Mục lục
Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 3 - Chương 87 - Vẫn luôn yêu thương sâu đậm (kết thúc hoàn mỹ) (p4)



Nhà họ Phó.



Phó Thời Thiêm từ bên ngoài trở về, đẩy cửa phòng ngủ ra bước vào. Liễu Liễu đặt món đồ chơi trong tay xuống, liếc nhìn về phía anh, sau đó ngọt ngào kêu lên, “ba ba.”



Trong lòng Phó Thời Thiêm mềm nhũn, mệt mỏi khắp người đều tan biến hết. Anh sải bước tiến tới, ôm Liễu vào trong tay. Đứa bé này, từ lúc mới bắt đầu luôn luôn xa cách cho đến bây giờ đã gần gũi quấn quýt anh. Phó Thời Thiêm trông chờ từng ngày, cuối cùng cũng đã chờ được. Anh hôn một cái lên khuôn mặt của con bé, “cục cưng ở nhà có ngoan không?”



“Dạ ngoan.”



Phó Thời Thiêm thấy bé đang chơi xếp gỗ, anh thả bé xuống lại, đứng dậy đi tới mép giường. Tống Duy đang nằm trên giường lớn. Cũng gần tới ngày sinh nở rồi, nhưng dáng vẻ của cô, so với trước khi mang thai cũng không khác biệt mấy, hầu như cũng không tăng thêm được bao nhiêu thịt.



“Buổi tối ăn cái gì chưa?” Phó Thời Thiêm khẽ hỏi.



“Canh cá, còn có ba món ăn.” Tống Duy định ngồi dậy nhưng Phó Thời Thiêm lại giơ tay đè bả vai của cô, “cứ nằm đi.”



“Em cũng nằm hơn nửa ngày rồi, cả người đều khó chịu.” Tống Duy giơ tay đặt lên bụng. Phó Thời Thiêm ngồi xuống mép giường. Anh bất chợt cúi người xuống, đem gò má dán chặt vào bụng của Tống Duy. Cô kinh ngạc vô cùng, nằm im ở tại chỗ, động cũng không dám động một cái. Khoé miệng Phó Thời Thiêm nhẹ cong lên, sau đó áp hai tay bàn tay vào bụng của Tống Duy, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa, “nó đá anh.”



“Đúng vậy, chắc là đang chào hỏi anh đấy.” Vẻ mặt của Tống Duy không khỏi dịu xuống. Một hồi lâu sau, Phó Thời Thiêm mới dời mặt khỏi bụng của cô. Anh mắt của anh nhìn chăm chú về phía Tống Duy, “cách dự sinh chỉ còn hai ngày nữa, có phản ứng gì khó chịu hay không?”



Cô nhẹ lắc đầu, “tốt lắm.”



Chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, cuộc sống chung đụng giữa hai người đã biến thành như vậy. Nói như thế nào nhỉ? Bảo kỳ quái, cũng không tính là kỳ quái, dù sao cũng là vợ chồng mà. Phó Thời Thiêm thấy cái bụng của cô càng lúc càng lớn, cũng không thể nào để cho cô ngủ mãi trên ghế sa lon được, vì vậy vào một đêm không trăng gió lớn, anh liền ẵm cô lên giường.



Phó Thời Thiêm tắm rửa xong bước ra. Liễu Liễu chơi cũng đã mệt, được người giúp việc dẫn về căn phòng nhỏ để đi ngủ. Tống Duy nằm đưa lưng về phía anh. Phó Thời Thiêm vén chăn lên chui vào. Tống Duy vẫn chưa quen với sự gần gũi này, cô lặng lẽ dịch qua một chút về phía mép giường.



Sau khi nằm trên giường, Phó Thời Thiêm liếc sang cô, thấy hai mắt cô nhắm nghiền, thật giống như đang ngủ say sưa. Phó Thời Thiêm thấy thời gian còn sớm, mở ti vi lên xem một lát, lại sợ tiếng ồn làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của cô, anh liền điều chỉnh hạ âm thanh xuống.



Cũng không lâu lắm, anh có cảm giác người bên cạnh hình như đang nhích tới nhích lui, trong lòng anh hoảng hốt, tiến tới gần cô, “sao vậy? Có phải bụng khó chịu không?”



Hai mắt Tống Duy vẫn nhắm nghiền, trên khuôn mặt toát đầy mồ hôi, hai tay ôm chặt lấy bả vai của mình, cả người vẫn đang run rẩy. Phó Thời Thiêm vươn tay nâng đầu của cô lên, “tỉnh dậy tỉnh dậy, mau tỉnh dậy đi.”



Tống Duy đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó mở mắt ra, sự kinh hoảng và khiếp sợ trong mắt hiện ra một cách rõ ràng. Cô không ngừng nhìn quanh bốn phía, mồ hôi toát ra trên trán càng lúc càng nhiều. Ánh mắt Phó Thời Thiêm vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, “có phải có chỗ nào khó chịu không?”



Cô hít thở sâu, ý thức được mình chỉ nằm mơ mà thôi, cô lắc đầu, “không phải, là thấy ác mộng.”



“Mơ thấy gì mà có thể doạ em sợ đến như vậy?”



Giọng nói của Tống Duy vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục lại như cũ, cô giơ cánh tay lên nhẹ lau mồ hôi trên trán, “em nằm mơ thấy lúc em đang ở trong phòng sinh, có người ở bên ngoài canh chừng sẵn. Con của em vừa mới được sinh ra, ngay cả nhìn mặt một lần cũng không có, nó liền bị ẵm đi mất...” Tống Duy nói xong lời cuối cùng, giọng có chút nghèn nghẹn, vành mắt cô ửng đỏ. Ký ức lần đầu tiên trải qua quá mức sâu sắc, cho tới tận bây giờ vẫn còn khiến cô vừa nghĩ tới đã sợ chết khiếp.



Sau khi Phó Thời Thiêm nghe xong, trầm giọng nói, “sẽ không đâu, lần này chắc chắn sẽ không xảy ra nữa.”



Tống Duy mới vừa trải qua một trận hù doạ như vậy, rõ ràng cảm thấy bụng không thoải mái. Bàn tay cô mang theo sự dỗ dành an ủi đặt lên bụng, sau đó nhìn Phó Thời Thiêm, “hình như có cảm giác đau co rút.”



Phó Thời Thiêm tiến đến bên cạnh cô, “anh đưa em tới bệnh viện.”



“Tối nay nhất định chưa sinh đâu, chắc không có chuyện gì, sáng mai hẵng đi vậy.”



“Chưa sinh cũng phải tới bệnh viện trước đã, lỡ như không kịp thì làm sao bây giờ?” Phó Thời Thiêm nói xong, vén chăn lên bước xuống giường. Phía bệnh viện thật ra đã sắp xếp xong xuôi từ sớm. Lúc Tống Duy nhập viện, phản ứng cũng không mạnh lắm, cách một hồi lâu mới có cảm giác đau co bóp nhè nhẹ, hơn nữa cũng không đến mức đau đớn lăn lộn.



Cô nằm trên giường bệnh, ánh mắt không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ. Phó Thời Thiêm đang ngồi trên ghế sa lon ở bên cạnh, “nếu em đồng ý, bây giờ anh có thể lập tức ký tên để em sinh mổ.”



“Không, em vẫn chọn sinh thường.”



Phó Thời Thiêm không thể hiểu nổi cô, “làm vậy không phải có thể giảm bớt được đau đớn sao?”



“Nhưng em muốn hồi phục lại nhanh hơn một chút, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho người khác.”



Phó Thời Thiêm lại liếc nhìn cô lần nữa, “trong nhà có hai vú nuôi, còn có cả người giúp việc, dư sức chăm sóc cho em.”



Tống Duy vẫn lắc đầu. Phó Thời Thiêm lần đầu tiên gặp phải tình huống vợ sắp sinh con, nhìn qua trông còn sốt ruột hơn cả Tống Duy, “cần chuẩn bị những thứ gì nhỉ? Em cứ nói cho anh biết đi.”



“Lát nữa bác sĩ nhất định sẽ nói cho anh nghe.” Trong lòng Tống Duy khá lo lắng, sau khi hít thở sâu nhiều lần, lúc này mới điều chỉnh lại được tâm trạng của mình.



Đến sáng hôm sau, cảm giác đau của Tống Duy mới càng lúc càng rõ ràng. Mãi đến tận buổi trưa, khi mẹ Tống Duy cũng đã chạy đến nơi, cô mới được đẩy vào phòng sinh.



Ông cụ Phó cũng đến ngay từ lúc sáng sớm. Trông thấy Tống Duy được đẩy vào phòng, ông vội vàng mở miệng nhắc, “lão Tam, cháu đứng ì ra đó làm gì, đi vào đi.”



Sắc mặt của Phó Thời Thiêm trắng bệch, vẫn đứng im ở đó không hề nhúc nhích. Vị bác sĩ kia liếc nhìn rồi nói, “hay là mọi người cứ chờ ở bên ngoài đi.”



Cửa phòng sinh nhanh chóng đóng lại. Phó Thời Thiêm cử động hai chân đã cứng đờ bước đi. Ông cụ ngồi xuống băng ghế dài trong hành lang, “lúc này, cháu nên ở bên cạnh con bé chứ.”



“Phụ nữ sinh con, cháu chạy theo vào trong đó coi ra cái gì nữa?” Phó Thời Thiêm nghe thấy có tiếng hét từ bên trong truyền ra, trong lòng vô cùng hoảng hốt, vội vàng ngồi xuống bên cạnh ông cụ Phó.



Thời gian chậm chạp trôi qua từng giây từng phút trong sự chờ đợi lo lắng. Lúc cửa phòng sinh bật mở, bác sĩ từ bên trong bước ra, mẹ Tống Duy bước lên trước đầu tiên, “bác sĩ, con gái của tôi thế nào rồi?”



“Cô ấy không phối hợp lắm. Hay là Phó tiên sinh đi vào giúp cô ấy sinh đi.”



Ông cụ Phó nghe vậy, đẩy Phó Thời Thiêm, “đi vào đi.”



Người đàn ông ngây ngẩn đứng dậy, đi theo sau lưng bác sĩ bước vào phòng sinh. Tống Duy đã đau đến mức liên tục thét chói tai. Một y tá ở bên cạnh đang hướng dẫn cô cách hít thở, nhưng trước sau cô vẫn không thể làm theo đúng thao tác, mặt mũi đầy vẻ khẩn trương, mồ hôi toát ra đầy người. Phó Thời Thiêm bước tới mép giường, vươn tay gạt lọn tóc đang dính vào gò má của cô ra. Tống Duy nhìn sang anh, cô đã đau đến mức gần như muốn ngồi bật dậy. Phó Thời Thiêm vội vàng nắm lấy một tay của cô, “gắng chịu đựng thêm một chút nữa, một chút nữa thôi là được rồi.”



“Phó Thời Thiêm, anh hãy thành thật nói cho em biết...” Cô nén nhịn một hơi, lúc cơn đau ập tới, câu nói kế tiếp cũng bị mắc lại trong cổ họng.



Người đàn ông thấy vậy, không khỏi tiến lên trước rồi hỏi, “em muốn nói cái gì?”



“Sau khi con ra đời, có phải anh lại muốn ẵm nó đi mất hay không? Liễu Liễu cũng ở bên cạnh anh, đến lúc đó... Em ngay cả một đứa cũng không có. Nỗi đau này, em không muốn nếm trải lần nữa đâu.”



Không ngờ rằng, đến tận giờ phút này, trong lòng cô cư nhiên vẫn còn lo lắng về điều đó. Phó Thời Thiêm lấy lại tinh thần, nghiêm túc trả lời, “sẽ không đâu.”



“Anh đừng gạt em nữa, thật đấy,” Tống Duy nhíu chặt chân mày, cố nén cơn đau đớn đã đến mức tê liệt, “anh và em kết hôn với nhau, vốn chẳng có chút tình nguyện gì cả. Nếu không phải do đứa con, anh làm sao có thể nghe lời của ông nội chứ? Bây giờ, con sắp được sinh ra...” Tống Duy nói xong lời cuối cùng, nước mắt ào ạt tuôn rơi xuống. Cô khó có thể chịu đựng nỗi đau chia lìa này thêm được nữa, “Phó Thời Thiêm, em biết em không có năng lực để chống lại anh, nhưng mà hai đứa bé, ít nhất anh cũng cho em giữ lại một đứa được không?”



Phó Thời Thiêm càng nghe, trong lòng càng thêm khó chịu, anh siết chặt bàn tay của Tống Duy, “ai muốn cướp con với em?”



“Chẳng lẽ, cuộc hôn nhân của chúng ta cứ tiếp diễn một cách sai lầm như vậy sao?” Tống Duy hít sâu một cái. Phó Thời Thiêm nhìn mồ hôi từ trên trán cô chảy xuống, anh vặn chặt chân mày nói, “vậy em chưa từng nghĩ tới, sau này sẽ sống cùng hai đứa bé sao?”



Cả người Tống Duy đều run rẩy, hai mắt nhắm nghiền. Đợi sau khi cơn đau kia dịu xuống, lúc này cô mới mở mắt ra, “sống cùng nhau? Anh có đồng ý không?”



“Anh đồng ý.” Phó Thời Thiêm chống lại tầm mắt của cô dứt khoát nói.



Bác sĩ bảo cô dùng sức. Tống Duy hồi thần, ít nhất cảm giác đau mãnh liệt kia chân thật nói cho cô biết rằng, đây không phải là một giấc mơ. Mà từng tiếng kêu rên la hét ầm ĩ kia, nghe vào trong tai Phó Thời Thiêm, thê thảm vô cùng. Nếu không phải là người có tính cách mạnh mẽ vững vàng, thật sự sẽ bị để lại bóng ma trong tâm lý.



Trong lòng bàn tay anh toàn là mồ hôi. Thẳng đến khi nhìn thấy bác sĩ cầm một cây kéo lên, nơi cổ họng Phó Thời Thiêm nhẹ lăn, giọng nói khẽ lắp bắp, “sinh, sinh rồi sao?”



“Vẫn chưa, sẽ nhanh thôi.”



“Vậy ngài cầm cây kéo làm gì thế?”



Bác sĩ đã ra tay. Tống Duy cắn chặt răng, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay tựa như mới vừa được nhấc ra từ trong nước. Vị bác sĩ kia hời hợt đáp, “cần phải cắt.”



Phó Thời Thiêm khó có thể tưởng tượng ra được nỗi đau này. Rất nhanh, tiếng khóc của em bé liền vang dội trong phòng sinh. Tống Duy đang kéo tay của anh cũng đột ngột buông lỏng ra, cô mệt mỏi rã rượi, một câu cũng không nói ra được, chỉ có thể không ngừng thở dốc. Bác sĩ đỡ sinh nhẹ nhàng cười nói, “chúc mừng, là một bé trai.”



Tống Duy hé mắt ra một nửa, đã không còn nghe thấy gì nữa. Bác sĩ ẵm em bé đi tới cho bọn họ nhìn mặt, “đứa bé thật dễ thương.”



Phó Thời Thiêm xúc động mãi không thôi. Tống Duy còn phải khâu lại vết thương, bảo anh đi ra ngoài. Phó Thời Thiêm đi theo bác sĩ ra khỏi phòng sinh. Ông cụ là người đầu tiên xông tới trước, “Tiểu Duy có khỏe không?”



“Dạ khoẻ.” Phó Thời Thiêm trả lời. Mẹ Tống Duy theo sát ở phía sau nghe vậy, trong lòng cũng thả lỏng. Nghe thấy câu hỏi han ân cần đầu tiên của ông cụ Phó là về con gái mình, trong lòng bà cũng vui mừng không nói ra được.



Ông cụ Phó liếc nhìn em bé, “con trai hay con gái vậy?”



“Chúc mừng, là một bé trai.” Bác sĩ lặp lại một lần nữa.



Vẻ mặt của ông cụ Phó lúc đó, thật sự không biết phải làm thế nào để miêu tả. Trước đó mặc dù đã đi siêu âm rồi, nhưng chưa tới thời điểm đứa bé sinh ra đời, ai cũng không dám chắc chắn. Ông cụ chống quải trượng xoay một vòng ở tại chỗ, khuôn mặt già nua ngập tràn sự sung sướng, “thật tốt quá, thật tốt quá, nhà họ Phó chúng ta có hậu rồi.”



Phó Thời Thiêm liếc nhìn ông cụ, cư nhiên trông thấy đáy mắt của ông ánh lên trong suốt, xúc động đến mức thiếu chút nữa nước mắt cũng chảy ra ngoài.



Lúc Tống Duy được đẩy vào phòng bệnh, ông cụ Phó đang đứng trước cái nôi. Em bé đang ngủ, ông cười híp mắt không ngừng nhìn nó chằm chằm. Phó Thời Thiêm nghĩ đến nhát kéo cắt xuống mới vừa rồi, anh nhìn về phía người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh, “có đau lắm không?”



“Không đến nỗi nào,” Miệng cô khô khốc, dịu dàng cười một tiếng, “em có thể nhịn được.”



Tống Duy nói như vậy liền khiến cho người ta cảm thấy đau lòng. Phó Thời Thiêm ngồi xuống mép giường. Ông cụ cũng bước tới, “Tiểu Duy, cháu thật sự là người có công rất lớn đối với nhà họ Phó chúng ta đấy.”



“Ông nội, ông đừng nói vậy. Đứa bé cháu sinh ra cũng là con của cháu mà.”



Ông cụ Phó lôi từ trong ngực ra một món đồ đưa về phía Tống Duy, “nè, đây là cho cháu.” Ông cụ nhét nó vào trong tay Tống Duy. Cô giơ lên nhìn thử, lại là một tờ chi phiếu, đầu tiên là một con số, đằng sau nó là một chuỗi dài những số không. Cô không cần phải đếm lại cẩn thận cũng biết đây là một khoản tiền không nhỏ. Tống Duy vội vàng cử động muốn ngồi dậy, “cái này không được. Ông nội, cháu vạn vạn lần không thể nhận tấm chi phiếu này được.”



“Đây cũng là quy củ của nhà họ Phó chúng ta, coi như là chi phí đền bù cho sự vất vả cực khổ của cháu. Cháu đừng cảm thấy có gánh nặng, đây là của riêng ông, không có liên quan gì tới người khác.” Ông cụ đè lại bàn tay của cô, “Tiểu Duy, cháu là dâu của nhà họ Phó chúng ta, lại sinh cho nhà họ Phó chúng ta hai đứa bé. Sau này... Toàn bộ nhà họ Phó đều là của cháu và Thời Thiêm, bây giờ đưa những thứ này có đáng gì đâu chứ?”



Phó Thời Thiêm nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cô, bộ dáng trông như có nói gì cũng không chịu nhận, thế nhưng lại nhìn thân thể suy yếu đến mức không còn chút sức lực nào của cô, anh xem mà trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái, “nếu đã đưa cho em thì em cứ cầm lấy đi. Nếu em không chịu nhận, ông nội còn phải cưỡng ép nhét vào đấy.”



Tống Duy nằm xuống lại, siết chặt tấm chi phiếu kia trong tay, quá nặng nề. Khuôn mặt của ông cụ Phó ngập tràn gió xuân phơi phới, hận không thể thông báo cho tất cả mọi người trong gia đình biết ngay lập tức. Ông cười ha hả nói, “còn ai dám nói nhà họ Phó chúng ta hiếm muộn đường con cháu nữa không? Tiểu Duy chính là người đặc biệt đem con cháu tới cho chúng ta. Cháu xem kìa, có một đứa con gái bây giờ lại thêm một đứa con trai, cộng lại thật vô cùng hoàn hảo. Ông thật sự rất phấn khởi đấy.”



“Ông nội,” Phó Thời Thiêm nhẹ lắc đầu, “cháu gần như đã có thể đoán ra được, ông sẽ đi khoác lác thế nào với đám bạn già của ông rồi.”



“Ông đương nhiên sẽ nói...” Ông cụ Phó nói đến đây, lại hướng Phó Thời Thiêm chỉ chỉ, “khoác lác gì chứ? Người ta bằng tuổi cháu, con gái đã đi nhà trẻ rồi. Nếu không phải nhờ có Tiểu Duy, theo ông thấy thì cháu đến tầm tuổi ông cũng chưa chắc có thể ẵm được cháu trai đâu.”



Phó Thời Thiêm không thèm để bụng hừ lạnh một tiếng. Anh chợt nghe thấy tiếng ọ ẹ, khuôn mặt đầy vẻ khẩn trương vội vàng bước tới bên cạnh nôi của con trai.



Buổi tối, ông cụ được tài xế đưa về nhà. Tống Duy nằm trên giường bệnh. Vết thương đau đớn khó chịu, cô lại không nói tiếng nào, chỉ có thể cử động thân thể nhích tới nhích lui. Mẹ Tống Duy quay sang Phó Thời Thiêm nói, “Thời Thiêm, con đi về trước đi. Buổi tối có mẹ và vú nuôi chăm sóc là được rồi.”



Tầm mắt Phó Thời Thiêm quét về phía Tống Duy, “em bị làm sao vậy?”



Mẹ Tống Duy tiếp lời, “mới vừa sinh con xong, nhất định là phải chịu khổ rồi.”



Giọng của Tống Duy khá yếu ớt, nói với Phó Thời Thiêm, “anh trở về đi. Chúng ta đều không có ở nhà, Liễu Liễu sẽ khóc nháo đấy.”



“Cứ để anh ở lại đây đi.” Phó Thời Thiêm không nói thêm gì nữa. Anh thấy vú nuôi đang bưng chậu nước từ trong toilet bước ra, trong chậu còn có một chiếc khăn lông sạch sẽ. Phó Thời Thiêm đứng dậy, nhận lấy cái chậu từ trong tay chị ta, “để tôi làm cho.”



Anh chưa từng phục vụ cho người khác, nhưng vắt khăn lông thì vẫn có thể. Tống Duy thấy anh làm vậy, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng lên, giọng điệu nói chuyện cũng không được bình thường nữa, “đừng, hay là nhờ vú nuôi làm giúp đi.”



“Không sao.” Phó Thời Thiêm đem chậu nước đặt lên tủ đầu giường. Mẹ Tống Duy ở bên cạnh cười nói, “Thời Thiêm là chồng của con, nó lau rửa cho con, con còn xấu hổ nữa à?”



Phó Thời Thiêm đang vắt khăn lông, nghe thấy câu hỏi của mẹ Tống Duy, tay phải đang vươn ra đột ngột khựng lại giữa không trung. Anh chợt hiểu ra, đây không phải là lau mặt cho Tống Duy, mà là lau người dưới cho cô. Anh im lặng khẽ đặt khăn lông xuống, sau đó lại im lặng lui sang bên cạnh rồi nhẹ nhàng nói với vú nuôi, “vậy thì chị làm đi.”



Công việc này, thật sự không hề thích hợp với anh. Tống Duy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu người làm việc đó là anh, cô có cảm giác mình cũng bối rối đến mức có thể lập tức nhảy xuống giường mà chạy trốn rồi.



Mẹ Tống Duy thấy vậy, bước tới phía trước. Biết con gái mình xấu hổ, bà vội vàng tiếp lời, “để tôi làm cho.”



Vú nuôi ‘dạ’ một tiếng, cùng Phó Thời Thiêm lui ra ngoài, hơn nữa còn kéo rèm lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang