Giang Ý Duy gần như tê liệt ngoài cửa phòng, một cơn choáng váng ập tới. Cô gạt gạt khóe mắt, chống tay lên cánh cửa để đứng vững, không thể để bản thân hoàn toàn ngã quỵ.
Chử Đồng nhìn số di động của Ân Thiếu Trình. Tuy rằng Giản Lệ Đề thường ngày không hòa hợp với cô, nhưng tới thời điểm quan trọng cô cũng lo lắng. Cô không quan tâm tới những chuyện khác nữa, vội vàng gọi đi. Cuộc gọi được nhận rất nhanh: “Alô?”
“Alô, cậu chủ Ân!”
“Cô là ai?”
“Tôi là Chử Đồng.”
Đầu óc Ân Thiếu Trình ngưng trệ ba giây: “Cô còn dám gọi điện thoại cho tôi?!”
“Cậu chủ Ân, tôi xin anh giúp đỡ một việc, có phải Lệ Đề đang ở bên cạnh anh không?”
Ân Thiếu Trình ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Giang Ý Duy đã đợi ở ngoài bèn nhíu mày: “Phải thì sao?”
“Anh hãy cứu nó. Nó còn nhỏ, có những chuyện không biết xử lý thế nào.”
Ân Thiếu Trình hừ một tiếng: “Cô là gì của nó? Sao lại quan tâm nó như vậy?”
Chử Đồng thành thật tiết lộ: “Đó là em chồng tôi.”
“Cái gì?” Ánh mắt Ân Thiếu Trình chợt nghiêm lại: “Cô nói lại lần nữa xem?”
“Nó là em chồng tôi.”
“Cô...” Ngữ khí của Ân Thiếu Trình hơi khựng lại, dường như sợ phải chứng thực điều gì đó, nhưng anh làm việc trước nay không e dè, sợ hãi: “Cô và Giản Trì Hoài có quan hệ gì?”
Cô cảm thấy không cần phải giấu giếm: “Anh ấy là chồng tôi.”
Ân Thiếu Trình ngắt điện thoại.
Chử Đồng ngẩn người nhìn chiếc di động, tiếp tục gọi lại. Ân Thiếu Trình đi ngang qua Giang Ý Duy, cô lập tức níu lấy tay anh: “Lệ Đề bị đưa đi rồi, bị đưa đi rồi...”
Ân Thiếu Trình đẩy cô ra, nhận máy một lần nữa.
“Cậu chủ Ân...”
“Chúng tôi đang ở khách sạn Hoằng Dương Lộ Tứ Hòa, cô qua đây rồi tính.”
Chử Đồng đánh tay lái, từ đây qua đó rất nhanh, nếu không tắc đường chỉ khoảng 10 phút. Chuyện này cô không thể giấu Giản Trì Hoài, cô vừa lái xe vừa gọi điện thoại nhưng di động lại đúng lúc hết pin, còn chưa đợi được chuông thì đã tự động sập nguồn.
Khi cô tới khách sạn Tứ Hòa, kinh ngạc khi bắt gặp Giang Ý Duy và Ân Thiếu Trình đều đứng ngoài cửa, sắc mặt nghiêm nghị, biểu cảm nặng nề.
Chử Đồng rảo bước đi tới: “Lệ Đề đâu?”
“Bị đưa đi rồi.”
Cô thảng thốt: “Đưa đi đâu?”
Ân Thiếu Trình đút một tay vào trong túi quần, hai hàng lông mày nhíu chặt: “Tôi chỉ có thể cố gắng đưa cô đi tìm, nhưng không dám chắc...”
Chử Đồng cắn chặt răng, móng tay đâm sâu mấy cái vào lòng bàn tay: “Được, chúng ta mau đi tìm thôi!” Cô nói với Giang Ý Duy còn đang ngơ ngẩn đứng bên: “Cô lập tức gọi điện thoại cho Giản Trì Hoài, di động của tôi hết pin rồi.”
Ân Thiếu Trình bước nhanh xuống, ngồi thẳng lên xe của Chử Đồng. Giang Ý Duy nhìn thấy bọn họ rời đi, trong lòng sợ hãi vô cùng. Cô biết, một khi Giản Trì Hoài nghe được tin này, nhất định sẽ lập tức muốn giết chết cô, nhưng nếu cô còn giấu giếm, Lệ Đề phải làm sao?
Giang Ý Duy bối rối đứng trước cửa, vừa khóc vừa gọi vào di động của Giản Trì Hoài.
Xe của Chử Đồng đang đi qua Tây Thành. Ân Thiếu Trình ngồi bên ghế lái phụ: “Nếu Giản Trì Hoài là chồng cô, cô nên tìm anh ta chứ không phải tìm tôi.”
Để có thể nhanh chóng tìm được Giản Lệ Đề, Chử Đồng chỉ còn cách hạ mình: “Anh ấy chỉ là một giáo sư đại học, đương nhiên không quen biết rộng như cậu Ân đây. Chuyện trước đây tại tôi quá bồng bột, lỗi của tôi, sau khi tìm được Lệ Đề, tôi nhất định sẽ đền tội xứng đáng với anh.”
Ân Thiếu Trình nhìn cô bằng một ánh mắt sâu xa và một nụ cười quái đản: “Xem ra... Tình cảm của hai vợ chồng cô chẳng ra sao.”
Nếu không Giản Trì Hoài hà tất phải giấu giếm thân phận?
Tới địa điểm mà Ân Thiếu Trình nói, Chử Đồng ngước lên nhìn. Ân Thiếu Trình đi tới trước: “Gã họ Hồng thường xuyên đưa mấy cô minh tinh nhỏ tới đây, dù tình nguyện hay không tình nguyện cũng sẽ vùi dập.”
Cô đi phía sau anh ta, bước nhanh về phía trước, tới căn phòng ở tầng trên cùng. Ân Thiếu Trình lấy thẻ quẹt một cái. Chử Đồng thấy vậy bèn lùi về phía sau. Ân Thiếu Trình dễ dàng bắt được cánh tay cô, đẩy cô vào trong.
Tiếng cánh cửa nặng nề sập lại vọng vào tai Chử Đồng. Cô quay người, ngữ khí lạnh lùng và nghiêm nghị: “Giản Lệ Đề vốn không ở đây!”
“Đúng, đây là phòng của tôi.”
Chử Đồng cuộn chặt hai tay lại thành nấm đấm: “Anh muốn thế nào?”
“Rất đơn giản, nhốt cô ở trong này một đêm. Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô hết.”
“Anh định hại chết tôi sao?”
Ân Thiếu Trình mỉm cười nhún vai: “Tôi thật sự không hiểu. Nếu Giản Trì Hoài chỉ là một giáo viên thì sao cô lại sợ anh ta đến thế?”
“Cút ngay!”
Ngày hôm sau.
Bầu trời đã có phần sáng rõ, từ nóc nhà của căn phòng tổng thống nhìn ra ngoài tầng mây xanh biếc, một màu trắng như bụng cá xuyên qua mây trời rọi vào trong. Chử Đồng và Ân Thiếu Trình cứ cầm cự như thế, hai tay cô chống bên mép sofa, gần như không ngồi nổi nữa, đôi mắt đầy những tia máu đỏ, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Ân Thiếu Trình động động chân, đứng dậy. Chử Đồng cũng đứng dậy theo: “Anh hài lòng chưa?”
“Tôi bắt buộc phải khiến cô biết rằng Ân Thiếu Trình này là người có thù ắt báo. Người khác gặp họa hay phúc tôi không quan tâm. Chử Đồng, vì cô mà tôi đổ bệnh một trận, cho cô một bài học nhỏ cũng không quá đáng!”
Nước mắt Chử Đồng chực rớt xuống. Ân Thiếu Trình không làm khó cô nữa, mở cửa ra. Cô kéo lê đôi chân nặng như chì định ra ngoài. Ân Thiếu Trình kéo tay cô một cái, khi cô hất ra, cánh tay đập mạnh vào tấm cửa.
Trở về Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng sải bước đi vào. Người làm đang chuẩn bị bữa sáng. Cô xông vào trong bếp: “Cậu Giản có ở nhà không?”
“Cậu Giản cả đêm không về ạ.”
Chử Đồng quẹt ngang mặt, đôi mắt chua xót đến khó chịu.
Tiếng điện thoại trong phòng khách đột ngột vang lên. Người giúp việc chạy tới nhận máy, không ngừng vâng vâng dạ dạ. Chử Đồng bước tới.
“Ai vậy?” Cô sốt sắng hỏi.
Người giúp việc cúp máy: “Là cậu Giản, cậu ấy dặn tôi mang một ít quần áo tới bệnh viện để cô chủ thay giặt.”
“Bệnh viện?”
“Dạ.”
“Chị đưa địa chỉ cho tôi, tôi đi!”
Dọc đường, tâm hồn Chử Đồng cứ để đi đâu. Đầu óc cô hiện lên vô vàn những suy nghĩ linh tinh. Tới bệnh viện rồi, Chử Đồng đi lên tầng lầu mà Giản Trì Hoài dặn dò. Cô đi đến trước cửa phòng bệnh, bỗng có một y tá kéo cửa chạy ra, suýt nữa đâm sầm vào Chử Đồng.
“Xin lỗi.” Đôi phương đỏ mắt, hình như là vừa bị quát một trận.
Chử Đồng đứng bên ngoài. Qua cửa kính, cô nhìn thấy Giản Lệ Đề nhắm mắt nằm trên giường. Còn Giản Trì Hoài thì ngồi im bên cạnh, cả bóng hình như cứng đờ. Những tia sáng mờ mờ ảo ảo hắt lên một bên mặt người đàn ông, âm u, tiều tụy, cả người anh tựa như đang bị chôn vùi trong một vòng xoáy tăm tối...
~Hết chương 48~
Xem thêm...