần phải căng thẳng tới mức đó không?”
Cô không khỏi chột dạ, sợ bị ánh mắt sắc bén của Giản Trì Hoài phát hiện ra sơ hở, Chử Đồng đánh trống lảng sang chuyện khác: “Anh và chú rể là bạn bè sao?”
“Không phải.”
“Vậy có quan hệ như thế nào?”
Giản Trì Hoài vẫn chưa rút tay về, mà vẫn tùy ý đặt trên đùi Chử Đồng, mặc dù cách một lớp vải, nhưng cô cảm nhận rõ ràng lòng bàn tay anh tỏa ra hơi nóng. “Anh ta và bố tôi từng hợp tác làm ăn.”
“Gia đình chú rể đó có tiền sao?”
Vấn đề này, Giản Trì Hoài nghe xong chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ quái: “Có tiền hay không, có liên quan tới em sao?”
“Không phải là em sợ đi đường buồn chán, nói chuyện giết thời gian với anh sao?”
Giản Trì Hoài cẩn thận quan sát cô, anh nghiêng người qua, không khí trong xe bỗng nhiên trở lên mờ ám theo động tác của anh, sống lưng Chử Đồng đờ ra, ánh mắt người đàn ông di chuyển xuống làn môi của cô: “Chúng ta có rất nhiều chuyện để nói, ví dụ như, em đã từng yêu mấy người? Từng có kinh nghiệm mấy lần ‘ân ái’, cảm giác thế nào?”
[❊truyen cua t
ui @@ Net ] Chử Đồng như bị ai đó bạt tai, lỗ tai “ong ong” lên vài tiếng, cô tưởng mình bị nghễnh ngãng trong chốc lát, nhưng quay ra nhìn nét mặt Giản Trì Hoài, rõ ràng là anh có ý đó.
Ân ái?
Đùa chứ, anh ta muốn thể hiện thân phận giáo sư nên mới dùng từ một cách ‘văn minh’ như thế chắc?
“Em còn là ‘xử nữ’!” Chử Đồng ngồi thẳng người lên, bày ra điệu bộ ‘cây ngay không sợ chết đứng’.
Giản Trì Hoài ngồi trở lại chỗ của mình, đương nhiên tài xế phía trước cũng đã nghe thấy, ánh mắt quan sát vẻ mặt hai người qua kính chiếu hậu, nhưng rốt cuộc cũng không dám nhìn lâu, vội vàng quay đi chỗ khác.
Giản Trì Hoài không nhịn được cười, nhìn bộ dạng của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hai tay không khỏi túm chặt cổ áo, cứ như là thật. Anh bỗng cảm thấy thú vị, tiện tay móc điếu thuốc ra đốt, Chử Đồng có chút hối hận khi vừa nãy nói ra câu kia, cô né tránh ánh mắt mập mờ của Giản Trì Hoài, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Nhưng cô vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của anh dường như vẫn đặt trên người mình, thậm chí làm người khác cảm thấy ngạt thở, báo hại lòng bàn tay cô bắt đầu ướt đẫm mồ hôi.
Đến nơi tổ chức hôn lễ, Chử Đồng gần như chạy trốn ra khỏi xe, nhân viên lễ tân mới chỉ liếc nhìn Giản Trì Hoài, đã cung kính đón anh vào trong, không cần phải đưa thiệp mời. Chử Đồng thấy thế, nói là cầm hộ anh, lợi dụng khoảng cách Giản Trì Hoài và người kia chào hỏi, cô liền nhét thiệp mời vào túi xách của mình.
Giản Trì Hoài thật giữ lời, lúc giới thiệu, đúng là đã sắp xếp cho cô thân phận ‘bạn gái’.
Chử Đồng thừa dịp không ai chú ý, nhanh nhẹn đi ra bãi đỗ xe gọi điện thoại cho Tiền Mộng. Tiền Mộng bắt taxi tới, Chử Đồng đưa tấm thiệp mời cho cô ấy: “Cha mẹ chồng cô đã ở đây rồi, cô lợi dụng lúc bọn họ bận rộn trà trộn mà đi vào, có biết không?”
Tiền Mộng cầm tấm thiệp mời màu đỏ, cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Chử Đồng rất sợ Giản Trì Hoài tìm cô nên vội vàng chạy về nơi tổ chức hôn lễ.
Sau khi ngồi vào vị trí, Chử Đồng bất giác ngẩng đầu lên nhìn tấm ảnh cưới cỡ lớn trên sân khấu, thực sự là một đôi trai tài gái sắc, nhưng mà chú rể lại là ‘con sói’ * danh xứng với thực!
*Đồng âm với ‘trai tài gái sắc’.
Chử Đồng cuộn chặt tay lại. Hôn lễ được cử hành ngoài trời, lấy hoa cỏ trang trí tạo thành không gian sang trọng và lãng mạn, người dẫn chương trình lên sân khấu đọc diễn văn, ngay sau đó, chú rể cũng xuất hiện.
Chử Đồng đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy bóng dáng Tiền Mộng bên cạnh tấm áp phích. Lúc này, cô dâu xinh đẹp đang khoác tay cha mình chậm rãi bước trên thảm đỏ đi về phía trước, đây thực sự là hình ảnh đáng nhớ biết bao.
Giản Trì Hoài quay ra nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, đây là thái độ gì vậy? Hình như còn đan xen vẻ tức giận, chán ghét...
Chử Đồng muốn vạch trần bộ mặt thật của tên chú rể kia ngay lập tức, càng là người có gia cảnh hơn người thì càng khiến ọi việc có thể gây chấn động xôn xao một cách hiệu quả. Chiếc máy ảnh được cô buộc trên đùi, cố định bằng tất da chân. Bàn tay Chử Đồng nắm chặt làn váy, từ từ đưa lên.
Ánh mắt Giản Trì Hoài sa sầm lại, thấy đường cong duyên dáng của đôi chân cô dần dần lộ ra, sau đó là chiếc tất da chân trắng tinh, rồi tới làn da mềm mại nhẵn nhụi. Chử Đồng chờ đúng thời cơ, động tác cũng trở nên nhanh nhẹn, cô vén váy lên, Giản Trì Hoài gần như có thể thấy cả viền ren của chiếc quần chip bên trong.
Điên rồi!
Sắc mặt anh trở lên u ám, gân xanh hai bên thái dương nổi lên thấy rõ, Giản Trì Hoài đưa tay ấn mu bàn tay cô xuống. “Cho dù em có muốn làm gì đó với tôi, cũng không cần nôn nóng như vậy chứ?”
~Hết chương 19
~*Lảm nhảm: Để mọi người khỏi hóng, lịch ra truyện này là t2, 4, 6 và CN nhé. Cảm ơn mọi người ^_^
Xem thêm...